Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại tư thế của Mục Hiểu Hiểu rất bị động, bị Đại tiểu thư ấn mạnh, nàng giãy giụa nhưng không thể thoát ra.

Đại tiểu thư thỉnh thoảng cũng rất cứng rắn, Mục Hiểu Hiểu từng trải qua. Lần đó, trong cơn mưa, khi suýt bị xe máy đâm, Mục Hiểu Hiểu đã phải dùng hết sức để kéo Đại tiểu thư ra, nhưng không thể, mười ngón tay của cô nắm chặt, để lại vết tím đen cả tháng mới hết.

Được rồi.

Mát xa là nàng tự nói ra.

Ấn thì ấn.

Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, nằm xuống.

Nếu giãy giụa không được, thì hưởng thụ thôi.

Dù sao, Đại tiểu thư cũng chẳng có ý xấu gì đâu?

Trong lòng Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư như ngọc, trong sáng và thuần khiết, đôi khi còn ngốc nghếch đáng yêu.

Thật đáng tiếc.

Giờ đã là Đại tiểu thư chủ động.

Sau nhiều lần bị Mục Hiểu Hiểu làm tổn thương, Đại tiểu thư đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Sao có thể để Mục Hiểu Hiểu tiếp tục vô tư khoe khoang?

Trước kia cô bị động, đó là vì cái gì? Còn không phải bởi vì cô động tâm trước sao, nhưng hiện tại khác rồi, cô biết Mục đại ngốc tử cũng động tâm, như vậy mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rồi.

Đôi tay dài mảnh mai của Đại tiểu thư.

Cô định làm gì?

Đôi tay linh hoạt này không chỉ để đàn dương cầm, đàn đàn tranh, mà còn là đôi tay tuyệt đẹp để thực hiện những điều tinh tế nhất.

Tay Đại tiểu thư nhẹ nhàng di chuyển trên lưng Mục Hiểu Hiểu, bất động thanh sắc mát-xa cho nàng. Với giọng điệu thuần khiết, cô còn học theo Mục Hiểu Hiểu trước đây mà hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Mục Hiểu Hiểu cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng.

Cảm giác... thật kỳ quái.

Nàng cảm giác chính mình như một quả đào mềm mại trong tay Đại tiểu thư, mềm như bông không có chút sức lực, quan trọng nhất chính là mọng nước no đầy, dường như sắp nổ tung.

Đại tiểu thư nghe Mục Hiểu Hiểu nói xương bả vai đau, ngón tay cô chỉ nhẹ nhàng xoa bóp theo đường xương bả vai, ngón tay hơi lạnh, như có như không, chọc đúng chỗ nhạy cảm nhất.

Mục Hiểu Hiểu thân mình run lên, lúc này không chỉ có mặt, mà cả tai cũng đỏ bừng. Đại tiểu thư cười như không cười: "Em có cảm giác sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "!!!"

Vì sao lại phải hỏi vào lúc này, cảm giác sao? Có thể không có cảm giác sao? Nàng mới tắm sạch sẽ rồi.

Dù luôn là một thanh niên thanh tâm quả dục, nhưng từ khi gặp Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu phát hiện rất nhiều khía cạnh xa lạ của bản thân bị lộ ra.

Nàng cảm thấy ngón tay lạnh của Đại tiểu thư chạm vào bả vai mình rất nóng.

Nàng thậm chí cảm giác toàn bộ thần kinh đều tập trung tới đầu ngón tay của Đại tiểu thư, theo ngón tay cô mà từng chút từng chút đi xuống phía dưới...

"Em không ấn nữa!"

Mục Hiểu Hiểu lập tức ngồi dậy, mặt đỏ bừng, vội vàng cầm lấy khăn tắm che thân mình. Lúc này cũng không còn mệt nhọc gì nữa, nàng hoang mang rối loạn nhìn Đại tiểu thư một cái, thấy trong con ngươi đen nhánh của cô là ánh mắt mờ mịt, thẳng tắp câu lấy nàng.

Mục Hiểu Hiểu như gà con bị lột da chuẩn bị ném vào nồi, không dám trêu chọc, không dám náo loạn, nàng đứng dậy, té ngã lộn nhào trở lại phòng tắm.

Đại tiểu thư nhìn bóng dáng chật vật của nàng, nhướng mày, cầm lấy quyển sách "Thanh tâm quả dục" lên xem.

Ha hả.

Còn tưởng Cô giáo Mục có bao nhiêu năng lực, just so so.

Cô một chút cảm giác cũng không có.

Nội tâm Đại tiểu thư phóng ra lời ngang ngược, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước tí tách trong phòng tắm của cô giáo Mục, cô mới cúi đầu, bừng tỉnh phát hiện mình cầm sách ngược.

Cũng may không có ai thấy.

Không có người thấy thì không sao cả.

Đại tiểu thư liền quay quyển sách lại, vẻ mặt đạm nhiên, còn cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Mục Hiểu Hiểu lần này tắm nhanh, không gội đầu, chỉ rửa sạch thân mình rồi ra. Lần này, nàng học ngoan, thay quần áo mới rồi mới đi ra.

Vừa vào phòng, thấy Đại tiểu thư bình tĩnh uống trà, Cô giáo Mục khôi phục thần trí, một bên treo khăn lên giá áo, một bên trộm nhìn cô, cảm giác vừa xấu hổ vừa hơi sợ.

May thay, Trương Xảo từ phòng bên cạnh đến trước cửa, cô nàng ôm một hộp bên trong ríu rít vài con gà con, "Hiểu Hiểu, Chị Tần, mau tới xem này."

Mục Hiểu Hiểu thấy gà con liền nhức đầu, "Cậu lấy cái này làm gì vậy?"

Trương Xảo vui vẻ: "Thôn dân ở cách vách cho mình, mình nghĩ chúng ta mỗi người nuôi mấy con, ba tháng sau vừa lúc nuôi lớn, cho mấy gia đình có điều kiện không tốt."

Ái chà chà, cô giáo Trương đại phát thiện tâm, nhận giáo dục cùng rung động, mong muốn làm người tốt trỗi dậy, mà chuyện đầu tiên là cùng bạn thân có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Đại tiểu thư thờ ơ với tiểu động vật, cô không có một chút yêu thích nào, người còn mặc kệ, huống chi những mặt khác thì càng không cần để tâm.

Thấy Đại tiểu thư như vậy, Trương Xảo khó xử, nhìn Mục Hiểu Hiểu, dùng ánh mắt dò hỏi.

—— Chuyện gì vậy, Chị Tần giống như không vui.

Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn Đại tiểu thư, lại đưa mắt ra hiệu cho cô nàng.

—— Không có việc gì, xem mình đây.

Mục Hiểu Hiểu đổi giấy trong rương báo chí thành mới, ôm cái rương đến trước mặt Đại tiểu thư, vuốt ve lông mềm mại của gà con đang mổ lung tung, "Đại tiểu thư, chị xem đáng yêu chưa nè."

Đây là những con gà con mới sinh không lâu.

Lông tơ mềm mại, màu vàng từng đoàn, đôi mắt như hắc bảo thạch.

Đại tiểu thư mặc kệ Mục Hiểu Hiểu, cô không muốn nhìn.

Mục Hiểu Hiểu thả mấy chú gà con vào rương, rồi đi vào phòng bếp tìm gạo. Trương Xảo lúc đầu còn định nói chuyện với Đại tiểu thư, nhưng bị Mục Hiểu Hiểu kéo đi.

"Làm gì đấy," Trương Xảo phàn nàn, vẫn muốn trò chuyện với Chị Tần. Mục Hiểu Hiểu ra hiệu im lặng: "Suỵt, đừng lên tiếng."

Đừng lên tiếng?

Trương Xảo tuy nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu kéo Trương Xảo đi tìm gạo, rồi nhỏ giọng nói bên tai: "Đi nhẹ, đừng phát ra tiếng."

Trương Xảo: "..."

Mục Hiểu Hiểu đang làm gì đây? Sao mấy ngày không gặp đã biến thành một tên trộm chuyên nghiệp?

Mục Hiểu Hiểu kéo Trương Xảo đi đến cửa phòng Đại tiểu thư, rồi ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Trương Xảo cũng ngồi xuống. Cả hai cùng hướng vào trong phòng nhìn.

Chỉ thấy Đại tiểu thư cúi đầu, tò mò nhìn mấy chú gà con trong rương. Đôi mắt cô không còn cao lãnh như thường ngày, mà tràn đầy sự tò mò.

Cô nghiêng đầu nhìn gà con, còn chúng thì đồng loạt nhìn lại cô.

Đối diện trong khoảnh khắc, Đại tiểu thư nhấp môi, đưa tay định sờ, rồi lại rụt về.

Trương Xảo bị chấn kinh, không thể tin được vào mắt mình. Còn Mục Hiểu Hiểu? Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười, nhìn một lát.

Khi thấy Đại tiểu thư bấm đốt ngón tay, Mục Hiểu Hiểu thấy thời gian không sai biệt lắm vội vàng cầm lấy chén trà, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ đạm nhiên.

Mục Hiểu Hiểu kéo Trương Xảo, lê dép lê tạo tiếng động, thở dài: "Cậu phiền phức thật, lấy gà con lại đây làm gì? Đại tiểu thư nhà mình không thích."

Đại tiểu thư vẫn nhìn đám mây ngoài cửa sổ, không tỏ ra hứng thú với cuộc đối thoại.

Nhiều năm bạn bè cùng sự ăn ý làm Cô giáo Trương rất nhạy bén, lập tức cùng Mục Hiểu Hiểu phối hợp. Cô nàng gật đầu: "Thế phải làm sao đây? Mình nuôi mấy con, Lý Bác cũng mấy con, sợ nhiều quá tụi mình không chăm được."

Mục Hiểu Hiểu nhíu mày: "Thế này đi, tối nay mình đem mấy con này nướng BBQ. Thịt non và ngon..."

Lời còn chưa dứt, Đại tiểu thư lập tức quay đầu, cô hung hăng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu cười khanh khách: "Rắc ít thì là, ớt cay, giòn tan, Đại tiểu thư chắc chắn thích ăn."

Đại tiểu thư lạnh lùng: "Em còn là người sao?"

Mục Hiểu Hiểu thở dài: "Aizz, đúng là em cũng thấy em tàn nhẫn. Thế phải làm sao đây?"

Đại tiểu thư bực mình: "Ném ra sân."

Mục Hiểu Hiểu: "Được rồi."

Trương Xảo: "..."

Mẹ kiếp.

Cô nàng vừa thấy gì vậy?

Đây là kịch bản tính kế tại hiện trường sao?

Mục Hiểu Hiểu hí ha hí hửng thả gà con ra sân, rải một ít gạo, mấy chú gà con vui vẻ mổ ăn, trong đó con mập hơn còn mổ mổ con gà con bên cạnh.

Trương Xảo cảm thán: "Hiểu Hiểu, cậu xem hai chú gà kia, giống cậu và Đại tiểu thư không."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng quay đầu nhìn Trương Xảo: "Cậu là nhà giáo nhân dân đó, tố chất văn hóa vứt xó rồi? Hình dùng cái kiểu gì vậy?"

Trương Xảo: "Cậu cũng thần kỳ lắm , chưa được bao lâu mà giờ Chị Tần khác hẳn lúc đầu gặp, cả người tràn đầy sức sống."

Mục Hiểu Hiểu vuốt cằm: "Nói đến đây, mình còn muốn cậu giúp mình một chuyện."

Chuyện gì chứ?

Trương Xảo còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị Mục Hiểu Hiểu kéo vào trong phòng.

Mục Hiểu Hiểu ấu trĩ nổi lên, trong lòng lại nảy sinh ý định cùng Đại tiểu thư thi đấu vật tay. Trời đẹp như vậy, nàng nhất định phải cùng Đại tiểu thư so tài, xem ai mạnh hơn.

Nàng không tin, một người mười ngón không dính dương xuân thủy như Đại tiểu thư, tại sao lại có thể chế ngự nàng nhiều lần như vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế, sau này địa vị của nàng trong gia đình khó mà giữ được.

Đại tiểu thư chẳng thèm quan tâm đến sự ấu trĩ của Mục Hiểu Hiểu, cứ để mặc nàng lải nhải bên tai mà không đáp lại. Cô chỉ khẽ gõ ngón tay, ra hiệu cho Mục Hiểu Hiểu rời đi. Đích thị là kiểu ra lệnh: "Lăn đi."

Nhìn xem, nên lăn chỗ nào cũng chỉ phương hướng rõ ràng.

Nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu bị mắng đến mặt xám mày tro, Trương Xảo không nhịn được cười: "Cậu đang cảm thấy mình bị đàn áp quá, nên muốn trở mình làm công? Nhưng mà sức lực có thể quyết định được chuyện đó sao?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô nàng: "Cậu đang nói tiếng người sao? Cái gì thụ? Công là gì?"

Cô giáo Mục Hiểu Hiểu lúc nào cũng nghĩ đến công việc, như một người của thập niên 70, Trương Xảo không nhịn được phổ cập kiến thức cho nàng: "Công và thụ là cách xưng hô trong mối quan hệ đồng tính. Công là người mạnh mẽ, làm chủ gia đình, còn thụ là người thụ động, nằm yên hưởng thụ."

Nàng nghĩ nghĩ, tinh chuẩn định nghĩa: "Thì ra là loại nằm yên hưởng thụ này."

Mục Hiểu Hiểu nghe xong nổi da gà: "Mình nhất định phải làm công!"

Nàng còn trẻ, tràn đầy năng lượng, không làm công không phải lãng phí sao?

Nhìn lại Đại tiểu thư, gầy yếu ốm đau bệnh tật, hiện tại còn phải ngồi xe lăn, làm sao có thể chiếm thế thượng phong? Rõ ràng là một thụ chính hiệu.

Đại tiểu thư nhìn nàng, đôi mắt mị mị, "Tới đây."

Tới cái gì?

Vài phút sau.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trương Xảo: "..."

Đại tiểu thư nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên, để lộ cánh tay trắng ngần, chuẩn bị cùng nàng thi đấu tay đôi.

Mục Hiểu Hiểu vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Trương Xảo. Tương lai địa vị trong gia đình của nàng phụ thuộc vào bạn tốt này. Trương Xảo hiểu ý, phải giúp Mục Hiểu Hiểu, hữu nghị là trên hết.

Mục Hiểu Hiểu xoay cổ, làm nóng cơ thể: "Chúng ta chỉ chơi vui thôi, không cần nghiêm túc, đừng làm tổn thương hòa khí."

Vừa nói hết lời, nàng cởi áo khoác, lộ ra đôi cánh tay săn chắc, sẵn sàng cho cuộc đấu.

Đại tiểu thư: "..."

Trương Xảo: "..."

Cô giáo Mục, người một chút cũng không nghiêm túc, vừa vận động xong, giơ lên đôi cánh tay cơ bắp do lao động trường kỳ của mình, tự tin nhìn Đại tiểu thư. Nhìn xem, sức lực nàng không khác thanh niên trai tráng là bao.

Mỗi buỗi sáng đều chạy 5 km chứ đùa đâu?

Hai bàn tay nắm chặt, Mục Hiểu Hiểu gần sát lại Đại tiểu thư cười tươi nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tự tin, còn chưa bắt đầu thì tưởng như... đã thắng.

Tần Di đối mặt nàng, thân mình hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, đến khi Trương Xảo đếm: "Ba hai một."

Đại tiểu thư lạnh lùng nói: "Em dám thắng thử xem."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trương Xảo: "!!!"

OMG.

Trên đời còn ai tham gia thi đấu kiểu như vậy sao?

Trợn trắng mắt, táo bạo đe dọa đối thủ?

Mục Hiểu Hiểu nhìn vào đôi mắt của Đại tiểu thư, Tần Di lạnh lùng nhìn lại nàng, trong đáy mắt đều là nghiêm túc.

Không hiểu được, Cô giáo Mục trong lòng bắt đầu dao động. Cánh tay nàng cũng trở nên yếu đuối.

Cuộc đấu bắt đầu.

Sức mạnh của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy, chắc cũng không khác Thu Thu lắm. Nàng chỉ cần hơi hơi dùng lực một chút liền có thể thắng.

Nhưng dưới ánh mắt xâm lược của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu không có cốt khí, tay nghiêng một cái liền bị đè xuống.

Đại tiểu thư trong mắt chứa đầy hân hoan nhảy nhót, nhìn về phía Trương Xảo, Trương Xảo lập tức giơ tay lên, kêu: "A, Chị Tần thắng, Chị Tần thật là lợi hại, Chị Tần Vạn Niên công, Mục Hiểu Hiểu, Vạn Niên thụ!"

Vạn niên thụ Mục Hiểu Hiểu: "..."

Hữu nghị gì đó, quả thật là thứ không đáng tin nhất trên đời.

Đại tiểu thư thắng được cuộc thi đấu, tâm trạng rất tốt, còn Cô giáo Mục lại có chút hậm hực. Nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, liền chạy qua cách vách mượn được chiếc xe điện ba bánh của bà cụ.

Nàng thích cuộc sống lý tưởng này!

Cuối cùng, nàng có thể mang Đại tiểu thư đi hóng gió.

Nàng nhất định trở thành nhãi con nổi bật nhất trong thôn.

Nghe nói chiếc xe điện ba bánh này là cấp bậc địa chủ trong thôn mới có, Mục Hiểu Hiểu đã dùng miệng lưỡi khéo léo mới mượn được. Biết Đại tiểu thư thích sạch sẽ, nàng lau trong ngoài ba lần, lại trải thêm cái đệm mới rồi mới mời Đại tiểu thư: "Lady, có thể vinh hạnh mời chị ngồi xe xịn của em một chút được không?"

Đại tiểu thư vô ngữ nhìn chiếc xe ba bánh.

Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô vô số, không thiếu gì những chiếc siêu xe, Mục Hiểu Hiểu đang làm gì đây?

Vẻ mặt Đại tiểu thư đầy ghét bỏ, lòng tràn đầy không vui khi bị Mục Hiểu Hiểu bế lên chiếc xe ba bánh.

Trương Xảo thì không mượn được xe ba bánh, đành mượn một chiếc xe đạp phượng hoàng, cô nàng có chút xấu hổ: "Mình còn tưởng rằng người trong thôn đều thuần phác, sao đi đâu cũng phải xem mặt? Cùng là mượn xe, sao cậu mượn được xe chạy bằng điện, còn mình chỉ mượn được xe đạp?"

Mục Hiểu Hiểu phẩy tóc: "Đó là tất nhiên, cậu không thấy mình hôm nay ở trường học, bên ngoài cả trai lẫn gái đều nhìn mình chằm chằm sao? Họ chắc chắn nghĩ, vị giáo viên này là ai? Sao giống tiên nữ vậy?"

Trương Xảo trợn mắt: "Nằm mơ đi, không phải vì cái áo sơ mi của cậu rách một lỗ lớn làm họ đau lòng, mình còn nghe bọn nhỏ trong thôn nói, ai cũng muốn quyên quần áo cho cô giáo Mục đấy."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trương Xảo: "Cậu đi trước đi, mình lái xe qua đó, chúng ta gặp nhau ở cửa hàng."

Trong thôn có một điểm tốt, đó là chỉ có một cửa hàng, cách cũng không xa, khoảng năm km. Mục Hiểu Hiểu vui vẻ ngồi trên xe điện ba bánh, quay đầu lại nhìn Đại tiểu thư nhướng mày, dùng giọng quyến rũ hỏi: "Đại tiểu thư, chị sẵn sàng chưa?"

Tần Di nhìn nàng, cuối cùng cũng cười, khẽ gật đầu.

Thực ra, cô cũng chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Đại tiểu thư tưởng tượng đến cảnh một buổi chiều yên bình, ánh mặt trời ấm áp, Mục Hiểu Hiểu cưỡi chiếc xe moto đầy phong cách, mang theo cô dạo chơi trong thôn.

Người phụ nữ nào mà không có giấc mơ về một cuộc phiêu lưu như thế?

Tuy rằng trước mắt chỉ là chiếc xe điện ba bánh, nhưng không làm giảm bớt niềm vui của Đại tiểu thư.

Hai tay cô nắm chặt thành xe, sẵn sàng.

Mục Hiểu Hiểu hô lớn: "Let's go!"

Chiếc xe điện ba bánh khởi hành, mang theo giấc mơ của Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư xuất phát.

Hoàng hôn đẹp như vậy, mỗi tia nắng như cái vuốt ve của người yêu, trong không khí tràn ngập hương vị lúa đang trong mùa thu hoạch.

Mười phút sau.

Đại tiểu thư mặt đen lại, thân mình ngồi thẳng tắp, còn Mục Hiểu Hiểu thì đầy mặt xấu hổ, liều mạng đạp xe.

Bên cạnh, một chiếc xe bò đi qua chậm rãi, người chủ xe vung roi cười không ngừng nhìn hai người. Trong tay nàng không có roi để vung, cứ như vậy hai xe chậm rì rì song hành. Con bò bên cạnh vừa nhai cỏ vừa nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nhục.

Tại sao xe không có điện?

Ai có thể nói cho nàng, vị bà cụ tốt bụng kia xe không điện thì cho nàng mượn làm gì?

Đại tiểu thư ở phía sau không nhịn được, vươn tay véo vào hông Mục Hiểu Hiểu, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, "Đau đau đau."

Được rồi, xuất sư bất lợi.

Còn làm Đại tiểu thư không vui, quan trọng nhất là, sĩ diện như Đại tiểu thư làm sao có thể chịu được bị một con bò trêu chọc?

Cô giáo Mục thanh thanh giọng nói, "Giờ này khắc này, không hát một bài hát thì làm sao tận hứng được?" Nàng vừa ngẩng đầu, gân cổ lên: "Tôi không phải là một người có tính tình tốt, lại lần lượt bao dung với em, đó là vì yêu thôi."

Giọng hát vừa cất lên.

Chủ nhân chiếc xe bò bên cạnh vung roi xuống, con bò nhả cọng cỏ đang nhai, bước nhanh hơn, nhanh chóng vượt qua hai người.

Mục Hiểu Hiểu không quên giơ ngón giữa về phía con bò, nhưng nó đầy linh tính, phun một đống phân bò trước mặt Cô giáo Mục.

Đại tiểu thư: "..."

Cô giáo Mục: "..."

Ngày này thật xấu hổ.

Lái chiếc xe ba bánh khoảng năm km, Mục Hiểu Hiểu phát hiện một mảnh hoa oải hương rất lớn, nghe nói nơi đây từng được phát triển du lịch, nhưng sau đó bị bỏ hoang, đã lâu không có người đến.

Nàng nhanh chóng dừng xe, trực tiếp bế Đại tiểu thư xuống.

Vì ra đi vội vàng, Mục Hiểu Hiểu không mang theo xe lăn, nàng liền cõng Đại tiểu thư một đoạn đường vào giữa bụi hoa.

Ánh mặt trời chiếu rọi hai người, bóng dáng kéo dài, tóc dài của Đại tiểu thư chảy xuống cổ Mục Hiểu Hiểu, làm nàng ngứa, cô xoa xoa mồ hôi trên trán Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu cười hì hì: "Thật đẹp."

Phía trước là một con sông nhỏ, nước trong vắt và xanh biếc, như một tấm thảm màu xanh lam phấp phới theo gió.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Đây là nơi trong mộng của em?"

Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, "Ai, mặc dù có chút không hoàn mỹ, nhưng em thật sự đã mơ thấy, chính là mang chị tới đây."

Cô giáo Mục không nói dối, nàng thật sự mơ thấy cảnh này, cho nên khi mang Đại tiểu thư tới, tim nàng đập gia tốc, kích động không thôi.

Đại tiểu thư nhịn không được chọc vào má nàng, cảm giác lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, biết nàng hưng phấn cũng không khỏi sủng nịch cười. Mục Hiểu Hiểu cười, nàng đi tới giữa bụi hoa, đỡ Đại tiểu thư đứng một chút, rồi trải áo khoác ra đặt trên mặt đất để Đại tiểu thư ngồi.

Hai người ngồi sóng vai nhau, mùi hoa thoang thoảng, bên tai là tiếng côn trùng kêu và chim hót, xa xa là khói bếp bốc lên từ các ngôi nhà, tràn đầy hơi thở của cuộc sống.

Họ cùng nhau ngắm mặt trời lặn, nhìn nó tỏa ra những tia sáng cuối cùng trên thế gian, rồi từ từ khuất sau đường chân trời.

Đại tiểu thư tựa đầu vào vai Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu một tay ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: "Thật tốt, Đại tiểu thư, về sau nếu chị mệt, chúng ta sẽ tìm một nơi như thế này để ẩn cư, được không?"

Đại tiểu thư khẽ gật đầu, ngửi mùi hương vải trên người Mục Hiểu Hiểu, hỏi: "Cái đó cũng là trong mơ của em sao?"

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng quay đầu nhìn Đại tiểu thư, "Thực ra, em còn mơ thấy rất nhiều."

Tần Di không nghi ngờ gì, ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, "Còn gì nữa?"

Cô luôn muốn biến những giấc mơ của Mục Hiểu Hiểu thành hiện thực.

Mục Hiểu Hiểu cười, "Sao, Đại tiểu thư là muốn giúp em biến giấc mơ thành sự thật sao?"

Bị nói trúng tâm tư, Tần Di hơi đỏ mặt, quay đầu. Mục Hiểu Hiểu ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: "Đại tiểu thư, chị có thể hát cho em nghe được không?"

Nàng vẫn luôn muốn nghe Đại tiểu thư hát, đã đề nghị nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Có lẽ phong cảnh mê người, có lẽ là làn gió thu dao động lòng người.

Đại tiểu thư dựa vào vai Mục Hiểu Hiểu, nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng ngâm nga.

—— Em nói em không cần nhân ái, em nói em đã gửi tâm vào vùng cấm. Em nói em đã nhìn thấu nhân sinh, em nói em không nghĩ sẽ gặp người.

......

Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng lại luôn bao dung với em, đó là vì yêu thôi.

Tôi không phải là người có kiên nhẫn, lại luôn phóng túng cho em, đó là vì yêu thôi.

Tôi không phải là người biết chăm sóc người khác, nhưng lại luôn cưng chiều em, đó là vì yêu thôi.

Đó là âm thanh của tự nhiên, là lời thì thầm tận đáy lòng của người yêu.

Giọng hát của Đại tiểu thư như năm tháng thanh lãnh, lạnh lùng, nhưng mang theo ấm áp cảm tình, chỉ dành cho một người.

Mục Hiểu Hiểu cảm nhận, toàn thân nổi da gà, trong lòng như chậm rãi trải qua dòng điện.

Ban đầu Mục Hiểu Hiểu hát bài này chỉ vì thích, và cũng có phần muốn tiếp cận gần hơn với Đại tiểu thư. Nhưng hiện giờ, theo giọng hát của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, trong mắt dần dần chứa đầy nước mắt.

Hình ảnh đầu tiên hiện ra là khi Đại tiểu thư một mình ngồi xe lăn, cô độc và tách biệt với thế giới xung quanh.

Sau đó là những lần cô nhăn mặt khó chịu khi Mục Hiểu Hiểu lần lượt tiếp cận, và không kiên nhẫn nói "Cút."

Rồi tới những đêm khuya dài đằng đẵng, khi họ trò chuyện và đùa nghịch cùng nhau, ánh mắt Đại tiểu thư dần dần trở nên mềm mại hơn.

Hình ảnh trong đêm mưa sinh nhật khi Đại tiểu thư ngồi ngã trong mưa nhìn Mục Hiểu Hiểu trở về với nước mắt trong mắt cô.

Nhớ lại những lần gặp khó khăn, Đại tiểu thư luôn âm thầm hỗ trợ mà không nói ra, chịu đựng trong im lặng.

Những lúc Mục Hiểu Hiểu uống rượu, Đại tiểu thư lại giống như chú mèo nhỏ, ngọt ngào muốn được ôm ấp trong lòng.

—— Mới nghe không biết cảm giác của bài hát, nhưng khi hiểu ra đã thành người trong bài.

Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn Đại tiểu thư, thấy cô cũng rưng rưng lệ, nàng xoay người, hai tay nhẹ nhàng nâng gương mặt Đại tiểu thư lên.

Đại tiểu thư nhìn nàng, ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, phủ một lớp hồng nhạt mờ ảo.

Như vậy thật kiều mị.

Mục Hiểu Hiểu càng dựa gần hơn, Đại tiểu thư cố gắng lùi lại, nhưng bị nàng một tay ôm chặt, không cho chạy thoát.

Đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói, nàng đã trải qua nhiều mất mát và đau khổ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Nhưng sự hiện diện của Đại tiểu thư làm nàng tha thứ và chấp nhận hết thảy. Dù là vứt bỏ, cực khổ, khó khăn hay áp lực, có lẽ chính là nhờ những nỗ lực không ngừng, nàng mới có cơ hội gặp được Đại tiểu thư.

Họ chính là mệnh trung chú định.

Môi nàng nhẹ nhàng liếm vành tai mềm mại của Đại tiểu thư, "Em yêu chị, Tần Di."

Thề non hẹn biển.

Minh nguyệt làm chứng.

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, thân mình gần sát, có thể nghe thấy âm thanh hô hấp, tim của Đại tiểu thư đập gia tốc, chưa bao giờ cô khẩn trương cùng hạnh phúc như thế. Đó là cảm xúc làm cô nhịn không được mà rơi lệ, thân mình run rẩy.

Thấy Đại tiểu thư khẩn trương mà nhẹ nhàng chớp động lông mi, Mục Hiểu Hiểu không đành lòng để cô quá vất vả, nàng cúi đầu, tìm môi đỏ của Đại tiểu thư mà hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro