Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn gái chị nướng đấy."

Đại tiểu thư nói câu này nhẹ nhàng như gió, không có chút ý tứ khoe khoang.

Cô cảm thấy việc này chẳng có gì to tát, chỉ là để không làm đứa trẻ khóc mà trình bày một sự thật hiển nhiên mà thôi.

Tiểu Hoa quả nhiên ngừng khóc, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, ngơ ngác nhìn Đại tiểu thư.

Con nhà nghèo sớm phải lo toan.

Tiểu Hoa xác định trưởng thành hơn bạn cùng lứa, hiểu lời của chị gái xinh đẹp nói nhưng vẫn mơ hồ.

Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo hai người há hốc mồm nhìn Đại tiểu thư dỗ trẻ con.

Tiểu Hoa chớp chớp đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm Đại tiểu thư, tuy không nói gì nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Bạn gái?

Có phải giống như các cặp đôi trai gái trong thôn luôn dính lấy nhau không?

Chỉ là bọn họ đều là một trai một gái, không có cặp đôi gái gái nào cả.

Đại tiểu thư nhìn bộ dáng Tiểu Hoa đầy nghi hoặc, buông xiên nướng: "Em muốn hỏi gì thì hỏi."

Ngữ khí này, cách hỏi này, không giống như nói với một đứa trẻ, mà như đang nói với một người trưởng thành.

Tiểu Hoa không dám hỏi nhiều, liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, cúi đầu.

Tiểu nữ hài dù quần áo có hơi bẩn nhưng khuôn mặt và người đều sạch sẽ, mái tóc đen nhánh rất đáng yêu.

Đại tiểu thư nhìn cô bé một lúc, khi Tiểu Hoa bắt đầu ăn xiên nướng thứ hai, cô đơn giản giải thích: "Chị ấy sau này sẽ là vợ của chị."

Tiểu Hoa ho khan, suýt sặc.

Đại tiểu thư nhìn cô bé như hiểu ra, không nói thêm gì, tiếp tục ăn xiên nướng.

Trương Xảo: "..."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Gió mát phả vào mặt, khắp sân bay đầy mùi vị cẩu lương của Đại tiểu thư, Trương Xảo kéo Mục Hiểu Hiểu lại, giơ ngón tay cái lên: "Cô giáo Mục, cậu thật lợi hại."

Lúc trước, cô nàng còn cười nhạo Mục Hiểu Hiểu vì liên tục khoe khoang, không bằng Chị Tần bình tĩnh.

Bây giờ nhìn lại... Đúng như nàng đã nói, Chị Tần thật sự không khoe khoang vì nàng không có ai để khoe khoang cùng.

Mục Hiểu Hiểu trong lòng tan chảy bởi hai câu nói của Đại tiểu thư, vừa nướng que thịt vừa nhìn Đại tiểu thư, chỉ cảm thấy lửa than không nóng bằng trái tim mình.

Lúc nãy khi nàng hôn Đại tiểu thư, không thấy cô vui vẻ đến vậy. Hóa ra trong lòng đã nở đầy hoa. Nếu đã thích như vậy, về sau nàng sẽ hôn cô nhiều hơn.

Bữa tiệc nướng kéo dài hơn một giờ, Tiểu Hoa chuẩn bị ra về. Cô bé đứng thẳng lưng, cúi mình cảm ơn Đại tiểu thư: "Cảm ơn."

Ngày mai cô bé sẽ mang sọt bà nội đan tới để cảm ơn các nàng.

Đại tiểu thư không nói gì, nhìn về phía Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu tiến tới, cười tươi đưa túi cho Tiểu Hoa: "Này, Chị Tần nói nhà em còn có một bà nội, đây là cánh gà chị nướng nhạt một chút cho bà. Vì thời gian gấp rút, chị chưa kịp chuẩn bị nhiều, thêm vài cái trứng gà và mấy gói mì ăn liền."

Tiểu Hoa giật mình nhìn Tần Di. Cô bé thấy Đại tiểu thư lạnh lùng, không nhiều phản ứng, đây là thật sao? Nhưng... Chị ấy vừa nói dì này là vợ tương lai, chắc không phải gạt người.

"Em không cần." Tiểu Hoa vội vàng lắc đầu, bà nội nói không thể tùy tiện nhận đồ người khác.

Trương Xảo ở bên cạnh cười: "Nhận đi, đừng ngại."

Cô nàng ngày càng thấy đứa bé này đáng yêu, nhỏ bé mà đã có khí chất riêng.

Tiểu Hoa vẫn từ chối, Mục Hiểu Hiểu không biết làm sao, đành nhìn về phía Đại tiểu thư. Tần Di chăm chú nhìn Tiểu Hoa, không nói gì.

Tiểu Hoa: "..."

Trong lòng đứa trẻ bất giác lo lắng, hai tay giấu sau lưng. Cô bé theo bản năng rất thích Đại tiểu thư, nhưng cũng sợ.

Lần đầu nhìn thấy Đại tiểu thư ngồi trên xe ba bánh, cô bé đã bị hấp dẫn, cảm thấy chị ấy là người tốt.

Tần Di nhìn Tiểu Hoa, chỉ vào cửa sân: "Ngày mai mang củi đến đây, chất đầy."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trương Xảo: "..."

Vài phút sau, Tiểu Hoa cầm đồ ăn Hiểu Hiểu đưa, vui vẻ ra về, không còn ngượng ngùng. Khi quay lại, cô bé còn lén nhìn Tần Di.

Đại tiểu thư điềm nhiên uống trà, không nhìn theo.

Người đi rồi, Mục Hiểu Hiểu không kìm được, ôm lấy Tần Di: "Đại tiểu thư, chị thật là lợi hại."

Tần Di liếc nàng một cái, không đáp lời.

Trương Xảo ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy đứng ngồi không yên, cô nàng chạy nhanh tìm cái lấy cớ: "Vậy hai người trò chuyện tiếp đi, mình đi trước."

Trương Xảo trong lòng nghĩ, với tính cách của Mục Hiểu Hiểu, trước đây khi ăn xong nhất định sẽ giữ cô nàng lại nói chuyện phiếm hoặc chơi bài, làm sao mà cô nàng có thể từ chối được đây?

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô nàng, "Đi nhanh đi."

Đại tiểu thư cũng nhìn cô nàng, nhẹ nhàng vẫy tay.

Tạm biệt.

Trương Xảo: "..."

Này thịt xiên chưa chắc đã ăn no, nhưng cẩu lương thì đã đủ đầy rồi.

Người vừa rời khỏi.

Mục Hiểu Hiểu khóa cửa lại, nàng ngồi xuống ghế mây, ôm Đại tiểu thư vào lòng.

Khô đằng lão thụ hôn quạ, tiểu kiều nước chảy nhân gia.

Cuộc sống nhàn nhã như vậy, chính là mơ ước tha thiết của nàng.

Nếu không phải cùng Đại tiểu thư tới đây, Mục Hiểu Hiểu nghĩ rằng hiện tại mình chắc chắn đang bận rộn với ngày mai, bận rộn với đủ thứ chuyện. Nhưng giờ đây, nàng chỉ muốn đắm chìm trong ôn nhu hương.

Khi đã có danh phận, mọi thứ đều khác biệt.

Trước đây, khi ôm Đại tiểu thư, nàng còn lo lắng kịch liệt tim đập sẽ bị Đại tiểu thư nhận ra. Nhưng bây giờ, nàng có thể thoải mái ôm lấy thân mình mềm mại của Đại tiểu thư, ngửi mùi hương từ cổ cô, giữ lấy mọi hương thơm ấy trong lòng.

Đại tiểu thư bị nàng làm cho không được tự nhiên, cảm thấy Mục Hiểu Hiểu như chú cún con, hơi thở ấm áp từ cổ lan tỏa...

Cô nhịn không được khẽ run, "Hiểu Hiểu..."

Cô giáo Mục hiện tại rất thích khi Đại tiểu thư gọi tên nàng với giọng run run như vậy, nàng không biết vì sao Đại tiểu thư lại trở nên mẫn cảm như thế, chỉ nhẹ nhàng chạm vào là đã không chịu nổi.

"Chúng ta..."

Đại tiểu thư gắt gao nắm lấy tay áo của nàng, cố gắng điều hòa hô hấp, "Chậm một chút... Chậm một chút, được không?"

Đó là cảm giác mất kiểm soát và xa lạ.

Mỗi khi Hiểu Hiểu tới gần, Đại tiểu thư đều cảm thấy tim đập nhanh hơn, toàn thân mềm nhũn, có một thứ gì đó không kiểm soát được tràn ra bên ngoài.

Mục Hiểu Hiểu yêu thương hôn lên tai cô: "Ừm, ừm, chậm một chút, chậm một chút."

Lời nói là thế, nhưng nàng không thể kiềm chế được việc trêu chọc Đại tiểu thư.

Tai, mắt, mũi, môi...

Ghế mây di chuyển nhẹ nhàng, Cô giáo Mục đáp ứng Đại tiểu thư rồi lại phạm quy, khiến Đại tiểu thư co rút thành một khối, đến cuối cùng, ngay cả sức đẩy nàng cũng không còn.

...

Buổi tối.

Cô giáo Mục thần thanh khí sảng ngồi soạn bài, đọc sách. Khi mới đến đây, nàng còn cùng Thầy Vương lạc quan nói sẽ dạy ngữ văn và tâm lý, nhưng hiện tại nhìn thấy tình hình trường học thiếu thốn giáo viên, cùng với buổi họp hôm nay với hiệu trưởng, các nàng mỗi người cần phải trở thành toàn năng.

Đại tiểu thư đã tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi, tóc dài xõa trên vai, lắng nghe Lưu Phương báo cáo công việc.

Cô ấy nói về tình hình của Lưu Vạn Niên, gần đây, đổng sự Nam Dương càng ngày càng không hài lòng với mẹ con Tần Sương.

Thực ra, năng lực của Tần Sương, tuy không đủ để làm lớn mạnh một doanh nghiệp, nhưng vẫn có thể duy trì và chống đỡ. Tuy nhiên, Tố Lam lại quá cường thế, mọi thứ đều muốn can thiệp, quản lý toàn bộ, hễ không vừa ý, ba ta liền chơi bài thân tình, vừa khóc vừa nháo.

Tần Sương hiện tại đang gặp khó khăn cả ở nhà và công ty, khiến tâm trạng cô ấy luôn hậm hực.

Điều đáng lo ngại nhất là Nam Dương hiện đã có dấu hiệu phân liệt, càng ngày càng nhiều người bắt đầu công khai ủng hộ Tần Di.

Đại tiểu thư nghe xong vẫn bình thản, không tỏ vẻ gì, Lưu Phương tiếp tục: " Lữ tổng của Thắng Lam muốn gặp cô."

Thắng Lam là một doanh nghiệp mới do Đại tiểu thư nâng đỡ. Ban đầu, Lữ Anh Viễn có nhiều dự án tạp nham, từ thức ăn chăn nuôi, chăn nuôi, lâm nghiệp đến sản phẩm chăn nuôi, nhưng năng lực không theo kịp. Tình hình tài chính từng bị đe dọa, chính Đại tiểu thư đã giúp anh ta khởi tử hồi sinh, tập trung vào lâm nghiệp quy hoạch. Mấy năm nay, công ty đã vượt qua nhiều khó khăn, trở thành một tên tuổi mới trong ngành. Lữ Anh Viễn mang ơn Đại tiểu thư, kính trọng cô đến mức hận không thể dùng mạng sống để đáp đền.

Lâm nghiệp không hợp với ngành truyền thống của Tần gia, ban đầu Tần Hải Long không để ý tới Tần Di, cho rằng không đáng. Khi ông nhận ra thì đã quá muộn, Đại tiểu thư không cho ông cơ hội nào nữa.

Hiện tại, Đại tiểu thư nắm giữ 35% cổ phần của Thắng Lam, không chỉ là ân nhân của Lữ Anh Viễn mà còn là người quyết định sự sống còn của doanh nghiệp này.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, biết nàng còn muốn soạn bài tối nay, gật đầu: "Vậy lát nữa gặp ở sân."

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn đống bài tập, đầu óc muốn nổ tung.

Đậu xanh!

Sách giáo khoa tiểu học bây giờ khó vậy sao? Nàng cảm thấy thời của mình, Olympic Toán cũng chỉ đến mức này thôi.

.....

Trong lúc không để ý, trời đã tối.

Mục Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài sân, không nhịn được đi xem.

Lữ Anh Viễn là một người đàn ông trẻ trung và đầy hứa hẹn ở tuổi 30. Vì muốn gặp Đại tiểu thư, anh ta mặc một bộ vest nhưng phong cách lại là hưu nhàn, rất phù hợp với nông thôn. Anh ta rất kính trọng Đại tiểu thư, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trả lời gọn gàng mọi câu hỏi về quy hoạch tương lai của doanh nghiệp. Quan trọng là anh ta biết mục đích của Đại tiểu thư khi gọi anh ta tới, "Ngày hôm qua khi tới, tôi đã đưa người đi khảo sát quanh làng, đất đai ở đây rất phì nhiêu, cảnh quan tự nhiên nhiều, nhưng trở ngại lớn nhất là dân số ít và giao thông không thuận tiện."

Giao thông.

Lại là vấn đề giao thông.

Tần Di gật đầu, nói một cái tên, Lữ Anh Viễn lập tức gật đầu, ánh mắt anh ta nhìn Đại tiểu thư tràn đầy ánh sáng, "Đúng vậy, Tần tổng, khi về tôi sẽ liên hệ với anh ta ngay."

Mục Hiểu Hiểu lén nhìn qua khe cửa ra ngoài sân.

Góc nhìn của nàng không thấy rõ Đại tiểu thư, chỉ thấy bóng dáng cô, nhưng có thể nhìn rõ Lữ Anh Viễn.

Anh ta đại khái chính là loại đàn ông trưởng thành, ở tuổi 30 đã tẩy rửa đi sự bốc đồng của tuổi trẻ, mang theo sự trầm lắng của năm tháng. Dáng người rất tốt, dù mặc vest nhưng cơ bắp rắn chắc, rõ ràng thường xuyên tập thể hình. Anh ta nói chuyện nho nhã, nhưng khi trình bày quan điểm lại tự tin và kiêu ngạo.

Mục Hiểu Hiểu cúi thấp đầu, mím môi.

Thật là không giống nhau.

Giai tầng không giống nhau, quyết định tầm nhìn của các nàng cũng không giống nhau.

Sau khi Mục Hiểu Hiểu, Trương Xảo, Thầy Vương và Lý Bác đến thôn, họ cảm thấy rất đau lòng trước hiện trạng của thôn và đã cố gắng hết sức để giúp đỡ, đóng góp trong ba tháng ở đây. Nhưng Đại tiểu thư, cô có thể trực tiếp liên hệ với các doanh nhân và chính quyền, có lẽ sẽ thay đổi vận mệnh của thôn này vĩnh viễn.

Trong lòng Mục Hiểu Hiểu bất ngờ hiện lên lời của Tần Sương:

—— Hai người ở hai đẳng cấp khác nhau, về sau cô sẽ nhìn thấy sự khác biệt.

......

"Em đang làm gì vậy?"

Đại tiểu thư không biết đã từ khi nào lăn xe đến gần, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng cười cười: "Không có gì, chị muốn tắm rửa không? Để em đi chuẩn bị nước."

Tần Di nhìn chằm chằm nàng, Đại tiểu thư quá hiểu Mục Hiểu Hiểu, chỉ cần nàng có chút thay đổi, Tần Di đều biết.

Buổi tối, Mục Hiểu Hiểu vẫn như cũ, nàng hâm nóng một ly sữa cho Đại tiểu thư uống, đắp chăn cho cô, hôn lên trán nàng rồi đi soạn bài.

Đại tiểu thư cuộn mình trong chăn, nhìn bóng dáng mờ mờ của nàng dưới ánh đèn, ngửi thấy hương thơm của nàng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không biết từ khi nào, chỉ cần Mục Hiểu Hiểu ở bên, Đại tiểu thư luôn cảm thấy an toàn và rất thoải mái.

Một giấc ngủ sâu đến sáng.

Đại tiểu thư theo bản năng duỗi tay tìm người bên cạnh, nhưng không thấy ai. Cô lập tức mở mắt, hoảng hốt nghĩ rằng mình đã trở lại quá khứ.

Nhưng khi nhìn thấy người trước mắt, cô ngây ngẩn cả người.

Mục Hiểu Hiểu bọc kín trong chăn, như cái xác ướp, từ đầu đến chân đều được quấn chặt, không để lộ chút khe hở nào.

Đại tiểu thư giật mình, cô duỗi tay xả chăn ra, sợ nàng ngột ngạt.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu bọc rất chặt, vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng hồi lâu. Trước đây, cô đã từng thấy Mục Hiểu Hiểu ngủ hai lần, một lần khi nàng bị sốt, một lần khi nàng say rượu. Có lẽ khi đó không để ý, cô không nhớ Mục Hiểu Hiểu lại ngủ như vậy.

Sáng hôm sau.

Mục Hiểu Hiểu vội vã thay quần áo, nàng định mặc lại chiếc áo sơ mi bị rách, nhưng bị Tần Di ngăn lại. Đại tiểu thư lấy ra một chiếc sơ mi trắng mới tinh: "Mặc cái này, chị vừa giặt xong."

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, cầm lấy áo, ngửi ngửi: "Chị giặt sao?"

Đại tiểu thư lườm nàng: "Không phải."

Như thế nào lại không phải?

Đều là mùi hương của chị.

Mục Hiểu Hiểu nghỉ ngơi rất tốt, tâm trạng rất vui vẻ. Nàng mặc xong quần áo, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi dạy, nàng còn cố ý lấy một cái cà vạt để thắt, nhưng lại không thắt được.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng thở dài, "Lại đây."

Mục Hiểu Hiểu đi qua, hai tay chống hai bên xe lăn của Đại tiểu thư, giữ nàng dưới thân: "Chị thắt cà vạt cho em sao?"

Nàng vừa dựa gần, Đại tiểu thư tim đập không đều, không để ý tới nàng, cúi đầu, những ngón tay thanh mảnh xinh đẹp khéo léo thắt cà vạt.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, đôi mắt tràn đầy tình yêu, nhìn người yêu thắt cà vạt cho mình, thật hạnh phúc. Nàng hôm qua rối rắm cái gì chứ, Đại tiểu thư là của nàng, từ đầu đến đuôi đều là của nàng.

Cô đối với người khác thì nghiêm túc, cao cao tại thượng.

Nhưng chỉ đối với nàng, mới lộ ra thần thái tiểu nữ nhân như vậy.

Mà nàng thì sao?

Nàng có thể khống chế Đại tiểu thư, có thể hôn cô, có thể ôm cô, có thể làm cô thần hồn điên đảo, thậm chí làm cô khóc.

Tần Di vừa thắt xong cà vạt, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt tràn đầy dục vọng của Mục Hiểu Hiểu, mặt cô đỏ lên, nâng tay véo mặt nàng.

Trước kia sao cô không phát hiện Mục Hiểu Hiểu lại... lại sắc như vậy?

Kia có thể giống nhau sao?

Trước kia là trước kia, chỉ có tình chị em thuần khiết, hiện tại thì không phải.

Cô giáo Mục cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đại tiểu thư, sau đó vui vẻ chuẩn bị đi dạy học. Trước khi đi, nàng nhắn nhủ: "Ngày hôm qua Trương Xảo còn nói với hiệu trưởng rằng muốn chị làm giáo viên âm nhạc, nhưng em đã từ chối."

Đại tiểu thư nhìn nàng, thắc mắc: "Tại sao?"

Mục Hiểu Hiểu nhướng mày: "Chị không thích náo nhiệt, em biết mà."

Đặc biệt là không thích dỗ dành trẻ con.

......

Người đi rồi.

Đại tiểu thư ngồi đó một lúc, thần trí hơi lơ đãng. Khi Lưu Phương đến quét dọn phòng, cô mới chớp mắt nhìn theo một hồi lâu.

Lưu Phương làm việc rất nhanh nhẹn, trước đây từng làm nhân viên công vụ cho đoàn trưởng quân đội, đúng là một người quét dọn tuyệt vời.

Chẳng mấy chốc, cô ấy đã dọn dẹp xong phòng.

Cô ấy vừa ngẩng đầu lên, thấy Đại tiểu thư tâm thần không yên, lập tức hiểu ra, chắc là đang nhớ phu nhân.

Đại tiểu thư thản nhiên nói: "Đi trường học nhìn một chút."

Cô luôn cảm thấy hôm qua Mục Hiểu Hiểu có gì đó bất ổn, có lẽ đang giấu giếm chuyện gì.

Cô muốn đi xem cho rõ.

......

Trong trường học, Mục Hiểu Hiểu có hai tiết học buổi sáng, dạy ngữ văn.

Lớp học này thật khác thường, học sinh lớn nhỏ đủ cả, khoảng mười mấy người.

Cô giáo Mục khéo léo ra vài bài tập đơn giản để thử trình độ của mọi người, sau khi xem xét kết quả, nàng nhẹ nhàng thở dài.

Quả nhiên, thành tích không tốt lắm.

Chỉ có một học sinh tên Chồi Non là khá ổn.

Không thể trách các em, bình thường chúng cố gắng đến trường, nhưng khi nhà bận rộn, phải xin nghỉ giúp đỡ gia đình, việc học bị gián đoạn.

Tuổi còn nhỏ, ham chơi, khả năng tự giác chưa cao.

Mục Hiểu Hiểu rất kiên nhẫn, bắt đầu từ những quy tắc ngữ pháp cơ bản. Trước đây, khi nghe giáo viên giảng bài, nàng cảm thấy rất đơn giản, đối mặt với hơn bốn mươi học sinh vẫn thành thạo. Nhưng hôm nay, dạy hai tiết học mới biết khó khăn đến mức nào.

Các em đã rất ngoan ngoãn, nhưng nàng cảm thấy mình giảng rất rõ ràng mà các em vẫn không hiểu, hai tiết học trôi qua, giọng nàng cũng khàn đi.

Nàng ngồi uống nước, đặc biệt nhớ đến Đại tiểu thư, liền nhắn tin cho cô.

—— Chị đang làm gì đó?

Giờ khắc này.

Ngoài cổng trường, Lưu Phương ngại ngùng nhìn Đại tiểu thư, thật không hiểu vì sao lại phải rình xem thế này, không vào thẳng luôn cho rồi.

Đại tiểu thư, với vị thế của cô, nếu muốn vào trường, hiệu trưởng chắc chắn sẽ ra đón tận cửa. Việc gì phải đứng đây trộm nhìn vào bên trong?

Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, từ xa nhìn Cô giáo Mục trong chiếc sơ mi trắng, đeo cà vạt mà cô đã thắt cho, tươi cười rạng rỡ trò chuyện với nữ giáo viên duy nhất trong trường.

Nữ giáo viên ấy tên là Vinh Mỹ, 29 tuổi, cùng tuổi với Đại tiểu thư. Nghe nói cô ấy từng là hoa khôi của làng, từng học đại học trong thành phố và còn học múa dân tộc. Vốn dĩ tương lai của cô ấy rất xán lạn, nhưng ở độ tuổi đáng lẽ nên phấn đấu, cô ấy đã chọn tình yêu và kiên quyết lấy người mà ba mẹ phản đối.

Sau đó xảy ra nhiều chuyện...

Người đàn ông ấy, sau khi trở thành thương nhân giàu có, đã bắt đầu sống không đứng đắn, bỏ lại cô ấy và con gái cùng một khoản "tiền lớn" 50 vạn rồi đưa ra thỏa thuận ly hôn.

Vinh Mỹ cũng là người hiếu thắng, cô ấy lặng lẽ ký thỏa thuận, mang con gái qua thời kỳ khó khăn nhất. Hiện tại, cô ấy vẫn luôn nở nụ cười trên môi mỗi ngày.

Cô ấy quyết tâm trở về quê nhà, cống hiến tất cả cho nơi này. Người trong thị trấn đều gọi cô ấy là Cô giáo Mỹ Mỹ.

Cô giáo Mỹ Mỹ đang dạy các em học sinh các động tác thể dục cơ bản. Có đứa trẻ nghịch ngợm, cô ấy liền hạ eo làm mẫu. Mục Hiểu Hiểu tò mò, cũng thử làm theo nhưng phát hiện eo không đủ lực, mới hạ được nửa chừng đã tê liệt.

Nàng đau đớn kêu lên, khiến Cô giáo Mỹ Mỹ và các học sinh cười vang. Trong mắt Mỹ Mỹ, Mục Hiểu Hiểu giống như một đứa trẻ, cô ấy tiến tới đỡ nàng dậy, cười nói: "Tôi giúp cô, từ từ đứng lên, nào..."

Mục Hiểu Hiểu thân mình ngả về sau, ngửa đầu đến đỏ mặt vì nghẹn thở.

Má ơi, động tác này thật là một kỹ thuật đỉnh cao a, nhìn thì đơn giản mà làm thì khó vậy sao?

Nhìn Cô giáo Mục đỏ mặt, bọn trẻ cười không ngớt.

Cô giáo Trương, vừa tan học ra cũng đang cười. Cô nàng cười khác với mọi người, vì cảm thấy rất hả hê khi thấy Mục Hiểu Hiểu bị trừng phạt, nhất là khi thấy Đại tiểu thư đứng bên kia tường không biểu cảm nhìn tất cả.

Cô nàng cảm thấy trời cao thật sự có mắt, cuối cùng cũng muốn trừng phạt cái kẻ mỗi ngày xuân phong đắc ý không biết xấu hổ kia.

Cô giáo Trương ngẩng mặt lên trời "Ha ha ha" ba tiếng, rồi quay sang Mục Hiểu Hiểu "Ha ha ha" thêm ba tiếng, trong lòng thỏa mãn không kể xiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro