Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tiểu thư cầm cây chổi trong tay hoàn toàn là để bảo vệ bản thân, cô không biết Mục Hiểu Hiểu đang làm gì. Kể từ ngày đó, khi Mục Hiểu Hiểu bế cô lên và nói những lời lộ liễu ở bên tai, Đại tiểu thư mất dần lòng tin đối với Mục Hiểu Hiểu. Khi bệnh tâm lý của Mục Hiểu Hiểu chưa khỏi, cô phải tự bảo vệ mình.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời ơi.

Đây là việc mà người yêu số một thế giới nên làm sao?

Mục Hiểu Hiểu không chịu nổi, nàng lập tức tháo giày cao gót, dùng đôi chân đá đá làm nũng: "Đại tiểu thư, chị thật là không có lương tâm!"

Nàng khóc rưng rức, giơ hai tay ra: "Chị còn không ôm em một cái, mông em ngã thành hai phần rồi..."

Đại tiểu thư chần chừ một lát, rồi xoay bánh xe lăn tiến về phía Mục Hiểu Hiểu, cây chổi vẫn chưa buông xuống. Cô nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu đầy nghi ngờ: "Em đang làm gì vậy?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng đang làm cái gì?

Nàng có thể làm gì chứ?

Rõ như ban ngày, chẳng lẽ cưỡng gian Đại tiểu thư sao?

Nàng đang cố gắng quyến rũ cô, nhưng không khí tốt đẹp đều đã biến mất, không còn gì nữa!

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu như một con cá nóc tức giận, mặt nàng biến sắc. Lúc này Đại tiểu thư mới buông cây chổi xuống, lộc cộc tiến tới, giơ tay ra.

Mục Hiểu Hiểu có chút kiêu ngạo: "Chị chỉ nắm tay em vậy thôi sao?"

Đại tiểu thư nhìn nàng: "Nếu không thì sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "Chị có thể đứng lên và cho em một cái ôm công chúa không?"

Tần Di: "Em không sợ mông ngã thành tám mảnh thì có thể."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư đúng là vừa xấu tính vừa độc miệng mà.

Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, giơ tay ra. Đại tiểu thư nắm lấy tay nàng và kéo, nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn đang đi giày cao gót, dưới chân bị lảo đảo, suýt chút nữa kéo cả Đại tiểu thư cùng xe lăn ngã theo. May mắn là Đại tiểu thư phản ứng nhanh, gần như hết sức kéo tay lại ngay kịp lúc.

Lại một lần nữa ngã xuống đất, Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ô ô.

Nàng thương tâm.

Nàng tan nát cõi lòng rồi.

Đây là tình yêu sao? Cảm giác đau đớn này nàng đã lĩnh ngộ.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu ngồi hình chữ X dưới đất, bộ dạng tức giận kia khiến cô không cưỡng lại được mà bật cười. Cố gắng che giấu cảm xúc, cô cúi đầu, tóc dài che mặt.

Mục Hiểu Hiểu: "...???"

Đại tiểu thư...chị đùa sao?

Đây là sự xấu hổ lớn nhất trong đời cô giáo Mục. Trước mặt người yêu, nàng năm lần bảy lượt tự làm mình mất mặt. Cuối cùng, nàng tháo giày cao gót, bò dậy, chạy vội tới chiếc ghế mây ngoài sân, kéo chăn lên và tự bọc mình từ đầu đến chân trong chăn, tự bế.

Đại tiểu thư cười một hồi lâu rồi cố gắng kiềm chế cảm xúc, cô lăn bánh xe lăn lại gần, duỗi tay chọc chọc vào lưng Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu giật mình, bực bội đá chăn một chút, giọng thì thào: "Nếu hôm nay chị không dỗ dành em, em sẽ không nguôi giận."

Dỗ dành người.

Nên dỗ thế nào?

Đại tiểu thư cúi đầu, lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu - "Cách dỗ dành bạn gái."

Có quá nhiều câu trả lời từ cư dân mạng.

Mục Hiểu Hiểu chờ mãi chờ mãi, chờ đến mức mình bị chăn bọc kín đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn không thấy Đại tiểu thư đáp lại.

Chẳng lẽ cô đi rồi?

Mục Hiểu Hiểu tức giận kéo chăn ra, đang định phát giận thì bất ngờ bị Đại tiểu thư, người đang ôm cây đợi thỏ, một tay nhéo cằm, một tay ôm eo mảnh khảnh, hôn tới.

Nụ hôn lạnh lạnh, tràn đầy mùi hương, mang theo sự ôn nhu và cường thế đặc trưng của Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu mở to mắt, nàng cố gắng lùi lại, nhưng Đại tiểu thư nheo mắt, giữ chặt cằm nàng không buông, cúi người tới trước, không để nàng chạy thoát, hôn tiếp.

Không gì so được với nụ hôn của người yêu, khiến tâm tình thoải mái hơn.

Tần Di vốn dĩ không phải là người biết cách thể hiện tình cảm, nhưng mỗi khi hai người thân mật, Mục Hiểu Hiểu luôn cảm nhận được tình yêu sâu đậm tỏa ra từ trong xương cốt cô, từng chút từng chút theo những nụ hôn nhẹ nhàng bao bọc lấy Mục Hiểu Hiểu, như hương thơm của Đại tiểu thư phủ kín nàng.

Đó là loại cảm giác an toàn mà Mục Hiểu Hiểu từ bé đến lớn thiếu thốn, nàng cuối cùng cũng từ bỏ kháng cự, nửa híp mắt tựa đầu vào vai Đại tiểu thư, hưởng thụ dựa vào cô.

Tần Di thấy Mục Hiểu Hiểu ngoan ngoãn như vậy, lòng cô tan chảy, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, một luồng nhiệt khí từ lưng truyền đến tim.

Cuối cùng, Đại tiểu thư thở hổn hển, cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Muốn chị hôn em thì cứ nói thẳng, tại sao lại dọa chị?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng không có.

Nàng làm gì dọa người? Rõ ràng là nàng đang quyến rũ mà!

Đại tiểu thư thật biết cách khi dễ người khác.

Nàng đã trở lại, Tần Di luôn cảm thấy thư giãn nhất khi ở bên Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu lấy lại chút sức lực, sau đó nàng cẩn thận ôm Đại tiểu thư từ trên xe lăn đặt lên ghế mây, ôm lấy cô, trong lòng không khỏi có chút hoảng.

"Chị tại sao lại mang giày cao gót cao như vậy?"

Mục Hiểu Hiểu không kìm được hỏi. Đại tiểu thư duỗi tay nhéo nhéo môi nàng hỏi lại: "Em tại sao lại trộm mang giày của chị?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư luôn sắc bén.

Thực ra không chỉ mang giày cao gót, Đại tiểu thư còn thích mặc chiếc váy dài, chỉ vì cô nhớ rõ trong lòng câu nói của Mục Hiểu Hiểu bên tai cô - "Đại tiểu thư, em rất mong được thấy lúc chị đứng lên, mặc váy dài và mang giày cao gót, nhất định sẽ rất đẹp."

Cô ghi nhớ từng lời Mục Hiểu Hiểu nói sâu trong lòng.

Lần này ra ngoài, Đại tiểu thư quyết tâm phải làm được; cô tự tin rằng mình sẽ hồi phục.

Nếu thật sự khoẻ hơn, cô sẽ ngay lập tức cho Mục Hiểu Hiểu thấy hình ảnh đẹp nhất của mình.

Náo loạn trong chốc lát, Mục Hiểu Hiểu ôm cô kể về trường học, về những khó khăn của bọn trẻ, và cuối cùng kể về bài hát của Đại tiểu thư hôm nay hay đến mức nào.

Tần Di nằm trong lòng ngực của Mục Hiểu Hiểu, một tay nghịch ngợm vuốt tóc nàng, thu hết mọi kịch bản, những tính toán của nàng vào đáy mắt.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư nằm ngoan trong lòng mình, nàng khẽ thanh giọng, cảm thấy thời cơ xuất kích đã tới, nàng ôm eo Đại tiểu thư, tay chậm rãi di chuyển lên trên.

"Đại tiểu thư, hôm nay em đọc được một câu rất hay," Mục Hiểu Hiểu nói.

Tần Di khẽ chớp đôi lông mi dài, Mục Hiểu Hiểu không nhịn được mà hôn một cái. Đại tiểu thư trong lòng muốn cười, vì vô sự hiến ân cần.

Mục Hiểu Hiểu tiếp tục: "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Chị nói xem, em hàng ngày bận rộn ở trường học, cũng chẳng có thời gian nhìn thấy chị, em thật sự rất nhớ chị."

Đại tiểu thư nhìn nàng, tay vuốt nhẹ mặt nàng: "Chị khi nào gả cho em rồi?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư thấy nàng không trả lời, tay vỗ nhẹ lên môi Mục Hiểu Hiểu: "Hửm?"

Một tiếng "Hửm" ấy khiến tim Mục Hiểu Hiểu tê rần, mặt đỏ bừng, đành phải dùng thân phận giáo viên văn học để đáp lại: "Ai nha, này còn không phải hình dung hai vợ chồng sao? Chị còn có thể nghĩ ra mặt khác tốt hơn?"

Đại tiểu thư nói: "Phu thê vốn là chim cùng rừng, khi tai vạ tới mỗi người tự phi."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thấy Mục Hiểu Hiểu bị chọc tức, khóe môi Đại tiểu thư hơi nhếch lên, cô dùng một tay ngồi dậy, mái tóc dài lướt qua cổ, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời ạ!

Đôi mắt của Đại tiểu thư hàm chứa tia sáng mị hoặc, giọng nói tựa như hương lan, bảo cô là hồ ly tinh cũng không quá lời.

"Hiểu Hiểu, em rốt cuộc muốn chị làm gì?"

Đại tiểu thư khẽ mở đôi môi đỏ, khẽ dò hỏi, đôi mắt quyến rũ nàng. Mục Hiểu Hiểu nhìn như vậy, muốn nói thẳng ra nhưng lại cảm thấy khó mở lời.

Đại tiểu thư rất kiên nhẫn, cô đặt một bàn tay lên xương quai xanh của Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng xoa tròn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Mục Hiểu Hiểu run lên một chút, nàng nắm lấy tay Đại tiểu thư đang nghịch ngợm, "Em chỉ là có chút ngượng."

Đôi tay này không thể nghịch lung tung như vậy, chạm nhẹ vào trong lòng nàng như đang trêu chọc.

Đại tiểu thư cười như không cười, nhìn nàng: "Vừa rồi em không có vẻ ngượng ngùng mà."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Sau giờ trưa, gió lạnh thổi nhẹ, bóng cây xào xạc, xung quanh đầy tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng chim kêu, cảm giác dễ chịu lại thư thái.

Nhuyễn ngọc trong lòng ngực, mặc dù mỗi câu nói đều có thể làm nàng sặc, nhưng ôm cô chính là hạnh phúc. Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trong lòng thả lỏng không ít, nhẹ nhàng thở dài và chân thật nói: "Hôm nay hiệu trưởng nói muốn mời chị đến trường làm giáo viên âm nhạc. Em suy nghĩ cả buổi trưa, không biết nói thế nào với chị."

Tần Di không nói gì, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

Nàng thật đẹp.

Mục Hiểu Hiểu trời sinh có khóe môi cười nhẹ, dù lúc không nói gì, khóe môi vẫn hơi giơ lên. Đại tiểu thư rất thích độ cong đó, không nhịn được khẽ hôn, muốn nàng luôn như ánh mặt trời.

Lại bị hôn.

Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ bừng, nàng cảm giác hôm nay Đại tiểu thư khác ngày thường, dường như nhiệt tình hơn.

Chẳng lẽ thật sự bị sắc đẹp của nàng mê hoặc?

Nghĩ vậy, cô giáo Mục có chút tự tin, tay nàng đáp lên eo Đại tiểu thư, "Em lập tức từ chối, nói chị mỗi ngày rất bận, không thể đáp ứng ông ấy..." Nàng nhìn Tần Di: "Ể, Đại tiểu thư, tại sao chị không có chút nào kinh ngạc?"

Trước đây, nếu làm Đại tiểu thư như vậy... Đại tiểu thư khẳng định sẽ trực tiếp đuổi nàng đi, yêu cầu này không đáng để nghĩ đến.

Nhưng hiện giờ, Đại tiểu thư chống đầu nhìn nàng, trong mắt tràn ngập tia sáng yêu thương, dường như muốn nhấn chìm Mục Hiểu Hiểu trong đó. Cô đương nhiên không kinh ngạc, bởi vì chính cô đã chủ động gặp hiệu trưởng, có gì đáng kinh ngạc đâu.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy ngượng ngùng trước ánh mắt chăm chú của Đại tiểu thư, nàng khẽ húng hắng, rồi chuyển ánh nhìn đi chỗ khác: "Em nói xong rồi."

Nàng nhìn về phía núi xa xăm, rồi nhìn đàn chim trên cây, nhưng không dám nhìn thẳng vào Đại tiểu thư.

Hiện giờ, uy thế của hai người đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây, Mục Hiểu Hiểu luôn là người chủ động dẫn dắt cuộc chơi, nhưng giờ đây, Tần Di luôn theo dõi nàng.

Tần Di đau lòng cho Mục Hiểu Hiểu.

Có thể chịu đựng nàng rối rắm cùng giãy giụa, cô tin rằng, thời gian còn dài cô nhất định sẽ chậm rãi cởi bỏ khúc mắc trong lòng Mục Hiểu Hiểu.

Chỉ là, cô không bao giờ cho phép Mục Hiểu Hiểu rời xa mình.

Đây là điểm mấu chốt.

Đại tiểu thư chăm chú nhìn nàng, trong mắt chứa đựng toàn bộ hình bóng Mục Hiểu Hiểu: "Chỉ có chuyện này sao?"

Mục Hiểu Hiểu giật mình: "... Chỉ có chuyện này."

Đại tiểu thư gật đầu: "Được."

Cô thả lỏng lực tay, tựa đầu lên ngực Mục Hiểu Hiểu, 3000 sợi tóc dài đen mượt xõa xuống, lướt qua cổ Mục Hiểu Hiểu, làm tim nàng như muốn bùng cháy.

Trời ơi.

Đại tiểu thư hôm nay làm sao vậy.

Cô đang làm nũng sao?

Trong từ điển của Tần Di không có từ "làm nũng", từ nhỏ đến lớn, hoàn cảnh sống đã làm cô trở nên độc lập, mạnh mẽ, và thậm chí còn mang theo khí thế hùng hổ dọa người.

Nhưng với Mục Hiểu Hiểu, nhiều việc cứ như vậy mà tự nhiên mà xảy ra.

Trước kia, cô không đủ dũng cảm. Không nghĩ tới và cũng không hy vọng rằng sẽ có được tình cảm thuộc về riêng mình. Hiện giờ, cô có người yêu, liền muốn chặt chẽ nắm trong tay.

Đại tiểu thư dựa vào ngực Mục Hiểu Hiểu, nghe nhịp tim kịch liệt của nàng, một tay nắm lấy tay không của Mục Hiểu Hiểu, mười ngón tay đan vào nhau: "Em biết không, chỉ cần là em nói, chị sẽ luôn làm theo ý em."

Câu nói "Chị sẽ luôn làm theo ý em..." khiến người bên cạnh run lên.

Mục Hiểu Hiểu một tay ôm eo Đại tiểu thư, vành mắt đỏ hoe, nội tâm tràn đầy cảm động, nhưng đồng thời cũng nổi lên một tình cảm phức tạp khác, "Chỉ là... Chỉ là..."

Nàng luôn cảm thấy Đại tiểu thư nên thuộc loại cao cao tại thượng, không dính bụi trần, giống như khi nàng lần đầu gặp cô.

Nàng luôn có cảm giác kéo Đại tiểu thư xuống, làm cô dần dần dung trong bụi bặm cùng mình, trong lòng vừa khó chịu vừa tự ti. Luôn nghĩ rằng nếu không có mình, Đại tiểu thư có lẽ sẽ tìm được người tốt hơn.

Đại tiểu thư dựa vào người nàng nhẹ nhàng nói: "Em ấp úng?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trước mặt Đại tiểu thư, nàng không thể nhiều lời vòng vo, nói thẳng ra là dễ nhất. Nhưng cảm giác tự ti này đã đè nặng trong lòng nhiều năm, là điều không muốn ai biết, làm sao nàng có thể nói ra được.

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu vẫn không thể nói thật lòng, nàng cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve tay Đại tiểu thư: "Chị đồng ý là tốt rồi, bọn nhỏ nhất định sẽ rất vui."

Nàng đứng lên, bản năng tránh né.

Hôm nay, ánh mắt của Đại tiểu thư quá sắc bén, khiến Mục Hiểu Hiểu bản năng muốn tránh né.

Đại tiểu thư cũng theo đó ngồi dậy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng. "Mệt rồi sao? Nghỉ ngơi sớm đi."

Mục Hiểu Hiểu không chịu nổi ánh mắt đó, ngượng ngùng cười, xoay người chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, tay nàng bị nắm chặt, một lực kéo mạnh khiến Mục Hiểu Hiểu kêu lên, ngã vào lòng Tần Di.

Đại tiểu thư ôm chặt nàng, ánh mắt đen nhánh nhìn Mục Hiểu Hiểu chằm chằm, hai tay ôm lấy eo nàng, giọng nhàn nhạt: "Chị còn có chuyện muốn nói."

Ai cho phép nàng chạy.

Mục Hiểu Hiểu ngồi trên đùi Đại tiểu thư, luôn tự xưng là mạnh mẽ, nhưng hành động này làm nàng thẹn thùng.

Ánh hoàng hôn xuyên qua mây chiếu rọi, Đại tiểu thư nhìn nàng, trầm giọng nói: "Hiểu Hiểu, bất kể lúc nào, dù có chuyện gì xảy ra, chị sẽ không rời xa em, mãi mãi ở bên cạnh em."

Trong ký ức Mục Hiểu Hiểu, đây là câu dài nhất mà Đại tiểu thư từng nói với nàng, như một cây dây leo đan quanh, che phủ những lo âu trong lòng nàng.

Thì ra, nàng bất an.

Nàng lo sợ.

Đại tiểu thư đều biết.

Mục Hiểu Hiểu ban đầu cúi đầu, mắt đỏ hoe, không dám đối diện Đại tiểu thư, cảm giác như những bí mật không muốn ai biết của nàng đều bị nhìn thấu.

Cảm giác này đối với cô giáo Mục vừa xa lạ vừa chua xót, ánh mắt sáng quắc của Đại tiểu thư khiến nàng không thể tránh né. Mục Hiểu Hiểu cúi đầu không biết nên trả lời thế nào, trong lòng lướt qua rất nhiều chuyện đã qua.

Giống như nàng, từ nhỏ đến lớn thường nghe người khác nói với nàng: Con là một đứa trẻ bị bỏ rơi, ba mẹ không cần con, con phải chăm chỉ học tập, tự lập tự chủ, mạnh mẽ lên.

Là mẹ và bà: Hiểu Hiểu phải mau lớn lên, bà và mẹ đã già, sợ không bầu bạn được lâu, con phải học cách bảo vệ chính mình.

Là Mục Sơn và Tô Khuê: Ba mẹ không cố ý bỏ con, chỉ là có lý do, con lớn rồi, chẳng lẽ không thể hiểu cho ba mẹ sao?

Là lời Lan nhi nói trước khi đi: Cậu phải sống hạnh phúc thay mình, mình mệt mỏi quá rồi.

Tất cả mọi người yêu cầu nàng mạnh mẽ, chưa từng có ai hứa hẹn điều gì cho nàng.

Điều này khiến Mục Hiểu Hiểu không kìm được nước mắt, nàng không phải người yếu đuối, nhưng lúc này nước mắt lại không kiểm soát được mà chảy xuống. Nàng không biết tại sao mình lại thế này. Nàng không nên như vậy.

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu cảm nhận gương mặt mình bị nâng lên bởi đôi tay lạnh băng nhưng vô cùng dịu dàng, như là trân bảo.

Đại tiểu thư hôn lên nước mắt của Mục Hiểu Hiểu, từng giọt một, môi cô ôn nhu, từng chút một xoa dịu những nếp nhăn lo âu trong lòng Mục Hiểu Hiểu. Cuối cùng, Đại tiểu thư chăm chú nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nhưng vô cùng nghiêm túc hỏi: "Em nghe thấy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro