Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em nghe thấy không?"

Đại tiểu thư hai tay nâng mặt Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn nàng. Hiểu Hiểu hít hít mũi, gật đầu, "Dạ."

Ngoan như vậy sao.

Có thể không ngoan sao? Mục Hiểu Hiểu chỉ mạnh miệng lúc thường, nếu Đại tiểu thư thật sự nổi lên khí tràng, nàng liền yếu ớt ngay.

Thực tế, cảm giác này với Mục Hiểu Hiểu cũng khá xa lạ. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn đi trước bạn cùng lứa, trưởng thành trước tuổi. Nàng luôn bảo vệ người khác, bảo vệ mẹ và bà, bảo vệ các em. Hiện giờ, nàng có một cảm giác như được lão đại che chở.

Đó là một loại cảm giác sảng khoái?

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trước mặt Đại tiểu thư, mình như biến thành Tiểu Cẩu Tử, nàng nằm trong lòng Tần Di, một tay nắm lấy vạt áo cô, không nhịn được ngân nga: "Em không làm chị dâu nhiều năm, em không thích chiếc giường lạnh lẽo, đừng ép em phải nhớ, đừng ép em chảy nước mắt, nếu không em sẽ trở mặt..."

Tần Di nghe được bật cười, cố gắng kiềm chế nhưng không khỏi nổi da gà.

Mục Hiểu Hiểu bông đùa: "Người ta hát không hay sao?"

Đại tiểu thư gật đầu, vuốt mặt Mục Hiểu Hiểu: "Đúng vậy, thật sự khó nghe."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Phi.

Biết ngay Đại tiểu thư không có tâm!

Hương hoa thoảng thoảng theo gió bay qua, Mục Hiểu Hiểu dựa vào Tần Di làm nũng, giọng nói ẻo lả khiến cô giáo Trương nghe thấy chắc chắn không chút do dự đánh vào đầu nàng.

"Đại tiểu thư, chị nói chỉ cần là em muốn, đều sẽ như em mong muốn, thật vậy sao?"

"Ừm."

"Em muốn chị đều sẽ đáp ứng?"

"Ừm."

"Ngày nào đó, em có thể dùng cà vạt cột lên tay chị được không?"

"Muốn chết sao?"

......

Trong lòng Đại tiểu thư, cánh mũi cô đang cảm nhận được hương thơm thoang thoảng từ người Mục Hiểu Hiểu, cảm giác này thật xa lạ.

Cô cảm thấy lỗ hổng trong lòng mình dường như được Mục Hiểu Hiểu lấp đầy.

Chưa kịp hưởng thụ lâu, Đại tiểu thư nhận được cuộc gọi từ Trương Xảo, khi âm thanh gợi cảm của Mục Hiểu Hiểu vang lên, cả hai giật mình.

Mục Hiểu Hiểu bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

—— Đó là vì yêu thôi, là vì yêu thôi!

"Sao chị không tắt âm?"

Mục Hiểu Hiểu lập tức ngồi dậy từ lòng Đại tiểu thư, Tần Di chọc vào trán nàng: "Kẻ xấu thường cáo trạng trước."

Từ khi đổi tiếng chuông thành giọng hát lạc tông của Mục Hiểu Hiểu xong, điện thoại của Đại tiểu thư chưa bao giờ để yên lặng. Cô luyến tiếc, không chơi trò tự gọi điện thoại cho mình thì thôi, sao lại có thể yên lặng được? Không có khả năng.

Trương Xảo bên kia sốt ruột hoảng hốt: "Chị Tần, Hiểu Hiểu sao không nghe điện thoại, nàng ở đâu thế?"

Hôm nay thôn trưởng tới tìm cô nàng, nói rằng không liên lạc được với Mục Hiểu Hiểu. Trước đây, Mục Hiểu Hiểu từng nhờ thôn trưởng hỗ trợ hỏi thăm tình hình của Tiểu Hoa. Thôn trưởng cùng bà của Tiểu Hoa đã chào hỏi và giới thiệu vài người, nói đêm nay cùng nhau qua đây.

Nhưng cô giáo Mục hay rồi, điện thoại ai gọi cũng không bắt máy.

Điều này khiến Trương Xảo bực bội. Cô nàng hôm nay nếu tìm được Mục Hiểu Hiểu, chắc chắn sẽ nhéo nàng một cái, hỏi rõ: đang làm cái gì mà ngay cả điện thoại cũng không nghe! Rốt cuộc nàng ở đâu?

Đại tiểu thư nghe xong, một tay ôm eo Mục Hiểu Hiểu, nhàn nhạt nói: "Ở trong lòng ngực tôi."

Trương Xảo: "..."

Nhịn.

Một câu nói, chắc chắn khiến cô giáo Trương phát hỏa.

Trầm mặc hơn nửa ngày, cuối cùng Trương Xảo khẽ hắng giọng: "Xin lỗi, đã làm phiền hai người."

Mục Hiểu Hiểu dựa vào Đại tiểu thư cười chết đi sống lại. Nàng nghĩ đến vẻ mặt xấu hổ của Trương Xảo khi nghe Đại tiểu thư nói vậy, chắc chắn là rất thích thú. Đại tiểu thư thì bình thản "Ừ" một tiếng.

Trương Xảo: "..."

Mẹ kiếp, mẹ kiếp.

Cô nàng nổi da gà đã dâng lên hết cả người. Khí tràng của Đại tiểu thư quá cường đại, từ đầu dây điện thoại bên kia mà cũng có thể khiến người khác xấu hổ.

"À...... Mười phút sau có thể tập hợp ở cửa nhà em không?"

Giọng cô giáo Trương từ chỗ hùng hổ ban đầu đã chuyển thành cẩn thận, ngập ngừng. Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu với bộ quần áo dơ bẩn, nhàn nhạt nói: "Nàng cần tắm rửa trước đã."

Trương Xảo: "..."

Nhát dao trí mạng.

Cô giáo Trương nằm yên trên ghế mây trong tiểu viện, miệng há hốc, nhận đầy một miệng cẩu lương.

Lúc trước, cô nàng mù mắt hay sao?

Sao lại nói với Mục Hiểu Hiểu rằng chị Tần có phong phạm đại tướng, tuyệt đối không mất kiểm soát?

Thực ra là không cho Đại tiểu thư có không gian phát huy thôi!

Mục Hiểu Hiểu đắc ý đi tắm rửa, cười trộm nhớ lại Đại tiểu thư trêu Trương Xảo. Khi tắm xong, nàng thấy Đại tiểu thư đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo cho mình. Mục Hiểu Hiểu nhận lấy, cảm thán: "Ai nha, không thể tưởng tượng được có ngày em cũng sống như hoàng đế."

Nàng thực sự có người hầu hạ.

Vẫn là Đại tiểu thư.

Tần Di nhìn nàng, nhướng mày: "Hoàng đế?"

Yêu cầu tuyển phi sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ai dà.

Dục vọng chiếm hữu đáng chết a.

Không để ai phải chờ lâu, Mục Hiểu Hiểu với vận tốc ánh sáng thay quần áo xong, nhanh chóng sấy tóc đơn giản rồi mang giày ra cửa.

Đại tiểu thư không đồng ý, sợ vào buổi tối Mục Hiểu Hiểu bị lạnh, liền cẩn thận ấn người ngồi lại sấy khô tóc cho nàng.

Mục Hiểu Hiểu thoải mái híp mắt, cảm nhận được thủ pháp đặc biệt tốt của Đại tiểu thư. Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc, hoàn hảo như kỹ thuật của thầy Tony.

Sau khi mọi việc hoàn tất, Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị xuất phát. Nàng nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút, liền nhanh chóng ra ngoài.

Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, bình tĩnh nhìn theo bóng dáng Mục Hiểu Hiểu.

Gió thổi lá cây xào xạc, lá rơi từng phiến, dường như dừng lại trong ánh mắt của Đại tiểu thư.

Đứng ở cửa, Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt của Đại tiểu thư, sửng sốt: "Chị... Chị cũng muốn đi theo sao?"

Đại tiểu thư không nói lời nào, nhấp môi nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu tiến lại gần, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn cô, một tay vuốt nhẹ mặt cô: "Chị không phải vừa mới dạy xong lớp tâm lý giáo dục cho em sao? Có gì thì phải nói ra, chính mình nghĩ gì đâu? Sao giờ lại không nói?"

Giao tiếp cũng là một môn học vấn.

Cô giáo Mục luôn kiên nhẫn, Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dần thay đổi, từ lạnh lùng đến ủy khuất rồi lại đến giận dữ chỉ trong vài giây.

"Rốt cuộc là sao vậy?" Mục Hiểu Hiểu nhẹ giọng hỏi. Nàng hiểu Đại tiểu thư, hôm nay cùng cô náo loạn cả đêm chắc hẳn đã mệt mỏi, với tính cách của cô không thích gặp người ngoài, thời gian này lẽ ra vào nhà nghỉ ngơi hoặc bận rộn công việc.

Nhưng ngay lúc này, Đại tiểu thư nhìn nàng, bình tĩnh nâng tay, tay đặt lên má nàng, khẽ thì thầm: Em thật sự nghĩ mình là hoàng đế sao?

Đâu phải hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo xong liền vẫy tay nhỏ đi tìm ái phi khác? Liền bỏ mặc cô như vậy?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời đầy sao, bóng đêm như mực, ánh trăng dịu dàng.

Mục Hiểu Hiểu nắm tay nhỏ của Đại tiểu thư, đi song song bên cạnh xe lăn, vừa đi vừa nói cười.

Dĩ nhiên, trò chuyện đều do một mình nàng độc thoại, Đại tiểu thư vẻ mặt vẫn bình tĩnh nghe, chỉ có chút giơ khóe môi biểu lộ tâm trạng không tệ.

Cô giáo Trương và thôn trưởng đứng từ xa nhìn hai người tiến lại. Trương Xảo thì ổn, bởi dạo này đã nhận thức được năng lực mạnh mẽ của Đại tiểu thư, nhưng thôn trưởng thì vẫn còn chút khẩn trương. Ông thật sự không hiểu tại sao, chỉ cần nhìn thấy Đại tiểu thư, trái tim liền buộc chặt.

"Thật ngại quá, thôn trưởng, tôi vừa tắm xong nên không nghe điện thoại."

Vừa đến nơi, cô giáo Mục đã bịa chuyện, đôi mắt còn không chớp. Cô giáo Trương lập tức giơ một ngón giữa cho nàng: không biết xấu hổ!

Mục Hiểu Hiểu đáp lại bằng cái liếc mắt trắng trợn: Cẩu độc thân!

Họ đã có màn chào hỏi nhau đầy thâm tình.

Thôn trưởng kính cẩn tiến lại bên Tần Di, khom lưng: "Tần tổng."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trương Xảo: "..."

Đại tiểu thư hơi gật đầu: "Ngài không cần khách khí."

Trên đường đến nhà Tiểu Hoa, thôn trưởng đơn giản kể lại: "Bà của Tiểu Hoa hơn 80 tuổi, khi còn trẻ bị thương ở mắt khi đi làm việc bên ngoài, sau đó không đủ tiền chữa trị, tình trạng càng thêm tệ. Sau khi ba mẹ Tiểu Hoa rời đi không có tin tức, tình trạng của bà lại càng tệ hơn, đã mù hoàn toàn mấy năm nay. Một già một trẻ sống nương tựa lẫn nhau. Tiểu Hoa, đứa nhỏ này rất thông minh, người lớn trong thôn ai cũng thích cô bé, cũng từng đề nghị nhận nuôi, nhưng cô bé không đồng ý, luôn muốn ở bên bà. Giờ đến tuổi đi học, nhưng tình trạng của cô bé càng chậm trễ, bà của Tiểu Hoa cũng rất sốt ruột."

Mục Hiểu Hiểu rất đồng cảm với tình cảnh này, hiểu rõ cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.

Nếu là nàng, chắc chắn cũng sẽ lựa chọn giống như Tiểu Hoa.

Thôn trưởng một đường dẫn mọi người hướng về nhà Tiểu Hoa: "Đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp, năm trước suýt chút nữa bị bọn buôn người từ thôn khác bắt cóc. Từ đó, trong lòng có ám ảnh, đối với ai cũng có lòng cảnh giác, đặc biệt là người xa lạ."

Điểm này, cô giáo Trương và cô giáo Mục đều đã chứng kiến qua.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư, không nhịn được trộm nghĩ, vì sao Tiểu Hoa vừa thấy cô liền cảm thấy là người tốt nhỉ?

Cũng phải thôi, như Đại tiểu thư nhà nàng vậy, khí chất xuất sắc, xinh đẹp như hoa, có thể là người xấu được sao?

Nếu thật là người xấu, nghĩ lại mà xem, nếu cô muốn trói nàng đi, cô giáo Mục cảm thấy mình cũng sẽ gật đầu đồng ý. Trói về để làm gì? Trói tay, đặt trong phòng tối tra tấn sao? Ai u...

Dù sao cũng là người trẻ tuổi.

Sau khi yêu nhau say đắm, cô giáo Mục tổng hội có một ít ý tưởng phi đứng đắn, mà càng ngày càng cuồng dã.

Cô giáo Trương hiểu rõ nhất, nhìn ánh mắt nàng tràn đầy sắc màu vàng, không lời nào diễn tả nổi, chỉ không biết làm sao nhắc nhở thôn trưởng.

Đại tiểu thư vẫn là Đại tiểu thư, cô điều khiển xe lăn, bình tĩnh cán lên chân Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu hít hà một hơi, ngẩng đầu nhìn Đại tiểu thư, đôi mắt Đại tiểu thư trừng nàng, gương mặt phơn phớt hồng, tràn đầy giận dữ.

Mục Hiểu Hiểu ngẩn ngơ, thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, muốn ôm một cái.

Đại tiểu thư: "..."

Trương Xảo: "..."

Hết thuốc cứu.

May quá, đến nơi rồi.

Là một ngôi nhà cũ nát với tường hồng, mái ngói đã sớm cũ nát bất kham, như thể chỉ cần một trận mưa to sẽ cuốn tất cả đi.

Thôn trưởng ở bên cạnh dùng ngôn ngữ địa phương hô một tiếng, rất mau, tiếng gõ "thùng thùng" vang lên từ quải trượng, giọng nói của lão nhân truyền ra: "Đến đây."

Cửa mở ra, vẫn là loại cửa kiểu cũ.

Bà của Tiểu Hoa đứng bên cạnh quải trượng, chỉ cần nhìn cách ăn mặc đã thấy. Những bộ quần áo sẫm màu đã bị giặt không biết bao nhiêu lần, bạc màu, đầu tóc tuyết trắng búi lên, trên mặt đầy nếp nhăn. Tuy đôi mắt nhắm lại nhưng không giấu nổi nụ cười hiền hòa: "A, bọn nhỏ, tới rồi à."

Tiểu Hoa đứng sau cây cột trốn tránh, ánh mắt lóe lên bất an và sợ hãi. Cô bé rất sợ mỗi lần thôn trưởng dẫn người tới.

Cô bé biết, mỗi lần thôn trưởng mang người đến đều là những người hảo tâm, muốn giúp đỡ cô bé. Nhưng cô bé luôn bồn chồn khó chịu, mỗi lần họ về, bà lại nói rằng bà không còn nhiều thời gian, muốn tìm cho Tiểu Hoa một nơi ở tốt hơn để bà yên tâm nhắm mắt.

Nghe vậy, mỗi lần Tiểu Hoa đều cảm thấy trái tim non nớt như bị đặt lên lửa nướng, khiến cô bé khó chịu không thôi, không nhịn được mà rơi lệ.

Cô bé không muốn rời khỏi bà.

Đó là người thân duy nhất của cô bé.

Bà của Tiểu Hoa không có gì để đãi khách, nên gọi Tiểu Hoa đi pha trà. Cô bé vội vàng chạy đi. Mục Hiểu Hiểu đẩy xe lăn của Đại tiểu thư cười ha hả: "Bà ơi, bà không cần vội, chúng con chỉ đến ngồi chơi, thăm bà với Tiểu Hoa thôi."

Nàng rất am hiểu cách tiếp xúc với người già, giọng nói nhu hòa, như đang trò chuyện với người thân, điều này làm cho bà bớt căng thẳng.

Trước khi họ tới, thôn trưởng đã căn dặn bà ấy rằng lần này đến là những người có tấm lòng hảo tâm, hiện tại giúp đỡ dạy học và hỗ trợ lãnh đạo thôn.

Bà Tiểu Hoa cả đời chưa từng gặp qua nhân vật lớn nào, trong mắt bà, người đọc sách chính là lợi hại nhất. Một bình trà mới được pha xong. Trong nhà chỉ có hai cái ly. Tiểu Hoa kiên trì dùng nước sôi tráng sạch, sợ bị chê bai, cô bé len lén nhìn Tần Di.

Đại tiểu thư thấy vậy, khẽ gật đầu với cô bé, Tiểu Hoa liền mặt đỏ ửng, cúi đầu. Hôm qua, cô bé đã tự mình luyện tập chữ nghĩa mà chị gái xinh đẹp dạy cho.

Nhưng cô bé không dám kéo củi đốt tiếp. Bà Tiểu Hoa từng nói, "Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo." Chị gái xinh đẹp đối với cô bé rất tốt, làm nhiều món ngon, còn dạy cô bé viết chữ. Cô bé không có gì báo đáp, cũng không thể báo đáp, nên không muốn chịu ơn quá nhiều.

Dù còn nhỏ, lòng tự trọng của Tiểu Hoa rất mạnh mẽ. Hôm nay khi đi đốn củi bên ngoài, cô bé không đổi gì để ăn, nếu không sẽ lấy ra một ít để chiêu đãi mọi người.

Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo cùng nhau trò chuyện với Bà Tiểu Hoa, không nhắc đến mục đích chuyến đi, chỉ trò chuyện về những chuyện thường ngày.

Đại tiểu thư ngồi nghe, không nói một lời, tựa như cô là tiên tử dưới ánh trăng, yên tĩnh và mỹ lệ.

Không lâu sau, cửa lại bị gõ, Tiểu Hoa đi mở cửa, ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Lưu Phương tay xách rất nhiều đồ, nào là trứng gà, nào là thịt. Cô ấy thân hình thẳng tắp, mang tất cả vào, đặt xuống đất, cúi nghiêm: "Đại tiểu thư, những thứ cô dặn dò tôi đã mang đến."

Đại tiểu thư gật đầu, nhìn mọi người còn ngơ ngác, cô đá chân vào Mục Hiểu Hiểu: "Đi nấu cơm."

Ai ya!

Trong chốc lát, tiểu viện nhộn nhịp hẳn lên. Trương Xảo không muốn ngồi không, liền kéo Tiểu Hoa cùng quét sân, làm việc nhà.

Cô nàng phát hiện Tiểu Hoa rất giỏi, tuổi nhỏ mà làm việc rất thạo, tay chân nhanh nhẹn, quét sạch sân như là mọi thứ sinh ra dành sẵn cho cô bé.

Cô giáo Mục là đầu bếp chính, ngọn lửa bốc lên, căn phòng tỏa thơm lừng, nàng đang làm cánh gà chiên Coca. Tiểu Hoa ngửi thấy mùi thơm không ngừng nuốt nước miếng, cô bé rất đói, đang tuổi lớn, một ngày không ăn bụng đã trống rỗng. Sau bữa thịt dê xiên nướng, dạ dày cô bé phản ứng không tốt, nhưng cô bé vẫn thèm không nguôi.

Thôn trưởng còn bận việc, nói lát nữa sẽ quay lại để ăn cơm cùng.

Trong viện giờ chỉ còn lại Bà Tiểu Hoa và Tần Di.

Bà Tiểu Hoa tuổi đã lớn, tuy rằng không nhìn thấy nhưng lại biết người trước mặt chính là lãnh đạo mà thôn trưởng đã nói. Bà có chút khẩn trương, hai tay vỗ về quải trượng, nhấp nháp môi không biết nên nói gì.

Dưới ánh trăng tràn ngập, tiểu viện như bị phủ một lớp sương nhẹ. Từ trong nhà truyền ra tiếng cười của Tiểu Hoa và Trương Xảo, rốt cuộc vẫn là trẻ con, Tiểu Hoa bị cô giáo Trương công phá, hai người vừa cầm chổi lông gà dọn dẹp nhà cửa, vừa làm mặt quỷ rượt đuổi nhau. Tiểu Hoa lúc kinh ngạc, lúc hét lớn rồi chạy, vừa chạy vừa cười.

Mục Hiểu Hiểu ở bên kia lại hát vang một ca khúc, khoe khoang kỹ thuật lắc chảo điên cuồng.

Nơi nào có khói bếp, nơi đó chính là nhà.

Từ khi ba mẹ Tiểu Hoa ra đi, nhà cửa đã lâu không còn náo nhiệt như vậy. Bà Tiểu Hoa trong lòng vui mừng nhưng cũng khổ sở, bà biết cháu gái lần này gặp được quý nhân, có lẽ tâm của bà cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Nhìn bà Tiểu Hoa đầu tóc bạc phơ, Đại tiểu thư nói: "Bà yên tâm, chúng con sẽ không mang Tiểu Hoa đi."

Bà Tiểu Hoa nắm chặt quải trượng, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Di, bà... bà không phải sợ chính mình làm chậm trễ tương lai cháu gái sao.

Tần Di nhìn bà già nua, nhẹ nhàng nói: "Đứa nhỏ này có duyên với con, sau này nếu Tiểu Hoa muốn, tiểu học, sơ trung, cao trung, đại học, con đều sẽ giúp đỡ."

Bà Tiểu Hoa không thể tin được, nhịn không được hỏi: "Bà... bà nên báo đáp con thế nào được?"

Trước đây, những người hảo tâm đến, thường đưa ra yêu cầu. Họ phần lớn là không có con cái, hoặc có con trai nhưng muốn thêm một đứa con gái, yêu cầu Tiểu Hoa đi theo họ sống. Nhưng vị hảo tâm này, vừa đến đã nói sẽ không mang Tiểu Hoa đi, vậy cô muốn gì?

Đại tiểu thư nhìn bà Tiểu Hoa, rồi nhìn về phía xa, nơi Tiểu Hoa đang chạy hớt hải, đẫm mồ hôi: "Bà phải sống khỏe mạnh để bầu bạn, chăm sóc Tiểu Hoa lớn lên."

Cả đời này, cô cùng Mục Hiểu Hiểu đều thiếu thốn tình thân.

Nếu Mục Hiểu Hiểu có thể làm, cô cũng có thể.

—— Thế giới cư xử tàn khốc với tôi, tôi sẽ đáp trả bằng những khúc ca.

Tiểu Hoa mắt sắc, thấy vẻ mặt của bà cô bé đầy nước mắt, hoảng sợ, nhanh như chớp chạy đến, nắm lấy cánh tay của bà.

Trương Xảo thấy vậy có chút khẩn trương, không biết chị Tần cùng bà Tiểu Hoa đã nói gì, liền chạy nhanh đến phòng bếp tìm cô giáo Mục.

Mục Hiểu Hiểu nghe xong lời nói, ra ngoài nhìn thoáng qua, vui tươi hớn hở: "Không có việc gì."

Trương Xảo có chút lo lắng, "Đại tiểu thư nói chuyện, không phải là ..."

"Sẽ không." Mục Hiểu Hiểu rất yên tâm, khuấy đều chiếc chảo của mình, "Nếu rảnh rỗi, tới đây giúp mình cắt thịt."

Trương Xảo nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhìn thấy cô giáo Mục tự tin như vậy, cô nàng liền an tâm.

Được rồi, được rồi, người bên gối đã nói vậy, cô nàng cũng không cần lo lắng.

Tiểu Hoa khẩn trương níu lấy tay bà cô bé, "Bà ơi, bà..." Nếu là người khác, cô bé nhất định nổi giận, dùng đôi mắt trừng đối phương. Nhưng đối diện là chị gái xinh đẹp ...

Bà Tiểu Hoa nước mắt tuôn rơi, nâng đôi tay già nua, nứt nẻ lau nước mắt, vuốt tóc Tiểu Hoa: "Cháu ngoan, ngoan lắm, cháu của bà ngoan lắm..."

Tiểu Hoa của bà, rốt cuộc là đứa bé có phúc khí. Về sau nhất định phải học tập tốt, báo đáp những người tốt này, báo đáp xã hội.

Tiểu Hoa không hiểu, cô bé nháy mắt nhìn bà cô bé: "Bà ơi, bà đừng khóc... bà ..."

Bà Tiểu Hoa lau nước mắt cười, nói nhỏ: "Mau cảm ơn chị, chị nói sẽ giúp đỡ cháu."

A?

Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Tiểu Hoa là ôm chặt bà cô bé, gắt gao dán sát mặt vào bà: "Cháu không rời khỏi bà, không cần!"

Bà Tiểu Hoa bị cô bé ôm chặt, vừa cay đắng vừa vui mừng, bà không nhìn thấy biểu cảm của Tần Di, sợ Tiểu Hoa như vậy làm cho cô không vui, vội nói: "Đứa nhỏ này, cháu còn nhỏ như vậy có thể làm gì, người ta không cần cháu."

Không phải mỗi người đều thiện lương. Trước kia, Tiểu Hoa thường nghe người khác nói những lời này —nhỏ như vậy, có thể làm gì?

Thậm chí có người còn quá đáng hơn nói — nhà các người như vậy, bà của mày chết, quan tài cũng không có.

Tiểu Hoa nghe xong lời nói khóc rống thật lâu. Khi về đến nhà, cô bé liền nói với bà mình: "Bà ơi, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc bà lúc tuổi già."

Bà cái gì cũng không có, nhưng bà còn có Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa không để ai bán mình làm con dâu nuôi từ bé.

Bà Tiểu Hoa nghe xong lời này cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cháu gái vẫn luôn là người quan trọng nhất của bà. Người bên cạnh đáp ứng bà, dù bà không nhìn thấy đối phương thế nào, không biết cô là ai nhưng cả đời kinh nghiệm nói cho bà biết, vị này sẽ là quý nhân của cháu gái, nhất định sẽ giữ lời.

Bà ôm lấy Tiểu Hoa, thì thầm bên tai, một tay vỗ về lưng cô bé làm cô bé dịu đi.

Tiểu Hoa nghe bà cô bé nói, nước mắt rút đi, từ kinh ngạc đến không thể tưởng tượng. Cô bé ngơ ngác nhìn Tần Di, không hiểu tại sao vị chị gái xinh đẹp này lại giúp mình.

Tần Di không nói, cô bé cũng không dám hỏi, nhưng lại muốn hỏi. Tiểu Hoa rời khỏi người bà, đi đến bên cạnh xe lăn của Đại tiểu thư, ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn cô.

Ánh mắt của cô bé rất giống với của Đại tiểu thư. Tần Di ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoa, "Muốn hỏi gì sao?"

Tiểu Hoa mím môi, cẩn thận: "Chị ơi, sao chị lại giúp em?"

Đúng vậy, tại sao giúp cô bé?

Trước kia, Đại tiểu thư không quan tâm đến chuyện của ai khác, đắm chìm trong thế giới của mình, tin rằng mọi người đều mang mặt xấu xí, không còn lưu luyến thế gian.

Nhưng hôm nay là vì cớ gì?

Ánh mắt Đại tiểu thư không tự giác chuyển hướng về phía Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu một tay xoa mồ hôi trên đầu, tay kia vẫn khuấy đều nồi, mặt đầy tươi cười. Nụ cười của nàng còn đẹp hơn cả ngọn lửa đang cháy, là biểu tượng của sự hồn nhiên và tốt đẹp của thế gian.

Đại tiểu thư lặng lẽ nhìn Mục Hiểu Hiểu, ngọn lửa trong tay nàng lập lòe trong mắt cô. Bên cạnh, Tiểu Hoa ngồi xổm chờ đáp án, chân của đứa trẻ đã tê rần. Đại tiểu thư rốt cuộc rời ánh mắt, nhìn Tiểu Hoa nhàn nhạt: "Hôm nay chị lại dạy em bốn chữ."

Tiểu Hoa bị bất ngờ bởi lối suy nghĩ của Đại tiểu thư, ngơ ngác nhìn cô, gật đầu, nhanh chóng lấy bút và giấy chuẩn bị sẵn.

Đại tiểu thư nhận lấy giấy, viết bốn chữ to rõ ràng như nước chảy mây trôi.

Tiểu Hoa bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chị ơi, chị có thể một ngày dạy em tám chữ."

Đối với nàng, bốn chữ quá đơn giản. Tần Di nhìn cô bé một cái, tán dương gật đầu: "Ừ."

Từ xa, cô giáo Trương tò mò cách chị Tần dạy trẻ, liền lén bước đến gần các nàng, tò mò nhìn.

Tiểu Hoa nhận lấy giấy, nhìn những chữ trên giấy, đứt quãng đọc: "Phu... Tâm... Kim..."

Cô giáo Tần nghiêm trang giải thích: "Phu thê đồng lòng, vạn sự thành công."

Trương Xảo: "..."

Cái này so với trước khó hơn một chút. Tiểu Hoa nhìn chữ trên giấy, có điểm không rõ: "Phu thê... Phu thê..."

Đại tiểu thư ánh mắt thanh triệt, hiếm khi kiên nhẫn: "Ừ, đang miêu tả chị và dì nấu cơm ở đằng kia."

Tiểu Hoa: "???"

Bà Tiểu Hoa: "..."

Trương Xảo: "???!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro