Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ, đang miêu tả chị và dì nấu cơm ở đằng kia."

Dì Mục còn đang nấu cơm, hoàn toàn không biết Đại tiểu thư nhà nàng lại nhẹ nhàng tao nhã thể hiện ân ái một phen, hơn nữa lần này vẫn là xuất sắc toàn diện.

Trừ nàng đang nấu cơm, tất cả đều thiếu chút nữa lóe mắt ngã nhào.

Dù bà Tiểu Hoa cả đời đã trải qua sóng to gió lớn, nắm quải trượng tay cũng run lên. Trương Xảo thì cười trộm bên cạnh, cố tình Đại tiểu thư vẫn bình tĩnh, nghiêm túc nhìn Tiểu Hoa: "Học xong chưa?"

Tiểu Hoa nghiêm túc cúi đầu nhìn chữ Đại tiểu thư viết, nỗ lực in từng chữ vào đầu, "Cũng gần được rồi."

Cô bé thực sự thông minh, là một đứa bé có tư chất, hơn nữa rất lợi hại, bất kể Đại tiểu thư nói gì, cô bé đều có thể tiếp thu mà không hỏi nhiều, nghiêm túc học.

Lúc này, Mục Hiểu Hiểu đã lau mồ hôi bưng đồ ăn ra, nàng gọi: "Đồ ăn đây, nhanh dọn bàn."

Mồ hôi trên mặt nàng chảy xuống, tóc ướt đẫm, quần áo dính sát vào người phác họa dáng người yểu điệu, mắt đen nhánh, trông như chụp quảng cáo thể dục, tràn đầy năng lượng sống động.

Đại tiểu thư mắt không chớp nhìn nàng.

Con người thật là một loài động vật kỳ lạ. Khi có tình yêu, mọi thứ đều khác biệt. Rõ ràng Mục Hiểu Hiểu ở trước mắt, nhưng nhìn mãi không đủ.

Tiểu Hoa rất nhanh nhẹn nhận lấy đồ ăn từ tay Mục Hiểu Hiểu, cô bé tiến đến trước mặt Đại tiểu thư, nhẹ nhàng nhắc: "Thu liễm một chút, nhìn đôi mắt si mê của chị kìa."

Bây giờ Đại tiểu thư đã là fan mê muội số một có đúng không?

Còn có người ngoài kia kìa.

Đại tiểu thư chậm rãi vươn tay, nhéo nhẹ khóe môi nàng.

Thật là thích mà.

Quả thật là si mê.

Cô không phủ nhận.

Trương Xảo vỗ vai Mục Hiểu Hiểu, "Cậu còn hạ giọng làm gì? Đại tiểu thư mới vừa biểu diễn ân ái trước mặt bà Tiểu Hoa, nói các người là phu thê đó."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Ôi trời.

Nàng chỉ vừa rời khỏi một chốc, đã xảy ra chuyện gì?

Phu thê...

Mục Hiểu Hiểu nghe đến hai chữ này, cảm thấy tim như bị đập một cái, mặt hơi đỏ lên, nắm chặt tay Đại tiểu thư, tim đập nhanh một đường tràn lan. Mục Hiểu Hiểu muốn giữ bình tĩnh, nhưng khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên, đến mức có thể treo lọ nước tương.

Trong thời gian ăn cơm, thôn trưởng quả nhiên có đến, còn mang theo con trai của mình. Con trai của thôn trưởng cao lớn, làn da ngăm đen và nụ cười tươi sáng với hàm răng trắng. "Đây là con trai tôi, mọi người cứ gọi nó là Tiểu Luật."

Tiểu Luật từ nhỏ đã theo ba, luôn cố gắng giúp đỡ thôn quê và năm nay vừa tốt nghiệp năm 4 đại học. Khi nghe tin thôn có lãnh đạo đến, liền nhanh chóng trở về.

Vừa nhìn thấy Tần Di, Tiểu Luật ngây ngẩn cả người, mặt đỏ như lửa đốt. "Đây là... Đây là... Mình không nhìn lầm chứ?" Trương Xảo nhìn thấy Tiểu Luật vui vẻ, trêu: "Cậu cũng là fan của chị Tần à?"

Không chỉ là fan, mà Đại tiểu thư chính là nữ thần của Tiểu Luật. Khi nhận được tin từ ba mình, cậu chỉ biết là một công ty lớn đến, không biết rằng lại có cả Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư khẽ gật đầu đáp lại Tiểu Luật, nhưng ánh mắt nàng vẫn hướng về Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu đơn giản rửa mặt và đến ngồi. Hôm nay nàng rất vui, nhớ lại lời Đại tiểu thư rằng cô luôn bên cạnh bất kể khi nào, tựa như "Định Hải Thần Châm" trong lòng nàng, bình yên rất nhiều.

Mục Hiểu Hiểu thậm chí còn khai bình rượu vang đỏ, uống cùng thôn trưởng, bà Tiểu Hoa và Tiểu Luật mỗi người hai chén. Bà Tiểu Hoa cười vui vẻ, Tiểu Hoa cũng cười vui vẻ. Đây là khoảnh khắc hạnh phúc trong trí nhớ tuổi thơ của cô bé, một khoảnh khắc hiếm hoi.

Vài chén rượu xuống bụng, Mục Hiểu Hiểu say mềm như một chú mèo nhỏ, dựa vào vai Đại tiểu thư, khuôn mặt giãn ra. Nhìn căn nhà cũ kỹ của bà Tiểu Hoa, nàng vui tươi hớn hở nói: "Bà ơi, ngày kia cháu và cô giáo Trương sẽ đến, gọi mấy người trẻ trong thôn, sửa sang lại căn nhà, đừng để có nguy hiểm."

Bà Tiểu Hoa vui vì tin tức của cháu gái, không biết phải cảm ơn các nàng thế nào, bà vẫy tay: "Không sao, không sao." Cả đời bà sống đã quen, nhà dù nhỏ nhưng vẫn là tổ ấm, chờ cháu gái trưởng thành mọi thứ sẽ dần tốt lên.

Mục Hiểu Hiểu hiểu lòng người già, cười nhìn Tiểu Hoa. Nàng hướng Trương Xảo ra hiệu, cô giáo Trương lập tức lấy ra một bộ quần áo mới tinh từ trong túi: "Này, đây là chị và dì Hiểu Hiểu nhờ người mua trong thị trấn, ngày mai mặc bộ này đi học."

Trong trường học vẫn chưa có đồng phục, gần đây Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo đang nghĩ đến việc thiết kế và đặt hàng đồng phục. Tiểu Hoa nhìn bộ quần áo ngây ngẩn, ánh mắt mờ mịt nhìn hai người, không dám tin.

"Đi học?!"

Bà Tiểu Hoa run rẩy bưng chén rượu, vài giọt rượu bắn ra ngoài. Thôn trưởng cười: "Mấy ngày nay, cô giáo Mục và cô giáo Trương luôn bận rộn việc này. Chính sách của nhà nước giảm miễn học phí, nếu bà không yên tâm, có thể đến trường, giúp bọn nhỏ làm một số công việc thủ công."

Các chi phí còn lại Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo sẽ lo, đối với Mục Hiểu Hiểu, việc này từ lâu đã là thói quen, nhưng cô giáo Trương thật sự bị xúc động sâu sắc. Cô nàng không nghĩ rằng, có khi chỉ là một bộ quần áo sang trọng của riêng mình, hay một bữa ăn ngon cùng bạn bè có thể hơn nửa năm phí sinh hoạt của trẻ em khu vực nghèo khó, quyết định vận mệnh của chúng. Sau khi tính toán kỹ lưỡng, Trương Xảo ôm chặt Mục Hiểu Hiểu, không nói gì, trong lòng thầm cảm phục bạn tốt của mình.

Không ngạc nhiên, nàng chỉ có hai bộ quần áo rẻ tiền suốt bốn mùa. Không ngạc nhiên, nàng gần như không sử dụng mỹ phẩm, luôn nói rằng thanh xuân xinh đẹp là đủ. Không ngạc nhiên, khi người khác đang vui chơi hưởng thụ cuộc sống đại học, nàng lại chạy ngược chạy xuôi màn trời chiếu đất.

Mục Hiểu Hiểu đã dùng thân hình gầy yếu của mình gánh vác ngày mai của rất nhiều người, nàng cũng không nói với ai, chỉ cầu mong giữa trời đất không thẹn với lương tâm.

Bà Tiểu Hoa tay run run: "Bà cũng có thể đến trường học?"

Bà hoàn toàn mù chữ, trong suy nghĩ của bà, trường học là nơi của những người làm việc văn hóa cao.

Thôn trưởng vỗ tay bà Tiểu Hoa: "Đây là cô giáo Mục cẩn thận, nghĩ rằng bà và Tiểu Hoa lo lắng cho nhau. Về tiền ăn ở trường, cô ấy nói bà làm sọt rất tốt, cô giáo Trương cũng muốn phát sóng trực tiếp để giúp bà bán sọt nữa."

Mục Hiểu Hiểu đã trải qua cảnh nghèo khó quá nhiều, nàng hiểu sâu sắc tâm tư của bà Tiểu Hoa và Tiểu Hoa.

Trương Xảo vui vẻ nói: "Đúng đó bà Tiểu Hoa, tuy hiện tại cháu không nổi tiếng, nhưng với gương mặt xinh đẹp này, một ngày nào đó, chắc chắn sẽ đỏ rực như lửa, mang theo đồ thủ công của bà ra thế giới."

Cô giáo Mục khẽ ho một tiếng, sờ đầu Trương Xảo: "Mới uống vài chén mà đã cao hứng rồi sao?"

Chỉ cần có Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu ở đó, hiện trường gần như không tẻ nhạt. Tiểu Luật cũng là người trẻ tuổi, cùng các nàng vừa nói vừa cười. Mục Hiểu Hiểu đặc biệt có tài phát hiện nhân tài, bắt đầu khen ngợi: "Tiểu Luật, tôi thấy cơ bắp của cậu luyện khá tốt."

Tiểu Luật khoe cánh tay: "Ha ha, tất nhiên rồi, cơ bắp của tôi rất rắn chắc."

Cậu thường ngày đi đây đi đó, rất chú trọng rèn luyện thể dục.

Trương Xảo sờ thử, vẻ mặt kinh ngạc: "Ngạc nhiên nha, Hiểu Hiểu, cậu thử xem."

Đại tiểu thư một tay nắm chén trà, cười như không cười liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái.

Nếu theo thói quen trước đây, cô giáo Mục chắc chắn sẽ thoải mái sờ thử, nhưng hiện tại, nàng ngồi thẳng: "Mình không sờ, mình sờ làm gì, đừng nói bừa."

Nàng chỉ muốn sờ Đại tiểu thư.

Trương Xảo: "..."

Thê quản nghiêm, không có tiền đồ.

Đại tiểu thư tuy không ăn, rượu cũng không uống, chỉ uống một chút trà, nhưng nhìn như không tồi, cô khẽ cười, thường thường nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Ánh mắt ấy khiến Mục Hiểu Hiểu thấy an tâm, làm nàng say trong lòng.

Tiểu Hoa không dám nhận bộ quần áo mới, ngày hôm nay đối với cô bé tựa như một giấc mơ. Cô bé vẫn không thể tin rằng điều này là thật.

Trương Xảo khoác vai cô bé: "Khách sáo gì, cầm lấy bộ này mà mặc. Tiểu Hoa lớn lên rất xinh đẹp, sau này trang điểm một chút cũng là một đại mỹ nhân nha."

Đứa bé này tuy nhỏ tuổi nhưng ngũ quan thanh tú, có khí chất riêng. Nếu được bồi dưỡng tốt, sau này sẽ là một nhân vật đáng chú ý.

Mục Hiểu Hiểu nghe xong gật đầu, Tiểu Hoa vẫn lắc đầu: "Em không cần... Em còn có quần áo..."

Tiểu Hoa nhiều năm không mặc qua quần áo mới, quần áo trong nhà đều là của chị hàng xóm mặc dư. Quần áo không nhiều, đôi khi tắm giặt thường xuyên cũng không đủ. Cô bé mỗi ngày tất bật làm việc, lên núi đốn củi, mệt mỏi phong trần, quần áo thường dơ bẩn. Bé gái nào cũng thích đẹp, Tiểu Hoa cũng vậy. Nhưng cuộc sống quá nặng nề đè lên đôi vai bé nhỏ, khi mà no đủ còn là vấn đề, thì làm sao còn suy nghĩ đến diện mạo.

Trương Xảo bối rối không có cách nào khác, cô nàng kéo Mục Hiểu Hiểu đi xin Đại tiểu thư giúp đỡ. Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, hai người cùng nhau xin ý kiến.

Đại tiểu thư bình thản nói: "Không quen mặc quần áo mới sao?"

Tiểu Hoa nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.

Đại tiểu thư gật đầu, không làm khó cô bé, nhìn Mục Hiểu Hiểu rồi nói: "Cởi bộ quần áo trên người em ra, chị sẽ may một cái áo cũ cho em ấy."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tiểu Hoa: "..."

Trương Xảo: "..."

Bầu không khí yên tĩnh giống như cái chết.

Đại tiểu thư chờ một lát, nhìn Tiểu Hoa: "Muốn cái nào?"

Tiểu Hoa nuốt nước miếng, tiếp nhận bộ quần áo mới, không dám nói thêm gì nữa.

......

Trương Xảo cười không ngừng, cảm thấy Đại tiểu thư không hổ là Boss, ít nói nhưng rất có phong cách đối phó người khác.

Mục Hiểu Hiểu nhịn không được nắm chặt tay cô, nếu không có người ngoài, nàng thật muốn hôn đại khả ái nhà nàng một trận.

Cuối cùng buổi ăn kết thúc, Mục Hiểu Hiểu cùng Trương Xảo đều cầm đũa gõ vào nồi chén gáo bồn, định hát cho bà cụ nghe.

Cuối cùng vẫn bị Đại tiểu thư ngăn lại, cô nhíu mày, không ai dám làm bậy.

Thời gian không còn sớm.

Mục Hiểu Hiểu hơi say, đứng dậy đỡ xe lăn của Đại tiểu thư: "Tất cả giải tán, bà Tiểu Hoa cần nghỉ ngơi. Ngày mai Tiểu Hoa đúng giờ đến trường, bà Tiểu Hoa làm giáo viên thủ công, Tiểu Luật nếu có thời gian, làm giáo viên thể dục."

Nhìn an bài này, không gọi là chủ nhiệm giáo dục cũng khó nói.

Mục Hiểu Hiểu uống hơi nhiều, muốn cùng Đại tiểu thư trở về riêng, nàng ra dấu hiệu cho Trương Xảo chuẩn bị về.

Trương Xảo khó có được phát hiện, cô nàng ghé sát Mục Hiểu Hiểu, nói nhỏ bên tai: "Ngày mai Đại tiểu thư đi dạy, cậu về giải thích cho tốt."

Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn cô nàng, "Giải thích gì?"

Nàng thật sự uống nhiều?

Trương Xảo không nói nổi: "Anh Cẩu Đản của cậu, anh hai Từ Oánh còn đang độc thân của cậu, còn cả cô giáo Mỹ Mỹ, có ai không phải đào hoa cậu chọc ra chứ?"

"Mẹ kiếp, Trương Xảo, đừng phỉ báng mình, mình sẽ gửi thư luật sư." Mục Hiểu Hiểu đổ mồ hôi, cái gì chứ, tất cả đều là tình bạn thuần khiết? Trương Xảo nhướng mày, nắm đùi nàng: "Mình gọi là người ngoài tỉnh táo. Đừng nói bạn tốt không nhắc. Đại tiểu thư nhà cậu có dục vọng chiếm hữu cao nha, chậc chậc chậc."

Nàng nhìn về phía Tần Di.

Đẹp quá!

Thôn trưởng luôn cảm ơn Đại tiểu thư vì đã giúp đỡ thôn quê, không ngừng nói lời khách sáo.

Đại tiểu thư mặt bình thản, khiến Tiểu Luật bên cạnh xấu hổ vò đầu.

Đại tiểu thư vẫn là Đại tiểu thư, như lời Trương Xảo mô tả, ngoại trừ đối với Mục Hiểu Hiểu ấm ấp như mùa xuân ra thì cô đối với người khác đều lạnh lùng như băng tuyết, duy trì một biểu cảm không thay đổi. Người già và trẻ con thì tốt hơn một chút, còn có thể nhận được vài nụ cười, nhưng với người khác, Đại tiểu thư vẫn như băng vạn niên.

Mục Hiểu Hiểu giơ ngón giữa về phía Trương Xảo, "Đừng nguyền rủa mình."

Trương Xảo trắng mắt, "Hảo tâm lại thành lòng lang dạ thú."

Theo cô nàng thấy, cô giáo Mục chẳng khác gì con ong bay lượn giữa bụi hoa. Quan hệ giữa nàng và Tần Di tốt, chỉ cần không công khai nói ra, ở nơi quê mùa này, mọi người sẽ chỉ nghĩ là quan hệ chị em hoặc bạn bè thân thiết. Ai sẽ nghĩ khác chứ?

Lúc Đại tiểu thư vừa đi dạy, chưa đầy vài ngày ngắn ngủn, nếu cô giáo Mục còn tiếp tục hái hoa ngắt cỏ thì không phải tan cửa nát nhà sao?

Cô giáo Mục chân chính không sợ những lời đồn đại, nàng mới không thèm nghe lời Trương Xảo nói, nàng lôi kéo Đại tiểu thư ở lại.

Thế giới hai người gì đó luôn là tốt nhất.

Trên đường, Mục Hiểu Hiểu trước tiên hát cho Đại tiểu thư bài "Hồng tinh lấp lánh", sau đó là "Tinh trung báo quốc", cuối cùng là "Tâm nghiện", thành công khiến những con chó cuồng nhiệt sủa điên cuồng, phá vỡ sự yên tĩnh của thôn nhỏ.

—— Đó là vì yêu thôi, hắc hắc, là vì yêu thôi!

Đại tiểu thư suốt chặng đường căng thẳng, kiên nhẫn chịu đựng.

Về đến nhà.

Mục Hiểu Hiểu bắt đầu nghịch ngợm, kiên quyết một hai thử cải tiến chiếc xe lăn an toàn của Đại tiểu thư, cô nhìn Hiểu Hiểu: "Muốn chết hả?"

Cô hiện tại cảm nhận được mặt trẻ con của Mục Hiểu Hiểu, không rõ trước đó sao nàng có thể giấu giếm tốt đến vậy khi làm chuyên gia tâm lý cho mình.

Cô ngồi trên xe lăn, nhưng Mục Hiểu Hiểu lại cười tủm tỉm, bế Đại tiểu thư lên bằng kiểu công chúa.

Mặt Tần Di đỏ lên, cô ôm cổ Mục Hiểu Hiểu, cắn môi, mắt mang giận nhìn nàng.

Gia hỏa này, thật khi dễ cô không thể di chuyển.

Một ngày kia, nhất định sẽ từng chút từng chút đòi lại toàn bộ.

Mục Hiểu Hiểu ngồi lên xe lăn, tò mò xem xét xung quanh, "Thật lợi hại nha."

Chiếc xe lăn này đáng giá cả gia tài.

Thiết kế tông màu xám nhạt, điệu thấp, nhìn thoáng qua chẳng có gì đặc biệt, nhưng chi tiết rất tinh tế.

Bên cạnh những nút rực rỡ, có chức năng gia tốc, điều chỉnh tốc độ... Thậm chí còn có giọng nói trí tuệ nhân tạo phát âm. Và các nút mà Mục Hiểu Hiểu không hiểu...

Đối với Đại tiểu thư, chiếc xe lăn như là một phần cơ thể, không ai dám động vào.

Nhưng hôm nay, Mục Hiểu Hiểu không chỉ động, nàng còn tươi cười đẩy xe đến trước mặt Đại tiểu thư, "Đại tiểu thư, hai ta chơi trò đuổi bắt nhé?"

Đại tiểu thư mỉm cười nhạt, vươn tay nắm mặt Mục Hiểu Hiểu xoay tròn: "Muốn chết hả?"

Có lẽ đúng là muốn chết.

Muốn chết trong ôn nhu hương.

Mục Hiểu Hiểu sau khi uống rượu, tinh lực tràn đầy đến cực điểm, nàng vươn tay: "Tới nào, Đại tiểu thư, chúng ta luyện tập đi bộ."

Đại tiểu thư: "..."

Mục Hiểu Hiểu xoa tay làm nũng: "Chị không phải nói sẽ làm theo mong muốn của em sao?"

Tần Di: "..."

Hít sâu một hơi, Đại tiểu thư không tranh cãi với một tiểu tửu quỷ, kiên nhẫn đứng dậy. Đôi chân cô hiện tại không đủ sức chống đỡ cơ thể, vẫn cần Mục Hiểu Hiểu ôm eo đỡ một chút.

Lúc Đại tiểu thư miễn cưỡng mới đứng vững, Mục Hiểu Hiểu đột nhiên rút tay khỏi eo cô, khiến cô lao thẳng vào Mục Hiểu Hiểu, Tần Di kinh hô, đột nhiên ngã ngồi lên người Mục Hiểu Hiểu.

Tần Di: "!!!"

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng ôn nhu xoay Đại tiểu thư lại, trán chạm trán.

Lúc này, hai người mặt đối mặt sát cạnh nhau, thở phì phò.

Mục Hiểu Hiểu vốn dĩ nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường, sau khi uống rượu, Đại tiểu thư cảm thấy nhiệt khí từ cơ thể nàng tỏa ra, nóng rực trên da thịt, làm cô run rẩy khẽ khàng.

Động tác như vậy quá khác biệt so với giáo dục thanh lịch từ nhỏ của Đại tiểu thư, cô thậm chí cúi đầu không dám nhìn Mục Hiểu Hiểu, ửng đỏ từ cổ lan ra làn da như ngọc.

Mục Hiểu Hiểu sau khi uống rượu, lá gan lớn hơn, không chỉ ôm chặt eo Đại tiểu thư, thậm chí không để ý tới khuôn mặt đỏ bừng của cô, còn đi trêu ghẹo. Thân mình nàng kề sát, hơi thở nóng rực bên tai thì thầm: "Sao trước mặt người khác rất mạnh mẽ, mà trước mặt em mặt lại luôn đỏ thế này, đại —— tiểu —— thư?"

Ba chữ "Đại tiểu thư" Mục Hiểu Hiểu gần như nói bằng giọng thì thầm thân mật, cực kỳ dụ hoặc.

Tần Di thở gấp, cô chống đỡ cơ thể: "Em... Đừng tưởng rằng chỉ vì uống rượu mà có thể muốn làm gì thì làm..."

Mục Hiểu Hiểu dám làm dám chịu, nàng nhẹ nhàng hôn lên cổ Tần Di, hai tay ôm chặt eo và cánh tay. Đại tiểu thư giãy giụa không thể: "Em chính là phải làm theo ý mình, em chính là muốn khi dễ chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro