Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tiểu thư nghĩ rằng cả đời này mình không phải trải qua những chuyện xấu, ngẫu nhiên có chút "tiểu tâm cơ", "thủ đoạn nhỏ" cũng đều dùng trên người Mục Hiểu Hiểu, nhưng ông trời vẫn công bằng mà trả thù.

Nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu miệng cười rạng rỡ như ếch xanh sắp ném mình xuống, Đại tiểu thư gắt gao nắm chặt cánh tay nàng, mặt đỏ lên: "Buông chị ra!"

Nếu là ngày thường, Mục Hiểu Hiểu có cho tám lá gan cũng không dám buông Đại tiểu thư xuống, nhưng giờ trong lòng nàng đầy lửa, nàng cúi đầu hôn lên gương mặt Đại tiểu thư: "Thẹn thùng sao?" Nàng nhất định không buông ra. Trước khi Đại tiểu thư đi, nàng phải tạo kỷ niệm sâu sắc, bằng không khi Tần tổng trở về Bắc Kinh, nhiều người vây quanh sẽ làm nàng mệt mỏi. Mục Hiểu Hiểu cần tuyên bố chủ quyền trước.

Đại tiểu thư: "!!!"

Khi vào đến phòng, Mục Hiểu Hiểu định ném Đại tiểu thư lên giường một cách khí phách nhưng vẫn ôn nhu, nhưng hôm nay Đại tiểu thư không biết làm sao, hai tay cứ gắt gao nắm lấy tay nàng, nhất định không chịu buông.

Ồ?

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn Đại tiểu thư: "Làm sao vậy, đều lão phu lão thê còn thẹn thùng."

"Chị không muốn ngủ trên giường em!"

Đại tiểu thư quả thực không cho phép mình để lại vết nhơ trong đời sống đoan trang của mình.

Nhưng cô giáo Mục chính là cô giáo Mục, cách suy nghĩ của nàng không giống người khác.

Mục Hiểu Hiểu tỏ vẻ đồng tình, nàng hiểu Đại tiểu thư: "Vậy người ta ôm chị nằm trên người em còn em nằm trên giường, được không?"

Miệng hỏi "Được không", nhưng thân thể đã sớm hành động, nàng ôm Đại tiểu thư, hưng phấn nhảy lên giường mới.

Đại tiểu thư nhắm mắt lại.

Sau tiếng "Kẽo kẹt" là "Ầm", giường trực tiếp sập xuống. Mục Hiểu Hiểu ngẩn ngơ, nhìn thấy mình bị Đại tiểu thư đè lên.

Con mèo nó (cmn)?

Tại sao lại như vậy? Đây là giường mới mà!

Cô giáo Mục phẫn nộ! Phản ứng đầu tiên của nàng là lo lắng hỏi Đại tiểu thư: "Té có đau không?"

Đại tiểu thư đạm nhiên lắc đầu.

Sao có thể đau? Nàng đã nhờ Lưu Phương kiểm tra trước, đôi khi nhân tâm một chút thiện niệm, đến cuối cùng lại cứu chính mình.

Mục Hiểu Hiểu lần này ngã không nặng, nhưng thực sự hoảng sợ, bị Đại tiểu thư đè lên quá sức, nàng một tay che eo, phẫn nộ: "Chất lượng kiểu gì đây? Em phải đi tìm bà chủ!"

Mệt nàng là khách quen, sao lại bị lừa bởi giường kém chất lượng thế này? Ở nơi thôn trang thuần phác mà cũng không thoát chất lượng kém!

Đại tiểu thư đạm nhiên: "Ai bảo em một hai phải chơi đa dạng."

Mục Hiểu Hiểu căm giận: "Em lúc mua đã hỏi kỹ, họ còn thề son sắt nói không có vấn đề."

Chẳng lẽ đi hỏi vấn đề này sao?

Đại tiểu thư mặt nổi lên nhàn nhạt hồng, Mục Hiểu Hiểu vén tay áo: "Không được, em phải đi tìm họ."

Đại tiểu thư nhìn tư thế của nàng, nhẹ nhàng nói: "Em muốn tìm bà chủ để nói gì đây? Làm trò trước mặt toàn thôn nói rằng giường chăn của cô giáo Tần và cô giáo Mục bị áp sụp sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Một lúc sau, nỗi lòng cô giáo Mục mới dịu xuống, nàng bĩu môi: "May mắn em là nữ, nếu là nam còn không lập tức xấu hổ mà chết."

Đại tiểu thư cầm lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm nước, Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô.

Đại tiểu thư: "..."

Sao cô lại nhìn mình chằm chằm như vậy? Hơn nữa, trà này là lạnh, Đại tiểu thư không uống trà lạnh.

Đại tiểu thư phẩy tay, tỏ vẻ bình thản: "Thôi bỏ đi."

Mục Hiểu Hiểu đi đến trước mặt Đại tiểu thư, duỗi tay ôm lấy eo cô, gương mặt dán vào cổ cô mà nhẹ nhàng cọ cọ: "Đại tiểu thư, chị có nhận ra không, chị đã thay đổi rất nhiều."

Đại tiểu thư: "..."

Mục Hiểu Hiểu ngửi hương thơm trên người cô, "Chị xem chị bây giờ, em muốn đi cãi nhau với người khác, chị còn biết khuyên giải, còn biết suy nghĩ cho người khác, chị thật sự thiện lương hơn trước kia nhiều."

Đại tiểu thư: "..."

Cô thật sự cảm thấy trong lòng có chút hổ thẹn.

Buổi chiều, Lưu Phương đến, Đại tiểu thư còn nhiều việc bận, cô vẫn đang xem tài liệu, nói rằng lần này sau khi về Bắc Kinh, cô có thể còn phải xuất ngoại thăm một vị cố nhân của Tần gia, hành trình rất chặt chẽ.

Mục Hiểu Hiểu không dám quấy rầy, tự mình ngồi ở nhà, nhìn chằm chằm giường lò xo bị hỏng.

Cô giáo Mục có một điểm tốt là năng lực học tập rất mạnh, nàng lên Baidu tìm kiếm thông tin về lò xo giường, lại mượn công cụ từ gia đình thợ mộc bên cạnh, chuẩn bị sửa chữa.

Chuyện này thật kỳ lạ, nàng kiểm tra lại mấy lần các lò xo, đều không thấy tổn hại gì, giống như tự nhiên bị bung ra, không khoa học! Giường này do chính nàng tự lắp ráp, dùng vặn vít để cố định rất chắc chắn.

Lưu Phương mang trái cây vào, không dám quấy rầy Đại tiểu thư, hỏi vợ bà chủ nên đặt trái cây ở đâu.

Mục Hiểu Hiểu vẫy tay: "Đặt ở đó đi, lát nữa tôi sẽ mang một ít cho bà Tiểu Hoa."

Đại tiểu thư phải đi, một mình nàng không ăn hết nhiều như vậy, nàng phát hiện bà Tiểu Hoa thực sự thích ăn trái cây và rau xanh, rất dưỡng sinh.

Lưu Phương đặt trái cây xong, xấu hổ đứng một bên, hỏi: "Này, sao giường lại hỏng rồi?"

Nàng chột dạ.

"Ai nói, không phải đâu?" cô giáo Mục còn có chút bực mình, "Đây là giường mới mua, nếu không phải Đại tiểu thư ngăn cản, tôi nhất định phải đi tìm bà chủ lý luận một phen."

Lưu Phương sờ sờ mũi, không nói gì.

Mục Hiểu Hiểu không nhận được phản hồi, ngẩng đầu nhìn Lưu Phương.

Lưu Phương nhanh chóng quay đi, như thể tóc cũng dựng đứng cả lên, thầm nghĩ: Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, tôi chẳng biết gì cả.

Mục Hiểu Hiểu nhíu mày, ây da? Một người làm nghề tâm lý học, có khả năng quan sát rất mạnh, đặc biệt là với các biểu cảm nhỏ nhặt. Lưu Phương không giống Đại tiểu thư. Đại tiểu thư đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, tuổi tác cũng không còn trẻ, lừa Mục Hiểu Hiểu không khác gì lừa một con gà con. Còn Lưu Phương, cô ấy là quân nhân xuất ngũ, hiện còn đang trong giai đoạn công chính, chưa bị Đại tiểu thư nhuộm đẫm sự xảo trá, bị cô giáo Mục nhìn chằm chằm thế này, tâm cũng nhảy, mặt cũng đỏ, cả người đều không tự nhiên.

Cô giáo Mục mím môi, thử mở miệng: "Thật ra tôi vừa gọi điện cho bà chủ tiệm, bà ấy nói rằng giường của họ không thể đột nhiên hỏng được, chất lượng của nó đạt chuẩn, trừ phi có người động tay chân."

Lưu Phương tay dán vào ống quần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô giáo Mục nheo mắt, chẳng lẽ thật sự có người động tay động chân? Nhưng tại sao bà chị Lưu Phương này lại muốn động vào giường của nàng? Nàng lại tưởng tượng, chẳng lẽ Lưu Phương làm vì Đại tiểu thư yêu cầu, chẳng lẽ...

Con người này một khi nổi lên lòng nghi ngờ thì thật nhiều ý niệm đều sẽ hướng về đó mà suy diễn, Mục Hiểu Hiểu nhớ lại đủ loại biểu hiện khác thường của Đại tiểu thư, cả biểu cảm lạnh lùng khi nàng mang giường vào. Trong đầu nàng, các mảnh ghép đột nhiên kết nối lại với nhau, cô giáo Mục liền ngồi bệt xuống đất "hắc hắc hắc" bắt đầu cười ngây ngô.

Đại tiểu thư làm việc trong phòng gần xong, ra ngoài thì thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi trên sàn nhà cười ngây ngô, còn Lưu Phương bên cạnh thì vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.

Đại tiểu thư: "???"

Do nghề nghiệp, tâm trạng của cô giáo Mục thường dao động mạnh, điểm này Đại tiểu thư hiểu rõ. Tâm lý học là một công việc nhìn qua tưởng nhàn nhã, nhưng kỳ thực rất căng thẳng, chỉ người trong nghề mới hiểu rõ. Trong quá trình trị liệu, bệnh nhân thường phát tiết rất nhiều cảm xúc tiêu cực, sau vài lần trị liệu, khi bệnh nhân hồi phục, chính các chuyên gia tâm lý lại phải đối mặt với những cảm xúc u uất mà họ phải tìm cách giải quyết.

Đại tiểu thư hiểu điều này, cô đi tới, sờ trán Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Sau khi xác định Mục Hiểu Hiểu không sốt, Đại tiểu thư không nói gì, nhưng tay lại bị cô giáo Mục giữ lấy.

Mục Hiểu Hiểu ngửa đầu nhìn Đại tiểu thư, cười ngây ngô: "Em vừa phân tích một chút, đột nhiên hiểu vì sao giường này hỏng rồi."

Ồ?

Đại tiểu thư bất động thanh sắc, nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Lưu Phương.

Lưu Phương run bần bật: "..."

Tôi không có!

Tôi cái gì cũng chưa nói, sao Đại tiểu thư lại nhìn như thế?

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Em nghĩ có phải trong thôn có mèo hoang, có thể con mèo của Tiểu Hoa đi qua làm hỏng."

Lưu Phương nghe xong nghi hoặc hỏi: "Mèo lợi hại vậy sao?"

Đại tiểu thư: "..."

Tần Di là ai chứ?

Cô giáo Mục nói một câu, Đại tiểu thư liền hiểu ngay, gương mặt ngọc của cô đỏ ửng lên, giận dữ không một tiếng động nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Cũng không sao, vừa đáng yêu lại vừa nghịch ngợm."

Lưu Phương: "???"

Mèo gì thế, tôi cũng muốn nuôi một con.

Buổi tối, Mục Hiểu Hiểu mang theo Đại tiểu thư đến nhà cô giáo Trương để ăn cơm ké. Cô giáo Trương thật đúng là nói được làm được, mặt dày hơn cả vỏ cây. Vừa vào nhà, Mục Hiểu Hiểu liền thấy cô giáo Trương vắt chân chữ ngũ, nhìn Tiểu Hoa làm bánh sủi cảo, còn dõng dạc khen: "Ai nha, Tiểu Hoa, em thật lợi hại, xem này, sủi cảo gói đẹp quá!"

Tiểu Hoa rốt cuộc cũng là trẻ con, rất thích được khen ngợi, mũi hơi đỏ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, tự tay cán bột và gói bánh rất thành thạo. Mục Hiểu Hiểu không thể không thốt lên: "Cậu không phải ngược đãi trẻ em lao động sao?"

Cô giáo Trương nhìn Đại tiểu thư với ánh mắt ẩn chứa niềm vui, biết hai người này đã giải tỏa được khúc mắc, liền đùa cợt: "Cậu không biết, Tiểu Hoa tuy nhỏ tuổi nhưng đã có cậu bé để ý, vì sao? Vì xinh đẹp lại hiền huệ, mình đây là dạy theo tài năng, bồi dưỡng tương lai."

Mục Hiểu Hiểu đá Trương Xảo một cái, rồi kéo ghế cho Đại tiểu thư ngồi xuống: "Chị ngồi đây đi."

Đại tiểu thư hiện tại vẫn không thể đi lại lâu, vừa đi từ sân nhà đến đây đã mồ hôi ướt đẫm lưng. Đại tiểu thư an tâm ngồi xuống, Mục Hiểu Hiểu lại hôn nhẹ lên trán cô: "Em đi hỗ trợ một chút."

Trương Xảo và Tiểu Hoa liếc nhau, đều lặng lẽ cúi đầu.

Thật chua nha.

Mục Hiểu Hiểu rất giỏi làm việc, hồi còn ở cô nhi viện, một mình nàng có thể gói sủi cảo cho mấy chục người. Tay nàng thon dài và tinh tế như vũ công, cán bột nhanh đến mức khiến Tiểu Hoa tròn mắt ngạc nhiên.

Cô giáo Trương không khỏi khen ngợi: "Mình thấy kỹ năng của cậu tăng lên nhiều đấy."

Cô giáo Mục liếc Đại tiểu thư một cái, xấu xa nói: "Đương nhiên."

Tần Di cắn môi, ngẩng đầu lên, không muốn nghe hai tên chuyên gia tâm lý này lái xe công khai.

"Luyện tập hàng ngày sao?" Trương Xảo trêu chọc.

"Còn chưa trải qua huấn luyện thực tế, nếu trải qua thực chiến, còn không sầm rền gió cuốn sao?"

"Ai u, cậu có biết xấu hổ không?"

"Mặt hữu dụng sao? Cuối cùng vẫn phải dựa vào tay."

......

Hai người vừa đùa giỡn, vừa cán bột. Tiểu Hoa đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng hỏi: "Cô giáo, cô xem tay của em có đẹp không?"

Cô giáo Mục: "..."

Cô giáo Trương: "..."

Một câu nói làm vị giáo viên không đàng hoàng lập tức im bặt. Các nàng không thể dạy hư nụ hoa đời sau của tổ quốc.

Bữa cơm này làm cho tiểu viện tràn ngập hương thơm. Món gà hầm nấm được làm từ gà tre nuôi thả, nấm là do Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư tự tay hái, nấm độc được Tiểu Hoa lấy bỏ. Cô giáo Trương còn chụp hình đăng lên vòng bạn bè.

—— Đứa bạn tốt nhất của tôi cùng bạn gái đi hái nấm, ăn xong có thể lập tức thăng thiên, sớm đi về miền cực lạc, 2000 tệ bao ship toàn quốc đêy.

Vừa đăng xong trên vòng bạn bè, khách hàng mang mặt nạ Tu La lập tức nhắn tin.

—— Tôi lấy.

Bữa cơm này, Tiểu Hoa cảm thấy bụng mình căng tràn hạnh phúc. Từ khi các giáo viên đến, cô bé từ một đứa nhỏ dơ dáy trở nên trắng trẻo, đáng yêu. Còn bà Tiểu Hoa, người luôn có gương mặt u ám, mấy ngày nay cũng nở nụ cười rạng rỡ, các nếp nhăn cũng dường như biến mất.

Cơm nước xong, Mục Hiểu Hiểu có thói quen thu thập những khúc xương lớn để mang ra ngoài cổng làng cho những con chó hoang.

Vì đường đi khá xa, nàng quay lại nhà lấy xe lăn của Đại tiểu thư. Trời ban đêm trở lạnh, nàng lót thêm đệm và phủ chiếc chăn của Tiểu Hoa lên đùi Đại tiểu thư.

Bộ dạng có điểm quê mùa.

Đại tiểu thư nhìn đến nhíu mày. Mục Hiểu Hiểu không nhịn được, thân mình nghiêng về phía trước, hôn lên gương mặt của cô: "Trên đó có hương vị của em đấy."

Đại tiểu thư vẫn bất động, nhưng mặt mày cũng giãn ra.

Cô giáo Trương: "..."

Tiểu Hoa: "..."

Cô giáo Trương và Tiểu Hoa nhìn cảnh đó mà thầm nghĩ: "May mà buổi tối không ăn quá nhiều, nếu không đã nhổ ra mất."

Ánh hoàng hôn buông xuống, phủ lên toàn bộ thôn ánh cam vàng dịu dàng. Cảnh vật như trong một bộ phim cũ, mọi thứ trở nên chậm rãi và yên bình hơn.

Các ông bà cụ trong thôn ngồi dưới tán cây hóng gió, trên quảng trường, bọn trẻ đang chơi đùa. Khi Mục Hiểu Hiểu và cô giáo Trương đến, việc đầu tiên họ làm là trang trí tiểu quảng trường với nhiều bóng đèn nhỏ hình ớt cay, mang lại một không gian lãng mạn. Trước đó, thôn trưởng nói rằng buổi tối trong thôn không có nhiều hoạt động giải trí, nên mọi người ít ra ngoài. Mục Hiểu Hiểu liền sử dụng ít tiền để làm điều đáng tin cậy nhất, tải về các bài nhạc khiêu vũ như "Chị chính là nữ vương" và "Trên người của anh có nước hoa vị của cô ấy", thậm chí còn định đưa bài "Tâm nghiện" của mình vào nhưng bị Đại tiểu thư từ chối.

Những bóng đèn nhỏ điểm xuyết quanh quảng trường, các ông bà cụ tụ tập khiêu vũ. Mọi người đều chào hỏi các nàng bằng "Cô giáo". Chỉ trong thời gian ngắn, họ đã trở nên quen thuộc với mọi người, đặc biệt là cô giáo Mục, nổi tiếng với mọi lứa tuổi.

Đại tiểu thư trong đời mình chưa từng trải qua cảm giác mới mẻ như thế này, tất cả đều do Mục Hiểu Hiểu mang lại. Từ nhỏ cô đã không thiếu thứ gì, đặc biệt là về vật chất. Cô không có khái niệm về tiền tài, từng không hiểu tại sao Mục Hiểu Hiểu lại "Coi tiền như mạng", thậm chí khom lưng vì mức lương gấp mười lần. Nhưng giờ đây, cô hiểu và cảm nhận được niềm vui từ những gì Mục Hiểu Hiểu mang lại.

Trước kia Mục Hiểu Hiểu luôn nói cả đời này nàng có thể không để lại gì, nhưng với Đại tiểu thư, nàng đã để lại nhiều thứ hơn rất nhiều người khác.

Họ đi dạo quanh quảng trường một vòng, đến một đoạn đường xuống dốc, Mục Hiểu Hiểu giơ tay lên môi thổi một tiếng huýt sáo.

Đây là lần đầu tiên Trương Xảo và Tiểu Hoa đi cùng họ, cả hai tò mò nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Đại tiểu thư vẫn vẻ mặt đạm nhiên, duỗi tay lấy túi xương chuẩn bị sẵn.

Mục Hiểu Hiểu gần như mỗi đêm đều đến đây.

Quả nhiên, ngay khi tiếng huýt sáo vang lên, mấy con chó hoang như nghe thấy kèn hiệu, phe phẩy đuôi sủa "Gâu gâu gâu" rồi chạy tới.

Ôi mẹ ơi!

Trương Xảo hoảng sợ, ôm chặt lấy Tiểu Hoa. Tiểu Hoa lại vuốt tóc cô nàng: "Đừng sợ, chúng không cắn người đâu."

"Nhìn cậu chẳng có chút tiền đồ gì cả," Mục Hiểu Hiểu cười nhạo cô giáo Trương. Nàng nhận túi xương từ tay Đại tiểu thư, cúi xuống, vừa cho chó ăn vừa gọi tên chúng: "Đại Hoa, Vượng Tài, Lừa Trứng, Cẩu Thặng... Tất cả lại đây. Ơ, hôm nay sao Một Mắt lại không đến?"

Điều kỳ lạ nhất là mỗi khi nàng gọi tên, từng con chó đều ngẩng đầu nhìn, như thể chúng thực sự hiểu lời nàng nói.

Trương Xảo thở dài: "Cô giáo Mục, cậu tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học, sao lại đặt tên thôn dã như vậy?"

Mục Hiểu Hiểu liếc cô nàng: "Cậu nghĩ ra cái tên thời thượng đi."

Trương Xảo tự tin giơ tay: "Được rồi, Susan, Tom, Jerry, Sophia, Lily, tất cả lại đây ăn đi."

Mọi người: "..."

Tối đó, Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu cứ chọc ghẹo nhau không ngừng, còn Tiểu Hoa thỉnh thoảng cũng nói ra những câu khiến mọi người bất ngờ. Tiếng cười không ngớt.

Đại tiểu thư ngồi giữa đám người, nhìn họ đùa giỡn, cảm thấy trong lòng ấm áp, như dòng nước lục bình bị làn gió nhẹ khẽ làm gợn lên. Đây có lẽ chính là cảm giác gia đình, bạn bè và người yêu.

Trên đường trở về, Trương Xảo ngắm nghía khắp nơi, rồi hỏi Mục Hiểu Hiểu: "Chị Tần hiện giờ đã khá hơn, cậu có muốn làm một cây gậy để giúp nàng tập đi không?"

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ chỉ vào mình: "Gậy ở đây này."

Trương Xảo: "..."

Tiểu Hoa: "..."

Thật không thể hiện tình cảm thì chịu không nổi hay sao nhể.

Về đến nhà, vì ngày mai Đại tiểu thư phải bay đi, trưa đã phải khởi hành. Mục Hiểu Hiểu từ chối lời mời đánh bài của cô giáo Trương và cũng quyết định không học bài đêm nay, để dành thời gian giúp Đại tiểu thư tập đi.

Đại tiểu thư không biết về những suy nghĩ đầy tâm tư của Mục Hiểu Hiểu, cô khẽ bĩu môi từ chối.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu da mặt dày, không chịu thua, cười hì hì tiến lại, tay nàng dùng một chút lực ôm cô lên, đặt môi mình lên má Đại tiểu thư: "Chị vòng chân qua người em."

Nàng thật sự thích hôn như vậy, Đại tiểu thư quấn lấy nàng, làm nàng cảm thấy mình được yêu thương và trân trọng.

Tần Di không thể tưởng tượng nhìn nàng, vuốt nhẹ mặt nàng, đôi môi đỏ khẽ mở, định nói gì đó thì Mục Hiểu Hiểu đã cướp lời: "Cô giáo Mục, em có phải là dì biến thái không?"

Đại tiểu thư: "..."

Cô nhướng mày, Mục Hiểu Hiểu lại cười cùng cô: "Em muốn chết sao?"

Đại tiểu thư: "..."

Thật là phi thường phi thường khi dễ người mà!

Cô giáo Mục cười, nắm lấy chân Đại tiểu thư quấn quanh mình, thân mình nghiêng về phía trước, môi chạm môi.

Đại tiểu thư môi thơm mềm mại, nàng hôn thế nào cũng không biết đủ.

Dưới ánh trăng sáng, Mục Hiểu Hiểu vừa hôn vừa lui về phía sau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể người trong lòng ngực dần dần tăng lên. Nàng thì thầm vào tai Đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, em đã sửa xong giường rồi, chúng ta thử lại một lần không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro