Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người đều có chấp niệm.

Giờ khắc này, tiếng "kẽo kẹt" của chiếc giường lò xo chính là chấp niệm của cô giáo Mục.

Hơn nữa, mỗi người trong nội tâm đều có một mặt tối. Có lẽ bình thường Mục Hiểu Hiểu luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng nàng lại rất thích khi dễ Đại tiểu thư, thích xé rách lớp ngụy trang cao cao tại thượng mà cô luôn dành cho người ngoài, thích nhìn Đại tiểu thư đỏ mặt dưới ánh nhìn chăm chú của mình, run rẩy bởi những cái chạm nhẹ, hay trở nên nóng bỏng vì những nụ hôn của nàng.

Đại tiểu thư là một người mạnh mẽ, lời nói của cô trước nay luôn có uy lực tuyệt đối. Nửa đời trước không ai dám ngỗ nghịch, cho dù có, kết quả của đối phương cũng là vỡ đầu chảy máu.

Nhưng thế giới này luôn có sự đối lập, vô luận ngươi cuồng ngạo cỡ nào, cuối cùng sẽ có một người tới thu thập, không thể kháng cự.

Cô giáo Mục chính là người đó. Nàng ôm Đại tiểu thư, vừa lừa lại gạt: "Lúc ấy chị ép em ngồi trên xe lăn, khó chịu đến vậy mà em còn không nói gì."

Đại tiểu thư: "..."

Ai biết được, cô giáo Mục da mặt làm sao mà dày đến vậy?

Xe lăn là do Đại tiểu thư bắt Mục Hiểu Hiểu một hai phải ngồi, nàng có nói thế nào cũng không chịu buông tha.

Hiện tại nàng lại bắt đầu trả đũa.

Mục Hiểu Hiểu thì thầm bên tai Đại tiểu thư, vừa đi từng bước về phía phòng: "Chị không thể thỏa mãn em một chút sao? Chị sắp đi rồi, em không nỡ..."

Làm nũng gì đó, luôn là hiệu quả nhất. Nàng thật sự luyến tiếc, không muốn buông ra.

Đại tiểu thư ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lấp lánh của Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng thở dài, mặc kệ nàng, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Mục Hiểu Hiểu.

Sự cam chịu đó làm cô giáo Mục như nở hoa trong lòng, nàng ngửa đầu nhìn trăng sao trên trời, trong lòng nhẹ nhàng cảm khái

—— Ai nha, chào ánh trăng nha, chào ngôi sao nha, hôm nay các ngươi không có nhãn phúc, không được thấy.

Tú ân ái đến cảnh giới cao nhất chính là tú thiên tú địa, cô giáo Mục đã làm được.

Khi đặt Đại tiểu thư lên giường, Mục Hiểu Hiểu nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Mỗi một chiếc đinh ốc đều được ta vặn chặt, sẽ không sụp đâu, yên tâm đi."

Nàng tháo dây buộc tóc, mái tóc đen như thác nước chảy xuống theo cổ. Một tay Mục Hiểu Hiểu chống ở bên cổ Đại tiểu thư, tay kia nhéo cằm cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tóc mềm mại mang theo hương quả vải xẹt qua gương mặt, làm Đại tiểu thư từ bỏ kháng cự cuối cùng. Cô nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, cảm nhận sự cường thế của Mục Hiểu Hiểu, hai tay gắt gao nắm lấy sàng đan, nhưng lại bị Mục Hiểu Hiểu gắt gao nắm chặt lấy mười ngón tay đan vào nhau.

Cảm giác bị người khác chi phối, cảm giác mất khống chế, Đại tiểu thư vẫn chưa thích ứng. May mà Mục Hiểu Hiểu ôn nhu, vây quanh cô, cho cô sự trấn an mà cô cần.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhu hòa tỏa sáng, phủ lên mặt đất một lớp ánh sáng dịu nhẹ, tựa như một bức tranh thủy mặc mông lung giữa trời đất.

Trong căn phòng nhỏ, một mảnh ấm áp, một mảnh lửa nóng.

Mục Hiểu Hiểu chưa bao giờ hôn Đại tiểu thư như vậy, nàng giống như một học sinh chăm chỉ, tận dụng tất cả những gì đã học được từ Đại tiểu thư, thậm chí còn thêm phần thăng cấp để đáp lại cô.

Tần Di nép vào lòng Mục Hiểu Hiểu, giống như một chú mèo con, để mặc nàng hôn, đôi mắt nửa nhắm, một tay nắm chặt vạt áo của Mục Hiểu Hiểu, khiến nàng càng trìu mến.

Những đụng chạm này, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Mục Hiểu Hiểu mới mang đến cho Đại tiểu thư cảm giác như vậy.

Chỉ có nàng.

Khi còn nhỏ, trong khi những đứa trẻ khác làm nũng trong lòng ba mẹ, cô chỉ có thể đạm nhiên đứng đó, lạnh lùng giả vờ như không bận tâm.

Tần Hải Long bận rộn với sự nghiệp, rất ít khi chú ý đến cảm xúc tinh tế của cô con gái nhỏ, còn Tố Lam càng không bận tâm, sự thân mật nhất có thể chỉ là lúc ăn sinh nhật, Tố Lam bế cô lên, vuốt tóc cô.

Tống tẩu tuy có tâm tư này, nhưng vì thân phận chủ tớ mà không dám quá thân mật.

Chỉ là vào dịp sinh nhật 18 tuổi của Đại tiểu thư, Tống tẩu đã từng mỉm cười chắp tay trước ngực thành kính hứa nguyện: "Đại tiểu thư của chúng ta đã trưởng thành, về sau nhất định sẽ có người thật lòng yêu thương cô."

Cô gái nào mà chưa từng khát khao về tình yêu và tương lai?

Khi tâm tư bị chọc phá, gương mặt Tần Di hơi ửng hồng. Tương lai... người cô thích sẽ là ai đây?

Nhưng sau đó, những gút mắt, những lừa gạt từ người thân yêu đã xé nát tất cả.

Đại tiểu thư không còn ảo tưởng về tương lai, không còn hy vọng vào tình yêu, chỉ còn lại sự thất vọng.

Cũng may, ông trời chung quy không có bạc đãi cô.

Gần ba mươi năm nhân sinh, Đại tiểu thư cuối cùng gặp được người coi cô là trân bảo, chịu đựng mọi tính xấu của cô, nâng niu che chở cô hết thảy.

Vì khoảnh khắc ôn nhu này, cô nguyện ý trả giá tất cả.

"Em yêu chị, Tần Di, em thật sự rất yêu, rất yêu chị..."

Mục Hiểu Hiểu thì thầm bên tai, nói những lời có thể khiến ái nhân vì nàng mà điên cuồng.

Đại tiểu thư không khỏi thoát tục, thân mình nhẹ nhàng run rẩy, như một đóa hoa tuyết trắng dần biến thành màu phấn hồng.

Mục Hiểu Hiểu cúi người tiếp tục hôn, chưa bao giờ nàng thành kính đối diện với ai như vậy.

Nghĩ đến trước kia từng thề cả đời sẽ theo chủ nghĩa độc thân, giờ đây nhìn lại người dưới thân, cô giáo Mục có chút hoảng hốt.

Nhân sinh a.

Mỗi bước đi đều là thân bất do kỷ.

Ngọt ngào đến nhường này...

Cả phòng ngập tràn hương thơm, ngoài cửa sổ, đom đóm bay lên, đêm tối tràn ngập sắc màu lãng mạn.

Lần này không cần rượu, Đại tiểu thư cũng trở nên mềm mại như chú mèo con, cô run rẩy, tiếng kêu yếu ớt bị Mục Hiểu Hiểu che chở.

Ông trời luôn công bằng.

Ngày xưa, Mục Hiểu Hiểu rèn luyện thể lực để bảo vệ các em, giờ đây, sức lực ấy lại có chỗ dùng để bảo vệ người nàng yêu.

Nàng cùng Đại tiểu thư mười ngón tay đan vào nhau, trong mắt đầy mê say, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"

Đại tiểu thư run rẩy, tóc dài rối tung, ôm chặt Mục Hiểu Hiểu, không thể thốt nên lời.

"Chị thật nhạy cảm a."

Mục Hiểu Hiểu như một thợ săn trong đêm, ánh mắt lóe sáng, nhìn Đại tiểu thư với một tư thái cường thế, như thể xé nát con mồi của mình.

"Về sau sẽ quen thôi."

Đại tiểu thư hô hấp hỗn loạn, tóc dài trải trên gối trắng, đôi môi đỏ mọng, tóc đen, da trắng, sự tương phản này khiến cô đẹp đến mê hồn.

Mục Hiểu Hiểu cường thế khống chế cô, lời nói làm cô hỏng mất: "Em luôn nghĩ, nếu gặp được chị sớm hơn, nhất định sẽ không để chị trở nên lạnh lùng như băng, khiến chị như bây giờ, được em che chở."

"Em..."

Rõ ràng là cô giáo Mục dẫn dắt Đại tiểu thư nói chuyện, nhưng khi cô vừa thốt lên lời, Mục Hiểu Hiểu không chút do dự nâng tay khiêu khích cô.

Sự yếu ớt nằm trong tay người khác, Đại tiểu thư không thể chống cự.

"Kẽo kẹt", "Kẽo kẹt" tiếng lò xo giường theo từng giọt mồ hôi, như một bản nhạc mà Mục Hiểu Hiểu luôn khao khát được nghe.

Đại tiểu thư là một thiên hậu trong làng ca hát, giọng cô từng chinh phục hàng loạt người hâm mộ.

Nhưng những tiếng nỉ non đầy yếu ớt, quyến rũ này, chỉ có Mục Hiểu Hiểu mới được nghe.

Khi con người có dục vọng, mọi thứ đều thay đổi.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nhân sinh thiện lương của mình lần đầu tiên bị lật đổ, trong đêm tối, nàng hóa thân thành ma quỷ.

Nàng lần lượt trêu chọc Đại tiểu thư, nghe cô như chú mèo nhỏ liên miên hừ nhẹ, muốn chậm lại, nhưng không thể nào kiềm chế được chính mình.

Người trẻ tuổi mà...

Ai chẳng phải thiếu niên nhiệt huyết?

Huống chi đối mặt với Đại tiểu thư tuyệt sắc giai nhân như vậy.

Ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào đã có mưa nhỏ rả rích, bao phủ hết thảy những âm thanh ái muội.

Trong phòng cô giáo Mục, đèn vẫn sáng, nhấp nháy đầy dụ hoặc.

Mãi cho đến sau nửa đêm.

Đại tiểu thư nâng lên cánh tay tinh tế tuyết trắng, ôm chặt Mục Hiểu Hiểu, thấp giọng cầu xin: "Dừng lại, Hiểu Hiểu, dừng lại..."

Mục Hiểu Hiểu ngước nhìn cô, thấy ánh mắt yếu ớt của cô, cười, dán sát tai cô thì thầm: "Cảm giác thế nào?"

Đại tiểu thư dùng sức bóp chặt lưng nàng, thân mình mềm mại không còn chút sức lực.

......

Buổi sáng ngày hôm sau.

Cô giáo Mục đã báo với cô giáo Trương, đổi hết các giờ học sang buổi chiều. Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm là hôn Đại tiểu thư bên cạnh.

Gương mặt Đại tiểu thư vẫn còn hồng hào, chỉ là quần áo bị cởi ra hôm qua đã được mặc lại không biết từ khi nào.

Trái lại, cô giáo Mục chẳng còn mảnh vải che thân, nàng bất đắc dĩ cười, rốt cuộc thói quen đoan trang của Đại tiểu thư làm gì mà phải mặc lại quần áo, như vậy cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau thật tốt.

Như nghĩ tới điều gì.

Cô giáo Mục cúi đầu xốc chăn lên nhìn, trên khăn trải giường trắng tinh, vết hồng nhạt in vào mắt.

Mục Hiểu Hiểu trong lòng tràn đầy thương tiếc, nàng lại gần Đại tiểu thư, "Dậy đi, nếu không sẽ lỡ chuyến bay."

Đại tiểu thư từng là người khó ngủ, bao đêm trằn trọc khó dò.

Giờ đây, bị Mục Hiểu Hiểu làm cho mệt mỏi, đã phơi ba sào vẫn chưa tỉnh.

Tình nhân ái, quả nhiên là phương pháp trị liệu tốt nhất.

Đại tiểu thư kêu lên một tiếng, đôi lông mi cong vút nhẹ nhàng chớp chớp, mở mắt, trong mắt còn mang theo một lớp sương mù mênh mông.

Ôi ôi...

Đáng yêu hệt như chú mèo con.

Một màn này chọc cho cô giáo Mục nội tâm xao động, nàng nhịn không được cúi đầu hôn cô.

Đại tiểu thư sáng sớm đã nhận được nụ hôn ngọt ngào như vậy, có chút hạnh phúc, lại có chút ngượng ngùng.

Nhìn vào đôi mắt cô, Mục Hiểu Hiểu liền cười, nói lớn: "Tối hôm qua lợi hại cỡ nào mà khiến chị bây giờ còn sợ hãi như thế."

Đại tiểu thư cắn môi, nhéo vào thịt nàng, cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa động, eo giống như gãy ra.

Mục Hiểu Hiểu cười rồi ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng xoa bóp eo, bên tai nói: "Chị là của Em."

Tần Di: "..."

Cái này thật là trẻ con.

Mục Hiểu Hiểu như mèo con cọ vào cô, "Tần Di là của Mục Hiểu Hiểu."

Chỉ là của một mình nàng.

......

Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mà.

Đại tiểu thư thả lỏng thân thể, dựa vào lòng nàng, hưởng thụ sự xoa bóp, nhẹ nhàng nói: "Chị trở về mấy ngày, em phải ngoan ngoãn."

Cô giáo Mục thường khiến Đại tiểu thư yên tâm, nhưng cái thói niêm hoa nhạ thảo của nàng, đã sắp trở thành tâm bệnh của Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu ngửi hương thơm trên người cô, mềm mại như bông: "Nhất định ngoan ngoãn, chờ chị trở về."

Đại tiểu thư: "..."

"Chờ chị trở về."?

Rõ ràng là những từ rất trong sáng, nhưng từ miệng cô giáo Mục nói ra liền biến vị, như thể sau đó còn có chuyện gì nữa, chờ chị trở về ***.

Đại tiểu thư quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong mắt mang theo sự đánh giá, Mục Hiểu Hiểu cười hì hì nhìn cô, "Làm sao vậy?"

Có da thịt chi thân rồi, nàng dường như trở nên táo bạo hơn, nói chuyện với Đại tiểu thư cũng không còn dè dặt nữa.

Đại tiểu thư một tay nhéo mặt nàng, cười nhạt: "Chờ trở về, chị sẽ đối với em như vậy."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

A a a a a!!!

Sao cái dáng vẻ mềm mại kia không thể duy trì lâu một chút chứ?

Nhưng mà...

Đại tiểu thư với ánh mắt dịu dàng, đôi môi đỏ mọng cong lên, thật sự quá đẹp.

Ôi, không thể nào chịu nổi...

Ngoài cửa.

Xách theo hành lý đợi khoảng nửa giờ Lưu Phương: "..."

Sao mãi không xong thế này?

Không ra nhanh, thật sự sẽ trễ mất.

Độc thân cẩu làm sao có thể hiểu vợ chồng son triền miên không dứt.

Mục Hiểu Hiểu thật sự miễn cưỡng lắm mới buông tay khỏi Đại tiểu thư, nàng lưu luyến không rời, thu dọn hành lý giúp cô.

Trước khi gặp Tần Di, Mục Hiểu Hiểu là một người rất độc lập, ghét nhất là ai dính lấy mình. Ngay cả Thu Thu đùa dỡn một chút, nàng cũng phải chèn ép vài câu. Nhưng giờ đây, cô giáo Mục không thể thoát khỏi sự thay đổi, biến thành người mà chính nàng từng ghét nhất – người luôn muốn dính lấy người khác.

Mục Hiểu Hiểu thực sự muốn lúc nào cũng ở bên Đại tiểu thư, không rời xa. Biết rằng chỉ là vài ngày, nhưng mỗi khi chuẩn bị đồ đạc cho Tần Di, nàng vừa nói chuyện vừa cười, đến cuối cùng, nghĩ đến mấy ngày này không có cô bên cạnh, không biết người khác có hầu hạ tốt không, hốc mắt liền trở nên đỏ hoe.

Thấy vậy, Tần Di đi tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Mục Hiểu Hiểu: "Chờ mọi thứ ổn định hơn, chị sẽ luôn ở bên em."

Hiện tại có nhiều việc vẫn chưa ổn định. Dù cô cũng luyến tiếc Mục Hiểu Hiểu, nhưng vì tương lai, cô vẫn phải trở về một chuyến. Lần này trở về chủ yếu là để tranh thủ một món đồ cổ rất quan trọng, gián tiếp mở đường cho cô hồi Nam Dương.

Mục Hiểu Hiểu hít hít mũi, nhìn Đại tiểu thư mềm như bông: "Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho em nha."

Tần Di chọc chọc má lúm đồng tiền của nàng: "Là ai mà lúc nào cũng bận đến nỗi không nhìn tới điện thoại?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cô giáo Mục khi bận rộn thật sự không có thời gian. Với sự hiểu biết của Tần Di về nàng, chính mình đi rồi, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ dồn toàn bộ tinh lực vào công việc.

Mục Hiểu Hiểu muốn tiễn Đại tiểu thư, nhưng Tần Di kiên quyết từ chối. Nàng không phải là người thích ly biệt, nhìn Mục Hiểu Hiểu như vậy, lòng cô sẽ không dễ chịu.

Cô giáo Mục đứng thất hồn lạc phách ở cửa thôn, vẫy tay tạm biệt Đại tiểu thư. Trước khi đi, nàng còn trao lại cho Lưu Phương một cuốn sổ nhỏ.

"Phiền cô, nhớ chăm sóc tốt cho chị ấy."

Lưu Phương nghiêm trang đáp: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư: "..."

Ngồi trên xe, Đại tiểu thư nhìn vào kính chiếu hậu, thấy hình ảnh Mục Hiểu Hiểu dần xa khuất, lòng cô trĩu nặng. Cô cúi đầu, lật từng trang cuốn sổ mà Mục Hiểu Hiểu viết, trên đó chi chít những dòng chữ.

—— Đại tiểu thư mỗi ngày buổi sáng đều phải uống cà phê, không quá nồng, vì dạ dày chị ấy sẽ chịu không nổi.

—— Khoảng 10 giờ sáng, chị ấy cần xử lý công việc, nhất định phải tuyệt đối yên tĩnh.

—— Trời lạnh, buổi tối nếu đi ra ngoài lâu, nhớ trải thêm đệm trên xe lăn.

—— Buổi chiều, chị ấy có thói quen uống một chén trà xanh, tốt nhất pha loãng một chút.

—— Gần đây chị ấy bị nóng trong người, không nên ăn quá cay.

—— Chị ấy ngủ rất nông, buổi tối cố gắng không gửi tin nhắn cho chị ấy.

......

Từng dòng chữ là từng điểm yêu thương hội tụ lại, tràn đầy tình cảm.

Đại tiểu thư ôm cuốn sổ, ngẩng đầu nhìn lần cuối vào bóng dáng Mục Hiểu Hiểu mờ dần trong tầm mắt, cắn cắn môi. Tình yêu là thứ gì? Thật sự là làm người vô pháp khống chế.

Khi Đại tiểu thư vừa rời đi, cô giáo Mục như mất hồn. Cũng may buổi chiều có nhiều lớp học, nàng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Đại tiểu thư vừa về đến nhà liền nhắn tin ngay cho nàng.

—— Chị tới rồi.

Chưa bao giờ nói nhiều, nhưng làm Mục Hiểu Hiểu an tâm. Nàng mau chóng trả lời lại.

—— Em nhớ chị.

Cô giáo Mục đã không còn sợ hãi tâm ma trong lòng mình nữa, nghĩ gì cũng sẽ thẳng thắn biểu đạt với Đại tiểu thư. Đại tiểu thư nhìn tin nhắn, mỉm cười nhẹ, cất điện thoại đi, rồi lái xe tới một hội quán tư nhân.

Gần đây, cô cần gặp rất nhiều người. Rốt cuộc xa cách ba năm, tin đồn về cô tàn tật vẫn chưa bao giờ ngừng. Cô cần phải xuất hiện, dùng sự thật để nói chuyện.

Đại tiểu thư trở về, mấy ngày này, Mục Hiểu Hiểu cũng rất bận rộn. Trong trường học có quá nhiều học sinh, gia đình khó khăn cũng không ít. Buổi tối, nàng lại phải dạy trực tuyến, thời gian vội vàng, ít khi có thể nói chuyện nhiều với Đại tiểu thư.

Nhưng trong lòng họ đều tràn đầy năng lượng.

Đó là sức mạnh của tình yêu.

Mục Hiểu Hiểu không hỏi về tình hình bên kia của Đại tiểu thư, chuyện kinh doanh nàng không hiểu rõ. Nhưng đến ngày thứ tư sau khi đưa Đại tiểu thư trở về, Lưu Phương đã trở lại. Bên Bắc Kinh có Lưu Vạn Niên hỗ trợ, Đại tiểu thư không yên tâm về Mục Hiểu Hiểu, nên đã bảo Lưu Phương trở về để theo dõi tình hình.

Lưu Phương luôn tóm tắt ngắn gọn: "Đại tiểu thư gần đây thăm hỏi rất nhiều người, còn thấy lão Tần tổng đến tìm cô. Hai người có xảy ra khắc khẩu. Cả dì nhỏ của cô ấy cũng đến nháo, cuối cùng bị Đại tiểu thư kêu bảo vệ an ninh đuổi ra ngoài."

Mục Hiểu Hiểu hỏi: "Tần Sương thì sao?"

Rốt cuộc, nàng hiện tại là phó tổng Nam Dương, là nhân vật mấu chốt trong cuộc tranh đấu này.

Lưu Phương đáp: "Cô ấy vẫn luôn rất trầm mặc."

Đại tiểu thư nắm trong tay 15% cổ phần của mình và 25% của chị họ Tần Hải Dao. Tần Hải Long, người từng chiếm 45% cổ phần, đã chia cho Tần Sương và Tần Di mỗi người 10%, hiện tại nắm giữ 25%. Còn Tố Lam thì ông không muốn cho tham gia vào quyết sách của công ty, nên không cấp cổ phần cho bà.

Do đó, cổ đông lớn còn lại trở nên đặc biệt quan trọng.

Cô nàng là Tần gia thế giao, con gái của người bạn cũ từng là bạn thân duy nhất của Đại tiểu thư, chỉ là từ sơ trung đã xuất ngoại, nhiều năm qua liên hệ rất ít.

Đây là Tần Hải Long tích cực tranh thủ, đối phương cũng vẫn luôn không có tỏ thái độ, quan trọng nhất là Đại tiểu thư bên kia đã không còn che giấu, cô đem rất nhiều chuyện này công khai bắt được trên mặt bàn để nói.

Đối với hai cô con gái, Tần Hải Long tỏ thái độ lấp lửng, không rõ ràng. Trong lòng ông thực sự hướng về Tần Di, đặc biệt khi nhìn thấy cô đứng trước mặt mình, trong mắt lộ vẻ lãnh đạm và ngoan tuyệt, không khác gì ông thời trẻ. Đó là huyết mạch, làm ông tự hào. Ông tin rằng nếu Nam Dương do Tần Di chưởng quản, nhất định sẽ vượt qua khó khăn trước mắt, khôi phục sĩ khí.

Nhưng cô lại không nghe lời bằng Tần Sương, đây là điều Tần Hải Long kiêng kị nhất. Ông tuy đã già, nhưng biết rõ việc cầm quyền quan trọng thế nào.

Tần Sương vẫn luôn im lặng, không còn một lòng hướng về mẹ mình. Thời gian này cô ấy không còn tập trung vào công việc, mà lại quay về những sở thích cũ, đi du ngoạn, luyện quyền, nhàn hạ còn câu cá. Cô ấy vứt bỏ những tranh đấu của Nam Dương sang một bên, tận hưởng cuộc sống yên bình.

Tần Di trở về, cô ấy biết. Tần Sương cùng A Khuê đến sân bay, không lộ diện, chỉ nhìn Tần Di từ xa rồi rời đi.

Hành động này khiến Tố Lam phát điên. Bà ta tìm Tần Di náo loạn vài lần, đều bị cô không khách khí đuổi ra ngoài, không thèm nói một lời.

Tố Lam không phát tiết được, chỉ có thể đến Nam Dương gây sự với con gái và Tần Hải Long, làm cả công ty gà bay chó sủa, một mảnh hỗn loạn không yên.

Đường đường là tổng tài phu nhân, lại không màng hình tượng, làm nhà mình nháo đến mức đó, khiến cao tầng Nam Dương đồng loạt bất mãn.

Đối mặt với sự vô cớ gây rối của Tố Lam, Tần Hải Long càng thêm do dự. Trên đường, ông còn quyết tâm đến Thắng Lam tìm gặp Tần Di một lần.

"Con nếu trở về, ba có thể cho con vị trí phó tổng, để con cùng Tần Sương cùng ngồi cùng ăn."

Từ lần gặp sinh nhật trước đây, thái độ của Tần Hải Long quả thật đã thay đổi. Ông thậm chí thật sự nghiêm túc suy xét, nếu con gái có thể thay đổi thái độ, ông có thể đỡ cô lên vị trí cao nhất.

Tần Di ngồi trong văn phòng, lạnh lùng nhìn ông: "Đến ngày hôm nay, ông vẫn nghĩ tôi còn là đứa con gái nhỏ làm theo ý ông sao?"

Không gọi một tiếng ba, mở miệng đã là sự kháng cự lạnh lùng.

Cơ thể cô hồi phục, cả người thay đổi hoàn toàn, khí chất mạnh mẽ hơn hẳn.

Cô mặc váy tây màu tím nhạt, tóc búi gọn, ngoài chiếc vòng cổ trên cổ, không có bất kỳ trang sức nào khác, nhưng toàn thân tỏa ra sự mạnh mẽ và uy quyền không thể che đậy.

Gần đây, các phóng viên cũng bắt đầu sôi nổi đưa tin về tình hình Tần gia, Đại tiểu thư tuy chưa một lần chính thức xác nhận hồi phục, nhưng đã nhiều lần xuất hiện trên hot search Weibo, fan hâm mộ như măng mọc sau mưa, luôn miệng chờ đợi cô trở về.

Một số phóng viên giải trí còn đào bới những góc khuất của Tần gia mấy năm nay, trình diễn một vở kịch cẩu huyết. Các fan cũng là cao thủ điều tra, rất nhiều người, kết hợp với bức ảnh Tần Di ngồi xe lăn trước đó, đã đoán đúng tám chín phần mười nội dung sự việc.

Trong lúc nhất thời, lòng người đều hướng về phía Tần Di.

Mặc dù vậy, Tần Hải Long vẫn bị thái độ của cô chọc giận, "Thế nào, cơ thể khỏe lại, cánh cứng cáp rồi, ngay cả người ba này cũng không nhận?"

Đại tiểu thư không để ý đến ông, cầm lấy tài liệu trong tay đọc.

Cô thực sự không muốn phí lời với ông.

Còn có mặt mũi đến cầu tình với cô.

Thật ghê tởm muốn chết.

Tần Hải Long bị lạnh nhạt đứng đó vài phút, ông hít một hơi sâu, nghiến chặt răng: "Di Di, ba biết con hiện tại ở Thắng Lam chỉ là kế sách tạm thời, ba sẽ ..."

"Không phải vì quyền lợi." Tần Di nhìn thẳng Tần Hải Long, trong mắt không một chút ấm áp, trực tiếp ngắt lời ông.

"Con..." Tần Hải Long mắt đầy kinh ngạc. Con gái ông gần đây trong âm thầm làm bao nhiêu động tác nhỏ, lại tạo ra cơn sóng lớn như vậy, khiến hội đồng quản trị nhiều lần bức ông thoái vị. Ông cho rằng mục tiêu của cô là chiếc ghế chủ tịch Nam Dương. Nhưng hiện tại, cô đang nói gì?

Tần Di lạnh lùng cười: "Nam Dương với tôi đã không còn ý nghĩa gì."

Cái gì gọi là sản nghiệp gia tộc.

Chính gia tộc này đã gây cho cô biết bao thương tổn, nếu không vì chút tình cảm trước đây, cô cũng không đến mức khổ sở như thế.

Trước đây cô đơn độc, có thể bỏ qua nhiều chuyện, nhưng hiện tại, có Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư phải dọn dẹp hết thảy, nhổ cỏ tận gốc để không còn hậu họa.

"Tôi muốn trả lại cho họ những gì họ đã làm với tôi."

Cô muốn họ thân bại danh liệt.

Đại tiểu thư không phải người dễ tính, càng không phải người dễ tha thứ.

Hiện giờ, cô đã trở lại, không còn do dự, kiếm đã ra khỏi vỏ, chứng tỏ cô có đủ tư cách để đối đầu với người đàn ông trước mắt, người được gọi là "Ba" này.

Tần Hải Long kinh ngạc nhìn cô, "Con điên rồi, con... Con có thể không quan tâm đến Tố Lam, nhưng Tần Sương là chị gái của con..."

Tần Di nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông: "Từ ngày các người hợp sức hãm hại tôi, trong lòng tôi đã không còn có ba, dì nhỏ hay chị gái gì nữa."

Trong lòng cô, họ đã sớm chết từ lâu.

......

Cô ghét nhất người đàn ông trước mắt, kẻ luôn dao động, không có lập trường rõ ràng.

Đại tiểu thư đã quyết định lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Nếu không thể, cô sẽ kéo Tố Lam và Tần Sương xuống cùng, không cho họ cơ hội lật lại.

Cô đã tính toán kỹ lưỡng, cùng lắm thì mất hết, nhưng cô lại thấy nhẹ nhàng, không còn gì vướng bận, có thể sống cuộc sống mình mong muốn cùng Mục Hiểu Hiểu.

Tiến lên, vì có Mục Hiểu Hiểu mà kiên định không dao động;

Lùi lại, vì có Mục Hiểu Hiểu mà không sợ hãi.

Tần Hải Long mắt đầy khói mù, ông biết con gái lần này thực sự nghiêm túc. Trước khi rời đi, Tần Di ngẩng đầu, nhìn ông.

Tần Hải Long lập tức dừng bước, mang theo hy vọng cuối cùng nhìn Tần Di.

Dù sao cô cũng là con gái của ông, ông không tin cô sẽ tàn nhẫn như vậy.

Tần Di buông tài liệu trong tay, lạnh lùng: "Nếu ông dám động đến Mục Hiểu Hiểu, tôi sẽ không để lại cho ông một đường sống."

......

Mấy ngày nay, Mục Hiểu Hiểu biết Đại tiểu thư bên kia có vẻ căng thẳng, nàng chỉ nghe loáng thoáng về việc tranh chấp cổ phần, các quyết định quan trọng.

Những điều đó nàng không hiểu và cũng không thể chia sẻ gánh nặng với Đại tiểu thư.

Cô giáo Mục cũng nhớ thương Đại tiểu thư, công việc lại bận rộn, gầy đi một vòng. Hiệu trưởng thấy vậy không đành lòng, "Tôi cho cô nghỉ ba ngày, đừng chán nản như vậy nữa, trở về thăm cô ấy đi."

Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng hút thuốc, nói: "Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ nghỉ ngơi, trạng thái cũng không tốt, đi thôi, chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có tinh thần làm việc."

Hiệu trưởng nói vậy làm Mục Hiểu Hiểu do dự, rốt cuộc tình hình ở trường, nàng hiểu hơn ai hết.

Mà Đại tiểu thư bên kia cũng bận rộn, nàng sợ trở về sẽ làm phiền Đại tiểu thư. Nên ở lại đây chờ hay không?

Buổi tối hôm đó, Mục Hiểu Hiểu đang cùng Trương Xảo trò chuyện thì nhận được một tin nhắn từ số lạ. Khi mở ra xem, cả người nàng ngây ngẩn.

Trong ảnh là Đại tiểu thư và một người phụ nữ khác.

Họ dường như không ở trong nước, nơi nơi đều là biển hiệu tiếng Anh.

Người phụ nữ kia dáng người rất cao, so với Đại tiểu thư còn cao hơn nửa cái đầu. Khuôn mặt sắc sảo với chiếc mũi thon, mái tóc vàng óng, có vẻ là người lai, tạo nên vẻ đẹp khác lạ. Cả hai đều mặc lễ phục, Đại tiểu thư mặc màu trắng, còn cô ta mặc màu đen. Cô ta một tay cầm ly rượu, tay kia ôm eo Đại tiểu thư, cười rạng rỡ.

Tấm thứ hai là hai người cùng nhau ngồi trong một quán cà phê, Đại tiểu thư dường như đang nghe cô ta nói chuyện, khóe mắt mang theo ý cười, ánh mắt hai người gặp nhau, có chút ngọt ngào của tình nhân.

Tấm cuối cùng, hai người ngồi trong cùng một chiếc xe, máy ảnh chụp từ góc nhìn phía sau người phụ nữ, không thấy mặt Đại tiểu thư, nhưng vị trí gần gũi của họ tạo cảm giác như thể họ đang hôn nhau.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro