Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu nhận được ba bức ảnh thì tim đập thình thịch, toàn bộ thần kinh căng thẳng, một cơn giận dữ dâng trào khiến nắm tay nàng siết chặt. Cảm giác muốn bóp cổ người trong ảnh, kéo họ ra khỏi Đại tiểu thư ngay lập tức.

Ai cho phép các nàng gần gũi như vậy!

Đó là phản ứng bản năng đầu tiên.

Sau vài phút, cô giáo Mục hít sâu một hơi, hai tay thả lỏng, vẽ một vòng trước ngực rồi nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài, cố gắng bình tĩnh lại.

Bình tĩnh một chút, Mục Hiểu Hiểu, bình tĩnh một chút.

Đại tiểu thư là ai ngươi không biết sao?

Cô sao có thể làm chuyện có lỗi với ngươi?

Hiện tại là lúc nào chứ?

Ở thời điểm cô trở về để giải quyết cục diện rối rắm này, ngươi vốn đã không thể giúp được, càng không thể thêm phiền phức.

Mục Hiểu Hiểu tại chỗ đánh một bộ Thái Cực quyền, nỗ lực làm chính mình thể xác và tinh thần thả lỏng lại.

Đây là chiêu thức mà một học trưởng đã dạy nàng. Học trưởng đó nổi tiếng trong khoa, thường xuyên xử lý rất nhiều ca bệnh khó khăn, thậm chí có nhiều danh nhân trong giới tìm đến.

Lúc đó, Mục Hiểu Hiểu đã từng hỏi anh ta làm sao có thể duy trì được lý trí bình thản khi phải tiêu hóa nhiều trường hợp khó khăn như vậy.

Học trưởng không trả lời, chỉ đánh một bộ quyền ngay trước mặt nàng.

Lúc đó, Mục Hiểu Hiểu trố mắt, tức khắc hiểu ra: học trưởng thoạt nhìn có vẻ không điên, kỳ thật anh ta đã điên rồi.

Hiện giờ, Mục Hiểu Hiểu đánh một bộ quyền, thật sự làm dịu được thần kinh căng thẳng, tế bào kêu gào, máu rít gào trong cơ thể dần dần dừng lại.

Thấy người yêu cùng người khác thân mật như vậy, phản ứng của người bình thường đều là quá khích, Mục Hiểu Hiểu cũng không ngoại lệ. Điều quan trọng là người đó là Đại tiểu thư, một người mà nàng biết không thể chịu đựng gần gũi với người khác ngoài nàng.

Vậy, người phụ nữ yêu diễm kia là ai?

Mục Hiểu Hiểu đối với Đại tiểu thư chỉ có một vòng người quen thuộc mà thôi.

Cô tâm tâm niệm niệm chỉ chờ đợi một người là Tần Hải Dao, nhưng rõ ràng người trong ảnh không phải Tần Hải Dao. Mục Hiểu Hiểu đã xem qua ảnh của Tần Hải Dao, người có vẻ vũ mị và quyến rũ, nhưng không phải kiểu cuồng dã như người trong ảnh, và nhất là không phải một người có vẻ lai như vậy.

Mục Hiểu Hiểu hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế tâm trạng, phóng to ảnh chụp để nhìn rõ mặt của cô gái. Thật sự rất xinh đẹp, có nét cá tính mạnh mẽ, ánh mắt lóe sáng, thu hút mọi ánh nhìn.

Cô giáo Trương vừa bưng chén cháo kê định an ủi người bạn cô đơn thì bắt gặp Mục Hiểu Hiểu đang dán mắt vào điện thoại như bánh bột ngô dán tường. Chẳng lẽ là chị Tần gửi ảnh?

Trương Xảo bước nhẹ nhàng tới, bưng chén cháo đứng sau lưng Mục Hiểu Hiểu nhìn xem.

Mẹ nó ơi!

Xem thật nghiêm túc nha, trong nhà có người vào cũng không biết.

Vì Mục Hiểu Hiểu phóng to ảnh quá mức, trên màn hình chỉ thấy mặt của cô gái lai, không thấy Tần Di bên cạnh.

Trương Xảo nhìn thấy thì kinh ngạc, "Con mèo nó (cmn), Mục Hiểu Hiểu, cậu đang làm gì?"

Mục Hiểu Hiểu giật mình, quay đầu nhìn Trương Xảo, cảm thấy vô cùng bực bội, "Cậu la lớn vậy làm gì?"

Giọng của cô giáo Trương như tiếng chuông bên tai nàng.

Trương Xảo ôm chén cháo kê, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, dùng ánh mắt nhìn tra nữ: "Có chị Tần rồi, cậu còn ngắm phụ nữ khác, cậu điên rồi sao, Mục Hiểu Hiểu!"

Chậc chậc.

Đứng trước một tình huống rõ ràng, cô giáo Trương vẫn duy trì tam quan chính xác, thể hiện tinh thần trung nghĩa.

Mục Hiểu Hiểu thực sự muốn giật chén cháo kê trong tay cô giáo Trương và đổ lên đầu cô nàng. Mắt thấy Mục Hiểu Hiểu tiến một bước, Trương Xảo lùi một bước, "Cậu là tra nữ, phụ lòng Đại tiểu thư, còn muốn uống cháo kê của mình? Mơ đi!"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Mắt thấy mình bị hiểu lầm, cô giáo Mục bình tĩnh mặt không đổi sắc, "Vèo" một cái, tay nhanh chóng thu lại ảnh chụp về kích thước ban đầu.

Cô giáo Trương: "..."

Trong vài giây ngắn ngủi, cô giáo Mục đã thực hiện một cú lật ngược tình thế.

Cô giáo Trương dùng biểu cảm khó tả nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, miệng há hốc, "Ai gửi ảnh này? Chuyện gì đang xảy ra? Đại tiểu thư trở về đóng phim sao?"

Người trong ảnh thật sự rất đẹp, đưa vào giới giải trí cũng rất chói mắt, nhưng phong cách khác hẳn những người trước đây Đại tiểu thư từng quen. Đây là kiểu nữ vương ngự tỷ, đứng cạnh Đại tiểu thư, phong cách hoàn toàn đồng nhất, đến mức cô giáo Trương cảm thấy chột dạ khi nói ra lời, cô nàng ngơ ngẩn nhìn Mục Hiểu Hiểu, "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Cô nàng không tin Đại tiểu thư sẽ thích người khác.

Càng không muốn thấy bạn thân mình bị cắm sừng.

Mục Hiểu Hiểu cau mày nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, "Cậu nói xem kẻ gửi ảnh chụp này là ai? Sao có thể hèn hạ như vậy, dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế này, thật là vô liêm sỉ."

Trương Xảo: "..."

Cô nàng nhận thấy bạn mình có cách suy nghĩ khác biệt hoàn toàn với người bình thường.

"Cậu nói mấy bức ảnh này đều gửi cho mình, dùng thủ đoạn tàn ác như vậy. Có phải sau khi Đại tiểu thư nhà mình trở về đã đại sát thiên hạ, làm đối phương không có cơ hội chống đỡ, nên mới tới tìm mình làm điểm yếu không?" Mục Hiểu Hiểu lầm bầm rồi phóng đại bức ảnh đầu tiên, sau đó với vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt cô giáo Trương.

Trương Xảo cả người căng thẳng ôm chặt chén cháo kê: "..."

Cái bệnh nghề nghiệp của nàng lại phát tác.

Trong đầu nàng đều là hình ảnh tiếp đón những người bệnh đột nhiên phát cuồng trước đây.

Này...Mục Hiểu Hiểu sẽ không phải như vậy chứ... Phải biết rằng, càng bình tĩnh thì càng có khả năng cất giấu bão táp.

Đang lúc Trương Xảo đang miên man suy nghĩ, Mục Hiểu Hiểu vươn tay ôm eo cô nàng.

Trương Xảo: "..."

Mẹ kiếp.

Làm gì vậy?

Bỏ tay cẩu ra! Đại tiểu thư mà thấy không phải đánh chết mình sao.

Vừa mới tan học, Tiểu Hoa gương mặt tươi cười, tay cầm hai cây mía đi tới cửa, vừa muốn gọi người thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô bé ngơ ngác đứng lại.

Hai vị này đang làm gì đây?

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy cô bé, vẫy tay gọi, "Em tới đây."

Tiểu Hoa ánh mắt lập loè, ôm cây mía đi vào, nhỏ giọng nói: "Đây là hiệu trưởng tặng, em mang về cho các chị."

Mục Hiểu Hiểu đưa điện thoại cho cô bé, "Em giúp chị chụp tấm ảnh."

Tiểu Hoa: "???"

Trương Xảo: "???"

Mục Hiểu Hiểu điều chỉnh ảnh chụp, lung lay trước mặt Tiểu Hoa: "Chụp như thế này."

Đôi mắt Tiểu Hoa đột nhiên trợn to.

Là cô giáo Tần!

Cô giáo Mục không cho cô bé thời gian phản ứng, lập tức đi đến bên cạnh Trương Xảo, một tay ôm eo cô nàng, thân mình nghiêng tới, toàn bộ gương mặt như muốn gần sát cô nàng.

Cô giáo Trương thân mình cứng đờ, hương quả vải đập vào mặt, cô nàng nhịn không được trợn mắt: "Cmn, Mục Hiểu Hiểu, mình nói cho cậu biết, dù Đại tiểu thư nhà cậu thật sự có lỗi với cậu, cậu cũng đừng nghĩ tìm an ủi, hạnh phúc ở chỗ mình."

Mục Hiểu Hiểu: "Cậu có liêm sỉ chút đi." Nàng nhìn Tiểu Hoa: "Chụp được chưa? Nhớ chụp mặt bên."

Tiểu Hoa mới học chưa bao lâu đã biết sợ cô giáo, cô bé gật đầu, nghiêm túc nhấn nút chụp.

Một lượt chụp xong, cô giáo Trương cuối cùng cũng hiểu ý của cô giáo Mục. Mục Hiểu Hiểu nhận lại điện thoại, rồi bắt đầu xem xét, một bên tìm kiếm một bên bực bội lẩm bẩm: "Cậu xem, lại dán chặt như vậy để bị lợi dụng, sai vị trí thì sao? Làm sao có thể cùng người khác gần gũi như vậy? Quan hệ gì mà phải dán như thế?"

Đúng là sai vị trí cũng có thể chụp được dễ dàng.

Nhưng từ góc nhìn của cô giáo Mục, này cũng vượt qua giới hạn an toàn.

Trương Xảo vuốt cằm, hóa thân thành Holmes, "Có thể không phải giống như chúng ta bây giờ sao? Nhìn nhau trần truồng cũng chỉ cảm thấy như thịt heo tắm rửa sạch sẽ, không có bất kỳ cảm giác gì?"

Lời này tuy thô lỗ, nhưng lại làm cô giáo Mục giật mình.

Đại tiểu thư cũng sẽ có bạn bè như vậy sao?

Nàng nhớ lại, có đêm nào đó, khi ôm Đại tiểu thư ngắm phong cảnh, cả hai nói chuyện phiếm, Đại tiểu thư nhẹ nhàng nỉ non trong lòng ngực.

"Bạn bè sao? Chị chỉ có một người bạn, chỉ là sơ trung đã xuất ngoại."

Xuất ngoại!!!

Mục Hiểu Hiểu như bị đánh thức, nàng nhìn nhìn đồng hồ, rồi mở ứng dụng đặt vé trên điện thoại: "Mình thật sự nên trở về một chuyến."

Trương Xảo và Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, để phòng ngừa mọi rủi ro, nàng trực tiếp gọi điện thoại cho Đại tiểu thư.

Bên kia, Đại tiểu thư đang họp tại Thắng Lam. Hội nghị lần này rất quan trọng, mọi người đều mặc tây trang, giày da, các phòng ban đều chuẩn bị kỹ lưỡng, không khí vô cùng căng thẳng.

Tần Di cũng chính trang tham dự, tóc buộc gọn, trong tay cầm bút máy, cau mày chăm chú nhìn giám đốc trên sân khấu đang thuyết trình.

Giám đốc vừa đỡ mắt kính vừa lau mồ hôi, trước đây buổi báo cáo thường là Lữ tổng tham dự, anh ta là loại người điển hình "trảo đại phóng tiểu" (chú trọng việc lớn, bỏ qua những tiểu tiết), chẳng ai có áp lực. Nhưng lần này là Tần Di, người mà đã gặp qua thì không thể nào quên, cô chỉ cần liếc mắt cũng có thể phát hiện ra sai lầm trong số liệu.

Báo cáo kết thúc.

Giám đốc bộ phận xoa mồ hôi trên mặt, Tần Di vẫn không biểu cảm, nhàn nhạt nói: "Đây là tổng kết công việc nửa năm của các người sao?"

Chỉ một câu, rõ ràng dùng ngữ khí rất bình thản, nhưng lại làm hiện trường không khí đột ngột căng thẳng.

Đại tiểu thư từ từ quét mắt qua những giám đốc đang ngồi, Lữ tổng rất có năng lực, điều này không thể nghi ngờ, nhưng Đại tiểu thư lại không hài lòng với khả năng đề bạt nhân tài của anh ta.

Các trưởng phòng đều không dám thở mạnh, như học sinh trong trường sợ bị giáo viên gọi tên, cúi đầu không dám nhìn lên, sợ bị chú ý.

Trong thời khắc then chốt này, điện thoại di động cá nhân của Đại tiểu thư đặt ở bên phải chấn động, rồi phát ra âm thanh đinh tai nhức óc: "Đó là vì yêu thôi!!! Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng lại luôn bao dung với em, đó là vì yêu thôi!!!" Âm thanh như xé toạc không gian.

Mọi người đều tròn mắt nhìn Tần tổng.

Tần Di cũng hoảng sợ, cô lập tức cầm lấy điện thoại, nói một câu xin lỗi, bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Không ai nói gì, ánh mắt đều dõi theo Tần Di, mà khi Tần tổng đóng cửa lại, mọi người nhìn nhau vài giây rồi cười phá lên.

Đây là cái gì vậy?

Vừa rồi là âm thanh gì? Ai hát vậy??? Tại sao lại hài hước như thế??? Đó là tiếng chuông điện thoại sao??? Tần tổng thế mà lại dùng tiếng chuông điện thoại như vậy???

Bầu không khí căng thẳng ngay lập tức dịu xuống.

Tần Di nói đây là điện thoại cá nhân, bên trong chỉ lưu số của Mục Hiểu Hiểu và Tô Thu Vân, trừ khi cần phải tắt máy như lúc lên máy bay, cô luôn mang theo bên mình.

Nghe tiếng cười vọng lại từ phòng họp, cô nhéo nhéo ngón tay, nhấc điện thoại lên.

"Hiểu Hiểu?"

Tại sao lại gọi vào thời gian này?

Đại tiểu thư biết rõ giờ giấc sinh hoạt của Mục Hiểu Hiểu, giờ này lẽ ra nàng đang nghỉ ngơi hoặc đang chấm bài cho học sinh.

Mục Hiểu Hiểu với vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn ngày thường, nhìn chăm chú vào Đại tiểu thư, thấy cô đang mặc chính trang, nhẹ nhàng hỏi: "Chị về nước sao?"

Nàng biểu hiện nghiêm túc, không giống như các lần trước khi gọi điện thoại đều hay làm nũng.

Đại tiểu thư cảm thấy Mục Hiểu Hiểu có điểm kỳ lạ, nhưng không nói ra được cụ thể là điểm nào, cô gật gật đầu, "Em ..."

Lời nói còn chưa kịp dứt, Mục Hiểu Hiểu lại hỏi: "Ở nước ngoài sống thế nào, vui không?"

Đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư: "..."

"Có ý tứ gì?"

Thấy Đại tiểu thư nhăn mày, Mục Hiểu Hiểu cũng nhíu mày theo, nhìn cô chăm chăm: "Hôm nay em rất bận, chị đừng liên lạc với em!"

"Bang!" Một tiếng, điện thoại bị tắt ngang, Đại tiểu thư ngớ người ra.

Cái gì?

Không phải nàng tự gọi điện thoại sao?

Sau một lúc trầm mặc, Đại tiểu thư nhắn tin cho Mục Hiểu Hiểu.

—— Em làm sao vậy?

Cô đợi nửa phút, ngày thường chỉ cần có thời gian là Mục Hiểu Hiểu sẽ trả lời ngay, nhưng lần này mãi không thấy hồi âm. Trong phòng hội nghị còn rất nhiều người chờ đợi, nên Đại tiểu thư không thể không áp chế nghi hoặc trong lòng, đơn giản chỉnh lại vạt áo, đông lạnh mặt quay lại phòng họp.

Nhưng lần này, khi cô bước vào lại không thấy không khí sợ hãi như trước, thậm chí còn có vài người trẻ tuổi cúi đầu cắn môi như đang cực lực nén cười.

Tần Di: "!!!"

......

Mục Hiểu Hiểu không phải là người khó hiểu, xác định Đại tiểu thư đang ở Bắc Kinh xong, nàng nhanh chóng thu thập hành lý.

Quần áo của nàng không nhiều, trên người một bộ, thêm một bộ tắm rửa, mang theo một bộ áo ngủ, nội y lấy một ít, không đủ thì đến đó mượn của Đại tiểu thư.

Thấy nàng sấm rền gió cuốn, Trương Xảo động viên Tiểu Hoa: "Em về trường học trước đi, đừng lo lắng."

Không nên để trẻ con thấy chuyện này.

Tiểu Hoa gật gật đầu, buông cây mía: "Em không có lo lắng."

Sao cô bé lại lo lắng?

Cô bé biết rõ tình cảm giữa cô giáo Tần và cô giáo Mục. Cô bé học chưa nhiều, phần lớn đều do Đại tiểu thư dạy, trước khi rời đi, cuối cùng Tiểu Hoa góp nhặt lại một câu — nguyện người một lòng.

Tiểu Hoa còn hỏi bà của mình ý nghĩa của câu này, bà Tiểu Hoa chống gậy cười, ánh nắng chiếu rọi trên mặt, phản chiếu mái tóc bạc sáng lên: "Đó là cảm tình tốt nhất trên đời này."

......

"Này này này, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Rõ ràng là có người cố ý làm chuyện này, cậu đừng nói là cậu giận thật đấy chứ?"

Mỗi khi Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc, Trương Xảo thật sự không hiểu nổi nàng. Mục Hiểu Hiểu trợn mắt, biểu cảm đầy bực bội: "Chuyện nào ra chuyện đó, nhưng nếu là rơi vào cậu, cậu có không tức giận không?"

Nàng không phải người dễ tha thứ.

Nàng nhất định phải lăn lộn lăn lộn Đại tiểu thư.

Trương Xảo cân nhắc một chút, "Thế nào? Cậu định về để cãi nhau với chị Tần sao?"

Ôi trời.

Đúng là suy nghĩ của đám độc thân cẩu.

Cãi nhau gì chứ?

Mục Hiểu Hiểu nghĩ muốn trực tiếp "đánh" cô, trước đây là ai vẫn nắm cằm nàng nói rằng đã có bạn gái thì phải giữ "phụ đức", hiện giờ lại đang làm gì đây?

Sao trên đời này lại có người hữu ý xấu xa như vậy?

Tất cả là do có nhược điểm bị đối phương bắt được. Nàng tin tưởng Đại tiểu thư, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không tức giận.

Mục Hiểu Hiểu trầm xuống, mặt lạnh như tiền khiến Trương Xảo không dám nói thêm lời nào, cô nàng ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó ăn vội chén cháo kê với vận tốc ánh sáng, rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Trương Xảo mím môi, cảm nhận được lửa giận trong lòng Mục Hiểu Hiểu, dịu dàng khuyên nhủ: "Có chuyện gì cũng nên nói rõ ràng, đừng phát giận, nếu là hiểu lầm thì cũng đừng cãi nhau làm gì, cậu là giáo viên chuyên nghiệp, không thể vì hiểu lầm mà hối hận." Cô nàng hướng dẫn từng bước, vô cùng chuyên nghiệp: "Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu phải nhớ rằng, cậu còn có gia đình và bạn bè, bất cứ lúc nào, mình đều sẽ ủng hộ cậu."

Mục Hiểu Hiểu vươn tay: "Này người bạn thân yêu ơi, có thể cho mình mượn hai ngàn đồng để quay vòng được không?"

Trương Xảo: "..."

"Đợi mình thu thập xong Đại tiểu thư, chị ấy sẽ trả lại tiền cho cậu."

Trương Xảo: "..."

Mục Hiểu Hiểu cậu không thấy xấu hổ sao!

Cô giáo Trương trong lòng cân nhắc có nên nhanh chóng báo cho Đại tiểu thư biết không.

Mục Hiểu Hiểu như nhìn thấu ý nghĩ của cô nàng liền híp mắt: "Mình nói cho cậu biết Trương Xảo, cậu mà dám mách trước, mình sẽ khiến bãi tha ma nhiều thêm một nấm mồ!"

Trương Xảo: "..."

Cuối cùng, cô giáo Mục mang theo số tiền hai ngàn đồng lừa được từ cô giáo Trương, mua vé máy bay gần nhất đến thủ đô, nàng mang đầy cơn giận và một bụng giấm chua xuất phát.

Trong lúc vội vàng, cô giáo Mục không quên bỏ ba đồng để in ảnh chụp ra. Trên máy bay, nàng không làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào bức ảnh suốt mấy giờ. Khi máy bay hạ cánh tại sân bay thủ đô, cơn giận của nàng đã đạt đỉnh, trái lại lòng bình tĩnh lạ thường.

Xuống máy bay, nàng gọi điện cho Lưu Vạn Niên. Vạn Niên đã lâu không nhận được điện thoại của vợ bà chủ, vô cùng nhiệt tình: "Hiểu Hiểu, có chuyện gì sao, cô ..."

Mục Hiểu Hiểu nhạt nhẽo cắt ngang: "Đại tiểu thư có về nhà không? Tôi gọi điện không thấy cô ấy."

Chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, sư tổ nói dối.

Vợ bà chủ giản dị như vậy, có thể có ý xấu gì chứ?

Lưu Vạn Niên cười nói: "Có về nhà, nhưng buổi tối có một người bạn tới, hình như đang bàn công việc, có lẽ không nghe thấy. Muốn tôi ..."

Mục Hiểu Hiểu dứt khoát: "Không cần, cảm ơn."

Lưu Vạn Niên: "...???"

Tắt máy, Mục Hiểu Hiểu ngước đầu nói với tài xế taxi: "Đi khu biệt thự Nam Giao."

Vẫn ở đó sao?

Được lắm, đỡ phiền phức, nàng sẽ trực tiếp đến và thu phục yêu quái, hung hăng tra tấn Đại tiểu thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro