Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, trên bàn phòng khách chất đầy văn kiện cùng tài liệu, Đại tiểu thư vốn có thói quen cưỡng bách ngăn nắp nhưng nay đã không còn tâm tình sửa sang lại.

Mấy ngày liền bận rộn, khiến cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, từ góc độ người ngoài nhìn vào, Tần tổng phảng phất tràn đầy năng lượng, nhưng không ai biết, cô đã ba ngày gần như không chợp mắt.

Thực sự rất mệt mỏi, nhưng bộ não của cô giống như bị thứ gì đó chống đỡ, không ngừng vận hành. Cô vất vả nhưng khi nằm xuống lại không thể chợp mắt được.

Cảm giác này thật tồi tệ, như những ngày tháng tối tăm trước đây, Đại tiểu thư biết nhưng chỉ có thể nhẫn nại và chịu đựng. Cô luôn nghĩ, cố gắng vượt qua thì sẽ ổn, chờ Mục Hiểu Hiểu về, cô sẽ nghỉ ngơi vài ngày cho thật đủ giấc.

Chỉ có Mục Hiểu Hiểu mới khiến cô cảm thấy an lòng.

Ngày duy nhất mà cô ngủ được một chút là khi Mục Hiểu Hiểu gọi điện thoại và quấn quít hát cho cô nghe. Nghe giọng Mục Hiểu Hiểu, cô mới chợp mắt một chút.

Khi tỉnh lại, Đại tiểu thư kinh ngạc phát hiện video cuộc gọi vẫn chưa cắt, Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt tràn đầy yêu thương như của mẹ nhìn con khiến cô mặt đỏ liền cắt đứt cuộc gọi.

Lắc đầu, Đại tiểu thư không tự giác mỉm cười, lại nhớ đến Mục Hiểu Hiểu. Thật không thể tưởng tượng được, có ngày cô lại như thế vì tình cảm nhi nữ.

Vướng bận một người, nơi đâu cũng đều nhớ mong.

Cô đối diện với một người, chân váy dài bó eo, ngũ quan thâm thúy, môi đỏ, một thân nước hoa đậm tính xâm lược của nữ nhân.

Đây là Mag, người bạn duy nhất của Đại tiểu thư, từ khi còn học trung học. Mag theo ba mẹ sang Mỹ và định cư lâu dài ở nước ngoài. Lần này, nếu không phải vì giúp Tần Di, cô ấy chắc chắn không trở về.

Mag bỏ văn kiện xuống, nhướng mày: "Muốn uống cà phê không?"

Gặp mặt Tần Di chưa lâu, vẫn luôn bàn chuyện công việc, Mag thói quen mỗi khi mệt mỏi lại đề nghị uống cà phê.

Đại tiểu thư lắc đầu, nhìn Mag: "Cậu đi nghỉ ngơi đi."

Mag cũng rất không dễ dàng, sau khi trở về chưa kịp điều chỉnh múi giờ đã vội vàng theo cô làm việc.

Hiện thực vĩnh viễn sẽ không đơn giản như trong tiểu thuyết. Tần Hải Long dù mấy năm nay mất uy vọng, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, muốn lay động căn cơ của ông vẫn là rất khó khăn. Lần này đã tuyên bố sẽ cá chết lưới rách, Đại tiểu thư cần phải dùng hết toàn lực.

Mag lắc đầu: "Không có gì, mình sẽ ở bên cạnh cậu." Cô ấy nhìn đồng hồ, đã khuya: "Muốn ăn gì không? Mình chiên bò bít tết rất ngon."

Nhắc đến đồ ăn, Đại tiểu thư liền nhớ Mục Hiểu Hiểu. Nàng nấu ăn ngon, đặc biệt là món canh, tinh tế nhưng không quá đậm đà, rất hợp với khẩu vị của cô.

"Tần."

Mag nhìn Đại tiểu thư như đang lạc vào thế giới khác, phi thường không hài lòng, cau mày: "Cậu đang nghĩ gì?"

Mấy ngày nay, Tần Di luôn như vậy, bất kể là trong công việc hay trong cuộc sống, môi cô thường hay nở nụ cười vô thức.

Mag ở nước ngoài nhiều năm, cũng nghe về những biến động trong gia tộc Tần, năm đó, khi Đại tiểu thư yếu đuối nhất, cô ấy cũng gọi điện muốn về nhưng bị Đại tiểu thư cự tuyệt. Lúc ấy, cô cũng không muốn gặp ai.

Chuyện ân oán trong hào môn trước nay đều là như thế, Mag muốn trở về nhưng bị ba mình ngăn cản. Gia đình họ và Tần gia có rất nhiều liên quan, đi nước ngoài cũng là để chiến lược rời xa. Một doanh nhân khôn khéo sẽ không đứng về phía nào cho tới khi Tần gia xác định được người thừa kế mới, rồi mới trở về thủ lợi.

Vào thời khắc quan trọng nhất khi không thể ở bên Tần Di, điều này luôn là nỗi áy náy trong lòng Mag. Cô ấy còn nhớ rõ lúc rời đi, đứng ở đầu ngõ, gương mặt non nớt của Tần Di xa xa nhìn theo xe rời đi, đôi mắt đỏ ngầu, cắn môi, nhưng kiên cường không nói lời nào.

Mag là người dứt khoát, mặc kệ Tần Di nói gì, cô ấy đứng dậy đi vào bếp chiên bò bít tết.

Gia đình cô ấy và Tần Di không quá khác biệt, cũng từ nhỏ không có mẹ, nhưng ba cô ấy không tái hôn. Khi còn trẻ, ông làm việc cho Nam Dương, xem như công thần, sau đó mệt mỏi với những mối quan hệ phức tạp không rõ ràng của Tần gia, cuối cùng cầm cổ phần rời đi tự lập nghiệp, trên đường đi mang theo con gái, trằn trọc ra nước ngoài. Mag biết ba mình đã chịu đựng những gì, nên luôn nghe lời ông.

Lần này, cô ấy trở về để giúp Đại tiểu thư. Mag phát hiện Tần Di thay đổi rất nhiều, tưởng rằng khi gặp lại, Tần Di sẽ như điện thoại nói, không muốn giao lưu với ai. Nhưng khi nhìn thấy, Mag ngỡ ngàng bởi ánh mắt sáng trong, tự tin của cô.

Tình bạn lớn lên từ thời mặc tã quả là có sự khác biệt.

Bất kể cách nhiều năm hay bao xa, một cái ôm nhẹ nhàng có thể ôm trọn những khó khăn, phong sương của bao năm qua.

Khi rời đi, hai người vẫn còn là những cô bé chưa hiểu sự đời, khi gặp lại đã là những người phụ nữ đến tuổi trung niên.

Mag không còn là cô bé hiếu động, thích gây gổ và nháo sự, còn Đại tiểu thư cũng không còn là đứa trẻ với đôi mắt đỏ hoe khi đứng trong ngõ nhỏ ngày ấy.

Cả hai đã thay đổi.

Từ phòng bếp nhanh chóng lan tỏa mùi hương hấp dẫn của bò bít tết được chiên lên, âm thanh "Chi chi" của thịt nướng làm người ta mê mẩn. Đại tiểu thư cầm trên tay ly sữa, ngồi trên ghế, nhìn ra bầu trời đêm tối ngoài cửa sổ.

Bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh giống như đôi mắt Mục Hiểu Hiểu khi nàng cười.

Hiểu Hiểu...

Ban đêm luôn là lúc tâm trí dễ trôi vào những kỷ niệm, Đại tiểu thư vuốt ve vòng cổ, ngón tay mảnh khảnh chạm vào mặt dây Q1, trong mắt hiện lên một vẻ tịch mịch.

Nếu như chưa từng gặp Mục Hiểu Hiểu, có lẽ Đại tiểu thư sẽ không cảm thấy đêm tối như thế này thật khó khăn.

Có lẽ vì quá mức nhớ mong.

Khi nhìn chằm chằm vào màn đêm vài phút, cô bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trái tim cô nhảy lên, lập tức từ ghê đứng dậy, không thể tin nổi nhìn xuống dưới lầu, Đại tiểu thư thậm chí còn phải nâng tay lên xoa xoa mắt.

Mục Hiểu Hiểu cả chặng đường tới đây không cần bàn thêm về sự nôn nóng, nàng không nghĩ rằng đến giờ này, đường phố vẫn còn tắc nghẽn.

Đợi khi Mục Hiểu Hiểu đã đến dưới lầu, tâm trạng nàng lại hòa hoãn một chút, không vội vàng lên lầu. Mục Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra từ túi, bật camera chỉnh lại diện mạo chính mình.

Bạn của Đại tiểu thư vốn là con lai xinh đẹp, vũ mị.

Nàng không thể để thua kém.

Mục Hiểu Hiểu nghĩ ngợi, nàng gom mái tóc rối lại, lấy son môi từ trong túi, tô lên đôi môi anh đào, nhưng cảm thấy sắc mặt không tốt, nàng dứt khoát ngồi xuống, lấy từ túi ra các loại đồ trang điểm như mascara, bút kẻ mắt, phấn highlight, concealer... Nàng giơ điện thoại lên vô cùng nghiêm túc bắt đầu trang điểm.

Không cần phải nói, tất cả những thứ này đều là cướp từ chỗ cô giáo Trương.

Một chuyến đi về nhà của cô giáo Mục biến thành cuộc cướp đồ trang điểm, cô giáo Trương gian nan trở về phòng với đôi tay không.

Trên lầu Đại tiểu thư: "..."

Mag làm xong bò bít tết, cười bước ra thì thấy Tần Di hai tay bám lấy lan can, chăm chú nhìn xuống dưới.

Rất ít khi thấy cô kích động như vậy, ngay cả khi đối đầu với ba ruột của cô cũng không có biểu hiện như thế.

Là xảy ra chuyện gì sao?

Mag trong lòng nhảy dựng, thậm chí còn chưa kịp buông xẻng, bước vài bước tiến tới, "Tần?"

Tần Di không hề nghe thấy Mag gọi, cô không thể tin vào mắt mình, tự hỏi liệu đây có phải là mơ hay không.

Không có đáp lại, Mag theo tầm mắt nàng nhìn xuống, liền thấy Mục Hiểu Hiểu làm động tác nhấp môi cuối cùng, nàng đặt lại toàn bộ đồ trang điểm vào bao, rồi nhìn xuống váy của mình, xốc nhẹ lên, lộ ra đôi đùi trắng trẻo, tay nhẹ vuốt từ dưới lên, vung tóc dài ra.

Đẹp.

Quá đẹp.

Có thể nháy mắt hạ gục hết thảy.

Mag: "???"

Mục Hiểu Hiểu thực sự không giống người thường, còn chưa lộ diện đã làm hai nữ vương ngốc nghếch.

Nàng có chìa khóa, có thể trực tiếp mở cửa, nhưng vì lễ phép, Mục Hiểu Hiểu vẫn nhấn chuông. Đứng ở nơi này, nàng không thể khắc chế con tim đang đập rộn ràng. Mục Hiểu Hiểu đã vài ngày không gặp Đại tiểu thư, nếu không có người khác ở nhà, nàng sẽ không nhịn được mà ôm lấy Đại tiểu thư ngay khi vừa vào cửa.

Chuông cửa vừa vang lên đã bị kéo ra.

Đèn sáng bừng, Đại tiểu thư tựa như chạy tới, giày chưa mang, tay nắm then cửa, không thể tin nổi nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu muốn mỉm cười, nhưng ánh mắt nàng thật tốt quá, thấy được người đứng sau Đại tiểu thư, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt đánh giá.

Mục Hiểu Hiểu nghẹn lại nụ cười, học theo dáng vẻ lạnh nhạt của Đại tiểu thư, hơi hơi gật đầu: "Tần tổng."

Đại tiểu thư: "???"

......

Nàng vòng qua Đại tiểu thư, bước vào trong nhà.

Mục Hiểu Hiểu ngửi thấy mùi thơm của bò bít tết, cười: "Oa, thơm quá, các người đang ăn cơm sao?"

Nàng trong lòng tức giận.

Đại tiểu thư tính cách nàng biết rõ, này thì quan hệ cũng thật tốt a. Nửa đêm nửa hôm còn cô nữ quả nữ ở bên nhau? Hắc, còn chiên bò bít tết, có khi chốc nữa lại uống chút rượu vang đỏ. Đây có phải là Đại tiểu thư muốn cho người khác thấy cô sau khi say hóa thân thành mèo nhỏ có bao nhiêu đáng yêu sao?

Mục Hiểu Hiểu quay người nhìn Đại tiểu thư, trong mắt cuồn cuộn hàn khí. Đại tiểu thư lập tức nắm tay nàng: "Hiểu Hiểu?"

Tay bị nắm, lại bị nhìn như vậy, nếu là trước kia cô giáo Mục chắc chắn hóa thân thành sói dã mà tấn công.

Nhưng hiện tại không được, Mục Hiểu Hiểu nhất định phải hold lại, trong túi vẫn còn ba bức ảnh "xuất quỹ" của Đại tiểu thư.

Mag từ bên cạnh nhàn nhạt hỏi: "Tần, đây là ai?"

Tần...

Chậc chậc chậc.

Xem này xem này, xem gọi này.

Mục Hiểu Hiểu giật tay khỏi Đại tiểu thư, nhàn nhạt nhìn Đại tiểu thư: "Di, cô ấy là ai?"

Đại tiểu thư: "..."

Mag nghe được tiếng "Dì", kinh ngạc trừng to mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Cậu còn có cháu lớn như vậy sao?"

Trách không được nhìn trẻ như vậy.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tần Di: "..."

Mục Hiểu Hiểu vừa tới đã làm Đại tiểu thư vui sướng không kiềm chế được. Nếu không phải ngại có Mag ở đây, cô đã bổ nhào vào lòng Mục Hiểu Hiểu để ôm một cái thật chặt rồi.

Ngày thường, Mag rất có nhãn lực, nhưng hôm nay không biết làm sao, cô ấy chính là không đi, thậm chí còn đem bày trí bàn ăn thật tinh xảo, bưng lên hai phần bò bít tết, cô ấy một phần và đặt trước mặt Đại tiểu thư một phần.

"Em thế nào đột nhiên trở về? Sao không nói một tiếng? Vừa rồi WeChat cũng không trả lời?"

Đại tiểu thư chẳng quan tâm đến bò bít tết, ngồi trên sô pha, đôi mắt thẳng lăng nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

Gầy quá.

Mấy ngày không gặp, Đại tiểu thư gầy đi rất nhiều, cằm thon nhỏ, tóc dài, đôi khi để lại vài sợi uốn cong nhẹ nhàng.

Mục Hiểu Hiểu cố chịu đựng xúc động muốn hôn Đại tiểu thư, biểu tình đạm mạc nhìn bò bít tết trên bàn, "Em cũng đói bụng."

Nàng đứng dậy đi vào phòng bếp với bộ mặt lạnh lùng.

Đến trong phòng bếp, nàng rửa thực phẩm, còn tự vỗ vào mặt mình.

—— Mục Hiểu Hiểu, cố lên, đừng để trong đầu có những suy nghĩ như vậy, ngươi đến đây để dạy cho Đại tiểu thư một bài học! Không thể bị sắc đẹp mê hoặc.

Trong phòng khách.

Đại tiểu thư nhìn bóng dáng Mục Hiểu Hiểu rời đi, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, cảm giác như nàng có tâm sự.

"Mag, cậu về trước đi."

"Mình không muốn." Mag làm nũng nhìn Đại tiểu thư, "Mình không muốn đi, mình muốn xem, cô ấy chơi thế nào."

Người này chính là người làm Tần Di thường nở nụ cười trộm sao?

Tần Di: "..."

Một Mục Hiểu Hiểu đã đủ khiến người đau đầu, hiện tại lại thêm một Mag.

Nếu cô giáo Mục muốn tỏ ra chuyên nghiệp thì thật sự khó lường a. Tiếng xắt rau "Ca ca ca" vang lên khiến Mag bị cuốn hút.

Mag ở nước ngoài nhiều năm, đã quen với thức ăn nhanh như bò bít tết, hamburger, thịt nướng. Hiện giờ, bị đầu bếp Trung Hoa Mục Hiểu Hiểu thu hút.

Dao nhỏ chỉ nhìn thấy bóng trắng lóe sáng, ngọn lửa xanh rực lên, đầu bếp Mục đeo tạp dề, xào rau, khuấy muỗng, múa lửa, chuyển eo.

Một loạt động tác liên tục.

Mag hiểu nàng đang khiêu khích, nhìn từ trên xuống dưới Mục Hiểu Hiểu với nụ cười dường như cười như không.

Không nghĩ đến Tần Di lại thích người như vậy.

Thật là xinh đẹp, dáng người đỉnh cấp, hơn nữa đôi mắt thực giống hồ ly tinh, rất quyến rũ, thể lực không tồi, vừa nhìn liền thấy dường như là loại rất tài giỏi trên giường.

Mục Hiểu Hiểu nấu ăn theo khẩu vị của Đại tiểu thư, nàng xào khoai tây, nấu canh sen, và làm cơm chiên trứng thơm ngào ngạt. Tất cả đều tinh xảo, đặt trên khay và bưng ra.

Đại tiểu thư dựa vào sô pha, mặt mày giãn ra, chỉ cần nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, cô liền không tự giác mà thấy thoải mái.

Vừa khéo, bò bít tết của Mag làm nàng không muốn ăn, nàng có thể ăn món Mục Hiểu Hiểu nấu, sau đó để Mục Hiểu Hiểu ăn bò bít tết.

Đại tiểu thư đã tính toán kỹ. Mục Hiểu Hiểu vòng quanh cô đi tới phòng ăn, đặt đồ ăn lên bàn, nàng tự nhiên ngồi bắt chéo chân, cười tủm tỉm bắt đầu ăn.

Đại tiểu thư: "???"

Mag nhìn Tần Di rồi lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, nghĩ thầm, "Đây có phải chính là người làm Tần tổng không thể hiểu, luôn cười trộm, như sống trong thế giới khác?"

Mang theo một phần thử nghiệm và xác định, Mag cầm lấy văn kiện vừa mới soạn thảo, tiến sát Tần Di, "Tần, cậu xem cái này, mình không thực sự hiểu, nói xong cái này mình liền về."

Đối với công việc, Đại tiểu thư rất nghiêm túc, cô cầm lấy văn kiện xem. Mag cố ý đến gần, dáng người cô ấy cực kỳ đẹp, ngạo thị quần hùng, cô ấy dán sát Tần Di, một tay còn vuốt một sợi tóc, ánh mắt cố ý ái muội dừng lâu trên người Tần Di.

Đại tiểu thư chăm chú xem văn kiện, Mag tính tình không tốt, tính cách khác người, không theo lẽ thường, nhưng vì từ nhỏ đã theo ba mình học hỏi, thực sự có thể nắm bắt biến hóa thương trường. Mấy năm nay, ba cô ấy cũng dốc sức đẩy cô ấy lên, có Mag ở cạnh, Tần Di cảm giác nhẹ đi nhiều.

Đại tiểu thư nhìn văn kiện, rồi ngước mắt nhìn Mag, nhàn nhạt trình bày ý kiến của mình, sau đó đặt văn kiện qua một bên.

"Cậu đi đi."

Thật là không lưu chút tình cảm nào. Hiện tại tâm tư cô đều đặt ở Mục Hiểu Hiểu, không thấy được gì khác.

Mag bĩu môi, "Cậu thật tuyệt tình."

Mục Hiểu Hiểu từ bên cạnh quan sát toàn bộ cảnh hồ ly tinh câu dẫn thư sinh, biểu cảm không tốt lắm. Khi Mag đứng dậy, nàng đột nhiên lên tiếng, "Cô là bạn tốt của Đại tiểu thư sao?"

Mag thân mình cứng lại, nhìn thẳng vào mắt Mục Hiểu Hiểu, nhướng mày, "Đúng vậy." Cô ấy nhìn từ trên xuống dưới Mục Hiểu Hiểu, "Cô muốn làm gì?"

Đúng thì tốt rồi. Mục Hiểu Hiểu đứng dậy, đi tới bên cạnh Đại tiểu thư, và ngồi xuống.

Nàng không ngồi trên ghế sô pha, mà ngồi trên đùi Đại tiểu thư, lần này suýt chút nữa làm chân Đại tiểu thư vừa mới hồi phục bị đè gãy.

Mục Hiểu Hiểu một tay ôm cổ Tần Di, đôi mắt cười tủm tỉm nhìn cô, tay kia vuốt ve gương mặt Tần Di, nhẹ nhàng nói từng chữ: "Đại tiểu thư, em lại cho chị một cơ hội nữa, chị nói cho cô ấy biết, em là ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro