Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại tiểu thư, em lại cho chị một cơ hội nữa, chị nói cho cô ấy biết, em là ai."

Mục Hiểu Hiểu nói lời này với ngữ khí vũ mị kỳ lạ, mang theo cường thế cảnh cáo, nàng ngồi trên đùi Đại tiểu thư, tay vuốt ve mặt cô, mắt ánh lên vẻ mất hồn. Hương quả vải nhẹ nhàng tỏa ra, làm Đại tiểu thư cứng đờ người, không tin nổi nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Cô hiểu rõ Mục Hiểu Hiểu nhất, biết rằng khi không đứng đắn thì nàng là thế nào, nhưng cô giáo Mục không phải luôn để ý ánh mắt người khác sao? Lúc trước ai đã dặn dò khi đến trường phải coi Mục Hiểu Hiểu như người xa lạ?

Bây giờ...

Nhiều ý niệm lướt qua đầu Đại tiểu thư sau những đêm mất ngủ, trong giây lát cô hiểu ra. Cho nên... Mục Hiểu Hiểu vào phòng với giọng đạm mạc là vì ghen? Những lời lung tung nàng nói trước mặt khi mở họp cũng vì ghen?

Ăn giấm của cô và Mag? Cho nên mới đột nhiên trở về, nhưng tại sao? Làm sao nàng biết Mag?

......

Mắt thấy mình đã chủ động ngồi trên đùi như vậy, Đại tiểu thư còn ngơ ngẩn nhìn, Mục Hiểu Hiểu sinh khí, nàng dán môi sát bên tai Đại tiểu thư, nhẹ nhàng nói: "Chị sao còn thẹn thùng thế?"

Tức chết rồi, tức chết rồi.

Cô cư nhiên không có phản ứng!

Mục Hiểu Hiểu làm tình cảnh thêm trầm trọng, vừa rồi không phải Mag dán sát Đại tiểu thư sao? Bây giờ nàng dứt khoát dùng thân mình mềm mại dán Tần Di.

Mag kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt, than thầm, lúc trước cô ấy tưởng là thiếu nữ thuần khiết, giờ thành tiểu hồ ly.

Nhưng...

Tần Di có thể để nàng ngồi trên đùi như vậy, hai người có phải đã ngủ rồi? Nhanh thế sao? Mag còn tưởng tính cách Tần Di sẽ tiêu sái độc thân cả đời cơ.

Mag từ nhỏ đã đi nước ngoài, tư tưởng phi thường cởi mở, lập tức nghĩ đến chuyện này kia kia nọ. Mục Hiểu Hiểu xem Đại tiểu thư vẫn nhìn chằm chằm mình không phản ứng, tức giận định đứng dậy, nhưng bên hông nàng căng thẳng, bị Đại tiểu thư kéo qua.

Tần Di nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Mag: "Chính là em ấy."

Những ngày qua Mag hỏi rất nhiều lần, có phải trong lòng nàng có người không, người đó là ai, vì sao phải che giấu không cho cô ấy biết.

Đại tiểu thư không để ý đến, một phần vì hiện tại là thời điểm sứt đầu mẻ trán, cô không có thời gian rảnh để cùng Mag nói chuyện này, phần khác, quan hệ cá nhân giữa hai người tuy rằng có, nhưng đã nhiều năm không gặp, Mag hiện tại lại có liên quan đến lợi ích. Ba cô ấy luôn đứng giữa Tần Hải Long và cô lắc lư. Đại tiểu thư, một người bao che như vậy, không muốn đề cập đến một số việc nhất định.

Mag đùa cợt: "Em nào?"

Đại tiểu thư mắt thoáng cười nhạt, mỏi mệt mấy ngày qua tan biến trong khoảnh khắc. Cô quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng mới không muốn thân thiết với Đại tiểu thư.

Những tấm ảnh còn nóng hổi trong túi xách, nàng vẫn còn giận.

Nhưng Đại tiểu thư muốn, làm sao không chiếm được? Mục Hiểu Hiểu không chủ động, vậy thì cô sẽ làm?

Đại tiểu thư nắm cằm Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng đặt môi lên. Thật sự rất nhớ nàng. Cảm giác chân thật khi ôm vào lồng ngực và nhìn qua camera là hoàn toàn khác.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy tay Đại tiểu thư càng ngày càng gấp ở bên eo, chính mình ngược lại đỏ mặt. Trong con mắt người khác, Đại tiểu thư luôn là người đoan trang điềm đạm, trước nay đều rụt rè, mà nàng lại là hoạt bát bôn ba, có gì thì nói ra ngay.

Kỳ thật đó đều là biểu hiện giả dối.

Những lúc lén lút là hoàn toàn ngược lại.

"Wow," Mag cảm thán, tay vẫy vẫy bên mặt, "Tần, cậu quả nhiên thay đổi rồi."

Thật sự không còn là cô gái thanh lạnh khi còn nhỏ.

Khi cô ấy nhìn Mục Hiểu Hiểu, thấy được muôn vàn tinh quang phản phất trong mắt nàng.

Cô ấy lại ngồi xuống, có phải rất không hiểu lòng người không nhỉ?

Có gì so với việc vợ chồng son gặp lại sau thời gian dài xa cách làm cho lòng người nóng bỏng?

Mag cầm lấy cái túi trên sô pha, khoác thêm áo, đi tới bên Tần Di. Tại nước ngoài cô ấy quen ôm tạm biệt, cùng Tần Di cũng giống nhau. Đại tiểu thư cười nhạt, vỗ vai Mag: "Cảm ơn."

Những năm gần đây, trong vòng quan hệ ngoại giao công việc, Đại tiểu thư luôn dùng lợi ích đổi lấy lợi ích, dùng quyền lực để tranh quyền lợi.

Nhưng chỉ đối với Mag thì khác, cô ấy là thiệt tình muốn giúp đỡ.

Đại tiểu thư biết cũng hiểu rõ chuyện này.

Mục Hiểu Hiểu có lẽ thật sự là thiên sứ may mắn của cô, từ khi có nàng, Đại tiểu thư cảm giác cuộc sống u ám của mình bị một tia sáng chiếu rọi.

Những gì đã từng mất đi trong cuộc đời cô, một ít lại một ít quay trở về, cô không còn hai bàn tay trắng nữa.

Mục Hiểu Hiểu ngồi trên sô pha, nhìn hai người đẹp cao gầy nhẹ nhàng ôm nhau, tuy rằng Đại tiểu thư rõ ràng còn nhìn về phía nàng, nhưng trong lòng cô giáo Mục vẫn không thoải mái.

Như thế nào, con lai liền ghê gớm sao?

Nếu quay đầu lại là một cái hôn, Đại tiểu thư cũng sẽ đồng ý sao?

Tài xế của Mag tới đón cô ấy, Đại tiểu thư tiễn Mag ra ngoài, nôn nóng trở về, trên sô pha không thấy người, cô tìm một vòng, nghe được tiếng nước trong phòng ngủ.

Mục Hiểu Hiểu đang tắm rửa.

Nàng đi một quãng đường dài, mệt mỏi ra đầy mồ hôi, nàng phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể hồi phục.

Đại tiểu thư tim đập gia tốc, cảm giác kỳ diệu, rõ ràng trước đây cô sợ nhất những đêm như vậy, nằm mệt mỏi trên giường không ngủ được, nhưng hôm nay vì có người đến, hết thảy đều khác biệt.

Nàng đến, làm không khí trong phòng mang hương vị an tâm cho Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu tắm nhiều lần, nàng dùng sữa tắm và dầu xả, còn xịt chút nước hoa lên cổ tay, quấn khăn tắm ra ngoài.

Khi nàng bước ra, Đại tiểu thư đang ngồi trên sô pha ôm chặt quần áo của nàng, dáng vẻ như mèo con bị chủ nhân vứt bỏ, cuối cùng cũng được gặp lại.

Mục Hiểu Hiểu hít sâu, bình tĩnh, tuyệt đối không thể mềm lòng. Có vài vấn đề cần thiết phải nói rõ ràng.

Người nàng mang mùi hương hoa, rất dễ chịu, nhưng Đại tiểu thư nhíu mày: "Đừng dùng nước hoa."

Cô chỉ thích mùi quả vải trên người Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng mặc áo tắm dài, còn tưởng vừa ra đến Đại tiểu thư sẽ bị hấp dẫn mà lao lên?

Thế là nàng lại đi tắm lần nữa.

Mục Hiểu Hiểu mặc áo sơ mi trắng của Đại tiểu thư, chỉ che nửa thân trên, đôi chân dài trắng nõn đi lại. Tần Di nhìn nàng, cảm giác đôi chân đó như dẫm lên tim mình, cảm giác tê liệt lan tràn dưới đáy lòng, cô ôm chặt quần áo, khẽ hỏi: "Sao em đột nhiên trở về?"

Cũng không nói trước một tiếng.

Nếu Đại tiểu thư biết, chắc chắn sẽ buông công việc để đón nàng.

Mục Hiểu Hiểu nhàn nhạt đáp: "Em không đến có thể thấy cố nhân xinh đẹp thế này sao?"

Đại tiểu thư: "..."

Toang, toàn bộ phòng ngập tràn giấm chua.

Mục Hiểu Hiểu không để ý tới Đại tiểu thư, nàng tóc còn chưa khô, đi qua nhẹ nhàng cong eo sửa sang lại văn kiện.

Đại tiểu thư có tính cưỡng bách, nhìn đống văn kiện lộn xộn, đến nàng cũng thấy thêm mệt mỏi và bận rộn.

Dù trong lòng bất mãn muốn tràn ra, nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn luyến tiếc, cẩn thận sắp xếp lại văn kiện.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, đột nhiên cảm thấy vẻ lạnh lùng của nàng khác thường, thật sự mang phong thái của một công quân khí chất.

Mặt mày thanh lãnh, môi đỏ nhấp, nàng không liếc mắt đến Đại tiểu thư, nhưng lại vì cô mà bận rộn.

Gần đây, Đại tiểu thư luôn ở công ty, Lưu Phương thì đi đến chỗ Mục Hiểu Hiểu, Lưu Vạn Niên cũng rất bận, cô không quen có người lạ tới nhà, quần áo cũng chồng chất.

Mục Hiểu Hiểu cầm bồn, quần áo vào và tự tay giặt lấy.

Trong lòng nàng có điểm không thoải mái.

Thậm chí đôi lúc Mục Hiểu Hiểu muốn nói với hiệu trưởng nàng không làm nữa, nàng muốn về bầu bạn với Đại tiểu thư.

Tần Di đã giảm ít nhất năm sáu cân, số cân đó từng được Mục Hiểu Hiểu cẩn thận dưỡng cho tăng lên, mới mấy ngày liền rớt sạch.

Mục Hiểu Hiểu ngồi trên ghế nhỏ, không nói lời nào, giặt quần áo, Đại tiểu thư bước trên đi tới phía sau nàng, nhẹ nhàng ôm lấy, chôn đầu vào cổ Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu thân mình cứng đờ, không quay đầu lại, Đại tiểu thư dán mặt vào lưng nàng, nghe nhịp tim mạnh mẽ, nhẹ nhàng nhắm mắt.

Cô không muốn Mục Hiểu Hiểu bận rộn, muốn nàng ôm mình ngủ.

Thực như vậy.

Chỉ muốn ôm ấp ấm áp của nàng.

Đại tiểu thư tính trời sinh nội liễm, dù ở bên Mục Hiểu Hiểu đã dần học cách biểu đạt, nói tâm sự, nhưng cuối cùng không phải loại mặt dày, có lời khó nói.

Trong quan hệ của họ, luôn là Mục Hiểu Hiểu nói không ngừng, hiện giờ nàng im lặng, Đại tiểu thư không biết mở lời thế nào.

Mục Hiểu Hiểu giặt sạch quần áo, vắt khô, lại phơi.

Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, gần đây phải đối mặt nhiều người, cô ít khi dùng xe lăn, chủ yếu ngồi nghỉ. Thật ra, chân cô chưa phục hồi hẳn, nhưng con người tiềm lực vô cùng lớn, dù chịu không nổi, dù chân đã sưng, cô vẫn cắn răng kiên trì.

Mục Hiểu Hiểu vẫn giữ vẻ lạnh mặt, không nói gì, đẩy xe lăn của Tần Di lên tầng ba.

Một cảnh quen thuộc.

Đã từng có sự việc đã xảy ra trong căn nhà này.

Chỉ là trước kia, hai người tâm ý còn chưa sáng tỏ.

Hiện tại, Mục Hiểu Hiểu đẩy Đại tiểu thư đi lên tầng ba, dọc đường tắt đèn.

Cảm giác này làm Tần Di an tâm. Trước đây, Đại tiểu thư ghét đêm tối, nơi cảm xúc tiêu cực tràn lan. Khi đó, cô không có ai bên cạnh.

Phòng của cô chính là vùng cấm. Dù ban ngày thế nào, cô đều chịu đựng không phát, tới đêm đen, bóng tối nuốt chửng cô như vực sâu vô tận không thể chống cự. Nhưng hiện giờ, cô không còn sợ hãi.

Cô có ánh sáng của riêng mình.

Có Mục Hiểu Hiểu, thái dương của cô.

Tới phòng ngủ, Mục Hiểu Hiểu không nói gì, nàng cong lưng vươn tay ôm lấy Đại tiểu thư một cách thành thạo, Tần Di hai tay bám vào cổ nàng, đôi mắt chăm chú nhìn.

Trong đêm đen, đôi mắt Đại tiểu thư mang theo ánh sáng, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, chóp mũi ngửi hương thơm từ người nàng, làm chân Mục Hiểu Hiểu trở nên mềm nhũn. Nàng biết Đại tiểu thư có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại im lặng như trừng phạt.

Lần này, Mục Hiểu Hiểu nhất quyết phải kiên trì.

Nghiêm túc cùng Đại tiểu thư nói chuyện giữ khoảng cách người với người mới được.

Cẩn thận đặt Tần Di lên giường, Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng xoa tay, ngồi bên cạnh giường, xoa chân cho cô.

Đôi chân trắng như tuyết giờ đây sưng vù do mấy ngày bôn ba, cô phải chịu bao nhiêu đau, đứng bao lâu.

Mục Hiểu Hiểu cắn môi, lòng khó chịu, vành mắt đỏ lên.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn đầu giường, ánh sáng vàng dịu, Mục Hiểu Hiểu với mái tóc dài như thác khoác lên người, làn da mịn màng, xinh đẹp khiến lòng người trìu mến.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng nhìn nàng, thả lỏng cơ thể, tựa đầu vào cổ nàng, biểu hiện ỷ lại, thả lỏng chỉ có khi có Mục Hiểu Hiểu bên cạnh.

Chỉ có Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư như đồng hồ căng dây cót dần dần thư giãn, theo người quen thuộc nhất, cùng hương vị an toàn, cô nhắm hai mắt lại.

Mục Hiểu Hiểu đã thành thạo mát-xa như một chuyên gia, nàng học nhanh, trở thành đầu bếp, kỹ thuật viên mát-xa, chuyên gia trị liệu hồi phục chức năng, từ kiến thức cơ bản tới khả năng thực hành. Sự chăm sóc của Mục Hiểu Hiểu cho Tần Di là sự chăm chút từng chút một, cả về thể xác lẫn tinh thần, dù nàng chưa nói ra, nhưng Tần Di đều hiểu.

Đại tiểu thư liền như vậy dựa vào người yêu mà ngủ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn gương mặt tiều tụy, vừa đau lòng vừa tức giận, nàng đỡ Đại tiểu thư nằm xuống chậm rãi, không rời đi.

Mục Hiểu Hiểu biết, nàng vừa rời đi, Đại tiểu thư sẽ tỉnh lại, có lẽ lại ác mộng, nghĩ rằng nàng chưa trở về.

Mục Hiểu Hiểu tiếp tục xoa chân, cảm nhận cơ bắp căng thẳng được thả lỏng, rồi nàng giúp Đại tiểu thư cởi nút áo.

Tần Di thật sự đối nàng không chút phòng vệ, cứ như vậy an nhiên ngủ, để Mục Hiểu Hiểu cởi bỏ áo ngủ mình.

Đại tiểu thư cảm thấy mình mông lung như đám mây, bị người ôn nhu chuyển động, ngay sau đó, một nụ hôn lạnh lạnh hạ xuống.

Vừa mới bắt đầu, vẫn là thực thanh thiển, một đường cẩn thận, nhưng dần dần, nụ hôn kia càng trở nên nhiệt liệt, làm Đại tiểu thư rùng mình, lập tức mở mắt.

"Chị tỉnh?"

Từ lúc Mục Hiểu Hiểu trở về đến giờ, đây là lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu chủ động nói chuyện khi hai người đơn độc ở cùng nhau. Đại tiểu thư còn có điểm buồn ngủ, cô rõ ràng nhớ lúc trước khi ngủ còn mặc áo ngủ dựa vào Mục Hiểu Hiểu, nhưng giờ lại không một manh áo che thân. Thân mình còn bị Mục Hiểu Hiểu đè lên.

Tay Mục Hiểu Hiểu đặt ở nơi yếu ớt nhất của cô. Trong nháy mắt, Đại tiểu thư mặt đỏ lên, cắn môi nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Em làm gì?"

Từ khi Đại tiểu thư có thể nói chuyện, đã lâu hai người không giao lưu ánh mắt như vậy.

Làm gì ư?

Mục Hiểu Hiểu tay nắm lấy, dùng hành động thực tế trả lời cô.

Tần Di kêu lên một tiếng, cô run run nắm chặt tay Mục Hiểu Hiểu, "Em ..."

Làm gì?

Sao làm như vậy?

Mục Hiểu Hiểu mắt đen nhánh nhìn đôi mắt của Đại tiểu thư, mái tóc nàng không biết từ khi nào đã được vén lên, lộ ra trán trơn bóng. Nàng nhàn nhạt nói: "Đại tiểu thư, em không vui."

Tần Di cắn môi, ánh mắt suy yếu, bị người khống chế.

Mục Hiểu Hiểu không một lời, đưa bàn tay còn lại đặt ba bức ảnh lên gối đầu. "Chính hôm nay, em nhận được ba bức ảnh này từ người khác."

Tần Di cúi đầu xem ảnh, Mục Hiểu Hiểu cúi người xuống, môi nàng nhẹ nhàng chạm vào lưng Tần Di.

Tóc nàng được vén lên tiện cho hành động.

Trước đây, lần đầu tiên của nàng, người có giọng ca trời phú này hầu hạ nàng bằng môi, xong việc nàng còn chưa kịp nói cho cô biết cảm giác như thế nào. Hiện giờ cũng không cần phải nói nữa, cứ như thế gậy ông đập lưng ông đi.

"Hiểu Hiểu..."

Đại tiểu thư run run, duỗi tay muốn nắm lấy tay Mục Hiểu Hiểu, lại bị nàng chế trụ, ấn lên lưng.

"Chị cùng cô ấy thật thân mật."

Không chỉ gơng mặt mà cả lỗ tai Đại tiểu thư đều đỏ ửng, cô càng giãy giụa càng làm đường cong thân thể thêm quyến rũ câu nhân.

Ánh mắt Mục Hiểu Hiểu thay đổi, giọng nói Đại tiểu thư ẩn nhẫn đứt quãng nói: "Em... Em không tin chị sao?"

Giọng cô giống như khi mới tập nói, đứt quãng, mềm mại không có sức, như bị làm khó dễ.

Tay Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng miêu tả đường cong trên lưng Đại tiểu thư. Nàng ấn Đại tiểu thư nhẹ giọng nói: "Em đương nhiên là tin, nếu không tin, hiện tại em đã không có xuất hiện trước mặt chị."

Đại tiểu thư như cá bị đè lại, giãy giụa càng thêm tra tấn. Cô cắn môi, giọng biến đổi, "Hiểu Hiểu, em..."

Mục Hiểu Hiểu duỗi tay tháo nút áo tắm, thân mình dán lên cô, một tay vén tóc Đại tiểu thư, nhẹ nhàng nói vào bên tai, "Em không thoải mái, cũng sẽ không làm chị thoải mái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro