Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô giáo Mục này rõ ràng là có mục đích, nàng dung hợp sự dịu dàng và quyết đoán đến cực hạn.

Nàng chính là muốn đè nặng Đại tiểu thư, không cho cô xoay người lại, khiến Tần Di cảm nhận sự mất kiểm soát và bất an, đôi tay mảnh khảnh bị giữ chặt sau lưng, không thể giãy giụa.

So với việc nhìn không thấy nàng, những nụ hôn dịu dàng càng gây tra tấn hơn, như những đóa hoa mai thiêu đỏ lưng ngọc của Đại tiểu thư. Cô giãy giụa, nhiều lần muốn xoay người, nhưng Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, đe dọa: "Chị có biết hay không, chị càng giãy giụa, em càng hưng phấn."

Đây là ý tưởng âm u nhất từ đáy lòng của tình nhân.

Thân là chuyên gia tâm lý, cô giáo Mục thẳng thắn nói ra, Đại tiểu thư cắn môi, ngấm ngầm chịu đựng.

Nói là trừng phạt, nói là làm cô không thoải mái.....nhưng rõ ràng lại là khen thưởng, làm cô thực thoải mái.

Chỉ là lúc này đây, cô giáo Mục không còn dịu dàng như trước, sự hung hăng và xúc động xâm chiếm.

Mục Hiểu Hiểu đã từng nói, nàng thích nhất là nhìn Đại tiểu thư khi uống rượu, lúc đó Đại tiểu thư không giống như ngày thường với bộ dáng quạnh quẽ mà sẽ làm nũng, sẽ đối nàng tươi cười, sẽ mềm mại vươn hai tay muốn ôm một cái.

Tuy ràng không nói qua, nhưng sâu trong nội tâm Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn cho rằng đó mới chính là hình ảnh Đại tiểu thư nguyên thủy nhất, không có bất luận thứ gì che đậy.

Hiện giờ, nàng không cần rượu để lột bỏ mặt nạ của Đại tiểu thư, cảm nhận con người nguyên thủy đó.

Trên trán Mục Hiểu Hiểu đầy mồ hôi, đôi mắt cũng bị làm ướt, nàng phía sau khống chế Đại tiểu thư, trước mặt là bức ảnh thân mật của Tần Di và Mag.

Lúc này đây, thực sự là trừng phạt mà.

Không giống lần đầu đau đớn, cảm giác kỳ diệu này làm Đại tiểu thư thêm hoảng loạn, cô muốn ôm Mục Hiểu Hiểu nhưng người kia cương quyết không cho.

"Cô ấy xinh đẹp hay em xinh đẹp?"

Ngay thời khắc mấu chốt, cô giáo Mục đạm nhiên hỏi câu làm người phát điên, Đại tiểu thư xoay người, "Em ..."

Lời còn chưa kịp nói hết, Mục Hiểu Hiểu đã liều lĩnh nhanh chóng dán lên người cô.

Không nói đúng không? Không sao, đêm dài từ từ, nàng có rất nhiều cách để bức Đại tiểu thư vào khuôn khổ.

Trong cuộc đời Đại tiểu thư, việc bị đối đãi ôn nhu nhưng lỗ mãng như này là lần đầu tiên, cô muốn trốn, mọi cảm xúc hóa thành cảm giác xấu hổ, mồ hôi chảy trên gương mặt, đến cuối cùng, thân mình cô co lại, như mèo bị bắt nạt, nức nở, gương mặt thấm đẫm nước mắt và mồ hôi.

Còn chưa đủ.

Mục Hiểu Hiểu đem cô xoay lại, hôn lấy nước mắt cô, tùy tay lấy áo sơmi đã cởi ra ở bên cạnh, trói lại tay Đại tiểu thư.

Lại một lần trầm luân.

Sóng biển yếu ớt vỗ nhẹ trên mặt đá, lần lượt bị đá ngầm xâm nhập, lại lần lượt bị nuốt lấy. Cô thừa nhận năng lực rốt cuộc cũng hữu hạn, một lần lại một lần tích tụ, cuối cùng khiến cho sóng thần bùng nổ.

Đến cuối cùng, Đại tiểu thư run rẩy, nhẹ giọng kêu: "Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu..."

Mục Hiểu Hiểu lúc này mới cởi bỏ nút thắt ở tay cô, một tay vuốt nhẹ lên môi ướt át của Đại tiểu thư, "Em đây."

......

Em ở đây.

Em đến chính là để khi dễ chị sao?

Đó là ý niệm cuối cùng của Đại tiểu thư trước khi ngất đi.

Mục Hiểu Hiểu vẫn chưa ngủ, nàng nằm bên cạnh Đại tiểu thư, tay nhẹ nhàng vuốt phẳng mí mắt hơi nhíu lại của cô, chải lại mái tóc hỗn độn.

Vừa rồi thật là nàng đã quá đáng, làm khó dễ Đại tiểu thư quá mức, đến mức cuối cùng giọng cô cũng bị khàn.

Chỉ là...

Mục Hiểu Hiểu tự nhủ, bất cứ ai có được một người yêu như vậy đều sẽ không thể tự kiểm soát được. Trước kia nàng không phải là người dễ yêu tha thiết như vậy, nhưng từ khi gặp Đại tiểu thư, không phải nàng đã một lần nữa đột phá giới hạn của chính mình sao?

Nếu không phải Tần Di, Mục Hiểu Hiểu cũng không biết nội tâm mình còn tồn tại sức mạnh có thể phá hủy người như hồng thủy mãnh thú.

Chỉ nhớ tới biểu cảm khi cao triều của Đại tiểu thư, ánh mắt khẩn cầu của cô, Mục Hiểu Hiểu liền cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Nàng vẫn hữu dụng.

Nhìn Đại tiểu thư, mấy ngày nay dường như cô không có giấc ngủ bình yên. Nhưng khi Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh, cô lại có thể bình yên mà ngủ, đó chẳng phải là bản lĩnh của nàng sao?

Chuyên gia tâm lý nào có thể trị liệu giúp đối phương lập tức đi vào giấc ngủ?

Còn đó, khuôn mặt Đại tiểu thư không còn trắng bệch, nổi lên thủy nhuận hồng.

......

Thân thể và cảm xúc đạt đến cực hạn làm Đại tiểu thư ngủ thật sự sâu, trong mơ cô thấy chị họ Tần Hải Dao.

Tiểu Hải ngồi trên chiếc đu dây, mặc chiếc váy trắng như lụa bay trong gió, cô ấy mỉm cười nhìn Tần Di: "Di Di, hạnh phúc không?"

Ánh mắt chị họ như biết hết mọi chuyện. Tần Di đỏ mặt, tiến dần về phía chị họ.

Trước kia, cô khổ sở chờ Tần Hải Dao quay lại mà không được, trong mơ cô thường khóc hỏi vì sao chị ấy không trở lại, vì sao bỏ lại cô một mình. Nhưng giờ trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.

Giấc mơ quá thật tới mức, khi Tần Di tiến gần tới, cô còn cảm nhận vết thương do Mục Hiểu Hiểu làm. Tiểu Hải nhường ghế đu, Tần Di ngồi lên, hai chị em theo gió nhẹ, ngửi mùi hoa, nhẹ nhàng đưa đu.

Chị họ không giải thích gì, Đại tiểu thư cũng không hỏi vì sao chị ấy chưa trở lại, không hỏi vì sao cô bị bỏ lại một mình trong thế giới đen tối này.

Hương thơm quả vải như có hơi thở chữa lành, nhẹ nhàng vuốt phẳng tâm trạng của Đại tiểu thư.

Cuối cùng, Tần Hải Dao nhìn Tần Di, tay nâng lên, như hồi nhỏ xoa xoa tóc cô: "Thấy em như vậy, chị yên tâm rồi."

......

Có lẽ, vợ vợ hai người thật sự sẽ cùng giường cùng mộng.

Đêm đó, Mục Hiểu Hiểu cũng mơ.

Trong mơ, nàng biến thành cô bé thuở nhỏ.

Lan Nhi đứng bên cạnh nàng, trong tay cầm khối rubik sáng, đưa cho nàng: "Hiểu Hiểu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Giấc mơ này tái diễn biết bao lần trong cuộc đời nàng, mãi không thể trốn tránh.

Mục Hiểu Hiểu đứng lên, phủi bụi trên người, không nhận lấy rubik.

Lan Nhi ngạc nhiên nhìn nàng, trong mơ vẫn đáng yêu ngọt ngào: "Cậu từ bỏ sao?"

Ngày trước nàng không như vậy, đều sẽ nhận lấy khối rubik. Đó từng là khát vọng lớn nhất khi nàng còn nhỏ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Lan Nhi, nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn chạm đến nàng ấy, nhưng ở khoảnh khắc gần trong gang tấc, nàng nghe được một giọng gọi nhẹ nhàng.

—— Hiểu Hiểu.

Thanh âm đó ôn nhu, đến từ nơi sâu thẳm trong lòng nàng, nơi nàng tìm được sự dựa vào và mềm mại. Mục Hiểu Hiểu thu hồi tay, nhìn Lan Nhi, khẽ cười: "Lan Nhi, cậu nghe thấy không?"

Lan Nhi ngây ngốc nhìn nàng, không nói một lời. Mục Hiểu Hiểu nhìn đôi mắt Lan Nhi, nhẹ nhàng nói: "Đó là chị ấy của mình."

Theo nụ cười của Mục Hiểu Hiểu, hình ảnh trước mắt bị xé rách, như là chuyển động, nhưng lại không hẳn.

Chỉ có thân thể của Mục Hiểu Hiểu biến đổi, không còn là nàng khi nhỏ, mà là nàng hiện tại. Còn Lan Nhi thì vẫn vĩnh viễn giữ nguyên dáng vẻ ở tuổi 12.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Lan Nhi, ánh mắt ngập đầy tình cảm. Lan Nhi không nghĩ tới sẽ gặp lại Mục Hiểu Hiểu đã lớn, nhưng dáng vẻ vẫn thanh tú như khi nhỏ, chỉ là gầy đi một chút, còn ánh mắt mang một đôi ánh nến nhảy lên trong màu đen.

Mục Hiểu Hiểu nhẹ giọng: "Cậu thấy không, mình thực sự như lúc cậu nói, đã tìm được hạnh phúc."

Lan Nhi nhìn nàng, nước mắt chảy xuống: "Vậy, cậu muốn quên mình sao?"

Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, chỉ tay vào ngực mình, "Sẽ không, cậu như một vết sẹo, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng mình."

Trên đời này, không phải ai cũng được tha thứ, không phải mọi nỗi đau đều có thể bị xóa bỏ. Nhưng con người vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, cuộc sống vẫn phải trôi đi, đúng không?

Người đã chết, những người sống vẫn phải sống tốt. Nàng không thể tiếp tục trầm luân, nếu không, nàng thực có lỗi với Đại tiểu thư. Đại tiểu thư đã bao dung nàng cả thể xác lẫn tinh thần, nếu không vì yêu đến cực điểm, ai lại dâng trọn bản thân mình không giữ lại như vậy?

Các nàng đã không thể tách rời.

"Về sau, mình không thể đến thăm cậu." Mục Hiểu Hiểu biết lời này thật tuyệt tình, nhưng nàng phải nói: "Cậu lúc đó đi vội vàng, mình muốn nói với cậu nhiều điều, nhưng cậu đều không kịp nghe."

Trong bất tri bất giác, nước mắt đã chảy đầy mặt Mục Hiểu Hiểu, nàng nhìn Lan Nhi sâu kín: "Cậu cũng phải hạnh phúc, Lan Nhi, quên đi, đời này đã là một giấc mộng, nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải sống tốt, có ba mẹ yêu thương cậu, vài người bạn tốt, một người yêu thương tận tâm."

......

Đó từng là ước mơ của tất cả trẻ em trong cô nhi viện, không phải sao?

Trên đời này có bao nhiêu người trong đêm đen thống khổ, chẳng ngừng ước mơ rằng, nếu có kiếp sau, nhất định không muốn sống giống như hiện tại, thống khổ và gian nan.

Nếu có kiếp sau...

Nguyện tất cả mọi người có thể hạnh phúc an khang, vui vẻ bình an.

Nếu không có, nguyện mọi người đều có thể gặp được Đại tiểu thư của chính mình.

Gió thổi qua, mây tan biến, Lan Nhi cuối cùng dùng tay lau nước mắt Mục Hiểu Hiểu, chỉ cười trong nước mắt mà không nói gì.

......

Mục Hiểu Hiểu cuối cùng khóc tỉnh trong vòng tay Đại tiểu thư, cô vẫn luôn ôm Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn ấm áp lên trán nàng: "Hiểu Hiểu, đừng khóc, Hiểu Hiểu..."

Không còn là đêm tối bi thương vô vọng. Bên nàng không còn là tấm chăn lạnh lẽo.

Thân thể nàng được Đại tiểu thư nhẹ nhàng ôm, nước mắt nàng được cô từng giọt hôn rơi. Khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy đôi mắt thương tiếc của Đại tiểu thư.

Lúc này đây, Mục Hiểu Hiểu không còn trốn tránh, không đẩy ra Đại tiểu thư, tay nàng bắt lấy vạt áo của cô, nhẹ nhàng nói: "Em mơ thấy cậu ấy."

Đại tiểu thư ôm chặt eo Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, như trong mộng, chảy nước mắt cười: "Em nói với cậu ấy, em rất hạnh phúc, cũng hy vọng cậu ấy có thể hạnh phúc."

Cùng chuyện cũ nói lời tạm biệt, cùng bi thương chia tay.

Mục Hiểu Hiểu không nghĩ rằng, cả đời này, nàng cũng sẽ có ngày hòa giải với quá khứ.

Hai người dựa sát vào nhau, cảm giác thực sự rất tốt. Sau khi phát tiết xong, cô giáo Mục cũng khôi phục bình thường. Khoảnh khắc ở bên nhau quý giá như vậy, nàng rúc vào lòng Tần Di, lẩm bẩm kể về quá khứ, nói về niềm vui và nỗi thống khổ khi còn nhỏ.

Thời gian thật là một thứ khó nắm bắt.

Đã từng, Mục Hiểu Hiểu cho rằng những điều đó đều là điểm yếu không thể vượt qua, không ai có thể nghe thấy, ngay cả bà nội Sở và mẹ cũng không dám dễ dàng dò hỏi. Hiện tại, nàng có thể kể ra nhẹ nhàng trước Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu đã nhổ ra những tảng đá nặng nề đã chôn trong lòng nhiều năm, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng nhẹ nhàng. Nàng cười nhìn Tần Di, rốt cuộc, trong mắt có đóa hoa rực rỡ nở rộ.

Thuần túy nở rộ, không còn bất cứ trói buộc hay gánh nặng nào.

Đại tiểu thư sâu kín nhìn vào đôi mắt nàng, ánh mắt si mê, quyến luyến. Trước cái nhìn chăm chú của Mục Hiểu Hiểu, cô trao cho nàng cái ôm ấm áp nhất.

Cô ôm Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng ôm chặt, thì thầm bên tai nàng một câu ngọt ngào nhất thế gian.

"Hiểu Hiểu, chị yêu em."

Không phải ngôn ngữ của người câm điếc.

Không phải ánh mắt.

Mà là lời nói của Đại tiểu thư. Khoảnh khắc đó, Mục Hiểu Hiểu cảm giác như bị thứ gì đó đánh trúng, nàng ngơ ngẩn nhìn Đại tiểu thư, không thể tin được. Sau một lát, nước mắt ấm áp lại trào dâng, nàng không kiềm được cảm xúc, cúi người ôm chặt cô.

"Em yêu chị, mm yêu chị, em yêu chị ..."

Tần Di, em yêu chị.

Trên con đường này, có bao nhiêu khó khăn, chỉ hai người biết.

Từ khi gặp nhau, có những khoảng lạnh nhạt, là lúc cãi vã khi bất đồng, là khắc khoải khi bị ngoại giới đè ép, và hiện giờ là sự gắn bó keo sơn.

Đêm đã khuya.

Đại tiểu thư ôm Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng bên tai nàng ngân nga bài ca gần đây vô tình nghe được và muốn hát cho Mục Hiểu Hiểu nghe "Quãng đời còn lại sau này."

"Quãng đời còn lại sau này,

Phong tuyết là em,

Bình đạm là em,

Thanh bần là em,

Vinh hoa là em,

Đáy lòng ôn nhu là em,

Ánh mắt say đắm cũng là em"

......

Sinh mệnh của các nàng có lẽ không đủ hoàn mỹ, nhưng bởi vì có lẫn nhau mà từng chút được lấp đầy.

Các nàng không sợ gì cả, vô luận ngày mai như thế nào, đều không còn sợ hãi cùng bất an.

......

Buổi sáng ngày hôm sau.

Mục Hiểu Hiểu hừ khúc nhạc nhỏ, tâm trạng tốt chuẩn bị bữa sáng cho Đại tiểu thư. Tần Di buổi chiều có một buổi họp, buổi sáng có thể nghỉ ngơi một chút. Sau khi xử lý xong các văn kiện trong tay và ăn sáng, hai người nhắc tới chuyện tấm ảnh.

Vừa nhắc đến, Mục Hiểu Hiểu liền nhăn mặt: "Em chưa từng thấy chị thân cận ai như vậy, chị đã xem tấm thứ ba chưa? Nhìn kỹ xem, thật giống như các người đang hôn nhau."

Đại tiểu thư biểu tình lạnh băng lật xem ảnh trong tay.

Cô không cần nhìn lại, tối qua Mục Hiểu Hiểu đã ép cô xem rất lâu, giờ còn xem?

Người sử dụng thủ đoạn này quá mức ác liệt đi.

Dùng phương pháp như này khiến người xem thường mà.

Sẽ là ai, trong lòng cô đã có phán đoán.

Cô nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Mag là bạn học trung học chị đã từng kể với em."

"Em biết." Mục Hiểu Hiểu kiềm chế, nàng quyết định lý trí mà bình thản dạy Đại tiểu thư một bài học: "Chị lúc trước không phải dạy em đức hạnh sao? Như thế nào vừa tới chị lại song tiêu? Bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa cũng phải giữ khoảng cách, phải không? Trước đây em chỉ tư vấn tâm lý cho người ta, xa cách tám trăm dặm chị đã không hài lòng rồi."

Đại tiểu thư nhìn nàng, "Em còn dỗi?"

Ánh mắt cô có chút không thể tưởng tượng.

Đêm qua, nàng cũng đã gặp Mag, còn ngồi trên đùi cô để tuyên bố chủ quyền, sau đó lại điên cuồng trên giường với mình đến mệt mỏi, vậy mà còn chưa hết giận sao?

Mục Hiểu Hiểu đứng thẳng, vuốt lại tóc, mang vẻ cao lãnh thường thấy của Đại tiểu thư, nói: "Em dỗi sao? Em chỉ là đang cùng chị thảo luận đạo lý, chuyện này xảy ra với em thì không sao, nhưng nếu là người khác, chị xem người ta không làm ầm ĩ lên với chị mới là lạ."

Đại tiểu thư nhíu mày: "Như thế nào sẽ là người khác?" Cô giương mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Em sao có thể nghĩ như vậy?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nhìn xem, phúc hắc Đại tiểu thư lại tới, còn muốn phủ nhận bằng chứng rõ ràng trước mắt, không có khả năng.

"Lấy di động ra, chị muốn xem ảnh chụp."

Bề ngoài của Đại tiểu thư vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã sớm dâng lên ngọn lửa giận.

Mục Hiểu Hiểu điểm mấu chốt của cô.

Cô nói rồi, đừng chạm vào điểm mấu chốt đó, nếu không đừng trách cô trở mặt.

Mục Hiểu Hiểu đưa điện thoại: "Chị tự xem đi, mật mã là sinh nhật chị. Em đi hâm nóng sữa bò. Gần đây em không ở bên cạnh, chị uống không ít cà phê nha?"

Đại tiểu thư ngại ngùng không dám nhìn nàng.

Cô cũng không biết là bởi vì Mục Hiểu Hiểu là chuyên gia tâm lý hay là bởi vì là người yêu bên cạnh, nàng luôn luôn nhìn thấu cô.

Đặc biệt lúc này, thật như thể một ánh mắt của cô đều sẽ bị vạch trần.

Nhìn Đại tiểu thư bị chọc đến vẻ mặt đáng yêu, Mục Hiểu Hiểu cười, hừ một khúc nhạc nhỏ rồi đi hâm nóng sữa bò.

Mục Hiểu Hiểu có thể ở lại đây ba ngày, tính thời gian lên đường, nàng còn có một ngày rưỡi nữa. Nàng quyết định ở lại bên cạnh Đại tiểu thư, không đi đâu cả, chỉ để chăm sóc cô.

Đại tiểu thư nhập mật mã, mở điện thoại. Ban đầu cô muốn xem tin tức, nhưng không biết là do thao tác hay lý do gì, cô bấm nhầm vào album ảnh.

Tay cô vừa trượt, lại vô tình mở trúng những bức ảnh hôm qua Tiểu Hoa gửi cho Mục Hiểu Hiểu cùng cô giáo Trương.

Trong ảnh chụp, để tìm được góc chụp, cô giáo Mục, người vừa mới nghiêm khắc giáo huấn Đại tiểu thư về việc dù cho đó có là bạn thân nhất cũng cần giữ khoảng cách với người khác khi đã có người yêu, lại sử dụng đủ kiểu cách ôm ấp, thân mật với cô giáo Trương.

Trong khi đó, trên mặt cô giáo Trương cười một cách thẹn thùng, vỗ nhẹ vào vai cô giáo Mục, thỉnh thoảng lại dùng tay đấm đấm nhẹ, dáng vẻ trông thật kệch cỡm.

Đại tiểu thư tay chợt dừng lại, mắt cô hẹp dài lại mị lên, cô phóng đại bức ảnh.

"Muốn thêm đường không?" Mục Hiểu Hiểu đặt sữa bò vào nồi, ngẩng đầu hỏi. Không nhận được câu trả lời từ Đại tiểu thư, nàng cảm thấy biểu cảm của cô có chút không đúng, cô giáo Mục tắt bếp rồi bước vào phòng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Có gì kỳ quặc trong ảnh sao?

Đại tiểu thư im lặng không nói gì, cô chọn một bức ảnh, nơi tay Mục Hiểu Hiểu chạm vào xương quai xanh của Trương Xảo, vị trí góc chụp như đang nhẹ nhàng hôn cô nàng, rồi đưa điện thoại cho cô giáo Mục xem.

Nhìn mấy bức ảnh...

Vị trí công thụ liền thay đổi 180 độ.

Trừng phạt này nọ, không thoải mái này nọ, không chỉ Mục Hiểu Hiểu biết cách, Đại tiểu thư cũng biết, hơn nữa, đối lập với cô giáo Mục luôn nói "Không được", cô có thiên phú khác thường.

Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, ôm cánh tay, nhìn Mục Hiểu Hiểu bằng ánh mắt khinh miệt.

Ah.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro