Chương 4: Sơ giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhâm Khinh Hồng bị thương, lúc Vệ Vũ nhận được điện thoại là nghe nàng nói như vậy.

Gấp gáp chạy tới bệnh viện, Nhâm Khinh Hồng đang ngồi trên ghế ở ngoài phòng cấp cứu, trên trán bị băng một miếng vải trắng, bên cạnh là kế toán ở công ty Nhâm Khinh Hồng, đang liên miên cằn nhằn nói chuyện với Nhâm Khinh Hồng.

"Khinh Hồng, chuyện gì xảy ra với em vậy?" Vệ Vũ chạy qua hỏi.

Nhâm Khinh Hồng không nói gì, nhưng mà kế toán lại kích động kể lại.

Sở dĩ Nhâm Khinh Hồng thụ thương là do Lô trưởng phòng của Phòng Kinh doanh.

Ngày hôm đó Nhâm Khinh Hồng đi siêu thị trùng hợp Lô trưởng phòng cũng thấy nàng, sau đó trong công ty lại đồn đãi chuyện Lô trưởng phòng và vợ hắn cãi nhau ở siêu thị.

Lô trưởng phòng nhất quyết khẳng định là Nhâm Khinh Hồng nói, nổi giận đùng đùng đi tới phòng làm việc của Nhâm Khinh Hồng.

Nhâm Khinh Hồng vốn không phải là người lắm lời, cũng không thích nói chuyện thị phi của người khác, Lô trưởng phòng một mực chắc chắn là nàng, chuyện nàng không làm đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận.

Lô trưởng phòng vốn đã nghẹn một bụng tức giận, thấy Nhâm Khinh Hồng không thừa nhận thì bắt đầu động tay động chân, kế toán ở bên cạnh khuyên bảo không có hiệu quả. Trong lúc lôi kéo làm Nhâm Khinh Hồng đụng vào góc bàn làm việc, làm vỡ trán.

Vệ Vũ nghe xong rất là căm tức, một người đàn ông còn dám động tay với phụ nữ, cần phải dạy cho hắn một bài học mới được.

"Báo cảnh sát chưa?" Vệ Vũ hỏi.

"Đều là đồng nghiệp trong công ty, báo cảnh sát thì nghiêm trọng quá." Tuy Nhâm Khinh Hồng cũng tức giận, nhưng còn không đến nỗi phải báo cảnh sát.

"Loại người như vậy em lại giữ mặt mũi cho hắn làm gì, kiện hắn, phải kiện hắn." Vệ Vũ cầm lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại, em họ nhà mình từ nhỏ chưa từng bị người chạm qua một ngón tay, bây giờ lại gặp phải một đồ khốn như vậy.

"Anh họ, thôi bỏ đi." Nhâm Khinh Hồng nói.

Kế toán ở bên cạnh khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được.

Lãnh đạo công ty chạy nhanh tới bệnh viện, tất cả mọi người không muốn chuyện này huyên náo quá lớn, dù sao như vậy đối với ai cũng không tốt, để Lô trưởng phòng xin lỗi Nhâm Khinh Hồng, công ty sẽ trả tất cả tiền thuốc men.

Lại cho Nhâm Khinh Hồng nghỉ phép, nghỉ có lương.

Vệ Vũ không đồng ý, hắn đánh người dựa vào cái gì nói lời xin lỗi là xong, chuyện thế giới này nếu chỉ cần xin lỗi là giải quyết được thì còn cần cảnh sát để làm gì.

Lãnh đạo công ty cũng khó xử, Lô trưởng phòng coi như là nhân viên lâu năm ở công ty, nếu như bởi vì...chuyện này mà đuổi việc hắn thì cũng quá không lưu tình.

Cuối cùng chính Nhâm Khinh Hồng một lời quyết định.

Lô trưởng phòng hoài nghi nàng truyền tin đồn ở công ty, nàng không có làm, cho nên mong muốn công ty điều tra rõ nguyên nhân trả lại sự trong sạch cho nàng.

Còn về những chuyện khác cứ dựa theo ý của lãnh đạo công ty làm là tốt rồi, Nhâm Khinh Hồng không có ý kiến.

Vệ Vũ đáng lẽ còn muốn nói nàng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhâm Khinh Hồng chỉ đành bất đắc dĩ tùy theo nàng.

Trán Nhâm Khinh Hồng bị khâu ba mũi, công ty ứng ra tất cả chi phí, cho Nhâm Khinh Hồng nghỉ phép nửa tháng, bắt đầu từ hôm nay.

Nhâm Khinh Hồng cảm ơn kế toán giúp đỡ, kế toán nói nàng tính tình thật mềm, thật dễ khi dễ.

Vệ Vũ thay Nhâm Khinh Hồng cầm thuốc, đưa Nhâm Khinh Hồng về nhà.

"Mấy ngày nay ở nhà mẹ anh đi, bác sĩ nói vết thuong trên đầu em phải chú ý một chút." Vệ Vũ nói.

"Không được, việc này anh nghìn vạn lần không được nói cho dì, em không muốn để dì quan tâm." Nhâm Khinh Hồng cố ý nói.

"Anh nói em cũng thật là, không muốn để mẹ anh quan tâm thì em nên cẩn thận một chút." Vệ Vũ nói.

"Em nói thật, việc này nên gạt dì dượng thì hơn." Nhâm Khinh Hồng còn nói thêm.

"Anh cũng không thể bảo đảm, nếu như bị mẹ anh biết anh gạt họ chuyện em bị thương, bà không đánh chết anh mới lạ." Vệ Vũ lắc đầu nói.

Nhâm Khinh Hồng mặt bình tĩnh không nói.

"Được được, anh thật sự là sợ em rồi, anh không nói cho họ còn không được sao."

"Lúc này mới tốt." Nhâm Khinh Hồng nở nụ cười, dáng tươi cười có chút tái nhợt.

Tính ra vết thương trên trán Nhâm Khinh Hồng cũng không tính nghiêm trọng, hoàn toàn không cần phải nghỉ phép nửa tháng...

Nhưng mà nếu công ty đã an bài như vậy thì nghe theo lãnh đạo công ty, Nhâm Khinh Hồng coi như là cho bản thân một kỳ nghỉ dài ngày ở nhà nghỉ ngơi nghỉ ngơi.

Ngoại trừ định kỳ đi bệnh viện thay thuốc, đại đa số thời gian Nhâm Khinh Hồng đều ngốc ở nhà không ra cửa.

Bởi vì vết thương nên không thể ăn mì gói, cho nên bình thường chỉ nấu chút cháo.

Dùng hình dung của Vệ Vũ nói chính là, trạch đến chết.

Vết thương không thể dính nước, lúc rửa mặt phá lệ cẩn thận, gội đầu càng là một chuyện phiền toái.

Nhâm Khinh Hồng nhìn miếng vải trắng trên trán mình trong gương, cầm mái tóc có chút ngứa.

Cho nên lúc Nhâm Khinh Hồng lại một lần nữa xuất hiện tại tiệm cắt tóc cũng sẽ không kỳ quái.

"Ngày hôm nay cũng là tới gội đầu?" Khi Nhâm Khinh Hồng đẩy ra cửa thủy tinh của tiệm cắt tóc đi tới, Tiểu San nhiệt tình hỏi.

"Ừ, đúng vậy." Nhâm Khinh Hồng ngượng ngùng nói.

Bà chủ đang cắt tóc cho một người đàn ông trung niên, lúc thấy Nhâm Khinh Hồng thì quay qua nàng cười.

Nhâm Khinh Hồng xấu hổ gật đầu.

Lữ San chú ý tới miếng vải trắng trên đầu Nhâm Khinh Hồng "Cái trán của chị?"

Nhâm Khinh Hồng vô ý thức sờ sờ miếng vải trắng trên trán "Không cẩn thận bị va tới, bởi vì không thể dính nước, cho nên..."

Lữ San nghe xong có chút suy nghĩ.

Rất nhanh nàng từ trong phòng bên cạnh trong tiệm lấy ra một cái ghế ngả lưng "Chị nằm lên đây, em gội đầu giúp chị."

Lữ San nhìn ra sự quẫn bách của Nhâm Khinh Hồng.

"Ừ, cảm ơn." Nhâm Khinh Hồng nói.

Bà chủ nhìn hai người chỉ là cười cười không nói lời nào, ngực khen đứa nhỏ Tiểu San này cơ linh.

Nhâm Khinh Hồng nằm trên ghế, Lữ San ở dưới cái ghế để một cái ghế gỗ nhỏ, để thau nước trên ghế, múc nước, thử nhiệt độ nước.

Lúc này Lữ San gội đầu càng cẩn cẩn dực dực, rất sợ không cẩn thận dính ướt vết thương của Nhâm Khinh Hồng.

Bà chủ đã cắt tóc cho khách xong, đang quét tóc rơi trên mặt đất.

Quét phân nửa thì nhận được điện thoại, nàng nói với Lữ San trong nhà có việc phải về trước, nếu có khách tới thì nói với họ hôm khác lại đến.

Lữ San đáp ứng.

Sau khi bà chủ rời khỏi thì trong tiệm cắt tóc chỉ còn lại có hai người Nhâm Khinh Hồng và Lữ San.

Nhâm Khinh Hồng gội đầu xong ngồi trên ghế trước gương, Lữ San sấy tóc cho nàng.

Trong lúc đó lại có hai vị khách đến, thấy không có bà chủ ở đây thì dự định ngày mai lại qua tới.

Lữ San sấy tóc, trong tiệm cắt tóc nho nhỏ chỉ nghe thấy tiếng "ong ong" của máy sấy.

Nhâm Khinh Hồng thông qua gương nhìn Tiểu San thay mình chăm chú sấy tóc, đột nhiên hỏi "Em là đệ tử của bà chủ?"

Cho dù là tiệm cắt tóc không chuyên nào cũng đều có đệ tử, ví dụ về chuyện đệ tử theo sư phụ học tập cắt tóc sau đó xuất sư tự mình mở tiệm cũng có rất nhiều.

Lữ San cười cười nói "Có thể tính là vậy."

"Em là người địa phương sao?"

"Cũng không phải, em với bà chủ là đồng hương, đều là người tỉnh G." Tiểu San còn nói thêm.

Nhâm Khinh Hồng nghe xong sau đó gật đầu không có hỏi tiếp.

Chờ Nhâm Khinh Hồng làm tóc xong đã là tám giờ tối, bởi vì bà chủ không ở, tiệm cắt tóc cũng muốn đóng cửa sớm.

Lúc trả tiền Nhâm Khinh Hồng sờ soạng túi tiền mới phát hiện bản thân không mang theo tiền, thế nào hết lần này tới lần khác gặp gỡ loại chuyện này.

"Cái kia, thật ngại quá, chị không có mang tiền theo, chị bây giờ về lấy đưa cho em." Nhâm Khinh Hồng ngượng ngùng nói, thật là quá xấu hổ.

"Không sao, sau này lúc nào tiện chị đưa em cũng được." Lữ San không nghĩ Nhâm Khinh Hồng là loại người chỉ vì năm đồng tiền mà nói xạo, nhìn dáng vẻ của nàng hẳn là thật quên mang tiền.

"Thật sự là ngại quá, chị bây giờ trở về, em chờ chị một chút." Nhâm Khinh Hồng nói xong thì mở cửa tiệm cắt tóc chạy về tiểu khu nhà mình.

"Này." Lữ San ở phía sau gọi nàng, Nhâm Khinh Hồng đầu cũng không quay lại bỏ chạy.

Lữ San bất đắc dĩ cười cười, người này thật là, nhìn dáng vẻ của nàng thật ra còn gấp hơn cả mình.

Nhâm Khinh Hồng thở hổn hển chạy về nhà, cầm năm đồng tiền trong hộp tiền lẻ đặt trên tủ lạnh, lại sốt ruột chạy tới tiệm cắt tóc.

Thừa dịp Nhâm Khinh Hồng chạy về nhà cầm tiền, Lữ San bắt đầu quét rác thu thập bếp lò.

Trong căn phòng ở tận cùng bên trong tiệm cắt tóc đặt một cái giường đơn, trên giường có một cái chăn mỏng, bên giường để một cái ghế nhỏ, trên ghế có một chậu cây tiên nhân cầu nho nhỏ còn có một quyển sách, đó là quyển《 Biên Thành 》Nhâm Khinh Hồng từng gặp qua.

Lữ San ở trong căn phòng nhỏ này của tiệm cắt tóc.

TV trong tiệm vài ngày trước bị hư còn chưa có người tới sửa, vì đóng cửa sớm nên Tiểu San đọc sách giết thời gian.

Nhâm Khinh Hồng rất nhanh cầm tiền quay trở lại, Lữ San nhìn Nhâm Khinh Hồng cầm năm đồng tiền còn đang thở dốc thì không khỏi bật cười.

"Không cần gấp như vậy, em sẽ chờ chị."

Tiếp nhận năm đồng tiền từ trong tay Nhâm Khinh Hồng, bỏ vào một cái ngăn kéo.

Nhâm Khinh Hồng sau khi thanh toán tiền cũng không có ý đi về, nàng cứ ngơ ngác đứng như thế.

Lữ San quay lại thì thấy dáng vẻ Nhâm Khinh Hồng ngốc đứng ở đó.

"Chị làm sao vậy?" Lữ San nghi hoặc hỏi.

"Không, không có gì?" Bá, mặt Nhâm Khinh Hồng đều đỏ.

"Em đóng cửa đi, chị đi về." Nhâm Khinh Hồng nói.

"Ừ, tạm biệt." Lữ San cùng Nhâm Khinh Hồng nói lời từ biệt.

"Tạm biệt."

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Nhâm Khinh Hồng không chạy gấp như trước, đi tới đường cái đối diện còn cố ý quay đầu lại nhìn một chút.

Rèm cửa tiệm cắt tóc buông xuống phân nửa, dần dần toàn bộ cánh cửa đều khép lại.

Nhâm Khinh Hồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, luôn nghĩ hành vi của bản thân hôm nay là lạ, đặc biệt là đối với cô bé Lữ San kia.

Lữ San là một cô gái nhiệt tình dịu dàng, Nhâm Khinh Hồng bản năng muốn đi thân cận.

Sau này Nhâm Khinh Hồng thành khách quen của tiệm cắt tóc đó, trước khi vết thương trên trán lành lại Nhâm Khinh Hồng đều đến tiệm cắt tóc đó gội đầu.

Thường xuyên qua lại Nhâm Khinh Hồng cùng Lữ San còn có bà chủ đều nhận thức, sau đó Nhâm Khinh Hồng biết Lữ San năm nay mới hai mươi tuổi so với mình còn nhỏ hơn năm tuổi.

Lúc hai mươi tuổi thì Nhâm Khinh Hồng đang làm gì, nàng lúc hai mươi tuổi đang học đại học, lúc hai tuổi gặp thời kì đen tối nhất của cuộc đời, lúc hai mươi tuổi nàng mất đi ba mẹ thương yêu nhất của nàng.

Tao ngộ lúc hai mươi tuổi khiến nàng biến thành người cô độc một mình.

Nhâm Khinh Hồng thật không thích hai mươi tuổi, đối nàng mà nói có quá nhiều trùng kích.

Khi đó Nhâm Khinh Hồng nghĩ trên trời đối bọn họ một chút đều không công bằng, ba mẹ của mình là người thiện lương cỡ nào, dựa vào cái gì muốn tước đoạt sinh mệnh quý giá của bọn họ.

Mặc kệ Nhâm Khinh Hồng làm sao giãy dụa phản kháng sự thực chính là như vậy, sau lại Nhâm Khinh Hồng đã nhìn ra.

Nàng học xong đạm mạc đối mặt sinh hoạt, bình tĩnh đối mặt cuộc đời.

Sinh hoạt đến cuối cùng không gì hơn cái này, bản thân sở dĩ còn sống là bởi vì kỳ vọng của ba mẹ trên người mình, như vậy là đủ rồi.

Nhâm Khinh Hồng không có truy cầu gì trong cuộc đời, chỉ muốn im lặng thường thường phàm phàm trải qua cuộc đời này, có thể gặp được người yêu, có thể chỉ là bản thân một người, như vậy mà thôi.

-------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuộc thi khảo qua, khai sâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro