Chương 5: Sơ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 5: Sơ ?

Nhâm Khinh Hồng đi bệnh viện cắt chỉ, cũng may bác sĩ khâu vết thương cho Nhâm Khinh Hồng khi đó có tay nghề cao, vết thương nhìn cũng không rõ ràng, thả tóc trước trán là có thể che được vết sẹo nhỏ.

Sau khi vết thương khỏi thì cũng đến lúc Nhâm Khinh Hồng đến công ty đi làm, lãnh đạo công ty làm Lô trưởng phòng xin lỗi Nhâm Khinh Hồng trước mặt mọi người trong công ty, trong thời gian Nhâm Khinh Hồng nghỉ ngơi cũng đã điều tra được người truyền ra lời đồn.

Kỳ thực chính là một nhân viên của Phòng Kinh doanh, công ty cũng đã tiến hành xử phạt Lô trưởng phòng và nhân viên đó.

Nhâm Khinh Hồng mặc kệ những chuyện này, chỉ cần chứng bản thân trong sạch là tốt rồi.

Nghỉ hơn nửa tháng mới trở lại công ty nên cũng chồng chất không ít công việc, Nhâm Khinh Hồng ngày đầu tiên đi làm lại đã phải tăng ca.

Chính câu nói kia, không có gì là miễn phí (1), sẽ không vô duyên vô cớ có chuyện tốt như vậy.

(1) 羊毛出在羊身上 (dương mao xuất tại dương thân thượng): lông cừu từ con cừu mà ra, ý là cái gì cũng có cái giá của nó, không có gì là miễn phí.

Lúc tan tầm kế toán riêng dặn Nhâm Khinh Hồng về sớm một chút, con gái về nhà muộn sẽ không an toàn.

Nhâm Khinh Hồng ngoài ý muốn phát hiện từ lần xung đột với Lô trưởng phòng, kế toán rõ ràng càng chiếu cố Nhâm Khinh Hồng hơn, bất quá Nhâm Khinh Hồng muốn hoàn thành công việc chồng chất trong tháng này, vừa bận thì bận tới mười giờ tối.

Mười giờ, Nhâm Khinh Hồng ngay cả cơm chiều cũng chưa có ăn.

Vội vã chỉnh sửa lại văn kiện, tắt đèn khóa cửa công ty về nhà.

Qua mười giờ, một số quầy hàng ở phố ăn vặt cũng đã đóng cửa.

Nhâm Khinh Hồng mua hai cái bánh nướng và một chén súp đậu hoa ở một tiệm bán bánh nướng than, sau đó đi về nhà.

Rất ngoài ý muốn, hôm nay tiệm cắt tóc vẫn còn sáng đèn.

Tiểu San đang bỏ tóc trong một cái lon vào thùng giấy đặt trước cửa tiệm.

"Hôm nay trễ vậy mới nghỉ à?" Nhâm Khinh Hồng hỏi.

"Đúng vậy, một vị khách làm tóc có chút lâu." Lữ San nói, lại nhìn Nhâm Khinh Hồng "Chị trễ vậy mới về à?"

"Ừ, hôm nay tăng ca." Nhâm Khinh Hồng nhàn nhạt cười.

Buổi tối, trên con đường chật hẹp có hai người đứng đó.

"Được rồi, cái này cho em." Nhâm Khinh Hồng lấy một cái bánh nướng còn nóng hổi từ trong túi ra đưa cho Tiểu San.

"Không cần, chị ăn đi, em không đói bụng." Lữ San từ chối.

"Chị mua hai cái, một mình chị cũng không ăn hết."

Nhâm Khinh Hồng ăn cũng không nhiều, là bởi vì tiệm bánh kia chỉ còn hai cái bánh, nên Nhâm Khinh Hồng mua hết, không nghĩ tới lúc này có thể gặp phải Lữ San.

"Được rồi, cảm ơn chị." Lữ San tiếp cái bánh còn nóng hổi từ Nhâm Khinh Hồng nói.

"Không cần khách sáo, vậy em đóng cửa đi, chị đi về."

"Được, tạm biệt." Lữ San vẫy tay với Nhâm Khinh Hồng.

"Tạm biệt." Nhâm Khinh Hồng cười nói.

Tuy rằng tăng ca thế nhưng tâm tình của Nhâm Khinh Hồng lại phá lệ khá tốt, bỏ qua hết tất cả mệt mỏi, bước chân về nhà trở nên nhanh hơn.

Cuối năm, thời tiết cũng lạnh hơn bình thường.

Mùa đông phía Nam còn khó qua hơn cả phương Bắc, nhiệt độ phía Nam tuy không thấp như ở phương Bắc, thế nhưng mùa đông phía Nam thuộc về ướt lạnh, cộng thêm phía Nam lại không được ấm, cho nên dù là ở bên trong hay bên ngoài thì mọi người cũng đều cuộn thành một đoàn.

Trong tiệm cắt tóc nho nhỏ, dù là đêm khuya hay là ban ngày thì đều có vẻ lạnh lẽo âm trầm.

Bà chủ lo lắng đến tình huống của Lữ San nên riêng mua một cái máy sưởi cá nhân sử dụng năng lượng mặt trời, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng cũng thêm được một chút độ ấm trong mùa đông lạnh lẽo.

"Tiểu San, âm lịch năm nay con có về nhà không?" Bà chủ hỏi Tiểu San trong lúc tiệm vắng khách.

Chỉ thấy Tiểu San lắc đầu mặt lộ vẻ khổ sở "Không quay về."

Nhà Lữ San ở một vùng núi xa xôi thuộc của tỉnh G, giao thông không thông thuận, từ trấn trên về đến nhà cần phải đi bộ hơn hai giờ đi qua hai ngọn núi.

Tiền xe đi và về từ thành phố J đến nhà chính là một khoản tiền lớn, huống hồ bây giờ Lữ San cũng có nỗi khổ không thể về nhà.

Lữ San làm học viên ở tiệm cắt tóc được bao ăn bao ở, tiền lương mỗi tháng khoảng một nghìn hai trăm đồng, bản thân Lữ San xài không bao nhiêu tiền, tất cả tiền kiếm được đều gửi về nhà.

Lữ San là trưởng nữ, phía dưới còn có một em trai và một em gái, ba mẹ đều là địa địa đạo đạo lão nông dân, dựa vào trồng cây nuôi heo nuôi sống cả nhà.

Lữ San ở nhà sẽ giúp đỡ ba mẹ ra đồng làm việc, hôm nay nàng đang ở ngoài, điều có thể làm được chỉ là gửi chút tiền về trợ cấp trong nhà.

Lữ San từ nhỏ có thể chịu khổ, cho nên dù chỉ là một cái phòng nhỏ ở tiệm cắt tóc nàng cũng đã rất thỏa mãn, bà chủ cũng vì thấy Lữ San là một cô gái tốt, cho nên mới thu nhận Lữ San ở chỗ này làm học viên.

Trước đây làm việc nông nhiều, vừa đến mùa đông tay Lữ San sẽ bị nứt da, vừa ngứa vừa đau, hai tay sưng đỏ.

Mà mặc dù vậy Lữ San cũng không có oán giận gì, Lữ San là một cô gái lạc quan kiên cường, đối với quyết định bất đắc dĩ của ba mẹ nàng cũng chưa từng oán hận, mà nàng càng cảm thấy áy náy với ba mẹ hơn.

Cuối năm là thời điểm có tỷ lệ gây án cao hơn bình thường, một vụ án như vậy đã xảy ra trong tiệm cắt tóc nhỏ.

Bà chủ cùng Lữ San đưa tiễn vị khách cuối cùng như thường ngày, hôm nay làm xong trễ nên chồng của bà chủ riêng tới đón bà chủ về, chờ Lữ San thu dọn xong tất cả gì đó thì đã đến mười một giờ đêm.

Trên con đường vắng vẻ chỉ có tiệm cắt tóc này còn sáng đèn, Lữ San thả cửa cuốn xuống, lúc sắp thả xuống hết bỗng nhiên bị kẹt, ngay sau đó một cái tay duỗi vào từ dưới cửa, dọa Lữ San sợ hãi.

Cửa cuốn bị người từ bên ngoài kéo, Lữ San thấy một người đàn ông mặc áo da đen đầu đội nón đen rụt tiến đến, trong tay của hắn còn cầm một cây dao có chút gỉ sắt.

Lữ San hầu như có thể nghĩ đến chuyện gì sắp xảy ra.

"Ăn cướp." Giọng người đàn ông khàn khàn nói.

Cứ như vậy Lữ San như cá trong chậu, tên cướp thấy sắc đẹp của Lữ San nên nổi lên sắc tâm nỗ lực thả cửa cuốn xuống.

Lữ San sợ hãi nhưng cũng trấn định, nàng nhân lúc tên cướp xoay người lại muốn kéo cửa cuốn tiện tay cầm một cái bình trên bàn nện đầu người đàn ông này, hắn ăn đau che cái ót mới bị Lữ San đập đến.

Lữ San tùy thời đẩy ra tên cướp chắn ở trước cửa, muốn từ dưới cửa cuốn chui ra.

Người đàn ông bị động tác của Lữ San làm sợ hãi, sau khi phản ứng đến thì túm cánh tay Lữ San không cho nàng chạy ra.

Lữ San sợ đến một thân mồ hôi lạnh, tình huống như vậy chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu.

Buổi tối ngày đông lạnh lẽo như vậy căn bản không có người nào ở gần đó, khí lực của Lữ San không lớn bằng người đàn ông đó, mắt thấy sẽ bị hắn kéo gần gian nhà, lúc chỉ mành treo chuông Lữ San thấy được một chiếc ô tô chạy trên đường, Lữ San dùng hết toàn lực lên tiếng kêu cứu.

Xe ngừng lại, một đôi vợ chồng trẻ từ trên xe bước xuống.

Người chồng trẻ thấy thế vội vàng đi kéo Lữ San, người vợ thì phụ trách báo cảnh sát.

Nhờ sự trợ giúp của hai người nên tên cướp kia không thể thành công, trái lại bị bọn họ nhốt trong tiệm cắt tóc, xe cảnh sát rất nhanh chạy tới, vài người cảnh sát cuối cùng cũng chế phục được kẻ cướp.

Ngày hôm sau lúc Nhâm Khinh Hồng đi đến tiệm ăn đối diện mua đồ ăn sáng thì thấy thật nhiều người ngồi vây quanh một chỗ nói về chuyện cướp của xảy ra vào tối qua.

Ngực Nhâm Khinh Hồng "lộp bộp", vụ án cướp của tối qua là xảy ra ở tiệm cắt tóc sao? Vậy thì Lữ San nàng sao rồi.

Nhâm Khinh Hồng vội vàng đi tới tiệm cắt tóc, phát hiện cửa cuốn của tiệm buông xuống một nửa, nàng cúi đầu nhìn vào trong.

"Lữ San, Lữ San." Nhâm Khinh Hồng kêu.

Rất nhanh có người từ bên trong đi ra, đáng tiếc không phải Lữ San mà là bà chủ tiệm cắt tóc.

"Haiz da, là con sao, Tiểu San nàng xảy ra chút việc." Sắc mặt bà chủ cũng không được tốt, ngày hôm qua sau khi nghe điện thoại của Lữ San thì vội vàng chạy tới tiệm, có thể nói là một đêm không có nghỉ ngơi.

Sáng sớm lại chạy tới trong tiệm kiểm kê một chút tổn thất, lúc này vừa mới tới, thì thấy Nhâm Khinh Hồng.

"Em ấy làm sao vậy?" Nhâm Khinh Hồng lo lắng nói.

"Bị một chút vết thương nhỏ đang ở nhà dì nghỉ ngơi." Ngày hôm qua lúc Lữ San giằng co với tên cướp thì bị một chút vết thương nhẹ, cũng bị dọa sợ.

Xảy ra chuyện như vậy trong lòng bà chủ cũng còn sợ hãi, nếu không phải gặp được đôi vợ chồng kia thì không biết bây giờ như thế nào nữa.

"Ngày hôm qua..." Nhâm Khinh Hồng cũng muốn hỏi hôm qua xảy ra chuyện gì.

Bà chủ kể lại đại khái chuyện ngày hôm qua cho Nhâm Khinh Hồng nghe, lúc biết được Lữ San cũng không có việc gì Nhâm Khinh Hồng mới an tâm đi làm.

Không ngoài dự liệu, ngày này Nhâm Khinh Hồng đến muộn.

Buổi chiều lúc tan tầm Nhâm Khinh Hồng lại xuất hiện ở cửa tiệm cắt tóc một lần nữa, ngoài ý muốn gặp được Lữ San.

Bà chủ muốn Lữ San mấy ngày nay ở nhà bà, tối qua xảy ra chuyện như vậy làm bà lo lắng một cô gái trẻ như Lữ San ở trong tiệm một mình.

Thế nhưng Lữ San không muốn quá phiền phức nhà bà chủ, nhà bà chủ cũng không lớn, một nhà năm người ở căn phòng lưỡng thất nhất thính, nếu Lữ San vào ở cũng không quá phương tiện, cho nên nàng chọn lựa trở về.

Trên tay Lữ San băng băng vải, là do hôm qua lúc giằng co với tên cướp không cẩn thận làm bị thương.

"Sao chị lại tới đây, sớm vậy đã tan tầm sao?" Lữ San thấy Nhâm Khinh Hồng xuất hiện ở trong tiệm liền hỏi.

"Em không sao chứ?" Nhâm Khinh Hồng không có trả lời vấn đề của Lữ San, thấy sắc mặt nàng tái nhợt và băng vải trên tay nàng, cau mày hỏi.

Lữ San nở nụ cười "Em không sao, chỉ là vết thương nhỏ."

Nàng rất cảm ơn sự quan tâm của Nhâm Khinh Hồng đối bản thân.

Nhâm Khinh Hồng rất bội phục Lữ San, hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà còn cười như bình thường được, nếu là nàng phỏng chừng muốn nghĩ mà sợ hết mấy ngày.

"Em không sợ sao?" Nhâm Khinh Hồng hỏi.

"Sợ." Nghĩ đến tràng cảnh hôm qua Lữ San cũng thấy sợ nổi da gà, nếu không phải bản thân liều mạng chạy ra kêu cứu, hậu quả sợ là sẽ không chịu nổi.

Nhớ tới ánh mắt của tên cướp kia Lữ San cực sợ, chỉ là tất cả đều đã qua rồi không phải sao, hiện tại nàng bình an vô sự đứng ở chỗ này, chỉ cần như vậy là tốt rồi.

"Em sau này vẫn ở nhà bà chủ sao?"

"Bà chủ nói sau này không thể ở đây, bây giờ trong thời gian ngắn không tìm được chỗ ở thích hợp, cho nên tạm thời ở nhà bà chủ." Lữ San nói.

Kỳ thực Lữ San cũng không ngại tiếp tục ở căn phòng nhỏ này, chỉ là bà chủ thấy không an toàn, lo lắng giúp Lữ San tìm một gian phòng ở.

Hiện tại giá phòng cao như vậy, dù chỉ là một căn phòng hơi cũ thì một tháng cũng hơn sáu bảy trăm đồng.

Lúc Lữ San nghĩ đến tình huống của mình thì càng nguyện ý ở tại trong tiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro