Chương 7: Sơ tuyết (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Sơ tuyết: Tuyết đầu mùa

Đảo mắt đã nhanh đến Trừ Tịch (đêm ba mươi), Tết âm lịch hàng năm Nhâm Khinh Hồng đều sẽ đến nhà dì qua cái tết bốn người cùng với dì dượng và Vệ Vũ.

Sự khác biệt so với năm rồi đó chính là bây giờ trong nhà có thêm một người.

Năm mới Lữ San cũng không về quê ở tỉnh G, nàng ở thành phố J không có thân thích nào nên ngoài nhà bà chủ nàng cũng không có chỗ nào để đi.

Tiệm cắt tóc cũng đã ngừng kinh doanh trước Trừ Tịch hai ngày, mãi cho đến mùng tám Tết mới tiếp tục mở cửa.

Công ty của Nhâm Khinh Hồng thì phải đến đêm Trừ Tịch mới được nghỉ, vì thế Vệ Vũ lại đối với công ty nho nhỏ kia của Nhâm Khinh Hồng quở trách một phen.

Trừ Tịch ngày đó trời bắt đầu có tuyết rơi, thành phố này không biết đã bao lâu không có tuyết rơi, lâu đến Nhâm Khinh Hồng cũng đều không nhớ rõ.

Nhâm Khinh Hồng thích tuyết, bởi vì tuyết trắng tinh, bời vì tuyết thuần tịnh.

Nhâm Khinh Hồng đứng bên cửa sổ nhìn hoa tuyết phấp phới khắp bầu trời, ngực rất là bình tĩnh.

Bởi vì là Trừ Tịch, cho nên hôm nay công ty tan ca sớm, nghỉ liên tục đến mùng tám Tết.

Vệ Vũ gọi điện thoại cho Nhâm Khinh Hồng, hỏi nàng khi nào tan tầm, hắn tới đón nàng, Nhâm Khinh Hồng để Vệ Vũ trực tiếp chạy đến nhà nàng.

Lúc Nhâm Khinh Hồng về nhà thì Lữ San đã đi, Lữ San nói đêm nay sẽ ở nhà bà chủ qua Trừ Tịch, Nhâm Khinh Hồng nghĩ có lẽ Lữ San đã đi hỗ trợ.

Tuyết càng rơi càng lớn, chỉ chốc lát sau trên nóc nhà và trên bệ cửa sổ đã kết một tầng tuyết trắng, Vệ Vũ đậu xe ở cửa tiểu khu.

Nhâm Khinh Hồng vây quanh một cái khăn quàng cổ mới mua xuất hiện ở dưới lầu, trong tay không ít lễ vật mang tặng dì dượng, lần này cũng có chuẩn bị cho Vệ Vũ.

Vệ Vũ khẩn cấp mở ra gói quà xinh xắn, mở ra vừa nhìn thì đúng là cái đồng hồ đeo tay lần trước hắn nhìn trúng.

"Không hổ là em họ thân ái của anh, tới anh họ hôn một cái." Vệ Vũ cười hì hì kéo vai Nhâm Khinh Hồng.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, coi như là anh em cũng không được." Vẻ mặt Nhâm Khinh Hồng ghét bỏ né tránh nụ hôn sói của người nào đó.

Vệ Vũ bị Nhâm Khinh Hồng ghét bỏ không cam lòng sờ sờ mũi "Haiz, con gái lớn không thể giữ trong nhà, cũng không biết lúc đó ai dính người chặt như vậy, hiện tại đều bắt đầu ghét bỏ anh em rồi." Hắn làm dáng vẻ vô cùng đau đớn.

Nhâm Khinh Hồng mới không tiếp tục bần với Vệ Vũ "Lo lái xe đi, nếu không dì sẽ sốt ruột."

"Tuân lệnh." Vệ Vũ cũng không cười nữa, thành thật lái xe về nhà.

Ở một đầu khác, lúc này Lữ San đang ở nhà bà chủ.

"Tiểu San, ở nhà cô bé đó có quen chưa?" Bà chủ tinh tế xắt miếng thịt lớn, bỏ thịt đã xắt vào dĩa.

"Rất tốt." Nhâm Khinh Hồng là một người rất dễ ở chung, lại nói tiếp Nhâm Khinh Hồng người này không có tính tình gì, an an tĩnh tĩnh mà cũng rất biết quan tâm người khác.

Lữ San nghĩ như vậy.

Ngoại trừ không biết nấu cơm thì những vấn đề cơ bản khác Nhâm Khinh Hồng đều biết.

Có đôi khi Nhâm Khinh Hồng còn có thể dạy Lữ San dùng máy tính như thế nào, còn có thể cho Lữ San mượn rất nhiều sách đọc, dưới cái nhìn của Lữ San thì ngoại trừ bà chủ Nhâm Khinh Hồng là người thứ hai đối xử tốt với nàng, cho nên khi làm những việc nhỏ như nấu cơm hay thu dọn nhà cửa Lữ San cũng sẽ tận tâm tận lực làm.

Lữ San đặt cải thìa đã rửa vào dĩa, lấy thịt bà chủ vừa xắt để trên bàn tròn ở phòng khách.

Trong phòng khách, cha mẹ chồng bà chủ đang xem TV, là tiết mục mười một bộ hí khúc của trung ương.

Chồng bà chủ và con trai chơi tuyết ở dưới lầu, bọn nhỏ bình thường đều thích đắp người tuyết, chỉ cần chơi vui vẻ họ cũng không sợ lạnh.

Nhìn một bàn tràn đầy dĩa đồ ăn Lữ San có chút hoảng hốt, cũng không biết ba mẹ và em trai em gái ở sơn thôn xa xôi ăn Tết như thế nào.

Đáng lẽ ra Lữ San muốn mua vài thứ gửi về nhà, thế nhưng đồ vật chỉ có thể gửi đến trấn trên, từ trấn trên đến nhà còn phải đi qua một đoạn đường gian nan hiểm trở, gặp trời đổ tuyết như bây giờ sợ là càng khó đi hơn.

Sau lại Lữ San không có mua đồ, mà là lấy toàn bộ số tiền mình tiết kiệm được trong một năm này gửi về nhà, mong họ có thể qua năm mới tốt hơn.

"Tiểu San, xắt hành giúp dì." Tiếng của bà chủ truyền ra từ phòng bếp.

"Dạ, đến ngay." Lữ San không hề lắp bắp đi xuống bếp.

Cũng không biết Vệ Vũ nổi điên gì, mua một đống pháo hoa pháo đốt, còn đòi lôi kéo Nhâm Khinh Hồng chơi chung với hắn.

"Người lớn như vậy mà còn như con nít." Trước mặt Nhâm Khinh Hồng dì bôi đen Vệ Vũ không ít.

Mà Vệ Vũ thì le lưỡi với mẹ mình, túm Nhâm Khinh Hồng đi xuống lầu.

"Này này, em không muốn đi, em còn phải làm tiếp dì nữa." Nhâm Khinh Hồng nói.

"Có ba anh rồi, em đừng ở đằng kia làm bóng đèn làm chi, hai người họ khó có được loại có tình thú này, em như thế nào còn không có ánh mắt như vậy." Nói được thực sự là dõng dạc.

Lười biếng thì nói lười biếng đi, dĩ nhiên còn tìm cái cớ như vậy.

"Khinh Hồng có nhớ hồi nhỏ tụi mình cũng cùng chơi đốt pháo sao. Lúc ấy lá gan em thật là nhỏ, ngoại trừ pháo ném (1) thì không dám chơi pháo khác, mỗi lần thấy người khác chơi thì trốn sau lưng anh." Vệ Vũ nghĩ tới dáng vẻ Nhâm Khinh Hồng khi còn bé thì cười dào dạt đắc ý.

(1) Pháo ném (摔炮):

Chuyện bao nhiêu năm, không nghĩ tới người vô tâm vô phế như Vệ Vũ còn nhớ rõ ràng như vậy.

"Hôm nay anh mang em xuống đây chắc không phải chỉ vì chuyên môn hoài niệm chuyện khi còn bé chứ." Nhâm Khinh Hồng hỏi.

"Đương nhiên là không phải, anh mang em xuống đây để chơi pháo, tới đây tới đây, qua năm mới vui vẻ một chút nào."

"Nhìn thấy anh thì em vui không nổi." Nhâm Khinh Hồng cố tình không cho mặt mũi.

"Có một đại soái ca như anh cùng em vậy mà em cũng không biết đủ." Vệ Vũ rất là bất mãn mà rầm rì.

"Bùm bùm" đốt một đống pháo lớn, Nhâm Khinh Hồng nghĩ tai của mình ăn không tiêu.

Thời điểm hai người lên lầu thì trời đã hoàn toàn tối đen, dượng kêu Vệ Vũ đốt một quả pháo lớn, cầu chúc năm sau hồng hồng hỏa hỏa (2).

(2) Hồng hồng hỏa hỏa: hình dung sự thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.

Điện thoại di động của Nhâm Khinh Hồng chợt lóe sáng trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, thật nhiều những tin nhắn chúc mừng gửi theo nhóm.

"Khinh Hồng, Vệ Vũ, mau đi rửa tay, có thể ăn rồi."

"Dạ." Nhâm Khinh Hồng và Vệ Vũ cùng kêu lên tiếng đáp lại.

Ăn xong cơm tât niên cả Vệ Vũ và Nhâm Khinh Hồng đều thu được hai bao lì xì thật to, một bao là dì cho, còn một bao là dượng cho.

Vệ Vũ thần thần bí bí lôi kéo Nhâm Khinh Hồng đến phòng hắn, cầm một cái hộp nhỏ trong hai cái hộp trên cái giá ở đầu giường đưa cho Nhâm Khinh Hồng "Tặng cho em."

Nhâm Khinh Hồng nghi hoặc tiếp nhận, mở ra vừa nhìn thì ra là nước hoa lại nhìn nhãn hiệu cư nhiên giá trị xa xỉ.

Cái hộp này đưa cho mình, như vậy cái hộp khác tự nhiên là đưa cho bạn gái của Vệ Vũ.

Nhâm Khinh Hồng bình thường không có thói quen dùng nước hoa, Vệ Vũ luôn nói nàng không nữ tính chút nào.

Chỉ có phụ nữ dùng nước hoa mới nữ tính sao, sợ rằng kia không gọi nữ tính mà nên gọi là mùi nước hoa.

"Anh cũng định tặng nước hoa làm bạn gái vui vẻ?" Nhâm Khinh Hồng hỏi.

"Chứ sao nữa? Đừng xem cái lọ này nhỏ như vậy, anh thế nhưng là chuyên môn nhờ bạn bè mang về từ Pháp đó." Vệ Vũ nói.

Nhâm Khinh Hồng cười nhận lấy.

Dì dượng đang xem chương trình Tết ở trước TV, Nhâm Khinh Hồng và Vệ Vũ đối này không cảm thấy hứng thú, Vệ Vũ lôi kéo Nhâm Khinh Hồng cùng chơi trò chơi mới mua.

"Em không biết chơi." Nhâm Khinh Hồng cự tuyệt.

"Không biết chơi thì anh dạy em." Vệ Vũ rất nhiệt tình, không chút nào lo lắng Nhâm Khinh Hồng có tình nguyện hay không.

"Không được, em phải về nhà." Nhâm Khinh Hồng nói.

"Còn sớm mà, hơn nữa năm mới một mình em ở nhà sẽ rất quạnh quẽ nha, còn không bằng ở chỗ này cùng với ba mẹ anh." Vệ Vũ vừa nói vừa mân mê máy chơi game.

Em thấy không phải cùng dì dượng, chơi trò chơi với anh mới là thật, trong lòng Nhâm Khinh Hồng oán thầm.

Muốn nói Vệ Vũ cũng già đầu rồi, lúc muốn dây dưa chuyện gì đó lại giống con nít như vậy.

Nhâm Khinh Hồng bị Vệ Vũ lôi kéo đánh hai ván trò chơi, cuối cùng chính Vệ Vũ buông tha.

"Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo."

Vệ Vũ đưa Nhâm Khinh Hồng về nhà, không biết tuyết đã ngừng từ lúc nào, dọc theo đường đi đều là đầy trời pháo hoa, còn tràn ngập mùi thuốc nổ.

Xe cộ lui tới trên đường ít hơn bình thường rất nhiều.

Nhâm Khinh Hồng đứng dưới lầu nhà mình nhìn lên phía trên, đèn trong nhà đang tắt, nói rõ Lữ San còn chưa trở về.

Nhâm Khinh Hồng về đến nhà thì mở tất cả đèn trong phòng, như vậy lúc Lữ San trở về có thể biết bản thân đang ở nhà.

Đợi thật lâu cũng chưa đợi được Lữ San trở về, lúc Nhâm Khinh Hồng muốn liên hệ Lữ San mới phát hiện Lữ San không có điện thoại di động, Nhâm Khinh Hồng cũng không có số điện thoại của bà chủ tiệm cắt tóc.

Buổi tối khuya ngoại trừ tiếng pháo thỉnh thoảng từ bên ngoài thì tất cả có vẻ rất an tĩnh.

Nhâm Khinh Hồng mặc áo khoác dày cầm đèn pin ra cửa.

Ở cửa tiểu khu, người trông cửa đã dọn tuyết sang hai bên, xếp thành từng tòa núi nhỏ.

Một mình Nhâm Khinh Hồng đứng trên con đường chật hẹp ngắm nhìn xung quanh.

Một chiếc xe điện chậm rãi chạy đến, có hai người ngồi trên xe, một người trong đó đúng là người Nhâm Khinh Hồng đang chờ, Lữ San.

Bà chủ không yên lòng để một cô gái về nhà một mình, vì vậy kêu chồng mình đưa Lữ San trở về.

Xe điện đứng trước cửa tiểu khu, Lữ San xuống xe nói cảm ơn với chồng bà chủ.

Nhìn theo xe điện chạy đi, Lữ San quay đầu lại mới nhìn thấy người đứng sau nàng cách đó không xa.

Lữ San thấy Nhâm Khinh Hồng cầm đèn pin trong tay, thở ra khói trắng dưới ánh đèn đường "Sao chị lại đứng ở chỗ này?"

Lữ San gấp gáp chạy đến chỗ Nhâm Khinh Hồng, không biết Nhâm Khinh Hồng đứng ở chỗ này bao lâu rồi, mũi đều bị đông lạnh đến đỏ lên.

Nhâm Khinh Hồng sẽ không nói là bởi vì vì lo lắng nàng nên ra đến xem, lúc đang do dự thì thấy hai ngọn núi tuyết nhỏ kia trước cửa tiểu khu.

"Chị muốn đắp người tuyết." Nhớ tới cũng đã lâu không có đắp người tuyết, thế nhưng đêm Trừ Tịch đắp người tuyết, hình như cũng không phải một quyết định tốt.

Đắp người tuyết? Lữ San nhìn theo ánh mắt của Nhâm Khinh Hồng, quả nhiên thấy được hai đống tuyết kia.

"Vậy em đắp chung với chị." Lữ San nói.

"Hở?" Nhâm Khinh Hồng cứng lại.

"Hay là thôi đi, đều đã trễ thế này, chúng ta nên trở về đi." Nàng cũng chỉ là tùy tiện nói, nào biết Lữ San lại xem như thật.

"Không sao, em cùng chị. Cũng lâu rồi em không có đắp người tuyết." Lữ San cười xán lạn, chủ động kéo tay Nhâm Khinh Hồng đi tới chỗ đống tuyết.

Lại nói tiếp đây chính là lần đầu tiên hai người nắm tay, cứ như vậy Nhâm Khinh Hồng lăng lăng bị Lữ San nắm tới chỗ hai đống tuyết.

Đêm Trừ Tịch, hai người đắp hai người tuyết đáng yêu ở bên cạnh cửa tiểu khu trong tiếng pháo hoa náo nhiệt, Lữ San hưng phấn vỗ tay nhìn hai người tuyết đứng sừng sững ở đó.

"Đã mười hai giờ." Nhâm Khinh Hồng nhìn đồng hồ đeo tay nói.

"Năm mới vui vẻ." Lữ San là người đầu tiên nói lời chúc phúc với Nhâm Khinh Hồng vào năm mới.

"Năm mới vui vẻ." Nhâm Khinh Hồng cũng cười nói.

Mũi và tai hai người bị đông lạnh đỏ bừng, miệng thở ra khói trắng.

Về đến nhà nhanh chóng tắm nước nóng.

Nhâm Khinh Hồng mặc áo ngủ dày dày qua lại tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng cũng để nàng tìm được rồi.

"Sao chị chưa ngủ?" Bình thường Nhâm Khinh Hồng đều ngủ rất sớm.

"Cho em cái này." Nhâm Khinh Hồng lấy một cái điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho Lữ San.

Cái điện thoại này Nhâm Khinh Hồng đã từng dùng qua, bởi vì không quá thói quen tính năng của hãng điện thoại di động khác cho nên chỉ dùng hai tháng đã bỏ trong tủ, hôm nay nàng đưa cái điện thoại này cho Lữ San.

"Sao lại cho em?" Lữ San không giải thích được.

"Có di động thì tiện lợi hơn, sau này có chuyện gì em có thể gọi cho chị." Nhâm Khinh Hồng nói.

"Hôm nay trễ rồi, ngày mai chị chỉ em cách sử dụng, sau đó đi cửa hàng điện thoại mua một cái sim điện thoại là được." Nói xong không đợi Lữ San trả lời thì đã đặt di động lên giường nàng.

"Ngủ ngon." Nhâm Khinh Hồng nói.

"Ngủ ngon." Lữ San nhẹ giọng đáp.

-----

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: năng lực gõ chữ giảm xuống, một chương phải tốn hai ngày cũng không xong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro