Chương 8: Sơ nhất (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Sơ nhất: mùng một

Mùng một Tết, trời nắng.

Số tuyết hôm qua thật vất và mới tích được cũng dần dần hòa tan, hai cái người tuyết nghiễm nhiên đứng sừng sững ở cửa tiểu khu.

Nhâm Khinh Hồng bị đánh thức bởi một trận lại một trận tiếng pháo, bởi vì ngủ trễ nên đầu có hơi đau.

"Ôi" Nhâm Khinh Hồng trốn trong ổ chân vặn thắt lưng, cũng vẫn nằm trong ổ chăn không muốn đi ra.

Mở điện thoại di động, bên trong đa số đều là tin nhắn chúc mừng năm mới, Nhâm Khinh Hồng cũng chọn cách gửi tin nhắn nhóm như người khác.

Bỗng nhiên nhớ tới cái điện thoại hôm qua mới đưa cho Lữ San, Nhâm Khinh Hồng lăng lăng nhìn trần nhà đờ ra, thẳng đến lúc nghe được động tĩnh bên ngoài mới từ trên giường đứng lên.

Trước đây Lữ San bận rộn quen rồi, thoáng cái rảnh rỗi thật là có chút không thích ứng.

Đối với Lữ San mà nói thì mỗi lần năm mới ăn Tết đều là khoảng thời gian náo nhiệt nhất, bận rộn nhất ở quê nhà, còn việc nằm ngủ nướng trên giường giống bây giờ thật đúng là không nhiều lắm.

Trẻ con vùng núi đều mong đến Tết, bởi vì đến Tết mới có món ngon, có thịt ăn, bình thường luyến tiếc giết gà vịt, đến Tết thì mới dùng để chiêu đãi khách, bản thân cũng có thể ăn được một chút. Không giống trẻ con trong thành phố bình thường được ăn ngon mặc tốt, đối với Tết đến chỉ là để cảm thụ bầu không khí náo nhiệt, cũng vì có thể được nghỉ nhiều vài ngày.

Lữ San ngủ trễ nhưng thức rất sớm, vì để Nhâm Khinh Hồng nghỉ ngơi và cũng sợ quấy rối đến nàng, Lữ San mở đèn trên tủ đầu giường ngồi trên giường đọc sách.

Thẳng đến lúc bụng hơi phát ra vài tiếng kháng nghị Lữ San mới rời giường.

Quả nhiên cửa phòng Nhâm Khinh Hồng đóng chặt.

Sau một khoảng thời gian ở chung với Nhâm Khinh Hồng Lữ San cũng biết một vài thói quen của Nhâm Khinh Hồng, còn có khẩu vị Nhâm Khinh Hồng thích.

Lấy từ trong tủ lạnh ra một túi bánh màn thầu lần trước đi siêu thị mua được, bỏ mấy cái vào nồi cách thủy chưng.

Mấy ngày đầu năm tiệm ăn sáng đều đóng cửa, cho nên trước đó Nhâm Khinh Hồng cùng Lữ San đi siêu thị mua mấy món có thể dùng để ăn sáng như là bánh màn thầu và bánh bao, cùng với bánh sủi cảo bánh trôi gì đó về dự phòng.

Lữ San lại nấu cháo ngũ cốc, Nhâm Khinh Hồng thích cháo ngũ cốc ngon miệng hơn là cháo trắng sền sệt.

Trên cái giá ở phòng bếp có một cái keo thủy tinh trước đó được dùng để đựng tương ngọt, hai ngày trước Lữ San muối một ít củ cải để vào đó.

Nhâm Khinh Hồng thích mấy món chua chua ngọt ngọt, điểm ấy không mưu mà hợp với Lữ San.

Lữ San dùng đôi đũa sạch gắp một miếng nhỏ ăn thử, hương vị cũng được, chỉ là số củ cải này không có ăn ngon như mấy cây nhà mình trồng, luôn cảm thấy thiếu một chút vị gì đó.

Trong tủ lạnh còn có mấy củ khoai lang bà chủ cho, Nhâm Khinh Hồng không thích ăn khoai lang, cho nên mấy củ khoai lang này chỉ có thể do Lữ San giải quyết.

Lúc Nhâm Khinh Hồng tỉnh táo từ trong phòng đi ra, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thom của bánh màn thầu.

Bụng kêu "ùng ục" một tiếng, thật là rất đói bụng.

Nhâm Khinh Hồng mang dép bông đi tới phòng bếp, thấy Lữ San đang ở chỗ nấu ăn mở nắp nồi dùng chiếc đũa đè bánh màn thầu đang chưng trong nồi.

Một màn này làm Nhâm Khinh Hồng nhớ tới mẹ của mình, trước đây mẹ cũng là sáng sớm ở chỗ này chuẩn bị bữa sáng cho nàng và cha, một ngày tốt đẹp đều bắt đầu từ bữa sáng tự tay mẹ làm.

Hình ảnh của mẹ biến hóa thành Lữ San, nhưng cũng vẫn ấm áp như vậy, Nhâm Khinh Hồng nghĩ nếu là vẫn luôn tốt đẹp như bây giờ thì thật là tốt.

"Buổi sáng tốt lành, năm mới vui vẻ." Nhâm Khinh Hồng ỷ tại cửa phòng bếp cười nhìn Lữ San nói.

"Năm mới vui vẻ!" Lữ San không biết Nhâm Khinh Hồng đứng sau nàng từ lúc nào, vừa lúc, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong.

"Chị rửa mặt xong có thể ăn sáng." Lữ San cười nói.

Lại nói tiếp tuổi của Lữ San nhỏ rất nhiều so với Nhâm Khinh Hồng, thế nhưng trên phương diện sinh hoạt lại là Lữ San chiếu cố Nhâm Khinh Hồng nhiều hơn môt chút, có thể là con nhà nghèo thường trưởng thành sớm đi.

Mấy cái bánh màn thầu đặt trên dĩa, một chồng củ cải muối, còn có thịt kho tương ngọt, Nhâm Khinh Hồng rất thích bữa sáng như vậy.

Nhâm Khinh Hồng ăn củ cải muối giơ ngón cái lên đối với Lữ San "Ăn ngon thật."

Tuyệt đối không thua bữa sáng ngoài tiệm, không nghĩ tới Lữ San biết nhiều gì đó như vậy.

"Ăn ngon thì chị ăn nhiều chút, sau đó em lại làm cho chị." Những điều này đối với Lữ San mà nói đều là chuyện nhỏ, trước đây lúc ở nhà mẹ dạy nàng không ít gì đó, sau đó có cơ hội đều có thể làm cho Nhâm Khinh Hồng ăn.

"Tốt lắm." Nhâm Khinh Hồng cười cười.

Thấy Lữ San chỉ ăn cháo ngũ cốc cùng khoai lang "Bánh màn thầu này cũng ngon lắm." Nhâm Khinh Hồng gắp một cái bánh màn thầu vào chén của Lữ San.

"Không cần, chị ăn đi, em có khoai lang là đủ rồi." Lữ San nói.

Nhâm Khinh Hồng nhíu mày nhìn củ khoai lang trắng bóng kia "Cũng cho chị một củ khoai lang."

Lữ San sửng sốt, không phải Nhâm Khinh Hồng nói bản thân không thích ăn khoai lang sao, Lữ San vẫn là đưa cho Nhâm Khinh Hồng.

Nhâm Khinh Hồng cười cười "Chúng ta cùng nhau ăn." Đẩy dĩa bánh màn thầu về phía Lữ San, bắt đầu lột khoai lang, cũng may còn có thể tiếp thu.

Tuy rằng chỉ là một hành động nhỏ nhoi nhưng cũng làm lòng Lữ San cảm thấy ấm áp, nàng cười ngọt ngào, nhẹ giọng đáp.

"Ừ."

Ngày đầu năm mới hai người cứ hòa thuận vui vẻ hưởng dụng bữa sáng như vậy.

Nhâm Khinh Hồng không có thói quen đi thăm nhà người thân bạn bè, từ lúc ba mẹ qua đời thì người thân của Nhâm Khinh Hồng chỉ có một nhà dì, những người khác cũng đã sớm xa cách.

Cho nên trong khoảng thời gian nghỉ Tết này đối với Nhâm Khinh Hồng mà nói thì rất là thanh nhàn, đương nhiên đối với Lữ San có quê ở tỉnh G cũng là như vậy.

Giúp đỡ Lữ San cùng nhau thu dọn chén đũa, rửa chén sạch sẽ.

Lữ San trước đây cũng có mua một cái di động, bất quá đó chỉ là một cái Nokia kiểu cũ, mua không bao lâu đã bị trộm mất, vì thế Lữ San còn đau lòng hồi lâu.

Sau lại Lữ San cũng không có mua lại cái điện thoại khác, tiệm cắt tóc có điện thoại bàn, hơn nữa người Lữ San có thể liên hệ cũng rất ít.

Hai người rảnh rỗi không có việc gì, không bằng đi cửa hàng điện thoại làm cho Lữ San một cái sim điện thoại.

Hôm nay tuy rằng là mùng một, thế nhưng mấy cửa hàng lớn trong nội thành vẫn kinh doanh bình thường, Nhâm Khinh Hồng và Lữ San thay đồ sau đó thì xuất phát.

Lữ San mặc áo bông màu lam nhạt, đeo một cái khăn quàng cổ màu xám nhạt, cáo khăn quàng cổ này vẫn là bà chủ dạy nàng đan, bà chủ đan áo cho con trai, dùng len dư đan một cái khăn quàng cổ, tuy rằng nhìn qua hơi khó coi thế nhưng rất ấm áp.

Hai người sóng vai đi, hôm nay ra ngoài Nhâm Khinh Hồng mặc tương đối ít, nhìn trời khá là nắng, nhưng mà lúc tuyết tan thì hơi lạnh hơn so với bình thường.

"Chị lạnh không?" Một trận gió thổi qua, Nhâm Khinh Hồng bị đông lạnh đến run run, rất là lạnh.

"Còn tốt." Nhâm Khinh Hồng động động người.

Lữ San cởi khăn quàng cổ của mình ra vây quanh trên cổ Nhâm Khinh Hồng.

"Không cần, chị có khăn quàng cổ."

Khăn quàng cổ của Nhâm Khinh Hồng chỉ nhìn được không còn dùng được, nho nhỏ một cái đâu có ấm áp như cái của Lữ San.

"Như vậy có tốt hơn chút không."

Xác thật, cái cổ không còn lọt gió.

"Vậy em không lạnh sao?" Nàng đưa khăn quàng cổ cho mình, vậy nàng làm sao bây giờ.

Lữ San kéo khóa áo cao lên "Như vậy thì tốt rồi, chúng ta đi thôi."

Nhâm Khinh Hồng nhàn nhạt cười cười, đuổi kịp bước đi của Lữ San, dường như cả người đều tinh thần lên, tất cả những điều này đều nhờ ma lực của cái khăn quàng cổ kia.

"Em vẫn luôn làm việc ở tiệm cắt tóc sao?" Hai người đi trên đường, lúc nghỉ Tết cả người và xe đều ít.

Lữ San lắc đầu "Trước đây làm công nhân ở nhà xưởng, sau lại bởi vì một vài nguyên nhân mà gặp bà chủ, bà chủ thu lưu em làm học viên ở tiệm cắt tóc."

Bởi vì nhà nghèo nhiều con, mà Lữ San lại là trưởng nữ nên phải gánh chịu áp lực và trách nhiệm khá lớn, ngoại trừ muốn chăm sóc em trai em gái còn phải giúp đỡ ba mẹ làm việc nhà nông.

Mà mặc dù vậy Lữ San cũng vẫn quý trọng khoảng thời được đi học, nàng khát vọng học tập.

Nhưng mà chỉ dựa vào tiền kiếm được việc trồng cây nuôi heo của ba mẹ là không thể lo được tất cả chi phí cho nhiều đứa con như vậy, cuối cùng ba mẹ thương lượng quyết định không cho Lữ San tiếp tục đi học.

Vì vậy Lữ San mới học cao nhị (lớp 11) đã vì nguyên nhân này mà bỏ học.

Kỳ thực Lữ San cũng không có oán giận quyết định của ba mẹ, cũng nguyện ý vì cái nhà này làm ra hi sinh, thẳng đến xảy ra sự kiện kia.

Lữ San mười tám tuổi rời đi sơn thôn dưỡng dục nàng mười tám năm đi tới một thành phố gần như xa lạ, ở thành phố gặp qua nhiều loại người, có tốt có không tốt, nhịn được các loại mê hoặc của thành phố lựa chọn chính bản thân mình.

Sau đó trằn trọc không yên đi tới thành phố J và gặp bà chủ, mới làm cuộc sống phiêu linh của nàng có nơi đặt chân.

Tiền lương tuy rằng không cao, hoàn cảnh cũng không tính tốt nhưng làm Lữ San rất thỏa mãn, cũng đối sinh hoạt tràn ngập cảm kích, duy nhất tiếc nuối sợ chỉ là lúc ra đi không có từ biệt ba mẹ.

Nhâm Khinh Hồng chỉ là lẳng lặng nghe không nói lời nào, so ra thì bản thân hạnh phúc hơn Lữ San nhiều, mà mặc dù là như vậy Lữ San vẫn tràn ngập nhiệt tình với cuộc sống, điểm này Nhâm Khinh Hồng tự thấy không bằng...

Hai người vừa đi vừa trò chuyện đi tới cửa hàng, rất ít người, hai người chọn số sau đó rất nhanh làm một cái sim điện thoại.

Lữ San chọn gói dịch vụ có phí thấp nhất, nhạc chờ gì đó cũng không có gì đặc biệt, chi phí hai ba mươi đồng một tháng đối với Lữ San mà nói đều là rất đắt.

Năm trước gửi một số tiền về nhà, bây giờ tiền trên người còn rất ít không có bao nhiêu, chỗ có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Số điện thoại đầu tiên lưu vào sau khi làm sim là của Nhâm Khinh Hồng, điều này làm Nhâm Khinh Hồng không lý do mà có chút hưng phấn.

Ma xui quỷ khiến gửi cho số điện thoại kia một cái tin nhắn.

Lữ San đang xem một tờ đơn nhân viên cửa hàng vừa đưa cho nàng, điện thoại di động "tích tích" lóe lóe.

Lữ San dùng smartphone cảm ứng toàn màn hình chưa quen, thật vất vả mới mở được màn hình lên.

Vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Nhâm Khinh Hồng.

"Chút nữa về nhà chị giúp em cài mấy cái ứng dụng." Nhâm Khinh Hồng vừa cười vừa nói.

"Tốt." Lữ San cũng mỉm cười.

Thời gian vẫn còn sớm, Nhâm Khinh Hồng nghĩ đến sau khi hai người về nhà nàng thì lên mạng giết thời gian Lữ San thì đọc sách giết thời gian, vì vậy cùng Lữ San quyết định tùy tiện đi một chút shopping ở khu phố trung tâm.

Thường ngày Lữ San đều đứng ở tiệm cắt tóc nho nhỏ, tối đa chỉ đi siêu thị và tiệm nhỏ gần đó, thật đúng là không có thời gian đi dạo trung tâm thương mại.

Nhâm Khinh Hồng cũng là như vậy, vì tính cách thích cô độc nên bạn bè bên cạnh rất ít, ngay cả đồng nghiệp cũng tiếp xúc không nhiều, cho nên cũng ít khi đi dạo phố.

Ngày hôm nay rốt cuộc lẫn nhau có người bầu bạn, hai người đi đến trung tâm thương mại.

Mùng một Tết có phim mới ra rạp, tấm poster thật to dán ở chỗ nổi bật của trung tâm thương mại.

Nữ minh tinh đóng vai chính đã từng là thần tượng của Nhâm Khinh Hồng, Nhâm Khinh Hồng cũng từng xem trailer ở trên mạng, nghĩ cũng không tệ lắm.

"Lữ San, chúng ta đi xem phim đi."

"Sao?"

"Chị mời xem phim." Nhâm Khinh Hồng chỉ tấm poster to to.

"Không được không được, chị đi xem đi, em ở ngoài này chờ chị." Lữ San từ chối.

"Một bộ phim cũng khoảng hai tiếng đó, coi như em đi cùng chị đi." Nói xong kéo tay Lữ San đi thang máy tới rạp chiếu phim ở tầng cao nhất.

Thấy Lữ San thỏa hiệp lòng Nhâm Khinh Hồng khó tránh khỏi nhảy nhót, vừa lúc cách giờ chiếu tiếp theo còn có nửa tiếng.

Nhâm Khinh Hồng mua vé sau đó ngồi ghế ở ngoài đợi cùng với Lữ San.

Đến xem phim đa số là người yêu hoặc là bạn thân.

Trước giờ chiếu mười phút, Nhâm Khinh Hồng mua hai ly trà sữa và một hộp bắp rang ở quầy bán đồ ăn vặt của rạp chiếu phim.

"Xem phim cần phải có đồ ăn vặt." Nhâm Khinh Hồng cười nói, đưa một ly trà sữa cho Lữ San.

"Cảm ơn." Tiếp nhận ly trà sữa trong tay Nhâm Khinh Hồng, nắm trong lòng bàn tay ấm áp.

-----

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tác giả quân gần nhất thực sự bề bộn nhiều việc cho nên chỉ có thể trước chậm rãi choáng váng đầu +_+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro