Thiết Ngục Mê Tình - Hiểu Bạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha... Tần ngục trưởng thật là nóng vội nha. Thực ra... Cô cũng nhẫn nhịn lâu lắm rồi có phải không?" Quý Duyệt Phong rít lấy một hơi cuối cùng trước khi ngửa đầu nhả ra một làn khói hư ảo trong không trung. Mẩu thuốc lá nhẹ nhàng tiếp đất chỉ sau một cái búng tay của nàng. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, chỉ khác nhau ở chỗ nếu như trong mắt Tần Nhuế chỉ ánh lên hỏa dục cùng thịnh nộ, thì từ trong mắt của Quý Duyệt Phong có thể nhìn thấy một loại tình ý không thể lý giải được.

"Là ai nhẫn nhịn từ rất lâu tôi nghĩ trong lòng cô biết rõ nhất. Quý Duyệt Phong, không phải cô luôn muốn tôi nằm trên cô sao? Nói vậy thì bây giờ ở phía dưới của cô chắc đã ướt hết rồi nhỉ?" Vừa nói xong, Tần Nhuế cũng không cần Quý Duyệt Phong trả lời đã thô bạo cởi quần ngoài lẫn quần trong của đối phương ra, dù cho điều đó có khiến bắp đùi trắng nõn của Quý Duyệt Phong hiện lên vài vết cào đỏ ửng nàng cũng không lộ ra một chút thương tiếc. Nhìn đến nơi tư mật mà mình đã thấy qua không ít lần của nữ nhân kia, Tần Nhuế cảm thấy như quả bom trong đầu mình đang phát nổ, nàng vô thức dùng ba ngón tay tiến thẳng vào bên trong.

"A!" Hạ thân vốn đang khô khốc lại bị người nọ đối xử không thương tiếc như vậy khiến Quý Duyệt Phong nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền vờ như không có gì. Nàng chịu đựng sự xâm nhập không theo trình tự của người phía trên, dù cho có vài phần vũ nhục nàng, dù cho điều đó khiến thân thể nàng đau đớn chẳng khác nào đao chém thương đâm. Quý Duyệt Phong vẫn như người điếc không sợ súng, nàng vặn vòng eo nhỏ nhắn, nâng người đến trước mặt Tần Nhuế.

"Ha ha, Tần ngục trưởng, kỹ thuật của cô cần phải được luyện tập thường xuyên hơn a, hay là để tôi dạy cô, thế nào? Thực ra tôi cũng rất mê luyến thân thể của cô a." Quý Duyệt Phong vươn đầu ngón tay trượt dọc theo mặt Tần Nhuế, gây cho người nọ cảm giác nhột nhạt. Bất chợt đôi tay đang vuốt ve trên mặt Tần Nhuế di chuyển về phía sau, trong tích tắc đã tháo bỏ chiếc kẹp tóc của nàng.

Mái tóc đen dài đến lưng nhẹ nhàng buông xuống, che khuất gương mặt không chút biểu cảm của Tần Nhuế. Nhìn đến nữ nhân đang ở trên người của mình lúc này đây, cơn đau âm ỉ truyền đến từ hạ thân cũng không thể dập tắt được nụ cười trên môi Quý Duyệt Phong, ngược lại còn khiến nàng cười đến tà mị. Kí ức dần đưa nàng về ngày đó khi cả hai lần đầu gặp nhau.

Quý Duyệt Phong cũng không hiểu, vì cái gì ngày đầu tiên bị đưa vào ngục lại để mắt đến nữ nhân buồn chán, mặt mũi lạnh như tiền này.

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì tóc của nàng vẫn luôn được cột gọn phía sau đầu. Âu phục nếu không đen thì là xám phối hợp với váy cũng cùng màu nốt. Dáng người 1m70 đã vậy còn đi thêm đôi giày cao gót ước chừng 3cm. Bên trong lớp âu phục muôn thuở vẫn là áo sơmi trắng. Còn cúc áo nữa, thiên a, nàng phải gài cho bằng hết dãy nút trên áo mình mới thôi a.

Gương mặt mang theo ngũ quan thuần khiết bao giờ cũng tỏ ra điềm tĩnh, có vài phần anh khí nhưng vẫn tràn đầy nữ nhân vị. Sống mũi cao thẳng đến độ không giống người Châu Á, cánh môi mỏng manh. Dù cho có gặp phải những chuyện không tưởng vẫn chưa bao giờ để lộ ra bộ dáng kinh hãi.

Quý Duyện Phong vô cùng thắc mắc, làm cách nào mới có thể khiến nữ nhân này lộ ra biểu tình thường thấy ở những người khác? Vì vậy nàng quyết định, cứ mỗi lần Tần Nhuế đi tuần tra ngang phòng mình, nàng sẽ làm ra một số chuyện khác người.

Quý Duyệt Phong bật ra một nụ cười thắng lợi, nghĩ đến việc ban đầu Tần Nhuế làm ngơ như không thấy cho đến bây giờ đã trở nên kích động như vậy, Quý Duyệt Phong biết cuối cùng mình cũng đạt được mục đích.

"Cô không tập trung." Tần Nhuế bất mãn nói, đôi mắt đen láy bắn ra lãnh khí khiến người khác không rét mà run. Nếu là bất kì ai trong ngục giam này đối diện với một Tần ngục trưởng như vậy nhất định sẽ bị dọa đến xanh xám mặt mày. Nhưng nàng không phải là 'bất kì ai', nàng là Quý Duyệt Phong – nữ nhân không sợ trời không sợ đất !

"Ha ha, không phải là do kỹ thuật của Tần ngục trưởng quá kém khiến tôi cảm thấy không hứng thú sao. Sao a, không muốn tôi dạy cho cô sao?"

Quý Duyệt Phong trưng ra khuôn mặt tươi cười hết sức ngây thơ, nhưng theo Tần Nhuế thấy thì trên trán Quý Duyệt Phong rõ ràng hiện lên hai chữ 'âm mưu'. Vất vả lắm mới trèo lên trên được, nàng có thần kinh mới chấp nhận lời đề nghị của yêu nghiệt kia. Tần Nhuế chụp lấy bàn tay nõn nà đang ngao du trên người mình và ấn mạnh xuống giường.

"Cô đừng mơ tưởng chạm vào tôi, hôm nay tôi sẽ chiều theo ý cô, cho cô chết ở trên giường!" Vừa dứt lời, Tần Nhuế liền hé miệng cắn vào vết roi trên bả vai của Quý Duyệt Phong, đồng thời gia tăng tốc độ của ngón tay đang nằm trong hạ thể của đối phương. Nàng có thể cảm giác được người kia khẽ run lên khi bị nàng cắn, nàng cũng cảm giác được cái hang nhỏ nơi ngón tay nàng ra sức ma sát đang dần trở nên ướt át.

"Ha ha, thân thể của cô rốt cuộc đã hầu hạ bao nhiêu người rồi? Ngay cả bị tôi đối đãi như vậy cũng có thể có cảm giác?! Quý Duyệt Phong, cô quả thật là loại nữ nhân dâm đãng!"

"Cám ơn... Tần ngục trưởng quá khen... Tôi dâm đãng cỡ nào... Ân... Không phải cô... biết rất rõ sao?"

Tần Nhuế không đếm xỉa đến lời nói của Quý Duyệt Phong, thay vào đó nàng tập trung dồn lực vào những ngón tay ở bên trong cơ thể Quý Duyệt Phong. Nàng rút roi da từ bên hông ra sau đó trói nghiến hai tay của người nọ, xoay người Quý Duyệt Phong ra sau rồi áp đối phương lên tường ngay khi Quý Duyệt Phong còn chưa kịp phản ứng.

Quý Duyệt Phong khẽ rùng mình khi thân thể non mềm đang rạo rực lửa tình của nàng tiếp xúc với bức tường sắt lạnh như băng. Hạ thân lại một lần nữa bị ba ngón tay cùng lúc tiến vào. Thân thể của nàng đã trở nên ẩm ướt sau màn dạo đầu của Tần Nhuế, vì vậy lần này cảm giác đã khá hơn rất nhiều. Quý Duyệt Phong ngẩng đầu thấp giọng rên rỉ. Nụ cười trên môi Quý Duyệt Phong vẫn vẹn nguyên dù cho móng tay của Tần Nhuế làm đau nơi đó của mình, dù cho thắt lưng của nàng mỏi đến tưởng như đứt rời.

Đau đớn dần qua đi thay vào đó là một loại khoái cảm. Quý Duyệt Phong biết giờ phút này lý trí của nàng đã bay biến đi mất, chỉ còn lại thân thể mềm nhuyễn như nước. Nàng di chuyển nhịp nhàng theo sự va chạm của Tần Nhuế. Hai tiểu hồng đậu cao ngất ma sát với tường mang đến cho nàng một cảm giác không biết là đau đớn hay là khoái lạc, chỉ biết là nàng sắp điên lên mất.

"A... Tần Nhuế... Tần Nhuế! Yêu tôi! Ra sức yêu tôi! A... Ân... Ân a..." Tần Nhuế vờ như không nghe thấy thanh âm phóng đãng phát ra từ Quý Duyệt Phong, dù gì từ trước đến nay cũng đã nghe không biết bao nhiêu lần. Sau một lúc lâu không thay đổi tư thế khiến cánh tay Tần Nhuế có chút đau nhức, dù vậy nàng vẫn không muốn dừng lại, thay vào đó lại còn dụng sức di chuyển ngón tay nhanh hơn.

Nhìn thấy nơi tư mật của Quý Duyệt Phong chảy ra càng lúc càng nhiều mật dịch dưới sự tác động của mình, Tần Nhuế lại ra sức đẩy nhanh hơn nữa. Dù là người không thông nhân sự (chưa làm chuyện đó bao giờ) như Tần Nhuế cũng thừa sức biết rằng Quý Duyệt Phong sắp đạt đến đỉnh. Tần Nhuế không quan tâm đến cái hang nhỏ đang dần thít chặt, cũng mặc kệ rằng có tổn thương đến thân thể của Quý Duyệt Phong hay không, nàng sử dụng hết khí lực lớn nhất trong đời mình để ma sát với nơi đó của nữ nhân kia. Nàng cảm giác đầu ngón tay của mình nóng lên, ngay sau đó một dòng suối nhỏ theo tay nàng trào ra bên ngoài, khắp lòng bàn tay của nàng cũng đều là mật dịch của nữ nhân kia.

Sau khi đạt đến cao trào, Quý Duyệt Phong vô lực ngã vào lòng của Tần Nhuế thở dốc, nhưng còn chưa đợi Quý Duyệt Phong kịp trấn định lại thì bàn tay của Tần Nhuế lại bắt đầu di chuyển. Thắt lưng bị người nọ nâng lên, thân thể tựa như đã đứt rời ra, thế nhưng khát vọng lại một lần nữa bị khơi dậy, Quý Duyệt Phong vô thức vặn vẹo thân người nhỏ nhắn, hết sức phối hợp cùng nhịp độ của Tần Nhuế.

"Ân... Nhanh một chút! Nhanh một chút! A... a!" Cho dù thân thể đã gần như không chịu nổi, Quý Duyệt Phong vẫn không muốn từ bỏ. Nàng vòng chân ôm lấy thắt lưng của Tần Nhuế, bàn tay nắm chặt khăn trải giường đến trắng bệch, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy.

Cuối cùng lại đạt đến cao trào một lần nữa, lúc này đây Quý Duyệt Phong có muốn nói chuyện cũng không đủ khí lực. Bị bỏ đói liên tục ba ngày, tiếp theo phải hứng chịu một trận đòn của ai đó, bây giờ lại vận động kịch liệt ở tần suất cao như vậy, dù cho là kẻ có thân thể cường tráng cũng chịu không nổi, huống chi là nữ nhân hết ăn rồi nằm, rãnh rỗi còn thêm khâu hút thuốc như Quý Duyệt Phong.

"Thế nào? Không chịu nổi sao? Buổi tối hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi." Tần Nhuế lạnh lùng chống tay nhìn xuống thân thể nõn nà phủ kín vết thương của Quý Duyệt Phong. Dù nàng vạn lần không muốn thừa nhận nhưng việc nàng mê luyến thân thể của yêu nghiệt này là thật. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà nàng lại muốn hung hăng tra tấn nữ nhân thích bỡn cợt này, tra tấn đến khi nào nàng không còn cười được nữa mới thôi.

Nhưng mà suốt hai năm qua, bất kể mình đối đãi nàng như thế nào, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, thậm chí còn thường xuyên không cho nàng ăn, nước cũng không cho nàng uống. Vậy mà chỉ cần mình xuất hiện ở trước mặt nàng thì y như rằng nữ nhân này lại trưng ra dáng vẻ phóng đãng bất cần. Tựa như là trên thế gian này không có bất luận một sự vật, sự việc nào có thể khiến nàng bận tâm.

Tần Nhuế cực kì chán ghét cảm giác này. Chính mình cũng chỉ là một người qua đường đối với nàng thôi sao?

Nàng dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đầy thương tích kia, tay còn lại nhanh chóng trượt vào đóa hoa đã sớm sưng đỏ của đối phương. Dù cho đã hai lần đạt đến cực hạn nhưng nơi đó vẫn nhiệt tình nghênh đón bàn tay của mình. Giờ phút này Tần Nhuế chẳng khác gì một mãnh thú đang nổi cơn cuồng nộ.

Không còn lý trí, cũng không còn vẻ điềm tĩnh tao nhã của thường ngày, nàng lúc này chỉ muốn phá hủy nữ nhân đang nằm dưới thân mình, hủy hoàn toàn.

"Tần Nhuế... Đủ rồi... Tần Nhuế..." Thanh âm mỏng manh xuyên qua tai truyền đến đại não. Lúc này Tần Nhuế mới bừng tỉnh, nàng nhìn Quý Duyệt Phong – nữ nhân mà nàng muốn ra sức 'yêu' trong suốt đêm nay – bộ dáng đã thảm hại không chịu được.

Thân thể gầy yếu phủ kín những vết đỏ, vết cắn, còn có một số miệng vết thương chưa được xử lý đã muốn nhiễm trùng, hở cả thịt ra ngoài. Đôi tay nhỏ nhắn bị cột bằng roi da đã sớm rướm máu, trở nên xanh tím vì máu không lưu thông. Mái tóc đen dài ướt đẫm mồ hôi dính vào gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc khiến cho người ta sợ hãi.

Nàng rút những ngón tay đang ở trong cơ thể của Quý Duyệt Phong ra, đưa lên trước mắt, là màu đỏ. Ngay sau khi nàng rút tay ra, máu cũng từ nơi đó cứ chậm rãi từng giọt rơi xuống, thấm đỏ khăn trải giường, để lộ ra một đóa mân côi (hoa hồng) diễm lệ.

"Ha ha, thế nào? Quý Duyệt Phong cũng biết cầu xin sao? Không phải cô muốn tôi nằm trên cô sao? Bây giờ lại không muốn nữa?"

Đến lúc này Tần Nhuế vẫn không buông tha bất kì cơ hội nào để có thể đả kích Quý Duyệt Phong. Còn nữ nhân kia nghe được lời của nàng cũng chỉ cười nhẹ, dáng vẻ không chút gì là khổ sở đau đớn.

"Xem như... Tôi có muốn tìm bất mãn đi chăng nữa... Cũng không chịu nổi thể lực của Tần ngục trưởng a. Nếu còn tiếp tục... Tôi thực sự sẽ chết a."

"Cô cũng sợ chết sao?" Tần Nhuế hỏi. Nữ nhân này mà cũng sợ chết sao? Nếu thật sự sợ chết tại sao còn không nghe lời, hết lần này đến lần khác chọc mình nổi giận?

"Đúng vậy... Trên đời này... Người sợ chết nhất, là tôi a..."

__________________________

Cảm giác mát mẻ thoải mái khi thuốc tiếp xúc với da thịt khiến Quý Duyệt Phong vô thức giật nhẹ phần hông, cũng không biết động tác này của nàng trong mắt Tần Nhuế là mê người đến cỡ nào.

Lúc này đây đâu chỉ có thân thể của Quý Duyệt Phong mới biết phản ứng a. Tần Nhuế có thể cảm giác được tay cùng toàn thân mình như phát run lên. Tay của nàng lúc này đang nhẹ nhàng mơn trớn tại nơi đó của Quý Duyệt Phong, ngón tay mang theo thuốc mặc sức nguệch ngoạc phía trên đóa hoa ửng hồng. Nhịp hô hấp mỗi lúc một nặng của Quý Duyệt Phong khiến gương mặt vốn không khá khẩm của Tần Nhuế lại được dịp đỏ hơn.

"Tần Nhuế..." Quý Duyệt Phong gọi tên Tần Nhuế. Nàng có thể nhận thấy thân thể của mình gần như phát hỏa, dòng nước ấm đang dần chảy ra từ hạ thân. Mặc kệ là nơi đó của mình có ướt hay không, có một điều Quý Duyệt Phong hiểu rõ hơn ai hết – càng lúc nàng càng không có sức kháng cự với mỗi cái động chạm từ Tần Nhuế.

Ngân âm của Quý Duyệt Phong truyền vào tai khiến Tần Nhuế nhận ra, thì ra tên của mình cũng dễ nghe đến như vậy. Nàng giương mắt hướng về phía Quý Duyệt Phong, chỉ thấy gương mặt của nữ nhân kia đã phiếm hồng. Cùng với vẻ mặt hưởng thụ kia là một vẻ đẹp mà Tần Nhuế chưa bao giờ gặp qua... Là ngượng ngùng và thỏa mãn sao?

"Đừng lộn xộn, gần xong rồi." Vừa nói ra Tần Nhuế lại giật nảy mình vì thanh âm của mình đã khàn đến không chịu nổi, khó chịu hệt như có vật gì đó mắc kẹt trong cuống họng của mình vậy. Ai, chắc chắn là Quý Duyệt Phong đã nghe được sự khác lạ trong giọng nói của mình a. Nếu như thường lệ thì nữ nhân này dễ dàng gì buông tha cho cơ hội chọc phá mình như vậy, thế nào bây giờ lại vẫn ngoan ngoãn nằm im a.

Khẽ tách hai chân của Quý Duyệt Phong ra, hoa viên như ẩn như hiện bên trong lúc này đã lộ ra trước mắt nàng rõ hơn bao giờ hết. Tần Nhuế vươn ngón tay trượt vào bên trong mật động nhỏ hẹp, không trêu chọc, cũng chẳng mang theo bất kì tư niệm nào khác, chỉ đơn giản là bôi thuốc. Vì thuốc mỡ khá trơn nên Tần Nhuế cũng không gặp nhiều khó khăn khi tiến vào trong cơ thể Quý Duyệt Phong.

Ngón tay vừa vào đến liền có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và ấm nóng bên trong. Mồ hôi sượt qua thái dương chảy xuống cằm rồi theo đó từng giọt, từng giọt nhỏ xuống giường. Tần Nhuế thở phào trong lòng khi biết Quý Duyệt Phong không thấy hình ảnh chật vật như vậy của mình. Hít một hơi thật sâu, nàng tiếp tục phần việc còn dang dở.

Ngón tay mang theo thuốc mỡ xoay nhẹ bên trong hang động nhỏ hẹp, chậm rãi bôi lên những nơi đã vì mình mà chịu tổn thương.

"Ân..." Một tiếng rên nhẹ khiến cho cả hai đều đóng băng. Quý Duyệt Phong cắn môi, hai mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh. Nàng thật sự đã cật lực khắc chế bản thân không bật ra tiếng, thế nhưng vào lúc thân thể bị Tần Nhuế lấp đầy, nàng biết mình vô pháp chống cự. Từ trong ra ngoài đều đã ướt đến không chịu nổi. Nếu như không phải chính mình đang mang thương tích, Quý Duyệt Phong nhất định sẽ quấn lấy Tần Nhuế khiến cho nữ nhân kia muốn mình.

Bên tai là tiếng thở dốc của Quý Duyệt Phong. Trước mắt là đóa hoa rực rỡ cùng mật dịch óng ánh. Xúc cảm từ ngón tay lại chân thật đến như vậy, khiến mỗi lần cử động Tần Nhuế đều có thể cảm nhận được những nếp gấp uốn lượn cùng nơi mẫn cảm hơi gồ lên bên trong. Một cảm giác kì lạ đánh vào tâm Tần Nhuế, nàng không muốn rời tay, ngược lại còn muốn tiến vào sâu hơn nữa.

Tần Nhuế cả kinh với suy nghĩ đáng xấu hổ của mình, nàng sợ hãi rút tay về, vẻ mặt trắng bệch nhìn đến Quý Duyệt Phong. Vừa rồi lúc rời đi Tần Nhuế còn thấy được hạ thân của nữ nhân kia khẽ run lên. Nhưng mà dù cho có luyến tiếc như thế nào đi chăng nữa thì Tần Nhuế cũng sẽ không để bản thân mình rơi vào đọa lạc.

__________________________

Đang lúc Tần Nhuế tự hỏi, thì đùi của nàng đã bị một thứ nóng rực mịn màng dính chặt lấy. Đều là nữ nhân, dĩ nhiên Tần Nhuế không thể không biết đấy là cái gì. Nhìn Quý Duyệt Phong đung đưa chiếc eo nhỏ như không có xương, dùng chỗ tư mật kia ma sát vào bắp chân của mình.

Chiếc đầu ngẩng cao, khiến cho vùng cổ và bộ ngực tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Thân thể chằng chịt vết thương ngâm trong nướcấm lại thoát ra một tầng mồ hôi mỏng manh, vài giọt nước bám trên hai khoả tròn trắng nõn, gắng gượng lưu lại trên đỉnh ngực lung lay sắp rơi xuống. Đôi môi phấn hồng hé mở, thở ra một đám rên rỉ mơ hồ. Cảnh tượng như vậy đánh sâu vào mắt, không phải là ai cũng đều có thể chống chọi.

"A... Tần Nhuế... Ư..."

Cùng với động tác nhịp độ mỗi lúc một lớn, Quý Duyệt Phong cũng phát ra tiếng rên câu nhân ngâm nga. Tần Nhuế gắt gao nắm lấy góc áo, để ngăn mình một khắc nào đó không khống chế được lại đặt nữ nhân này dưới thân chà đạp. Nhưng mà đối phương lại như đã biết được ý đồ của nàng, không chỉ dùng cặp mắt mê ly nhìn nàng, thậm chí còn kéo tay nàng đặt lên hai khoả ngực đang nhảy lên rất tròn.

Lòng bàn tay nóng rực khi chạm vào hai khoả mềm mại, tròn như địa cầu kia, Tần Nhuế cuối cùng nhịn không nổi, dùng sức vuốt ve. Cảm giác được hai khoả thịt mềm trong tay càng lúc càng căng cứng, Tần Nhuế lại càng dùng khí lực lớn hơn. Thậm chí khiến Quý Duyệt Phong cảm thấy ngực mình sắp bị Tần Nhuế bóp nát.

"Ư... Ư.. Tần Nhuế... Nhanh hơn..."

Quý Duyệt Phong vừa thúc giục, vừa đem hạ thể hướng lên đầu gối đang hơi giơ cao của Tần Nhuế. Chỗ xương cứng rắn kia chạm vào hoa viên mềm mại, Quý Duyệt Phong cuối cùng cũng lộ ra trạng thái mà có thể khiến cho Tần Nhuế lâm vào kinh diễm.

Không thể không thừa nhận, nữ nhân này thực sự rất đẹp. Cho dù đã bị giam trong ngục hai năm, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn như cũ không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm lắng đọng mặn mà. Nếu nói rằng trước đây lần đầu tiên nhìn thấy Quý Duyệt Phong, một nữ nhân mặc áo đỏ đẹp có thể xưng là ánh mặt trời kinh diễm. Thì đến nay, rút đi ánh nắng chói chang, còn lại là một vẻ đẹp nội liễm.

Vẻ đẹp này, sâu không lường được. Không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn là sâu trong tâm hồn.

"Quý Duyệt Phong..."

Tần Nhuế gọi tên Quý Duyệt Phong, nàng cũng không biết vì sao lại phải gọi tên nữ nhân này, chỉ đơn thuần là muốn gọi nàng.

"Ư... A..."

Môi mỏng phát ra âm thanh, dường như là để đáp lại Tần Nhuế, lại dường như là đang rên rỉ. Quý Duyệt Phong một lần lại một lần đem hoa viên non mềm ẩm ướt kia ma sát với đầu gối của mình, Tần Nhuế cảm thấy chỗ kia bị Quý Duyệt Phong cọ qua lại trở nên nóng bỏng vô cùng. Kịch liệt va chạm, ma sát, đầu gối bị dòng mật dịch tuôn ra thấm ướt, hoa hạch vốn giấu trong đoá kia đã ló ra, sưng đỏ như là bị xuất huyết. Thậm chí ngay cả
Tần Nhuế cũng cảm giác được nó hiện diện.

Cảm giác được cửa hang co rút mỗi lúc một nhanh, Quý Duyệt Phong càng ra sức đong đưa vòng eo. Từ bên hông mềm nhũn, dòng nướcấm dốc toàn bộ chảy xuống. Thấm ướt trên đùi Tấn Nhuế sau đó đổ vào bồn tắm hoà tan với nước. Phát ra một tiếng ngâm dài, Quý Duyệt Phong xụi lơ đổ vào trong lòng Tần Nhuế, kịch liệt run rẩy. Mà người nằm dưới hiển nhiên so với nàng cũng không thoải mái hơn được chút nào. Thở dốc dồn dập cùng với nhịp tim đập loạn, đều chứng minh cảnh tượng vừa rồi gây cho Tần Nhuế bao nhiêu rung động.

__________________________

Trong tình huống như vậy, Tần Nhuế lại phát hiện sức lực của mình căn bản không thể rút
ra khỏi thân thể Quý Duyệt Phong, vì vậy cũng chỉ có thể mặc cho nàng tiếp tục.

"Tần đại ngục trưởng lá gan cũng chỉ có từng này thôi sao? Rõ ràng còn chưa kết hôn mà đã vì chồng mình thủ tiết? Thật ra thì tôi không ngại làm tiểu tình nhân giữa hai người a, dù sao chúng ta ở chỗ này làm chuyện gì cũng không có ai biết tới!"

Quý Duyệt Phong vừa nói xong, hai chân đã kẹp chặn quanh hông Tần Nhuế, để ngón tay nàng có thể xâm nhập càng sâu Tốc độ qua lại ra vào càng lúc càng nhanh, số lần cũng ngày càng nhiều, Tần Nhuế có thể cảm giác được dũng đạo khô khốc kia trở nên ẩm ướt và nóng rực, thậm chí còn có thể nhìn thấy từ cửa hang thần bí kia tràn ra chất lỏng trong
suốt. Cảnh tượng đó cơ hồ là giống với mộng cảnh đêm đó, cũng khiến cho Tần Nhuế không thể phân biệt được đây là thật hay là một giấc mộng khác nữa.

Trên mặt Quý Duyệt Phong yêu mị mang theo một tia hồng triều cùng ẩn nhẫn, bàn tay cầm lấy tay Tần Nhuế tốc độ tiến vào lúc nhanh lúc chậm. Tần Nhuế hiểu loại cảm giác đó, chính là mẫu thuẫn vì muốn lập tức đạt tới cao triều, rồi lại sợ mình không thể chịu đựng. Nhìn Quý Duyệt Phong bộ dạng như vậy, Tần Nhuế biết chính mình cũng không thể khắc chế được rung động trong lòng.

Tay, bất giác cử động, cho dù không được Quý Duyệt Phong khống chế nhưng vẫn không hề muốn dừng lại. Tần Nhuế cúi người giữ lấy người dưới thân, hôn tới cổ nàng, xương quai xanh, ngực, còn có đỉnh nhỏ ưỡn cao, chiếc bụng đang thổn thức.

"Tần Nhuế, muốn tôi! A..a"

Tần Nhuế còn chưa trải qua chuyện này, bình thường không có những nhu cầu sinh lý như phụ nữ ba mươi, rảnh rỗi lại không biết cách lên các trang web đi tìm hiểu. Cho nên mặc dù có trải qua một lần, nhưng khả năng của nàng vẫn không hề có chút kỹ thuật nào.

Hạ thể phải chịu đựng những loạt va chạm "xông ngang đánh thẳng" không hề kỹ thuật gì, Quý Duyệt Phong lựa tiết tấu mà chuyển động cũng có thể làm cho ngón tay chạm được một chút vào điểm nhạy cảm bên trong.

"Tần đại ngục trưởng, kỹ thuật của chị thật sự là tệ quá, cũng may kẻ chị sắp kết hôn là một nam nhân a"

Quý Duyệt Phong làm bộ như vô tình nói, cũng chạm được vào điểm yếu của Tần Nhuế. Nhìn người dưới mặt hồng vô tư, rõ ràng đây là điều mà nàng chờ mong, những vẫn khiến Tần Nhuế cảm thấy mất hứng. Theo đó động tác trên tay càng thô lỗ.

"Quý Duyệt Phong, mặc cho có phải nam nhân hay không, anh ta so với cô đều mạnh hơn gấp trăm lần. Ít nhất anh ta còn là một người tự do. Còn cô chỉ có thể bị giam ở đây mãi mãi!"

Nghe được lời của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong chậm rãi mở mắt nhìn nàng. Trong tròng mắt đen mang theo chút hơi nước không dễ dàng phát hiện. Nhưng dưới ánh đèn rọi xuống lại hiển hiện hết sức rõ ràng. Cất giấu trong đó, chỉ có một người là Tần Nhuế. Còn trong mắt của đối phương, lại không có mình.

"Tần Nhuế, liếm đi..."

Quý Duyệt Phong chợt ôm lấy đầu Tần Nhuế đang mai phục trên ngực mình, kéo tới giữa hai chân. Nhìn vườn hoa trước mặt nở lớn, cánh hoa hồng thắm đã bị mật dịch trong suốt thấm ướt, hướng ra ngoài kiều diễm nở rộ. Lộ ra hoa hạch giấu kín bên trong. Cửa động đang bị hai ngón tay lấp kín, mặc dù là tắc đầy nhưng nhiệt dịch lại vẫn nhè nhẹ chảy ra.
Trướ cảnh tượng như vậy, mặt mũi Tần Nhuế lại đỏ lên. Nữ nhân này, sao lại có thể phóng khoáng trong chuyện này đến vậy?

Mặc dù có chút chần chừ, nhưng cuối cùng Tần Nhuế vẫn cúi người, hé miệng hôn lên nơi đó. Chỉ một đụng chạm nhẹ cũng đủ cho thân thể Quý Duyệt Phong run lên, nụ hoa kia tràn ra mật dịch càng thêm mãnh liệt. Tần Nhuế không biết vì sao Quý Duyệt Phong lại muốn mình làm như vậy, nhưng nàng không phải đứa ngốc, nàng cũng có thể nhận ra Quý Duyệt Phong như vậy.

Nghĩ vậy, cử động của Tần Nhuế ở cả miệng và tay càng thêm mạnh mẽ. Đầu lưỡi ướt mềm dựa vào bản năng, lướt dọc theo chiếc khe giữa hai cánh hoa qua lại hoạt động, thỉnh thoảng dùng hàm răng cọ vào hoa hạch sưng đỏ phía trên. Dù nhỏ nhặt, cũng khiến cho Quý Duyệt Phong phát ra tiếng rên thoả mãn. Dần dần, Tần Nhuế tựa hồ nắm được một ít kinh nghiệm. Không chỉ dùng đầu lưỡi đơn thuần liếm ở đó, mà thỉnh thoảng còn dùng răng cắn.

"Tần Nhuế, Tần Nhuế, nhanh hơn chút nữa. A...a.."

Cảm giác được đầu lưỡi Tần Nhuế nóng rực đang liếm chỗ tư mật của mình, Quý Duyệt Phong không kiềm chế được kêu lên tên Tần Nhuế, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn người kia
đang chôn đầu giữa hai chân mình, vươn tay ra ôn nhu vuốt ve, một tay khác đem bịt đôi mắt mình lại.

Nàng biết, mình chính là thích Tần Nhuế. Thậm chí so với thích còn lớn hơn nhiều nữa. Nếu như không thích, không thể sau khi bị nàng làm tổn thương lại khó khăn vượt qua như vậy. Nếu không thích, cũng sẽ không vì nàng đụng chạm mà sinh ra cảm giác. Rõ ràng không có chút kỹ thuật nào, cũng làm cho toàn thân mình sung sướng đến run rẩy.

Nữ nhân, vĩnh viễn đều là một loài động vật đầy cảm tính. Họ dù ham muốn cũng không cần quá nhiều kỹ thuật. Chỉ cần người mình yêu hôn một chút, cũng đủ cho họ thoả mãn.

Nghe thấy Quý Duyệt Phong thúc giục, Tần Nhuế hé miệng ngậm vào hoa hạch đã đỏ bừng, dùng hàm răng nhẹ nhàng nhay cắn, lại dùng đầu lưỡi ma sát. Kích thích như vậy, khiến cho cơ thể Quý Duyệt Phong ưỡn dậy, mà Tần Nhuế cũng có thể cảm giác được, dũng đạo bao lấy tay mình đang kịch liệt co rút, tựa hồ sắp tới.

Tốc độ trên tay Tần Nhuế càng lúc càng nhanh, giống như là tay cầm cương cưỡi ngựa đánh thẳng vào thân thể Quý Duyệt Phong. Đến khi người kia đã không thể nói nổi một câu đầy đủ, chỉ có thể ngắt quãng phát ra vài tiếng rên không thể khống chế. Tần Nhuế thích Quý Duyệt Phong như vậy, thích nữ nhân này chỉ có riêng mình, chỉ vì mình mà điên cuồng.

Nhưng mà, nàng lại không thể cho phép nữ nhân này đi vào cuộc sống của mình. Tần Nhuế thừa nhận, nàng rất ích kỷ, cũng rất xin lỗi Quý Duyệt Phong.

"A... Ưm..."

Đến cao triều Quý Duyệt Phong rên rỉ ra tiếng, thân thể nâng lên thật cao, rồi sau lại ngã sóng ngoài trở lại trên giường. Nhìn dòng chất lỏng ào ạt tuôn ra mặc kệ ngón tay đang chắn lối, Tần Nhuế bất đắc dĩ đứng ở nơi đó. Cuối cùng, nàng cũng hành động y như mọi lần khác, sửa sang lại y phục sau đó đi ra khỏi phòng giam như chưa có chuyện gì xảy ra.

__________________________

"Nhuế Nhuế! Nhuế Nhuế chờ em! Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, đi nhanh như vậy làm gì!?"

Hôm nay là ngày Lễ Thất Tịch truyền thống của Trung Quốc, ngày này được mọi người xem như là ngày Lễ tình nhân ở Trung Quốc. Vì sao Lễ tình nhân này tồn tại chắc rằng không cần giải thích nhiều, ai cũng biết nó gắn liền với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ. Mọi người đều biết rõ, nên sẽ không hao công tốn sức mà đi giải thích, lãng phí thời gian của mọi người.

Cái gọi là Lễ tình nhân, tự nhiên chính là ngày lễ dành cho những người yêu nhau. Một khi đã như vậy, Quý Duyệt Phong khẳng định là muốn lôi kéo Tần Nhuế hảo hảo vui chơi một phen trong ngày lễ tình nhân này. Tối hôm qua sau khi kịch liệt vận động suốt một đêm, tám giờ sáng hơn, Quý Duyệt Phong tinh thần vẫn như cũ dậy thật sớm, nhân tiện đánh thức Tần Nhuế vẫn đang say ngủ bên cạnh mình.

Nhìn người nào đó cao hứng phấn chấn còn mang trên người dấu yêu ngân, cứ như vậy xoay người xuống giường chạy vào phòng tắm, Tần Nhuế bất đắc dĩ xoa trán thở dài. Cái thở dài này chính là khen Quý Duyệt Phong thể lực quả nhiên không giống người thường, tối hôm qua số lần làm thụ nhiều như thế, làm công cũng nhiều như thế, cơ mà sức sống vẫn như thế dồi dào. Mà chính mình chỉ có thể đau nhức cả thắt lưng nằm trên giường. Chẳng qua chỉ kém hai tuổi thôi, mà lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Tần Nhuế không chấp nhận được!

Mà tiếng thở dài thứ hai của Tần Nhuế lại càng thêm bất đắc dĩ. Hai người từ khi ở chung một chỗ, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn. Từ lúc quen biết đến giờ, hành vi của Quý Duyệt Phong càng thêm lớn mật. Mà chết hay không chết thì hành vi lớn mật này cũng không chỉ biểu hiện ở trên giường mà còn biểu hiện ngay cả tác phong thường ngày.

Thử hỏi, có nữ nhân nào lại dám không mặc gì mà ở trong nhà cứ lắc lư qua lại? Mặc dù nhà của các nàng xung quanh không có phòng khác, không ai có thể nhìn thấy, nói như thế thì cũng có chút kỳ lạ. Nhưng mà Quý Duyệt Phong nữ nhân này chính là thích thoải mái trần truồng một phen. Nói nàng phóng đãng, nữ nhân này thật đúng cũng chỉ là phóng đãng trước mặt mình. Nói nàng mê hoặc ở điểm nào? Vẻ ngoài động lòng người kia không phải là khi nàng mặc quần áo chỉnh tề đâu a.

Ngay khi Tần Nhuế ở trên giường oán giận hành vi phạm tội của Quý Duyệt Phong, thì nữ nhân kia đã tắm rữa sạch sẽ bước ra. Nhiệt khí trong phòng tắm, theo cửa phiêu tán ra bên ngoài. Tần Nhuế giương mắt nhìn, tầm mắt giống như nhựa cao su dính vào, khiến cho con người trở nên đui mù.

Thân thể Quý Duyệt Phong vừa tắm rửa xong, mang theo tầng tầng hơi nước. Nàng không che đậy bất kỳ thứ gì mà hướng cô bước đến, càng gần, thân thể hoàn mỹ kia của nàng lại càng thêm rõ ràng. Mái tóc đen dài xoã ra trước cổ cùng phía sau lưng, ngẫu nhiên vài giọt nước rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lạch cạch hoà cũng với tiếng tim đập của Tần Nhuế càng rõ ràng.

Có lẽ nhìn thấy được tầm mắt nóng rực của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong mỉm cười, càng nhanh bước đến. Chẳng qua là bước chân này nhanh nhưng không loạn, giống như người mẫu sải bước trên sàn catwalk. Bước chân tuỳ ý nhẹ nhàng, hai chân thon dài cùng với cặp đùi xinh đẹp, theo động tác của nàng mà đong đưa. Ngẫu nhiên lộ ra phong cảnh hoa viên, lúc này mọi nhất cử nhất động qua mỗi một giây đều hấp dẫn tầm mắt của Tần Nhuế.

"Nhuế Nhuế."

Trong nháy mắt Quý Duyệt Phong đã đi đến bên người Tần Nhuế. Nàng hạ thắt lưng lấy tay nâng cằm của Tần Nhuế, làm cô ngẩng đầu nhìn mình. Chẳng qua tầm mắt của đối phương đã bị hoa khoả trắng tuyết hấp dẫn. Dù sao, hai khoả kia thật rất thưởng mắt, cô muốn không nhìn nhưng lại dị thường không thể.

"Ha ha, Nhuế Nhuế ánh mắt nhìn thật háo sắc nga."

Thông minh như Quý Duyệt Phong lại như thế nào không phát hiện tầm mắt không bình thường kia của Tần Nhuế. Mặc dù ngoài miệng nàng nói như vậy, chứ thật ra lại cố ý ưỡn ngực nâng hai khoả vũ khí kia lên, để cho Tần Nhuế dễ dàng nhìn thấy.

"Em thật sự là yêu tinh."

Tần Nhuế mở miệng mắng Quý Duyệt Phong, nhưng đồng thời nội tâm của cô cũng rất rõ. Chuyện Quý Duyệt Phong là yêu tinh, cho tới bây giờ không cần nghi ngờ. Nữ nhân này từ nhỏ cho dù là gương mặt quá mức xinh đẹp hay dáng người giống như ma quỷ đều mang bộ dáng câu dẫn người. Nếu không phải như thế thì làm sao chính mình sẽ bị nàng hấp dẫn, câu mất hồn phách, mê hoặc tâm can.

Giờ khắc này, chẳng qua nhìn toàn thân đã phát dục của Quý Duyệt Phong, thân thể cô cũng bắt đầu có cảm giác. Có thể nói nữ nhân sống thiên về tình cảm, các nàng khi đã yêu một người, càng muốn giữ lấy, càng muốn có được người đó. Tần Nhuế vươn tay ôm thắt lưng của Quý Duyệt Phong, bàn tay đặt ngay vòng eo mảnh khảnh vuốt ve lên xuống, thậm chí mang theo vài phần cảm giác luyến tiếc không buông.

Cô biết lúc này chính mình muốn Quý Duyệt Phong.

"Ha ha, Nhuế Nhuế lại nghịch ngợm nga, không phải tối hôm qua đã làm nhiều rồi sao?"

"Tôi còn muốn."

Nghe Quý Duyệt Phong nói, Tần Nhuế không muốn bỏ qua, liền mở miệng ngậm lấy hai khoả phúc bạch cầu trước mặt mình.

"Ân"

Bộ vi mẫn cảm bị Tần Nhuế hàm trụ, khiến Quý Duyệt Phong hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn đối phương như tiểu hài tử chôn trước ngực mình quậy phá, trong lòng sinh ra mấy phần tâm tư.

Tầm mắt nhìn xuống thấy Tần Nhuế lộ ra nửa bờ vai. Làn da trắng nõn, không mang một chút tỳ vết. Xương quai xanh hình chữ bát cao cao đột khởi, nhìn qua giống như khe sâu tráng lệ, đẹp đến nỗi khiến người khác muốn cắn lấy. Quý Duyệt Phong nghĩ như thế cũng liền như thế mà hành động.

Nàng đẩy Tần Nhuế còn đang mai phục trước ngực mình ra, chậm rãi cúi xuống thân, mở miệng khẽ cắn vai từ từ lên cổ rồi trở lại xương quai xanh của đối phương. Vị trí mẫn cảm bị kích thích, Tần Nhuế dùng răng nanh gắt gao cắn môi dưới, bắt buộc mình khắc chế không phát ra âm thanh tu nhân. Hô hấp càng lúc càng nặng nề.

"Tần Nhuế."

Quý Duyệt Phong mở miệng kêu tên Tần Nhuế, mang tí thanh âm khàn khàn. Nữ nhân này, cho dù là thái độ đối nhân xử thế hay thói quen cuộc sống ngày thường đều là ẩn nhẫn, siêu cường tự chủ. Hiện tại, cho dù là trên giường vẫn không thay đổi được tính tình buồn tao này. Trong lòng Quý Duyệt Phong, nàng cho rằng phát sinh quan hệ thật ra là chuyện hết sức bình thường. Dù sao, cả hai đều là người yêu tối thân mật của nhau, làm sao lại cảm thấy thẹn thùng đây?

Thoải mái mà kêu đi, nuốt nghẹn như thế, chẳng lẽ không khó chịu sao?

Nghĩ đến điểm này, động tác của Quý Duyệt Phong càng thêm mạnh mẽ. Vừa rồi nàng hoàn toàn bị động giờ khắc này chuyển biến thành chủ động. Rất nhiều thời điểm, nàng biết Tần Nhuế nữ nhân này chính là cọp giấy. Nếu không phải chính mình nguyện bị nàng áp, chỉ sợ nàng chính là vạn năm thụ lưu truyền trong truyền thuyết, vạn năm hoàn toàn không thể xoay người.

"Ngô!"

Tần Nhuế âm thanh phát ra, vĩnh viễn đều là đan âm tiết từ. Mặc dù nghe có vẻ nặng nề cũng không quá sảng khoái nhưng cũng mang theo một loại tình thú đi. Từ lâu, Quý Duyệt Phong không cưỡng cầu cô phát ra thanh âm yêu mị, bởi vì nàng biết, đối với tính tình không tự nhiên kia của Tần Nhuế mà nói trong thời gian ngắn khó có thể làm được.

Hai người từ tối hôm qua đã làm chuyện yêu, liền không mặt quần áo ôm nhau đi vào giấc ngủ. Cho nên Quý Duyệt Phong muốn làm chuyện xấu càng thêm dễ dàng. Xốc chăn bông ở trên người Tần Nhuế ra, khiến cho thân thể mềm mại được giấu bên trong hiện ra trước mắt. Nàng nhìn thấy trên làn da trắng nõn kia, xuất hiện nhiều dấu vết màu đỏ không rõ. Có chút phía dưới xương quai xanh, có chút xung quanh bộ ngực, càng nhiều ở khu vực bụng.

Quý Duyệt Phong thật thích thời điểm trên giường vận động liếm rốn của Tần Nhuế, không phải vì Quý Duyệt Phong nàng mê luyến khu vực rốn, chẳng qua bởi vì rốn của Tần Nhuế so với người khác nhỏ hơn một ít cộng thêm việc cô chẳng có một tí sẹo lồi nào ở vùng bụng. Hai điểm này gộp lại khiến cho cái rốn nho nhỏ kia càng thêm đáng yêu.

Theo như Quý Duyệt Phong khai phá, cái rốn của Tần Nhuế cũng là một bộ vi mẫn cảm nhất của cô. Mỗi lần bị Quý Duyệt Phong chạm vào nơi đó, Tần Nhuế nói không ra khoái ý. Nàng vươn đầu lưỡi vòng quanh trước rốn, ngẫu nhiên đem đầu lưỡi thân nhập vào bên trong rốn, ngẫu nhiên dùng răng nanh khẽ cắn, mỗi một lần đều làm cho Tần Nhuế run rẩy.

Vốn đã trải qua một đêm hoan ái phá lệ mẫn cảm, mà buổi sáng lại là lúc động tình tốt nhất. Quý Duyệt Phong cảm giác được đúng thời điểm liền bắt tay chậm rãi tham hướng nửa khai mở hai chân của Tần Nhuế, nhắm thẳng hoa viên mà đi. Nơi xúc tua là một mảnh phá lệ cực nóng cực ướt. Cơ hồ vừa đụng vào, ngón tay Quý Duyệt Phong liền ẩm ướt.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Nhuế, lại nhìn về phía dưới xuất hiện một mảng ga giường ướt nhẹp, Quý Duyệt Phong nở nụ cười mang theo vài phần tà ác, khiến cho Tần Nhuế hận không thể một cước đem nàng đá xuống giường.

"Nhuế Nhuế thật ướt, làm ga giường đều ướt theo." Quý Duyệt Phong một bên dùng ngón tay xoa cánh hoa bên trong cùng với hoa hạch bắt đầu sưng tấy, một bên đi trêu đùa Tần Nhuế.

Nghe đến câu sau, Tần Nhuế vốn gương mặt đã đỏ ửng không thể đỏ hơn, giờ khắc này lấy màu đỏ của máu để so sánh càng chuẩn xác, hốc mắt cũng bởi vì thẹn thùng mà bịt kín một tầng hơi nước,nhìn qua phá lệ đáng thương cùng kiều nhược. Phải biết rằng, bộ dáng này của Tần đại ngục trưởng không phải lúc nào cũng có thể thấy a, cho nên Quý Duyệt Phong tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội lần này.

Rõ ràng nàng biết thân thể Tần Nhuế khẩn cấp chờ đợi nàng đi vào, nhưng Quý Duyệt Phong lại chậm chạp không chịu tiến bước, chỉ đơn giản ở bên ngoài không nhẹ không mạnh khiêu khích hoa hạch đang sưng đỏ kia. Phát hiện hạt đậu nho nhỏ ở trong tay mình càng ngày càng lớn, càng ngày càng hồng, ngay cả nhiệt độ so với bên ngoài càng nóng rực, Quý Duyệt Phong ý cười càng thêm đậm.

"Quý Duyệt Phong! Em làm thì liền làm! Còn không làm liền cút đi cho tôi!"

Tần ngục trưởng kiêu ngạo bắt đầu tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng đi. Quý Duyệt Phong thật đúng là sợ cô sinh khí với nàng cả đời, liền vội vàng vươn ngón tay giữa mạnh mẽ tiến vào nơi sớm đã ẩm ướt kia.

"A"

Chờ đợi lâu khiến cho thân thể sớm không phòng bị, lúc này lại lập tức bị lấp đầy, nói rằng tuyệt vời, cơ hồ không cần nói tự nhiên cũng biết a. Tần Nhuế ngẩng cao cổ, dùng bàn tay che lấy mặt mình, đồng thời dùng tay còn lại hung hăng nắm lấy ga giường. Lực đạo kia, giống như hận không thể đem giường phá hư đi.

"Nhuế Nhuế thoải mái không?"

Quý Duyệt Phong một bên hoạt động ngón tay phía trong cơ thể Tần Nhuế, một bên hỏi.Nhưng qua hồi lâu, cũng không đợi đối phương trả lời. Loại tư vị không nhìn thấy được này, hiển nhiên là khổ sở, mà người khơi mào Quý Duyệt Phong lại có tâm lý đùa dai. Nàng bắt đầu càn quấy, nâng cao tiết tấu, khi thì thẳng đến phủ Hoàng Long tiến vào chỗ sâu nhất; khi thì nhẹ nhàng lướt qua, ở phía trước cửa hoa viên bồi hồi.

Khi sâu khi cạn như vậy so với vừa rồi càng mang đến cảm giác mãnh liệt gấp đôi. Bởi vì Tần Nhuế không biết khi nào Quý Duyệt Phong sẽ tiến vào nơi sâu nhất của mình, cho nên vừa kinh hỉ vừa không biết trước được khoái cảm càng gia tăng độ mẫn cảm của cô. Hơn nữa Quý Duyệt Phong mỗi lần hành động, sẽ dùng sức cọ lấy thành vách đá bên trong. Cứ như vậy mà làm, phiến quân của Tần Nhuế sớm đã bị nàng đánh tan rã, tiếng rên rỉ cũng càng ngày càng không thể khống chế được.

"Quý... Quý Duyệt Phong ...A...Đừng..."

Tần Nhuế cố gắng khống chế tốt thanh âm của chính mình, muốn nói ra một câu đầy đủ. Ai ngờ Quý Duyệt Phong nữ nhân kia lại cố tình nhìn thấy được ý đồ, mỗi khi cô muốn nói chuyện, tốc độ trên tay cùng thế công càng nhanh hơn.

"Ha hả, Nhuế Nhuế muốn nói cái gì? Nếu em nhớ không lầm, vấn đề vừa rồi, chị còn chưa trả lời em."

Giương mắt nhìn Quý Duyệt Phong mang theo sắc mặt tươi cười xấu xa kia, Tần Nhuế biết mình nếu không nói ra hai chữ mà nàng muốn, hôm nay nữ nhân này nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng mà loại câu nói đó, như thế nào có thể nói ra đây. Nói không quá, chúng đích thực là một loại tu nhân. Mặc dù Quý Duyệt Phong mỗi một lần đều làm cho cô rất thoải mái, nhưng thật sự mà nói, chuyện như thế chỉ có thể giấu trong lòng thôi, ai lại nguyên một ngày rảnh việc nói ra ngoài miệng?

"Như thế nào? Nhuế Nhuế không muốn trả lời câu hỏi của em? Không đủ thoải mái sao? Xem ra, em còn phải làm cho Nhuế Nhuế thoải mái hơn a."

Quý Duyệt Phong dứt lời, lực toàn bộ cơ thể đều ép xuống. Tay không ngừng xâm nhập hoa kính kia, tiếp đó liền mở miệng cắn lấy hai viên đang cương cứng đã muốn động tình của Tần Nhuế. Mặc dù hai khoả mềm mại này không lớn hơn so với của nàng, nhưng đó là của vợ nhà nàng, cho nên Quý Duyệt Phong tự nhiên là thích a.

Mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, xoa nắn bao nhiêu lần, cắn bao nhiêu lần đi nữa, đều giống như kẻ nghiện hút thuốc phiện, căn bản không thể thoát ra. Nhìn, càng muốn nhìn; xoa nắn, càng muốn mạnh hơn, cắn, cũng càng muốn cắn lấy. Tổng kết mà nói, căn bản không hề đủ.

"Đừng... dừng tay ...Quý Duyệt Phong !..Đừng"

Bên trong cơ thể càng ngày càng tích luỹ một loại khoái cảm nói không nên lời, càng lúc xu hướng càng tăng. Tần Nhuế biết, mình chuẩn bị tới, mà cô có thể nhận thấy Quý Duyệt Phong căn bản không có ý tứ muốn dừng lại. Ngẫm lại người này tối qua mang dáng vẻ như lang như hổ, Tần Nhuế một lúc bỗng sợ hãi.

Nói vậy chứ người có thể khiến cho người ta từ khoái cảm này đến khoái cảm khác, phỏng chừng cũng chỉ có nữ nhân dâm đãng như Quý Duyệt Phong mới có thể làm được như thế đi.

"Nhuế Nhuế muốn tới."

Quý Duyệt Phong lưu luyến buông ra lời nói dâm đãng. Đồng thời còn không quên vươn đầu lưỡi liếm cằm rồi đến vành tai của Tần Nhuế.

"Nhuế Nhuế, nói cho em biết, thoải mái không?" Quý Duyệt Phong vẫn như cũ không chịu buông tha Tần Nhuế, đối phương mà không cho một đáp án thì dám chắc hôm nay nhất định sẽ ở trên giường nguyên cả ngày a.

"Tôi... thư... Ân... A"

Tần Nhuế rối rắm muốn mở miệng, nhưng khi cô vừa nói xong chữ thư, còn chưa nói hết cả câu đã bị thân thể kia thình lình kích thích liền biến trở thành thân ngâm. Cảm giác ngón tay của Quý Duyệt Phong ma xát địa phương mẫn cảm nhất trong cơ thể mình, bụng bắt đầu kịch liệt run rẩy, đại não trong nháy mắt là một khoảng không mờ mịt. Một cổ nhiệt lưu theo bụng chậm rãi kéo dài, thẳng đến trước cửa hang sau đó mãnh liệt chảy ra.

Người dưới thân rõ ràng đã muốn không chịu đựng nỗi, nhưng Quý Duyệt Phong vẫn không chịu buông tha Tần Nhuế. Nàng dán bên tai Tần Nhuế, một lần nữa mở miệng hỏi.

"Nhuế Nhuế, thoải mái không?" Ngón tay bên kia,lại vẫn như cũ qua lại tiến vào nơi đang bị lấp đầy bởi vì cao triều mà không ngừng run run thân thể.

"Quý Duyệt Phong ... A... tôi nói em dừng tay lại... mau... dừng tay, tôi thoải mái... thoải mái... cáp...A"

Rốt cục Tần Nhuế mở miệng nói ra điều nàng muốn nghe, Quý Duyệt Phong mới vừa lòng rút ta về. Mắt thấy nơi vừa bị ngón tay mình ngăn chặn bởi vì đột ngột mất đi chướng ngại mà dòng nhiệt lưu nhanh trút ra, Quý Duyệt Phong vừa lòng cười cười, đồng thời cúi đầu hôn cái trán đã bị che kín mồ hôi của Tần Nhuế.

"Quý Duyệt Phong! Trong vòng một tháng, em đừng nghĩ đến việc gặp mặt tôi!"

Tần Nhuế nói xong liền chống đỡ thắt lưng bước xuống giường, tuy rằng cô bước đi như bay, nhìn qua cũng không giống như nữ nhân vừa mới vượt qua "sóng lớn", nhưng Quý Duyệt Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai chân của cô có chút run lên cùng đôi tai đỏ ửng.

Ôi chao xem ra Nhuế Nhuế nhà nàng lại thẹn thùng a.

"Nhuế Nhuế! Chậm chậm! Để em hầu hạ chị tắm rửa thôi!"

__________________________

Nghe thấy Quý Duyệt Phong mời gọi, Tần Nhuế đôi chút sửng sờ, nhưng chẳng qua chỉ dừng trong chốt lát, liền cúi người hôn nữ nhân bên dưới. Đôi môi mềm mại tiếp xúc với đôi môi mềm mại còn lại, luôn cho người khác cảm giác hết sức thoải mái. Tần Nhuế đầu tiên chỉ dùng môi chạm vào đôi môi hơi mở của Quý Duyệt Phong, không vội vã tiến vào.

Cho đến khi đối phương đặt tay sau lưng mình càng ngày càng gấp, càng ngày hô hấp càng nặng, Tần Nhuế mới đem lưỡi chậm rãi tiến vào trong khoang miệng của Quý Duyệt Phong. Khi thân thể lẫn bộ vi linh hoạt mềm mại cùng nhau đông đưa, song mật giao hợp cùng một chỗ, Quý Duyệt Phong phát ra ngân âm thoải mái, đồng thời đem chân mình chen vào tách chân Tần Nhuế ra, ma sát chỗ tư mật nơi đối phương chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ.

Cảm giác thấy nhiệt độ nơi đó nóng khắp chân mình, Quý Duyệt Phong trong lòng cười trộm, không hảo ý tiếp tục trêu đùa.

"Đàng hoàng một chút."

Có lẽ do không chịu nỗi sự quấy rầy của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế mở miệng ngăn cản động tác không an phận của người dưới thân. Tiếp theo, rời hai cánh môi sớm đã bị cô hôn đến sưng đỏ, thậm chí là đôi môi đầy máu*, tiếp tục hướng xuống phía dưới hành động. (Editor: cắn đến chảy máu???? Không hiểu dụng ý tác giả lắm, chắc là hun đến môi đỏ tươi chăng? =.=")

Hôn vào cổ, rồi trên vai của nàng. Cho dù lực đạo rất nhẹ, rất ôn nhu nhưng Quý Duyệt Phong lại cảm thấy thân thể tê dại không nói nên lời, mỗi địa phương được hôn giống như ngọn lửa thiêu đốt. Trước kia, Tần Nhuế luôn đối đãi thô lỗ với nàng, cũng không chịu ở trên người nàng lưu lại một chút ấn ký hoan ái nào.

Quý Duyệt Phong biết, nàng đang băn khoăn, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mác. Có lẽ, đây chính là chân chính yêu thương một người. Thậm chí yêu đến ngay cả khi đối phương chỉ cần lưu lại dấu vết, nàng cũng hết sức quý trọng.

"Tần Nhuế, muốn em." Quý Duyệt Phong đứng dậy, để Tần Nhuế thoát quần mình ra đồng thời cỡi bỏ y phục của Tần Nhuế.

Chẳng qua nhìn thấy ánh mắt đối phương chợt loé lên một tia kinh hoàng, nàng dừng tay, chuyển sang vịn vai đối phương. Quý Duyệt Phong biết, mình bây giờ có lẽ vẫn không thể chạm vào ranh giới cuối cùng của Tần Nhuế, cho dù quan hệ bây giờ của cả hai là mập mờ không rõ, cho dù nữ nhân này đã bắt đầu cưng chìu mình đi nữa.

"Không sao cả." Tần Nhuế chợt mở miệng nói, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn, cơ hồ khiến Quý Duyệt Phong cho rằng mình nghe nhầm. Đang lúc trong lòng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Tần Nhuế, đối phương đã làm một hành động khiến người khác kinh người.

Một thân tây trang màu đen cùng chiếc quần từ từ thoát ra, ánh mắt Quý Duyệt Phong giống như nam châm dính chặt vào trên người Tần Nhuế, không cách nào lấy ra được. Mắt thấy đôi tay vừa mới vuốt ve thân thể của mình, không hoảng hốt không vội vàng cỡi bỏ nút áo sơ mi màu trắng ra. Cỡi nút đầu tiên, chiếc cổ thon dài của Tần Nhuế hiện ra trước mắt, da thịt nhẵn nhụi, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng nhỏ đến không nhìn thấy được. Nút thứ hai, nút thứ ba, cổ áo sơ mi bắt đầu mở to ra, trong đó lộ ra nội y màu đen bao quanh lấy hai khoả xinh đẹp. Trắng đen kết hợp, vào lúc này đây, hành động của Tần Nhuế đẹp đến hoàn mỹ, đến cực hạn.

Nút thứ tư rồi nút thứ năm, phảng phất như cuộn phim đang quay chậm. Chiếc rốn bên trong người Tần Nhuế triển lộ ra ngoài, so với mắt rốn của người khác nhỏ hơn một vòng, nó giống như hang động thâm sâu hấp thụ tầm mắt cùng tâm hồn của Quý Duyệt Phong. Khiến nàng hận không thể liền nhào tới hung hăng hôn, liếm lấy.

Đến nút cuối cùng, theo tiếng mà mở. Áo sơ mi trắng nõn hoàn toàn bị thoát ra, Tần Nhuế trên người chỉ còn mặc chiếc áo ngực, từ bên trong xuất hiện trước mặt Quý Duyệt Phong. Thân thể nữ nhân này, không mang một vết sẹo nào, sạch sẽ đủ để khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy mặc cảm tự ti. Đôi chân thon dài, không giống như lần trước ở bệnh viện thoát ẩn thoát hiện, lần này hoàn toàn hoàn chỉnh cho nàng thưởng thức. Đôi chân không mang một chút thịt dư nào dán chặc lấy tiểu khố màu đen bên trong, nếu như cẩn thận nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy dịch mật được cất giấu bên trong lớp vải mỏng kia.

"Tần Nhuế" Quý Duyệt Phong gắt gao chế trụ mép giường, nàng sợ mình sẽ không nhịn được nhào tới ôm lấy nữ nhân này. Càng sợ mình không tự chủ mà muốn cô.

"Đến đây." Tần Nhuế nhẹ giọng nói, lại một lần nữa áp lên người của Quý Duyệt Phong. Tần Nhuế làm loại chuyện này, sẽ luôn quên đi ngượng ngùng, vứt bỏ bản tính buồn tao, cô cường thế giống như một công quân.

Khi da thịt hai người dán vào nhau, giống như nước cùng nước dung hoà. Mềm mại, hoà hợp.

"Tần Nhuế! Tần Nhuế!" Quý Duyệt Phong không tự chủ kêu tên Tần Nhuế, hai trở ngại cuối cùng trên thân thể vô tình được cỡi ra. Cảm giác được hạt đậu hồng trên ngực của mình đã sớm cương cứng đang được Tần Nhuế ngậm vào miệng, loại cảm giác tê dại nóng bỏng làm cho Quý Duyệt Phong cơ hồ đánh mất đi tự chủ.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cùng Tần Nhuế làm loại chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu nhìn thấy Tần Nhuế loả thể. Nhưng hai người thẳng thắng cùng nhau làm loại chuyện thân mật như thế, chân chính cũng là lần đầu tiên. Tần Nhuế đối với nàng mà nói, luôn cao hơn nàng một bật. Nàng là tù nhân, còn cô là ngục trưởng quản lý nàng. Thậm chí, có nhiều lúc, Tần Nhuế chỉ nói một câu, liền có thể quyết định sự sống chết của Quý Duyệt Phong.

Vị trí tương đối của hai người như vậy, Quý Duyệt Phong giả vờ như hoàn toàn không để ý, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Đối mặt với sự thô bạo của Tần Nhuế, xong việc liền đi. Mỗi một lần, đều làm lòng Quý Duyệt Phong chua xót cơ hồ muốn hỏng mất. Chẳng qua, Tần Nhuế lần này so với trước kia hoàn toàn bất đồng.

Ánh mắt hiện giờ của nàng như ngọn lửa nóng rực, nhưng động tác trên tay mang theo một loại ôn nhu, kể cả chiếc lưỡi cũng mềm mại như kẹo ngọt. Nàng không giống như trước kia làm mình đau, cũng không nói những lời khiến mình tổn thương.

Quý Duyệt Phong đưa tay ôm lấy Tần Nhuế đang ở trên người mình, cảm giác cơ hồ hạnh phúc có thể chết đi.

"Thoải mái không?" Tần Nhuế đang lúc mai phục giữa hai chân Quý Duyệt Phong, nhìn chỗ tư mật của đối phương chảy ra dịch mật sớm đã làm ướt một mảng ga giường, vừa có chút kinh ngạc vừa có chút xấu xa hỏi.

"Ân, Tần Nhuế đừng dừng lại." Quý Duyệt Phong mở miệng thúc giục Tần Nhuế, đồng thời dùng sức đem đầu của cô hướng vào hai chân mình nhấn xuống.

Tần Nhuế chuyên tâm vận động miệng, không phát hiện Quý Duyệt Phong cơ hồ trên mặt đỏ ửng như muốn rỉ máu.

Dùng miệng phục vụ, tựa hồ luôn làm cho Quý Duyệt Phong đặc biệt dễ dàng thoả mãn. Tần Nhuế nhìn hoa hạch sớm đã trương cứng, há miệng nuốt vào, đồng thời cắn, dùng lưỡi ma sát qua lại.

"Ân, Tần Nhuế...a." Địa phương mẫn cảm bị Tần Nhuế như vậy đối đãi, Quý Duyệt Phong không khống chế được mà kêu lên một tiếng. Chỉ cần nghĩ tới việc Tần Nhuế là người sống theo nguyên tắc của mình, nữ nhân hoàn mỹ yêu thích khiết khích (bệnh sạch sẽ) như vậy lại đang vì mình mà làm loại chuyện như thế, Quý Duyệt Phong thân thể liền thoả mãn cơ hồ muốn đạt đến cao triều.

Quý Duyệt Phong biết, bộ dáng bây giờ của mình nhất định cực kỳ phóng đãng, cũng biết thân thể nhất định chảy ra rất nhiều dịch mật. Nếu không, bắp đùi sẽ không ướt, sẽ không nóng như vậy.

Tình cảm, là loại cảm xúc mà trên thế giới này không có người nào có thể khống chế được. Họ giống như đang cỡi trên lưng ngựa hoang, cho dù trong lòng của đối phương loạn hướng không để tâm đến, cho dù đem địa phương yếu ớt nhất của họ đụng vào, cho dù đó là vết thương, cho dù là mệt mỏi, họ vẫn không từ bỏ, không bỏ rơi đối phương, thậm chí còn liều chết liều sống đi bảo vệ, đi truy đuổi.

Quý Duyệt Phong rất muốn nói cho Tần Nhuế biết, mình thật sự rất yêu cô. Chỉ là hiện giờ, vẫn chưa phải lúc.

"Ân...A Tần Nhuế đi vào... đi vào... muốn em...ngô!" Mắt thấy Tần Nhuế chỉ dùng lưỡi không ngừng kích thích bộ vi mẫn cảm bên ngoài nhưng lại không đi vào bên trong mình. Thân thể trống rỗng khiến cho Quý Duyệt Phong không thể chờ đợi mà mở miệng yêu cầu, Tần Nhuế một bên chưa phản ứng kịp, nàng đã lấy tay phải của đối phương tiến vào nơi ẩm ướt của mình. Tay còn lại, Quý Duyệt Phong mở miệng ngậm vào.

"Quý Duyệt Phong"

"Ân? Nhuế Nhuế xấu hổ sao?"

Quý Duyệt Phong lên xuống chuyển động, nhẹ giọng hỏi. Tần Nhuế ngẩng đầu nhìn nàng, đập vào mi mắt là một màn vô cùng chật vật. Giờ phút này, Quý Duyệt Phong giống như chú mèo nhỏ vùi vào thân mình. Trên mặt nàng mang theo một tầng phiếm hồng động tình cùng những giọt mồ hôi mỏng, đôi mắt phượng màu đen hàm chứa hơi nước cứ như vậy nhìn mình, đầy quyến rũ lại mang theo một tia yếu ớt. Dưới ánh đèn mờ, hết sức mê người.

Nhìn thấy chiếc lưỡi béo mập từ từ đưa ra, hoàn toàn lộ ra rồi lại lùi về. Ngón tay giữa cùng ngón trỏ bị chiếc lưỡi bướng bỉnh từ từ tách ra, sau đó xuyên vào chính giữa. Một cổ điện lưu kỳ diệu từ tay truyền khắp cơ thể, loại cảm giác này, tới quá nhanh quá mạnh, thiếu chút nữa làm cho Tần Nhuế kêu lên thành tiếng.

Kinh hoàng, Tần Nhuế vội vàng rút tay từ trong miệng Quý Duyệt Phong ra, cả khuôn mặt đỏ bừng không dám nhìn Quý Duyệt Phong. Cô thế nào cũng nghĩ không thông, rõ ràng mình đang ở phía trên nàng, tại sao lại còn bị Quý Duyệt Phong đùa giỡn. Nghĩ tới đây, Tần Nhuế trong lòng sinh ra một loại cảm giác mất thăng bằng, muốn trả thù nàng, liền tăng nhanh động tác trên tay.

Thế công chợt trở nên mãnh liệt làm cho Quý Duyệt Phong ứng phó không kịp, nàng nắm chặt Tần Nhuế, đồng thời ngồi dậy đem cằm đặt trên vai cô.

Bên tai ngày càng hô hấp nặng nề cùng thân ngâm khiến cho Tần Nhuế gợi lên khoé miệng, người trong ngực run rẩy thân thể làm cô càng hưng phấn dị thường.

Tần Nhuế đưa tay đè tiểu bộ vi bên trong của Quý Duyệt Phong, chỗ địa phương này so với địa phương khác càng thêm nóng bỏng. Cảm giác được nơi ấy theo tay mình qua lại tiến vào, Tần Nhuế giống như tiểu hài tử phát hiện ra vùng đất mới, theo tiết tấu qua lại ma sát chỗ địa phương kia. Quý Duyệt Phong nhịn không được kêu lên, ý muốn thoát khỏi tay của Tần Nhuế đang đặt tại tiểu bộ vi của mình, vậy mà đối phương lại bất mãn dùng sức đè lại.

Khi tiểu bộ vi kia bị đè xuống, đồng thời ngón tay Tần Nhuế càng hãm sâu vào. Một tầng thịt mẫn cảm bên trong bị hung hăng tấn công, khiến cho Quý Duyệt Phong thoải mái cơ hồ muốn khóc. (editor: là điểm G, ai ko biết thì Google nhé)

Nàng bắt đầu có chút sợ loại cảm giác này, càng sợ mình sẽ chịu không nổi mà phá hư Tần Nhuế.

"Tần Nhuế, đừng như vậy." Quý Duyệt Phong nhỏ giọng cầu xin tha thứ, âm thanh kia đứt quảng xen lẫn van xin cùng hơi thở dốc, ngược lại càng khiến Tần Nhuế không cách nào tự khống chế được.

"Quý Duyệt Phong!" Tần Nhuế không biết nên biểu đạt tình cảm hiện giờ của mình như thế nào, chỉ có thể kêu tên Quý Duyệt Phong, đồng thời trên tay hoạt động càng nhanh hơn.

Khi hai ngón tay rã rời căn bản không thể động đậy được, mà nữ nhân trong ngực cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy, Tần Nhuế biết Quý Duyệt Phong đã đến. Nhìn người dưới thân đầy mồ hôi, trên mặt mệt mỏi rồi lại thoả mãn, Tần Nhuế chợt rất muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Đúng, cô quả thật đã làm như vậy.

"Tần Nhuế?" Chợt bị ôm vào lòng ngực mềm mại, Quý Duyệt Phong không hiểu mở miệng nghi ngờ hỏi, khiến Tần Nhuế trong lòng run lên. Cô cúi đầu nhìn Quý Duyệt Phong nằm trong ngực mình.Nữ nhân này, chẳng qua chỉ hưởng thụ một cái ôm đơn giản của mình, lại thụ sủng nhược kinh (kinh ngạc) như vậy sao? Xem ra, mình trước kia thật sự đối xử với nàng quá kém. Giống như khách nhân đi tìm thú vui, cùng người trải qua chuyện giường sự, sau cũng không thèm nhìn đối phương sống chết cùng cảm nhận ra sao.

Trước kia đối đãi với nàng như vậy, bởi vì Tần Nhuế không muốn cùng Quý Duyệt Phong có liên quan nào. Nhưng bây giờ, hành động như vậy chỉ bởi vì trong lòng không thể từ bỏ nữ nhân này được nữa.

"Không có gì, cô hẳn là rất mệt, tôi ôm cô ngủ."

"Ân."

Nghe được lời của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong thỏa mãn nằm vào trong ngực cô, cặp mắt hàm chứa vui vẻ nhắm lại. Trải qua một trận phiên vân phúc vũ (mây mưa), hai người đã sớm mệt mỏi cũng lười dọn dẹp lại ga giường, nằm ở trên giường liền trực tiếp ôm nhau ngủ.

Cảm thụ mùi hương cùng thân nhiệt của nhau, cho dù trong mộng, cũng cùng đối phương mộng đẹp bên nhau cả đời.

__________________________

__________________________

__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro