Chương 2: Án mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Án mạng

Đường Y Quán mới sáng sớm chưa kịp khai môn đã bị tiếng đập cửa dồn dập quấy nhiễu. Chính Văn ôm mặt trong lòng thầm mắng, nhưng biết là sự tình cấp bách cũng nhanh chóng chạy đi đón khách. Không ngờ chưa kịp chạy đến, cửa đã bị người phá gãy nằm trên mặt đất.

Bốn hạ nhân của Vương phủ nâng một cái cáng, trên cáng là Vương ccông tủ mặt mũi tím bầm, hai mắt trợn ngược, miệng chảy nước dãi không ngừng co giật toàn thân lại lạnh ngắt. Vương lão gia khóc như chết đi sống lại, nhất quyết đòi Đường Thanh Hoa đến chẩn bệnh ngay.

Văn Chính bị cảnh tượng đáng sợ kia dọa mất hồn, liền ba chân bốn cẳng chạy về Đường phủ thông báo.

Đường Thanh Hoa cầm lấy khăn vải lau tay, chậm rãi quấn tóc, mặc vào trường bào, thong thả phất tay.

Nàng còn không gấp.

_Tiểu thư, Vương công tử là cháu trai của Bối lặc gia, nếu chúng ta không kịp ứng cứu, e là sẽ gây ra phiền phức.

Trường Bình ở bên cạnh cài mộc trâm cho Thanh Hoa, nhẹ giọng lo lắng. Dù sao Đường Trung Hiền tại Lạc Dương đứng thứ hai không ai giám xưng thứ nhất, thế nhưng Bối Lặc Gia chính là hoàng thân quốc thích, không có thực quyền cũng có danh tiếng, người làm quan rất sợ đụng phải hoàng quyền, cho nên từ trước đên nay một nửa vẫn là tránh mạo phạm.

Đường Thanh Hoa thì không. Trong mắt nàng, cho dù là thánh thần hoàng đế hay là kẻ ăn xin ngoài chợ, có bệnh, vĩnh viễn cũng chỉ là một bệnh nhân.

Nhưng kỳ quái ở chỗ, không phải bệnh nhân nào Thanh Hoa cũng cứu chữa.

_Hắn đã chết, thánh thần cũng không cứu được.

...

Đường Thanh Hoa bước vào y quán, đầu tiên là nhìn cửa hiệu đã gãy nằm ngổn ngang trên mặt đất, sau đó mới nhìn Bối Lặc Gia đang gào khóc thảm thương, cuối cùng mới tiến đến bên cạnh Vương công tử.

_Hắn trúng độc, ta cứu không được.

_Cái gì?! Ngươi không khám cho hắn, nhìn qua liền nói không cứu được. Ngươi là cái giạng lang y gì?!

Bối Lặc Gia đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào mặt Đường Thanh Hoa quát. Trường Bình giật mình sợ hãi ở phía sau kéo tay áo của đại tiểu thư, nhìn đám nô tài của Bối Lạc Gia đã rút đao như thể sắp xông lên chém giết sợ đến mất hồn.

Văn Chính thấy sự tình căng thẳng liền đến trước mặt Bối Lặc Gia vuốt ngực cho hắn, nhỏ giọng phân trần.

_Bối Lặc Gia đại nhân, người xem Vương công tử đưa đến đây đã nguy kịch rồi, nếu người không tin tiểu thư nhà ta có thể đến Ngụy thị lang khám. Xin người đừng tức giận.

_Cẩu nô tài!

Bối Lặc Gia tức giận nâng chân đá Văn Chính ngã lăn dưới đất. Đường Thanh Hoa lúc này từ đai lưng của Văn Chính liền rút ra trường kiếm, xoay người nhanh như cắt chĩa vào yết hầu của Bối Lặc Gia. Trường Bình bị cảnh tượng này làm cho chân tay lạnh cóng, liền tiến đến kéo tay đại tiểu thư, cả người đều run rẩy.

_Xú nữ nhà ngươi, còn giám đối với ta uy hiếp. Ngươi có biết ta chính là sư huynh của Hoàng đế hay không, ngươi đang khinh thường Hoàng quyền, vũ nhục bệ hạ!

Bối Lặc Gia hét lên, thế nhưng lại bị mũi kiếm của Đường Thanh Hoa chặn đứng. Lúc này bên ngoài y quán đã tụ đến rất đông người xem náo nhiệt. Bọn họ thấy Đường Thanh Hoa dám chĩa kiếm vào Bối Lặc Gia, trong lòng liền hả dạ, nhưng cũng là thay cho Đường tiểu thư sợ hãi.

Vũ nhục hoàng đế, chính là tội khi quân phạm thượng, liền sẽ rơi đầu.

_Bối Lặc Gia, không tiễn.

Bối Lặc Gia từng bước vì đẩy ra ngoài cửa, mặt xám như tro tàn. Thể diện của hắn đều đã mất hết. Hắn không ngờ Đường Thanh Hoa giám đối với mình sỉ nhục như vậy. Liếc mắt thấy cháu trai đã không xong rồi, lại không thể đối cứng với Đường Thanh Hoa, bên kia nhân khí áp đảo, hắn tức giận hất kiếm của Đường Thanh Hoa, sau đó hét lớn rời đi.

_Khoan đã.

_Cái gì?

Bối Lặc Gia đen mặt quay người.

_Cửa gỗ bạch đàn một ngàn lượng bạc, ổ khóa kim đồng năm trăm lượng bạc. Phí trị thương cho Văn Chính mười hai lượng bạc. Tổng cộng một ngàn năm trăm mười hai lượng bạc.

Đường Thanh Hoa không cứu người, mà còn đối với hắn đòi đền bạc. Bối Lặc Gia cảm thấy trong đời hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục lớn như vậy, mà còn là bị một tiểu cô nương đáng tuổi con cháu sỉ nhục. Hắn tức giận rút ra bảo kiếm bên hông, ngay tại trên người Đường Thanh Hoa chém xuống.

Đường Thanh Hoa thân đứng thẳng tắp, mũi kiếm kia đã đến trên đầu vai nàng thì bị một thanh gương mỏng đỡ lại, bật ra sau. Đường Thanh Lâm nhanh như chớp gạt đi đòn đánh chí mạng của Bối Lặc Gia, đứng chắn trước mặt đại tỷ, lạnh lùng nói.

_Bối Lặc Gia, ngươi không thể tùy tiện ở Đường phủ chém giết được. Thứ sử Dương Trung Hiền là quan trấn phủ Lạc Dương, so với người cho dù thua kém quan cấp, nhưng ngươi là người sai trước. Vương công tử mạng quý Đường y quán ta không giúp được, nếu Bối Lặc Gia còn muốn cứu người thì mau đi thỉnh cao nhân.

Dương Trung Hiền là khai quốc công thần, mặc dù hắn không làm quan kinh thành, nhưng chính là vì hắn không muốn mà thôi. Hiện tại một nửa binh quyền đại Đường được giao cho hắn trấn ở Đông Đô, Bối Lặc Gia cho dù có muốn tổn hại đến hắn không khó nhưng là không thể.

Bối Lặc Gia không nuốt trôi cục tức này, nhưng nghĩ phải mau cứu cháu trai mình, như mây đen sai người nâng Vương thiếu gia rời đi. Thị dân một tầng lại một tầng hô hào tán dương Đường phủ.

Bối Lạc Gia ỷ quyền thế trước nay đã ức hiếp không biết bao nhiêu người. Vương thiếu gia ăn chơi trác tán, Vương phủ lại ức hiếp tiểu thương, trước nay ở Lạc Dương luôn đối chọi lại với Đường phủ. Ngày hôm nay Đường Thanh Hoa mạo phạm hắn, coi như đã trả cho bọn họ được một công đạo.

Bối Lặc Gia đi rồi, Đường Thanh Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. Thật sự nếu Bối Lặc Gia muốn giết người, dĩ nhiên Đường phủ cũng không cản hắn được. Đường Thanh Hoa hôm nay trái lại không cứu Vương thiếu gia, chính là cũng không muốn để hắn sống.

_A tỷ, ngươi vì sao không cứu Vương thiếu gia. Dù sao ở Lạc Dương, trừ bỏ đi một kẻ thù vẫn tốt hơn rất nhiều. Ngươi lần này sỉ nhục hắn, sợ rằng sau này hắn sẽ trăm đường tính kế trả lại món nợ này.

_Nợ sao? Là hắn nợ Đường phủ một ngàn năm trăm mười hai lượng bạc.

Thanh Lâm cũng không còn lời nào nói được. So với Thanh Hoa vốn không hứng thú với quan trường, Đường Thanh Lâm lại vô cùng nhạy bén. Bởi vì tài giỏi, cho nên Đường Trung Hiền đối với nàng có chút bất mãn, nhưng chưa từng phủ nhận khả năng của nàng.

_Trường Bình, viết một lá thư kể lại sự tình báo cho cha ta ở Trường An. Xảy ra chuyện, khi hắn trở về kinh chắc chắn sẽ làm khó cha ta.

_Hảo, nhị tiểu thư.

...

_Lý tỷ, Đường Thanh Hoa cũng không cứu hắn, coi như Vương cẩu tặc này không thể sống nổi rồi.

A Hòa nhìn nữ nhân ngồi trước gương đồng đang tỷ mỷ trang điểm, tóc dài như suối mượt đổ từ vai xuống mặt đất. Lý Ngọc Cơ xinh đẹp như yêu nghiệt, đôi khi sẽ cảm thấy nàng chính là hồng nhan họa thủy, là loại mỹ nhân họa quốc điển hình.

Thế nhưng, Lý Ngọc Cơ lại không có tâm tư này.

_Đường Thanh Hoa lợi hại như vậy?

A Hòa gật đầu. Mặc dù không được tiếp xúc nhiều với những kỳ nhân, nhưng A Hòa có một mạng lưới thông tin vô cùng tốt. Trước đây nàng là đệ tử cái bang, thiên hạ này nơi nào lại không có ăn xin, cho nên tin tức từ đầu chí cuối đều nằm trong tay nàng. Từ nhỏ nàng đã nghe danh của Đường Thanh Hoa, lần này diện kiến được, quả là không phải lời nói đùa.

Lý Ngọc Cơ trang điểm xinh đẹp xong liền đứng lên, nhẹ nhàng đi đến Thủy Vân Lâu. Phí Vân Kiều đợi nàng một buổi sáng, cuối cùng cũng đã đợi được mỹ nhân này.

_Phí lão bản, không phải tối nay sẽ có buổi diễn sao, vì cái gì phải nhanh chóng gọi ta tới nơi này.

_Lý Ngọc Cơ, đây là Thủy Vân Lâu của Lạc Dương, không phải Túy Ngọc Lâu của Trường An thành. Ngươi là khách, phải lấy đạo làm khách mà làm.

Phí Vân Kiều nâng chén cuống rượu, nhàn nhạt nói nhưng cũng không nhìn đến Lý Ngọc Cơ. Phí Vân Kiều là đại lão bản, ở nơi mua hương bán nguyệt này, mắt nàng sớm đã nhìn thấu hồng trần.

Lý Ngọc Cơ nói trắng ra chính là kỹ nữ, cho dù bán nghệ không bán thân, cuối cũng vẫn giống nàng là một nữ tử thanh lâu. Thế nhưng Phí Vân Kiều vẫn tinh tường nhận ra được, Lý Ngọc Cơ đơn giản cũng không chỉ là như vậy.

Người không biết, cho rằng đêm qua Lý Ngọc Cơ trình diễn chính là Kiếm Vũ. Nhưng nàng vừa nhìn qua liền hiểu, đó chính là một bài quyền.

Sợ rằng Lý Ngọc Cơ không đơn giản chỉ đến Lạc Dương trình diễn. Ngày hôm trước nàng đến, ngày hôm sau đã xảy ra án mạng. Ngày hôm qua Vương thiếu gia xác thực là đã ở Thủy Vân Lâu vui chơi, ngày hôm nay đã vong mạng, quan phủ còn đang phong tỏa Thủy Vân Lâu, còn chưa biết được vài hôm nữa có thể hoạt động hay không.

Ở Lạc Dương người oán thoán Vương phủ không ít, nhưng sợ hãi quyền thế của Bối Lặc Gia còn nhiều hơn. Cho nên hắn dù gây không ít họa, Đường Trung Hiền vẫn chưa từng cùng hắn đối đầu, và cũng chưa từng có ai dám đến tìm hắn tính sổ.

Lời này của Phí Vân Kiều, đánh động về cái chết của Vương gia, cũng là về hành vi của nàng đối với Đường Thanh Hoa.

_Ai nha, đáng sợ quá... nơi này hôm qua còn xảy ra án mạng.

Lý Ngọc Cơ như con chim sợ hãi nép một bên cửa tửu lầu. Phí Vân Kiều nhàm chán liếc mắt nhìn nàng, màn kịch này quả là gượng gạo. Phí Vân Kiều sao lại không biết Lý Ngọc Cơ đang ẩu tả diễn xuất, chỉ là nàng đã hại đúng một tên cẩu tặc cho nên Phí Vân Kiều liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua, thế nhưng dù sao cũng phải lên tiếng nhắc nhở vì đã ảnh hưởng đến Thủy Vân Lâu của nàng.

...

Rằng tháng Giêng, trước đó vài ngày Lạc Dương đã treo hoa đăng, đường phố lồng đèn rực sáng. Bởi vì Thủy Vân Lâu tạm thời đóng cửa để điều tra án mạng, Lý Ngọc Cơ cư nhiên sẽ không cần trình diễn. Nàng cùng A Hoa, A Lãi cùng A Lỗ đi dạo ngắm cảnh. Lạc Dương xa hoa không kém Trường An, nhưng không có khí tức của đô thành, lại trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn.

Lý Ngọc Cơ mua cho A Lãi và A Lỗ cùng A Hòa mỗi người một xâu quả bọc đường, chính nàng lại đi trước xách một túi đồ lớn. Đây toàn là y phục mới sắm được. Lý Ngọc Cơ thường ngày bát quái, sẽ làm ra vài chuyện quỷ dị mà A Hòa cũng không hiểu được, nhưng đối với hạ nhân cũng đặc biệt tốt. Các nàng đi theo Lý Ngọc Cơ, làm việc cực khổ, nhưng đối đãi cũng hậu.

Nào có chuyện chủ tử phải ôm đồ cho gia nhân ăn kẹo đường.

A Hòa gật gù, dù sao Lý Ngọc Cơ vẫn là hảo nữ nhân.

Chỉ là có vài chuyện nàng ra tay sẽ rất tàn độc.

_Mau mau kéo hắn lên... trời ơi, đây không phải Lâm thiếu gia sao...

Cái xác bị lôi đến trên bờ kênh, kéo đến rất nhiều người xem náo nhiệt. Lý Ngọc Cơ chen vào đám người, rũ mắt nhìn xác trên đã trương phình trắng nhợt, nhún vai rời đi, trong miệng còn ngân nga hát.

Đường Thanh Hoa Tết nguyên tiêu không được ăn bữa cơm đoàn viên, lại bị thỉnh đến nha môn xem xác chết, Trường Bình vừa giận vừa sợ. Đường Thanh Hoa dùng cây đũa gỗ nâng tấm vải che lên, nhìn qua tình trạng tử thi, sau đó nhàn nhạt đáp với bổ khoái.

_Hắn xác thực là bị chết ngạt nước, thế nhưng trước khi chết đã bị dùng độc. Độc này là cùng loại với độc hạ trên người Vương công tử.

Đại quan phủ Lưu Triệt nhíu mày. Chỉ trong vòng hai ngày, đã chết mất hai vị công tỷ. Hắn đã cho người điều tra Thủy Vân Lâu, nhưng đều không tra ra gì. Rõ ràng khi bị hạ độc, tính toán thời gian chính là khi đang ở Thủy Vân Lâu, nhưng lại không tìm ra dấu vết gì. Hôm nay lại thêm vụ án mới, quả thực dồn dập khiến hắn đau đầu.

_Hiện tại ngươi không nên tra án nữa, mà nên phía người đến bảo vệ Lưu công tử. Nếu như Lâm công tử cùng Vương thiếu gia đã bị hại chết, rất có thể người thứ ba sẽ là hắn.

Đường Thanh Lâm trầm giọng nói. Nàng mơ hồ đã biết vì sao bọn họ bị hại. Cách đây một năm, Đường Thanh Lâm đi Túy Hiên Lâu ở thành đông, biết được Vương thiếu gia, Lâm công tử say rượu chơi đùa một nha đầu của Túy Hiên Lâu, nàng lại không phải kỹ nữ mà chỉ lo việc tắm rửa cho các đại tỷ thanh lâu, không ngờ vì có chút nhan sắc nên bị hai công tử nổi lên sắc tâm cưỡng bức.

Thanh Lâm lúc đó cũng rất bất bình, muốn vì nàng đòi chút công đạo nhưng khi đó nàng đang được giao nhiệm vụ đóng quân tại thành đông, Đường Trung Hiền khi đó biết nàng trốn khỏi doanh trang đã lập tức cho người bắt về, đến khi nàng quay lại chỉ có thể kịp cùng các kỹ nữ của Túy Hiên Lâu chôn cất cho nha đầu kia. Nàng bị trúng độc, chưa kịp đi tố cáo quan phủ đã chết ngay sau đó.

Khi sự việc xảy ra, Lưu tam công tử mặc dù không hại nàng, nhưng là đã ở một bên chứng kiến mà không ngăn cản. Hắn là kẻ khiếp nhược, bị hai đại thiếu gia ép đi thanh lâu, nhưng đến khi chứng kiến sự việc cũng sợ hãi không giám tố cáo.

Lưu Triệt nghe xong, sợ hãi dẫn quân tức tốc hồi phủ.

_Thanh Hoa, mùi độc trên người bọn hắn rất giống với mùi độc mà ta ngửi được trên người nha đầu kia. Nếu thực sự bọn hắn bị giết vì chuyện này, Lưu công tử trúng độc, ngươi sẽ cứu hắn chứ.

_Thấy chết không cứu cũng là đại tội.

Thanh Hoa nhếch môi mỉm cười, theo sau Lưu Triệt đến Lưu phủ.

_Thanh Lâm, ngươi cho người điều tra nha đầu chết oan kia còn thân nhân hay không.

_Hảo, A Tỷ.

.

...

Khi đến Lưu phủ thì quả nhiên Lưu tam công tử đã trúng độc. Thế nhưng lần này Đường Thanh Hoa lại ra tay cứu hắn. Lưu công tử được Đường Thanh Hoa châm cứu, nặn ra máu độc, thổ huyết mấy lần mới thoi thóp nằm ở trên giường. Lưu Triệt ở bệnh cạnh trông thấy tam đệ đau đớn, mặt mày cũng tái xanh lại.

_Đường tiểu thư... tiểu tử nhà ta đã ổn rồi phải không...

_Tạm thời đã không nguy kịch. Thế nhưng độc này dù bài trừ vẫn để lại di chứng. Sau này... hắn sẽ khó mà luyện võ hay vận khí được.

_Không sao, giữ được tính mạng là tốt. Lưu tam đệ nhà ta sức khỏe vốn đã yếu, trước giờ luyện võ cũng chỉ để cường khang kiện thể...

Đường Thanh Hoa mỉm cười đứng dậy, Lưu công tử cũng thều thào hướng nàng nói lời cảm ơn. Nàng nhìn thoáng qua hắn, nhẹ gật đầu.

Rời Lưu phủ, Thanh Lâm kéo Thanh Hoa lên thuyền đi ngắm hoa đăng trên hồ Kính nguyệt. Đêm rằm, trăng tròn và sáng rực soi xuống mặt hồ lấp lánh những đóa hoa đăng được thả trôi dạt trên mặt hồ vô cùng sinh động.

_A tỷ, ngươi nói thấy chết không cứu cũng là có tội, cho nên mới cứu Lưu tam công tử.

Đường Thanh Hoa đứng trên mũi thuyền, ngắm ánh trăng tròn vành vạnh, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mặt nạ vàng trên mặt, cũng lạnh lẽo như mảnh trăng kia.

_Hắn không đáng chết, kỳ thực, độc hạ hắn chỉ khiến hắn đau đớn chứ không lấy mạng hắn được. Nhưng ta cảm thấy nếu bắt hắn chịu dày vò quả thực có chút tàn nhẫn, cho nên ra đã trừ bỏ độc tính trong người hắn, chỉ là di chứng kia cũng đủ trừng phạt hắn rồi. Lưu Tử Tam là kẻ hèn nhát, không phải kẻ xấu, vẫn là nên cho hắn con đường sửa sai.

_Sai chính là đã sai rồi. Nếu mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa được, thì kẻ gây họa cứ việc gây họa rồi sau đó đền tội là được sao.

Giọng nói cất lên như chuông đồng, trong gió lại tản ra hương hoa anh đào nhàn nhạt. Đường Thanh Hoa ngẩng đầu nhìn thuyền hoa đối diện, vô cùng phô trương, trên mui thuyền còn treo rất nhiều đèn lồng đỏ, thắp sáng cả một vùng nước trên mặt hồ.

Mà người vừa cất tiếng kia, chính là đại mỹ nhân Lý Ngọc Cơ.

_Người có tội phải bị xét xử nghiêm minh, trừng trị bằng pháp luật. Không thể tùy tiện lấy mạng đền mạng được.

Lý Ngọc Cơ nhìn bộ dánh thanh cao của Đường Thanh Hoa, trong lòng vô cùng chán ghét. Nàng nhếch môi cười, từ trong lồng ngực lấy một vật, ở trên tay chơi đùa, hướng người bên kia nói.

_Vậy ngươi nói xem, tội trộm hương này, nên xử trí như thế nào.

_A Tỷ... kia không phải là ngọc bội của ngươi sao.

Nghe lời Thanh Lâm nói, Thanh Hoa mới giật mình nhìn về phía Lý Ngọc Cơ. Quả thực là bảo vật của nàng lại nằm trên tay người kia. Chưa kịp phản ứng gì, Đường Thanh Hoa đã nhìn thấy Lý Ngọc Cơ thế nhưng ném ngọc bội của nàng xuống nước.

Tũm...

Ngọc phỉ thúy sáng trong phát ra hàn quang dần chìm xuống nước, Lý Ngọc Cơ cơ hồ vô cùng vui vẻ, thế nhưng khi nhìn thấy Thanh Hoa thật sự nhảy xuống nước lấy vật kia, lại càng cao hứng hơn, ở bên mạn thuyền không ngừng bật cười.

_A Tỷ... Văn Chính, A Tỷ không biết bơi, mau xuống cứu nàng.

Thanh lâm cả người tái mét run rẩy kéo lấy Văn Chính. Nhưng hắn chựa kịp nhảy xuống thì Trường Bình đã lao xuống nước. Lý Ngọc Cơ thấy một màn chủ tớ tình thâm, vô cùng tán thưởng vỗ tay.

_Nga... nước Kính nguyệt mùa xuân hẳn là mát mẻ.

Đường Thanh Lâm có bóng ma trong lòng, nàng tuy có thể chơi thuyền, nhưng đặc biệt rất sợ nước. Trước đây cả nhà nàng vì đắm thuyền mà lưu lạc, sau đó nàng mới được a tỷ nhặt về. Bây giờ xảy ra chuyện lại không thể lao xuống, trong lòng tức giận hướng Lý Ngọc Cơ quát.

_Ngươi rốt cuộc muốn gì. Lúc ở Thủy Vân Lâu phóng kiếm, hiện tại lại trộm đồ chọc tức nàng. Ta nói cho ngươi biết, nàng là đại tiểu thư của thứ sử thành Đông, nếu nàng có mệnh hệ gì, Túy Ngọc Lâu ở Trường An một đêm cũng sẽ thành tro tàn!

Lý Ngọc Cơ cầm quạt che môi cười, liếc mắt nhìn Thanh Lâm đang giận tím mặt, nhàn nhạt nói.

_Ngươi nếu lợi hại, đừng năm lần bảy lượt lấy danh thứ sử Lạc Dương Đông Đô ra. Người có giỏi thì đến cứu nàng.

Thanh Lâm siết tay, ở bên mạn thuyền lòng nóng như lửa đốt. Ngay lúc nàng định nhảy xuống thì Văn Chính ngoi lên, kéo theo Trường Bình lôi lên thuyền.

_Đại tiểu thư đâu?!

_Nhị tiểu thư... trong nước tối quá, ta thiếu chút nữa còn không thấy được... Trường Bình... hiện tại ta bị rút gân, không bơi được...

Ùm...

Thanh Lâm cuối cùng cũng nhảy vào trong nước, thế nhưng chỉ mới quẫy được vài cái đã sặc nước. Lý Ngọc Cơ thấy được thật sự không ổn, còn muốn chơi đùa bọn họ nên dành hướng mắt nhìn A Hòa. A Hòa dùng mái chèo chĩa về phía Thanh Lâm, kéo nàng lên thuyền.

_Lý Ngọc Cơ... ngươi thật sự... cầu xin ngươi cứu a tỷ...

_Nga... Đường phó tướng! Này là ngươi cầu xin ta.

_Phải... A tỷ ta thân thể không tốt... không biết bơi... sợ rằng nếu chậm trễ nàng sẽ không sống nổi...

Nhìn Đường Thanh Lâm nằm bò ra đất ho ra không biết bao nhiêu nước, Lý Ngọc Cơ cuối cùng nhún vai. A Lãi, A Lỗ, A Hòa đều không biết bơi, cư nhiên lại phải để nàng ra tay.

Lý Ngọc Cơ cởi ra tầng y phục bên ngoài, lụa thượng đẳng rơi trên mặt đất. Đường Thanh Lâm khóe mắt thấy được dáng người mờ nhạt của nàng qua tầng vải mỏng, không khỏi kinh sợ. Nàng quả thực quá đẹp.

Lý Ngọc Cơ không nhanh không chậm, cuối cùng nhảy vào hồ nước. Lý Ngọc Cơ không hổ danh là cực phẩm mỹ nhân Trường An, trên bờ chính là phượng hoàng, xuống nước chính là mỹ nhân ngư, mọi động tác của nàng đều vô cùng xinh đẹp.

Quá nhiều người nhảy xuống nước nên đã kéo theo sự chú ý của rất nhiều người tụ quanh hồ. Họ đều nhận ra đó là thuyền của Lý Ngọc Cơ và Đường Thanh Hoa. Lúc này chỉ hận không thể tiến lên chiêm ngưỡng.

Nước hồ Kính Nguyệt quả thực rất lạnh. Mùa đông chỉ mới vừa qua, hồ nước chính là từ băng đá mới tan ra vài ngày trước. Lý Ngọc Cơ lặn sâu xuống bên dưới, phát hiện ra một vật lấp lánh sáng. Đó là ngọc phỉ thúy trên tay của Đường Thanh Hoa mà người kia cư nhiên đã bất tỉnh.

Lý Ngọc Cơ bơi đến chỗ nàng, phía trên là những ánh đèn hoa đăng chiếu rọi, gần tới mặt nước càng nhìn rõ dung nhan người trước mặt. Chưa bao giờ Lý Ngọc Cơ ngắm nhìn ai gần đến như vậy, Đường Thanh Hoa là đầu tiên. Nàng cũng bất ngờ phát hiện, chiếc mặt nạ vốn dĩ trên mặt của Đường Thanh Hoa đã bị rơi mất, để lộ ra nửa mặt bên trái vốn luôn được che dấu.

Trên mắt trái vốn đã không còn nguyên vẹn của Đường Thanh Hoa hằn lên ba vết cào hung tợn, cho dù xinh đẹp đến mấy, những vết sẹo kinh khủng này cũng hoàn toàn hủy hoại nhan sắc của Đường Thanh Hoa. Hóa ra đây chính là điểm yếu của nàng.

Lý Ngọc Cơ là kẻ coi trọng nhan sắc, dĩ nhiên nếu rơi vào hoàn cảnh của Đường Thanh Hoa, có thể sẽ uất hận đến phát điên. Một người bị hủy hoại như vậy, sao vẫn có thể giữ được vẻ thanh cao nhàn nhã đó.

Lý Ngọc Cơ lấy từ trong lồng ngực khăn tay thêu hoa hải đường mà bản thân yêu thích nhất ở trên mặt Đường Thanh Hoa phủ lên, sau đó mới từ mặt hồ Kính Nguyệt trồi lên. Nước trên người chảy xuống, dán sát vào cơ thể xinh đẹp của nàng. Lý Ngọc Cơ ôm ngang người nữ nhân kia, đưa nàng vào kiệu hoa của mình, ra lệnh cho kiệu phu đưa Đường Thanh Hoa về phủ.

Lúc này A Hòa mới chạy đến khoác lên người Lý Ngọc Cơ phi phong lông cáo, Lý Ngọc Cơ nhìn theo kiệu phu đang mang Đường Thanh Hoa đi xa, ý vị thâm thường mỉm cười. Nàng quay lại hướng Đường Thanh Lâm, nhàn nhạt nói.

_Khi nào nàng tỉnh lại, nói với nàng nếu muốn lấy lại ngọc phỉ thúy thì đến Trường An tìm ta.

...

Lúc Đường Thanh Hoa tỉnh lại, Lý Ngọc Cơ đã rời khỏi Lạc Dương. Vụ án mạng Lưu Triệt điều tra đi vào ngõ cụt, Bối Lặc Gia uất hận trở về kinh thành, mang theo tro cốt của Vương thiếu gia như cơn bão tức giận rời khỏi. Lưu Triệt vì không phá được án, bị hạ một quan cấp, cắt bổng lộc một năm. Hình phạt này coi như là đã nể mặt Bối Lặc Gia, cũng là giơ cao đánh khẽ đối với Lưu Triệt.

Đường Thanh Hoa tỉnh lại sức khỏe mất hơn một tuần mới dần dần bình phục. Ngày nào Trường Bình ở bên cạnh chăm sóc, nhìn sắc mặt tái nhợt của chủ nhân liền rơm rớm nước mắt. Đường Thanh Hoa biết được ngày hôm đó nàng không quản tính mạng nhảy xuống cứu mình, cũng là vô cùng cảm động, càng đối với nàng yêu thương hơn.

Chỉ có Đường Thanh Lâm nhiều ngày nay rất bận rộn, dường như vẫn cùng Phí Vân Kiều làm một số chuyện gì đó. Phí Vân Kiều vốn không chỉ là lão bản của Thủy Vân Lâu mà còn là một đại thương gia có tiếng của Lạc Dương, hàng trong tay nàng buôn bán không chỉ có vải vóc, trang sức vàng bạc, ngọc và đá quý mà còn nhận vận chuyển vũ khí cho Đường phủ, thường sẽ là áo giáp cùng mũi tên.

Cho nên nhiều ngay nay tại Đường phủ khó có được yên tĩnh. Đường Thanh Hoa nhận được thư của phụ thân, thông tri rằng hắn mặc dù trên triều có bị chèn ép nhưng đều xoay sở được, chỉ sợ thời gian rời phủ kéo dài sẽ dẫn đến một số kẻ gây rối, đặc biệt dặn dò Đường Thanh Hoa phải cẩn thận.

Đường Thanh Hoa đặt lá thư của cha xuống. Thư được gửi đi từ Trường An, nói đến hai chữ Trường An lại nhớ đến nữ nhân bát quái Lý Ngọc Cơ. Những ngày này người gây rối nàng chẳng phải là Lý Ngọc Cơ hay sao.

Ngày hôm đó chính mình liều mạng nhảy xuống Kính Nguyệt hồ lấy lại ngọc, cuối cùng vẫn bị nàng chớp thời cơ lấy mất. Nàng ngay từ đầu đối với mình đã có thái độ cừu địch trêu chọc đến mình không ít lần, không hiểu là lý do gì.

Đường Thanh Hoa biết Lý Ngọc Cơ là kẻ đứng sau cái chết của Vương Thiếu Gia cùng Lâm công tử, nhưng nàng vẫn chưa từng vạch trần nữ nhân kia. Trên thi thể của Vương Thiếu Gia cùng Lâm công tử đều có hương hoa đào đặc hữu của Lý Ngọc Cơ. Hương hoa này ở lọn tóc của Lý Ngọc Cơ ngày hôm đó Đường Thanh Hoa cắt xuống rất ngào ngạt.

Một nữ nhân yểu điệu.

Hiện tại Đường Thanh Hoa có thể tấu với Lưu Triệt dẫn quân về kinh vây bắt Lý Ngọc Cơ tra án, nàng không tin nếu bản thân mình ra tay sẽ không tìm ra manh mối. Thế nhưng nàng không bất mãn với hành động của nữ nhân này.

Bởi vì nếu Lý Ngọc Cơ không giết Vương thiếu gia cùng Lâm công tử, với thế lực của lão gia bọn hắn, ai cũng không thể động được. Cái chết của đám công tử ăn chơi trác tán ức hiếp dân thường này, chính là một lời nhắc nhở sâu sắc.

Ác giả ác báo.

Đường Thanh Hoa cầm lên khăn tay dệt từ lụa tàm ti, sợi lụa ánh bạc ngân phát, phía trên thêu một đóa hoa hải đường hồng vô cùng mỹ miều, xinh đẹp không khác gì Lý Ngọc Cơ.

Đường Thanh Hoa nhìn ra cửa sổ, về phía kinh thành ở rất xa, trong miệng lẩm bẩm hai chữ.

_Trường An...

...

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro