Chương 10. Tin xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm hôm đó, quả thật mặt của Chung Hiểu Âu có chút bị sưng lên, trên gò má bên phải.

"Mẹ của tôi ơi! Bồ đây là làm sao rồi đúng không?" Tại phòng giải khát Trì Úy ra lấy cà phê thì đụng phải Chung Hiểu Âu, nhìn thấy cái mặt bị sưng tím lên của cô thì đưa tay lên sờ sờ.

Chung Hiểu Âu vội vàng dùng tay ngăn lại: "Đau lắm! Đau lắm! Đừng đụng vào!"

"Làm sao vậy? Bị người ta đánh hay sao?" Trì Úy giật mình hỏi thăm.

"Không có, đi đường thì bị ngã xuống đất mà thôi."

"Giỏi thật nha! Chỉ là đi đường mà làm sao lại để cho ngã thành như vậy được? Có nghiêm trọng không vậy?"

Chung Hiểu Âu cùng Trì Úy ngồi lại ở phòng giải khát tạm thời giải lao một lúc. Lúc cô nhớ đến chuyện Vương Linh liền thuận tiện cùng Trì Úy kể lại chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.

"Cho nên, tui cảm thấy là rất khả năng, rất có khả năng là tui thích phó tổng mất rồi!"

Trì Úy há to miệng cả người ngả ra phía sau, hai tay vòng lại trước ngực, cô nhíu mày: "Bồ đây đang là nói thật hay sao?"

Chung Hiểu Âu không có lên tiếng, chỉ dùng thìa khuấy khuấy cà phê trong ly: "Đầu tuần này chị ấy đã mời cả phòng bọn tui ăn cơm. Sau khi ăn xong chị ấy lại còn đưa tui về nhà nữa."

"... Phát triển nhanh như vậy?" Trì Úy đổ người về phía trước lấy, tay đặt ở trên bàn để đỡ lấy thân thể không khỏi kinh ngạc.

"Không có a... Chỉ là tui uống nhiều quá, lại còn bị ngã một phát." Chung Hiểu Âu vẫn rất thật thà đem chuyện mình giả say kể hết từ đầu tới đuôi cho Trì Úy nghe. Kể xong rồi cũng chỉ biết lắc đầu: "Tui cũng không biết mình làm sao nữa. Chỉ biết là mỗi ngày đều muốn nhìn thấy chị ấy, muốn được cùng một chỗ với chị ấy. Ấy vậy mà mỗi khi được cùng chị ấy đi chung với nhau, tui lại cảm thấy rất căng thẳng. Làm sao bây giờ được a, Trì Úy? Có phải là tui đã thật sự thích chị ấy rồi hay không?"

"Bồ hỏi tui, còn tui đi hỏi quỷ hay sao? Bồ thật đúng là heo mà!" Trì Úy chọc chọc cái mặt của Chung Hiểu Âu: "Bồ suốt ngày chỉ biết nhớ với thương, lại còn tìm mọi cơ hội để được gần người ta như vậy, còn không phải thích thì là cái gì a? Thấy tiếc Vương Linh mà! Nếu bồ đã thực ưa thích Cố Minh thì bồ phải nói rõ ràng với Vương Linh, nếu không là bồ không tôn trọng người ta."

"Tui biết, tui biết rõ mà." Chung Hiểu Âu gật đầu như bằm tỏi: "Đây còn không phải là tui đang cùng bồ nghiên cứu với thảo luận hay sao? Khi vừa mới tiếp xúc Vương Linh, tui cảm thấy là cô ấy rất tốt, hết thảy đều rất tốt, người nhìn cũng thuận mắt, lại xinh đẹp, lại biết săn sóc, biết chăm sóc người khác..."

"Vậy bồ còn muốn cái gì hơn nữa chứ!"

"Không có a, đúng là nếu chọn làm bạn gái thì người này rất thích hợp. Nhưng mà, trong lòng lại không có cái cảm giác động tâm."

"Vậy bồ đối với Cố Minh thì có?"

Chung Hiểu Âu khẽ gật đầu.

"Bồ thật đúng là..." Trì Úy bị cái người này làm cho bộ não phình to vì tức giận. Cô ngồi thẳng dậy nhìn chung quanh, cũng may là chung quanh cũng không có người: "Bồ phải biết là Vương Linh chân thành muốn được cùng bồ nói lời yêu đương đấy! Cố Minh, theo tui được biết, từ đầu đến chân là một thẳng nữ, một chút xíu dấu hiệu cong đều không có. Tốt nhất là bồ nên buông tha cho con đường thẳng của người ta đi, không nên đi qua cái cầu độc mộc này. Cây cầu này một khi rớt xuống thì chỉ có máu tươi đầm đìa cùng vách đá mà thôi." Trong giới này Trì Úy đã được nghe quá nhiều về những bi kịch vì thích thẳng nữ rồi, cho nên đối với loại tình cảm này của Chung Hiểu Âu cô thấy người này chính là đang tự mình tìm đường chết chứ không thể có kết quả nào khác được.

Chung Hiểu Âu nhấp một ngụm cà phê rồi mới trả lời: "Tui biết rõ a."

"Bồ thì biết cái gì." Trì Úy hít thật sâu một hơi rồi lại chăm chú nhìn nhìn Chung Hiểu Âu vài lần, sau đó phất phất tay, một lần nữa trở lại ngồi đối diện với Chung Hiểu Âu: "Được rồi, được rồi. Là chính tui rỗi hơi mà thôi. Chuyện tình cảm nếu có thể chỉ cần cố gắng là thành thì cũng không ra cái dạng gì. Nếu bồ thật có tuệ nhãn thì đã sớm thích tui rồi."

"Phốc!" Chung Hiểu Âu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nhìn Trì Úy, rồi sau đó nở nụ cười: "Phải nói tuệ nhãn của tui phân biệt được đâu là châu bảo nên mới không có thích bồ. Bởi vì bồ quả thực đúng là một trong những kiểu nữ côn đồ a."

"Cuốn xéo ~" Trì Úy lại chọc chọc cái chỗ bầm tím trên mặt của Chung Hiểu Âu: "Thực sắc tính dã*, hãy cứ xem như chuyện này là bình thường, cứ như vậy đi! Tui cũng chẳng muốn quản bồ nữa rồi. Bồ hãy sớm nói cho Vương Linh biết. Tránh cho cô ấy lại có ảo tưởng, cũng không làm chậm trễ người ta."

"Ừ ~ "

* Thực sắc tính dã: Chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người (Mạnh Tử)

"Còn về Cố Minh, bồ hãy tự mình cầu phúc đi nha. Nếu bồ đã thực sự xác định là nghiêm túc, tui cũng chỉ có thể giúp bồ nghe ngóng tình huống cụ thể của người này là như thế nào mà thôi."

"Thật sao? Cám ơn bồ, Trì Úy."

"Vậy làm thế nào cám ơn tui đây? Đang muốn được ăn đây, nên đừng có nói suông, đem thịt đến đây!"

"Cút!"

Hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa ra khỏi phòng giải khát.

Chung Hiểu Âu nhã nhặn nói lời từ chối với Vương Linh. Tất nhiên là cô cũng không nói nguyên nhân gì cụ thể, chỉ nói là vì cảm thấy không thích hợp. "Không thích hợp" đây thật là lí do dùng để cự tuyệt thuộc hàng Vạn Kim a. Vương Linh có chút khổ sở, nhưng lại không biết tiếp tục nói cái gì thêm nữa, đành chỉ nói: "Vậy thì làm bằng hữu nhé! Về sau cùng nhau chơi đùa cũng được mà. Nói không chừng tiếp xúc thời gian lâu dài, cậu lại cảm thấy hai ta thích hợp cũng nên." Chung Hiểu Âu cầm trong tay điện thoại đứng trước bức màn khách khí nói: "Được được", sau đó liền như trút được gánh nặng mà cúp điện thoại.

Trước mắt vấn đề cấp bách nhất chính là phải nhanh chóng tìm cho được phòng ở, bởi vì đến chủ nhật tuần này cô đã phải dọn đi rồi. Vấn đề là cho tới lúc này rồi mà cô vẫn chưa tìm ra được một căn phòng như ý. Hoặc là vẫn gần nơi ở cũ, hoặc phải thuê chung phòng, hoặc là không tốt bằng phòng ở cũ. Chung Hiểu Âu không thích thuê phòng cùng người khác, cô cảm thấy như vậy thì sẽ rất bất tiện.

"Ngày mai sau khi tan việc thì theo giúp tui đi xem phòng ở nha. Chủ nhật này chủ thuê nhà sẽ thu hồi phòng ở của tui rồi." Chung Hiểu Âu gọi điện thoại cho Trì Úy để xin trợ giúp.

"Đến bây giờ rồi mà bồ vẫn chưa tìm được chỗ nào ưng ý hay sao? Được rồi, xế chiều ngày mai bồ nhớ nhắc tui."

Buổi chiều ngày hôm sau, Trì Úy cùng Chung Hiểu Âu đi xem phòng ở. Nơi hai người tìm đến là Phòng môi giới bất động sản của Y thành. Người làm môi giới bất động sản là một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa tràn đầy vẻ thanh xuân, nhìn qua đã rất thuận mắt, có điều chẳng đưa ra được phòng ở nào cho ưng ý cả.

"Chị Chung này, kỳ thật có một căn học có hai phòng vô cùng không tệ. Hiện tại đã có người ở phòng ngủ chính, chị sẽ ở phòng sau, 600 m2. Chị có thể đi bộ tới công ty được, tan tầm chị có thể đi bộ dọc theo hai bên bờ sông để về nhà. Như thế vừa bảo vệ môi trường lại vừa khỏe mạnh."

"Tôi không thích cùng người khác thuê nhà. Rất bất tiện."

"Ngụ ở đó là người như thế nào?" Trì Úy ghé thật sát vào cô bé làm môi giới.

"Là một kiến trúc sư, có việc làm nghiêm túc. Hơn nữa cũng rất thích sạch sẽ."

"Cái này cũng nên cân nhắc mà, Chung Hiểu Âu."

Chung Hiểu Âu giẫm lên chân cô một cước: "Không cần cân nhắc. Giúp tôi tìm một căn hộ riêng đi."

Sau đó lại tìm được hai căn ở trên đường Lạc Xuân, thế nhưng vẫn không lọt được vào mắt Chung Hiểu Âu. Hoặc là hoàn cảnh quá kém, hoặc là hoàn cảnh tốt một chút thì lại quá đắt.

"Ôi! Nếu không bồ tới ở chung với tui đi. Cứ thế này thì cũng quá là khó tìm."

"Căn hộ của bồ chỉ có mỗi một phòng ngủ, làm gì có chỗ cho tui. Hơn nữa nếu tui tới ở thì bạn gái của bồ sẽ ở chỗ nào a?" Chung Hiểu Âu đã đi được một vòng, bây giờ bị nóng đến muốn ngất xỉu, sao người ta cứ nói là từ lập thu về sau sẽ có hơi lạnh chứ? Lúc này đây đã cuối tháng tám rồi mà còn nóng như vậy.

Trong lúc đó Trì Úy cùng với tiểu muội làm môi giới kia nói chuyện phiếm rôm rả đến phát ra lửa nóng, cứ như là hai người đã đặc biệt quen thuộc từ trước đến nay rồi.

"Chị Chung, còn có một căn hộ nhỏ. Hoàn cảnh a, điều kiện a đều phù hợp với yêu cầu của chị. Chẳng qua là có hai bộ phòng ở, cho thuê trọn bộ."

"Tôi đây chỉ có một mình, cớ sao phải thuê đến hai bộ phòng ở?"

"Có thể làm phòng sách a. Kỳ thật chỉ so với căn chỉ có một bộ thì cũng chỉ đắt hơn 500 nguyên. Phòng khách lại cũng lớn hơn một chút, hoàn cảnh rất tốt. Cách nơi chị đi làm có hai chặng xe buýt. Nếu chị cưỡi xe đạp đi làm thì cũng có thể được đấy."

Chung Hiểu Âu nghe vậy thì có chút động tâm, lập tức lại đi xem phòng ở. Căn hộ này đối diện với sân sau, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy công viên xanh mướt trong khu cư xá. Chung Hiểu Âu vốn còn muốn cùng môi giới bàn thêm một chút về giá cả, nhưng liền bị Trì Úy trực tiếp chặn ngang: "Thế này là được rồi, đừng có lựa chọn nữa. Chân đi đến nỗi sắp bị phồng rộp lên cả rồi."

Đêm hôm đó, sau khi xem hết phòng thì cũng đã 10 giờ đêm. Trì Úy thực là tìm đường chết khi đi giày cao gót, gót chân thật sự đã phồng rộp: "Không được. Đi không nỗi nữa. Đau."

"Hôm qua tui cũng đã nói cho bồ biết là hôm nay theo giúp tui xem phòng ở, vậy mà bồ lại còn đi một đôi giày cao gót như vậy." Chung Hiểu Âu vừa trách móc vừa lấy ra từ trong bọc một miếng băng dán dán lên miệng vết thương cho Trì Úy.

"Đi tìm xem chỗ nào đó ăn cái gì đi. Sắp chết đói đến nơi rồi đây." Trì Úy mở cửa xe.

"Ăn cái gì bây giờ? Tui mời bồ."

"Tất nhiên là bồ mời rồi, phải đi với bồ cả một đêm như vậy mà. Ăn lẩu nha?"

"Hai người? Ăn lẩu? Ăn lẩu thịt bò nha."

"Được." Chiếc xe Trì Úy đang dùng là một chiếc Chevrolet. Căn hộ cô đang ở cùng với chiếc xe này đều do người nhà cho. Gia đình Trì Úy làm nghề buôn bán. Ban đầu khởi nghiệp là mở cửa hàng, hiện tại lại chuyển sang làm khu sinh thái nông nghiệp Gia Nhạc. Cũng không phải là đại phú đại quý, nhưng cũng không tính là thiếu tiền, chẳng qua là sau khi Trì Úy công khai tính hướng thì cùng với trong nhà chặt đứt liên hệ. Điều người nhà có thể cho cô chính là một chỗ ở cùng một chiếc xe để cô không phải đi bộ.

"Về cái người Cố Minh kia a, tui đã nghe ngóng được không ít tin cho bồ đó nha." Trì Úy vừa vớt thịt bò từ trong nồi ra bỏ vào trong đĩa vừa nói. "Năm nay 30 tuổi, so với bồ thì lớn hơn bốn tuổi. Có một bạn trai, chính xác hơn mà nói, không phải là bạn trai, mà là vị hôn phu. Hình như ảnh cưới đều quay chụp xong rồi. Quốc khánh này sẽ kết hôn. Không phải người Thành Đô. Tạm thời còn chưa có kế hoạch sinh con..."

"Trước khi bồ mở miệng nói tin dữ chẳng lẽ không thể cho tui chuẩn bị tinh thần một chút được hay sao a? Bỗng nhiên nói một lúc nhiều tin xấu như vậy tui làm sao mà tiêu hóa được đây?" Chung Hiểu Âu còn chưa kịp ăn vào miệng được miếng nào, đồ ăn vừa mới bưng lên chứ đâu, trái tim của Trì Úy làm bằng cái gì vậy hả trời?

"Chị ấy sẽ kết hôn sao?" Tâm tình của Chung Hiểu Âu vốn đang rất tốt vì đã tìm được căn hộ vừa ý lại bị cái tin dữ này của Trì Úy thổi sạch bách.

"Đúng vậy, tui nghe được thư ký Tô nói, có lẽ sẽ không sai. Nếu bồ muốn khóc thì cứ khóc đi. Có điều đừng khóc quá lớn tiếng, sẽ bị nhiều người nhìn đấy."

Trong lòng Chung Hiểu Âu rất rầu rĩ, không còn hứng thú ăn thịt nữa, cô chỉ gắp lên một cọng rau để ăn.

Trì Úy thấy cô không lên tiếng thì biết người này thực sự mất hứng rồi. Cô cũng chỉ còn biết thở dài. Dù gì cũng đã sớm đoán ra được trước rồi. Cô xoa đầu của Chung Hiểu Âu một cái rồi rút tay lại, tiếp tục ăn thịt bò.

Bầu không khí thật yên tĩnh. Sự yên tĩnh này có chút bi thương. Trì Úy nhúng một ít thịt bò bỏ vào trong bát cho Chung Hiểu Âu: "Ăn thịt đi, đừng có ăn chay như thế. Cũng đâu phải động vật ăn cỏ đâu."

Ai ~ Chung Hiểu Âu nặng nề thở dài: "Tui vẫn luôn là người không thực tế, đúng không?"

"Ừ. Nói như rồng leo, làm như mèo mửa."

"Biết rồi. Nghe được tất cả đều là tin tức xấu như vậy thật chỉ muốn đánh nhau với bồ thôi." Chung Hiểu Âu gắp thịt bò quay về trong bát Trì Úy.

Trì Úy nhún vai: "Sớm biết rõ sự tình cũng là chuyện tốt, để mà giải quyết dứt điểm a."

Đêm hôm đó tâm tình của Chung Hiểu Âu rất không tốt, nhưng cũng không uống rượu, chỉ ăn vào một bụng thức ăn. Trái tim cô chỉ vừa mới chớm yêu đương vậy mà đã vội lụi tàn rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro