Chương 109. Tôi không đồng ý mà được sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức Chung Hiểu Âu bị lời nói của cô làm cho nghẹn lời, mất một lúc cô vẫn không biết làm như thế nào để nói lên khát vọng của mình nên đành phải nói một cách yếu ớt: "Chỉ là vận khí không tốt thôi nha. Vì không may nên mới gặp phải loại chủ thuê nhà vô lương như vậy."

"Đây không phải là chuyện vận khí tốt hay không tốt, mà là những người này hiện tại nhất định đã không tuân thủ đúng theo tinh thần hợp đồng. Em vẫn giữ hợp đồng đó chứ? Đây là sự trói buộc về mặt pháp luật đấy. Hợp đồng của em đâu rồi? Cho tôi xem một chút."

Trong lòng Chung Hiểu Âu khẽ rùng mình một cái. Cô đã biết rõ, Cố tổng không phải là loại người dễ mà lừa gạt được. Chỉ là một chút tâm tư ấy của mình mà thôi, làm sao lại khiến cho sự việc lại trở nên phiền toái như vậy đây. Cô nghiến răng: "Thôi được rồi. Người ta muốn chính là được cùng chị ở cùng một chỗ, nhưng không nghĩ ra được cách mà thôi." Hai tay của cô đan vào nhau rồi nắm lại thật chặt.

Bên kia Cố Minh cũng thu tay của mình lại. Cô đã đoán ra được là Chung Hiểu Âu nhất định có suy tính khác. Có điều, thứ cô không nghĩ tới đó chính là yêu cầu ở chung một cách lộ liễu như thế. Quá nhanh đi! Vì vậy mà cô nhất quyết cự tuyệt. Nhưng rồi nhìn thấy biểu lộ kia của Chung Hiểu Âu, lời cự tuyệt đã dâng lên đến trong cổ họng lại bị nuốt xuống. "Như bây giờ không phải là rất tốt hay sao?" Cố Minh vừa nói một cách mềm mỏng vừa nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của người trước mặt.

"Không tốt! Vô cùng không tốt! Cứ mỗi lần sau khi đưa chị về nhà xong em đều cảm thấy đặc biệt khó chịu. Em không nỡ bỏ chị lại. Em cảm thấy rất cô độc." Chung Hiểu Âu phiền muộn.

"Vậy sau này đừng tiễn nữa." Cố Minh vuốt ve mái tóc của cô.

Nỗi lòng của Chung Hiểu Âu lúc này ấy mà, uất nghẹn đến không chịu nổi. Nếu như không phải vì mình thích chị ấy, chẳng phải mỗi ngày đều sẽ bị những lời này làm cho tức chết đi hay sao. Cô cầm lên một ly trà sữa nóng uống cạn sạch rồi nghiến răng mà nói: "Ở cùng với chị thì không cần phải tiễn nữa."

Cố Minh đưa một tay chống cằm. Cô suy nghĩ lại một chút thì thấy, mặc dù có chút nhanh thật đấy, nhưng nếu như cùng Chung Hiểu Âu sinh hoạt chung một chỗ, sẽ là như thế nào nhỉ? Kìm lòng không được, Cố Minh tưởng tượng ra cái cảnh Chung Hiểu Âu sẽ trở thành một tiểu quản gia khăng khăng bắt cô không thể ăn cái này, không có thể ăn cái kia, cái gì cũng đều muốn quản.

"Nghĩ cái gì thế? Đến nỗi cười thành như vậy?" Chung Hiểu Âu hỏi.

Có sao? Mình có cười sao?

"Dù sao em cũng mặc kệ. Ngày mai em sẽ chuyển đến nhà của chị đấy. Chị mà không cho em vào cửa thì em sẽ nằm ngủ ngay bên ngoài cửa nhà chị, làm thần canh cửa cho chị luôn." Hiện tại Chung Hiểu Âu cũng đã tính đến tính tình của Cố tổng. Con vịt chết còn mạnh miệng. Lại là người đặc biệt không được tự nhiên. Nếu mà mình không cho chị ấy dùng thuốc liều cao thì nhất định chị ấy sẽ không mắc câu đâu.

"Thôi được rồi. Vậy em tìm công ty dọn nhà đem đồ đạc của em dời qua bên này đi vậy."

"Chị đã đồng ý?" Vì có chút kích động Chung Hiểu Âu nắm lấy tay của người trước mặt.

"Em nhất định sẽ ngủ ngoài cửa ra vào của tôi rồi, tôi không đồng ý mà được hay sao?" Cố Minh hiểu ý cười cười.

Ngày dọn nhà tới, Chung Hiểu Âu tìm một công ty dọn nhà đến dọn đồ đạc đi. Tất nhiên là trước khi đi vẫn phải cùng chủ thuê nhà thương lượng. Lần này thì chính cô mới là người vi phạm hợp đồng. Bởi hiện tại vẫn chưa đến thời gian thời gian hết hợp đồng, vậy mà bỗng nhiên cô lại muốn rời đi, khiến cho chủ thuê nhà bị tổn thất lợi ích. Cô đã phải bồi thường một tháng tiền thuê nhà. Xong xuôi cả rồi mới tất tất tát tát đem các thứ gì bỏ vào trong một chiếc xe vận tải nhỏ.

Ngày chủ nhật, Cố Minh ở nhà, trên người là bộ quần áo ở nhà. Cô ra trước cửa tiểu khu để dẫn người vào, nếu không thì chiếc xe vận tải nhỏ kia vào không được. Đồ đạc của Chung Hiểu Âu tất cả lớn nhỏ cũng không tính là thiếu. Vì vậy mà sau khi chuyển vào đã chiếm phòng khách của Cố Minh không ít chỗ.

"Những vật này có thể để chỗ nào mới được đây?" Chung Hiểu Âu hỏi.

"Trong phòng dành cho khách a. Tôi đã chuẩn bị cho em ở đó rồi." Cố Minh nói xong còn tới xách một cái thùng bưng đi giúp cô.

Chung Hiểu Âu vội vàng đi theo phía sau cô. Còn là phòng khách, đây là có ý gì? Hay là mỗi người ngủ một gian phòng hay sao? Vậy cũng được a. Dù sao trước cứ vào ở đi đã rồi hãy nói sau. Chờ đến buổi tối mình cứ đi leo lên giường Cố tổng, để xem đến lúc đó chị ấy có còn đem mình đạp xuống dưới đất được hay không. Nghĩ đến việc từ đây bắt đầu cuộc sống ở chung, Chung Hiểu Âu liền đặc biệt vui vẻ. Vì vậy mà cô cũng không để trong lòng vấn đề phòng dành cho khách hay là phòng ngủ chính nữa rồi.

Thời tiết càng ngày càng... như ấm hơn. Chung Hiểu Âu chỉ khoác lên người một cái chăn mỏng, cô đem một đôi tất tay đeo vào tay Cố Minh, còn mình cũng đeo vào một đôi tất tay khác.

"Sao bây giờ lại mặc mỏng như vậy? Như thế thì có lạnh hay không vậy?" Cố Minh có chút bận tâm.

"A? Em thấy cũng không đến nỗi nào." Chung Hiểu Âu cũng không thấy có gì đáng ngại. Dù sao thì cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi. Tối hôm nay cô còn nhất định phải leo lên giường Cố tổng nữa đấy. Vậy nên cái chăn này cũng chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.

"Như thế này là được rồi, phần còn lại để em tự làm là được. Chị không cần phải nhúng tay vào nữa đâu." Chung Hiểu Âu thực lòng không muốn để cho Cố Minh phải mệt mỏi.

"Vẫn còn nhiều thứ như vậy mà. Để tôi giúp em thu dọn đi. Dù sao có hai người thì cũng sẽ nhanh hơn một chút. Để tôi giúp em đem hành lý của em ra, còn em đem treo lên. Nhớ tìm chỗ cất cho tốt một chút." Nói xong Cố Minh ngồi xổm xuống cầm hành lý đem ra. Chung Hiểu Âu đi vòng qua chỗ rương hành lý, ôm lấy người này từ phía sau. Hôm nay người này mặc chiếc áo len màu lam nhạt, ôm vào trong ngực cảm thấy thật là mềm mại: "Có chị thật tốt."

Cố Minh vẫn đứng yên mà cười cười, cô đưa tay vỗ vỗ lên tay của người đang ôm mình: "Nhanh thu dọn các thứ đi thôi. Lát nữa chúng ta còn phải đi siêu thị mua thức ăn, buổi tối em nấu cơm."

"Được. Hôm nay chị muốn ăn cái gì?" Chung Hiểu Âu nhịn không được mà hôn một cái lên gáy của cô.

"Ách, em làm sao thì làm a. Với tôi thế nào cũng được. Vấn đề thực đơn này đừng có để cho tôi suy nghĩ làm gì." Nghĩ về chuyện này Cố Minh cảm thấy đau đầu. Cô luôn xoắn xuýt với việc mỗi ngày nên ăn cái gì.

Hai người cùng dốc sức dọn dẹp một phen, khi nhận ra thì đã mất nửa buổi chiều, lúc này mới dọn dẹp sang một bên để đi siêu thị ở ngay gần khu chung cư. Cái khi thay quần áo Cố tổng vẫn rất cẩn thận khi khóa chặt cửa lại, Chung Hiểu Âu rất muốn đẩy cửa vào, nhưng lại sợ bị đá ra ngoài.

Ngày chủ nhật, trong siêu thị có thật nhiều người. Hôm nay là ngày đầu tiên Chung Hiểu Âu chuyển qua nơi này, nên tâm tình rất là kích động. Ngay từ khi ra khỏi nhà, cô liền nắm lấy tay của Cố Minh, hồn như bị lên mây. Mười ngón tay đan chặt vào nhau đung đa đung đưa, đặc biệt giống như đứa trẻ vậy. Bị lây nhiễm bởi tâm tình của Chung Hiểu Âu, Cố Minh cũng cảm thấy rất vui vẻ, cô thả lỏng tâm tình, để mặc người này muốn làm gì thì làm.

"Cái này chị có thích ăn không? Vậy cầm hai cái a."

"Ôi, không phải là thứ này nha. Chị không thể uống đồ uống có chứa cacbon-axit được." Chung Hiểu Âu đã phát hiện ra Cố Minh vụng trộm đút vài lon cola vào trong xe đẩy.

"Nhưng nếu khi ăn lẩu gì gì đó mà uống cái này không phải là rất thích hợp hay sao?" Cố Minh chau mày. Thật đúng là tránh không khỏi mà. Bây giờ vừa mới bắt đầu vậy mà đã bị phát hiện ra rồi.

"Hiện tại không được. Phải làm sao cho dạ dày đại tràng gì gì đó khôi phục lại như trước đây đã rồi chị mới có thể uống một ít." Chung Hiểu Âu rất tuân thủ nguyên tắc khi lại đem chỗ Cocacola kia trả lại chỗ cũ.

Cố Minh hậm hực vượt qua khu bày đồ uống, phía bên kia là khu dành cho hải sản rồi.

"Chị có muốn ăn tôm hay không?" Chung Hiểu Âu hỏi.

"Có thể a."

"Nhìn này, chỗ tôm này xem ra còn rất tươi." Bên cạnh cũng có một người đang chọn lựa. Tình cờ, cả hai người cùng đưa tay cầm hộp tôm kia mà đụng phải tay. Chung Hiểu Âu giương mắt nhìn lên. Má ơi! Cô hoảng hốt đến nỗi đánh rơi cả hộp tôm, cứ như thể đang giữa ban ngày mà gặp phải quỷ vậy. Người nọ đoán chừng cũng chưa từng nghĩ là sẽ gặp phải cô. Nhưng dù sao người ấy cũng là người lớn hơn Chung Hiểu Âu mấy tuổi nên sẽ bình tĩnh hơn một chút. Người đó ho nhẹ một cái: "Làm gì vậy hả? Sao lại cứ như là đụng phải quỷ vậy chứ."

"Làm sao mà chị lại ở chỗ này vậy?"

"Chị thì không thể tới Thành Đô hay sao?" Hà Ninh cưỡng từ đoạt lý.

"Chị đến đây từ lúc nào vậy? Làm sao lại không tìm đến em?" Việc bất ngờ gặp được chị họ nhà mình ngay trong siêu thị khiến cho Chung Hiểu Âu bị choáng váng.

"Cũng mới đây thôi. Chị có việc bận a. Chị đến làm việc nên mới đến đây." Ánh mắt Hà Ninh hướng sang xem xét Cố Minh đang đứng bên cạnh Chung Hiểu Âu. Đến lúc này mới Chung Hiểu Âu hồi phục tinh thần lại, cô vội vàng giới thiệu: "Đây là chị họ Hà Ninh của em. Còn vị này, vị này chính là...." Chung Hiểu Âu còn chưa có kế hoạch công khai với người trong nhà, nên nhất thời không biết nên giới thiệu như thế nào cho phải.

"Cố Minh!" Cố Minh chìa tay về phía Hà Ninh, thế nhưng ánh mắt Chung Hiểu Âu lại nhìn từ Cố tổng rồi vượt qua sau lưng Hà Ninh nhìn tới.

Cái người ở phía sau lưng kia vẫn đang cúi đầu, trên tay cầm đồ uống, đó là một cô gái mặc một cái áo da màu đen thấp thoáng hướng bên này đi tới.

"Có hai bình Cocacola là được rồi. Cậu muốn mua tôm hay sao?" Cô gái kia đụng đụng vào vai của Hà Ninh.

Trong lòng Chung Hiểu Âu chứa đầy dấu chấm hỏi (???), vì cái gì mà Vương Linh lại gặp biểu tỷ nhà mình? Đã vậy lại còn đi chung với nhau như vậy đây?

Ánh mắt của Vương Linh thoáng có chút do dự nhưng rỗi cũng nghênh đón: "Hiểu Âu, trùng hợp như vậy?"

"Các người quen biết nhau?" Cả Hà Ninh cùng Chung Hiểu Âu dường như cùng đồng thanh một câu như vậy.

Thế sự vốn vô thường. Cả hai người Chung Hiểu Âu cùng Hà Ninh dường như đều đã đoán ra được một phần nào. Vương Linh mấp máy môi lễ phép cùng cùng Cố Minh chào hỏi. Đối với Cố Minh, cô có ấn tượng rất sâu, bởi đó là người phụ nữ đầu tiên khiến cho trái tim của Chung Hiểu Âu rung động. Đúng vậy, người này nhìn rất đẹp, khí chất cũng rất tốt. Ánh mắt của Chung Hiểu Âu thật tinh tường.

Chung Hiểu Âu không biết được Vương Linh cùng chị họ của mình là quan hệ như thế nào, làm sao lại quen biết nhau. Dĩ nhiên chị họ cũng không hiểu được là đang có chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng thì đã mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng. Nhất là trong khi Vương Linh cũng không phải là người thẳng. Chung Hiểu Âu cùng Hà Ninh ném về phía nhau cái ánh mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ.

"Tại sao chị lại biết Vương Linh?" Chung Hiểu Âu kéo chị họ sang một bên, hỏi bằng cái giọng thấp nhất. Vì cô bước đi có chút vội vàng, vậy nên chỉ mấy bước kéo người chị họ đi cùng đã vượt lên đằng trước Cố Minh cùng Vương Linh rồi.

"Vậy còn em, tại sao lại biết cô ấy?" Hà Ninh cũng không yếu thế.

"Em...." Chung Hiểu Âu nghẹn lời. Làm sao cô có thể nói cho chị ấy biết là mình nhờ thân cận nên mới biết Vương Linh đây? Nói rằng nhờ giới thiệu đối tượng mới biết? Trong khi người trong nhà cũng còn chưa biết tính hướng của mình.

"Được rồi. Chị sẽ ở lại Thành Đô trong bao lâu nữa?" Chung Hiểu Âu nhìn trái nhìn phải mà nói sang chuyện khác.

"Em quản làm gì? Chị đã nói là có việc rồi. Em đừng có để ý đến chị. Hãy xem như hôm nay không nhìn thấy chị đi." Hà Ninh mới không muốn mất nhiều thời gian với Chung Hiểu Âu ở chỗ này, cũng không muốn phản ứng với cô em họ này nữa. Cô lui về phía sau mấy bước, kéo Vương Linh sang một bên muốn bỏ đi ngay. Cô lịch sự quay về phía Cố Minh chào tạm biệt xong, trước khi đi vẫn còn ý vị thâm trường mà nhìn người này một cái. Vương Linh bị lôi đi, từ phía xa xa mà hướng về Chung Hiểu Âu vẫy vẫy tay.

"Đây là tình huống gì vậy a? Có phải chị họ của em cùng Vương Linh là bằng hữu hay không?" Đối với cô gái Vương Linh kia, Cố Minh vẫn luôn có một phần rất hiếu kỳ.

"Em cũng vậy mà, chỉ vừa mới... Mới biết được đây thôi." Chung Hiểu Âu nhìn theo bóng lưng của Vương Linh cùng chị họ đang dần xa, còn trong lòng lại thầm nghĩ Vương Linh là một cô gái cong như vậy, không biết là chị họ có biết hay không? Mình có nên nói cho chị họ của mình biết tính hướng của người đó hay không? Nếu vậy thì chẳng phải là trở thành công khai vấn đề của mình hay sao? Chung Hiểu Âu nghiến chặt hàm răng. Cô không thể nào để cho chị họ biết rõ chân tướng được. Trước kia mình cũng chỉ là không có cơ hội để nói cho chị ấy biết mà thôi. Thế nhưng lỡ như chị ấy lại thông qua Vương Linh mà biết được thì sao? Được rồi, được rồi! Hơi đâu mà đi quản! Chờ chị hỏi mình đã rồi hãy nói sau. Ngay cả tình huống Hà Ninh chính mình còn không biết là như thế nào đây.

"Chị họ của em cũng thích nữ giới?" Cố Minh cũng tò mò mà hỏi dò.

"Việc này.... Không phải chứ? Em cũng không biết nữa. Cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe chị ấy nói tới. Chẳng qua là trong nhà chỉ còn mỗi chị ấy cùng em là không có kết hôn. Chị ấy cũng không nói với em về phương diện này." Chung Hiểu Âu biểu lộ quái dị, dường như còn có chút xấu xa.

"Làm thế nào mà cậu lại quen biết em họ của tôi vậy? Cậu đừng nói với tôi rằng cậu là tiền nhiệm của nó đó nha?" Hà Ninh kéo tay Vương Linh lại rồi ghé vào bên tai người này hỏi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro