Chương 117. Đồng sự của chị gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bị cảm hay sao vậy?" Chung Hiểu Âu thấy Cố Minh bỗng nhiên hắt xì liên tục như vậy thì có chút long lắng hỏi người này.

"Có lẽ không phải đâu. Chẳng qua là cảm thấy cái mũi có chút ngứa mà thôi." Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cho nên hôm nay Cố Minh tự cho mình một ngày nghỉ ngơi thật sự.

Chung Hiểu Âu dắt tay cô cùng nhau đi ra ngoài. Vì hai người vừa ăn xong bữa sáng, cô thấy mình không nên kéo Cố Minh ra ngoài đi dạo một lúc để tiêu thực, nào có ai lại vừa ăn cơm trưa xong lại ra ngoài đi dạo tiêu thực như vậy chứ. Vậy nhưng Cố Minh cũng để mặc cho cô kéo đi. Thực tế thì, trong khu cư xá lúc này, vẫn có người đưa con cún con mèo đi dạo, thậm chí đưa cả trẻ nhỏ đi dạo nữa. Sáng sớm ngày chủ nhật, vậy mà náo nhiệt đến không ngờ.

"Chốc nữa chúng ta cùng đi chợ bán thức ăn để mua ít thức ăn nhé. Trong nhà không còn gì nữa." Chung Hiểu Âu đề nghị.

"Hiện tại hết cả rồi sao?" Kể từ khi Chung Hiểu Âu dời đến ở chung, đối với những việc trong nhà càng ngày Cố Minh càng không quan tâm tìm hiểu. Ví dụ như muối ăn trong nhà tựa hồ hết lâu rồi thì phải. Cô vốn rất ít khi đi vào phòng bếp, đã vậy Chung Hiểu Âu lại thích sắp xếp sửa sang nơi đó theo ý mình, vì vậy mà có đôi khi cô muốn tìm thứ gì đó cũng tìm không được. Một khi tìm không thấy thì cô chỉ việc dứt khoát gọi Chung Hiểu Âu là được rồi.

"Chị họ của em đã trở về rồi sao?" Cố Minh hỏi.

"Vâng."

"Cho nên, cô ấy cùng Vương Linh đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?" Thật hiếm khi thấy được Cố tổng cũng có thảnh thơi để mà tò mò bát quái chuyện riêng của chị họ nhà các cô.

"Hình như là chị ấy vừa mới bắt đầu cùng Vương Linh kết giao."

Cố Minh mấp máy môi, rồi sau đó nhếch môi cười, trông đầy vẻ thâm ý: "Đây là trùng hợp hay là?"

"Hay là cái gì?" Con mắt của Chung Hiểu Âu chỉ nhìn chằm chằm quầy hàng trong chợ bán thức ăn bàn tay không ngừng lật xem cá mú.

"Sao lại có sự trùng hợp như vậy? Không cùng em nói chuyện yêu đương được thì cùng chị họ của em? Còn không phải là vì không quên được em hay sao."

"Vâng!" Căn bản là Chung Hiểu Âu không tập trung lắng nghe người này nói cái gì: "Lão bản, con cá này bán thế nào vậy?"

"Em sao vậy? Em lại thử vâng một lần nữa xem!" Cố Minh chít véo cái eo của cô.

"A...! Chị làm sao vậy?" Cô hơi bị đau.

Nhưng Cố Minh không trả lời cô, vì vậy mà dù cho đầy bụng nghi hoặc, Chung Hiểu Âu cũng chỉ tiếp tục để tâm vào việc mua cá.

Cố Minh từ từ đi tiếp về phía trước thêm vài bước, thấy người kia vẫn một mực chuyên tâm lại cảm thấy tự trách. Mình đây là đang bị làm vậy? Tại vì sao mỗi lần đụng đến Vương Linh, bản thân mình lại để ý quá mức như vậy. Mỗi lần nhắc tới cô ấy mình lại không thể không bực bội, chẳng qua là mình đã cố cưỡng ép đè nén xuống mà thôi.

"Chị." Cố Minh vừa mở chiếc điện thoại ra để nghe thì chợt nghe thấy từ đầu kia một giọng nam trầm trầm vọng tới từ trong điện thoại.

"Chị à. Em đang ở trước cửa tiểu khu của chị đây rồi. Chị xuống đây đón em đi."

"Trước cửa tiểu khu? Em đang ở Thành Đô này hay sao?" Cố Minh hỏi với vẻ thần sắc nghiêm trọng.

Khi hai người đi mua đồ ăn trở về, quả nhiên Cố Minh nhìn thấy ngay trước cửa tiểu khu một thanh niên trong bộ dáng trông thật là cà lơ phất phơ với một cái rương hành lý cực lớn đặt ngay trước mặt: "Em tới Thành Đô làm cái gì vậy hả?" Cô tiến lên lập tức tra hỏi cậu em trai của mình.

"Ồ! Chị! Như thế nào mà chị lại từ bên ngoài trở về?"

"Chị đang hỏi em đấy, đến Thành Đô có việc gì vậy hả?" Cố Minh hỏi.

"Vâng! Là có chút việc. Chúng ta hãy về nhà trước rồi nói đi."

"Làm thế nào mà em tìm được đến đây?" Cố Minh nhìn cậu bằng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

"Còn không phải lần trước mẹ đã gửi cho chị thứ gì đó hay sao? Em cứ theo địa chỉ kia là tìm đến được. Dù gì thì em cũng đã là người lớn như vậy rồi, em lại còn không để cho chị phải đến sân bay đón em rồi đó sao? Ai đây? Chị! Vị này là...." Cố Vũ cảm thấy này người này trông đến là quen mắt a.

Cố Minh chau mày, không biết như thế nào mà Cố Vũ lại bỗng nhiên không mời mà đến, không thèm nói một tiếng nào đã bỏ chạy đến Thành Đô, lại còn xách theo một cái rương hành lý lớn như vậy: "Trở về rồi hãy nói a."

Trên tay Chung Hiểu Âu mang theo thật nhiều đồ ăn nên phải có chút cẩn trọng. Cô đã gặp qua người nhà của Cố tổng, mặc dù đó là cuộc gặp gỡ trong tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Cố Vũ mang theo rương hành lý đi vào nhà, nhưng đầu óc thì lại xuất khiếu bay bay. Kỳ thật cậu vẫn một mực luôn cảm thấy gương mặt của Chung Hiểu Âu có chút quen mắt, dường như là đã gặp qua trong trường hợp nào đấy. Bỗng nhiên, cậu vỗ đùi đánh bộp một cái, thể hồ quán đỉnh: "Rút cuộc tôi cũng đã nhớ ra được chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi."

Cố Minh suýt bị cậu hù chết, nên mắng mỏ: "Làm gì vậy a? Làm như thế là bệnh thần kinh đấy, biết không."

"Cô ấy là đồng sự của chị, đúng không? Chị, là cái người lần trước đã giúp chúng ta đây mà." Trí nhớ của Cố Vũ coi như cũng được.

Cố Minh nhìn lại Chung Hiểu Âu một cái. Đồng sự, đã từng, là đồng sự.

Chung Hiểu Âu vội vàng đem đồ ăn đi vào trong phòng bếp. Trong khi đó, Cố Minh lại chưa hề được chuẩn bị tâm thế sẵn sàng, chưa biết mình nên dùng cái tư thái gì để mà đón tiếp người nhà, đặc biệt là bây giờ cô đã cùng Chung Hiểu Âu sống chung với nhau.

"Em tới đây làm gì vậy? Tại sao lại đột ngột như vậy? Ba mẹ cũng không thấy thông báo gì cho chị. Đây là em đã vụng trộm chạy tới?" Cố Minh ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, trông đặc biệt giống như đang thẩm vấn.

"Cũng không phải vậy. Chị à, em chính là thật thích Thành Đô nha, nên muốn tới đây phát triển sự nghiệp." Cố Vũ gãi gãi cái đầu.

"Tới đây phát triển? Nếu vậy thì vì sao lại không cho ba mẹ biết? Nói đi, có phải em đã làm việc gì rước họa vào thân rồi, đúng hay không?"

"Ai nha! Thôi được rồi! Chị, lần này, nhất định là chị phải đứng về phía em đó nha. Ba mẹ thật là quá đáng! Bọn hắn bất công cũng thật là lợi hại đi. Còn không phải là vì bọn họ bắt em phải đi coi mắt hay sao? Em thật không thích chút nào. Em đã nói là để cho em tự lựa chọn rồi mà. Chị à, so với em thì chị lớn hơn, sao ba mẹ lại không hối thúc chị? Chỉ biết hợp sức lại mà hối thúc một mình em. Em cũng là con do họ sinh ra, có được không? Dù thế nào thì từ nhỏ họ cũng đã để em cho đại cô nuôi lớn lên, vậy nên bọn họ cũng không thể tiếp tục bất công với em như vậy được a." Cố Vũ đầy vẻ giận dữ, vừa nhắc đến trọng điểm, lập tức bùng nổ. Hóa ra là như vậy, Cố Minh mất nửa ngày không thể lên tiếng, phải mất một hồi lâu cô mới mở miệng: "Vậy thì em nên cùng ba mẹ nói chuyện cho tử tế, sao chưa gì đã đột nhiên chạy tới nơi này, làm như vậy thì làm sao có thể chấp nhận được?"

"Dù sao thì em cũng mặc kệ. Lần này em đã quyết tâm rồi. Từ nhỏ bọn họ đã nhẫn tâm để cho em lưu lại bên người nhà rồi, bây giờ lại còn ghét bỏ em. Em cứ dứt khoát đi ra là được rồi, không cần phải lắc lư trước mắt bọn họ nữa. Mắt không thấy tâm không phiền, cũng tránh cho nhị lão phải tức giận."

"Thôi được rồi! Trước tiên em cứ ở lại đây ở vài ngày rồi nói sau." Cố Minh thở dài. Cô thầm nghĩ lần này có thể là do Cố Vũ nhất thời tức giận nên mới cùng trong nhà cãi nhau. Cứ để cho em ấy ở lại vài ngày rồi hãy khuyên em ấy trở về.

Quả nhiên, đến buổi tối thì thấy Cố mẹ gọi điện thoại tới đây, hẳn là đã phát hiện Cố Vũ trốn đi rồi a. Cố Minh lại phải mất một phen an ủi mới trấn an được song thân. Trong khi cô đang bận bịu ở phòng ngủ để nghe điện thoại thì Cố Vũ đứng ở trong phòng bếp chìa tay ra trước Chung Hiểu Âu.

"Xin chào, tôi là em trai của chị tôi, gọi là Cố Vũ." Đây là người nhà tự thân giới thiệu đây mà. Chung Hiểu Âu hướng phía cậu ngại ngùng cười cười.

"Họ của cô là gì vậy?" So với người chị thì tính cách Cố Vũ hoàn toàn khác biệt.

"Chung Hiểu Âu." Chung Hiểu Âu vừa nhặt nhạnh bó rau cần vừa cẩn thận đánh giá cái người con trai có cùng huyết mạch với Cố tổng. Bề ngoài Cố Vũ rất cao, nhưng nét mặt của cậu lại trông có chút giống mặt búp bê, không hề có chút nào cái cỗ khí thế áp bách người khác, không hề giống Cố tổng. Ngày mình mới quen Cố tổng, cái khí tràng kia thật không hợp để thường nhân tiếp cận. Chỉ khi nhìn cho thật kỹ mới thấy, hai đầu lông mày quả thật rất giống nhau.

"Cô cùng với chị của tôi là đồng sự a? Thoạt nhìn thì thấy cô so với chị tôi nhỏ hơn nhiều đấy. Cô nhỏ hơn chị ấy bao nhiêu tuổi vậy?" Cố Vũ nói thật nhiều, nếu như Cố tổng cũng nói nhiều như vậy thì tốt rồi, Chung Hiểu Âu có chút xuất thần: "Làm gì vậy? Cậu đang tra hộ khẩu đấy à? Không thể tùy tiện hỏi tuổi nữ giới như vậy được nha."

"Ấy chết! Đây là tôi hỏi để biết cô nhiều tuổi hay tôi nhiều tuổi hơn thôi nha. Để xem tôi nên gọi cô là chị Chung hay gọi là tiểu Chung mà thôi."

Lòng trắng trong con mắt của Chung Hiểu Âu không còn chút máu*: "Cậu bao nhiêu? Mà tôi cũng chẳng quan tâm cậu bao nhiêu tuổi. Dù sao thì cũng khẳng định là cậu nên gọi tôi là chị Chung mới đúng, bởi vì tôi cùng chị của cậu sinh cùng năm." Chung Hiểu Âu không tiếc tâm cơ mà nói dối, chiếm cậu nhóc to xác này chút tiện nghi.

"Được rồi, kêu là chị là chị Hiểu Âu là được rồi chứ gì. Chị cùng chị gái tôi quan hệ tốt nhỉ? Chủ nhật mà vẫn tới đây cùng nhau ăn cơm."

* Bo đoán là tiểu Chung tức đến nỗi trợn ngược mắt lên đây mà.

"Đúng là rất tốt." Chung Hiểu Âu cũng thật là ngây thơ mà, thấy cái tên to xác Cố Vũ này gọi mình là chị thì cũng vui vẻ đến cười không ngậm miệng được.

Cố Minh tiếp xong điện thoại liền đi ra, vừa lúc bắt gặp hai người cười cười nói nói trong phòng bếp, càng nhìn lại càng có chút ngây người. Trong lòng cô có cảm giác cực kỳ lạ lẫm, em trai của mình lại đang cùng Chung Hiểu Âu sống chung một chỗ. Rất nhanh Chung Hiểu Âu liền phát hiện ra sự có mặt của cô: "Cố tổng."

"Chị.... Có phải chị đã cho mẹ biết là em đến đây?" Bỗng nhiên giọng nói của Cố Vũ trở nên mềm nhũn.

"Nói rồi. Bọn họ đã biết rõ em đang ở đây với chị rồi. Em cứ an tâm ở lại đây vài ngày đi." Cố Minh làm ra vẻ không để ý đến cô gái kia, nhưng thật nhanh quay sang dịu dàng nói với Chung Hiểu Âu: "Làm cơm cho Cố Vũ ăn có phải không? Em nghỉ ngơi một chút đi, đi ra ngoài này với tôi một chút."

"A? Chị này, em..."

"Cậu làm nhanh lên một chút, chúng ta ai cũng đều đói bụng cả rồi." Cố Minh túm lấy tay Chung Hiểu Âu rồi đi nhanh ra khỏi phòng bếp, làm cho Chung Hiểu Âu không kịp rửa cả tay. Cố Minh kéo cô vào rồi phòng ngủ chính rồi lập tức khóa trái cửa lại.

"Cố Vũ ấy mà, trước đó tôi thật sự không hề được biết trước chuyện như thế nào mà bỗng nhiên nó lại bỏ chạy tới đây. Chỉ vì nó và người trong nhà có chút mâu thuẫn, khả năng là nó ở lại hai ba ngày." Cố Minh nói với giọng có chút xấu hổ trong khi vẫn một mực không buông tay của Chung Hiểu Âu ra.

"Nếu vậy, có phải chị muốn em trước hãy đi khỏi đây hay sao?" Chung Hiểu Âu cúi đầu nói, trong lòng không khỏi có chút tủi thân. Cô biết mình không nên ấm ức, nhưng lại kiềm chế không nổi.

Cố Minh ngẩn người ra. Cô thật chưa từng nghĩ đến chuyện này. Lúc kéo Chung Hiểu Âu vào đây, cô chẳng qua là để bày tỏ với người này nỗi áy náy trong lòng vì Cố Vũ bỗng nhiên viếng thăm, sợ trong nội tâm người này không thoải mái. Ấy thế mà em ấy lại nghĩ đi nơi nào vậy? Có điều Cố Minh cũng đã nhìn ra được nỗi ấm ức nhưng vẫn tỏ ra là một người hiểu lý lẽ của người này. Quả thực là làm cho người ta cảm thấy đau lòng mà. Cô nhẹ nhàng kéo người ấy lại gần hơn: "Cái đồ ngốc này, ý tôi không phải là như vậy." Cố Minh mấp máy môi, rồi vòng tay ra phía sau lưng của Chung Hiểu Âu, ôm thật chặt: "Việc gì mà phải đi đâu chứ! Cứ để cho nó ngủ trên ghế sô pha là được rồi." Làm sao cô sẽ lại để cho Chung Hiểu Âu phải tránh đi chỗ khác như vậy được đây, làm vậy thì sao coi cho được? Tóm lại, sẽ có một ngày, đến thời điểm người trong nhà cần biết rõ, cô sẽ cho người nhà biết rõ. Hiện tại, dù đang cùng Hiểu Âu giãy giụa lảng tránh thêm một đoạn thời gian, nhưng cô đã nghĩ đến việc này rất nhiều.

"Ghế sô pha?" Miệng Chung Hiểu Âu nói lẩm bẩm, mà trong lòng lại tính toán thật nhanh. Vậy là trong vài ngày tới đây cô sẽ không còn cơ hội để lẻn vào giường Cố tổng nữa rồi. Nếu vậy thì không nên để cho cậu em ngủ trên ghế sô pha làm gì, cứ để cho cậu ấy ngủ trong phòng mình thì tốt rồi a. Đáng tiếc là, cái tính toán này dĩ nhiên là không dám nói cho Cố Minh nghe được. Tốt nhất là hãy để cho Cố Vũ chủ động đưa ra a. Nghĩ vậy xong Chung Hiểu Âu cảm thấy ấm áp trở lại, cô mổ ngoài miệng Cố Minh một cái: "Em vào phòng bếp, giúp cậu ấy làm cho nhanh một ít, chẳng phải là chị cũng đã đói bụng rồi hay sao."

Cố Minh hờn dỗi chưa kịp mắng người này một câu thì người ta đã kéo cửa chạy ra ngoài mất rồi.

Kế hoạch của Chung Hiểu Âu vậy nhưng chỉ mới được một nửa, bởi suy tính của cô thì thật tốt, nhưng cô quên để ý một việc: trước mặt chị của mình, một chút khí thế của Cố Vũ đều không có, có được không? Trước một người chị cường thế như vậy, còn dám yêu cầu không ngủ ghế sô pha, liệu còn có lần sau được ngủ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro