Chương 170. Hiểu Âu nhà ta có thể giống như Hà Ninh hay không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi tròng đen con mắt của Chung Hiểu Âu từ từ trợn to, trên trán cô nhăn nhăn nhúm nhúm lại thành một mớ. Cô vốn luôn sợ hãi mẹ của mình sẽ hỏi đến vấn đề này mà. Kỳ thật, kể từ cái lần Hà Ninh công khai ở Nam Sung về sau, mẹ của cô dường như mơ hồ có cảm giác gì đó không bình thường. Bà luôn hối thúc việc kết hôn, việc làm này nếu đem so với trước kia thì thấy càng ngày lại càng nôn nóng hơn. Lần trước, khi đi nhờ Vương Linh làm cố vấn, Vương Linh có cho đưa ra cho cô một ít trình tự. Cô cũng đã thử một ít, vậy nhưng hiệu quả không được là bao nhiêu, bởi vì nơi đó không được như thành thị nơi đây, không thể nhanh chóng tiếp thu được những phản hồi kia.

Mẹ lại đụng đụng vào vai của cô, tiếp tục truy vấn về đề tài kia: "Mẹ đang hỏi con đấy! Trong công ty có thấy đồng sự nam nào vừa ý hay không? Hoặc là có được bằng hữu giới thiệu cho người nào không?"

Chung Hiểu Âu nhìn qua cái chợ bán thức ăn đang hối hả mua bán kia mà đem lời muốn nói trong lòng nuốt trở về: "Không có a.... Hiện tại đàn ông con gặp đều không thấy mấy người tốt cho lắm, hoặc là bộ dạng không đứng đắn gì, lại còn đặc biệt tự đắc, luôn cho rằng mình đây là đệ nhất thiên hạ vậy."

"Đúng vậy không? Đàn ông con trai mà như vậy thì cũng không được, phải tìm được một người khiêm tốn thì mới tiến tới. Đúng rồi, lúc trước không phải con có nói là cần tiền mua phòng ở gì đó, như thế nào mà về sau lại không nói gì nữa vậy?"

"A, là thế này...." Chung Hiểu Âu hít một hơi thật sâu, cũng không biết vì sao chủ đề của mẹ lại nhảy cóc sang đến bên này như vậy: "Thì con vẫn muốn mua mà, nhưng rồi người ta yêu cầu muốn mua được căn hộ đó thì phải giao hết tiền nhàcùng một lúc. Vậy nên bạn của con mua lại, về sau con và cô ấy sẽ cùng nhau ở, cô ấy chỉ yêu cầu con ra tiền lắp đặt thiết bị là được." Chung Hiểu Âu vuốt vuốt cái mũi. Ngay bây giờ cô còn chưa có biện pháp nói cho mẹ mình biết, người mà cô cùng ở chung lại chính là bạn gái của mình.

Chung mẹ có cảm giác trong chuyện này có gì đó không thích hợp, thế nhưng lại không hỏi thêm gì nữa. Chung mẹ ở Thành Đô đã mua thức ăn dùng được ít nhất trong vài ngày cho các cô. Cố Minh có chút cẩn trọng, nói chính xác hơn một chút là cô không biết mình nên như thế nào ở chung cùng Chung mẹ, cho nên cô liền dùng hết khả năng mà tăng ca, ở lại công ty. Vậy nhưng dường như người nhà họ Chung luôn giữ nghiêm một tập quán, đó là luôn vì người chưa trở về mà chờ đợi. Có hôm, phải hơn 10 giờ đêm Cố Minh mới trở về, về đến nhà vẫn thấy Chung mẹ cùng Chung Hiểu Âu ngồi ở trên ghế sofa xem TV.

"Con chào dì, sao vẫn chưa đi nghỉ ngơi đi ạ?"

"A, tiểu Minh đã trở về, muộn như vậy mới trở về được sao? Công tác quá cực khổ có đúng không? Con đã ăn cơm tối chưa? Trong nồi còn có súp đấy. Dể dì đi hâm lại cho nóng rồi hãy ăn." Vì ở chung dưới một mái nhà, nên vài ngày trước đó Chung Hiểu Âu liền giới thiệu, người cùng ở này là cấp trên của mình, họ Cố. Chung mẹ đến ở cũng đã được mấy ngày nay, đương nhiên là cùng Chung Hiểu Âu ngủ trên một cái giường, còn Cố Minh một mình ngủ trong phòng ngủ chính.

"A? Là thủ trưởng sao? Vậy mẹ phải xưng hô như thế nào? Gọi là Cố tổng hay sao?" Chung mẹ hỏi rất chi tiết.

"Không cần đâu, mẹ cứ gọi tên chị ấy là được rồi, Cố Minh." Chung Hiểu Âu xoa xoa lòng bàn tay đang đổ mồ hôi. Để cho mẫu thân nhà mình gọi chị ấy là Cố tổng, nghe cứ thấy quái quái thế nào ấy.

Sau vài ngày ở chung, buổi sáng nào Chung mẹ cũng gọi hai cô nàng thức dậy ăn điểm tâm, buổi tối thì cùng nhau ăn cơm. Theo quan sát của mình, bà có thể thấy là vị này thoạt nhìn lời nói không nhiều lắm, một Cố tổng rất cao lạnh. Vì nghĩ đến người này là thủ trưởng của con gái mình, Chung mẹ cũng không khỏi gọi thân mật hơn chút ít, để kéo gần hơn một chút khoảng cách, liền cứ tiểu Minh tiểu Minh mà kêu.

"Không cần đâu dì ạ. Con đã ăn cơm tối ở tại công ty rồi." Cố Minh nhìn thấy vành mắt của bà hồng hồng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, gặp Chung Hiểu Âu cũng như thế.

"Hôm nay dì đã hầm gà đất với thuốc bắc, để dì chuẩn bị lấy cho con một chút." Nói xong, Chung mẹ liền tiến vào phòng bếp.

"Làm sao vậy?" Cố Minh hỏi Chung Hiểu Âu, tay chỉ chỉ con mắt.

Chung Hiểu Âu đưa tay chỉ lên trên màn hình của máy vi tính, Cố Minh giật mình cả kinh: "Em điên rồi hay sao?" Trên màn hình máy tính là bộ quần áo nhuốm đầy máu ở phần cuối cùng của bộ phim "Chuyện tình sau núi Brokeback".

Chung Hiểu Âu dụi dụi con mắt. Cô cũng nhìn về phía phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Mẹ em nói là nhàm chán, muốn xem điện ảnh, mà trong máy vi tính của em lại chỉ có mấy thứ này thôi." Chung Hiểu Âu khẽ nhún vai. Kỳ thật cô cũng hết sức sợ hãi, nhưng lại nghĩ cũng nên thử một lần, cũng nên bước một bước chân đi về phía trước. Cũng may là trong suốt toàn bộ hành trình mẹ của cô không có phản ứng gì quá mức kích động. Ngay cả khi chứng kiến hai người kia lăn giường thì cũng chỉ là đứng dậy đi rót trà uống nước.

"Ngày mai mẹ em sẽ trở về." Chung Hiểu Âu che ở bên tai Cố Minh nói nhỏ.

Cố Minh yếu ớt gật gật đầu. Chung mẹ đã đem chỗ súp bưng ra, Cố Minh cũng chỉ ngoan ngoãn nhận lấy. Sau khi xem phim xong, Chung Hiểu Âu liền đi tắm rửa, nên Cố Minh không thể không cùng Chung mẹ ngồi ở trên bàn ăn nói chuyện phiếm.

"Nghe Hiểu Âu nói con là người Thượng Hải, đúng vậy sao?"

"Dạ, phải."

"Vậy con đã quen với nơi này chưa? Đồ ăn nơi đây toàn là dầu mỡ. Mà bên này, ha ha, thời tiết lúc nào cũng luôn âm u, ẩm ướt."

"Con quen rồi ạ, con đã ở đây ngây người rất nhiều năm rồi, sắp trở thành người Tứ Xuyên rồi đó. Dì à, súp rất ngon."

"Công việc ở công ty của các con có phải là rất vất vả hay không? Mấy ngày nay Hiểu Âu xin phép nghỉ như vậy, không biết ảnh hưởng đến công tác của nó hay không vậy a?"

"Không sao đâu ạ, cô ấy đã sắp xếp tốt công tác của mình rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Trong khi nói chuyện, Chung mẹ lất tay chống cằm, ánh mắt nhìn qua Cố Minh, mà lại giống như không phải nhìn vào cô. Cố Minh không biết bà đang suy nghĩ gì, cũng không dám quấy rầy. Trong nhà rất yên tĩnh, Chung mẹ trầm tư một chút, bà há to miệng, nhưng rồi lại đem lời muốn nói kia nuốt trở về. Rồi sau đó cười cười, bà quay sang nói với Cố Minh: "Ngày thường còn phiền con chăm sóc xuống Hiểu Âu nhà dì."

"Dì à, không có gì đâu. Em ấy công tác rất tốt, sẽ còn tiến tới đấy."

Sang đến ngày hôm sau, vẫn là Chung Hiểu Âu đưa mẹ mình đi ra nhà ga, trên đường đi rất là thuận lợi. Cô nói với mẹ trước khi dừng xe lại: "Con đã nói với ba rồi đấy, con bảo ba đến nhà ga đón mẹ, còn mẹ trên đường đi nhớ cẩn thận một chút a."

"Ừ. Hiểu Âu này! Con đừng có chê mẹ dài dòng, chê mẹ phiền phức, nếu như gặp được đứa con trai nào mà tốt một chút thì kết giao đi a, con cũng không còn nhỏ nữa." Trong lòng Chung mẹ đã có một cái hố, bà thật sự không thể không bận tâm về cái hố này, nhưng mà bà vẫn chưa nói với ai cả.

Chung Hiểu Âu không có lên tiếng, cô làm như không nghe thấy, chỉ cắm cúi sửa sang lại chỗ đặc sản đã được cô chuẩn bị cho bà mang về nhà: "Lúc nào có thời gian tới đây thì phải tới thăm con đấy nhé."

Chung mẹ không tiếp tục nói cái gì thêm nữa, bà xoay người, hướng vào phía trong xếp hàng. Chung Hiểu Âu nhìn theo dáng người thấp bé của mẹ đang dần dần càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn lại bóng lưng, trong lòng có chút chua xót, có cảm giác nói không nên lời. Cho đến tận khi nhìn không tới bóng dáng của mẹ đâu nữa, cô mới đánh xe trở về.

Chung mẹ trở lại quê quán, trên nét mặt luôn là cái vẻ một mực buồn bực không vui. Sau đó vài ngày thì Chung ba mới phát hiện ra. Chờ đến lúc đi ngủ, hai người tắm rửa xong xuôi cùng lên nằm ở trên giường, thấy Chung mẹ lật qua lật lại mà ngủ không được, Chung ba thật sự nhịn không được nữa mới hỏi: "Làm sao vậy? Từ khi từ Thành Đô trở về bà vẫn luôn như vậy, vì còn lo lắng cho Hà Ninh hay sao?"

"A?" Chung mẹ co chân, hai tay gác lên trên mặt, bà lắc đầu rồi thở dài một cái: "Lão Chung a, ông nói xem, có phải tôi đã buồn lo vô cớ rồi hay không?"

"Như thế nào mà bảo là buồn lo vô cớ?"

"Không biết vì cái gì mà cuối cùng tôi lại có cảm giác không tốt cho lắm. Ông nói xem, liệu Hiểu Âu nhà ta có thể giống như Hà Ninh hay không?" Cuối cùng thì Chung mẹ cũng nhịn không được nữa, bà quyết định nói ra với người bạn đời nỗi nghi ngờ trong lòng.

"Cái gì mà giống nhau?" Chung ba cau mày.

"Chính là giống như Hà Ninh vậy, là cái gì kia, đồng tính luyến ái?"

"Bà? Bà đây là đang nói cái gì mê sảng vậy." Chung ba nhổm dậy, ông đem cái đèn ngủ vẫn đặt trên đầu giường mở ra.

"Ông không cảm thấy gì sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng ông đã lần nào thấy Hiểu Âu mang bạn trai về nhà hay không? Đã từng nghe nói nó có bạn trai hay không? Trong khi con gái nhà ta cũng đâu có kém ai. Nhưng nếu không kém, lại đã nhiều năm như vậy, làm sao mà ngay cả một đứa bạn trai đều không có?" Chung mẹ càng nói thì cử chỉ của bà lại càng trở nên loạn xạ. Không nhịn được, bà cũng ngồi nhỏm dậy.

"Đây là bà bị chuyện của nhà họ Ninh mà biến thành Ma đạo rồi a? Nếu có chuyện như vậy thì cũng chỉ là do Hiểu Âu vẫn chưa gặp gỡ được đúng người phù hợp mà thôi. Cái ngày nó còn đi học nó vẫn là một đứa biết nghe lời lại hiểu chuyện, làm sao có thời giờ đi quen bạn trai để nói yêu đương được chứ. Bây giờ thật vất vả mới tìm được công việc như ý, lúc nào cũng phải chú ý tới sự nghiệp a. Bà đừng có mà nghĩ như vậy."

Chung mẹ đã trầm mặc một hồi lâu rồi mới trả lời: "Trước kia tôi cũng đã tự giải thích với bản thân mình như vậy, nhưng lần này đi Thành Đô tôi lại có cảm giác rất không tốt. Tôi có hỏi Chung Hiểu Âu nhiều lần, nhưng nhưng lần nào nó cũng cũng không có chính diện trả lời tôi."

"Bà đã hỏi con nó cái gì?"

"Tôi hỏi nó là có phải nó cùng Hà Ninh giống nhau hay không, là đồng tính luyến ái ấy." Chung mẹ nói chi tiết hơn.

"Bà.... Bà thật đúng là."

"Hơn nữa nó lại còn giúp tôi, cùng xem một bộ phim về đồng tính luyến ái."

"Là phim gì vậy?"

"Chuyện tình sau núi Brokeback."

"Đây không phải là phim do Lý An đạo diễn hay sao? Cũng chỉ là một bộ phim nói về thiên văn học, cũng chưa thể nói lên cái gì, bà đừng có cái nhìn hạn hẹp như vậy."

"Lão Chung, ông thử nói xem, nếu như Hiểu Âu cũng không thích con trai, vậy chúng ta phải làm thế nào đây?" Không hiểu vì cái gì, Chung mẹ vẫn tin tưởng vào trực giác của mình.

Lão Chung thật đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bị Chung mẹ hỏi đột ngột như vậy, làm cho ông không khỏi thấy bối rối: "Là bà suy nghĩ quá nhiều rồi? Theo tôi thấy thì bây giờ cũng có rất nhiều đứa trẻ cũng không có ý định tìm người để kết hôn, con gái nhà mình chắc cũng giống mấy đứa đó thôi..."

"Ông đừng có mà nói nhảm nữa. Tôi hỏi ông một câu, nếu đây là sự thật, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Chung mẹ vẫn rất kiên trì.

"Thì có thể làm sao? Mặc kệ con nó thích con trai hay là con gái thì nó vẫn luôn là con gái của chúng ta, còn có thể làm sao?" Lão Chung ngồi dậy đi đến bên bàn cầm hộp thuốc lá lên.

"Đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi, ông đừng hút nữa. Ông nói thử xem, về chuyện chúng nó ấy, có thể thay đổi được hay không?"

"Bà cứ hỏi Hà Ninh chẳng phải sẽ biết hay sao. Ngày mai đi hỏi một chút."

"Hỏi ai mới được bây giờ?" Chung mẹ nói với vẻ phiền muộn: "Loại chuyện như thế này làm thế nào mà dễ dàng đi hỏi được đây, ôi, đau đầu quá." Chung mẹ bóp bóp cái đầu.

"Được rồi! Được rồi! Chúng ta cũng đừng ở chỗ này mà đoán mò nữa. Nói không chừng có khi là do bà tự mình lung tung nghĩ ra mà thôi, là tự mình hù dọa chính mình. Nếu muốn biết rõ ràng, thì chỉ việc cùng Hiểu Âu nói chuyện một chút. Cần phải hiểu rõ con nó đang nghĩ như thế nào. Cũng đừng có quấy nhiễu, đừng giống như mẹ của Hà Ninh làm gì, bỗng dưng làm cho cả một nhà chướng khí mù mịt, hỗn loạn lung tung cả lên, nhà cũng không ra cái nhà nữa. Nếu Hiểu Âu thật là như vậy, chúng ta cũng phải hiểu thoáng một chút, phải xem đây là cái tình huống như thế nào trước đã."

Chung mẹ không có nói thêm gì nữa, bà từ từ nhắm hai mắt lại, giọng bực bội: "Tắt thuốc lá đi! Đã bảo ông là không được phép hút thuốc ở trong phòng ngủ bao nhiêu lần rồi mà không nhớ!"

Lão Chung vội vàng tắt điếu thuốc lá, mở cửa sổ ra, chờ cho mùi thuốc lá bay đi hết rồi sau đó mới tắt đi cái đèn vẫn để ở đầu giường.

"Lão Chung a!"

"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa! Ngủ!" Lão Chung vỗ vỗ lên vai Chung mẹ. Nhưng thật ra Lão Chung cũng chỉ là an ủi bạn già, còn chính mình lại ngủ không được. Ông cầm cái điện thoại, giấu ở trong chăn, tìm kiếm tư liệu liên quan đến đồng tính luyến ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro