Chương 173. Được chấp nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một nhà hàng của Thượng Hải, đúng vào bữa trưa, vậy nhưng người đến ăn lại không nhiều lắm, Chung Hiểu Âu đã sớm tới trước một bước. Cô chọn lấy một vị trí, gọi một ít món ăn vặt trước, rồi thập phần căng thẳng ngồi chờ đợi người nhà Cố Minh đến. Cô không phải chờ đợi quá lâu, bởi mọi người đã tớii, rất đúng giờ. Chung Hiểu Âu  nhìn thấy từ xa xa, trước cửa ra vào, hai người Cố cha và Cố mẹ. Cô vội đứng lên, bởi vì quá nóng vội mà đụng phải góc bàn, Chung Hiểu Âu bị đau đến nỗi gần như không cử động nổi, nhưng lại thấy nhị lão đang dần dần đi về bên này nên cô không thể khom lưng xuống tự xoa bóp một chút. Cô thật không biết được trên mặt của mình lúc này là cái biểu lộ gì, chỉ biết có chút đem miệng nhếch lên, tất cung tất kính mà kêu to: "Con chào chú! Con chào dì!"

Cố Minh đặc biệt bình tĩnh khi nói lời giới thiệu: "Ba mẹ, người này là, vâng, Chung Hiểu Âu."

"Xin chào, Chung tiểu thư." Cố mẹ đặc biệt lạnh lùng, dứt khoát khi lên tiếng chào hỏi. "Trông Chung tiểu thư có chút quen mặt."

"Đúng rồi, các ngài tới Thành Đô lần trước, đã từng... đã từng thấy qua." Chung Hiểu Âu không nghĩ tới trí nhớ Cố mẹ lại tốt như vậy. Vần trước gặp mặt trong cái tình huống hỗn loạn như vậy, lại đã qua lâu như vậy rồi, vậy mà bà vẫn còn có thể nhớ được mình.

"Đúng rồi, con nói cô ấy là cái gì của con ấy nhỉ?" Cố mẹ bỗng nhiên quay đầu sang hỏi Cố Minh.

"Cấp dưới."

"Cấp dưới?" Cố ba cùng Cố mẹ trăm miệng một lời mà hỏi lại, rồi sau đó đoán chừng hai người đều cảm thấy ở một nơi an tĩnh như thế này mà nói chuyện như vậy thì thanh âm có chút lớn. Cố ba lặng lẽ giật giật một góc áo của Cố mẹ.

Cố Minh lấy tay lau trán, cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ. Nhưng khi cô cùng Chung Hiểu Âu ngồi ở một bên, từ dưới gậm bàn, cẩn thận cầm lấy tay của Chung Hiểu Âu, cô nhận thấy trong lòng bàn tay của Chung Hiểu Âu đều toàn là đổ mồ hôi. Cố Minh cầm một cái khăn giấy lau lòng bàn tay cho người này. Giống như cảm nhận được sự xúc động cùng cổ vũ nào đó, Chung Hiểu Âu hướng Cố ba cùng Cố mẹ nói: "Đúng vậy, con là cấp dưới của Cố Minh. Là con đã thích chị ấy trước. Chị ấy đặc biệt mê người, rất có mị lực. Con đã thích chị ấy trong một thời gian rất dài....."

"Tôi biết rõ là con gái của chúng tôi rất tốt, nhưng mà không nghĩ tới là nó có thể tốt đến nỗi khiến cho cả nữ giới cũng thích a." Cố mẹ nhịn không được mà mở miệng nói.

Chung Hiểu Âu cảm thấy trong cổ như bị ách lại không nói thêm được một lời nào, bầu không khí có chút lâm vào lúng túng. Cố Minh cầm qua menu gọi món ăn: "Trước hãy gọi một ít đồ ăn đi đã."

Chung Hiểu Âu cảm thấy như mặt mũi của mình đã bị cháy sạch cả rồi. Cho dù Cố ba Cố mẹ đã rất lịch sự khi không có nhìn chằm chằm vào cô để xem xét, thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy ánh mắt đang liếc nhìn của họ, có lẽ bọn họ muốn đem ngũ quan của cô mà đánh giá cho thật chuẩn xác.

Cố Minh chọn vài món đặc sản của vùng Thượng Hải, chỉ có điều là không ai trong số họ còn có tâm tư để mà ăn uống cả. Cố mẹ đưa tay ôm đầu, bà thọt thọt vào khuỷu tay Cố ba, Cố ba hiểu ý liền lập tức lên tiếng hỏi: "Chung tiểu thư...."

"Vâng ạ?"

"Cô cũng là người Thành Đô hay sao? Trong nhà còn có anh chị em gì nữa hay không? Cha mẹ cô, người trong nhà hiện tại đã biết con gái chúng tôi tồn tại hay chưa? Còn nữa, còn có cái gì nữa nhỉ?" Cố Ba ba nhỏ giọng hỏi Cố mẹ một bên: "A, đúng rồi, còn có....."

"Ba, ba đừng có giống như đang tra hộ khẩu như vậy. Hôm nay Hiểu Âu đến gặp ba mẹ vốn là đã rất căng thẳng rồi, nếu cứ như thế này thì chỉ một lúc nữa thôi là ba mẹ sẽ làm cho người ta thành người ngốc thật đấy."

"Ôi, xem con gái nhà chúng ta kìa. Hiện tại vẫn chưa đâu vào đâu a, vậy mà đã bắt đầu bao che khuyết điểm rồi nha." Cố mẹ nói mà không che dấu được sự ghen tỵ nổi lên trong lòng.

"Mẹ biết là con không phải ý tứ này."

"Không ạ, không có chuyện gì đâu. Thật ra con không tính là người Thành Đô, mà là người Tứ Xuyên. Trong nhà con là con một, không có thêm ai nữa. Ba mẹ con tạm thời còn chưa biết gì, nhưng mà mẹ con thì đã gặp qua Cố Minh rồi ạ."

"A? Con đã gặp bà ta rồi? Mẹ cô ấy đối xử với con có tốt hay không ? Đàn bà Tứ Xuyên có phải cũng giống như mẹ Thạch Lỗi cũng là người điêu ngoa không nói đạo lý hay không?" Vừa nhắc tới Cố mẹ lại thấy tức giận. Đã qua một thời gian dài như vậy rồi, vậy mà cơn tức giận kia dù chỉ một chút cũng không thấy tiêu giảm.

"Mẹ ~" Cố Minh nhịn không được nên lại vội vàng chặn lại.

"A! Được rồi! Được rồi. Mẹ chỉ là nhịn không được mà thôi. Ăn cơm, ăn cơm đi!" Kể từ lúc ấy, dù trong lòng còn bao nỗi bất bình thì ai nấy cũng đều im lặng, cứ như vậy trầm tĩnh, bình lặng mà ăn cơm. Hình như thời gian an tĩnh kéo dài được chừng mười phút thì điện thoại Cố Minh vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem: "Cố Vũ?" "A lô?"

"Chị! Chị đã về nhà?"

"Đúng vậy a. Làm sao vậy?"

"Chị, bây giờ chị có được rảnh không? Em muốn nói với chị chuyện này một chút."

Nghe thấy giọng Cố Vũ cứ ấp a ấp úng, Cố Minh đành phải đứng dậy đi ra phía cửa.

Bữa tiệc lập tức cũng chỉ còn lại có ba người mà thôi. Trái tim nhỏ bé của Chung Hiểu Âu đập rộn lên. Khóe miệng Cố mẹ chợt lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Tiểu Chung a, chúng ta có thể gọi con là Tiểu Chung có được hay không?"

"Có thể, ngài muốn gọi sao cũng được ạ."

Cố mẹ hít vào một hơi thật sâu: "Nhà họ Cố chúng ta, mặc dù nói không phải cái gì quyền quý như nhà người ta, chỉ thuộc về giai cấp sống nhờ vào tiền lương, hết sức bình thường. Nhưng mà đứa con gái này của chúng ta lại không phải là người thua em kém chị, cũng coi như là người có tiền đồ. Cái gì nó cũng đều tự dựa vào mình kiếm lấy. Cho nên, chúng tarất yêu thương nó, đặc biệt hy vọng nó có thể tìm được một người thật lòng đối xử tốt với nó. Trước kia nó cũng đã gặp được một người rồi, nhưng người này lại không có gì tốt đẹp. Hiện tại thì mọi chuyện đều đã đi qua. Chúng ta vẫn luôn hy vọng từ đó về sau, con gái của mình có thể có được hạnh phúc. Cho nên, lần này bỗng nhiên con gái chúng ta trở về nói là mang về một cô gái, cùng với một cô gái kết giao..... Nói thật lòng, ta cùng ba nó...." Cố mẹ lại thở dài: "Chúng ta thật lòng không muốn đồng ý chút nào. Cũng không phải là có ý gì khác, vấn đề chính là chúng ta đặc biệt lo lắng. Những lời đồn đại, đưa chuyện nhảm nhí. Áp lực từ xã hội. Trong khi hai đứa lại là con gái, như thế sẽ đặc biệt khó khăn." Cố mẹ nói một hơi thật nhiều, tất cả đều như được rút ra từ ruột gan: "Ta đã xem kỹ con rồi, cũng không phải là kiểu người xử lý mọi việc quá kỳ quái. Con biết không, kỳ thật ta đặc biệt chán ghét Thạch Lỗi, còn có cả nhà bọn họ, là cái người trước đây Cố Minh đã từng kết giao ấy. Cái cách bọn họ xử lý việc nhà cũng là cực kỳ quá đáng, suốt ngày chỉ biết khoe khoang về mấy bộ phòng ở rách nát kia, luôn cho mình là người rất giỏi giang. Lại không biết được là nếu họ ở cái đất Thượng Hải này thì có mà mua được nha. Hiện tại nhà ở Phổ Đông bên kia bao nhiêu tiền một mét vuông ấy nhỉ?" Cố mẹ quay đầu sang hỏi Cố ba, thế nhưng không kịp chờ cho Cố ba trả lời, bà lại tự mình nói tiếp: "Chính là dù có nói như thế nào đi nữa, cũng bởi vì chúng ta luôn luôn tôn trọng ý kiến của Cố Minh, cho nên, mặc dù chúng ta không thích Thạch Lỗi, nhưng chỉ cần là Cố Minh thích, chúng ta đều tôn trọng."

Chung Hiểu Âu mím môi, khẽ gật đầu. Nghe xong một phen này, cô cũng không biết trong lòng mình lúc này là cái cảm xúc gì nữa. Mà câu nói kế tiếp cũng làm cô không biết mình nên làm như thế nào để mà đón đỡ.

"Hai đứa cần phải biết chăm sóc lẫn nhau, cùng nâng đỡ nhau cho thật tốt. Chúng ta cũng sẽ tiếp đãi con tử tế thôi, con không cần lo lắng quá."

Chung Hiểu Âu vừa định buông lỏng một chút, thở phào một hơi nhẹ nhõm thì Cố mẹ lại nói tiếp: "Nhưng nếu con mà dám khi dễ Cố Minh, vậy con liền xong đời. Ta nói cho con biết trước như vậy."

Toàn bộ cuộc nói chuyện, hầu như đều do Cố mẹ giữ vai trò chủ đạo, Cố ba cơ bản không làm sao mà chen vào được một lời. Còn Chung Hiểu Âu, tất nhiên rồi, lại càng không có phần để chen vào nói rồi, vậy nên cũng chỉ còn biết cẩn thận lắng nghe mà thôi.

Rút cuộc thì Cố Minh cũng tiếp xong điện thoại, quay trở về. Sau khi bước qua cửa, cô có quay sang liếc nhìn mẹ của mình một cái nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ hỏi là: "Còn cần gọi thêm đồ ăn hay không?"

"Không cần. Chừng này cũng còn chưa ăn hết đây." Đến lúc này Cố mẹ mới chuyên tâm vào việc ăn uống.

Một bữa cơm này, mọi người đều ăn không vội mà cũng không chậm. Ăn xong, Chung Hiểu Âu tỏ ra rất hiểu chuyện chạy đi thanh toán hóa đơn. Cố mẹ giật giật Cố Minh: "Sao con lại để cho người ta đi tính tiền vậy a. Người ta từ xa chạy đến Thượng Hải, vậy mà con lại còn muốn cho người ta tính tiền a. Tý nữa người ta sẽ lại nói với người trong nhà là chúng ta ăn ở không có trước sau gì hết."

"Được rồi! Được rồi! Em ấy có mời ba mẹ ăn một bữa cơm thì cũng đừng câu nệ quá, đừng quá hao tâm tốn sức vì ba chuyện như vậy." Cố Minh vỗ vỗ tay Cố mẹ.

"Nếu vậy thì tùy chúng mày vậy. Mẹ và ba con phải đi về rồi, ba mẹ muốn nghỉ trưa." Cố mẹ kéo tay Cố ba còn quay sang hỏi: "Buổi chiều hai đứa định làm gì vậy a?"

"Khả năng mang cô ấy đi dạo chơi."

"Ừm, nếu thế..... Thôi được rồi, cứ như vậy đi. Hiểu Âu? Thật thất lễ rồi, hôm nay lại để cho con tốn kém như vậy. Buổi tối cũng đừng có ăn bên ngoài nữa, nhà hàng này đồ ăn quá đắt. Buổi tối về nhà ăn cơm đi."

"Hôm nay mẹ lại có tâm tư để nấu cơm rồi sao?" Cố Minh cất giọng lanh lảnh mà cười mẹ mình.

"Không có, là ba của mày làm." Nói xong Cố mẹ liền không thèm quay đầu lại mà bước chân đi thẳng.

Cố ba đã bị kéo tuột ra cửa chính nhà hàng, đành phải từ xa xa phất tay về phía hai người nói lời tạm biệt.

Đến lúc này Chung Hiểu Âu mới đem cái lưng cứng ngắc thả lỏng xuống một chút, hai người vẫn ngồi lại ở trên ghế tại bàn ăn.

"Cái lúc chị đi ra ngoài để nghe điện thoại ấy mà, có phải cha mẹ chị đã làm khó em hay không?" Cố Minh cẩn thận hỏi cô.

"Không có a, đã có chuyện gì vậy?" Chung Hiểu Âu lắc đầu.

"Cái tên hỗn đản Cố Vũ kia. Nói thế nhưng cũng không thể trách nó được mà... Nhất định là mẹ của chị đã chỉ điểm, cố ý đuổi khéo chị ra ngoài a. Sau đó lại còn không phải hỏi em cái gì hay sao?"

Chung Hiểu Âu đưa tay cầm lấy tay của Cố Minh đem đến đặt ở dưới mặt mình: "Đúng vậy nha. Mẹ của chị cũng thật là lợi hại, bà nói nếu em mà không đối xử với chị cho tốt, bà ấy sẽ cắt đứt chân của em ra." Cô cười cười, không quên thêm mắm thêm muối.

"Vậy thì cũng chỉ có em nên biết tự mình nhìn xem mà làm sao cho phải."

"Tối nay mẹ chị còn gọi em tới nhà ăn cơm đó thôi. Điều này không phải nói rõ là bọn họ đã hài lòng về em rồi còn gì."

"Chị không biết." Cố Minh cố ý nhẫn nhịn tiếng cười đang bị nín nhịn: "Khả năng là vì trả lại nhân tình cho em về bữa cơm giữa trưa này mà thôi."

"Ai nha, chị..."

Cố Minh đưa tay véo véo má cô, kéo cô lại gần rồi ôm đầu của cô vào trong ngực mình: "Đùa em mà thôi, không sao đâu." Cô cứ như vậy ôm lấy người này một hồi lâu rồi hai người mới rời khỏi nhà hàng. Bữa cơm buổi tối hôm nay, so với bữa cơm trưa, hóa ra lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Chung Hiểu Âu tới nhà Cố Minh. Đó là một căn hộ giống như những căn hộ bình thường khác với ba phòng ngủ, một phòng khách, nhưng lại được trang trí vô cùng trang nhã. Xem ra Cố mẹ là một người rất ưu nhã. Tuy rằng Cố mẹ nói là buổi tối sẽ không nấu cơm, nhưng khi các cô về đến nhà thì đã thấy Cố mẹ đang mặc trên người cái tạp dề ở trong phòng bếp vội đến vội đi. Vì lúc trưa cô đã quá luống cuống cùng hồi hộp, vốn nên đưa cho hai người lễ vật cô đã chuẩn bị sẵn, vậy mà lại không đưa ra, đêm nay mới mang tới.

"A? Đã về rồi sao? Buổi chiều đi chơi có vui hay không? Đói bụng thì rửa tay rồi vào ăn cơm."

Trong buổi tối hôm nay, Cố ba mới là người ăn ngon miệng nhất, cũng không biết là nguyên nhân do đâu. Cố ba mang ra một rượu sâm panh, ông rót cho mỗi mọi người một chút: "Hiểu Âu a, nhờ hồng phúc của con đó. Bấy lâu nay, rất hiếm khi ta mới được ăn một bữa cơm do bà ấy tự tay làm lấy."

Chung Hiểu Âu cười cười, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.

"Ông lo mà ăn đi, thịt kho tàu cũng ngăn không nổi cái miệng của ông mà." Cố mẹ nghiêm mặt dạy dỗ.

Bữa cơm tối trong nhà luôn là thời khắc ấm áp nhất trên thế gian này. Người từ bên ngoài trở về, khi tiến vào chung cư, sẽ ngửi thấy được mùi đồ ăn, có một ngọn đèn bật sáng đang đợi bạn, hoặc là, người về nhà trước đã làm bữa cơm tối chờ đợi người thân trở về.

"Từ nay về sau, con chính là người nhà của họ Cố chúng ta."

Ngoài cửa sổ, là ánh chiều tà của mặt trời đang lặn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro