Chương 62. Em thật là lợi hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có phải là cậu đã thích cô gái kia rồi phải không?

Mộc Dao chỉ hít sâu một tiếng mà không có đáp lại cũng không có phản bác gì. Phía trước bị chặn thành "bãi đỗ xe" rút cuộc đã có động tĩnh, thế nhưng lại cũng chỉ nhúc nhích lên được vài mét lại phải dừng lại. Dù bị kẹt lại Mộc Dao cũng không nóng nảy như thường lệ. Cô đặt cả hai tay lên trên tay lái, miệng nói lẩm bẩm: "Mình cũng không biết nữa."

Cố Minh đang mải suy nghĩ đến chuyện khác, nghe cô nói như vậy thì ngẩn người ra: "Cái gì?"

"Mình nói là mình cũng không biết có phải đã thích cái người Quan Dĩ Đồng này hay không."

"Có lẽ là mình đã thích người ta rồi đi. Chẳng qua là thấy một khi đã thích thật thì lại sợ có nhiều thứ trói buộc nên mới cho là mình không thích mà thôi." Thấy Cố Minh tỏ ra xuất thần, cô nói tiếp mà không biết là nói cho Cố Minh nghe hay chỉ nói cho chính mình nghe: "Quan Dĩ Đồng là một cô gái rất thần bí lại cũng là cô gái rất kỳ quái. Trừ đi những khi trên giường, kỳ thật mình nhìn không ra lúc nào thì cô ấy mới có bộ dạng bình thường. Có khả năng cô ta là một loại yêu nào đó a. Mỗi lần gặp gỡ cô ta sẽ đem hơi thở của mình hút vào một ít, dần dà đem hồn phách của mình liền khảm lại trong cơ thể cô ta." Mộc Dao nghiêm trang mà nói bậy nói bạ, vậy rất hiếm khi lại thấy Cố Minh tỏ ra phối hợp, chăm chú lắng nghe như vậy.

Đêm hôm đó, hai người bị chặn lại, phải ngồi một chỗ đến tận 10 giờ đêm, Mộc Dao bị đói đến sắp phát khóc. Nhưng khi nhìn vào nhà hàng nào cũng thấy còn cả đội ngũ xếp thành hàng thật dài thì không khỏi thấy tức ngực. Cố Minh cầm tay cô kéo lại: "Được rồi, về nhà đi thôi. Cậu hãy nhìn chỗ người kia đi, có vào xếp hàng thì cũng đến 12 giờ đêm chắc gì đã được ăn. Bây giờ mình đã thấy mệt mỏi rồi."

Mộc Dao nhìn lại Cố Minh thì thấy đúng là rất đáng thương, đành phải buông tha cơ hội ở bên ngoài kiếm ăn: "Vậy bây giờ đi đâu mới được a?"

"Coi trọng nhà cậu đi." Không hiểu vì sao, buổi tối hôm nay Cố Minh lại không muốn một mình ở lại trong nhà. Cả thành phố đều ngập tràn bầu không khí của ngày lễ, tất cả vô cùng náo nhiệt. Bây giờ mà phải ở một mình, sẽ lại càng có vẻ thêm cô độc.

Mộc Dao là người có tiền. Ở Thành Đô kẻ có tiền đều ở phía nam. Vừa nghe nói đến Đồng Tử Lâm, những người có xe cá nhân khá hơn một chút đều đặc biệt cẩn thận, họ sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ cọ phải chiếc Mercedes, hay chiếc Porsche sang trọng nào đó. Cố Minh rất ít đi đến nhà của Mộc Dao. Mộc Dao cũng ở một mình, phòng ở của cô quá lớn, nên đi vào có chút cảm giác trống trải, mà rỗng không lại chính là cái tủ lạnh. Hai người đều đã đói bụng đến không chịu đựng nổi nữa, nhưng trong tủ lạnh lại rỗng tuếch, không có cái gì.

"Cậu xem này, một chút nguyên liệu nấu ăn cũng không có, vậy thì ăn cái gì bây giờ đây?" Cố Minh nói với vẻ chán nản.

"Không còn cái gì thật sao? Mình nhớ là lần trước đi siêu thị mua sắm thật nhiều rồi a. Bình thường mình vẫn không ăn ở trong nhà, có lẽ phải còn mới đúng."

"Lần trước? Lần cuối cùng cậu đi siêu thị là lúc nào vậy hả?"

Mộc Dao chống cả hai tay lên trên bàn. Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nhưng thế nào cũng không nhớ ra nổi. Bình thường cô rất ít khi ăn cơm trong nhà. Hoặc là cô sẽ ăn tại cửa tiệm spa của mình, hoặc là ở bên ngoài ăn. Vẫn chưa ăn ở đâu thì cô mới quay về ăn chực ba mẹ. Nhưng thời gian gần đây ba mẹ đều đi nghỉ phép mất rồi.

Không còn cách nào khác, Mộc Dao đành phải gọi cơm bán ở bên ngoài.

"Bận chơi lễ nên không bán cơm hộp? Cái gì đạo lý gì như vậy chứ? Chơi lễ thì sẽ không có người ăn cơm hay sao a?"

"Cái gì? Cơm hộp ít nhất chỉ bán sau khi trời rạng sáng? Chờ đến lúc đó thì chúng tôi chết đói cả rồi!"

Mộc Dao quát vào cái điện thoại.

Thực tế lại đúng như vậy. Hai cái người lớn, vào đêm giáng sinh lại tìm không ra đồ ăn. Như vậy thì cũng thật là thảm đi. Lâu nay Mộc Dao dựa vào hết thảy đồ ăn nấu sẵn từ bên ngoài. Còn Cố Minh, Cố Minh lại là một thùng mì ăn liền. Cô có thể ăn mì ăn liền cả đời cũng không sao. Còn có thể hy vọng xa vời là hai người này lại còn biết nấu cơm hay sao?

Điện thoại vang lên, Mộc Dao đứng lên đón nghe: "Sao? Ngày mai em muốn xin nghỉ? Cho phép! Cho phép! Gặp phải chuyện gì hay sao? A, không có chuyện gì hả? Tốt!... Tiểu Nặc, bây giờ em đang ở nơi nào vậy? Ở bên Tam Hoàn a... Không có, chị và chị Minh của em vẫn chưa ăn cơm đây này. Đâu còn khí lực để đi ra khỏi cửa chứ. Em muốn tới đây? Nhưng nguyên liệu nấu ăn trong nhà cái gì cũng không có."

Cố Minh ôm lấy cái gối ôm nằm trên ghế sa lon. Không bao lâu sau thì có người gõ cửa. Cô nhìn ra thì thấy Hứa Nặc mang theo một đống lớn thứ gì đó xuất hiện ở trước cửa. Hứa Nặc cung cung kính kính mà kêu lên: "Chị Mộc, chị Minh» rồi đi thẳng vào phòng bếp. Sau khi rửa hoa quả xong, cô bưng cái đĩa đựng trái cây đi ra: "Tại sao đã muộn như vậy rồi mà các chị vẫn còn chưa ăn thứ gì vậy?" Nói xong cũng không đợi hai người trả lời lại đi phòng bếp bận rộn với công việc trong đó.

Mộc Dao cầm một quả bồ đào đút vào trong miệng Cố Minh, nhìn thấy trên mặt Cố Minh vẫn còn bày ra cái vẻ kinh ngạc liền giải thích: "Mỗi lần mình muốn ăn cơm do Hứa Nặc làm thì mình sẽ gọi cô ấy tới đây, cho nên cô ấy cũng chỉ là cưỡi xe nhẹ đi đường quen mà thôi."

Cố Minh lườm cô một cái: "Cậu thật đúng là! Ngay cả nhân viên cũng có thể gọi đến làm việc riêng cho mình."

"Cũng phải trả thù lao cả đấy." Mộc Dao nhỏ giọng nói.

Cố Minh hết sức tò mò nên đi tới cửa phòng bếp. Cô nhìn thấy động tác của Hứa Nặc lúc này hết sức lưu loát, thành thục, không nóng không vội. Thật là một tiểu đầu bếp hiền dịu. Chỉ mất nửa giờ, ba món mặn một bát canh đã xong, còn có thêm món cá: "Em thật là lợi hại." Cố Minh khen xuất phát tự đáy lòng.

"Không biết có hợp khẩu vị của chị Minh hay không."

"Em cũng lại đây ăn cùng một chút đi." Mộc Dao mời cô cùng ăn.

"Em đã ăn cơm tối ở trong cửa tiệm chúng ta rồi." Hứa Nặc đem đồ ăn bưng lên bàn để cho hai người kia ăn, còn mình thì nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sau đó là đưa những thứ vừa mua tới đem từng cái từng cái bỏ vào trong tủ lạnh.

"Trông Hứa Nặc thật giống như một cô nương đang bị cậu nuôi kim ốc tàng kiều vậy." Cố Minh cảm thán.

"Không phải như vậy đâu. Tiểu Nặc là một cô gái tốt. Em ấy cũng phải chịu không ít khổ."

"Tiểu Nặc... em cũng đừng bận bịu làm gì trong đó nữa. Cứ để đó, tý nữa chị làm cho a." Mộc Dao hướng về phía phòng bếp kêu lên.

"Xong ngay đây!" Bên kia trở lời lại.

"Em lại đây nghỉ một chút đi đã."

Một lát sau Hứa Nặc lau khô tay rồi tiến lại. Cố Minh không nhịn được mà trò chuyện với cô: "Em nghỉ ở chỗ nào vậy?"

"Ở Hoa Dương."

"Xa như vậy sao?"

"Từ bên này đi qua đó cũng được mà."

"Nhưng để em từ bên đó sang tận bên này đi làm cũng thật là quá xa mà."

"Mình đã nói với em ấy nhiều lần rồi, phòng ở cũng đã tìm xong cho em ấy, vậy mà em ấy vẫn không chuyển, cứ phải ở xa như vậy. Mỗi lần tan tầm trở về về đến nhà cũng đã 12 giờ đêm rồi." Mộc Dao hát đệm theo.

"Không sao đâu. Chờ chừng hai năm nữa là đã có thể chuyển chỗ được rồi." Hứa Nặc nói với vẻ có chút xấu hổ.

Cố Minh thấy cô lộ ra vẻ mặt khó xử thì cũng không muốn hỏi khó cô nữa. Mộc Dao nói lúc này đã quá muộn, bảo cô đêm nay nên ở lại, nhưng cô nói cần phải về nhà, trước khi đi còn muốn rửa bát sạch sẽ rồi mới đi.

"Được rồi! Được rồi! Nếu em đã muốn đi thì chị cũng không giữ em lại làm gì. Em cũng đừng đứng đó mà chờ rửa bát nữa, chị sẽ rửa. Muộn như vậy đã không còn xe bus nữa đâu, để chị gọi giúp em một cái xe."

"Chị Mộc, chị là người trả tiền cho em mà." Hứa Nặc nhỏ giọng nói ra: "Một tháng này mà em cũng chỉ mới làm một lần là buổi tối hôm nay, mà chỗ tiền chị trả cho em lại nhiều lắm."

"Được rồi! Được rồi. Đừng nói nhảm nữa a. Xe tới rồi, là một chiếc xe Volkswagen. Bao giờ về đến nhà thì nói một tiếng a."

Đến lúc này Hứa Nặc mới không thể không đứng dậy rời đi.

"Cậu đối xử với các nhân viên trong cửa tiệm đều tốt như vậy hay sao? Nếu vậy thì mình cũng tới chỗ cậu đi làm là được rồi." Cố Minh dọn dẹp bát đũa, còn Mộc Dao bày ra cái vẻ của một đại gia, ăn xong liền nằm trên ghế sofa ăn trái cây đi, còn cô thì phải đi rửa bát.

"Cậu dựa vào cái gì? Cậu tới đó thì có thể làm cái gì? Tay trói gà không chặt, lại không có thủ pháp. Cho ra bàn lễ tân thì vẫn còn có chút nhan sắc, chẳng qua là chỉ cần một ngày cậu trương ra cái vẻ mặt cấm dục kia mình sợ là sẽ phải đóng cửa tiệm mất."

"Mặt ai cấm dục?" Cố Minh mặc vào cái tạp dề, đeo vào cái bao tay đến trước mặt cô chất vấn.

"Cậu chứ còn ai!" Mộc Dao mới không sợ cô. Hai người cùng chọc ghẹo nhau một lúc Cố Minh mới trở lại phòng bếp rửa bát. Mộc Dao cầm lấy cái đĩa đựng trái cây tựa vào bên cạnh cửa nhìn cô rửa chén.

"Một tháng trừ đi khoản tiền làm công đã trả cho Hứa Nặc, sao cậu lại còn cho cô ấy làm thêm việc nhà nữa?"

"Là thế này, lúc trước cũng không có làm thêm việc nhà. Có đôi khi chán đồ ăn gọi từ bên ngoài về cho bữa trưa ở cửa tiệm mình sẽ kêu Hứa Nặc làm a. Mãi rồi thành quen. Có khi về đến nhà mà chưa ăn mình cũng sẽ gọi em ấy đến nấu ăn cho mình. Số lần gọi ngày càng nhiều hơn. Mình thấy như vậy cũng không hay lắm nên đã đề nghị em ấy được trả tiền. Vốn dĩ em ấy cũng thiếu tiền mà."

Cố Minh chăm chú lắng nghe. Nước trong vòi chảy ra trong suốt, cô cầm từng cái bát rửa sạch sẽ rồi đặt ở trên mặt bàn đá cẩm thạch. Nhìn thấy Mộc đại gia không hề có chút lòng trắc ẩn nào liền sai khiến: "Cậu cũng nên giúp một tay đi. Cầm bát đĩa đem bỏ lên giá đi a."

"A ~" Mộc Dao đặt cái đĩa đựng trái cây xuống, đem bát đĩa sạch sẽ kia bỏ vào trong tủ đựng bát: "Em ấy còn phải nuôi một cậu em đang học đại học cùng một em gái đang học cấp ba. Năm nay em gái em ấy đang học năm cuối cấp rồi a."

"Nuôi dưỡng? Ba mẹ cô ấy đâu cả rồi? Tại sao phải là cô ấy nuôi dưỡng?" Cố Minh hỏi theo bản năng.

"Mẹ thì chết rồi, cha vẫn còn ở trong tù." Mộc Dao lắc đầu. Có đôi khi cũng không biết được rằng trong cuộc đời sẽ lại có những người phải chịu cùng một lúc không biết bao nhiêu là cực khổ.

Cố Minh nhìn nhìn cô: "Hứa Nặc còn trẻ như vậy mà đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy hay sao? Nếu chỉ căn cứ vào bề ngoài thì hoàn toàn nhìn không ra a. Một cô bé nhìn dịu dàng, sạch sẽ như vậy. Người bình thường nếu phải chịu nhiều gian khổ như vậy sẽ khó tránh khỏi liệt khí hoặc là oán trách nha."

Mộc Dao giang tay ra: "Là do mình đã dạy dỗ tốt."

Cố Minh lườm cô một cái. Cô trở lại trên ghế sofa, sau khi ăn uống no đủ rồi thì bắt đầu nghĩ đến chuyện phóng túng. Rất muốn. Giờ phút này cô chỉ nghĩ đến chuyện phóng túng thôi. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này cô sẽ chỉ có thể nghĩ đến Quan Dĩ Đồng thôi a. Đây thật sự là một chuyện bi ai mà.

"Lão bản của cậu không nói lúc nào cô ấy trở về hay sao?" Mộc Dao thấy Cố Minh rửa xong bát đi ra liền hỏi.

"Không có a. Làm lão bản còn không phải là lúc nào thích đến liền đến, khi nào muốn đi liền đi hay sao." Nghĩ đến Quan Dĩ Đồng, Cố Minh lại không khỏi nhớ tới lời Quan đổng nhắc nhở trước khi lâm chung kia. 10% cổ phần công ty Quốc tế Kinh Điển a, đương nhiên là cô sẽ động tâm rồi. Đó không chỉ là tiền mà thôi a, nó còn là tại bất kỳ nơi nào cô đến cô đều được hưởng đãi ngộ cùng quyền lực khác hẳn bây giờ. Nhưng khi nghĩ tới cái kẻ không đáng tin cậy là Quan Dĩ Đồng kia, thật sự là toàn thân đều nổi da gà. Đặc biệt là khi nghe cô ta nói rằng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt còn thiếu chút nữa đem cô làm chuyện yêu đương. Cố Minh tình nguyện tin tưởng là người này cũng chỉ là nói bậy nói bạ mà thôi.

Cố Minh vừa chỉ nói xong thì điện thoại liền vang lên. Nhìn vào tên người gọi đến, vậy mà lại là Quan Dĩ Đồng. Làm cho cô sợ đến nỗi điện thoại đều muốn rớt khỏi tay. Thật sự, nếu không có việc gì thì cũng đừng nên có nhắc đến người này mà.

"Này?"

"Gọi điện thoại cho Tiểu Triệu mà không được, cô phái người nào đó tới đón tôi đi. Tôi đã xuống khỏi máy bay rồi. Nhanh lên, tôi rất buồn ngủ."

.........

Cố Minh nhìn cú điện thoại bị cúp ngang mà nghẹn đến muốn tắc thở. Cô cũng chỉ còn biết lắc đầu rồi gọi điện thoại cho lái xe Tiểu Triệu, nhưng không biết là người này đang ở nơi nào mà tín hiệu không thông. Đã không thông thì đành phải cho gọi điện thoại cho lái xe khác vậy.

Mộc Dao đè chiếc điện thoại di động trong tay của cô xuống, cô nói bằng ánh mắt có chút tỏa sáng: "Quan Dĩ Đồng đã trở về rồi sao?"

"Ừ. Nếu không thì cậu đi đón cô ấy có được không?" Cố Minh chợt nghĩ ra.

Mộc Dao sửng sốt mất hai giây. Cô đưa tay cầm chiếc điện thoại di động từ trên tay Cố Minh ra chỗ khác rồi khoanh tay trước ngực nói: "Không muốn! Nếu làm vậy mình liền thua!"

"......." Cố Minh không thèm phản ứng lại cô nữa mà tiêp tục gọi điện thoại. Mộc Dao yên tĩnh ngồi được đúng ba giây đồng hồ rồi đứng dậy. Cô cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Cố Minh ném đi, mặc áo khoác xong thì cầm lấy chìa khóa xe: "Đừng tìm người nữa. Dù sao người ta cũng là lão bản mới của cậu, nên có chút thành ý đi. Cậu phải tự mình đi tiếp, còn mình sẽ cùng đi với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro