Chương 86. Có nên thu lại tình cảm không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đầu Quan Dĩ Đồng bị đội lên chiếc khăn tắm màu trắng, lại còn bị một tay của Mộc Dao ôm lấy từ phía sau lưng. Chờ cho cái giọng nói quỷ dị kia biến mất, cô mới đem cái khăn tắm giật xuống. Cô dựa vào bờ vai của Mộc Dao nói mà dở khóc dở cười: "Vừa rồi người kia là mẹ của cô phải không? Mẹ của cô vẫn hay tùy tiện đi vào phòng ngủ của cô như vậy sao?"

Mộc Dao vẫn chưa tỉnh hồn. Cô nhìn theo bóng lưng của mẹ đang rời đi rồi đưa một tay chống chống cái trán. Thật lâu, cô mới chịu quay lại nói với Quan Dĩ Đồng: "Bọn họ rất ít khi đến chỗ ở này của tôi, vậy nên bình thường tôi vẫn chỉ ở một mình. Không biết hôm nay bọn họ đã nghĩ như thế nào mà lại tới đây như vậy."

"Vừa rồi mẹ cô có trông thấy tôi hay không?" Quan Dĩ Đồng trèo lên cổ của cô từ phía sau.

"Không có đâu. Thứ nhất là vì bà ấy bị cận thị. Tôi nhận thấy là vì nửa đêm đứng lên đi WC nên có lẽ bà ấy không có mang mắt kính. Tiếp nữa là, nếu như mẹ tôi đã nhìn thấy em rồi thì chắc có lẽ không còn bình tĩnh mà đi trở về như vậy được a." Thật làm khó cho Mộc Dao khi vào lúc này rồi mà còn phải suy xét cho rõ ràng, tỉnh táo như vậy.

"Cũng may là lúc mẹ cô tiến vào thì đã xong việc. Nếu không bà ấy hẳn sẽ phải kinh hãi lắm đây." Quan Dĩ Đồng vẫn tiếp tục dán chặt lên người Mộc Dao. Cô hơi lắc đầu, đang xảy ra chuyện gì thế này?

Mộc Dao bọc cả người trong chiếc khăn tắm, xỏ chân vào đôi dép lê rồi chạy ra khỏi phòng tắm đem cửa phòng ngủ khóa lại. Bình thường cô cũng không có thói quen khóa cửa. Vốn cũng chỉ có một mình cô, khóa làm gì chứ?

Sau khi quay lại, cô thấy Quan Dĩ Đồng đã rúc cả người vào trong chăn. Mộc Dao dùng khăn tắm lau khô thân thể rồi cũng nghiêng người nằm vào một bên. Khi hai thân thể bóng loáng cùng đụng chạm vào nhau, rất dễ dàng làm cho người ta phải trầm mê. Trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn ngủ, ánh sáng đèn rọi lên trên mặt Quan Dĩ Đồng nên cô dùng mu bàn tay che hai mắt lại. Mộc Dao đưa tay lên, "bụp" một cái đem cái đèn tắt đi. Người nọ lập tức chui vào trong ngực cô không khác gì một con mèo nhỏ vậy. Tại sao trên đời này lại có thể có một người như vậy được đây? Trong lòng Mộc Dao vừa thầm mắng chửi người này lại vừa cẩn thận ôm cô ấy vào lòng: "Trước kia cô đã bao giờ bị cha mẹ bắt gặp tại hiện trường như vậy hay chưa?"

"Có rồi a." Cũng vì chính lần đó bị bắt gặp tại hiện trường, không thể nào chối cãi được nữa nên cha cô mới giở ra đủ các thủ đoạn, đem Nhan Phái San từ bên người cô đuổi đi. Mà cha cô cũng là thật là trẻ con, đuổi đi được một Nhan Phái San này, lẽ nào cô sẽ lại không tìm tới cô gái khác hay sao, sẽ không còn thích phụ nữ nữa hay sao? Thật sự là ngu muội, buồn cười đến cực điểm!

"Chính là bị bắt gặp khi đang cùng với Nhan Phái San, nên mới phải công khai." Cô vùi thân mình vào trong ngực Mộc Dao. Độ ấm từ thân thể ấy truyền ra, vào lúc đêm đông rét lạnh này nó làm cho người ta được sưởi ấm.

Nhan Phái San.... cái tên này lượn quanh đầu lưỡi của Mộc Dao tầm vài vòng. Phải suy nghĩ mất một lúc cô mới như rút ra được từ trong không khí một gương mặt đi cùng với cái tên này. Đây còn không phải chính là cái người nữ diễn viên đã kết hôn rồi đó sao? Suy nghĩ trong đầu Mộc Dao không biết chạy thêm mấy vòng rồi mới chịu dừng lại: "Nhan Phái San?"

"Đúng vậy! Không phải là cô đã rất có hứng thú muốn biết cái tin tức kia có phải là thật hay không đó sao? Cô cảm thấy liệu đó có phải là thật hay không?" Quan Dĩ Đồng vuốt vuốt ngón tay của Mộc Dao. Ngón tay của người này nhỏ nhắn lại thon dài, có thể là do khớp xương nhỏ nên mới như vậy. Sờ lên không khỏi có chút nhục cảm. Một ngón tay như vậy, 30 năm trước đều làm nữ thẳng, thật đúng là lãng phí!

Có lẽ là vì vừa cùng nhau trải qua cá nước thân mật, mà thân thể vẫn mang theo ma lực nào đó. Nó khiến cho cái người vốn là không quen biết, trong một khắc này bỗng trở nên gần gũi, thân mật hơn. Quan Dĩ Đồng cũng không biết tại sao mình lại phải nói với Mộc Dao về những chuyện này. Có lẽ, trong phút giây này, cô đã không còn cảm thấy phải bố trí một lớp phòng vệ trước Mộc Dao nữa. Đối với cô mà nói, thật ra thì cô cũng không để trong lòng cái tin tức kia nữa, mà người phải để trong lòng mới là Nhan Phái San bên kia. Đến nghĩ thôi cô cũng không cần nghĩ, đã biết rõ Nhan Phái San bên kia bị dọa thành cái dạng gì rồi. Chẳng qua là, cô lại không biết vì cái gì, nhìn thấy Nhan Phái San vào cái ngày đó, rồi lại ồn ào thành như vậy, cô lại cảm thấy có hơi mệt mỏi, mới để cho hết thảy dựa theo bên Nhan Phái San kia mà ra thông cáo. Kể từ sau lần đó, rất nhanh tin tức liền phai nhạt. Cũng giống như tin tức đó, Nhan Phái San bỗng nhiên biến mất. Cô ta tựa như một trận gió vậy, bỗng nhiên chạy tới, lại đột nhiên biến mất.

"Nhan Phái San là bạn gái trước đây của tôi. Hai chúng tôi cùng một chỗ, trải qua đã nhiều năm." Cô thấy thật lười với việc đi tìm số năm các cô đã cùng một chỗ kia.

Với Mộc Dao lúc này, tâm tình cô hơi phức tạp. Kỳ thật ban đầu cô cũng không xác định được cái tin tức kia có đúng là thật hay không. Ai cũng đều biết rằng, xung quanh chúng ta có rất nhiều thứ, trừ đi người trong cuộc, còn lại đều rất khó phân biệt thật giả trong đó. Sẽ có không ít người cho dù có bị lột da cũng sẽ đồng ý cho rằng cái người nữ diễn viên Nhan Phái San kia vì gần đây có bộ phim mới muốn gây sự chú ý, nên tìm cách lăng xê mà thôi. Nhưng cô cũng biết, với một người phóng đãng như Quan Dĩ Đồng, thì chuyện bạn gái trước đây gì gì đó, có lẽ có thể dùng bao nhiêu báo chí để bàn luận cũng không hết a. Chẳng qua đây lại là cùng nữ diễn viên, với loại chuyện như vậy, thật ra có chút vượt qua sức tưởng tượng của cô.

Mộc Dao không nói chuyện, cũng không có đáp lại. Việc Quan Dĩ Đồng chủ động nói về chuyện này đã khiến cho cô không khỏi có chút kinh ngạc. Không phải cô ấy đã từng ngay đến việc nhắc đến tên người kia còn không muốn nhắc đến hay sao? Sao bây giờ lại chủ động nói đến? Hay là vì chuyện đã xảy ra trước kia cùng bạn gái? Cô nhẹ nhàng buông Quan Dĩ Đồng ra, nằm ngửa nhìn lên trần nhà rồi thở dài. Bây giờ mình nên thu lại tình cảm của mình đối với Quan Dĩ Đồng hay sao? Hay là mình không cần đi quản thái độ của cô ấy, để mặc cô ấy làm theo ý mình là được rồi? Cô ấy chỉ muốn làm bạn trên giường thôi sao? Vậy thì theo cô ấy đi! Nhưng mình đâu chỉ muốn vẻn vẹn làm bạn trên giường? Trong lòng Mộc Dao có chút phiền muộn. Cô cảm thấy lần này mình đã sa vào quá nhanh. Như thế nào lại nhanh như vậy? Lại ly kỳ như vậy?

Giữa lúc cô còn đang rối rắm thì lại thấy Quan Dĩ Đồng nằm xích lại gần, nói bằng giọng đầy vẻ yếu ớt: "Người đã là của ngày trước, chuyện cũng đã là của quá khứ rồi, đừng để nó lại đến quấy nhiễu giấc mộng của tôi nữa! Rất mệt mỏi!"

Cái gì mà gọi là chuyện quá khứ chứ? Dựa vào! Chẳng phải là mới cách đây không lâu, hai người vẫn còn trên xe lăn lộn một hồi đó sao? Đến nỗi để cho báo giới bắt được. Chẳng qua là Mộc Dao không tiếp tục hỏi nữa. Cô không có tư cách để hỏi, muốn có tư cách cần phải có thân phận, cô lại không có thân phận. Cô lại nhìn Quan Dĩ Đồng đang nép vào trong ngực mình, xem ra đã ngủ rồi.

Đêm đông luôn đặc biệt dài. Ngày hôm sau, hai người ngủ đến tận lúc phơi được nắng mới chịu thức dậy. Sáng sớm vừa thức dậy lại là một phen lăn lộn. Trong đầu cứ phải nơm nớp ghi nhớ trong nhà còn có cha mẹ của Mộc Dao, nên cả hai người đều không phát ra tiếng kêu rên quá lớn. Quan Dĩ Đồng bị nghẹn trong cơn lửa cháy chỉ biết nhè vào đầu vai người kia mà cắn để lại dấu răng rất, rất sâu. Sắp đến buổi trưa, hai người mới chịu đi tắm, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới rời giường. Vừa ra khỏi phòng các cô thấy cha mẹ đại nhân đã ngồi ở dưới đại sảnh ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt hai người là một bàn cờ vua.

Quan Dĩ Đồng đi xuống thang lầu, mắt thấy tình hình này thì chân có chút mềm nhũn. Cô thật không muốn chỉ mới cùng người ta ngủ một đêm, ngày hôm sau đã phải gặp gia trưởng.

"Lại ngủ muộn như vậy, không thấy đói bụng hay sao?" Mẹ Mộc Dao đeo mắt kính có sợi dây tơ vàng. Bà giương mắt nhìn lên cái thang lầu. Ồ, như thế nào mà lại còn có thêm một người xa lạ nữa vậy?

Ôi! Chuyện gì thế này? Mình còn chưa đi mà! Mộc Dao ngáp một cái, hai đầu gối run rẩy đi xuống lầu. Nhìn thấy ánh mắt cha mẹ mình cứ nhìn chằm chằm vào Quan Dĩ Đồng, cô mới nói lời giới thiệu: "Đây... đây là bằng hữu của con, Quan Dĩ Đồng." Cô phải nghĩ mất một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng bằng hữu để xưng hô mà thôi a. Cũng không thể nói với cha mẹ đây là đối tượng tình một đêm được. Ha ha, có lẽ phải gọi là đối tượng tình nhiều đêm mới đúng. Mộc Dao nghĩ đến xưng hô này lại cảm thấy có chút buồn cười.

"A! Quan tiểu thư, chào con! Con cũng thật là, có bằng hữu ở cùng mà lại lười như vậy. Không sợ Quan tiểu thư bị đói hay sao? Để mẹ đi nấu cơm cho các con đã nha!" Mộc Dao thấy mẹ muốn từ bàn cờ đứng dậy, liền vội vàng ngăn cản bà lại: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Ba mẹ, tại sao hai người lại không trở về nhà vậy a?"

"A, ba của con chưa nói cho con biết hay sao? Hai ngày này trong nhà sửa chữa lại một lần nữa. Cho nên mấy ngày này cha mẹ sẽ tạm thời ở lại đây với con. Cũng thật trùng hợp là chỉ còn có một tuần nữa là đã bước sang năm mới rồi."

......

Mộc Dao ngẩn người ra: "Cha không có nói cho con biết a."

"Hiện tại chẳng phải nói cho con biết rồi hay sao?"

Đến đứng thẳng mà Quan Dĩ Đồng còn thấy khó khăn. Đây là cảnh một nhà sinh hoạt, dường như không có quan hệ gì đến cô cả. Nên cô vội vàng cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, cô nói thật lễ phép: "Dì ơi, dì không cần phải vội. Con còn có việc phải đi trước, nên không thể ở lại ăn cơm được rồi. Con cám ơn dì."

"Ôi chao! Dù còn có việc thì cũng phải ăn cơm đã chứ. Bây giờ cũng đã đến lúc ăn cơm trưa rồi nha. Dì đã chuẩn bị xong cả rồi, rất nhanh là nấu xong đấy." Ba mẹ Mộc Dao là những người Thành Đô điển hình, thấy Quan Dĩ Đồng nói tiếng phổ thông thì cũng bí mật chuyển sang dùng một ít tiếng phổ thông.

Quan Dĩ Đồng tiến thối lưỡng nan. Cô dùng ánh mắt cầu cứu mà nhìn qua Mộc Dao. Mộc Dao hít sâu một hơi rồi buông nắm tay ra: "Vậy ở lại ăn rồi hãy đi a."

Quan Dĩ Đồng liếc mắt sang mà trừng cô một cái, nhưng rồi cũng đành phải nghe theo. Cô là một người không dễ thuận theo, nhưng đây dù sao cũng là bậc trưởng bối, cha mẹ của người ta, cũng nên biết giữ lại lễ phép. Cha Mộc Dao cười híp mắt hỏi Quan Dĩ Đồng, có thể xuống chơi cờ vua cùng ông hay không.

Quan Dĩ Đồng vội vàng xua tay nói không biết.

"Không biết sao? Vậy được rồi! Con hãy ngồi đây, để chú dạy cho con. Dễ thôi mà!"

Quan Dĩ Đồng nắm lấy góc áo Mộc Dao, đây là tình huống gì vậy, chơi cờ vua sao? Tại sao không gọi con gái của mình chơi cùng chứ?

"Tới đây a."

Mộc Dao lôi kéo Quan Dĩ Đồng cùng ngồi vào bên bàn cờ vẫn đang bày ra.

"Đây là quy tắc cơ bản, mỗi khi lên ngựa thì cho nó đi theo ô giống như đi ruộng vậy, pháo quật ngã núi, đem vua ăn mất coi như là thắng."

Quan Dĩ Đồng đưa hai tay chống lấy trán. Nếu sớm biết sẽ như vậy thì đã không nên ở lại. "Chú à, con thật không hiểu, hay là để cho Mộc Dao đến chơi đi."

"Nó hả? Chú dạy nó không biết bao nhiêu lần, vậy mà đều học không được. Thật là quá ngốc đi mà. Quan tiểu thư, chú vừa nhìn là biết ngay con thông minh hơn nó."

Bất đắc dĩ, Quan Dĩ Đồng đành phải cùng phụ thân của người ta đánh cờ. Chuyến đi này dạy cho cô một điều, không nên tùy tiện ngủ lại ở nhà người ta. Lần sau thì phải hẹn Mộc Dao đi khách sạn mới được. Chứ trước thịnh tình như vậy là không thể chối từ. Thật sự, một lần như vậy là đã quá đủ rồi!

Cô không thể tập trung được, vậy mà còn phải ra cái vẻ hiếu học nữa chứ. Vậy nên cuối cùng là không quá vài bước liền đã bại trận, ấy thế mà còn được khích lệ là so với Mộc Dao thì thông minh hơn nhiều. Sau khi đánh xong, cha Mộc Dao còn đưa tay vuốt tóc cô. Chỉ trong một cái chớp mắt, Quan Dĩ Đồng lại nhớ tới người cha của mình. Cái người bị ốm đau đến lúc hấp hối sắp chết kia vẫn còn tìm cách hành hạ cô, khiến cho cô hận thấu xương.

Trong ấn tượng của cô, khi còn nhỏ, ba cô cũng thường hay đưa tay vuốt tóc cô như vậy. Lúc cô còn nhỏ, người kia cũng rất yêu thương cô, nhưng tại sao phải trở nên ác độc như vậy? Ông ấy không nên đem Nhan Phái San từ bên cạnh mình đuổi đi như vậy chứ? Cô chẳng qua là thích con gái mà thôi. Làm sao lại xem cô đã làm nên chuyện đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời như vậy nha?

"Quan tiểu thư, con làm việc gì vậy?" Cha Mộc Dao quan tâm hỏi thăm.

Vì Quan Dĩ Đồng có chút xuất thần, nên Mộc Dao ở một bên hát đệm: "Cô ấy có công ty của mình."

"Tuổi trẻ tài cao a! Ngày nay con gái cũng là cân quắc bất nhượng tu mi* mà!"

Không bao lâu sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn, Quan Dĩ Đồng không quen với việc cùng trưởng bối ở chung, đành phải làm bộ điềm đạm nho nhã, lặng yên không lên tiếng. Ngồi ăn bữa cơm như vậy làm cho cô mệt mỏi quá đi. Mộc Dao thấy cô không được tự nhiên, nên vừa ăn xong liền lái xe đưa cô đi.

* Cân quắc bất nhượng tu mi: phụ nữ không thua đấng mày râu.

"Về nhà hay là đi công ty vậy?"

"Về nhà trước để đổi bộ quần áo rồi lại đi công ty a." Quan Dĩ Đồng chau mày.

"Hôm nay thật có lỗi a. Tôi không biết là bỗng nhiên ba mẹ tôi lại chạy tới."

Quan Dĩ Đồng xua xua tay, cũng đâu phải là chuyện gì quá to tát.

Hai người đang chạy đi trên đường, bỗng nhiên nghe được thấy tiếng la hét ầm ĩ. Các cô nhìn thấy một cô bé mặc một chiếc váy ngắn, chân đi một đôi giày cao gót, còn trên tay thì ôm một mớ chồng chất không rõ là thứ gì đang hô hào cái gì đó.

Quan Dĩ Đồng quay cửa kính xe xuống, cô nói Mộc Dao chạy chậm chút ít: "Kia không phải là tiểu thư ký của Cố Minh hay sao?"

Mộc Dao cũng vội nhìn theo, hình như đúng là vậy rồi! Người này được kêu là tiểu thư ký Chung Hiểu Âu.

"A, bắt ăn trộm a! Ăn trộm! Đứng lại! Điện thoại di động của tôi...."

Mộc Dao đem xe ngừng lại một bên, vừa xuống xe liền nhìn thấy Chung Hiểu Âu đang ở một bên chạy tới thở hồng hộc: "Làm sao vậy?"

"Bắt..... Tiểu...." Vì cô chạy đi quá sức, nên giờ đây thở không nổi nữa, còn tên ăn trộm sớm đã mất tăm hơi.

Bo edits đến đoạn cha Mộc dạy con dâu chơi cờ vua mà đau cả đầu. Ban đầu cứ nghĩ bạn qt dịch sót hay sao í. Nhưng tìm hiểu về cách chơi cờ rồi mới phát hiện ra vì chú í chơi quá tệ nên dạy cũng không ra đầu ra đũa. Mộc Dao chơi cờ dốt là phải ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro