Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Hoa nhài trong vườn vẫn như lúc mình đi, nở rộ rực rỡ, tựa như vĩnh viễn không biết sẽ có ngày lụi tàn. Kha Mạt Miên chậm rãi đi trên con đường nhỏ giữa vườn hoa, bụi hoa nhài ở hai bên đường tản ra hương hoa thanh nhã, cô hít một hơi thật sâu, vẫn là hương thơm trong ký ức đã cùng cô lớn lên, rất quen thuộc...

"A Miên."

Kha Mạt Miên theo tiếng gọi nhìn lại, đó là một người phụ nữ không son phấn, mái tóc được buộc lên rơi xuống chiếc áo choàng màu nâu nhạt, váy ngủ tơ tằm màu trắng bao lấy thân hình cao gầy của người đó. Bà rất đẹp, vẻ đẹp của bà để Kha Mạt Miên từ lúc sinh ra liền định rằng đời này sẽ không thể quên được.

"Mẹ." Kha Mạt Miên nhìn bà, khóe miệng mỉm cười rồi lại nghẹn ngào, có một loại sức mạnh nào đó đang cấu xé trái tim cô, từng chút từng chút giày xéo đến đau nhức.

"A Miên, con lại đây." Bà vẫy tay, ánh mắt Kha Mạt Miên dừng lại trên khuôn mặt an tường của bà, nhích bước chân.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ." Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đường nét khuôn mặt cô, hơi ấm trên đầu ngón tay như là có ma lực đặc biệt xuyên thấu qua làn da của cô chui vào tận trong lòng cô, trái tim đã đóng băng quá lâu của cô chỉ vì chút ấm áp này mà khiến cô chỉ muốn rơi lệ.

"A Miên, con trưởng thành, còn xinh đẹp hơn cả mẹ nữa rồi." Bà vẫn luôn mỉm cười, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, như hoa nhài nở rộ.

"Không đâu." Kha Mạt Miên không ngừng lắc đầu, nước mắt theo hốc mắt mà chảy xuống, cô bối rối nắm lấy tay của đối phương, thân thiết cầm lòng bàn tay bà áp lên khuôn mặt mình.

Cô rất muốn thời gian dừng tại thời khắc này, dù là cô biết rõ tất cả mọi thứ lúc này chỉ là hư ảo mà thôi.

"A Miên, con tại sao mẹ lại thích hoa nhài như vậy không?" Bà lau đi nước mặt trên mặt Kha Mạt Miên, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.

Kha Mạt Miên ôm lấy bà, vùi đầu vào trong cổ bà, ngửi mùi hương hoa nhài dễ chịu trên người bà.

"Nó thanh thuần mê người, cũng rất mộc mạc, nhưng mẹ lấy hoa nhài đặt tên cho con không chỉ vì những điều này*." Bà dịu dàng vỗ về lưng Kha Mạt Miên, tựa như khi còn bé dỗ dành cô vào giấc ngủ vậy.

       * Hoa nhài 茉莉花 hay còn gọi là mạt lỵ, chữ 'mạt' trong Kha Mạt Miên là lấy chữ 'mạt' trong mạt lỵ.

"A Miên, hoa nhài có hoa ngữ nghĩa là con là tính mạng của mẹ."

"Mẹ..." Kha Mạt Miên ôm bà chặt hơn nữa, cô sợ bà nói xong câu tiếp theo sẽ như những lần trước, không nói với cô tiếng nào mà liền biến mất không tăm hơi.

"A Miên, mẹ rất yêu con, con là tính mạng của mẹ." Bà nói.

"Mẹ..." Hương hoa nhài vẫn còn thoang thoảng quanh cô, nhưng Kha Mạt Miên không còn nhìn thấy được bụi hoa nhài quen thuộc kia, cùng với người mà mình vẫn hằng đêm vương vấn.

Phương Thanh Dư lo lắng nhìn Kha Mạt Miên đầu óc mơ hồ, em ấy đã hôn mê hơn một giờ đồng hồ, ngay cả mình đỡ em ấy từ ghế máy tính chuyển đến trên giường cũng không nhận ra.

"A Miên." Không biết đã là lần thứ mấy lau đi mồ hôi lạnh trên trán cô, Phương Thanh Dư ném khăn giấy vào sọt rác, rồi lại gọi cô một tiếng.

Hàng lông mi dày rung rung, Phương Thanh Dư đối diện với đôi mắt mê mang của cô, Kha Mạt Miên nhìn cô nhíu mày, rồi lập tức lại giãn ra: "Thanh Dư?"

Giật mình một cái ngồi thẳng dậy từ trên giường, con mắt nhìn loạn bốn phía, chợt nhớ tới cái gì, nhìn thẳng về phía bàn máy tính đặt trong góc phòng. Trên bàn có nửa bao bạch phiến và tờ tiền giấy bị cuốn thành ống, phía dưới còn có một ít bột phấn bị rơi ra.

Phương Thanh Dư theo ánh mắt của cô nhìn lại, rồi lại nhìn Kha Mạt Miên.

"A Miên."

Kha Mạt Miên không hề nhìn cô, mà là cúi thấp đầu xuống: "Chị biết rồi đó, tôi không phải người tốt."

Phương Thanh Dư nghĩ bây giờ nhìn em ấy thật giống như đứa bé đang phạm lỗi, cô nói: "Chị cũng không phải."

Nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc của Kha Mạt Miên, cô còn nói: "Trên đời không có người tốt tuyệt đối, dù ít dù nhiều đến cùng chúng ta vẫn sẽ làm một vài chuyện sai trái. A Miên, chị biết em nhất định là có nỗi khổ của mình."

Kha Mạt Miên nghe vậy cười: "Không, là tự tôi hủy hoại chính bản thân mình thôi."

Phương Thanh Dư nhìn cô mà lắc đầu, cười nói: "Cho dù là tự hủy hoại cũng là do có nỗi khổ bên trong."

Cô đứng lên khỏi giường, Kha Mạt Miên mới phát hiện cô đã thay một bộ váy dài liền thân màu trắng để đi ra ngoài, hương hoa nhài mới ngửi được là từ trên người cô tản ra.

Trong phút hoảng hốt, cô như thấy được bóng hình trong giấc mơ ấy.

"A Miên, em mặc tạm bộ đồ này được không? Chị dẫn em ra ngoài mua quần áo."

"Được, chị chờ tôi một lát." Cô ngơ ngác mà gật đầu, chờ Phương Thanh Dư đi ra rồi thay áo T-shirt màu trăng và quần thể thao dài màu xám mà chị ấy chuẩn bị cho mình, rất vừa người, phía trên còn có mùi hương xà phòng nhàn nhạt.

Kha Mạt Miên thu dọn lại những thứ trên bàn máy vi tính, lúc này mới đi ra khỏi phòng, Phương Thanh Dư đeo túi xách đang đứng đổi giày ở cửa chính, nhìn thấy cô thì mỉm cười: "Em mặc đồ của chị rất vừa vặn."

Kha Mạt Miên khẽ giật mình, tiến về phía cửa đi vào đôi giày Cavans của mình: "Cảm ơn."

Phương Thanh Dư dường như thấy được khuôn mặt cô phủ lên hai lớp màu hồng nhạt.

Mỗi ngày ở Phượng Hoàng Thành luôn là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, Tưởng Sĩ Tiệp bước xuống xe, chiếc túi nhỏ hất lên phía sau, ở mấy chiếc xe sang trọng khác đi cùng cũng có mấy cô gái bước xuống, thân mật khoác tay cô.

"Tưởng tiểu thư." Giữ cửa ở Phượng Hoàng thành đều là những anh chàng đẹp trai hai mươi mấy tuổi, trí nhớ cũng vô cùng tốt, kẻ có tiền như Tưởng Sĩ Tiệp đây mỗi tuần sẽ đến vài lần thì càng nhớ rõ.

"Chào." Tưởng Sĩ Tiệp lấy tờ nhân dân tệ một trăm đồng, người giữ cửa cười híp mắt nhận lấy.

"Mời Tưởng tiểu thư vào."

Phượng Hoàng thành chia thành năm tầng, tầng một là khu vực quầy bar thường có nhiều người nhất, Tưởng Sĩ Tiệp rất ít khi chơi ở đây, cô thích lên tầng hai chọn một gian ghế lô hơn sau đó tìm vài cô nàng đến hát với uống chút rượu. Tầng ba là khu vực bể tắm, nơi này xưa nay Tưởng Sĩ Tiệp không đi, nhưng thật ra phòng bi-a ở tầng bốn lâu lâu cô sẽ lên xem một chút, tầng năm là phòng nghỉ, chuyên môn cung cấp cho một vài vị khách có nhu cầu, Tưởng Sĩ Tiệp không nằm trong số này, tự nhiên cũng chưa bao giờ vào.

"Hôm nay cô Tưởng dự định chơi gì?" Vừa vào cửa liền có nhân viên phục vụ ân cần chào hỏi.

"Vẫn như cũ, bảo chị Thanh Dư của mấy người tìm vài cô bé đến đây." Tưởng Sĩ Tiệp tìm cô nàng cũng sẽ không giống như đám lão già xấu xa kia, nói chưa được đôi ba câu tay đã vươn vào dưới váy người ta. Có nói ra cũng chưa chắc ai tin, cô tìm cô nàng thật sự chỉ để nói chuyện phiếm. Số lần đến tìm tăng lên, trong vòng tròn này của người ta cô cũng có cái danh — Tưởng tiểu thư động khẩu không động thủ, chi tiền còn đặc biệt hào phóng, thành ra các cô nàng luôn giành giật nhau phục vụ cô.

Nghe nói các cô gái ở Phượng Hoàng Thành đều có trình độ đại học, Tưởng Sĩ Tiệp chưa từng hỏi kỹ, chẳng qua mấy cô nương ở đây đạt chuẩn cao cấp trái lại là thật, cô từng nghe các cô kể rằng, muốn vào được nơi này thì chiều cao cũng phải 1m65 trở lên, cân nặng không thể vượt quá 55kg.

Nơi này có một nữ PR tên là Phương Thanh Dư, hầu như mỗi lần cô tới đều là do cô ấy phụ trách tiếp đãi, Tưởng Sĩ Tiệp cũng khá là quen biết với cô. Mà đối với một người hay xoi mói như Tưởng Sĩ Tiệp, ngoại hình của Phương Thanh Dư tuyệt đối là cực phẩm rung động lòng người, lúc cô nói chuyện không hề có một chút nào nhuốm mùi vị phong trần, thậm chí còn với một chút hương vị tươi mát, Tưởng Sĩ Tiệp nghĩ một người phụ nữ vậy lại bán rẻ tiếng cười ở chốn phong nguyệt thật sự là quá đáng tiếc.

"Hôm nay chị Dư không đi làm, thế để chị Trinh sắp xếp được không ạ?" Nhân viên phục vụ dẫn cô lên một gian ghế lô ở tầng hai, cúi chào cô xin ý kiến.

"Ơ kìa? Mỗi lần đến chị ta đều có mặt mà." Một cô bạn đứng bên cạnh Tưởng Sĩ Tiệp nói.

"Bữa nay chị Dư xin nghỉ, hình như là trong nhà có việc." Nhân viên phục vị cười làm lành nói.

"Nhanh đi đi." Tưởng Sĩ Tiệp để túi xuống, phất phất tay.

Không bao lâu sau, một người phụ nữ trang điểm cầu kỳ bước vào phòng, mấy cô bạn nói ra gu của mình, lại thêm một lúc nữa, người phụ nữ kia dẫn theo vài cô nàng trẻ tuổi xinh đẹp quay lại.

Thời đại này rồi, chơi gái cũng không còn là đặc quyền của đàn ông nữa, phụ nữ đến Phượng Hoàng Thành tìm cô nàng cũng không ít, mọi người sớm đã không hề thấy kinh ngạc, lại nói thêm, theo ai chơi cũng là kiếm tiền hết, có khác quái gì nhau đâu?

"Tưởng tiểu thư, ở chỗ chúng tôi gần đây có thêm dịch vụ nam PR, không biết quý cô có muốn dùng thử không ạ?" Nhân viên phục vụ trước khi lui ra còn cười híp mắt đề nghị.

"Tôi cũng không cần," Tưởng Sĩ Tiệp hỏi những người khác, "Nè, mấy cậu có muốn thử không?"

Mấy người đều biết tính tình của Tưởng Sĩ Tiệp, cô cũng chỉ là khách khí hỏi thế thôi, nếu mà gật đầu thì đúng là kẻ ngu, nhao nhao lắc đầu: "Không cần."

Đến cũng là đến theo Tưởng Sĩ Tiệp chơi, dù sao chủ yếu cũng là để cô vui vẻ. Trong thành phố Y, ngoại trừ Vinh Thành thì tập đoàn thương nghiệp lớn nhất chính là Tưởng thị, mấy mối làm ăn trong nhà bọn cô còn phải dựa vào hai cái long đầu này chiếu cố nữa, không thể không phí hết tâm tư mà nịnh nọt cô.

Chơi đùa được phân nữa, có một cô gái nhà giàu gọi nhân viên phục vụ tới: "Gọi A Tứ của mấy người tới đây."

"Cậu lại phát nghiện đấy hả?" Tưởng Sĩ Tiệp nhíu mày nhìn cô kia.

"Ai da, nhóm chị em tụ tập chơi cho vui thôi mà."

A Tứ vẫn mặc một bộ âu phục ra hình ra dáng, thấy được ở chỗ này toàn người quen, bước vào phòng trước tiên chào hỏi từng người một.

"Lấy gói Adam nhá." Cô gái ném qua vài tờ tiền, châm một điếu thuốc dành cho nữ, duỗi chân lên, "Hải Tứ Gia còn hàng không?"

A Tứ cầm gói thuốc chứa những viên thuốc đầy màu sắc đưa cho cô gái bằng hai tay: "Hết rồi, tối hôm qua Hải Tứ Gia bị người mua sạch rồi."

"Ồ, mua sạch ấy hả? Trâu bò thế cơ à?" Một cô gái tóc ngắc khác nhận lấy hoa quả được nữ tiếp viên bên cạnh đưa cho, nói có vẻ rất ngả ngớn.

"Đúng vậy, còn là một cô em rất xinh đẹp nữa kìa." A Tứ đang đếm tiền trả lời.

"Xinh đẹp? Có đẹp bằng Tiệp Tiệp của bọn này không hử?" Thêm một trận cười đùa.

Có... Tuyệt đối là có, A Tứ âm thầm so sánh trong lòng, nhưng lại lắc đầu: "Đương nhiên là không đẹp bằng Tưởng tiểu thư rồi, các vị từ từ hưởng dụng nhé, nếu còn cần thì gọi tôi, theo tiếng gọi mà đến."

"Tiệp Tiệp, thử chút chứ?" Cô gái mở gói thuốc, đầu tiên đưa cho Tưởng Sĩ Tiệp.

Tưởng Sĩ Tiệp liếc mắt, từ chối: "Cậu biết trước giờ mình không chạm vào thứ này mà."

"Biết rồi đó, cậu chỉ thích chạm phụ nữ. Giờ sao? Buổi tối cần máy người bọn chị đến chơi cùng không đây?" Cô tiến lại gần nâng cằm Tưởng Sĩ Tiệp, còn có vài người hùa theo.

Tưởng Sĩ Tiệp cười đẩy cô ra: "Lượn đi, không tên nào nghiêm chỉnh cho được."

Đám người ầm ĩ xong lại tiếp tục ca hát nói chuyện phiếm, có người bản tính bát quái chen vào bên cạnh Tưởng Sĩ Tiệp cười hì hì hỏi cô: "Tiệp Tiệp nè, cậu thích phụ nữ đến thế, mà ở với Đại tiểu thư Kha gia nhiều năm tại Mỹ như vậy lại không xảy ra chuyện gì à?"

Tưởng Sĩ Tiệp trừng cô một cái, cười: "Mình và cậu ấy có thể có chuyện gì nữa hả?"

"Kha Mạt Miên xinh đẹp như thế, cậu thật không động tâm á?"

"Đồ thần kinh," Tưởng Sĩ Tiệp cười đến không thở nổi, "Cậu ấy là vợ của anh mình, là chị dâu tương lai của mình đó biết không?"

"Ài, nếu là mình ấy à, có thể được lên giường với một cô gái như vậy, đời này cũng xem như viên mãn rồi." Cô gái cảm khái nói.

Thiếu chút nữa Tưởng Sĩ Tiệp phun luôn ngụm rượu đỏ mới uống ra ngoài, ôm cổ cô gái, ném một mị nhãn cho nữ tiếp viên ngồi đối diện: "Mình thấy, cậu tìm một cô nàng để chơi có vẻ thực tế hơn đó."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô đơn để một đám người chè chén say sưa, Tưởng Sĩ Tiệp là rơi vào tình huống này ~ nếu có hiếu kỳ với cô có thể quay lại đọc Song dưỡng thủy.

Thật ra cô ấy là một người rất nghĩa khí~

Trong bộ này, có rất nhiều tình tiết không thoải mái và đáng yêu , có luyến mẫu, tổng giám đốc, gái điếm, nhập hố cần cẩn thận ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro