Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Phổ Tế Kinh Hồn.


Thập Nhất cùng mẫu thân nàng rời khỏi động Phổ Đà, lúc xuống núi lại nhìn thấy một ngôi chùa có tên "Phổ tể thiền tự", Thập Nhất cùng Vưu Thị gõ cửa xin váo tá túc, bên trong có một tiểu tăng mi thanh mục tú ra nghênh tiếp, hắn nhìn thấy Thập Nhất ánh mắt liền sáng ngời, hết sức ân cần. Vưu Thị vẫn còn chưa phát hiện điều bất ổn nhưng Thập Nhất để ý tiểu tăng kia thường như vô tình nhìn mình chằm chằm, trong lòng cũng cảnh giác, chờ tiểu tăng rời khỏi liền kéo Vưu Thị nói : "Mẫu thân, con cảm thấy ngôi chùa này có diều cổ quái."


"Làm sao cổ quái?"

"Thứ nhất, khi đến đây chỉ thấy có một tiểu tăng mà vẫn chưa thấy những vị tăng khác. Thứ hai, tiểu tăng này tuổi còn trẻ trên đầu không có giới ba*, trên người quần áo mặc trên người dệt bằng vải Tô Châu tinh quý phi thường, hắn một người ở thâm sơn tu hành làm sao dễ dàng có được loại vải tốt như thế?"

"Phổ Đà là nơi danh sơn, chùa càng lớn thì tăng lữ dùng đồ càng quý cũng là bình thường." Vưu Thị trải giường, quay đầu nói với Thập Nhất : "Cô nương lần trước cứu chúng ta, con cảm thấy nàng thế nào?"

"Mẫu thân vì sao hỏi như vậy?"

"Nếu cô nương kia là tiên nhân, chúng ta tự nhiên phải mang ơn, về sau khi trở lại nhà chúng ta sẽ đặt bài vị để mỗi ngày cung phụng, còn nếu nàng là yêu...." Vưu Thị do dự

" Chúng ta có lẽ phải đề phòng một chút, nhân yêu thù đồ, yêu quái sẽ hại người, ta còn nghe nói trước đó vài ngày có ba trăm nam tử bỗng nhiên chết đi, máu cả người bị rút cạn, trên cổ có dấu cắn, theo đạo sĩ nói là do yêu quái gây nên, nếu vị cô nương kia là yêu chúng ta không nên cùng nàng lui tới, cần xa xa tránh né."

Thập Nhất nổi giận nói: "Mẫu thân chẳng phải dạy ta 'Tri ơn báo đáp' sao, mặc kệ nàng là tiên hay yêu ta chỉ biết chúng ta là do nàng cứu!"

Vưu Thị xưa nay biết tính tình nữ nhi, giờ phút này mẹ con các nàng đang sống nương tựa lẫn nhau, sau này cũng không phải là quá tốt, vì thế liền nhịn tính tình cùng ngôn ngữ của Thập Nhất, Thập Nhất cũng không đến mức cùng mẫu thân mình nóng giận, bỉu môi cùng mẫu thân nghỉ ngơi, chỉ mong sáng mai tìm được một con thuyền đưa mẹ con họ quay về Hàng Thành.

Bóng đêm yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ là thanh âm rộn ràng của trùng ếch, giường trong này vừa lạnh lại vừa cứng, Thập Nhất đã quen ngủ giường thơm tho mềm mại, tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn khó ngủ, nghe thấy Vưu Thị bên cạnh thở đều đều, Thập Nhất trở mình hướng ra phía ngoài bỗng thấy trước cửa sổ một đạo bóng dáng hiện lên, Thập Nhất nội tâm liền sợ hãi, nhưng không biết chuyện gì xảy ra vẫn không nên nhúc nhích để tránh đả thảo kinh xà.

Một lát sau bên ngoài vẫn yên tĩnh, Thập Nhất một hồi do dự sau im lặng đứng dậy, rón ra rón rén nhẹ nhàng mặc vào ngoại bào , nhẹ đẩy cửa ra, nhưng bên ngoài trống rỗng, đang suy tư bỗng nhiên nghe một tiếng dế kêu.
Lúc còn ở nhà Thập Thất cùng huynh trưởng Phạm Thập Lang lấy tiếng dế kêu làm kí hiệu cảnh báo nguy hiểm, giờ phút này tại sao còn nghe được loại kí hiệu này?

Thập Nhất dừng lại, xoay người hướng tới nơi phát ra âm thanh đi đến.

Lại qua một cái ngõ ngoặc, Thập Nhất đến được chính điện của chùa, ngẩn đầu nhìn thấy Như Lai Phật Tổ phát ra kim quang dưới ánh nến, lại nhìn sang bốn phía là các vị la hán đứng với bộ mặt dữ tợn, như là đem nàng quay quanh, Thập Nhất nhìn qua một vòng càng nhìn lại càng cảm thấy quỷ dị khủng khiếp, bỗng nhiên một đôi tay từ phía sau tượng Vi Đà vươn ra, bưng kín miệng nàng mạnh mẽ kéo nàng vào phía sau tượng.

Thập Nhất không kịp phản ứng.

"Suỵt, đừng ầm ĩ ! Ngươi nhìn xem ta là ai!"

Thập Nhất chậm rãi quay đầu lại, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn kỹ gương mặt người đó, kinh hỉ nói: "Phụ thân"

Phạm Thành kinh hoảng nói: "Đừng lớn tiếng cẩn thận yêu tinh nghe thấy!"

"Nơi này có yêu tinh?"

"Hôm nay ta ở trong khe núi nhìn thấy hai mẫu nữ các ngươi, chính là khi ta đuổi kịp các ngươi lại nhìn thấy con cóc tinh lúc trước muốn hại ta đi theo các ngươi, con cóc tinh liền hóa thành một tiểu hòa thượng tuấn tú, nếu ta tiến lên nói cho các ngươi biết chắc chắn chọc giận nó, cho nên đến bây giờ mới dùng tiếng dế kêu ngươi đi ra nói cho ngươi biết chân tướng." Phạm Thành giải thích.

"Nguy rồi", Thập Nhất nói "Nếu tiểu hòa thượng kia là cóc tinh, mẫu thân còn ngủ say trong sương phòng, phải tốc tốc đánh thức mẫu thân!"

Phạm Thành giữ chặt tay nàng nói: "Xem tình hình là không còn kịp rồi, ngươi mau đi theo ta đi, cẩn thận bị yêu quái kia phát giác."

Thập Nhất nghe xong ngẩn đầu nhìn chằm chàm phạm thành, ánh mắt nén giận: "Ngươi lại muốn vứt bỏ mẫu thân?"

"Mẫu thân ngươi nếu ở đây cũng muốn ngươi bình yên vô sự"

"Hừ!" Thập Nhất bỏ tay Phạm Thành ra kiên quyết nói "Ta không đi, nếu đi cũng phải có mẫu thân cùng đi!"

"Ngươi!" Phạm Thành vừa tức vừa vội, chỉ vào Thập Nhất "Hảo! Xem Phạm Thành ta khổ tâm nuôi lớn thật là tốt khuê nữ!"

Thập Nhất không thèm để ý hắn, muốn đứng dậy quay lại tìm Vưu Thị, cũng không nghĩ bên ngoài xuất hiện hai cái bóng dáng, một cao gầy hoàn mỹ, một thấp bé tráng kiện. Thập Nhất liền lui lại trốn tránh phía sau tượng Vi Đà.
Phạm Thành cũng nhìn thấy hai bóng dáng kia, sợ đến can đảm toàn bộ biến mất.

Hai cha con nhìn nhau, đến một ngụm đại khí cũng không dám thở.

Hai cái bóng dáng càng ngày càng gần, đến khi đến gần có thể nhìn thấy là tiểu hòa thượng còn người trả lời lại là đầy người mụn nhọt, trên người hắn mụn ngọt chảy ra màu vàng nâu nước mủ. [Ặc! gớm quá!!!]
"Đệ đệ thật bản lãnh, có thể từ tay Phong Tam Nương cướp được Linh Lung Tâm." Cóc tinh dùng sức vỗ vỗ bả vai tiểu hòa thượng tán thưởng.

"Chỉ là vận khí tốt" tiểu hòa thượng cười nói "Linh Lung Tâm thực là ở trong tay Phong Tam Nương nhưng không biết tại sao nàng bỗng nhiên hạ sơn, lại may mắn ta gặp được liền mang nàng về đây. Một trăm năm trước ta giết sạch hòa thượng của Phổ Tế Thiền Tự ở lại đây tu hành, không nghĩ đến lại có phúc như vậy."

"Chờ ta nói cho phụ thân, hắn nhất định ngợi khen ngươi, đến lúc đó nói vài lời hay, ngươi quay về cóc động không thành vấn đề."

"Như thế liền làm phiền huynh trưởng lo lắng ." Tiểu hòa thượng cung kính nói.

"Nghe đồn nếu ăn một quả Linh Lung Tâm có thể sánh bằng với ngàn năm tu hành, Phong Tam Nương tuy có ngộ tính cũng cần dựa vào máu của ba trăm nam nhân mới tu hành thành yêu hồ, hóa thành thân người. Nếu như chúng ta ăn Linh Lung Tâm, xem nàng còn như thế nào kiêu ngạo!" Cóc tinh vỗ bụng cười to nói.

"Ngươi cũng đừng xem thường nàng, " tiểu hòa thượng nói, "Nàng là một con linh hồ, chỉ ngắn ngủn hai trăm năm liền tu thành hình người, từ Bàn Cổ* khai thiên tới nay chưa từng từng có?"

"Mặc kệ nàng lợi hại thế nào, chỉ cần chúng ta ăn Linh Lung Tâm, nàng liền không phải đối thủ của chúng ta." Cóc tinh quỷ dị cười, nhìn thấy một con chuồn chuồn bay vào ngừng ở trên tay tượng Vi Đà , cóc tinh mạnh mẽ mở ra mồn to như máu, vươn ra chiếc lưỡi dài cong vút trong miệng, nhanh chóng bắt dính chuồn chuồn vào bụng, càu nhàu nuốt đi xuống, liếm liếm miệng.

Thập Nhất kinh sợ đến hoa dung thất sắc, Phạm Thành tâm thần như tan biến.

"Đệ tử của Lao Sơn đạo sĩ ta cũng nếm qua một lần." Cóc tinh tiếp tục nói.

"Ngươi ăn người nào?"

"Một tiểu hồ tử của Lao Sơn đạo sĩ hơn ba mươi tuổi, trước đó vài ngày hắn nói đến việc hàng yêu phục ma, ta ở trên núi gặp hắn liền biến thành hình dáng Phong Tam Nương, câu dẫn đạo sĩ kia, vì thế dễ như trở bàn tay nguyên vẹn nuốt vào ."
"Ta gần đây cũng nghe nói có một nữ đạo sĩ hàng ma , thân thủ rất là lão luyện, ngươi gặp nàng vẫn nên cẩn thận một ít." Tiểu hòa thượng dặn dò.

"Sợ cái gì, chẳng qua một cái tiểu oa, chẳng lẽ ta phải sợ nàng?" Cóc tinh vừa thầm, "Linh Lung Tam hiện ở nơi nào, chúng ta ăn nàng xong liền trở lên Phạm Âm Động tìm Phong Tam Nương cùng nàng tỷ muội đi, ta cũng không tin lần này bắt không được nàng, nghĩ đến Phong Tam Nương kia thiên tư quốc sắc, không biết hầu hạ dưới thân sẽ mất hồn thế nào?"

Tiểu hòa thượng sau khi nghe xong chau mày nói: "Huynh trưởng, ngươi tu hành năm trăm năm vẫn là hình dáng này, nếu phụ thân biết ngươi còntrầm mê nữ sắc, hắn nhất định sẽ nổi giận."

"Ngươi không nói, ta không nói, ai sẽ biết?" Cóc tinh sáp vào tiểu hòa thượng cảnh giác nói, "Trừ phi ngươi nghĩ muốn tố cáo."

"Ta làm sao dám." Tiểu hòa thượng vội vàng khoát tay nói.

"Cho ngươi cũng không dám." Cóc tinh dứt lời, vỗ vỗ bả vai tiểu hòa thượng nói, "Chỉ cần ngươi vẫn còn muốn quay về cóc động, nên nghe lời ta, ta sẽ ở trước mặt phụ thân nói tốt cho ngươi."

"Hảo." Tiểu hòa thượng cung kính nói, khóe mắt dư quang liếc đến mặt đất bên hông tượng Vi Đà nhìn thấy trên mặt đất hai bóng dáng, vì thế phất tay dập tắt hương nến, tiếp đến nói, "Xin hãy ca ca đến nội đường nghỉ ngơi một chút, mặt trời mọc là lúc dùng Linh Lung Tâm hiệu quả tốt nhất, đến khi đó đệ đệ ta đào tim xong sẽ đưa ngay tới cho ca ca ăn vào."

"Cũng tốt, " cóc tinh nói, "Đến lúc mặt trời mọc vẫn còn sớm, ta đi nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi ngươi cần phải giám sát chặt chẽ ."

"Hảo"

Thập Nhất cùng Phạm Thành liếc nhau, im lặng chờ đợi hai người rời đi mới hơi chút thả lỏng, trong lòng đều có nghi vấn. Hai yêu quái kia nói đến Linh Lung Tâm đến tột cùng cái gì?

Phạm Thành chợt thấy bên cạnh Tập Nhất có thêm một đạo bóng dáng, lập tức sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy nói: "Thập Nhất... Thập Nhất...phía sau ngươi... phía sau..." Còn chưa nói xong, hai mắt khẽ đảo liền ngã xuống đất ngất đi.

Mười một cũng phát hiện phía sau có người, quay đầu lại chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú, nguyên lai là tiểu hòa thượng kia.

"Không phải an bài thiền phòng cho tiểu thí chủ nghỉ ngơi sao, tiểu thí chủ tại sao lại đến đây, đã nghe được cái gì?"

"Ngươi, ngươi đừng tới gần ta." Thập Nhất duỗi chân ra muốn chạy trốn.

Thôi được, dù sao người chết trong tay ta cũng không phải ít, thêm một người là ngươi cũng không nhiều lắm, moi tim của ngươi cho huynh trường ta ăn thôi."
Thập Nhất nắm lấy tro nhang bên cạnh, bất ngờ hất tới trên người tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng nâng tay áo lên đở, thân dính một ít, "Hương khói nơi này quá nồng, nếu không ta đã sớm ngửi ra được ngươi ở trong này."
Thập Nhất hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Hắn hiển nhiên sớm liền biết nàng cùng phụ thân ở trong này nghe lén, nhưng không trước mặt huynh trưởng hắn vạch trần, nhất định có chủ ý khác.

"Ngươi thật rất thông minh" tiểu hòa thượng vỗ vỗ tay, một bên phủi tăng bào một bên nói, "Nói thật cho ngươi biết, ta ở tại Phổ Đà sơn lâu như vậy, tu tiên hay không tu tiên thật ra là không quan trọng, cho dù phải tu tiên ta cũng muốn dựa vào bản lãnh của mình, lấy ngộ tính của ta, không quá năm trăm năm nhất định có thể đứng vào hàng tiên ban. Linh Lung Tâm của ngươi mặc dù mặc tốt, nhưng lại phản phệ, ta sẽ không mạo hiểm ăn. Ta đem ngươi giữ lại là muốn nhờ ngươi thay ta làm một việc, nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ tha phụ thân cùng mẫu thân của ngươi, thế nào?"

"Là việc gì?" Thập Nhất hỏi.

"Ngươi đi thỉnh phong Tam Nương xuống núi gặp ta, ta sẽ tha cho người nhà của ngươi."

"Ngươi có thể thả chúng ta đi?"

"Mặc kệ thật hay giả, ngươi không muốn thử một lần?" Tiểu hòa thượng cười nói.

"Vậy huynh trưởng ngươi thì sao, ngươi vừa rồi còn hứa với hắn để hắn ăn chúng tôi sao?"

"Tên ngu xuẩn đó ta sẽ ứng phó, ngươi không cần lưu tâm, chỉ cần thay ta thỉnh hạ phong Tam Nương là được."

Thập Nhất do dự hỏi "Tại sao ngươi không tự mình đi?"

Tiểu hòa thượng buông tay bất đắc dĩ nói: "Nếu ta có thể đi thì cũng đã đi, chỉ tiếc ngọn núi kia được người làm pháp thuật, ta không thể lên núi. Nếu ngươi từ trên đó xuống, cũng có thể đi lên."
"Nhưng ta với nàng cũng chỉ là gặp mặt một lần, là nàng cứu ta, ta cũng chưa chắc có thể thỉnh nàng xuống núi."

"Vậy phải xem bản lãnh của ngươi" tiểu hòa thượng vươn ba ngón tay ở trước mặt Thập Nhất quơ quơ "Chúng ta lấy ba ngày làm hạn định, nếu trong vòng ba ngày ngươi không thể mang Phong Tam Nương xuống núi, ta sẽ đem phụ mẫu của ngươi đặt trên lò lửa nướng lên, trở thành đồ nhắm cho ca ca ta nhắm rượu."

Thập Nhất xiết chặt tay "Hảo, ta đi lên núi tìm nàng, nhưng nếu lúc xuống núi không thấy được phụ mẫu ta, ta thề cho dù biến thành lệ quỷ cũng phải quấn quít lấy các ngươi, cho các ngươi trọn đời không được an bình!"
Tiểu hòa thượng đầu tiên là định thần nhìn nàng, thu về bàn tay đặt ở phía sau đầu vui vẻ nói: "Hảo, nếu nuốt lời, trời tru đất diệt!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭

---o0o---
Chú thích:
Tiểu hồ tử: Đệ tử út, ở đây ý chỉ người có pháp lực kém nhất.
Giới ba: Chấm nhang trên đầu của hòa thượng, thường thì vị tăng có càng nhiều giớ ba thì càng tu lâu năm.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro