Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Thất Khiếu Linh Lung.


Một câu nói ngắn mang lực chú ý của Hồng Ngọc cùng Thập Nhất dời qua hướng chủ nhân của nó, Thập Nhất thấy nàng là cảm giác mừng rỡ, Hồng Ngọc thấy nàng thì càng thêm nghi hoặc, chỉ có Phong Tam Nương đứng giữa thủy đàm là nhắm mắt dưỡng thần.

Người tới là một bộ trà bạch y, bên tai có lông tơ mềm mại đáng yêu, trừng mắt Hồng Ngọc nói: "Ngươi giậu đổ bìm leo thì có gì bản lĩnh, Phong tỷ tỷ không cần ra tay, Bạch Ngọc ta thay ngươi kết thúc nàng!"

Hồng Ngọc nói: "Buồn cười, ngươi đạo hạnh nông cạn, chỉ cần một tay ta liền bắt được ngươi."

"Ít nói mạnh miệng, " Bạch Ngọc ưỡn ngực, nhảy tới trên tảng đá, lăng nhiên nói, "Phải tỷ thí mới biết bản lĩnh."

Thập Nhất nhìn hai người này người qua người lại trừng mắt đối phương, kiếm gỗ đào trong tay Hồng Ngọc phát ra u quang, Bạch Ngọc tuy rằng tay không tấc sắt, nhưng ánh mắt sắc bén, bộ dáng tự tin như trong lòng đã định liệu trước, trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm, không khí vi diệu, khiến người không dám thở.

Thập Nhất quay đầu nhìn Tam Nương, nàng như trước khí định thần nhàn ngồi xuống, giống như mọi chuyện bên ngoài đều không quan hệ với nàng.

"Hảo ngươi con thỏ tinh, chỉ có trăm năm đạo hạnh liền kiêu ngạo như thế, xem ta như thế nào thu thập ngươi!" Hồng Ngọc tức giận chỉ hướng Bạch Ngọc , cũng nhảy đến một tảng đá cách đó không xa, quay đầu về phía Phong Tam Nương nói, "Chờ ta giải quyết đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi rồi sẽ đến lượt hồ ly tinh nhà ngươi!"

Thanh âm chưa dứt, thân thể của nàng liền biến thành một đạo ánh sáng đỏ, giống như dây cung kéo căng đã phát tên, tốc độ nhanh cực kỳ. Bạch Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng, dựa vào khứu giác nhạy bén mà cảm giác được người nọ đã đến, vội vàng dùng khí kình đón đỡ, lại không nghĩ lực đánh của đối phương quá mạnh khiến nàng phải lui xuống vài bước.

Bạch Ngọc "Phi" một chút máu trong miệng, nghiên đầu nhìn đối phương cười nói: "Có chút bản lĩnh."

Nàng dứt lời, dư quang hướng tới chỗ Phong Tam Nương , chân mày hơi động.

Phong Tam Nương trấn định tự nhiên.

Thập Nhất nhìn điệu bộ hai người, một người tất phải bắt yêu, một người quyết không thoái nhượng; một người tuy là đạ sư bắt yêu nhưng cũng chỉ là thân người , một người tuy là thỏ yêu nhưng nặng tình nặng nghĩa.

Tuy là yêu nhưng Bạch Ngọc còn là thân thể phàm thai, làm sao còn có đường sống? Hiện giờ chỉ có Phong tỷ tỷ mới giúp có thể giúp bằng hữu của nàng, nếu không Bạch Ngọc liên tiếp thất bại, sợ là chống đỡ không được bao lâu .

Bạch Ngọc so qua mấy chiêu cũng biết không phải là đối thủ của Hồng Ngọc, nhưng vẫn không chịu một mình tháo chạy, đang lúc nguy nan liền nghe thấy Thập Nhất giòn giã nói: "Hồng Ngọc tỷ tỷ, ta bỗng nhiên nhớ tới một việc, mấy ngày trước ở Phổ Tế Tự nghe người ta nói trước đó vài ngày có một đạo sĩ khoảng chừng ba mươi tuổi đã chết, chẳng những bị hút hết tinh nguyên, còn bị lột da làm Chiêu hồn phiên thụ(1) ở trước cửa Phổ Tế Tự, phần xác còn lại thì vứt vào trong núi lại bị sói gặm nuốt, Hồng Ngọc tỷ tỷ nếu là người trừ ma, cũng đến từ Lao Sơn, không biết tỷ tỷ có quen biết người này không?"

"Ngươi nghe ai nói? !" Hồng Ngọc một bên cùng Bạch Ngọc đánh nhau một bên phân tâm hỏi Thập Nhất , vì thế động tác bất tri bất giác chậm vài phần.

"Lâu quá rồi tôi cũng nhớ không rõ lắm ." Thập Nhất làm bộ như khó xử, khổ não suy nghĩ sau một lúc lâu nói, "Hình như là cái đạo sĩ nói cho ta biết, lại tựa hồ là cái hòa thượng, cũng có lẽ là một khách hành hương!"

Bạch Ngọc biết Thập Nhất có lòng giúp nàng, vì thế cong miệng cười, mượn cơ hội nhẹ nhàng từ cánh tay đang giơ lên của Hồng Ngọc mà trượt qua, chuyển tới sau lưng nàng, hướng trên vai nàng cắn, Hồng Ngọc trước đó trên vai đã bị thương, giờ phút này càng thêm đau, kiếm gỗ đào trong tay rơi xuống, không thể không dùng một cánh tay khác hướng xuống lưng đánh ra Bạch Ngọc , tiếp đó dậm chân, thân thể bật ra phía ngoài.

"Rốt cuộc là ai? !"

"Chính là..." Thập Nhất biết phát huy tác dụng, lại thấy Bạch Ngọc nhìn nàng cười, vì thế liền yên tâm một ít, nói tiếp, "Ta nhớ ra rồi, là cóc yêu của Phổ Tế Thiền Tự gây ra."

"Ha ha ha, " Bạch Ngọc liếc nhìn kiếm gỗ đào rơi trên mặt đất, cười nói, "Còn nói có năng lực bắt ta? Lời nói của đạo cô nhà ngươi đúng là không tin được, nói chúng ta là yêu vật, nhân gian các ngươi trái lại cũng có kẻ bại hoại, cùng với bọn họ so sánh, chúng ta coi như gặp sư phụ rồi !"

Hồng Ngọc không nói, đứng thẳng thân mình hít vào một hơi thật sâu, song chưởng hành lễ, nhắm mắt ,miệng lại thì thào niệm không ngừng.

Bạch Ngọc thấy nàng như thế, trong lòng cảm thấy quái dị, nghĩ đến kiếm gỗ đào đã mất đi pháp lực, vì thế to gan tới gần nàng.

Chung quanh thân thể Hồng Ngọc hồng quang thoáng hiện, chậm rãi từ một tia hồng quang xuất hiện thêm nhiều tia hồng quang phát ra, phải nhìn thật kỹ, mới phát hiện một cái gương đồng từ phía sau lưng nàng bay lên trời, bay đến đỉnh đầu, hồng quang lay động, mềm mại dịu dàng cùng ánh trăng sáng tỏ hòa quyện lẫn nhau.

Thập Nhất nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi không ngừng than Hồng Ngọc lại có thần thông như thế. Bạch Ngọc cũng sợ ngây người, nàng chưa từng thấy qua vật như vậy, trong lúc nhất thời tay chân cứng đơ, đứng tại chỗ bất động.

Hồng Ngọc khóe miệng cong lên, đột nhiên mở to mắt, trong miệng đình chỉ niệm chú, tay phải cầm cổ tay trái, tay trái chỉ vào Bạch Ngọc , tiếp sau lại hét lớn một tiếng, hồng quang liền nhanh chóng hướng trên người Bạch Ngọc tụ lại, Bạch Ngọc lúc này mới hoàn hồn xoay người muốn trốn, nhưng hồng quang nhanh hơn nàng, trong nháy mắt đã một vòng cuốn lấy toàn thân nàng.

Bạch Ngọc không ngừng giãy dụa, nhưng càng giãy tay chân bị trói lại càng nhanh, hồng quang một vòng rồi một vòng quấn kín nàng, cả người bị quấn thành một cái kén hồng, thời khắc hồng quang cuốn một vòng cuối cùng, nàng bất lực lại bất đắc dĩ nhìn về Phong Tam Nương , chỉ thấy Tam Nương chậm rãi mở mắt, cùng nàng đối mặt.

"Phong tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ sắp không xong, ngươi mau cứu nàng a!" Thập Nhất hướng về phía Tam Nương lo lắng hô lớn, "Nàng là bằng hữu của ngươi, nàng đưa thuốc cho ngươi, nàng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi chẳng lẽ thấy chết không cứu sao? !"

Thanh âm không ngừng trong sơn cốc vang vọng, nhưng hồi lâu vẫn không có người trả lời nàng, thân ảnh màu trắng giữa thủy đàm vẫn bất động, tĩnh lặng như mặt hồ.

Bạch Ngọc bên kia dần dần không có động tĩnh, chiếc kén màu đỏ dần dần hạ xuống trên mặt dất bằng phẳng. Hồng Ngọc đến gần kén, liếc mắt nhìn thoáng qua Thập Nhất , hừ lạnh nói: "Ta đã nói yêu nghiệt vốn vô tình vô nghĩa, tâm ngoan thủ lạt, ngươi không tin."

Thập Nhất không để ý tới nàng, cắn môi không nói.

Tuy rằng nàng cùng Bạch Ngọc chỉ gặp qua một lần, nhưng có thể cảm giác được nàng có tình có nghĩa, huống hồ nàng đối xử với Phong Tam Nương tốt như vậy, nhưng Phong Tam Nương chỉ trơ mắt nhìn nàng chịu chết...

Hồng Ngọc đi tới bên cạnh Thập Nhất , nửa người khụy xuống nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi đã cứu ta một lần, chút nữa sẽ mang ngươi xuống núi bắt hai con cóc tinh, hiện tại ta mượn túi Càn Không dùng một chút, cũng cho con thỏ tinh này một chỗ sống yên ổn."

Không đợi Thập Nhất trả lời, Hồng Ngọc trong miệng lại lẩm bẩm, túi Càn Khôn buông lỏng, Thập Nhất liền lập tức từ bên trong chui ra, nàng nhặt lên kiếm gỗ đào trên mặt đất không nói hai lời liền hướng trên người Hồng Ngọc lung tung chém xuống, nhưng nàng tuổi còn quá nhỏ lại là nữ tử, đương nhiên không thể so được thân thủ mạnh mẽ của Hồng Ngọc, căn bản cũng không chạm được tới nàng.

Hồng Ngọc không thể nhịn được cầm lấy thân kiếm gỗ trách cứ: "Ngươi làm cái gì!"

"Trong Nhân giới cũng có người tốt người xấu, Yêu Giới cũng có tốt có xấu, ngươi chỉ cần gặp yêu liền giết, cùng với ác bá sơn tặc khác nhau chỗ nào!" Thập Nhất đại nghĩa lăng nhiên nói, "Phong tỷ tỷ đã cứu mạng của ta, ta sẽ liều mạng giúp nàng."

"Ha ha, " Hồng Ngọc cười nói, "Nàng xuất thủ cứu ngươi? Thật quá kỳ quái, Phong Tam Nương vốn lãnh huyết vô tình, sao lại chịu ra tay cứu một phàm nhân?" Hồng Ngọc lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhìn Thập Nhất , dùng móng cắt qua đầu ngón tay nàng, nhìn dòng máu tươi đỏ thẫm tránh không được nhíu mày nói, "Thảo nào nàng chịu cứu ngươi, nguyên lai là như vậy."

Thập Nhất khó hiểu, rút tay mình về nói, "Nguyên lai như thế nào?." Nàng lặng lẽ liếc nhìn Phong Tam Nương , trong lòng oán trách nói: Nàng tại sao còn không đi?

Hồng Ngọc khoanh tay lắc đầu nói: "Thiên cơ bất khả lộ, một đoạn nghiệt duyên này đã bắt đầu liền không thể cắt đứt, trừ phi ta giúp ngươi chấm dứt, nếu không sau này ngươi nhất định thống khổ không chịu nổi."

Thập Nhất sau khi nghe xong, sờ sờ xiêm y của mình, cuối cùng nghiêm túc nói: "Trên người của ta không có bạc."

Hồng Ngọc khó hiểu "Nhắc bạc để làm gì?"

Thập Nhất khoanh tay ngạo nghễ nói: "Ngươi thay ta coi tướng số, ta cũng nên lấy tiền thưởng ngươi!."

"..."

Thập Nhất còn chưa hết giận, vuốt cằm đánh giá Hồng Ngọc nói, "Hồng Ngọc tỷ tỷ thuộc hàng uy vũ đệ nhất pháp sư trừ ma, bất quá không đủ đặc biệt."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta có thể thủ cho tỷ tỷ một danh hiệu tương xứng, ngày sau yêu quái nghe thấy chắc chắn phải tán đảm, chẳng phải là càng thêm uy danh?"

Hồng Ngọc đến đây hưng trí hỏi, "Ta đọc sách không nhiều lắm, ngươi tới thay ta chọn một tên?"

"Tốt!" Thập Nhất giảo hoạt nói, "Không bằng kêu —— "

Hồng Ngọc có hưng trí nhìn chằm chằm miệng của nàng, đôi môi hồng nhạt rõ ràng hé ra hợp lại thành một danh tự.

"Mẫu —— ", Thập Nhất thủ thế muốn chạy, lui về phía sau từng bước "Đại Trùng!" [OMG, hảo to gang nha!!!]

"Mẫu Đại Trùng" ý tứ là "Cọp Mẹ" (gọi Cọp Cái đi a ~~~), Thập Nhất xoay người chạy vài bước, cảm thấy phía sau không có người hổn hển đuổi theo, vì thế kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng vò đầu bứt tai, tựa hồ đang ở tự hỏi cái tên này có nghĩa gì?.

Hồng Ngọc gãi đầu nói: "Nghe rất tốt!. ^o^" [ OoO||| ]

"..." Thập Nhất không nói gì. [Thập Nhất a~~ Ta đồng cảm với ngươi ~~]

"Tốt lắm, về sau ta sẽ dùng tên này !" Hồng Ngọc làm một cái quyết định, sau đó đứng kên tảng đá nhìn Phong Tam Nương nói, "Ta trước đi bắt yêu, sau đó sẽ mang ngươi đi ra ngoài."

Thập Nhất đối với sự ngu dốt của nàng hoàn toàn á khẩu, đến khi hoàn hồn trở lại cũng không còn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hướng Phong Tam Nương đi đến.

Hồng Ngọc mới vừa bước lên mặt nước, liền nghe thấy phía sau phát ra một trận tiếng vang, phong linh treo bên hông mạnh mẽ vang lên, Hồng Ngọc hoảng hốt, lập tức xoay người nhìn ra xa, chỉ thấy hơn ba mươi bóng đen xuất hiện, vì thế quyết định thật nhanh quay trở về kéo Thập Nhất nói: " Cứu viện của Phong Tam Nương đã đến, ngày khác ta lại đến tìm nàng, ngươi theo ta đi!"

Thập Nhất nhìn xa xa mấy chục đạo bóng đen, nội tâm cũng là bốn bề sóng dậy, nhanh chóng cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn Phong Tam Nương , đơn độc ngồi ở trong luồng hàn khí giữa thủy đàm, sợi tóc không ngừng trượt qua mặt nàng, xung quanh xuất hiện một trận sương mù mờ ảo.

"Ta..." Thập Nhất vừa muốn trả lời, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người liền hôn mê bất tỉnh, ngã vào lòng ngực phản phất mùi hương phong lan.

Hồng Ngọc thấy thế, liền từ trong tay đối phương muốn giật lại, nhưng bị Phong Tam Nương linh hoạt tránh ra.

"Ngươi có thể đi, người này giao cho ta." Phong Tam Nương trong ánh mắt phát ra ánh sáng khiếp người, nàng ôm ngang người Thập Nhất , đầu sát lại bả vai của nàng .

"Hồ yêu, đừng cho là ta không biết ngươi cũng muốn Linh Lung Tâm của." Hồng Ngọc cười lạnh, "Ta sẽ không để ngươi toại nguyện."

"Linh Lung Tâm?" Phong Tam Nương do dự nhìn Thập Nhất , tiếp sau nói, "Đa tạ đã cho biết, nhưng ngươi nếu còn muốn đánh với ta ta cũng không ngại, chính là trùng hợp hôm nay có rất nhiều bằng hữu đang đứng trước cửa động, một mình ngươi có thể ứng phó hết sao?"

Hồng Ngọc xiết chặt nắm tay, yêu khí bên ngoài quả nhiên dữ dội, vì thế nói, "Hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, ngày sau nhất định gặp lại!" Nàng mới vừa dứt lời, liền cầm lấy tui Càn Khôn hướng đến đường cũ mà đi.

Phong Tam Nương nhìn nhìn ngườ trong lòng ngực, đem nàng nhẹ nhàng đặt nàng trên nham thạch, sau đó nhìn đoàn bóng đen phía xa trong giây lát, một điểm nhỏ màu lam bay tới, Phong Tam Nương đưa tay cho nó dừng lại trên đầu ngón tay nàng, tiến gần lam điệp nói: "Kình địch đã lui, nói bọn họ đều tán đi, đừng quấy rầy ta tu hành."

Lam điệp chậm chạp không chịu bay, Tam Nương bhiểu ý nó, vì thế tiếp tục nói, "Người có sinh lão bệnh tử, yêu tuy rằng sống lâu cũng có lúc phải tận, nếu hôm nay Bạch Ngọc không phải rơi vào trong tay nàng, ngày sau cũng sẽ rơi vào người khác, cho dù không ai muốn bắt nàng, chính nàng cũng sẽ bị vây trong thất tình lục dục, ngươi tại sao còn ưu thương?"

Lam điệp vỗ hai cánh liên tục, vì thế Phong Tam Nương nhìn Thập Nhất nói: "Trong người nàng có Linh Lung Tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp có được nó."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyên tác vốn rất bi thương, cho nên tôi mới muốn viết cái này để cho bọn một kết cục tốt hơn, dù sao Mộc Mỗ không phải Bồ Tùng Linh, lại không ở thời Thanh, chỉ nghĩ muốn sửa đổi thôi, được không~
Chú thích:
(1)Chiêu Hồn Phiên Thụ: Hình dáng như một cây cờ, tràng phan, dùng trong thuật chiêu hồn hay mê tín.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro