Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tâm Kỳ Lay Động.


Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Thập Nhất cảm thấy đất run núi chuyển, thân thể không ngừng lắc lư. Mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên con thuyền lúc trước đi cùng cha mẹ. Chống đỡ mạng thuyền, Thập Nhất lảo đảo chui ra khoang, màn đêm thâm trầm, bầu trời mênh mông mưa phùn, Thập Nhất kêu lên vài tiếng, chẳng có ai trả lời.


Gọi đến khan cổ, nàng mệt mỏi ngồi xuống khoang thuyền, Thập Nhất gõ gõ đầu mình nhớ lại hoàn cảnh trươc lúc nàng ngất xỉu, thầm nghĩ chẳng lẽ Phong Tam Nương ghét bỏ nàng phiền toái gọi người mang mình ra đây để tùy ý trôi đi? Muốn dừng những suy nghĩ lung tung, phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một trận tiếng sấm, Thập Nhất khiếp sợ co người, chui vào khoang thuyền trốn ở một góc khuất ôm chân run rẩy.

Nàng xưa nay rất thông minh lanh lợi lại to gang, nhưng nàng sợ nhất là tiếng sấm. Lại nghĩ nàng hiện tại một thân một mình trôi nổi giữa biển không nơi nương tựa, cha mẹ đang chịu khổ ở Phổ Tế Tự, qua ba ngày sẽ bị bọn cóc yêu ăn thịt, rồi cũng chỉ còn lại một mình nàng đơn độc trên thế gian này.

Không, không được! Nàng nhất định phải nghĩ cách trở về, vô luận như thế nào đều phải trở lại!!.

Thập Nhất lau sạch nước mắt, đi lên mũi thuyền, bên ngoài mưa gió mãnh liệt, mây đen cuồn cuộn, có rất nhiều sấm sét đánh xuống, Thập Nhất cúi đầu định thần rồi nhìn lên, nguyên lai thân thuyền sớm đã vỡ vài cái lỗ to, Thập Nhất hoảng hốt, lung tung lấy vài miếng vải rách nàng tìm được trong khoang thuyền nhét vào, nhưng lỗ hổng như có linh tính, nàng càng chèn vải vào lỗ hỏng vỡ càng to ra, Thập Nhất đã một lần trải qua thủy nạn, lần này lại chỉ một mình nàng đối mặt với tai kiếp, bên người chẳng có ai, nhìn đến nước ở lỗ hổng càng như nham thạch cuộn trào lên thuyền, Thập Nhất bước lui vài bước cười lạnh, suy sụp ngã xuống đầu thuyền nhìn trời.

Ngày chết thực đã đến.

Mọi thứ gần như kết thúc, nhưng nàng cảm giác thân thể trở nên nhẹ nhàng, Thập Nhất kinh ngạc không thôi, định thần nhìn lại mới thấy bản thân đã có một người ôm mình. Quay đầu nhìn thấy người đó, hình tựa hồng hạc, thân như giao long, lại như hoa rực rỡ, thần thái tựa cầu vồng, có nàng xuất hiện, có nàng xuất hiện như mây đen trên bầu trời cũng vì nàng mà trở nên sáng hơn.

Thập Nhất kinh hỉ không kềm nổi, nắm vạt áo của nàng gọi, "Phong tỷ tỷ!"

Phong Tam Nương dùng dư quang liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Phạm Thập Nhất, thật sự là phiền toái."

"Tỷ tỷ nếu chê ta phiền toái cứ việc ném ta xuống, ta sống hay chết cùng tỷ tỷ có liên hệ gì với nhau?" Thập Nhất tự tin nói. Nàng lường trước phong Tam Nương là kiểu mạnh miệng nhưng mềm lòng, nhất định sẽ không thật sự ném nàng xuống, vì thế nhất định không thể không quấn lấy Phong Tam Nương, trong lòng đã nghĩ thế nào, trên tay cũng làm như thế, hai tay vòng đến cổ Phong Tam Nương, gắt gao ôm lấy.

Tam Nương nhíu mày nói: "Không phải nói cùng ta không liên quan sao, vậy ngươi làm vậy có ý gì?"

"Ta dựa vào bản năng muốn sống mà thôi."

Không nghĩ tới phong Tam Nương mày giương lên, khinh miệt nói: "Có một câu ngươi nói rất đúng, sống chết của ngươi không liên quan đến ta!"
Không chờ Thập Nhất phản ứng, tay nàng liền buông lỏng, Thập Nhất lập tức ngã xuống, một trận tiếng gió bên tai rồi rơi xuống biển, Thập Nhất uống vào vài hớp nước biển, bắt được trên mặt nước một sợi dây thừng buộc thuyền, lau nước trên mặt mở mắt ra, vừa lúc trông thấy trên không trung một lão nhân râu bạc mặc đạo bào cầm kiếm đâm xuyên qua thân thể Phong Tam Nương, áo choàng lông cừu trắng mà Phong Tam Nương mặc loang ra một mảng lớn máu đỏ, nàng bật một tiếng kêu thê lương, phía sau tỏa ra chín cái đuôi.

"Yêu hồ, hôm nay ta thay trời hành đạo." Râu bạc lão đạo hét lớn một tiếng, kiếm trong thân Phong Tam Nương tự động rút ra, lại phân hóa thành mấy đạo kiếm khí, tất cả đều hướng về phía phong Tam Nương.

Phong Tam Nương lạnh lùng cười lạnh nói: "Chính mình không thành tiên, lại ganh tị kẻ khác thành tiên!."

"Ngươi là yêu vật, người trong thiên hạ tất bị ngươi làm hại!" Lão đạo dứt lời, chỉ về phía Phong Tam Nương lẩm bẩm niệm, "Đại tự tại thiên, ô ma bàn đế, tí hộ đủ lệ, tịch lam địch gia, đế thích, phạm vương, chư pháp tôn thần, diệt!"

Phong Tam Nương trấn định, bày trận sẵn sàng đón lấy quân địch, lại tựa hồ cảm giác được bên này nóng một ánh mắt nóng rực, vì thế quay đầu xa xa nhìn Thập Nhất bên này .

Thập Nhất hô to lên gọi: "Phong tỷ tỷ!"
_____

Phạm Âm Động Phủ, Phong Tam Nương mới vừa buông chén thuốc liền nghe thấy người trên giường là lên tên mình, Tam Nương nhìn nàng, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, lại thấy nàng khóe mắt hình như có ánh sáng óng ánh, vì thế kề sát vào nàng, đứng ở cạnh giường cẩn thận quan sát, nhịn không được lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt đưa đến trong miệng.

Lại là khổ rồi.

Thập Nhất cái tráng phát lạnh, vẻ mặt cũng là thống khổ không chịu nổi, Phong Tam Nương biết nàng làm ác mộng, vì thế xoay người muốn đẩy tỉnh nàng, cũng không ngờ người nọ đột nhiên bật dậy ôm lấy thắt lưng mình, trong miệng hô: "Phong tỷ tỷ, ta ôm lấy vị đạo sĩ này, ngươi chạy mau, chạy mau."

Phong Tam Nương không chút do dự đẩy ra nàng, xoay người muốn đi, mới vừa bước ra cửa, lại nghe sau lưng người nọ nói: "Phong tỷ tỷ, ta nợ ân tình của ngươi nhất định sẽ báo."

Phong Tam Nương cước bộ bị kiềm hãm, xoay người mở miệng hỏi: "Ta nếu muốn tâm của ngươi, ngươi có cho hay không?"

Thập Nhất trong mọng dường như nghe thấy những lời này, trong miệng mơ hồ không rõ nói: "Ngươi muốn thì cứ lấy, nhưng ngươi phải đáp ứng xuống núi cứu phụ mẫu ta, ta mới đem tâm giao cho ngươi."

Vì thế Phong Tam Nương quay trở lại trước mặt nàng, đưa tay chạm nàng một chút, thấy nàng không tỉnh vì thế nâng lên hai tay, nhẹ nhàng đặt trên thân thể nàng, cảm giác nhịp tim đang đập, nhắm mắt hướng đến bên ngực phải của nàng.

Thất Khiếu Linh Lung Tâm tập hợp thiên địa tinh hoa, trong vạn người mới có thể tìm được một người có quả tim này, người đó bản tính tinh khiết thiện lương, lại được thiên địa chiếu cố, có thể thông hiểu với vạn vật, có thể nói là thiên phú dị bẩm. Nếu chính mình ăn trái tim này, công lực tăng rất nhiều, còn giảm được ngàn năm tu hành, có thể nhờ vào quả tim này mới được liệt vào hàng tiên ban.

Tay đặt sát vào lòng ngực Thập Nhất, Tam Nương ngừng thở, móng tay nháy mắt hóa dài, đầu ngón tay hơi gập, một chút từ từ hướng đến trái tim nàng lấy đi. Móng tay vừa mới bấm vào ngoài da, Tam Nương bỗng cảm thấy một trận đau đớn, cùng với "tư tư" tiếng vang, Tam Nương nhanh chóng rút tay trở về, nhìn lên, không chỉ móng tay gãy mà ngay cả năm đầu ngón tay đều bị bỏng.

Tam Nương đang lúc do dự, thấy mi mắt Thập Nhất chớp động có ý muốn tỉnh, nàng tâm thần hoảng hốt lập tức chạy ra khỏi cửa phòng tránh đi.

Phạm Thập Nhất tỉnh lại phát hiện vừa rồi là một hồi ác mộng, lau trán, thoáng nhìn chén thuốc đặt trên bàn trà, trong chén còn tỏa khói, quan sát đến xung quanh vẫn là Phạm Âm Động Phủ của Phong Tam Nương, cảm thấy an tâm một chút.

Ít nhất không phải giống trong mộng chính nàng bị Phong Tam Nương bỏ rơi, cũng sẽ không giống trong mộng mà Phong Tam Nương bị vạn tiễn xuyên tâm, uống xong dược, Thập Nhất nhìn ánh nến lập lòe, nhớ tới phụ mẫu của mình, liền đứng dậy đi tìm phong Tam Nương.

Riêng Phong Tam Nương chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái nhìn đầu ngón tay mình, không ngừng ở bích họa tiên cảnh đi qua đi lại, tâm thần không yên, đi một hồi bất giác cũng đi tới Tàng Thư Các, mở ra một cái hộp gỗ bên trong tận cùng góc phòng, lấy từ trong đó một cuốn thư của bạn cũ để lại, mặt trên cuốn thư đã ố vàng, biên đường cũng có hư hỏng. Tam Nương cẩn thận mở ra một tờ, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, một bóng dáng mơ mơ hồ hồ hiện ra trên mặt giấy.

"Tam Nương, không nghĩ có thể gặp ngươi sớm như vậy " cái bóng nói, "Bất quá ngươi tu thành hình người thật sự xinh đẹp đến cực điểm."

"Tử Trạm, ta hỏi ngươi một vấn đề." Phong Tam Nương nói, "Ta đã tìm được một quả Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nhưng không cách nào từ trong cơ thể nàng lấy ra, nhất chỉ cần chạm đến nàng liền có một loại ngoại ăn mòn ta, ta nên làm như thế nào mới có thể lấy trái tim này?"

"Ngươi tìm được Thất Khiếu Linh Lung Tâm?" Tử Trạm vừa nghe liền kinh ngạc nói, "Ha ha ha, quả thật là phần số của ngươi, nghĩ đến Tử Trạm ta tu hành mấy ngàn năm, lại chưa tìm thấy một quả tim như thế, ngươi ngắn ngủn mấy trăm năm liền gặp được kỳ ngộ, thật là ông trời chiếu cố!" Tử trạm cười to, trộm nhìn nhìn xung quanh, tái hạ thấp âm điệu nói, "Thất Khiếu Linh Lung tâm không thể dùng ngoại lực cường đoạt, mà phải do người giữ nó tự nguyện dâng ra ."

"Tự nguyện dâng ra?" Phong Tam Nương sắc mặt trầm xuống, "Có ai tự nguyện hiến tim mình đâu, đó chính là nơi duy trì sinh mệnh... ."

"Đây là cách duy nhất, ngươi muốn có được trái tim đó phải chính mình tự động não." Tử Trạm ngáp một cái nói, "Ta ở trong này không giúp được ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt, đám đạo sĩ kia lại đến làm phiền ta tụng kinh, ta đi ứng phó bọn họ đây, nếu không lại phạt ta ở đây thêm mấy ngàn năm, chẳng phải là buồn chán đến chết."

"Tử Trạm!" Phong Tam Nương lại muốn gọi nàng, nhưng người này đã biến mất, Tam Nương bất đắc dĩ, chỉ có thể khép lại cuốn thư. Mới vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Thập Nhất bưng một mâm điểm tâm tiến đến, trên mặt cười nói, "Ta phải hỏi vài người mới biết được ngươi ở trong này, đây là chính tay ta làm tuy nhìn không đẹp lắm nhưng mời ngươi nếm thử một chút hương vị."

Phong Tam Nương quét mắt nhìn nàng, điểm tâm sắc màu tiên diễm, hơi hơi ghé mắt, nhưng mặt không thay đổi bước thẳng qua Thập Nhất.

"Chúng ta không ăn mấy thứ này, mang vứt đi."

Thập Nhất kỳ quái "Các ngươi nếu không ăn, tại sao trong phòng bếp lại có bột mì với trứng, lại có cả thịt và đầy đủ mọi thứ?"

"Đó là làm cho người ăn, ngươi muốn ăn liền ăn đi." Phong Tam Nương phẩy tay áo bỏ đi.

Thập Nhất ở tại chỗ rụt rè, hiểu ra ý trong lời Phong Tam Nương.

Xa xa gặp một cái nữ tỳ đi qua, Thập Nhất giữ nàng kéo nàng qua một bên hỏi: "Phong tỷ tỷ nói ta đem mấy món này tới chỗ giam cho phạm nhân ăn, nhưng ta quên chỗ họ ở nơi nào, ngươi có biết chỗ đó ở đâu không?"
Tỳ nữ nhìn trộm nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Ngươi chính con gái của Chiết Giang Sái Tửu - Phạm Thành ?"

"Chính là ta."

"Cô nương, vậy ngươi cần phải cứu chúng ta, " tỳ nữ nói, "Ta gọi là Tri Thu, vốn là ngư hộ ở một hòn đảo nhỏ, bị người bắt tới chỗ này ép ở lại đây phục vụ cho người đó, các tỷ muội cùng ta quen biết có trên dưới mười người, ta thấy bọn họ đối đãi ngươi không tồi, nếu ngươi có thể ra ngoài xin ngươi nhờ cha ngươi thượng tấu triều đình cho đạo sĩ đến đây giải cứu chúng tôi đi!"

"Là Phong tỷ tỷ bắt các ngươi?"

" Không phải, là Đại nha hoàn Bích Ngân bên cạnh Tam Tiểu Thư bắt chúng tôi, nàng vốn là Ngư tinh ở Đông Hải, do pháp lực nông cạn liền đầu phục Tam Tiểu Thư, từ đó cậy vào Tam Tiểu Thư tùy ý làm bậy, nấp dưới nước ăn thịt vài ngư dân."

Thập Nhất gật đầu nói: "Theo các ngươi nói như vậy, những món này thực là cho các ngươi ăn. Ngươi yên tâm, ta nếu có thể giúp liền tần lực giúp"

Tỳ nữ kia cảm động đến rơi nước mắt, cơ hồ sẽ quỳ xuống, lại bị Thập Nhất đúng lúc đỡ lấy nói: "Tỷ tỷ đừng như vậy, Thập Nhất chịu không nổi."

Tỳ nữ lau khóe mắt đi trở về.

Thập Nhất nhìn bóng dáng của nàng trầm tư, chính mình ngay cả phụ mẫu của mình đều không thể cứu ra, làm sao có thể giúp các nàng? Xem đạo cô Hồng Ngọc kia nói không sai, nơi này yêu nghiệt hoành hành, nhân cùng yêu không thể lẫn vào nhau nếu không đối với con người sẽ là đại họa.

Nàng ném bỏ trên đất món điểm tâm mình hao tổn tâm sức làm, một bước giẫm lên, trong lòng thắt chặt, cảm thấy chỗ nào đó ẩn làm đau
Tuy rằng giấc mơ không rõ ràng, nhưng là một cảnh tượng của sự thật, thật sự nàng không biết Phong Tam Nương đang làm những gì, nhưng lúc đi theo nàng nghe trộm được nàng muốn trái tim của mình, được, Thập Nhất trực tiếp cho là được.

Vì thế nổi giận đùng đùng lập tức tới đi trước cửa phòng Phong Tam Nương, một phen đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn Phong Tam Nương đang ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn nói: "Ngươi nếu muốn tim, ta tự nguyện lấy ra cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng hai ta điều kiện!"

"Điều kiện gì?" Phong Tam Nương thong dong hỏi.

"Thứ nhất, theo ta xuống núi đi gặp Cóc tinh cứu ra phụ mẫu ta. Thứ hai, làm cho Bích Ngân thả những nữ tử bị bắt ra."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: "..."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro