Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Vô Danh Nghiệp Hỏa


Phòng của Phong Tam Nương rất sạch sẽ chỉnh khiết* (*:vốn cũng có nghĩa là sạch sẽ nhưng mình giữ nguyên âm hán để không lặp từ ), mặt đông căn phòng treo một bức tranh dài một mét《Nghiên Sơn Minh 》,còn có một chiếc lư hương đồng nhỏ đúc ba con ếch kiềng ba chân chính là Nam Hải Thủy Trầm Hương..


Thập Nhất dứt lời, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương, nàng không muốn khí thế thua người, Phong Tam Nương cũng rõ nàng đã sáng tỏ ý đồ của mình, yên lặng nhìn lại nàng, hai người trừng mắt sau một lúc lâu, vẫn là Thập Nhất nhịn không được mở miệng truy vấn: "Ngươi có đáp ứng hay không?"

Phong Tam Nương đứng dậy, vuốt lên quần áo tùy ý nói: "Điều kiện này cũng không tồi."

"Là đáp ứng?" Thập Nhất tâm trầm xuống.

Nàng quả nhiên đem việc tu hành trọng yếu hơn bất cứ thứ gì.

"Được" Phong Tam Nương đi đến phía bức tranh chữ dài,quay lưng về phía Thập Nhất, nhìn chăm chú vào bức tranh nói "Nhưng ngươi cấp cho ta một canh giờ, ta chuẩn bị tốt mới có thể theo ngươi xuống núi lo liệu."

"Tốt lắm, ta chờ ngươi." Thập Nhất nặng nề mà đóng sầm cửa phòng.

Phong Tam Nương nghiên đầu nhìn cánh cửa do đóng mạnh mà run rên, lại nhìn vài miếng gấm hoa trên mặt đất, bên tai là tiếng vọng của Tử Trạm đã nói.

"Nếu muốn Thất Khiếu Linh Lung Tâm, phải nghĩ biện pháp làm cho người đó chính mình dâng ra."

Một con lam điệp từ ngoài bay vào, nhẹ nhàng dừng trên vai phải Phong Tam Nương, Tam Nương nhìn nó nói: "Ngươi đừng khuyên nữa, ta mặc dù chưa điều tức hoàn toàn lệ khí trong cơ thể, nhưng đối phó với hai tiểu yêu tinh vẫn còn dư, không cần lo lắng."

Lam điệp lại bất an bay múa trước mặt nàng.

"Ta không có bắt buộc nàng, nàng là tự nguyện." Phong Tam Nương nghiên mặt qua hướng khác, muốn tránh đi lam điệp, nhưng lam điệp không để nàng toại nguyện, lại bay đến trước mặt nàng, Tam Nương vung tay lên giận dữ nói: "Không cần nhiều lời, lòng ta đã quyết!"

Lam điệp bị nàng đánh vào trên tường, "Ba" một âm thanh rất nhỏ rơi trên mặt đất.

Phong Tam Nương bước qua nâng nó trong lòng bàn tay, thấy cánh phải lam điệp đã rách, lấy ngón tay mình chạm vào, một đạo bạch quang lóe ra phóng đến cánh lam diệp khiến nó trở lại bình thường mà nhanh nhẹn bay.

"Không được trách ta, ta cũng chỉ nghĩ sớm ngày trở lại Thanh Khâu Quốc." Phong Tam Nương cắn môi dưới nói.

Thập Nhất đứng chờ ở trước cửa động, đợi hồi lâu cũng không thấy phong Tam Nương xuất môn, vì thế chán đến chết ngồi xổm một bên cửa động, bắt đầu đánh giá mấy loại hoa hoa thảo thảo sinh trưởng ở đây. Đối diện đỉnh núi, nở đầy cây bồ công anh, có lẽ là do ánh nắng phản chiếu khiến chúng bay như những làn phấn trắng. Thập Nhất nhìn bồ công anh như nhìn lại tình cảnh lúc nàng gặp Bạch Ngọc, nhịn không được mà thở dài.

Lúc đầu còn nghĩ Phong Tam Nương là một yêu tinh tốt, thứ nhất nàng thờ ơ nhìn bằng hữu chết trước mặt mình mà không cứu, thứ hai nàng vì tư lợi mà một mình mưu hại ba trăm mạng người ở Ninh Ba Phủ, thứ ba lại dung túng hạ nhân phía sau lưng làm bậy. Xem ra, Hồng Ngọc nói đều có lý, chính mình lúc trước cố chấp không tin, còn cho rằng Phong Tam Nương là ân nhân cứu mạng mà cảm động đến rơi nước mắt, hiện tại thật cảm thấy được, nàng lúc trước cứu mình cũng chỉ vì cái gọi là Linh Lung Tâm.

"Phong Tam Nương, ngươi chính là một tên vì tư lợi, không nhân tính, không đúng, là không có hồ ly tính!" Thập Nhất thở phì phì tùy tay bứt góc một cây cỏ vô danh, số chết ở trong tay chà đạp , "Sớm biết thế đã để Hồng Ngọc tỷ tỷ bắt ngươi, ta bớt phải ở đây nổi nóng!!! ."

Nhánh cỏ trong tay bị bức gãy, tản mát ra một cổ mùi hôi thốt dày đặc. Thập Nhất ngửi ngửi hai tay của mình, nhăn mặt chán ghét nói: "Hảo thối!"

Đứng dậy muốn tìm nước rửa tay, cũng không nghĩ có xuất hiện một gương mặt gần sát sau lưng, Thập Nhất ngẩn ra, nhưng thấy khuông mặt kia da thịt trắng nõn, trắng mềm như một quả trứng vừa mới lột vỏ, con ngươi màu đỏ phản chiếu gương mặt nhắn nhó của Thập Nhất, lúc Thập Nhất xoay người cùng nàng đối mặt khoảng cách bất quá chỉ có một lóng tay, chóp mũi đụng chóp mũi,đủ để nghe tiếng hít thở.

Kỳ thật phong Tam Nương sớm đã ra cửa động, nhìn thấy Thập Nhất ngồi xổm một bên, trong tay cầm lấy một cây cỏ nhỏ, ánh mắt nàng lợi hại, tự nhiên biết đây là cỏ gì, vốn muốn gọi nàng, nhưng nghe Thập Nhất ăn nói hùng hồn một hơi lý lẽ mắng mình, nhướng mày đi đến phía sau lưng nghiền ngẫm quan sát nàng.

Trơ mắt ngửi mùi hôi càng ngày càng nặng, Phong Tam Nương cùng nàng nhìn nhau thật lâu, nhịn không được nói, "Ngươi còn muốn nhìn đến khi nào? Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi ."

Thập Nhất lúc này mới hoàn hồn, một bên ảo não chính mình vì tham luyến ánh mắt nàng mà chậm trễ thời gian, một bên tránh xa nàng.

"Là ngươi đến muộn."

"Chậm đã, " phong Tam Nương thanh âm từ sau truyền đến, Thập Nhất trong lòng căn thẳng, chẳn lẽ nàng đã bắt được nhược điểm mà chê cười mình? Không được, ta chết cũng không thể thừa nhận ta nhìn nàng đẹp đẹp đến thất thần. Vì thế giành nói, "Ngươi im lặng không lên tiếng đứng ở sau lưng người khác, đương nhiên làm ta sợ nhảy dựng."

Nào biết Phong Tam Nương không phải là để ý việc này, mà chỉ thản nhiên nói: "Ngươi tính muốn mang mùi này xuống núi sao?"

Thập Nhất đỏ mặt, "Thì sao, bổn cô nương liền thích."

"Đây là Ngư Tinh Thảo" Phong Tam Nương giương mắt nhìn chằm chằm nàng nói, "Phổ Đà sơn chỉ có động phủ của ta mới có loại cỏ này, ngươi mang mùi hương của nó xuống núi chẳng phải đã tiết lộ chỗ của ta đâu sao?"

"Vậy làm sao bây giờ." Thập Nhất biết việc này có liên quan, cũng sốt ruột lên, "Đây là Ngư Tinh Thảo? Khó trách tanh tưởi như thế, động phủ của ngươi làm sao lại có loại cỏ này?"

"Trừ tà." Phong Tam Nương ngắn gọn nói.

Thập Nhất bị làm cho bực tức "Ngươi nói cái gì?"

Phong Tam Nương bối rối xoay người, lấy ống tay áo che miệng mũi nói, "Còn không mau trở về rửa mặt chải đầu?"

Thập Nhất không cùng nàng tranh cãi nữa, dậm chân, hàm chứa một hơi oán khí trở về động phủ rửa mặt chải đầu.

Thập Nhất trở ra đã thay đổi quần áo, Phong Tam Nương nhìn nang đôi mắt khẽ động.

"Tay rửa rồi, nhưng trên quần áo vẫn còn mùi, ta mượn một bộ xiêm y cũ của ngươi, không ngại chứ?" Thập Nhất có chút xấu hổ, bộ xiêm y này tựa hồ còn có hương thơm của Phong Tam Nương.

Phong Tam Nương không đáp nàng.

Thập Nhất thấy nàng không đáp, vì thế tức giận một mình đi đến vách đá, đợi hồi lâu cũng không thấy phong Tam Nương dùng phép biến ra lam tịch, quay đầu lại lấy ánh mắt hỏi ý.

Phong Tam Nương mặt không chút thay đổi đi đến bên thân thể của nàng , cùng nàng song song đứng, sau đó ôm lấy hông nàng, Thập Nhất không kịp chuẩn bị liền đã cùng nàng nhảy xuống. Thập Nhất hoản sợ kêu lên tiếng một hồi cảm thấy mất mặt,liền mạnh mẽ che miệng, chậm rãi mở to mắt thấy Vân Thiên Vân Hải, Vụ Lâm Vụ Tùng, dãy núi trùng điệp, không gian đều xẹt qua bên dưới chân nàng, gió nhẹ lướt qua, khí thanh cảnh minh, không khí nhuận trạch, tâm thần sảng khoái, quả thật như tiên cảnh!

Đúng rồi, Phong Tam Nương có pháp thuật, nàng biết phi, làm sao giống người bình thường như mình phải dùng tới điếu lam.

Thập Nhất nhìn trộm Phong Tam Nương, càng xem càng cảm thấy được gương mặt nhìn nghiêng của nàng càng phát ra nét tinh mỹ, một khi nhìn, liền bắt đầu sa vào trong đó, chỉ cảm thấy nàng được thiên gia sủng ái nhất thiên hạ, thân phẩm nhất đẳng, nếu thời gian chỉ dừng lại lúc mới gặp, có lẽ giờ phút này mình có thể cùng nàng trở thành bạn thân.

"Nhìn đủ chưa?" Phong Tam Nương nhìn không chuyển mắt nói.

"Ta không có nhìn ngươi." Thập Nhất hoảng hốt, "Ngươi nếu không nhìn ta, sao biết ta đang nhìn ngươi, nói như thế thì ngươi đừng nhìn ta mới đúng."

"Phía dưới là Phổ Tế Thiên Tự, ta đem ngươi đặt ở một ngôi miếu ngoài sườn núi, chờ cứu xong cha mẹ của ngươi liền trở ra gặp ngươi." Phong Tam Nương không cùng nàng cải cọ, ngưng thần nhìn xuống.

"Ta muốn cùng ngươi đi."

Phong Tam Nương nghe xong khinh thường nói, "Ngươi còn muốn giúp sao?"

"Ngươi mang theo tôi, không chừng tôi có thể hỗ trợ." Thập Nhất cầu xin, kéo kéo của nàng ống tay áo.

Phong Tam Nương mắt lạnh xem nàng, giờ phút này Thập Nhất ánh mắt kiên định, cũng cảm thấy thương hại. Tam Nương thủ thế vừa chuyển, hai người vững vàng đáp xuống đất.

"Hoặc là ngươi ở tại chỗ này, hoặc là chính ngươi đi cứu người."

"Ta..." Thập Nhất gặp phong Tam Nương xoay người bước đi, không tự giác đi đến phía trước theo nàng vài bước, chạy đến cạnh nàng nói: "Phong tỷ tỷ, ta nghe lời ngươi, chính là ngươi cũng phải cẩn thận chút."

"Ân."

Phong Tam Nương đi vào Phổ Tế Tự, Đại Hùng bảo điện, hai bên Phật Đà hung thần ác sát, trên đỉnh giữa chậu hương, Như Lai phật tổ trước mặt bày biện một mâm mạ vàng cúng trên đó là quả đào hương.

"Ngươi không phải muốn gặp ta sao, làm gì trốn trốn tránh tránh, đi ra!" Phong Tam Nương ở chính điện khoanh tay cao giọng quát.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên nổi lên một trận yêu phong, cuồn cuộn bay đến che mờ ánh mắt, ngay cả Phong Tam Nương đều không thể không lấy tay áo cản lại, cửa sổ trong đại điện đồng loạt đóng chặt, một chút hương khói trong điện cũng bị gió thổi tan, chung quanh nhất thời rơi vào một mảnh tối om.

Phong Tam Nương định thần lại, ánh mắt xích hồng rực rỡ trong bóng đêm sáng lên, nàng nhìn thấy phía đông nam bức tượng Vi đà đang nấp một người, vì thế nhanh chóng lắc mình đi đến chỗ người nọ, nắm lấy cổ áo người đó mới phát giác chỉ là một phàm nhân nam tử. [Bạo lực quá nha!!! Nhạc phụ đại nhân tương lai của ngươi đó...]

"Tiên cô, tha mạng, tha mạng!" Người nọ hô.

"Ngươi là Chiết Giang Sái Tửu Phạm Thành?" Tam Nương hỏi.

"Tiên cô sao biết tên của ta?"

"Có người nhờ ta mang hai ngươi cứu ra, hai con cóc tinh ờ đâu, phu nhân của ngươi ở nơi nào?"

"Phu nhân của ta hiện tại không biết ở đâu, về phần hai con cóc tinh kia, hôm qua còn đóng cửa cãi nhau,hôm nay vẫn không nhìn thấy." Phạm thành thấy vẻ mạo mỹ của nàng, lại coi như đã gặp nhau ở nơi nào, liền to lá gan nói, "Tiên cô mau dẫn tôi đi ra ngoài đi, Phạm Thành vô cùng cảm kích."

Tam Nương liếc hắn một cái, "Ngươi tự mình đi ra ngoài, về phía hướng đông,Thập Nhất đang đợi ngươi."

Phạm thành sau khi nghe xong, mắt liếc nhìn đại môn, lại thấy Phong Tam Nương không đi, vì thế lại hỏi: "Tiên cô không cùng ta đi ra ngoài, nếu nửa đường gặp phải hai con cóc tinh bảo ta làm sao đây?"

"Tự cầu nhiều phúc." Phong Tam Nương nói xong, không quan tâm phản ứng của Phạm Thành, sờ soạng đi tới nhạch cửa trong điện, vung tay kéo lấy tấm mành dày liền nhìn thấy một mảnh hoàng kim sáng lên. Ánh sáng này quá mức mãnh liệt, Phong Tam Nương cơ hồ đều mù đi, trên đầu ngũ quang thập sắc, một cái lồng ầm ầm xuất hiện, Tam Nương kinh hãi, đang muốn thoát thân nhưng cảm giác cả người vô lực, "Loảng xoảng" một tiếng qua đi, nàng hoàn toàn bị vây lại trong cái lòng sắt đen to lớn.

Tam Nương bước nhanh tiến lên cầm lấy thanh chắn, lại bị một cổ lực lượng thật mạnh đánh văng ra, chấn đắc tâm can kịch liệt rung động, Tam Nương thầm nghĩ không ổn, biết cái lồng này do long cốt* (*: xương con rồng) luyện ra, là một trong Tam đại Pháp khí bắt yêu của Lao sơn , thứ này nàng chỉ nghe đồn chứ chưa từng thấy, Lao Sơn không cho bất cứ ai mượn, mà hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, thật sự quỷ dị.

"Không biết là cao nhân phương nào, Phong Tam Nương vô tình mạo phạm, thỉnh tiền bối thủ hạ lưu tình."

Xung quanh không người trả lời.

Tam Nương ngửi thấy một cỗ mùi khét, nhìn quanh bốn phía, bắt gặp bên trong thiện phòng bốc lên hừng hực nghiệp hỏa, hơn nữa càng cháy càng lớn. Tam Nương hít phải vài luồn khói đặc, miễn cưỡng vẻ ra một đạo kết giới, rồi sau đó khoanh chân ngồi trong kết giới.

Long Cốt Tráo Lung này không thể đánh vỡ, bên ngoài lại dấy lên hừng hực nghiệp hỏa, hiện giờ bị nhốt trong lồng, chẳng lẽ thật sự sẽ chết cháy trong này?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hảo kích thích nga~~~


---o0o---  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro