Chương 118: Độc xà (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em vừa mới bị hôn hu hu hu"

******************

Lúc sau Nhậm Du Nhiên lại gọi Yến Quy đến văn phòng, nói cho cô ấy biết tiến triển bên Phòng Thanh tra.

"Chủ nhiệm Đồng đích thân đốc thúc vụ án này, tình huống bên phía phân cục kia đã điều tra rõ hoàn toàn. Từ khẩu cung của những người có liên quan biết được, Chu Nham Tùng bỏ ra một số tiền lớn để bảo vệ con trai của mình, lãnh đạo phân cục đã nhận tiền giúp ông ta đã chính thức bị tạm thời cách chức để tiếp nhận điều tra."

Yến Quy hỏi: "Vậy Chu Nham Tùng khi nào có thể bị khống chế?"

"Đừng gấp, Chủ nhiệm Đồng đã liên hệ bên Đội điều tra tội phạm kinh tế rồi, sau khi bọn họ thương lượng thì chuẩn bị chia thành 2 đợt tiến hành. Chủ nhiệm Đồng phụ trách khống chết Chu Nham Tùng, lấy lý do là nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ việc hối lộ quan viên và bao che tội phạm, chủ yếu là để Phòng Thanh tra làm cơ sở tiếp tục điều tra, mà bên Đội điều tra tội phạm kinh tế sẽ phụ trách điều tra hai công ty ở dưới danh nghĩa của ông ta. Sở dĩ bên chỗ Chủ nhiệm Đồng muốn khống chế Chu Nham Tùng còn có nguyên nhân khác, nếu theo quy trình điều tra của tội phạm kinh tế, thì không nhất định khống ché được ông ta lâu, nhưng tội hối lộ thì không giống vậy, Chủ nhiệm Đồng có thể sẽ giam giữ được ông ta, thẳng đến khi vụ án kết thúc, ông ta cũng không có cơ hội ra được."

Sự sắp xếp này phù hợp đúng trình tự, Chu Nham Tùng chỉ có thể phục tùng và phối hợp, Yến Quy cũng không có dị nghị, như vậy thì có thể tranh thủ được cho các cô thêm chút thời gian và không gian, một khi Chu Nham Tùng bị bắt, T sẽ có rất nhiều chuyện đều cần phải đích thân làm lấy.

Yến Quy liên hệ Phạm Truy, để anh ta chú ý quan sát T chặt chẽ hơn.

-------------

Tối đó, Cố Dĩ Tiện không trực tiếp đến câu lạc bộ, mà là đi cùng Ôn Chất Bân. Ôn Chất Bân lái một chiếc xe không quá nổi bật, không phải xe giới hạn, chở Cố Dĩ Tiện đi một vòng rồi mới tới câu lạc bộ. Vị trí địa lý của câu lạc bộ thật sự rất tốt, một mặt là nướ,c một mặt là núi. Ôn Chất Bân lái xe không mở đèn, chậm rãi dừng ở con đường nhỏ ở phía sau câu lạc bộ.

"Đội trưởng, nơi này cách núi còn một con đường, ngọn núi này rất thấp, là chưa được khai phá, rất ít người qua lại, con đường này không có camera giám sát." Ôn Chất Bân chỉ chỉ vào góc tường, nói: "Lúc trước khi biết chị phải vào câu lạc bộ tiếp cận với Khúc Vân, thì anh em trong Đội đã tới đây một chuyến vào buổi tối, ở góc tường phát hiện một chỗ gạch rỗng, sau khi đào ra thì phát hiện lỗ chó này."

Cố Dĩ Tiện nhìn bức tường của câu lạc bộ, nói: "Con đường này cũng không có đèn đường, nhưng chính vì thế lại thuận tiện cho chúng ta." Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Ôn Chất Bân: "Cực khổ cậu ở đây đợi tôi, chờ chút nữa khi tôi gửi tín hiệu cho cậu, thì lấy đồ vật từ lỗ chó đưa cho tôi."

"Đã hiểu."

Cửa câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim có hệ thống an ninh, Cố Dĩ Tiện muốn đem đồ vào thì rất là không tiện, chỉ có thể phối hợp nội ứng ngoại hợp với Ôn Chất Bân. Đêm nay nàng hẹn Khúc Vân uống rượu, muốn nhân cơ hội này mà gắn thiết bị định vị lên người cô ta, nhưng thứ này không có cách nào trực tiếp mang vào được, chỉ có thể thông qua bức tường này.

Cố Dĩ Tiện lắc đầu cười khổ, nghĩ bản thân đường đường là Đội trưởng của Đội Đặc cần, hôm nay vậy mà cần phải dựa vào lỗ chó để đưa đồ, thật sự là quá mất mặt.

Từ cửa chính đi vào, Cố Dĩ Tiện đến trước tìm Khúc Vân, hôm nay dáng vẻ của cô ta đặc biệt bận rộn, chau mày, nghe nói mới từ một công ty khác đến đây, vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng. Ngoài mặt Cố Dĩ Tiện quan tâm cô ta vài câu, để cô ta thả lỏng thư giãn, trong lòng lại rất rõ ràng Khúc Vân vì sao lại thế.

Chu Nham Tùng chiều nay đột nhiên nhận được điện thoại của Phòng Thanh tra của Cục công an thành phố Tân Hà, bảo ông ta lấy thân phận là người có liên quan đến vụ án phối hợp điều tra một vụ án nhận hối lộ, còn có văn kiện giấy trắng mực đen mộc đỏ rõ ràng đặt ở trước mặt, Chu Nham Tùng trở tay không kịp nhưng cũng không thể kéo dài, chỉ có thể đi theo.

Lúc sau để lại một đống cục diện rối rắm cho Khúc Vân, lúc trước dự đoán không lường trước được, tất cả mọi thứ cô ta đều phải tự mình xử lý, rất khó khăn. Kỳ thật trong lòng Khúc Vân rất rõ, lần này Chu Nham Tùng bị đưa đi, rất có thể là có đi mà không có về, ông ta phạm vào chuyện gì, vì chuyện gì mà bị đưa đi, trong lòng Khúc Vân rõ như gương sáng. Chu Nham Tùng sợ là sắp ngã rồi, có chuyện bản thân cô ta không làm chủ được, vì thế liền liên hệ với 'Ông chủ Lý'.

Ông chủ Lý không có tới, nhưng ông chủ Trần thì tới.

Vì thế Cố Dĩ Tiện lại gặp được Trần Lăng, cũng chính là S.

Trần Lăng vẫn như vậy, vẫn luôn lạnh nhạt như băng, không dễ tiếp cận, đối với người ngoài đặc biệt là thế. Cố Dĩ Tiện không lọt vào trong mắt anh ta, cũng không chiếm được sự tin tưởng của anh ta, anh ta muốn cùng Khúc Vân nói chuyện, tất nhiên sẽ không để nàng ở đây.

Vì thế Cố Dĩ Tiện quang minh chính đại mà rảnh rỗi, cũng biết lúc này Trần Lăng và Khúc Vân có chuyện cần bàn, là thời điểm mà hậu viện được đề phòng lỏng lẻo nhất. Mấy ngày nay nàng đã nắm rõ kết cấu của câu lạc bộ này, lúc này quen cửa quen nẻ mà đến hậu viện, tiếp theo dựa theo ánh đèn mờ ảo mà đi vào chỗ hòn non bộ, thẳng đến chân tường mà Ôn Chất Bân đang chờ nàng.

Cố Dĩ Tiện lấy điện thoại của bản thân gọi điện cho Ôn Chất Bân, không chuyển được, vang lên 3 tiếng thì ngắt, đây là tín hiệu đã chuẩn bị từ trước.

Chỉ chốc lát sau, ở góc tường truyền đến âm thanh, ở bụi cỏ vang lên tiếng 'xào xạc', Cố Dĩ Tiện chồm đến gần bức tường mà cúi đầu nhìn xuống, một cái balo màu đen từ bên ngoài bức tường được đẩy vào.

Cố Dĩ Tiện lấy cái túi vào, lại gọi điện thoại cho Ôn Chất Bân, chuông đổ một tiếng, ý bảo nàng đã lấy được, Ôn Chất Bân từ bên ngoài lấp lại lỗ chó, lặng yên không một tiếng động mà rời đi.

Khi trở về hầu như không có ai ở tầng 3, Cố Dĩ Tiện nhanh chóng từ trong túi lấy ra con chip cất vào trong túi quần áo, trong túi còn có thứ khác, Ôn Chất Bân cũng cầm theo vũ khí của nàng mang đến đây, là một khẩu súng ngắn, không phải súng bắn tỉa, cái đó quá lớn không dễ giấu đi.

Ngoại trừ súng ra, Ôn Chất Bân còn chuẩn bị cho nàng một con dao găm, dây thừng, đồng phục huấn luyện, giày và một số dụng cụ thuận tiện để mang theo bên người khác.

Cố Dĩ Tiện lấy súng ra, xác nhận đạn và kết cấu súng xong, một lần nữa cho đạn vào súng và để vào trong túi, nhét ở dưới gầm giường. Đợi mọi chuyện đều chuẩn bị xong, nàng ngồi ở trong phòng chờ Khúc Vân trở về.

Một lần đợi này chính là mấy tiếng, Khúc Vân hơn 11 giờ mới đến đây gõ cửa. Lúc Cố Dĩ Tiện mở cửa ra đã thay một chiếc váy ngủ tơ tằm thuần đen, làm nổi bật vóc người trước lòi sau vểnh của nàng, tràn đầy phong tình.

Khúc Vân vốn dĩ gương mặt đầy mệt mỏi, nhưng khi thấy Cố Dĩ Tiện ăn mặc như thế ra mở cửa cho mình, thì giữa mày rốt cuộc cũng lột ra một sự vui vẻ mà kinh ngạc khó tả, đặc biệt là người này đã thay váy ngủ, chiếc váy ngủ này vô cùng hợp với dáng người của nàng, ngắm nhìn đến mức cô ta cảm thấy rạo rực ở trong lòng.

"Tôi còn nghĩ rằng cô ngủ rồi."

Cố Dĩ Tiện né người mở cửa để cô ta đi vào, nói: "Đã nói là đợi cô mà."

Mắt thường có thể nhìn ra được vẻ kinh hỉ ở trong mắt của Khúc Vân, hiển nhiên là bị những lời này của nàng lấy lòng rồi. Mà Cố Dĩ Tiện ở trong lòng âm thầm nhớ đến Yến Quy, tất cả những điều này đều là vì phá án, do cốt truyện yêu cầu, thân là nữ chủ thân bất do kỷ a.

Tối nay chỗ uống rượu được chuyển về trong phòng, vẫn là phòng của Cố Dĩ Tiện, đây là một cái tín hiệu có thể nói là càng thêm thân cận. Nếu không phải có một đống chuyện phiền lòng, thì Khúc Vân chắc chắn sẽ càng vui vẻ hơn so với bây giờ. Bất quá giờ phút này có giai nhân ở bên cạnh, cô ta cũng muốn nhân cơ hội này thả lỏng bản thân, đỡ phải bị một đống chuyện ở ngoài kia làm phiền lòng.

Loại rượu uống hôm nay là Rémy Martin giá cả đắt đỏ, nồng độ rượu rất cao, hơn nữa rượu lạnh chảy xuống cổ họng, cảm giác cay nồng và lạnh bằng hòa quyện với nhau, sự sảng khoái từ dạ dày lan tỏa khắp cơ thể, Khúc Vân thở ra một hơi thoải mái mà nằm xuống sofa, u sầu giữa mày dần phai nhạt đi một ít.

Cố Dĩ Tiện nhìn mặt đoán ý, lại rót cho cô ta thêm một ly rượu, hỏi cô ta: "Hôm nay bận như vậy, xem ra cô hình như có tâm sự, là công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Khúc Vân hắng giọng, cầm ly rượu, nói: "Tất cả đều mấy chuyện lộn xộn." Cô ta vẫn còn lý trí, nói chuyện không đến mức để lộ chân tướng. Cố Dĩ Tiện hỏi cái gì cô ta trả lời cái đó, nhưng đều là qua loa có lệ.

Cố Dĩ Tiện cũng không hỏi tiếp, mấy cái đó không quan trọng, dù sao đại khái nàng đã đoán ra được. Nàng cứ ngoan ngãn mà cùng cô ta uống rượu, Khúc Vân cảm thấy được quan tâm, cũng không kiêng dè mà uống thêm mấy ly.

Whiskey có độ tinh khiếu cao tác dụng từ từ tỏa ra, Cố Dĩ Tiện có tửu lượng ngàn ly không say, ấy thế vẫn hai má vẫn phiếm hồng, ánh mắt hơi mơ màng. Đôi mắt hoa đào của nàng vốn dĩ rất thu hút người khác, lúc này lại có cảm giác say càng thêm quyến rũ, Khúc Vân trông thấy dường như bị chìm đắm, thần hồn điên đảo.

Lại một ly rượu xuống bụng, Khúc Vân nắm lấy tay Cố Dĩ Tiện đang rót rượu cho cô ta, cười hỏi: "Đây là muốn chuốc say tôi sao?"

Cố Dĩ Tiện quét mắt nhìn bàn tay bị nắm lấy, trong lòng vạn lần ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, lại còn lộ ra một nụ cười quyến rũ, đè thấp giọng nói: "Khúc tổng ngàn ly không say, nói không chừng chốc lát nữa người say trước lại là tôi thì sao. Nếu như vậy, Khúc tổng cần phải chiếu cố tôi thật tốt đấy."

Lời này lọt vào trong tai của Khúc Vân không sót một chữ nào, cô ta trong lòng kích động, đột nhiên đối với buổi tối hôm nay tràn ngập mong chờ, cũng đem những phiền não vừa nãy tạm thời vứt bỏ lên tận chín tầng mây. Hai người vừa uống vừa nói chuyện, Cố Dĩ Tiện có chừng mực, một bên quyến rũ cô ta, một bên chuốc rượu cô ta, Khúc Vân lúc này bị nàng quyến rũ còn 3 hồn không còn 7 phách, ai đến cũng không cự tuyệt, bao nhiêu ly cũng uống, đến cuối cùng bị rót tới mức đầu óc choáng váng, nằm sấp lên bàn mà thưởng rượu.

Cố Dĩ Tiện tính tiếp tục mời cô ta uống thêm, Khúc Vân tựa đầu ở trên bàn, chỉ có thể nâng tay ra để cầm lấy ly rượu, trong miệng lẩm bẩm lầu bầu mà nói: "Đến, đến, tiếp, tiếp tục..."

Cố Dĩ Tiện nhướng mày nhìn cô ta, đây là thật sự say, không có lý trí. Nếu như cô ta còn có ý thức, lúc này nên bắt đầu cự tuyệt. Dù sao người giống như bọn họ, mỗi giây mỗi phút duy trì sự tỉnh táo mới là tốt nhất, có thể thấy được hiện tại Khúc Vân thật sự xem Cố Dĩ Tiện trở thành 'nhân tình' của cô ta, hơn nữa cũng thật sự thích nàng, vì thế mà dỡ bỏ phòng bị đối với nàng, thần trí không rõ.

Cố Dĩ Tiện để Khúc Vân nằm sấp ở trên bàn, lại cùng cô ta tùy tiện trò chuyện đôi câu, chờ đến khi cô ta càng lúc càng say mèn, thẳng đến khí cả người hoài toàn mơ hồ, nói một câu cũng không hoàn chỉnh.

Người này nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, chắc là đã ngủ, Cố Dĩ Tiện duỗi tay dùng sức đẩy cô ta vài cái, cô ta cũng không phản ứng lại. Cố Dĩ Tiện cũng không chậm trễ, nhanh chóng lấy chiếc túi của cô ta đang đặt ở bên cạnh, từ trong túi lấy ra điện thoại, túi tiền, chìa khóa, đồ trang điểm, v...v. Cố Dĩ Tiện chau mày trầm tư, một lát sau, từ trong túi trang điểm lấy ra một thỏi son.

Mẫu mã thỏi son này Cố Dĩ Tiện biết, hai đầu đều có thể tháo ra, nàng đem đầu không chứa son của thỏi son tháo ra, lột miếng dán ở phía sau con chip ra, dán vào bên trong đầu son.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nàng đem thỏi son để vào trong túi trang điểm, lại cầm túi của Khúc Vân đặt lại dáng vẻ lúc ban đầu, vật về chỗ cũ.

Chuyện còn lại là phải tự hỏi làm sao xử trí cái người say như chết này đây, Cố Dĩ Tiện chạm cũng không muốn chạm vào cô ta, nhưng cảm giác nếu như để cô ta ngủ ở trên sofa, ngày mai khi tỉnh rượu thì có vẻ xa lạ, chi bằng diễn cho tròn vai.

Cố Dĩ Tiện cố gắng kéo Khúc Vân đứng dậy, người uống say mất đi ý thức thì đặc biệt nặng, Cố Dĩ Tiện sức lực tuy lớn, nhưng muốn một mình kéo một người bất động lại hoàn toàn mất đi ý thức như Khúc Vân cũng là một chuyện rất tốn sức. Nàng một bên vừa kéo một bên chửi thầm ở trong lòng, hận không thể để cho Khúc Vân ngộ độc rượu chết cho rồi.

Tốn nửa ngày rốt cuộc cũng đem người nọ kéo tới tận giường, Cố Dĩ Tiện do dự có cần giúp Khúc Vân cởi quần áo hay không, như thế thì vai diễn trở nên chân thật một chút. Nhưng mà nàng lại cảm thấy không qua được giới hạn ở trong lòng mình, bản thân nàng là cong, Khúc Vân cũng vậy, nhưng mà cho dù là vậy...

Đang lúc do dự, Khúc Vân vốn dĩ ngủ say như chết lại đột nhiên cử động, Cố Dĩ Tiện hốt hoảng, ngay sau đó thì thấy người này mở mắt nhìn qua. Trái tim của Cố Dĩ Tiện thiếu điều sắp nhảy ra ngoiaf, nàng sợ Khúc Vân nãy giờ vẫn luôn giả say, nếu mà như vậy, thì việc làm khi nãy của bản thân có khả năng bị bại lộ vô cùng lớn.

Cố Dĩ Tiện bất động thanh sắc lui chân phải về sau nửa bước, trọng tâm hơi nghiêng, đây là tư thế phòng thủ phản kích ở bất kỳ tình huống nào. Cơ bắp và thần kinh toàn thân của nàng đều căng cứng, chỉ đợi xem Khúc Vân sẽ có hành động gì. Chỉ là đợi trong chốc lát, người này không có bất kỳ động tác nào, chỉ nằm yên như vậy.

Cố Dĩ Tiện nhìn kỹ đôi mắt của cô ta, phát hiện ánh mắt vẩn đục mơ màng, là phản ứng chân thật của người say rượu. Xem ra trận say này không giả, Cố Dĩ Tiện thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đang lúc muốn mở miệng hỏi cô ta cảm thấy thế nào, thì Khúc Vân lại đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay của Cố Dĩ Tiện, dùng sức muốn kéo nàng đi lên giường. Cơ bắp cả người của Cố Dĩ Tiện trong nháy mắt phản ứng ngay, nàng không nhúc nhích cũng không phản ứng, đề phòng nhìn người ở trên giường.

Khúc Vân kéo mãi mà không kéo nổi, chân mày cau lại, nhìn qua có chút bất mãn, mở miệng nói: "Cố tiểu thư, không, không ngủ cùng tôi sao?"

Cố Dĩ Tiện nhìn chằm chằm cô ta, nghe ngữ khí cô ta khi nói chuyện như là có chút oán trách, lại còn như là làm nũng, nhịn không được mà nổi lên tầng da gà toàn thân, có chút ghê tởm.

Nhưng ngoài mặt nàng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ là chống ở bên mép giường không nhúc nhích, nhìn Khúc Vân, đáp lại: "Khúc tổng uống say rồi, đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt đi."

Khúc Vân như là nghe hiểu, có chút mất hứng, cô ta nói chuyện không trôi chảy, liền dùng sức kéo Cố Dĩ Tiện. Người uống rượu sức lực cũng khá mạnh, Cố Dĩ Tiện không muốn biểu hiện ra mình quá mạnh mẽ, như vậy dễ dàng bị lộ ra, vì thế giãy giụa hai cái, cư nhiên bị Khúc Vân dùng sức kéo lên giường, cả người ngã vào người của Khúc Vân.

Còn chưa kịp có phản ứng gì, cánh tay của Khúc Vân đã vòng qua bên eo của nàng. Trong nháy mắt bên eo truyền đến cảm xúc xa lạ, cả người Cố Dĩ Tiện theo phản xạ phản kháng có điều kiện đã bị kích hoạt, nàng không rảnh lo là có bị lộ hay không nữa, một cái xoay người lăn qua một bên mép giường khác, tránh thoát khỏi cái ôm của Khúc Vân.

Lúc này Khúc Vân đang say, vòng tay trống rỗng, để cho giai nhân chạy mất. Việc này trái lại còn kích thích cô ta hơn, khiến thần kinh của cô ta càng thêm hưng phấn, cảm thấy Cố Dĩ Tiện đang cùng cô ta chơi trò mèo vờn chuột, là một loại tình thú.

Vì thế, Khúc Vân liền xoay người đuổi theo, đè Cố Dĩ Tiện ở trên giường. Cố Dĩ Tiện trong lòng cả kinh, theo bản năng đẩy cô ta ra, nhưng Khúc Vân trái ngược lại càng thêm hưng phấn, cúi đầu muốn hôn xuống.

Gương mặt đang dần dần phóng đại ở trước mắt, Cố Dĩ Tiện không tiếp nhận được bất kỳ ai khác chạm vào nàng ngoại trừ Yến Quy, tuy rằng biết bản thân đang làm nhiệm vụ và cải trang, nhưng đã đến lúc nào rồi hoàn toàn không rảnh lo nhiều như vậy, nàng chỉ có theo bản tâm mà chống cự.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Khúc Vân, nhưng vẫn bị chạm nhẹ vào mặt một cái.

Má nó! Cố Dĩ Tiện cả người đều xù lông lên. Cảm giác bị kẻ khác và được Yến Quy hôn hoàn toàn là một trời một vực, hiện tại lông tơ cả người của Cố Dĩ Tiện đều dựng lên, nếu như có thể miêu tả, thì con nhím chính là sự miêu tả hoàn hảo nhất dành cho nàng!

Lần này thật sự không rảnh quan tâm cái gì khác nữa rồi, sức lực của nàng lớn thân thủ lại tốt, nếu như thật sự muốn chống cự thì Khúc Vân ở trước mắt nàng trong một hiệp cũng không chịu nổi. Một tay của Cố Dĩ Tiện đè lên vị trí xương quai xanh của Khúc Vân rồi đẩy người nọ ra, một tay khác nắm chặt mép giường rồi ra sức, chân dùng sức đạp một cái, cả người phóng ra ngoài, Khúc Vân trọng tâm không vững ngã xuống chiếc giường, mà Cố Dĩ Tiện sau khi phóng xuống giường, tay chống đất trước, sau đó thắt lưng dùng sức xoay người, lại vững vàng tiếp đất.

Sau khi đứng vững thì chuyện thứ nhất nàng làm chính là giơ tay lên lau mặt, hiện tại trong lòng của Cố Dĩ Tiện có một vạn chữ 'Con mẹ nó' chạy qua, nếu như có thể, ngay bây giờ nàng chỉ muốn đánh Khúc Vân một trận, báo mối thù ăn đậu hũ này!

Mi chờ đó cho bà!

Cố Dĩ Tiện âm thầm cắn răng hé miệng.

Khúc Vân nằm ở trên giường bất động, tối nay vốn tưởng sẽ gần gũi hơn với Cố Dĩ Tiện, nhưng vài lần bị tránh thoát, cũng chưa thực hiện được, lúc này đột nhiên bất động, Cố Dĩ Tiện không biết cô ta bị làm sao. Đứng ở mép giường đợi trong chốc lát, Cố Dĩ Tiện phát hiện Khúc Vân vẫn không nhúc nhích, liền chồm đến gần nhìn cô ta.

"Khúc tổng? Khúc tổng?" Cố Dĩ Tiện gọi cô ta hai tiếng, lại giơ tay đẩy đẩy cô ta.

Khúc Vân vẫn không nhúc nhích, Cố Dĩ Tiện kề sát vào một chút, nghe thấy tiếng hít thở vừa đều vừa nặng của cô ta, biết rõ là thật sự ngủ rồi.

Cố Dĩ Tiện rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng đem chăn kéo lên đắp một cách tượng trưng cho Khúc Vân, bản thân ngồi ở ghế sofa, tự hỏi làm sao để vượt qua tối nay đây.

Trở về nhà chắc chắn là không ổn, Khúc Vân lúc này vẫn còn say, lỡ như nửa đêm thức dậy phát hiện mình không có ở đây, e là sẽ nghi ngờ, cho nên đêm nay vẫn là phải ở đây chắp vá một đêm thôi.

Chán muốn chết, Cố Dĩ Tiện lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Yến Quy.

[Hu hu hu, tỷ tỷ! |Khóc lớn.jpg|]

Yến Quy còn chưa ngủ, giây lát gọi lại cho nàng.

Cố Dĩ Tiện nhìn Khúc Vân ở trên giường, khẽ cắn môi, nén buồn mà cúp điện thoại.

[?]

Yến Quy rất nhanh phát tới một dấu chấm hỏi.

Cố Dĩ Tiện nhìn chằm chằm vào dấu chấm hỏi 2 giây, cười trả lời tin nhắn của cô.

[Em vừa mới bị hôn hu hu hu]

Yến Quy: [???]

Cố Dĩ Tiện: [Khúc Vân ả đàn bà khốn nạn này nhân lúc uống say mà hôn em! Em thật sự muốn xé cái miệng của cô ta ra! Nhưng em là một vị tiên nữ văn minh!]

Yến Quy: [|Ôm ôm.jpg| Ngày mai về nhà, chị khử khuẩn cho tiểu tiên nữ nhà chị.]

---------------Hết chương 118----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro