Chương 130: Tro tàn (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy huyết thống giữa nàng và Cố Thái nhất định là biến dị rồi."

***********

Cố Dĩ Tiện lẳng lặng liếc nhìn người thiếu niên ở trước mắt này kêu mình một tiếng 'Chị', tiểu tử Cố Thanh Tuyền này lớn lên rất tuấn tú, cậu ấy tuy rằng không có di truyền đôi mắt hoa đào câu người như Cố Thái, nhưng mẹ ruột của cậu ấy cũng không khó coi, thật xinh đẹp, cho nên gen của cậu ấy cũng rất tốt.

Đúng rồi, Cố Thái là cha của Cố Dĩ Tiện. Lúc trước đã nhắc tới, lúc nàng còn nhỏ thì ông ta đã ly hôn với mẹ nàng, mỗi người đều một lần nữa tái hôn lập gia đình mới, hơn nữa có con mới. Cố Dĩ Tiện chính vì thế trở thành vật dư thừa, từ trong sự yêu thương của bà nội mà nuôi nấng lớn lên.

Mà Cố Thanh Tuyền ở trước mắt này, chính là con trai của người vợ thứ hai Cố Thái sinh ra, là em trai cùng cha khác mẹ với Cố Dĩ Tiện.

Lúc trước Cố Dĩ Tiện chưa từng thấy người em trai này, một lần cũng không có. Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ sau khi cha mẹ ly hôn, trong số bọn họ không một ai chịu bằng lòng nuôi nấng mình, xem mình là con chồng trước mà trở thành trói buộc, đẩy tới đẩy lui cuối cùng là bà nội nuôi nấng nàng trưởng thành. Cho nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, Cố Dĩ Tiện chỉ biết cha mẹ không thích mình, người như nàng tính tình quật cường, ai không thích nàng, nàng cũng không thích người đó, cho nên nàng và cha mẹc cũng không lui tới.

Từ khi còn nhỏ nàng cảm thấy cha mẹ đều rất cặn bã, đứng núi này trông núi nọ, đối với hôn nhân bất trung. Nhưng mà kết quả rất vả vào mặt nàng, cha mẹ nàng sau khi từng người tái hôn, hôn nhân trái lại đều rất mỹ mãn, cùng người bạn đời thứ hai của họ trải qua đến tận bây giờ, Sau khi lớn lên Cố Dĩ Tiện mỗi lần nhớ đến, đều cười nhạo nói: "Bọn họ chính là một khoản nghiệt của mỗi người còn thiếu lại ở kiếp trước, đời này thanh toán cho xong."

Về sau nàng biết cha mẹ mỗi người lại có đứa con riêng, sau khi Cố Thanh Tuyền được sinh ra, Cố Dĩ Tiện trong lòng suy nghĩ, là bởi vì mình là con gái, cho nên cha mới không thích mình sao? Nhưng về sau bên chỗ mẹ lại sinh một đứa con gái, mẹ và người chồng mới của bà đối với người em gái này cũng rất tốt, chưa từng ghét bỏ lần nào.

Cố Dĩ Tiện dần dần hiểu rõ, bọn họ chỉ là không thích mình...bởi vì mình không phải là đứa con mà bọn họ thích nhất trong cuộc đời này, cho nên bọn họ đối với mình không có loại tình cảm yêu ai yêu cả đường đi...

Cố Dĩ Tiện cảm thấy rất buồn cười, bản thân rõ ràng là cốt nhục thân sinh của bọn họ, lại không chiếm được nửa điểm yêu thương và quý trọng từ bọn họ. Nhưng thất bại hôn nhân đầu tiên của bọn họ lại không phải mình tạo thành, cũng không phải nàng ép bọn họ sinh ra nàng... Trước lúc các người sinh ra tôi, lại chưa từng hỏi qua ý kiến của tôi, tôi từ đầu đến cuối rốt cuộc chẳng làm sai điều gì cả...

Sau khi nghĩ thông suốt toàn bộ chuyện này, Cố Dĩ Tiện không còn quá để ý đến hai vị cha mẹ ruột này nữa, tựa như bọn họ chưa từng để ý đến mình vậy.

Nhớ đến lần trước gặp mặt người cha kia, chính là lúc ông ta mua cho cho nàng chiếc Ducati Đại ma quỷ kia.

Sau khi tặng xe cho nàng, Cố Thái nói với nàng: "Em trai của con đậu trường đại học Công an rồi, về sau cũng muốn làm đặc cảnh, con vừa là chị gái vừa là tiền bối, phải chiếu cố thằng bé a!"

Cố Dĩ Tiện cười lạnh, nhận lấy xe, nhưng không cho Cố Thái bất cứ lời hứa hẹn nào.

Gi ờ phút này, đối diện với người em trai này, nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cảm thấy nhiệt khí chồng chất cả một buổi trưa huấn luyện đều tản đi không ít.

Cố Dĩ Tiện khoanh tay nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Tuyền, không ngờ tới người em trai này có có tách dụng thần kỳ như máy điều hòa không khí thế này.

"Có việc sao?"

Cánh tay cầm chai nước của Cố Thanh Tuyền vẫn còn đơ ra ở không trung, cậu nghe thấy ngữ khí lạnh nhạt của chị gái, cảm thấy khi nàng mở miệng giữa răng môi đều phả ra khí lạnh.

"Không...Em chỉ muốn đưa nước cho chị...sợ chị khát...." Thiếu niên có chút lắp bắp mà nói.

Cố Dĩ Tiện nhìn chiếc mũi và cái môi của cậu tương tự như mình, sự buồn bực trong lòng càng tăng lên: "Cố Thái kêu cậu lôi kéo làm quen với tôi?"

"Hả?" Cố Thanh Tuyền rõ ràng sửng sốt một chút, lúc sau phản ứng kịp vội vàng lắc đầu: "Không phải! Cha không biết chị sẽ đến! Em, em cũng không biết, là lúc trại tập huấn thông báo thì em mới biết được!"

Cố Dĩ Tiện quét mắt liếc nhìn cậu một cái, lại hỏi: "Vậy có có chuyện gì?" Dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Chính sự."

Cố Thanh Tuyền nhìn chai nước ở trong tay, không biết có được xem là 'chính sư' hay không, nghiêm túc mà nói chắc là không tính, Cố Dĩ Tiện nói được chính sự hình như không bao gồm cái này...

Cố Dĩ Tiện nhìn vẻ mặt vô hại của cậu, trong lòng bỗng chốc bực bội, không chút do dự mà xoay người rời đi, ném lại một câu: "Nước cậu tự giữ mà uống đi."

Nàng đi không chút do dự, Cố Thanh Tuyền còn sững sờ đứng tại chỗ, dưới chân chần chừ, không biết có nên đuổi theo hay không. Cố Dĩ Tiện đi rất nhanh, trong lúc cậu do dự, người đã không thấy bóng dáng nữa.

Trở về ký túc xá tắm rửa một lượt, thay một bộ quần áo mới thoải mái sạch sẽ tươi mát, Cố Dĩ Tiện cảm thấy mệt mỏi cả người đều tiêu tán gần hết, chuẩn bị đến căn tin ăn một bữa cơm chiều.

Hiện tại đã là hơn 7 giờ tối, người trong nhà ăn không nhiều lắm, chỗ trống rất nhiều, Cố Dĩ Tiện gọi cơm xong thì chọn một góc an tĩnh mà ngồi xuống, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho Yến Quy, kể cho nhau nghe lịch trình hôm nay.

Nàng đang cúi đầu xem điện thoại, trước mắt đột nhiên phóng ra một cái bóng, ngăn cản ánh sáng của nàng.

Cố Dĩ Tiện giương mắt nhìn qua thì thấy trong tay Cố Thanh Tuyền đã bưng cái mâm thức ăn đứng ở trước mặt nàng, trên gương mặt ngây ngô sạch sẽ vẫn là khẩn trương và lo lắng.

Mày không tự giác mà chau lại, Cố Dĩ Tiện thở sâu, kiềm chế tính tình lại hỏi: "Lại có chuyện gì?"

"Em....Em có thể ngồi cùng chị được không?" Lúc thiếu niên hỏi ra câu này, vẻ mặt nghiêm túc và bướng bỉnh.

Cố Dĩ Tiện liếc mắt nhìn vị trí ở bên cạnh, nói: "Bên kia có chỗ trống. Anhbạn nhỏ, mới có tí tuổi mà đôi mắt đã không ổn rồi à?"

Cố Thanh Tuyền: "...." Cậu thật sự không ngờ tới người chị gái này có thể móc họng người khác như vậy.

"Không phải, em là muốn ngồi với chị...."

Cậu thật ra rất thành thật.

Cố Dĩ Tiện híp đôi mắt lại nhìn cậu, ánh mắt có chút nguy hiểm: "Tại sao muốn ngồi với tôi?"

"Là vì.." Cố Dĩ Tiện chỉ do dự trong chớp mắt, liền đánh bạo mà nói thẳng ra: "Là vì chị là chị gái của em, em muốn...gần gũi với chị một chút..."

Cố Dĩ Tiện nhìn cậu thật lâu, không đồng ý cũng không từ chối, mà là đột nhiên cười hỏi: "Đây là chỗ nào?"

Chỗ nào? Không phải là căn tin sao?

Cố Dĩ Tiện dùng vẻ mặt ngốc nói đây là căn tin.

Cố Dĩ Tiện: "..."Cậu thật sự đần độn.

"Đây là căn tin chỗ nào?"

Cố Thanh Tuyền rốt cuộc phản ứng kịp, trả lời: "Trại tập huấn."

"Tôi là ai?"

"Em, chị của em?"

"...." Cố Dĩ Tiện chịu đựng không đỡ trán thở dài, "Tôi nói tôi ở chỗ này là có thân phận gì? Cậu lại là thân phận gì?"

Cố Dĩ Tiện hiểu: "Chị là phụ đạo viên, em là sinh viên tập huấn."

"Ừ. Cho nên cậu thân là sinh viên tập huán, có việc muốn tìm vị phụ đạo viên như tôi sao?" Ý ngoài lời, cậu nếu như không có chính sự liên quan đến việc huấn luyện thì biến đi cho tôi, chớ phiền lão tử.

Cố Dĩ Tiện hiểu đây là cách biến tướng từ chối của chị gái cậu, trong lòng không khỏi dâng lên sự mất mát, nhưng cậu cắn răng không rút lui, trước cái nhìn chăm chú tử vong của Cố Dĩ Tiện, ương ngạnh nói: "Em có!"

Cố Dĩ Tiện hơi kinh ngạc.

"Em có 'chính sự' muốn thỉnh giáo cảnh sát Cố!"

"...."

Nếu đã là như thế, thì không có biện pháp từ chối.

Cố Dĩ Tiện im lặng nhìn thiếu niên hai giây, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Ngồi đi."

Cố Dĩ Tiện lập tức mặt mày hớn hở mà ngồi xuống đối diện với nàng.

Vừa muốn cầm đũa lên ăn cơm, giọng nói lạnh băng của Cố Dĩ Tiện truyền tới: "Không phải có chuyện muốn thỉnh giáo tôi sao? Hỏi nhanh đi."

Bàn tay cầm đũa của Cố Thanh Tuyền dừng lại, cậu nhìn nụ cười lạnh trên mặt của Cố Dĩ Tiện, như là đang nói: Nhóc con cậu hôm nay nếu hỏi không ra câu hỏi, tỷ tỷ nhất định sẽ không để cậu toàn thây ra khỏi cánh cửa căn tin này!

Cố Thanh Tuyền đột nhiên cảm thấy bản thân bị nắm phía sau cổ.

Bất quá cũng may cậu không ngu, bởi vì cậu quả thật có vấn đề muốn hỏi Cố Dĩ Tiện, vẫn là vấn đề đứng đắn về phương diện ngắm bắn.

Lúc cậu hỏi ra miệng, rõ ràng cảm giác được Cố Dĩ Tiện kinh ngạc một chút. Nàng chắc là không ngờ Cố Thanh Tuyền thật sự có vấn đề để hỏi, hơn nữa vấn đề này còn không cạn, có thể nhìn ra ngày thường cậu thường xuyên tập trung tham gia huấn luyện, ở trong thực tiễn mà tổng kết ra kinh nghiệm và vấn đề.

Ngắm bắn là một loại yêu cầu quanh nắm suốt tháng, huấn luyện ngày qua ngày và tích lũy mới có thể nắm bắt được kỹ năng, Cố Dĩ Tiện ở trong ngành được xưng tụng là tay súng bắn tỉa thiên tài, nàng xác thật có được 5 giác quan thông thấu mà người thường khó mà có được, nhưng thứ này đều có liên quan mật thiết đến sự tích lũy và kinn nghiệm của nàng. Sau khi bạn đem một động tác lặp đi lặp lại trên một ngàn một vàn lần, thì nó liền khắc sâu vào xương cốt của bạn, vào thời điểm cần thiết thậm chí không cần bạn tự hỏi, thì phản xạ lại nhanh hơn đầu óc.

Nếu cậu thật sự đã hỏi, Cố Dĩ Tiện cũng không keo kiệt mà giải đáp rõ ràng cho cậu, đổi lại ánh mắt cực kỳ sùng bái của thiếu niên.

Cố Dĩ Tiện đột nhiên phát hiện, tiểu tử này đối với mình có chút sùng bái như là theo đuổi thần tượng, tuổi tác cậu còn nhỏ, không giỏi che giấu cảm xúc, rất dễ dàng có thể nhìn thấu.

"Tôi nói này...tại sao cậu lại muốn trở thành tay súng bắn tỉa?"

Nghe thấy chị gái hỏi như vậy, nụ cười trên mặt của Cố Thanh Tuyền càng rộng hơn, có chút ngốc nghếch lại có chút nghiêm túc: "Lúc em học cao trung đã biết chị của em là tay súng thiện xạ thứ nhất toàn tỉnh rồi!"

Cố Dĩ Tiện hơi kinh ngạc, nàng không ngờ tới đáp án mà Cố Thanh Tuyền đưa ra là cái này.

"Em xem qua phỏng vấn của chị trên báo! Ở trên tạp chí cảnh sát!"

Cố Dĩ Tiện nhớ tới cuộc phỏng vấn kia, chức vị của nàng không quan trọng giống như Nhậm Du Nhiên, thường xuyên lộ mặt trước cánh truyền thông. Nhưng nàng sẽ tiếp nhận lời mời của những tạp chí có mối liên quan tới Cục Công an, tiến hành phỏng vấn văn bản, cung cấp cho đại chúng về khoa học phổ biến và một số kiến thưc liên quan đến đặc cảnh.

"Lúc đó em mới lên cao nhị, là 3 năm trước! Tuy rằng phỏng vấn của chị chỉ có bản chữ, nhưng em đã cắt phần báo đó xuống, dán ở trên bàn học của em, lập chí sau này thi đậu Trường đại học Công an, làm một đặc cảnh uy phong lẫm liệt giống như chị vậy!"

"Chị, chị biết không, chị quá ngầu rồi! Em chỉ đi sưu tầm một số bài báo và phỏng vấn của chị, đã bị chị làm cho mê chết!"

Thiếu niên càng nói càng hưng phấn, toàn măt gương mặt tràn đầy hớn hở, lúc sau trực tiếp thổi lên mông cầu vòng của Cố Dĩ Tiện, thổi nàng bay đến tận chân trời, đương sự nghe xong chỉ cảm thấy xấu hổ, lỗ tai nóng lên.

Cố Dĩ Tiện vội vàng ngắt nang cậu thao thao bất tuyệt: "Được rồi! Tôi không phải là lão sư của các cậu, cậu chụp mông ngựa (nịnh bợ) tôi cũng không thể cho bài kiểm tra của cậu hưởng trọn điểm được!"

Cố Thanh Tuyền rất thức thời mà nghe lời ngậm miệng lại, một đôi mắt sáng ngời có thần mà nhìn nàng.

Cố Dĩ Tiện nhìn dáng vẻ này của cậu, nhịn không được mà thở dài hỏi: "Cậu thích làm đặc cảnh sao?"

"Thích a!" Thiếu niên không chút do dự mà đưa ra đáp án cho bản thân.

Cố Dĩ Tiện nhìn cậu thật lâu, rồi nói: "Đặc cảnh không phải uy phong lẫm liệt và ngầu như trong tưởng tượng của cậu, cũng không phải như mấy diễn viên trên phim truyền hình! Cậu có thể chịu đựng những sự nguy hiểm và nỗi vất vả mà không biết người khác biết không? Cậu cũng chỉ mới học đại học hơn 1 năm, gian khổ ở chỗ này chắc là cũng cảm nhận được đi?"

Muốn làm đặc cảnh, dựa vào sự sùng bái với chị gái thật không thể tiếp tục kiên trì nổi, còn phải có tín ngưỡng của riêng mình.

"Em biết rồi chị!" Trên mặt người thiếu niên tràn đầy tự tin và kiên định: "Em là bởi vì sùng bái chị mới tìm hiểu và lựa chọn làm đặc cảnh, nhưng hiện tại em học ở đây là hơn 1 năm, điều khiến em kiên trì tiếp không chỉ có sự sùng bái đối với chị, mà còn là sự yêu thích và lòng nhiệt tình đối với công việc này!"

Cậu cũng đã nói như vậy, Cố Dĩ Tiện tất nhiên sẽ không nói gì thêm. Cơm chiều nàng đã ăn xong, cũng không có gì khác để nói với Cố Thanh Tuyền, liền thu dọn mâm cơm chuẩn bị rời đi.

"Tôi ăn xong rồi, cậu ăn một mình đi." Nàng không chút nào lưu luyến mà đứng đậy.

Cố Thanh Tuyền cúi đầu nhìn mình còn chưa ăn cơm xong, vội vàng năn nỉ nàng: "Chị, chị! Chị ở lại với em thêm một lát đi! Cơm em còn chưa ăn xong nữa mà!"

Tiểu tử này quả là có tố chất được một tấc muốn thêm một thước, một chút cũng không sợ nàng. Nhưng Cố Dĩ Tiện ở bên cạnh cậu ta vẫn cảm thấy khó chịu, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cậu có 5 6 phần tượng tự với mình liền cảm thấy rất phiền.

"Tự ăn một mình đi! Bao lớn rồi! Còn nữa..." Cố Dĩ Tiện quay đầu lại trừng mắt liếc cậu một cái: "Ở đây là trại tập huấn, gọi Phụ đạo viên! Ai là chị cậu?"

Nàng còn chưa thừa nhận mình có người em trai này đâu!

Trại tập huấn buổi tối là phải học khóa học lý thuyết, thời gian từ 8 giờ rưỡi đến 10 giờ, Cố Dĩ Tiện đã sớm chuẩn bị nội dung bài học để giảng bài cho nhóm sinh viên tập huấn.

Cố Dĩ Tiện ngồi ở vị trí thấy được, từ đầu tới cuối nghe rất nghiêm túc, thiếu niên không chút cẩu thả mà ngồi ngay ngắn ở đó, thỉnh thoảng nghe được trọng điểm thì ghi chép lại tỉ mỉ, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn.

Cố Dĩ Tiện đều đặt hết thảy điều này vào mắt, nàng không có đưa ra bất kỳ đánh giá gì, sau 10 giờ tan học thì trở về ký túc xá. Bởi vì đây là bài giảng mà tất cả sinh viên chuyên ngành đều nghe giảng, Cố Thanh Tuyền cũng tìm không ra cơ hội đơn độc nói chuyện với Cố Dĩ Tiện, cho nên chỉ đành phải bất đắc dĩ mà từ bỏ.

Ở ký túc xá rửa mặt xong, Cố Dĩ Tiện nằm ở trên giường gọi điện thoại cho Yến Quy, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra ở trong trại tập huấn, bao gồm cả Cố Thanh Tuyền.

Lần đầu tiên nghe nàng chủ động nhắc tới người em trai này, Yến Quy cũng có chút tò mò.

"Nghe em nói như vậy, cậu ấy hình như rất thích dáng vẻ của em."

Bởi vì niềm yêu thích này xuất phát từ việc chưa bao giờ gặp được chị gái mình, Cố Dĩ Tiện đối với nghề nghiệp đặc cảnh này sinh ra sự hứng thú vô cùng.

Cố Dĩ Tiện nằm ở trên giường thở dài, nói: "Em cũng không biết cậu ta là tại sao như vậy. Tuy rằng em là chị cậu ta, nhưng cùng cha khác mẹ, từ nhỏ chưa từng gặp nhau, Cố Thái không thích em, đoán chừng cũng không nhắc em trước mặt cậu ta. Không ngờ tới cậu ta lại xem tạp chí công an, còn ở trên đó thấy được bài phỏng vấn của em...Chị không biết đâu, lúc cậu ta nhìn em, ánh mắt đó, luôn khiến em cảm thấy sự cuồng nhiệt khi theo đuổi thần tượng! So với nhóm Fans của Chi Tình và Hướng lão sư không kém chút nào cả!"

"Đứa nhỏ này thật sự kỳ lạ! Ngay từ nhỏ Cố Thái đã không thích em, ông ta cũng không nuôi em, mỗi tháng cũng chỉ dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất để chuẩn bị tiền chu cấp sinh hoạt gửi cho em là xong chuyện, trước nay chưa từng thăm em. Lẽ ra người cha như vậy phải nuôi ra đứa con trai không nên như vậy a! Dựa theo cách tiếp cận thông thường, em trai được cưng chiều từ nhỏ mà lớn lên, sau khi biết được mình có người chị gái cùng cha khác mẹ, phản ứng đầu tiên chẳng lẽ không phải rất chán ghét rất chán ghét người chị gái sao? Dù sao về mặt ý nghĩa pháp luật mà nói, vị chị gái tương lai này có khả năng cùng cậu ta tranh đoạt quyền thừa kế tài sản của cha mà!"

"Đương nhiên, em đối với chút tiền này của Cố Thái hoàn toàn không có hứng thú a! Nhưng mà, mối quan hệ giữ em và Cố Thanh Tuyền cũng là hình mẫu ở trên phim truyền hình mà, không phải đều bởi vì chút chuyện này mà tranh giành bể đầu mẻ trán sao?"

Nàng một hơi nói một đống, thêm bớt không ít ví dụ, Yến Quy nghe xuong cười nhẹ một cái: "Em gần đây có phải iên hệ với Hạ tiểu thư quá thường xuyên rồi phải không? Hể mở miệng, là bộ phim này bộ phim kia."

"Haizz. Trên TV đều diễn như vậy mà!"

Yến Quy không biết trên TV diễn như thế nào, chỉ là người em trai Cố Thanh Tuyền anfy quả thật có chút khác biệt; "Em không thích cậu ấy?"

Cố Dĩ Tiện dựa vào đầu giường, yên lặng ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói: "Em không biết. Nói thế nào nhỉ, đây thật ra là lần đầu tiên em gặp cậu ta, nếu không phải cậu ta lớn lên có 5 6 phần tương tự em....Em cũng chẳng biết câu ta là em trai của em. Cho nên, chưa thể nói là thích hay không thích...Chỉ là em, nhìn cậu ta là liền nhớ tới Cố Thái, sau đó trong lòng liền bắt đầu mâu thuẫn, kỳ thật chuyện quá khứ không có liên quan gì đến cậu ta."

Yến Quy ừ một tiếng, trong lòng hiểu rõ. Cô cũng có thể nhìn ra được, trải qua việc hôm nay Cố Thanh Tuyền cố ý tiếp cận người chị gái này, sau khi hai chị em tiếp xúc ngắn ngủi, Cố Dĩ Tiện cũng không phải là thật sự phản cảm Cố Thanh Tuyền, chỉ là nhìn thấy cậu ấy liền nhớ tới Cố Thái, khiến người ta không thể quên được đoạn quá khứ đó, lúc này ở trong lòng mới có khúc mắc.

"Chuyện giữa em và Cố Thái, không liên quan đến chuyện của Cố Thanh Tuyền." Cố Dĩ Tiện thở dài nói: "Người không quan tâm chính là Cố Thái, không phải Cố Thanh Tuyền, em có thể phân biệt rõ ràng, sẽ không liên đới với nhau."

Nàng tạm dừng một chút, lại nói: "Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, thật sự là khó chịu. Bất quá nếu là về sau, thái độ của em đối với Cố Thanh Tuyền chắc chắn là thuận theo tự nhiên, em khi còn nhỏ cha mẹ bỏ đi, Cố Thanh Tuyền còn chưa được sinh ra nữa, mặc kệ những chuyện đã qua đó ra sao, đều không phải cậu ta tạo thành."

Nàng không phải là người không nói lý, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thật sự tiếp nhận người em trai là Cố Thanh Tuyền này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà phát triển.

Yến Quy đồng ý cách nghĩ của nàng, cũng cảm thấy đối với Cố Thanh Tuyền mà nói, biện pháp tốt nhất chính là thuận theo tự nhiên, ai cũng không biết tương lai sẽ như thế nào. Nếu Cố Dĩ Tiện có thể tiếp nhận người em trai này, cũng khá tốt, nàng ở phương diện tình thân này rất nhạt, sau khi bà nội qua đời thì không còn người thân nào khác, có thể có một người em trai cũng không tệ.

"Hơn nữa cậu ấy sùng bái em như vậy, ban đầu vừa thấy rất kỳ lạ, nhưng kỳ thật cẩn thận suy nghĩ lại cũng có thể hiểu được."

Cố Dĩ Tiện hỏi: "Sao lại nói thế?"

Yến Quy cười cười, nói: "Đầu tiên đương nhiên là em thật sự rất lợi hại, xứng đáng để người khác sùng bái! Lại nói, các em tuy rằng chưa từng gặp mặt nhau, nhưng em không nên xem thường sức mạnh của huyết thống. Tiện Tiện, các em dù sao cũng là chị em ruột cùng cha khác mẹ, huyết thống là một loạt tương liên rất thần kỳ."

Cố Dĩ Tiện trầm mặc chốc lát, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Yến Quy, cũng xác thật là như thế, sức mạnh của huyết thống có đôi khi vô cùng thần kỳ. Vậy huyết thống giữa nàng và Cố Thái nhất định là biến dị rồi. Nếu không cái người làm cha ruột như ông ta sao có thể đối với đứa con gái ruột của mình chẳng thèm quan tâm chút nào?

-----------

Cố Dĩ Tiện ở trong trại tập huấn chỉ 2 ngày, ngày hôm sau chạng vạng liền kết thúc 2 ngày công tác phụ đạo mà rời khỏi chỗ này. Trước khi đi Cố Thanh Tuyền lại đến tìm nàng, da mặt dày muốn cách thức liên lạc với nàng, còn add Wechat.

Cố Dĩ Tiện thật ra không từ chối cũng không làm khóc cậu, nàng xác định mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, chỉ có một cách thức liên lạc và Wechat mà thôi, nàng không keo kiệt như vậy.

Nhưng thật ra là Cố Thanh Tuyền, giống như ngay từ đầu không ngờ tới có thể thành công có được Wechat của chị gái, sau khi thành công thì phấn khởi nhảy tưng tưng lên. Cậu ấy là một chàng trai cao 1m8, trực tiếp ở tại chỗ nhảy bần bật 2 3 cái, trong miệng còn hú hét um sùm.

Cố Dĩ Tiện ghét bỏ mà liếc cậu một cái, xách theo vali hành lý vòng qua cậu rồi nói "Tránh ra coi, đừng ở trước mặt tôi giống như con khỉ nhảy loạn xạ vậy! Tôi phải đi, cậu ngoan ngoãn tập huấn đi!"

"Vâng chị! Tuân lệnh chị!" Cố Thanh Tuyền vô cùng nghe lời nàng nói. Nàng nói không cho nhảy loạn thì thật không nhảy nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, cùng nàng đi ra ngoài trại tập huấn.

Trước khi lên xe, Cố Dĩ Tiện dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Cố Thanh Tuyền một cái, nói: "Nếu như thích làm đặc cảnh phải kiên trì bền bỉ, cố gắng nỗ lực, cậu rất có thiên phú."

Đây không thể nghi ngờ trở thành một câu khẳng định rất lớn, Cố Thanh Tuyền suýt chút nữa là lại nhảy tại chỗ, trước ánh mắt giết người của Cố Dĩ Tiện mà cố kiềm nén lại.

"Chị, chị yên tâm! Chị của em tài giỏi như vậy, làm em trai nhất đinh sẽ không để cho chị mất mặt!" Cố Thanh Tuyền ưỡn ngục ngẩng đầu, vỗ ngực nói; "Em nhất định sẽ cố gắng nỗ lực! Chị, 2 năm sau, em muốn đến Đội Đặc cần của Cục thành phố Tân Hà!"

Đến lúc đó, cậu có thể gặp chị gái mỗi ngày rồi!

Cố Dĩ Tiện liếc nhìn cậu một cái thật lâu, cười nói: "Để coi bản lĩnh của cậu đã!"

Nói xong, nàng khom lưng ngồi vào xe, phất tay xem như chào tạm biệt Cố Thanh Tuyền.

------------

Mấy ngày gần đây Từ Tinh Dịch đều chạy đến bệnh viện, ngay cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong tập đoàn đều trì hoãn lại hết, giao toàn quyền cho Tổng giám đốc xử lý.

Trong căn phòng bệnh VIP rộng rãi, lão nhân nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như nến, nhìn ra được hằng năm chịu đựng sự tra tấn của ốm đau. Hô hấp của ông ấy vừa trầm vừa ngắt khoảng, mỗi lần đều hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra thật mạnh, tựa như mỗi một lần hít thở dùng dều sức mạnh rất lớn.

Lão nhân nằm ở trên giường bệnh kéo dài hơi tàn này, tên là Từ Hồng, là cha của Tử Tinh Dịch, người sáng lập tập đoàn Giai Nghiên.

Từ Tinh Dịch ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn người cha của mình, ông ấy đã chịu đựng sự tra tấn nhiều năm như vậy rồi, mỗi một ngày đều sống rất gian nan, tràn đầy thống khổ, nhưng ông ta lại không buông ta, luôn dùng hết sức lực còn sót lại, sống được giây nào thì hay giây đó.

Nhưng ông ấy liều mạng để sống sót như vậy, lại không phải bởi vì ông ấy quý trọng cái mạng này, mà là bởi khúc mắc còn chưa giải, không muốn chết đi như vậy. Ông ấy luôn muốn, sống lâu hơn 1 giây, chỉ cần hơn 1 giây cơ hội đều nghe được thứ mà ông ấy muốn nghe, nhìn thấy thứ mà mình muốn nhìn thấy.

Lại một lần hít thở sâu, Từ Hồng quay đầu nhìn về người con trai ngồi ở bên mép giường, thở hổn hển mà hỏi anh: "Hôm, hôm nay, có, có tin tức gì không?"

Câu hỏi này ông ấy đã hỏi 20 năm...ngày qua ngày, không chế không ngừng hỏi.

Từ Tinh Dịch nhìn ông ấy ở chỗ sâu nơi đáy mắt mang theo sự thân thiết và thương hại, cuối cùng lắc đầu đưa ra câu trả lời chưa từng thay đổi; "Không có."

"Ha...Ha..." Từ Hồng thở khó nhọc hai lần, toàn thân thả lỏng, dựa vào giường bệnh, lẩm bẩm nói; "Vậy, vậy sao? Vậy...vậy cha...lại phải cố gắng sống, sống đến ngày mai, mới được..."

Từ Tinh Dịch không có nói tiếp, nhiều năm trước anh thật sự muốn nói với ông ấy, để ông ấy đừng nên cố gắng như vậy nữa, nếu sống mà thống khổ như tra tấn thế này, vậy chi bằng chết đi có phải tốt hơn không....Nhưng anh rốt cuộc không nói ra những lời này, Từ Hồng có chấp niệm quá sâu, loại chấp niệm này đã quấy nhiễu ông ấy suốt 20 năm, ông ấy dựa vào chấp niệm này mà sống đến bây giờ, nếu không phải thế thì 10 năm trước ông ấy đã chết rồi.

Đúng thế, căn bệnh ung thư đã giầy vò Từ Hồng 10 năm nay....Có thể sống đến bây giờ, toàn dựa vào sự cố chấp của ông ấy, một ngày không nhìn ra được chân tướng, thì ông ấy một ngày cũng không muốn chết.

Từ Tinh Dịch nhìn người cha nằm ở trên giường bệnh, ở nơi mà ông ấy không thấy được mà lặng yên siết chặt tay....Không nên là thế này...Vốn dĩ không nên là thế này! Nhưng tại sao biến thành như vậy! Ai nên chịu trách nhiệm về điều này?

Nhưng mà không sao cả, đã sắp có câu trả lời rồi, rất nhanh sẽ phải có câu trả lời thôi, cha sẽ chịu thống thổ lâu nữa. Từ tận đáy lòng Từ Tịch Dịch nói với cha anh như thế, người nên chịu trách nhiệm phải trả cái giá thật đắt, đám phế vật gián tiếp tạo thành tràng bi kịch này cũng phải trả cái giá thật đắt!

Ánh mắt của Từ Tinh Dịch trở nên hung ác nham hiểm, đã tới bước này rồi, vậy chi bằng quậy một trận! Sân khấu đã dựng xong, để mọi người cùng hát mới thú vị chứ, chơi nhỏ đánh nhỏ không phải tác phong của anh!

Cô ngoan ngoãn mà chờ xem, Sở Ngôn! Chờ tôi tặng cho cô phần quà chuẩn bị riêng cho cô! Tuyệt đối sẽ không khiến cô phải thất vọng đâu!

------------Hết chương 130----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro