Chương 134: Tro tàn (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị nói em có phải bị mấy vụ án lúc trước ngược đãi thành thích M rồi hay không? Vụ án này vừa mới thuận lợi một chút thì trong lòng em thấy khó chịu...."

****************

Buổi sáng ngày hôm sau, Đội cảnh sát hình sự mở cuộc họp phân tích vụ án, Diêu Viễn là người đầu tiên báo cáo, đêm qua anh đi tìm Tề Vĩ bên bộ phận thị trường của công ty hóa chất Giai Nghiên, dò hỏi chuyện anh ta và Tề Vĩ ký kết hợp đồng.

Cũng giống vậy, Tề Vĩ cũng lấy ra phiếu sản xuất sản phẩm, cùng với phiếu kiểm tra đủ điều kiện của bộ phận sản xuất sau khi hoàn thành, nói có sách mách có chứng mà chứng minh sản phẩm của bọn họ không có vấn đề gì.

"Hơn nữa lúc kiểm tra thì phía đoàn phim bên họ cũng đều ở đây hết, lúc bọn tôi đưa sản phẩm cho bọn họ không có vấn đề gì, bọn họ cũng đã ký tên xác nhận ở trên đơn hàng, làm sao mà bây giờ xảy ra chuyện lại đổ thừa cho chúng tôi?" Tề Vĩ nheo mắt nhìn hai người cảnh sát ở trước mặt, nhìn kỹ thái độ thì không có chút nào dáng vẻ có tật giật mình.

Diêu Viễn lạnh mặt, anh không quan tâm thái độ của đương sự, chỉ quan tâm đến vụ án của mình.

"Người phụ trách bộ phận sản xuất của các anh là ai? Có thể dẫn tôi đi gặp được không?"

Tề Vĩ nhún vai nói: "Có thể a, bên chỗ bọn họ chắc là còn chưa tan làm."

Lúc sau Diêu Viễn lại đi gặp người phụ trách của bộ phận sản xuất, cũng lại là một người khẳng định chắc chắn sản phâm bên chỗ bọn họ tuyệt đối không có vấn đề. Bất quá sản phẩm của bọn họ là từ bên chỗ nhà xưởng mang đến đây, nếu cảnh sát muốn hỏi rõ cụ thể quá trình chế tác sản phẩm, vẫn là phải đến nhà xưởng một chuyến.

Ngày hôm qua thời gian tương đối gấp gáp, nhà xưởng chắc là đã tan làm, Diêu Viễn không đến đó một chuyến, mà chuẩn bị hôm nay đến đó.

Nghe xong anh báo cáo, Nhậm Du Nhiên trầm ngâm nói: "Tôi đoán anh đến chỗ nhà xưởng cũng không có kết quả gì đâu, sản phẩm trong nhà xưởng chắc hẳn cũng không có vấn đề gì."

Diêu Viễn gãi gãi đầu hói cua của mình, hỏi: "Vậy vấn đề nằm ở đâu?"

"Sản phẩm từ nhà xưởng đến chỗ Giai Nghiên chắc là không có vấn đề. Nhưng sản phẩm từ lúc Giai Nghiên đưa đến tay của đoàn phim, khả năng đã có vấn đề!" Nhậm Du Nhiên nói: "Cậu hôm nay lúc trở lại Giai Nghiên, ngoại trừ tìm hiểu tình hình cụ thể công đoạn sản xuất của bên nhà xưởng, còn phải đến chỗ hóa chất Giai Nghiên tìm hiểu đạo cụ những khách hàng đoàn phim khác trước khi đến lấy hàng, đều cất ở chỗ nào."

"Đã rõ!"

Nhậm Du Nhiên lại sắp xếp nhiệm vụ điều tra hôm nay một chút, nhìn một lượt phòng họp một chút, hỏi: "Yến pháp y đâu?"

Cố Dĩ Tiện ngồi ở bên cạnh cô, trả lời: "Ở trong Phòng thí nghiệm, nói là phải khôi phục trái bom."

Bên đây đã kết thúc cuộc họp, Nhậm Du Nhiên nhìn nhìn thời gian, nói: "Tớ cũng đến Phòng thí nghiệm xem xem."

Tất cả đội viên trong Đội điều tra kỹ thuật tối hôm qua cơ hồ đều tăng ca, Yến Quy hiện tại là Đội trưởng của Đội kỹ thuật, không chỉ lo bên Khoa Pháp y, còn phải lo đến các bộ môn khác. Cho nên cô không còn ở mãi trong Phòng Gi ải phẫu được nữa, mà sau khi chỉ đạo Lý Vân Tường và Đường Huyên, liền mặc kệ hai người bọn họ động thủ, bản thân thì đi làm chuyện khác. Bản thân cô còn phải đến bên Pháp chứng và Khoa Xét nghiệm, cũng ra tay cùng nhau giúp bọn họ tiến hành phân tích hiện trường và trái bom.

Căn cứ những mẫu vật còn sót lại được Pháp chứng thu thập ở hiện trường, bước đầu tiên bọn họ đưa ra kết luận rằng 'Trái bom áp lực thời gian' này được kích hoạt bởi điều khiển từ xa.

Lúc Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Tiện đi đến Phòng Thí nghiệm, thì thấy Yến Quy đang mặc áo blouse trắng của bản thân, đang cùng đội viên Kỹ thuật tiến hành phân tích dữ liệu.

Thấy hai người tiến vào, Yến Quy vẫy tay kêu các nàng đi qua. Màn chiếu ở trong Phòng Thí nghiệm được kéo xuống, kết nối với máy chiếu và máy tính hiển thị ở trên màn chiếu, Yến Quy chỉ vào màn chiếu nói: "Đây là trái bom được bọn chị tạm thời khôi phục."

"Trái bom áp lực, chủ yếu là lợi dụng tấm áp suất di động để làm thành phần đánh lửa, thuốc nổ, và đại loại như pin để làm 'kíp nổ' liên tục."

Yến Quy di chuyển chuột máy tính, click ở trên bức ảnh mô phỏng lại tấm áp suất di động kia: "Tấm áp suất di động ở trong trạng thái tự nhiên là hai đầu điện cực, một khi chịu phải áp lực, tựa như vầy...."

Con chuột lại lần nữa click ở trên bức ảnh tấm áp suất di động, ở trên màn hình tấm áp suất nhấp nháy, trong nháy mắt dòng điện lan ra, tựa như một cái kíp nổ bom ở trên màn hình."

Nhậm Du Nhiên lấy tài liệu sản phẩm mà Diêu Viễn lấy được từ phía Giai Nghiên, quan sát kỹ: "Bên phía Giai Nghiên chế tác hai trái bom, một loại là không đạn không nổ, một loại khác là cần cho nổ ở hiện trường, hơn nữa mức độ nở mạnh cũng không lớn. Bởi vì bọn họ phòng ngừa đoàn phim sẽ lẫn lộn 2 trái bom này, còn cố ý chế tác 2 quả bom với hình thức khác nhau. Hóa chất Giai Nghiên những năm gần đầy vẫn luôn cùng với các đoàn phim lớn hợp tác, đạo cụ được chế tác chưa bao giờ xảy ra vấn đề, chuyện này vẫn là lần đầu tiên."

Yến Quy giương mắt nhìn đám máy móc đang vận hành ở trong Phòng Thí nghiệm, nói: "Những mẫu vật còn sót lại ở hiện trường được thu thập được đã sàng lọc ra được thuốc nổ, hiện tại đang phân tích thành phần chị nghĩ sau khi biết rõ ràng thành phần hóa chất tạo ra bom, thì sẽ thuận tiện dùng để đối chiếu với tài liệu bảng thành phần mà hóa chất Giai Nghiên cung cấp."

Như vật chí ít có thể rất nhanh xác định được trái bom này có phải là từ công ty hóa chất Giai Nghiên mà ra hay không.

"Còn nữa, trái bom này, bọn chị phân tích là cảm ứng từ xa." Yến Quy nhìn về phía Cố Dĩ Tiện, nói: "Điều tra viên mà em an bày ở bên ngoài hiện trường có báo cáo gì không?"

Cố Dĩ Tiện lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa có. Nhưng mà chắc là nhanh thôi, em kêu bọn họ trước buổi trưa hôm nay phải đưa cho em kết quả."

Yến Quy gật đầu, nói: "Vụ án này cũng không khó, không có gì trì hoãn quá lớn, nhưng vấn đề là chứng cứ để xác định hung thủ còn chưa chắc chắn được. Dựa theo tiến triển hiện tại mà xem thử, chỉ có thể từ nguyên vật liệu của trái bom, và làm sao lấy thật tráo giả mới có tiến triển thêm được nữa."

Thời điểm giữa trưa, Ôn Chất Bân gọi điện về báo cáo với Cố Dĩ Tiện, nói anh đã mang người lục soát bên ngoài đoàn phim một lần, ở Tây Sơn tìm được một cái điều khiển từ xa đã bị phá hư.

Ôn Chất Bân rất nhanh dẫn theo người trở về trong Cục, giao cái điều khiển từ xa cho Đội điều tra Kỹ thuật.

Vì quay cảnh nổ bom, ngày hôm qua đoàn phim thuê một vị trí ở Tây Sơn nên hiện trường ở ngay phía Tây, khi xảy ra vụ án Dĩ Tiện đã an bày người tiến hành lục soát ngọn núi, để Ôn Chất Bân dẫn đội.

"Bọn em ở vị trí phát hiện chiếc điều khiển từ xa, còn phát hiện ra dấu chân và vết bánh xe." Ôn Chất Bân đưa ảnh cho Cố Dĩ Tiện xem, "Em đã sắp xếp người phong tỏa hiện trường, hiện tại chỉ còn chờ đồng nghiệp bên Đội Kỹ thuật qua xem mà thôi."

Yến Quy để Giang Vọng dẫn theo Hứa Trạch đến đó, cô cầm lấy bức ảnh từ trên tay Cố Dĩ Tiện, quan sát những dấu chân và vết bánh xe.

"Còn rất rõ ràng, chờ Giang Vọng bọn họ trở vềm làm giám định đơn giản. Rõ ràng như vậy, Cục chúng ta có thể làm được." Yến Quy quay đầu nói với Nhậm Du Nhiên: "Trước cần đi chào hỏi bên Đội giao thông một tiếng, trích camera giám sát những con đường xung quanh Tây Sơn, đến lúc đó căn cứ vào dấu vết bánh xe mà đối chiếu ra xe của hung thủ."

Nhậm Du Nhiên ừ một tiếng, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà Ôn Chất Bân chụp một lát, đột nhiên chau mày nói: "Vụ án này tiến triển thuận lợi hơn so với em tưởng tượng, không biết tại sao, em luôn cảm thấy trong lòng không yên ổn, cảm thấy thuận lợi quá mức đơn giản..."

Nói xong, bản thân cô thở dà, cười khổ nói: "Chị nói em có phải bị mấy vụ án lúc trước ngược đãi thành thích M rồi hay không? Vụ án này vừa mới thuận lợi một chút thì trong lòng em thấy khó chịu...."

Yến Quy và Cố Dĩ Tiện nhìn cô, biểu tình ở trên mặt cũng không quá nhẹ nhàng, nói thật, các cô đều có loại cảm giác này, đặc biệt là Yến Quy.

Cô trăm phần trăm xác định kẻ địch ở trước mặt lần này là Z, tên gia hỏa này thật không có khả năng khiến người khác bớt lo, tuy rằng không biết động cơ hắn giết Du Lệ Phân là gì, nhưng chắc chắn hắn còn chiêu sau, không có khả năng dừng lại như vậy.

----------------

Công tác quay phim của đoàn phim đã dừng lại, tất cả mọi người dựa theo yêu cầu của đoàn phim mà trở về khách sạn nghỉ ngơi, chờ đến khi có thông báo mới.

Hạ Chi Tình cũng không ngoại lệ, Nhậm Du Nhiên vốn là muốn dẫn cô ấy về nhà ở, nhưng bị cô ấy từ chối. Cô ấy không chỉ là nữ chính trong đoàn phim xảy ra chuyện, mà còn có thân phận là người nhà của một người cảnh sát trong bóng tối, cô ấy không muốn vào lúc này được nhận đặc thù, để người khác biết được đối với thanh danh của Nhậm Du Nhiên mà nói là không tốt.

Ngày hôm qua Hướng Thiển đã biết tin tức, buổi tối gọi điện đến an tủi cô ấy: "Chị nghe nói lúc nổ bom em ở ngay cửa kho hàng? Có bị thương không?"

Hạ Chi Tình tựa vào đầu giường, cười nhẹ nói: "Không có, lúc đó em cách chỗ nổ không tính là quá gần, hỡn nữa cái đó uy lực không lớn lắm."

Hướng Thiển nghe xong tâm tình phức tạp, lúc này không biết nên cảm thấy may mắn hay là sao nữa, các cô tuy rằng đều không thích Du Lệ Phân, nhưng lúc này một người đang sống sờ sờ ở trước mặt đột nhiên bị nổ chết, lại còn người mà các cô quen, tâm trạng chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng gì.

"Du Du đâu? Em ấy hôm nay có phải suýt bị hù chết rồi không?"

Hạ Chi Tình ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: "Chị ấy hiện tại đi tắm rồi."

"Chi Tình à, chị biết gặp phải loại chuyện này trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái gì, nhưng em đừng giữ ở trong lòng quá lâu."Hướng Thiển biết tận mắt thấy người mình quen nổ chết ở trước mắt mình, thân là người bình thường ai cũng sẽ không chịu nổi sự đả kích này.

Hạ Chi Tình ôm đầu gối ngồi ở trên giường, thần sắc ở trên mặt quả thật có chút u buồn, nhưng cô là người biết tự điều tiết bản thân, huống chi bạn bè bên cạnh không ngừng an ủi cô, còn có Nhậm Du Nhiên ở bên cạnh cô, nâng niu cô ở trong lòng bàn tay.

Cuộc nói chuyện với Hướng Thiển kết thúc cho đến khi Nhậm Du Nhiên tắm xong, người này chui vào trong chăn liền ôm chặt lấy Hạ Chi Tình,hôn cô ấy hết lần này đến lần khác, động tác nhẹ nhàng rơi vào trong lòng của Hạ Chi Tình.

Cô ấy biết Nhậm Du Nhiên vẫn còn đang sợ, hôm nay cô vừa nghe thấy tin tức đoàn phim nổ bom thì cả người đều bị dọa choáng váng, về sau tuy rằng biết Hạ Chi Tình không có chuyện gì, nhưng tận đáy lòng vẫn còn nghĩ mà sợ.

Đêm nay không có làm gì cả, hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau, ở trong lòng của đối phương mà chữa lành làn sương mù ở trong tim còn sót lại của ngày hôm nay.

Ngày hôm sau, sáng sớm Nhậm Du Nhiên phải đến Cục đi làm, Hạ Chi Tình ở lại khách sạn, lúc này đang là giữa trưa đã ăn xong bữa cơm, cô ngồi ở trên sofa xem TV, giết thời gian.

3 giờ chiều, điện thoại bàn ở trong phòng đột nhiên vang lên, Hạ Chi Tình tiện tay nhận cuộc gọi.

Là cuộc gọi từ tiếp tân ở dưới sảnh khách sạn: "Xin chào Hạ tiểu thư, có chuyển phát nhanh của ngài ở dưới sảnh, phiền ngài xuống dưới đây nhận một chuyến."

Hạ Chi Tình nghi hoặc mà chớp chớp mắt, chầm chầm tiêu hóa tin tức này, cô không nhớ rõ là bản thân có chuyển phát nhanh gửi đến khách sạn a....

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cô vẫn thay quần áo, mang khẩu trang và đội nón đi xuống lầu đến quầy tiếp tân nhận bưu kiện. Chuyện này kỳ thật có thể giao cho trợ lý làm, nhưng hiện tại cũng là thời gian nghỉ ngơi, cô dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi xuống lấy một bưu kiện cũng không có sao cả.

Vì thế Hạ Chi Tình đi vào thang máy xuống quầy tiếp tân ở một tầng khác của khách sạn, báo tên của mình để bọn họ nhanh chóng đưa bưu kiện.

Đây là một chiếc hộp vuông vức, lúc nhận lấy còn có chút nặng.

Tiếp tân còn ân cần nhắc nhở cô: "Nhân viên chuyển phát nói đây là hàng dễ vỡ, nói Hạ tiểu thư cầm nhẹ tay đặt nhẹ tay, cẩn thân đừng để vỡ."

Hạ Chi Tình gật đầu, đem nghi hoặc ở dưới đáy lòng toàn bộ áp xuống, bản thân cầm cái hộp nặng trĩu này trở về phòng.

Sau khi vào phòng, Hạ Chi Tình đi vào phòng bếp cầm cây kéo ra để khui chiếc hộp bưu kiện này ra, bên trong là một hộp quà được đóng gói cẩn thận đẹp đẽ. Hạ Chi Tình một tay cầm hộp quà nhỏ, một tay kia mở nắp hộp quà ra, đập vào trong mắt là một cái màn hình thủy tinh, trong phút chốc cô mở hộp quà kia ra, con số ở trên màn hình đã kích hoạt rồi.

[Đếm ngược 59: 59]

Hạ Chi Tình nháy mắt mở to hai mắt, trong lỗ tai đều là âm thanh 'Tách tách' đếm ngược phát ra từ thứ này, tim đập như trống, vừa nặng nề vừa nhanh.

Cô không phải là kẻ ngốc, ngay lập tức hiểu được đây là thứ gì....

Sau khi đầu óc của cô trải qua sự khiếp sợ và căng thẳng, thì nhanh chóng đưa ra phán đoán chính xác nhất hiện tại. Bàn tay cô giữ hộp quà không có cử động, cũng không dám cử động, dùng một tay còn lại cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở trên bàn, run rẩy mà ở trên màn hình bấm số điện thoại đã thuộc nằm lòng.

"Alo, bảo bối sao thế em?" Giọng nói vô cùng mạnh mẽ của Nhậm Du Nhiên truyền tới.

"Du Du...." Giọng của Hạ Chi Tình khi vừa mở miệng là chứa đầy sự run rẩy và nức nở, tràn ngập sợ hãi.

Nhậm Du Nhiên lập tức nhận ra được điều không ổn: "Sao thế em?"

"Em nhận được một bưu kiện...là....là một trái bom....Nó đang đếm ngược..."

------------Hết chương 134-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro