Chương 137: Tro tàn (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy chúng ta về nhà thôi!"

**************

Lúc tối, Yến Quy và Cố Dĩ Tiện ở lại Cục tăng ca, hai người ở trong văn phòng của Cố Dĩ Tiện ăn cơm chiều, Nhậm Du Nhiên bị hai người khuyên trở về nhà.

"Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Chi Tình đoán chừng bây giờ vẫn không thể ở mãi đây được, hôm nay em trở về ngoan ngoãn ở cạnh em ấy đi, ở bên Cục chị thay em trông chừng."

Nhậm Du Nhiên ngay từ đầu là không đồng ý, cô là Đội trưởng, tất cả mọi người ở trong Đội đều đang tăng ca, người làm Đội trưởng như cô làm sao có thể về nhà trước được chứ?

Nhưng Cố Dĩ Tiện và Yến Quy ra sức khuyên cô, kêu cô tối nay cái gì cũng đừng nghĩ tới nữa, ngoan ngoãn về nhà chăm sóc cho người yêu của cô.

"Tối nay thiếu cậu cũng không đến mức loạn lạc đâu." Cố Dĩ Tiện khoanh tay đứng ở trước mắt cô, lúc trước trong Cục đã cố ý đề cử nàng trở thành Phó Đội trưởng của Đội, tuy rằng cấp thành phố và tỉnh ủy vẫn còn chưa có ý kiến phúc đáp, lại bởi vì vụ án mà chậm trễ. Nhưng lúc trước khi ngắm bắn T và S, dựa vào sức một người như nàng đã lập được kỳ công, chuyện thăng chức căn bản đã có thể xác định.

Hiện tại khoảng cách giữa nàng và chức Phó Đội trưởng chỉ còn thiếu mỗi một phần tài liệu nhậm chức, trong Đội từ trên xuống dưới đã tự giác xem nàng trở thành Phó lãnh đạo. Lúc này đây Đội trưởng là Nhậm Du Nhiên trong nhà xảy ra chuyện, nàng tự giác nhận nhiệm vụ, quả thật có thể giúp Nhậm Du Nhiên giảm bớt gánh nặng trên vai.

Nhậm Du Nhiên nhìn qua nhìn lại hai người bạn chí cốt của mình, cuối cùng bị hai người các cô làm cho lung lay, có chút có lỗi nói: "Dĩ Tiện, cảm ơn, vất vả cho hai người giúp tôi trông chừng suốt tối nay! Tớ chỉ nghỉ ngơi đêm nay thôi, sáng mai lập tức đến ngay!"

Nghe được sự áy náy ở trong giọng nói của cô, Cố Dĩ Tiện ra sức tát cô 1 cái: "Bớt làm ra vẻ này với bọn tớ đi! Chúng ta là quan hệ gì hả? Cậu bày đặt làm trò này với tớ, lần sau huấn luyện xem tớ đập cậu thế nào đây!"

Trên dưới cả Đội đại khái cũng chỉ có một mình nàng không dấu hiệu gì mà liền tuyên bố muốn đập Đội trưởng, nhưng ai nào ngờ nàng còn có thể đập được chứ.

Nhậm Du Nhiên quá thân thiết với nàng, tuy rằng bị nàng hung dữ, nhưng trong lòng lại ấm áp, lúc trước hai người cũng quả thật không cần nói mấy lời như cảm ơn gì đó.

Vì thế Nhậm Du Nhiên cũng không khách khí với hai người họ nữa, dẫn theo Hạ Chi Tình về nhà nghỉ ngơi.

Lúc Cố Dĩ Tiện ăn cơm chiều đã thông báo với mọi người trong Đội, kêu mọi người đêm nay có bất kỳ manh mối tiến triển vụ án nào cần báo cáo thì đều thống nhất báo cáo với nàng. Nàng không giải thích rõ tại sao Nhậm Du Nhiên thân là Đội trưởng mà buổi tối nay lại phải về nhà, nhưng mọi người đều biết Đội trưởng nhà mình hôm nay có chuyện, đều vô cùng ăn ý không có nhắc đến chủ đề này.

Lúc cơm chiều, Diêu Viễn là người đầu tiên gõ cửa văn phòng của Cố Dĩ Tiện, báo cáo với nàng tình hình tìm hiểu về công ty Hóa chất Giai Nghiên.

"Hôm nay em đến nhà xưởng của bọn họ, trước mắt có thể xác định đạo cụ lúc được đưa ra khỏi nhà xưởng cũng không có gì khác lạ, căn cứ kết quả này, trái bom chắc chán là lúc được đưa đến Hóa chất Giai Nghiên đã bị tráo đổi."

Diêu Viễn lấy sổ ghi chép điều tra ra, nói: "Vì thế em đi dò hỏi khoảng thời gian từ lúc sản phẩm của Hóa chất Giai Nghiên xuất xưởng đến lúc giao hàng, thì hàng hóa được cất giữ ở chỗ nào. Nhân viên của bọn họ nói với em rằng, bên trong công ty Hóa chất Giai Nghiên có kho hàng riêng của mình, dùng để cho khách hàng đến nghiệm thu hàng hóa."

Cố Dĩ Tiện dựa vào ghế, hỏi: "Kho hàng có camera giám sát không?"

"Đã điều tra, nhưng thu hoạch không lớn, bởi vì mỗi ngày đều có người ra ra vào vào trong kho hàng, có người bên Bộ sản phẩm, Bộ thị trường, thậm chí còn có người bên Bộ môn hành chính đi kiểm tra hàng hóa." Diêu Viễn gãi cái đầu húi cua của mình, nói: "Nhưng mà em chú ý đến một người tương đối không bình thường, người này là một trong những vệ sĩ của Từ Tinh Dịch."

Cố Dĩ Tiện nhéo mắt, hỏi: "Đã hỏi qua người này chưa?"

Diêu Viễn gật đầu nói: "Đã hỏi qua, anh ta nói là đi kiểm tra hàng dùm cho ông chủ, lại còn có biên lai kiểm tra của anh ta, trên biên lai còn có chữ ký của Từ Tinh Dịch."

Diêu Viễn xem như đây là cơ hội, thuận thế gặp được Từ Tinh Dịch, lý do là muốn xác nhận với anh ta là lời của vệ sĩ nói có thật hay không. Điều khiến Diêu Viễn ngoài ý muốn chính là, Từ Tinh Dịch cũng không có bài xích hay cản trở, rất vui vẻ mà gặp mặt, địa điểm còn là ở văn phòng của Chủ tịch tập đoàn Giai Nghiên.

"Thái độ của anh ta vô cùng đoan chính, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, vô cùng phối hợp với công việc của em, hơn nữa trả lời trôi chảy, nhìn không ra sơ hở."

Loại người này là để khiến người khác đau đầu, Cố Dĩ Tiện không khỏi nhớ tới vụ án Thân Ngộ vào nửa năm trước, kẻ đồng phạm Hách Thời, cũng là một thanh niên có chỉ số thông minh cao của một công ty, trên mặt đeo không biết bao nhiêu chiếc mặt nạ, không một chiếc nào là thật.

Cố Dĩ Tiện xua tay, nói: "Hỏi không ra thì tạm bỏ qua. Ở chỗ tôi có một nhiệm vụ khác giao cho cậu."

Cố Dĩ Tiện đem công tác điều tra bối cảnh gia đình của Từ Tinh Dịch giao cho Diêu Viễn, nói: "Từ chỗ sáng chuyển tới chỗ tối, bắt đầu từ trên người cha của anh ta - Từ Hồng. Từ Hồng là lão doanh nhân, tài liệu công khai có rất nhiều. Trọng điểm cậu cần điều tra không phải là những đống tài liêu mà ai cũng có thể dễ dàng tra ra được, mà là một số tài liệu bí mật không muốn ai biết."

Giống như bí sử hoàng thất trong quá khứ vậy, những cái đó không có được ghi chép lại, thường là thứ đáng được chú ý hơn.

"Cậu tự điều nhân thủ ở trong Đội, sau đó có cần gì thêm thì tìm Du Du hoặc đi tìm tôi."

"Vâng Cố tỷ, em biết rồi!" Diêu Viễn nhận được nhiệm vụ mới, hưng phấn mà xoay người phóng đi.

"Ngày mai hãy đi!" Cố Dĩ Tiện lên tiếng gọi anh lại, "Hôm nay không còn sớm, về nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi xong thì ngày mai làm cho tốt."

"Đã rõ!"

Diêu Viễn rời đi chưa bao lâu, Triệu Phong liền tới, hôm nay anh phụ trách điều tra bên phía khách sạn.

"Cố đội, tôi đã xem qua camera ở đại sảnh khách sạn và bên ngoài, nhân viên chuyển phát lúc đó đội nón, trong tay cầm một chiếc hộp bưu kiện, cúi đầu đi vào đại sảnh, nhìn không rõ mặt hắn."

Triệu Phong đem những đoạn video camera có ích cắt ra, mang về Cục chiếu cho Cố Dĩ Tiện xem.

Trong camera giám sát, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trên tay mang găng tay, cầm một chiếc hộp bưu kiện đi vào trong đại sảnh khách sạn, bảo vệ ở cửa khách sạn cản hắn lại, chắc là hỏi thân phận của hắn, lúc sau để hắn đi đến quầy lễ tân.

Người đàn ông từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, sợ bị camera giám sát quay được gương mặt của hắn, sau khi đến trước quầy lễ tân thì chuyển hộp bưu kiện cho lễ tân, sau đó xoay người rời đi. Bởi vì khách sạn không cho phép người ngoài lên lầu, cho nên bưu biện và đồ vật khác đều được đặt ở quầy lễ tân, sau đó có nhân viên lễ tân gọi điện thoại liên lạc với khách hàng rồi tự mình xuống lấy.

Yến Quy ngồi ở bên cạnh Cố Dĩ Tiện, nhìn chằm chằm quan sát kỹ vào người đàn ông ở trên màn hình máy tính.

Video được tua lại 2 lần, Cố Dĩ Tiện quay đầu nhìn về phía Yến Quy, hỏi: "Có thể nhìn ra được gì không?"

Yến Quy lắc đầu, nói: "Rất cẩn thận, nhìn dáng người cũng không nhìn ra được cái gì. Hắn cũng không có mặc quần áo của nhân viên chuyển phát nhnh, chỉ là trang phục rất bình thường." Cô giương mắt hỏi Triệu Phong: "Camera bên ngoài khách sạn có phát hiện gì không?"

Triệu Phong có chút tiếc nuối mà nói: "Thu hoạch không lớn."

Anh phát ra một đoạn video từ camear giám sát khác, chỉ vào một góc của màn hình, nói: "Sau khi nhân viên chuyển phát nhanh này rời khỏi khách sạn thì lên một chiếc xe SUV màu đen, chiếc xe này không né được camera giám sát, nhưng biển số xe là giả. Tôi cũng đã liên lạc với người bên Đội giao thông để phối hợp truy xuất camera giám sát, chỉ có thể điều tra ra được địa điểm xuất hiện cuối cùng của nó ở trong camera giám sát là trên đường cao tốc Tân Nam."

Đường cao tốc Tân Nam là lối đi ra khỏi thành phố, không biết người này có phải là muốn bỏ trốn hay không, Triệu Phong đã để Đội Giao thông thiết lập điều tra.

"Đúng rồi, điểm đáng chú ý chính là, Ôn Tử ở gần phim trường tìm được dấu vết bánh xe, trải qua đối chiếu và phân tích từ camera giám sát ở gần Tây Sơn, có thể xác định là cùng mẫu mã với chiếc SUV. Theo đó tôi cũng xem camera giám sát, bảng số xe là một, cũng là chiếc xe này."

Cố Dĩ Tiện trầm ngâm một lát, nói: "Vất vả rồi anh Triệu, chỗ bên anh nếu như có manh mối gì thì để điều tra sau đi, hôm nay không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy tiếp tục."

"Được Cố đội."

Lúc Triệu Phong rời đi đã hơn 9 giờ tối, trong Cục nơi còn đèn sáng chỉ có văn phòng của Cố Dĩ Tiện, nàng duỗi người, mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày.

Yến Quy nhìn thấy nàng mệt mỏi, vòng ra phía sau massage đầu cho nàng, thấp giọng hỏi: "Về nhà sao?"

Cố Dĩ Tiện nhắm mắt lại dựa về phía sau, cảm giác được hơi thở của người này bao vây lấy bản thân nàng, có hiệu quả giải thỏa mệt mỏi thân thể rất thần kỳ.

Duỗi tay sờ đến lên bàn tay đang xoa ấn đầu của mình, Cố Dĩ Tiện tách ra năm ngón tay nắm chặt lấy, cùng cô mười ngón tương khấu, một cái nắm tay vô cùng chặt chẽ.

Tựa lưng ngả về phía sau, ngửa đầu nhìn Yến Quy, đôi mắt hoa đầu nhìn Cố Dĩ Tiện cong lên một chút, nói: "Về nhà. Muốn ngủ rồi."

Yến Quy cúi xuống hôn hôn nàng, lúc này những người khác đều đã tan làm, cũng không sợ show ân ái bị ai khác trông thấy, Cố Dĩ Tiện ngửa đầu đuổi theo môi của cô, Yến Quy chồm đến gần hôn lên khóe miệng của nàng.

Cố Dĩ Tiện cong mắt thừa nhận nụ hôn này, nhưng trong đầu lại không đúng lúc mà hiện lên một bức tranh khác, cả người nàng bất chợt ngẩn ra.

Các mảnh vỡ trong đầu tập hợp thành một hình ảnh, nhưng trong nháy mắt lại tiếp tục vỡ ra thành từng mảnh vụn. Cố Dĩ Tiện chỉ nhớ rõ cảnh tượng chợt lóe lên kia thôi, trong hình ảnh giống như khung cảnh hiện tại, bản thân ngồi ở trên ghế, một cô gái tóc dài đen như mực ở phía sau khom lưng xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của mình.

Cố Dĩ Tiện bỗng dưng bật dậy, bất chợt lắc đầu hai cái, mạnh mẽ đem hình ảnh này loại bỏ ra khỏi đầu óc. Gần đây trong đầu nàng luôn cố ý hay vô tình mà hiện lên hình ảnh này, cơ hồ đều là lúc bản thân ở riêng với Yến Quy, mỗi một cảnh tượng giống như là kích hoạt công tắc nào đó, sẽ hiện lên một vài hình ảnh không khác gì nhau, chỉ là vai chính ở trong mỗi một hình ảnh lại không phải là hình bóng của Yến Quy.

Cố Dĩ Tiện cảm thấy như vậy thật sự là quá nguy hiểm, nàng chán ghét tình huống này, căn bản là cự tuyệt và mẫu thuẫn khi nhớ tới những hình ảnh đó. Nàng nắm chặt tay của Yến Quy, lại chau mày tiếp tục xua tan cảnh tượng ở trong đầu, lặp lại không biết bao nhiêu lần bản thân chỉ cần Yến Quy, chỉ cần một mình cô ấy.

Yến Quy bị hành động bất chợt của nàng khiến cho kinh ngạc, nhìn nàng đột nhiên lắc đầu, chau mày như là đang ở trong chuyện gì đó khó chịu.

"Tiện Tiện, làm sao vậy?"

Gi ọng nói dịu dàng quen thuộc vang ở bên tai, Cố Dĩ Tiện siết chặt tay của Yến Quy, ở trong hơi thở của cô mà mở to hai mắt, nhìn thấy gương mặt nôn nóng lo lắng của cô được phóng đại ở trước mặt mình, trong lòng lại lần nữa bình tĩnh trở lại.

Nở một nụ cười an tâm với cô, Cố Dĩ Tiện nói: "Không có gì, có thể là có chút mệt, hôm qua trễ quá rồi, muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ."

Yến Quy đánh giá nàng vài lần, thấy thần sắc của nàng như thường, trong lòng cũng thoáng yên ổn trở lại.

"Vậy chúng ta về nhà thôi!"

-------------Hết chương 137--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro