Chương 157: Tro tàn (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị vẫn luôn ở đây, vẫn luôn yêu em, từ trước đến nay chưa từng thay đổi."

************

Sau khi phẫu thuật Cố Dĩ Tiện được chuyển đến một phòng bệnh độc lập, Yến Quy một tắc cũng không rời mà ở bên cạnh nàng, bác sĩ y tá đến kiểm tra thay thuốc, cô ở ngay bên cạnh quan sát, thuận tiện học tập cách y tá thay thuốc, chờ sau khi Cố Dĩ Tiện có thể xuất viện, cũng ở nhà thay thuốc giú nàng.

Cố Dĩ Tiện vốn dĩ đã gầy, lần này trọng thương khiến nàng nhìn qua càng yếu ớt nhỏ bé, nằm ở trên giường bệnh trắng tuyết, cơ thể nhỏ nhỏ gầy gầy, tái nhợt lại suy yếu.

Sau khi phẫu thuật, nàng hôn mê đến ngày thứ ba, y tá theo thường lệ tới thay thuốc. Mở băng gạc ở chân và bụng ra, sau đó khử trùng và bôi thuốc mới lên, lại một lần này quấn băng gạc trở lại.

Yến Quy ở bên canh chăm chú quan sát, chờ y tá làm xong, mới nhỏ giọng hỏi: "Miệng vết thương của em ấy khôi phục ra sao rồi?"

Y tá quay đầu nhìn cô, thấy gương mặt cô ấy tràn đầy sự tiều tụy. Nhóm y tá như các nàng thường đôi lúc sẽ nói chuyện bát quái một chút, biết vị này chính là vị hôn thê của Cố Dĩ Tiện, cũng bởi vì cô chăm sóc vị hôn thê của mình một tấc cũng không rời mà đối với cô rất có hảo cảm.

"Cố đội khôi phục khá tốt. Miệng vết thương của cô ấy không còn viêm hay nhiễm trùng nữa, là một tình huống rất tốt cũng khó mà thấy được, chỉ cần chăm sóc thật kỹ, rất nhanh sẽ khỏe lại."

Yến Quy thoáng an tâm, lại hỏi: "Vậy em ấy...vậy em ấy khi nào mới có thể tỉnh lại?"

Y tá lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Chuyện này tôi cũng không biết, cô có thể hỏi bác sĩ chủ trị thử xem."

Yến Quy cố gắng nở nụ cười một cái, nói tiếng cảm ơn với cô ấy. Cô đương nhiên đã hỏi bác sĩ, hỏi rất nhiều lần, mỗi lần tới kiểm tra phòng đều hỏi, chỉ là không ai có thể đưa cho cô một đáp án chính xác.

Kỳ thật Yến Quy cũng biết, đáp án này không ai có thể nói ra chính xác được, nhưng cô không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào việc dò hỏi mà cố gắng vực dậy tâm trạng, chỉ có thể như thế mới có thể để tâm của mình tồn tại hy vọng và động lực.

Lúc cơm trưa Nhậm Du Nhiên có tới, cô mang vẻ mặt mệt mỏi, ngồi ở bên giường bệnh mà nhìn Cố Dĩ Tiện, mặc kệ nàng có nghe thấy hay không, cũng cùng nàng nói vài lời.

Lúc phải rời đi, Yến Quy đưa cô ra cửa, Nhậm Du Nhiên nói với cô: "Người nhà của Tiết Lượng đã tới, đưa di thể đi rồi."

Sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật của Cố Dĩ Tiện, bác sĩ cầm lấy một huy hiệu cảnh sát ra, đưa nó cho Yến Quy, nói Cố Dĩ Tiện vẫn luôn nắm chặt ở trong tay. Đó không phải là huy hiệu cảnh sát của Cố Dĩ Tiện, Yến Quy không biết nó làm sao lại xuất hiện ở đó, nhưng Nhậm Du Nhiên lại nhận ra được, đó là tín vật cô đưa cho Tiết Lượng, vì để khi anh đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù, có thể dùng để chứng minh thân phận của mình.

Gi ây phút nhìn thấy huy hiệu cảnh sát đó, vành mắt của Nhậm Du Nhiên liền đỏ lên, cô yên lặng nhận lấy chiếc huy hiệu cảnh sát đó, một mình cúi đầu trốn vào trong phòng vệ sinh, thật lâu mới đi ra.

Hiện tại, nghe thấy người nhà của Tiết Lượng đến đưa thi thể của anh đi, Yến Quy trầm mặc, lại hỏi: "Nhà cậu ấy còn có ai?'

"Anh trai và chị dâu, đang nuôi một người mẹ đang bệnh Alzheimer."

Yến Quy mím môi, thần sắc vô cùng khổ sở.

Nhậm Du Nhiên vỗ vai bả vai của cô, nói: "Tiền an ủi em đã nhanh chóng xin phép. Chờ sau khi nhận được phúc đáp của cấp trên là có thể chi ngân sách. Cậu ấy đi theo em mấy năm nay, chịu thương chịu khó, mà một người tình báo ưu tú, tuyệt đối không phải anh hùng vô danh!"

Yến Quy chợt im lặng, cuối cùng nói: "Chờ Tiện Tiện xuất viện, chị cùng em ấy đến nghĩa trang thăm viếng Tiết Lượng."

Nhậm Du Nhiên ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa.

"Bên chỗ Ôn Tử..." Yến Quy mở miệng hỏi trước.

Trên mặt của Nhậm Du Nhiên hiện lên bi thương rõ ràng, cô thở dài một tiếng, nói: "Cột sống bị tổn thương, may mà sau khi phẫu thuật tình huống trở nên khả qun, bác sĩ nói nếu như khôi phục tốt thì cử động bình thường không thành vấn đề. Nhưng mà..."

Nhậm Du Nhiên một quyền đánh vào tường, giơ tay che lại đôi mắt: "Chế độ đãi ngộ và bồi thường em cũng sẽ toàn lực tranh thủ, sẽ không bạc đãi cậu ấy!"

Yến Quy lẳng lặng đứng ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết nên nói gì.

Qua một hồi lâu, cảm xúc củ Nhậm Du Nhiên cũng bình phục lại, cô lau mặt một lượt, nói: "Được rồi, chị nhanh trở về nhìn Dĩ Tiện đi, em đi làm đây."

Yến Quy thu liễm sự đau thương ở trong ánh mắt, trở lại phòng bệnh. Lúc sau cô chỉ ngồi ngơ ngác ở trước giường bệnh của Cố Dĩ Tiện, suy nghĩ lung tung rối loạn, cái gì cũng suy nghĩ, nghĩ đến Tiết Lượng vì cứu Cố Dĩ Tiện mà hi sinh, nghĩ tới Ôn Chất Bân không bao giờ có thể trở lại tiền tuyến được nữa, nghĩ tới Cố Dĩ Tiện bị thương nặng chưa tỉnh, nghĩ rồi cứ nghĩ, cô đã bị sự khổ sở không ngừng ăn mòn, ép đến cô không thể thở nổi.

Yến Quy khom lưng ghé vào giường bệnh, đem mặt vùi vào trong bàn tay, cô không có khắc chế được sự khổ sở của bản thân, để nước mắt tùy ý mà rơi xuống, gỡ xuống sự kiên cường đè nén suốt hai năm qua, để cho bản thân trở nên yếu ớt một chút.

Không biết qua bao lâu, Yến Quy hình như là ghé vào giường bệnh mà thiếp đi, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi cảm thấy người đang nằm trên giường bệnh hình như đang cử động, một cánh tay mảnh khảnh dịu dàng vuốt ve tóc của cô.

Yến Quy ngẩn ra trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, tay phải của Cố Dĩ Tiện không có cắm kim tiêm, lúc này đang nửa nâng lên, Yến Quy lập tức nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt.

"Tiện Tiện? Tiện Tiện?"

Cố Dĩ Tiện tròng mắt cử động, theo sau đó là đôi mắt vô cùng thong thả mà mở ra, tròng mắt của nàng xoay về phía bên cạnh một chút, dừng ở trên người Yến Quy.

"Ngôn....Ngôn...."

Yến Quy nghe thấy giọng nói của nàng, hết sức vui mừng, hốc mắt lại đỏ lên. Cô lập tức ấn lên nút báo ở đầu giường để gọi bác sĩ và y tá đến, sau đó nắm thật chặt tay của Cố Dĩ Tiện, không ngừng nói chuyện với nàng.

"Tiện Tiện, Tiện Tiện, là chị, chị đang ở đây!"

Đôi mắt của Cố Dĩ Tiện cố gắng mở to thêm một chút, nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ: "Ngôn tỷ tỷ..."

Yến Quy nhìn nàng, nghe thấy nàng đang gọi mình, đột nhiên vui mừng quá độ mà khóc, nước mắt thật sự chảy ra: "Chị đây! Tiện Tiện, chị vẫn luôn ở đây!"

Chị vẫn luôn ở đây, vẫn luôn yêu em, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Cố Dĩ Tiện nhìn hiểu được suy nghĩ của cô, cũng hiểu rõ tâm ý của cô, giờ khắc này, khi mọi chuyện ở trong quá khứ toàn bộ quay trở về, mọi loại lời nói đều không còn quan trọng nữa. Trải qua sinh tử và chia ly, hiện tại các nàng lại chân chính một lần nữa trở về bên cạnh nhau, đối phương trao nhau một ánh mắt là có thể hoàn toàn hiểu được, không cần nhiều lời.

Bác sĩ và y tá rất nhanh tới đây, Yến Quy tạm thời tránh ra, nhưng tay của các cô trước sau vẫn nắm lấy nhau, một chốc cũng không chịu tách rời ra. Đôi mắt của Cố Dĩ Tiện luôn dính ở trên người Yến Quy, di chuyển theo cô, bác sĩ muốn khám mắt của nàng, kêu nàng phối hợp, nàng không tình nguyện mà thu hồi tầm mắt.

Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, nói: "Ánh mắt thu lại vài giây không sao đâu, người đâu có chạy đi đâu được."

Các y tá mấy ngày này đều thay phiên đến đây thay thuốc cho nàng, đều biết nàng và Yến Quy vô cùng ân ái, lúc này nghe thấy bác sĩ trêu ghẹo, đều trộm nở nụ cười.

Đột nhiên bị trêu ghẹo, vành tai của Cố Dĩ Tiện trở nên phiếm hồng, nàng hoàn toàn thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn phối hợp sự kiểm tra của bác sĩ.

"Không tệ, các hạng mục chỉ tiêu đều trở về bình thường, con người cũng tỉnh táo rồi. Nhưng mà cũng không thể thiếu cảnh giác, còn phải nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt, thay thuốc uống thuốc cũng không thể qua loa, tiếp tục ở lại bệnh viên quan sát một khoảng thời gian!" Bác sĩ thu hồi ống nghe lại, xoay mặt nói với Yến Quy: "Người nhà vẫn phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn nữa, vất vả rồi."

Yến Quy vội nói: "Không vất cả! Các bác sĩ mới vất vả! Cảm ơn mọi người!"

Cô ở bên ngoài rất ít bộc lộ ra cảm xúc như vậy, lúc này cảm xúc vô cùng thật tình thật dạ, vô cùng trịnh trọng, còn có chút kích động, Cố Dĩ Tiện nhìn ra được mấy ngày này cô nhất định là lo lắng quá độ rồi, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp, lại vừa cảm thấy rất đau lòng.

Bác sĩ lại căn dặn một số việc cần chú ý, nói sau khi cơm chiều sẽ có y tá đến đây thay thuốc, sau đó liền dẫn theo các y tá rời đi.

Yến Quy tiễn người ra khỏi phòng bệnh, sau đó bước nhanh trở về bên cạnh Cố Dĩ Tiện, một lần nữa nắm lấy tay nàng.

Hai người trước sau cũng không nói chuyện, mà lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát, sau đó mới cùng nhau nở nụ cười.

Cố Dĩ Tiện vươn tay, Yến Quy hiểu ý, lập tức khom lưng đến để cho nàng sờ, Cố Dĩ Tiện một tay vuốt ve mặt của cô, vẻ mặt toàn là đau lòng: "Em ngủ ba ngày sao?"

Yến Quy được nàng sờ thật sự thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy ba ngày này chị luôn ở đây với em sao?"

Yến Quy lại lần nữa gật đầu.

"Vậy chị có ngủ không?"

Yến Quy lại gật đầu.

Cố Dĩ Tiện lẳng lẳng nhìn cô, trong mắt mắt đều là không tin.

Yến Quy bối rối, xoay người chỉ chỉ về chiếc sofa ở bên cạnh, nói: "Chị ngủ ở kia, thật mà, mỗi ngày mệt mỏi đều sẽ ngủ ở chỗ kia một lát. Tuy rằng ngủ không yên ổn, tỉnh lại rất nhanh, nhưng vẫn có ngủ."

Cố Dĩ Tiện rõ ràng nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của cô, đau lòng không chịu được, nắm lấy tay cô đặt ở bên môi, nhẹ nhàng mà trân trọng đặt xuống một nụ hôn.

"Đêm nay ngủ cho ngon, em đã tỉnh lại, sẽ không sao nữa."

Sự ôn nhu trong ánh mắt của Yến Quy có thể tích ra nước, hỏi: "Trên người em còn đau không?"

Cố Dĩ Tiện lắc đầu: "Không đau, thật mà." Vết thương nặng nhất của nàng chính là ở bụng, hiện tại không cảm giác được đau đớn, có thể là thuốc giảm đau đang có tác dụng.

Yến Quy ừ một tiếng, lại hỏi nàng: "Khát không? Chị đi rót cho em chút nước nhé?"

Cố Dĩ Tiện đầu gật vài cái, quả thật là rất khát, môi của nàng đều khô nứt ra, vừa rồi hôn tay của Yến Quy, Yến Quy cũng cảm nhận được rất rõ ràng.

Đi rót ly nước trở về, bởi vì Cố Dĩ Tiện hiện tại còn chưa thuận tiện để ngồi dậy, vì thế Yến Quy liền rất kiên nhẫn đút nàng từng ngụm một.

Đút vài ngụm, tầm mắt của Cố Dĩ Tiện rơi xuống trên môi của cô, yết hầu lên xuống, nói: "Đổi cách khác đút được không?"

"Cái gì?" Yến Quy ngơ ngác một chút.

"Không có gì!" Câu nói kia là vô ý thức nói ra, nói ra xong thì hối hận ngay, Cố Dĩ Tiện không muốn nhắc lại.

Nhưng Yến Quy lại phản ứng kịp thời, cô cười như không cười nhìn người đang nằm trên giường bệnh, hỏi: "Em xác định?"

"Em..." Cố Dĩ Tiện vừa định nói không, nhưng khi nàng thấy vẻ mặt đầy khiêu khích của Yến Quy thì đột nhiên đang lên một dục vọng không chịu thua không thể hiểu được, hơn nữa quả thật vài ngày không hôn nhau rồi, hiện tại thật sự rất muốn...

Vì thế dứt khoát trả lời ngay: "Xác định a!"

Yến Quy nhướng mày nhìn nàng, gương mặt của Cố Dĩ Tiện vốn dĩ vì thương thế mà tái nhợt bỗng chốc bắt đầu phiếm hồng.

Thật sự quá đáng yêu, Yến Quy nhìn đến tim đều đập thình thích, vì thế cô cũng không khách sáo, uống một ngụm nước, cúi người xuống.

Cánh môi dán vào nhau, Yến Quy thật cẩn thận mà mở cánh môi của Cố Dĩ Tiện ra, dòng nước áp truyền qua, Cố Dĩ Tiện theo bản năng nuốt xuống, kết quả lần này, nàng đột nhiên cảm thấy càng khát.

Vì thế giơ tay lên ôm lấy bả vai của Yến Quy, ôm cô không để cho cô rời đi, Cố Dĩ Tiện nhắm mắt gia tăng nụ hôn này, đã mấy ngày không nếm được nụ hôn này, nụ hôn này là nụ hôn sau khi nàng phục hồi trí nhớ và biết được thân phận của Yến Quy, đây là nụ hôn của nàng và Sở Ngôn xa cách nhau suốt hai năm rưỡi.

Nụ hôn này kéo dài không quá lâu, Yến Quy trước sau nhớ thân thể của Cố Dĩ Tiện, không có quá kịch liệt, đến khi tách ra thì hai người đều nhẹ nhàng hít thở, bình tĩnh nhìn đối phương. Dù sao đã tách ra mấy ngày, lại trải qua sinh tử, cảm tình của hai người hiện tại càng tiến sâu thêm một bước. Đặc biệt là Cố Dĩ Tiện, nàng còn rất nhiều câu muốn hỏi, thật sự muốn nói rất nhiều, nhưng mà không gấp gáp, các nàng có thời gian cả đời để từ từ mà nói.

Yến Quy duỗi tay lau đi vệt nước trong suốt trên cánh môi của Cố Dĩ Tiện, thấp giọng nói: "Nhanh chóng khỏe lại, Tiện Tiện, chị còn nhớ rất kỹ lời em nói khi ở trong sơn trang đấy."

Cố Dĩ Tiện trọng thương mới khỏi, hoàn toàn không nhớ ra bản thân đã nói qua cái gì, chỉ kinh ngạc nhìn cô.

Yến Quy khẽ cười nói: "Nhanh chóng khỏe lại, hôn chị đến chân mềm a."

Mặt của Cố Dĩ Tiện bỗng dưng đỏ ửng lên.

-------------Hết chương 157------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro