Chương 164: Kết cục (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hai vợ chồng bọn họ thường xuyên che giấu bí mật nho nhỏ ở sau lưng tôi!"

***************

Ngày 13 tháng 9, Nhậm Du Nhiên ngồi ở trong phòng hội nghị, lắng nghe từng người phụ trách của các tổ thay phiên báo cáo.

"Danh sạch người mất tích vào thời gian gần đầy trong phạm vi toàn tỉnh chúng ta đều đã có, loại trừ giới tính nam, tuổi tác không phù hợp, chiều cao dáng người không phù hợp v...v, sàng lọc ra ba người phụ nữ tuổi từ trên dưới 30, trong đó thành phố có một người, còn lại hai người đều là thành phố khác, cách Tân Hà không gần. Buổi sáng tôi đã phái người đi đến nhà của ba người này, tranh thủ trong thời gian sớm nhất thông báo cha mẹ của người mất tích đến đây, như vậy thì có thể tiến hành đối chiếu DNA với nạn nhân, từ đó có thể biết một trong ba người mất tích có phù hợp với người bị hại của vụ án này hay không."

Sau khi Diêu Viễn báo cáo xong, Nhậm Du Nhiên gật đầu nói: "Chuyện này cậu theo dõi, nhóm người họ tới thì mang đến Đội điều tra kỹ thuật, cậu và Lý Vân Tường phụ trách tiếp đãi, sau đó để Đội điều tra Kỹ thuật nhanh chóng tiến hành xác minh thân phận của nạn nhân."

"Rõ!" Sau khi Diêu Viễn lên tiếng thì ngồi xuống.

Ngay sau đó Triệu Phong đứng lên, nói: "Tôi đã hỏi từng người đã đi theo Cố đội đến hiện trường vào ngày hôm đó, trong đó còn có người của Đặc Cần, cùng tiến hành hỏi với Ôn phó đội. "Nói xong, anh liếc mắt nhìn Ôn Chất Bân đang ngồi ở bên cạnh.

Ôn Chất Bân gật đầu với anh, ý bảo anh cứ theo kết quả mà báo cáo là được.

Triệu Phong tiếp tục nói: "Trong đó có hai người anh em có tiếp xúc qua với một vị đồng nghiệp cử chỉ có chút kỳ lạ. Sau đó tôi gọi đến nữ đồng nghiệp đã từng xuất hiện ở hiện trường đến hỏi thăm, để hai người họ lần lượt nhận biết đối phương, họ nói có thể xác định ngày hôm đó gặp được không có ai trong bất kỳ hai vị nữ đồng nghiệp này."

Nhậm Du Nhiên nghe xong trầm ngâm trong giây lát, nói: "Kết thúc cuộc họp gọi bọn họ tới văn phòng của tôi một chuyến."

Về sau chính chờ kết quả của Đội điều tra kỹ thuật, bên chỗ pháp y trước mắt còn chưa có số liệu DNA để đối chiếu, mà ngoại trừ xác định thân phận của nạn nhân ra thì phần khám nghiệm tử thi đã hoàn thành toàn bộ, chỉ còn thiếu thân phận của nạn nhân.

Cho nên hai ngày nay, Lý Vân Tường và Đường Huyên chia nhau ra làm việc, Lý Vân Tường đi theo Giang Vọng đến hiện trường xét nghiệm lại lần nữa, lấy hiện trường làm manh mối đầu tiên, hy vọng có thể ở hiện trường tìm được manh mối nhiều hơn. Mà Đường Huyên thì ở lại Phòng giải phẫu, muốn từ trên thi thể tìm kiếm điểm đột phá, biết đâu lại có bước tiến triển mới.

Giang Vọng đại diện Đội điều tra Kỹ thuật báo cáo với Nhậm Du Nhiên: "Hiện trường có một số phát hiện mới, hung thủ khi hành hung đã mang găng tay, cho nên bất luận là con dao, hay là bật lửa và trên thùng xăng có ở hiện trường, đều không có phát hiện ra dấu vân tay. Hung thủ này vô cùng giảo hoạt, cô ta rất biết che giấu cho nên ở những nơi như thế, đều có dấu vân tay của Yến lão sư, hiển như sau khi hung thủ gây án đã để cho Yến lão sư chạm vào những thứ này, do đó để lại vân tay của cô ấy."

Giang Vọng chiếu lên vài bức ảnh, trên hình ảnh lần lượt dấu vân tay lưu lại trên con dao, bật lửa và thùng xăng.

"Nhưng cho dù hung thủ lên kế hoạch rất tốt, cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sai sót, hành động này của cô ta kỳ thật cũng tạo ra chứng cứ thoát tội cho Yến lão sư. Yến lão sư lúc đó cũng bị thương, hơn nữa căn cứ vết thương do dao gây ra ở trên ngực mà xem xét, là có người cầm dao đâm bị thương cô ấy trước, trong quá trình phản kháng cô ấy dùng dao đâm ngược vào ngực của đối phương. Hơn nữa dựa theo thiết kế của hung thủ, Yến lão sư là sau khi ngộ sát đối phương thì tiến hành đốt xác, sau khi đốt xác thì do mất quá nhiều máu nên hôn mê bất tỉnh."

"Thứ nhất từ vết máu lưu lại ở hiện trường mà xét tháy, vết máu thuộc về Yến lão sư không nhiều lắm, không đủ để tạo thành tình trạng mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh."

Nhậm Du Nhiên ngắt ngang lời của Giang Vọng, chau mày hỏi: "Nhưng cô ấy chính là hôn mê a, chỗ này có vấn đề gì sao?"

Giang Vọng lấy ra một bản báo cáo giám định đưa cho Nhậm Du Nhiên, nói: "Đây là điểm thứ hai tôi muốn nói, Yến lão sư hôn mê là do thuốc gây ra, lại không phải là mất máu quá nhiều."

Nhậm Du Nhiên chau mày càng sâu, nhìn chằm chằm vào bản báo cáo giám định trong chốc lát nói: "Cậu tiếp tục đi."

Vì thế Giang Vọng tiếp tục nói: "Trên con dao và máu ở trong miệng vết thương của Yến lão sư đều kiểm tra đo lường một loại thuốc không rõ, hai ngày này bên Phòng thí nghiệm vẫn luôn nắm bắt thời gian để phân tích thành phần thuốc, sáng hôm nay đã có kết quả, là Sevoflurane, thường dùng làm thuốc mê. Mà chúng ta đều biết, Sevoflurane theo máu tuần hoàn vào trong cơ thể con người lúc sau thì lập tức sinh ra tác dụng, người bị hại sẽ lập tức chìm vào hôn mê, không có khả năng lại tiếp tục hành động nữa. Cho nên, Yến lão sư sau khi bị đâm trúng thì lâp tức hôn mê, tất cả mọi chuyện tiếp theo cô ấy đều không thể tham dự."

Giang Vọng nhìn Lý Vân Trường.

Lý Vân Trường lấy ra một bản báo cáo giám định đưa cho Nhậm Du Nhiên, nói: "Bản báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy, trong máu của nạn nhân không có thành phần Sevoflurane, chỉ có phần miệng vết thương còn tàn lưu một liều lượng Sevoflurane cực kỳ ít. Bởi thế có thể đưa ra kết luận, hung khí giết chết nạn nhân không phải là con dao có mặt tại hiện trường, vết máu dính trên con dao được xét nghiệm là máu của nạn nhân, chắc hẳn là sau khi Yến lão sư ngất xỉu, hung thủ đã đâm thêm một nhát lên trên miệng vết thương của nạn nhân đã sớm chết trước đó, để con dao dính máu của nạn nhân, máu trên cơ thể đã sớm ngừng tuần hoàn, cho nên Sevoflurane cũng không thể nào thâm nhập vào trong cơ thể."

Nhậm Du Nhiên đọc qua đọc lại hai bản báo cáo giám định mấy lần, giữa mày rốt cuộc cũng xuất hiện một ý vui, cô giương mắt nhìn hai nhân viên bên Đội điều tra kỹ thuật, nói: "Làm tốt lắm! Mấy thứ này cơ bản có thể trở thành chứng cứ có lợi chứng minh Yến pháp y vô tội, còn chứng cứ nào khác không?"

Giang Vọng gật đầu nói: "Tại hiện trường cũng không tìm được bất luận dấu vết gì hung thủ để lại, nhưng xung quanh hiện trường thì có. Anh Triệu ngày hôm qua đã hỏi tất cả những người đi ngang qua hiện trường ngày đó, có hai đồng nghiệp thấy người khả nghi. Sau đó chúng tôi đã dò hỏi địa chỉ cụ thể mà hai đồng nghiệp đã trông thấy người khả nghi đó sau đó đến cái tầng lầu của tòa cao ốc đó mà tiến hành khám xét một lần."

"Trong một góc của tầng lầu đó phát hiện mẫu da nhỏ và tóc, vô cùng vô cùng ít, nếu không phải cẩn thận khám xét thì sẽ không nhìn thấy được, nơi đó chắc hẳn là chỗ mà hung thủ thay quần áo. Tôi đã đưa vật mẫu thu thập được giao cho Khao Pháp y và bên Khoa Xét nghiệm, Đường Huyên hiện tại đang cùng đồng nghiệp Khoa Xét nghiệm ở trong phòng thí nghiệm, tranh thủ nhanh chóng phân tách ra tổ chức DNA để tiến hành đối chiếu."

Đây là một phát hiện vô cùng trọng đại và có ích, Nhậm Du Nhiên vỗ bàn một cái, kích động nói: "Nếu bên chỗ các cậu có thể đưa ra kết quả nhanh chóng, vậy chúng ta thậm chí không cần chờ người nhà của ba người mất tích đến đây đối chiếu. Không đúng, lỡ như ba người mất tích không phải là nạn nhân, thì chúng ta sẽ lâm vào khó khăn lần nữa, bên chỗ các cậu triệt để giải quyết khó khăn ở trước mắt!"

Vụ án chẳng khác nào có tiến triển lớn, Nhậm Du Nhiên không có tiếp tục kéo dài cuộc họp, cô để tất cả mọi người đi làm việc của mình, một khi kết quả đối chiếu DNA ra tới, thì lập tức viết báo cáo giao cho cô, cô sẽ lập tức xin gỡ bỏ lệnh cấm cho Yến Quy.

Mọi người ra khỏi phòng họp, Nhậm Du Nhiên cầm bản báo cáo giám định của Đội điều tra Kỹ thuật trở lại văn phòng, cô thay quần áo ra cửa, còn lấy bên chỗ Diêu Viễn một điều tra viên đi theo.

Sau khi lên xe, Nhậm Du Nhiên gọi điện thoại cho Phạm Truy.

Phạm Truy không ngờ tới sẽ có người nào khác ngoài Yến Quy liên lạc với anh, số điện thoại này của anh chỉ để liên lạc với Yến Quy.

"Xin hỏi, Phạm Truy tiên sinh sao?" Nhậm Du Nhiên mở màn nói trắng ra.

Phạm Truy trầm giọng nói: "Cô là ai?"

Nhậm Du Nhiên biết anh rất cảnh giác, liền đi thẳng vào vấn đề bộc lộ thân phận của bản thân: "Tôi là Nhậm Du Nhiên, đồng nghiệp của Yến pháp y."

Tên của Nhậm Du Nhiên tất nhiên Phạm Truy có nghe qua, anh thả lỏng cảnh giác, hỏi: "Đội trưởng Nhậm tìm tôi có chuyện gì?"

"Yến pháp y xảy ra chút chuyện, cô ấy để tôi liên lạc với anh, để tôi đi gặp một vị bác sĩ tâm lý tên là Tống Hòa Ngọc một chuyến."

Phạm Truy suy nghĩ một chút, nói: "Có thể, nhưng mà tôi phải cùng cô gặp mặt dẫn cô qua đó, tôi cần phải xác định cô có phải đội trưởng Nhậm hay không."

Phạm Truy không phải cảnh giác bình thường, Nhậm Du Nhiên đồng ý nói: "Được, cậu nói tôi địa chỉ, tôi đến đón anh."

Vì thế Phạm Truy nói ra địa chỉ, Nhậm Du Nhiên để điều tra viên lái xe qua, lúc đến chỗ đó, Phạm Truy đang chờ ở ven đường.

Nhậm Du Nhiên kéo cửa kính xe xuống nhìn anh, cười gật đầu chào hỏi: "Phạm Truy?"

Phạm Truy nhận ra mặt của cô, xác định cô là Nhậm Du Nhiên, vì thế không còn phòng bị cô, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Sau khi lên xe, Phạm Truy liếc mắt nhìn người điều tra viên đang ngồi ở vị trí lái xe. Anh là người tình báo trong bóng tối, lại từng có tiền án, nên có sự cảnh giác nhất định với cảnh sát.

Nhậm Du Nhiên biết anh đang băn khoăn, liền chủ động mở miệng giải thích: "Cấp dưới của tôi anh có thể yên tâm, anh là người tình báo của Yến pháp y, vậy chính là người một nhà!"

Có Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự bảo đảm, Phạm Truy hoàn toàn yên lòng, đầu tiên anh nói ra một địa chỉ, điều tra viên lập tức mở ra bản đồ, lái đến địa điểm đó.

Trên đường đi, Phạm Truy giới thiệu về chuyện của Tống Hòa Ngọc một lát cho Nhậm Du Nhiên nghe, nhưng lược qua chuyện Tống Hòa Ngọc đã xóa bỏ trí nhớ của Cố Dĩ Tiện, chỉ nói phòng khám tâm lý của anh ta là được rót vốn bởi Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Thành Tri.

Nhậm Du Nhiên nhận thấy được Phạm Truy còn che giấu gì đó, hỏi anh thêm một câu.

Phạm Truy ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn là lắc đầu nói: "Muốn biết rõ thì đội trưởng Nhậm nên đi hỏi Yến pháp y thì hơn, hoặc là đội trưởng Cố, cô ấy cũng biết."

Nhậm Du Nhiên có chút giật mình, nhưng ngoài mặt cô không có biểu hiện ra, chỉ nói: "Vậy được, trở về tôi sẽ hỏi hai người bọn họ vậy." Cô nhún vai, cười nói: "Hai vợ chồng bọn họ thường xuyên che giấu bí mật nho nhỏ ở sau lưng tôi!"

Trên đường lại trò chuyện thêm đôi câu, sau khi đến phòng khám tâm lý của Tống Hoài Ngọc, Nhậm Du Nhiên kêu điều tra viên đậu xe ở ven đường, sau đó mang theo cậu ta xuống xe.

Phạm Truy ngồi ở trong xe không nhúc nhích, nói: "Lúc trước Tống Hòa Ngọc đã từng gặp tôi, nếu như tôi đi theo thì anh ta sẽ có cảnh giác, cho nên đội trưởng Nhậm, tôi không đi lên cùng các cô được, tránh để các cô gặp khó khăn khi điều tra."

Nhậm Du Nhiên nhướng mày nhìn anh, Phạm Truy này thật sự thông minh, biết lẩn tránh trước tiên để không bị nguy hiểm.

Vì thế Nhậm Du Nhiên dặn dò anh đợi ở trong xe một lát, bản thân dẫn theo điều tra viên đi vào phòng khám tâm lý của Tống Hòa Ngọc.

Tống Hòa Ngọc đang trực ở trong phòng khám, Nhậm Du Nhiên tới rất đúng lúc, chỗ của anh ta không có người bệnh nào khác. Có khách hàng mới tới cửa xin tư vấn, Tống Hòa Ngọc lúc này rất nhàn rỗi, tự mình tiếp đãi hai người bọn họ, dẫn các cô vào phòng khách để tìm hiểu tình huống.

Nhậm Du Nhiên đi thẳng vào vấn đề, dựa theo cách nói của Yến Quy, không có cố tình giấu giếm thân phận của mình, mà trực tiếp đưa thẻ cảnh sát cho Tống Hòa Ngọc xem, hơn nữa xin tư vấn: "Là thế này bác sĩ Tống, trong tay của tôi có một vụ án, một nhân vật trong đó có bệnh rối loạn nhân cách rất trầm trọng, người này là nhân chứng quan trọng của vụ án, nếu không thể ổn định tình huống của anh ấy mà nói, đối với sự phá án của chúng tôi bị trở ngại rất lớn. Cho nên hôm nay đường đột đến đây, là muốn hỏi bác sĩ Tống một chút, không biết bác sĩ ở phương diện trị liệu đa nhân cách này có kinh nghiệm hay không."

Ngay từ đầu Tống Hòa Ngộc thấy thẻ cảnh sát của cô, biểu tình trên mặt đầu tiên là ngớ ra, ngy sau đó lập tực nghiêm túc lên, lưng muốn thẳng bao nhiêu thì thẳng bấy nhiêu, thái độ ứng phó với Nhậm Du Nhiên cũng càng thêm thận trọng.

Nhậm Du Nhiên tiếp thu từng cử chỉ của anh ta vào trong mắt, không có phát giác thứ gì khác thường, phản ứng của anh ta chính là phản ứng người bình thường khi gặp cảnh sát.

"Cảnh quan, là thế này, ở chỗ tôi cũng có tiếp nhận vài ca bệnh trị liệu đa nhân cách, nhưng mà trước mắt người bệnh vẫn chưa hoàn toàn được chữa khỏi, bọn họ đều cần phải trị liệu dài hạn, cần thường xuyên đến chỗ tôi để giám sát bệnh tình." Tống Hòa Ngọc ngẫm nghĩ, hỏi: "Cảnh quan cô có muốn nhìn thử thiết bị ở chỗ tôi không? Tôi chủ yếu là dùng thiết bị và thuốc để phụ trợ trị liệu, khác với liệu pháp thôi miên thông thường."

Nhậm Du Nhiên gật đầu, để bản thân diễn tròn vai diễn thật sự đến chỗ này để tư vấn căn bệnh này.

Tống Hòa Ngọc dẫn Nhậm Du Nhiên vào phòng trị liệu, bên trong đặt không ít một số thiết bị không rõ. Ánh mắt của Tống Hòa Ngọc lộ ra vẻ tò mò, đi theo Tống Hòa Ngọc đi dạo một vòng.

Tống Hòa Ngọc vô cùng kiên nhẫn mà phổ cập kiến thức về bệnh đa nhân cách cho Nhậm Du Nhiên nghe, nói cho cô biết trị liệu căn bệnh này nếu như dựa vào thuốc thì rất khó có tác dụng, thuốc chỉ có thể làm chất phụ trợ, mà trị liệu tâm lý mới là bộ phần quan trọng nhất.

"Đa số nguyên nhân dẫn đến bệnh đa nhân cách thường giống như đều là thời thơ ấu hoặc thời niên thiếu gặp phải chấn thương tâm lý rất lớn, vào thời điểm những vết thương này khiến cho bản thân không thể chấp nhận được, thì người đó có khả năng sẽ sinh ra tâm lý trốn tránh, để bản thân 'trống rỗng', hoặc lảng tránh, tự mình huyễn hoặc bản thân là những việc này không có xảy ra, cứ như thế, ngay lúc sự trốn tránh của bản thân trở thành thói quen, thân thể này liền rất có thể ở tại thời điểm trốn tránh đó mà sinh ra những nhân cách khác tới trợ giúp bản thân thừa nhận những điều này."

Tống Hòa Ngọc dùng hết tất cả ngôn từ để miêu tả ra loại bệnh này, rất dễ hiểu được.

Nhậm Du Nhiên hỏi anh ta: "Có thể trị tận gốc không? Ví dụ khiến cho mọi nhân cách của người bệnh đều biến mất, chỉ còn lại chủ nhân cách?"

"Có người bệnh đã từng thành công, vẫn là trị liệu tâm lý, để giữa những nhân cách của anh ta tìm hiểu và tiếp nhận lẫn nhau, lại hướng dẫn chủ nhân cách tiếp nhận cảnh ngộ của những nhân cách khác, để cho bọn họ chấp nhận giao tiếp với nhau, nhưng vậy trạng thái của người bệnh sẽ ổn định hơn, nếu như tiếp tục điều trọ có thể hoàn toàn dung hòa nhân cách lại."

Nhậm Du Nhiên trầm ngâm trong một lát, lại hỏi: "Không thể loại bỏ những nhân cách khác sao?"

Tống Hòa Ngọc thật nghiêm túc mà lắc đầu nói: "Nhân cách một khi sinh ra liền có ý thức tự chủ, bọn họ đối với sự nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm, nếu như một khi nhận thấy có người muốn tiêu diệt bọn họ, thì bọn họ sẽ vì muốn tiếp tục tồn tại mà chống cự mãnh liệt, điều này đối với trạng thái của người bệnh là vô cùng bất lợi."

Nhậm Du Nhiên hiểu rõ gật đầu, lại hỏi Tống Hòa Ngọc một số vấn đề liên quan đến chuyên môn, thái độ của Tống Hòa Ngọc rất tốt cũng rất có kiên nhẫn.

Trước khi đi, Tống Hòa Ngọc tiễn Nhậm Du Nhiên ra tới tận cửa, cười nói: "Nếu có gì cần, cảnh quan có thể đến tìm tôi."

Rời khỏi phòng khám của Tống Hòa Ngọc, Nhậm Du Nhiên trở lại xe, Phạm Truy nghiêng ngã ở ghế sau suýt chút nữa là ngủ gục, thấy bọn họ trở về liền vội vàng ngồi thẳng lên.

Nhậm Du Nhiên phân phó điều tra viên lái xe, đưa Phạm Truy về trước, sau đó hỏi Phạm Truy: "Yến pháp y có nhắc qua với anh một vị bác sĩ tâm lý tên là Địch Văn không?"

Phạm Truy lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, lắc đầu nói: "Không có. Lúc trước chị ấy chỉ để tôi điều tra Tống Hòa Ngọc."

Nhậm Du Nhiên gật đầu, không nói chuyện nữa.

Đưa Phạm Truy đến địa điểm chỉ định, Nhậm Du Nhiên trở về Cục thành phố, sau khi bước vào văn phòng chuyện thứ nhất cô làm chính là gọi điện cho Cố Dĩ Tiện, hỏi Yến Quy tại sao lại đi điều tra chuyện của Tống Hòa Ngọc.

Chuyện này Yến Quy đã sớm nói với Cố Dĩ Tiện, chuyện này cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì, nhưng bởi vì người hỏi nàng là Nhậm Du Nhiên, nàng liền đem chuyện Bạch Hề Mạt kêu Tống Hòa Ngọc xóa bỏ ký ức của nàng kể cho Nhậm Du Nhiên nghe.

Nhậm Du Nhiên sau khi nghe xong thì trầm mặc một lúc, cuối cùng tức cười, hỏi; "Cô ấy là Lão Quỷ? Không phải, lúc trước Ngôn tỷ không phải nói muốn đi gặp H sao?"

Cố Dĩ Tiện thở dài, nàng chỉ biết Bạch Hề Mạt chắc hẳn là thành viên của tổ chức K, nhưng cụ thể cô ấy là H hay là Lão Quỷ, Yến Quy không có nói với nàng, tựa hồ bản thân Yến Quy cũng còn chưa chắc chắn chuyện này.

"Các cậu điều tra thế nào rồi?" Cố Dĩ Tiện không tiếp tục đề tài về Bạch Hề Mạt nữa, mà hỏi chuyện mà nàng quan tâm nhất hiện giờ.

Nhậm Du Nhiên nói: "Tiến triển rất thuận lợi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Ngôn tỷ rất nhanh có thể được trả tự do, chờ chị ấy rửa sạch hiềm nghi, cậu cũng có thể trở về tiếp tục tham gia vụ án này."

Cố Dĩ Tiện ừ một tiếng, nàng chán muốn chết mà duỗi người ra, ngã mình lên sofa, oán giận mà nói: "Tớ nhàm chán chết đi được."

Nhậm Du Nhiên cười: "Kiểm điểm viết xong chưa?"

"Viết xong lâu rồi, Cục trưởng Tần kêu tớ đến văn phòng của ông ấy đọc cho ông ấy nghe! Tớ xấu hổ muốn đâm vào tường cho rồi! Sau đó ông ấy ép tớ về nhà tỉnh táo hai ngày!"

"Vậy thì cậu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi. À, nếu nhàm chán thì có thể tìm Chi Tình đi ra ngoài dạo phố, em ấy gần đây ở nhà đọc kịch bản, cũng xem như là đang nghỉ phép đấy."

"Nói sớm đi chứ! Vậy tớ lập tức gọi điện kêu em ấy!"

Nhậm Du Nhiên cười cười, nóI: "Được rồi, các cậu đi ra ngoài chơi đi, tớ còn có việc, cúp trước đây."

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cố Dĩ Tiện, Nhậm Du Nhiên thông qua điện thoại nội tuyến gọi Diên Viễn đến. Sau khi người đến, Nhậm Du Nhiên hỏi anh người nhà của ba người mất tích đã đến đây chưa.

Diêu Viễn nói: "Ở trong thành phố đã tới, đã thu thập mẫu DNA xong, Khoa Xét nghiệm đang nắm bắt thời gian đối chiếu. Còn hai nhà ở thành phố khác thì trễ một chút, có thể là buổi tối hoặc sáng mai mới có thể đến."

Nhậm Du Nhiên sau khi nghe xong thì gật đầu, sau đó nói: "Vừa lúc hiện tại cậu rảnh, giúp tôi làm một chuyện. Đi đến tòa cao ốc Quan Hải một chuyến, tìm một vị bác sĩ tâm lý tên là Địch Văn, giả vờ cậu là người nhà của người bệnh đến tư vấn, không được bại lộ thân phận cảnh sát của cậu."

Nói rõ ràng tỉ mỉ vấn đề muốn tư vấn bệnh đa nhân cách cho Diêu Viễn nghe, Nhậm Du Nhiên nói: "Nhớ rõ, tuyệt đối không nên bại lộ thân phận của cậu, đi nhanh về nhanh!"

Diêu Viễn không hỏi mục đích Nhậm Du Nhiên làm như vậy, anh đối với Nhậm Du Nhiên là tuyệt đối tín nhiệm và phục tùng, nhận được mệnh lệnh liền lập tức xuất phát, Nhậm Du Nhiên để anh dẫn một người theo, vẫn là điều tra viên vừa nãy đi theo cô gặp Tống Hòa Ngọc.

Diễu Viễn sau khi rời đi, Nhậm Du Nhiên lại gọi đi một cuộc gọi nội tuyến, điều hai điều tra viên đến gần phòng khám tâm lý của Tống Hòa Ngọc, để cho bọn họ quan sát Tống Hòa Ngọc, xem anh ta sẽ đến những đâu, gặp người nào. Ngoại trừ điều này, cô còn liên lạc với bên viễn thông, theo dõi điện thoại của Tống Hòa Ngọc suốt 24 giờ, xem anh ta sẽ liên lạc với những ai.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Nhậm Du Nhiên cầm bản báo cáo giám định của Đội điều tra kỹ thuật đi gặp Cục trưởng Tần, báo cáo tiến triển trước mắt của vụ án cho ông ấy.

Tần Chiêu sau khi đọc qua báo cáo, rất vừa lòng mà nói: "Nhanh chóng hoàn thành đối chiếu DNA, xác định thân phận thật sự của nạn nhân! Chỉ cần xác định Bạch Hề Mạt vẫn còn sống, thì lập tức gỡ bỏ lệnh cấm cho Yến Quy, sau đó trong phạm vi toàn tỉnh phát lệnh truy nã Bạch Hề Mạt! Hiện tại là thời khắc then chốt, cũng là thời khắc chúng ta chiếm hết ưu thế, tuyệt đối không thể để cho Bạch Hề Mạt và Từ Tinh Dịch trốn thoát!"

------------Hết chương 164-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro