Chương 21: Thanh tẩy (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cảnh khuyển đội lốt người..."

********

Hai người một trước một sau đi vào quán ăn, hai cô đều lớn lên xinh đẹp kinh diễm, tuy rằng không có mặc cảnh phục, nhưng thường phục cũng đã vô cùng bắt mắt, lại đưa tới một đợt ánh nhìn chằm chú.

Bà chủ quán ăn đi ra đến đón tiếp các cô, hỏi các cô muốn ăn món gì.

Cố Dĩ Tiện nhìn về phía Yến Quy, Yến Quy nói: "Tôi ăn gì cũng được."

Vì thế Cố Dĩ Tiện căn cứ vào khẩu vị của hai người mà gọi hai món thanh đạm, cộng thêm hai chén cơm.

Đồ ăn rất nhanh lên món, Cố Dĩ Tiện lợi dụng lúc bà chủ lên món liền hỏi thôn Đinh gia đi thế nào, bà chủ rất hiếu khách, chỉ rõ đường đi cho các cô.

"Cám ơn bà chủ." Yến Quy rất ôn hòa nói lời cảm tạ với bà chủ.

Bà chủ thấy cô lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, không nhịn được nói thêm hai ba câu: "Cô gái, xe của các cô cũng thật bảnh, rất mắc sao?"

Xe không phải của Yến Quy, cô giương mắt liếc nhìn Cố Dĩ Tiện một cái, người nọ nghe vậy chỉ nhướng mày, không nói gì, chỉ lo ăn.

Yến Quy chỉ lịch sử mà nói với bà chủ một câu: "Cũng không mắc lắm."

Bà chủ: "Các cô lái chiếc xe bảnh tỏn này tới đây, là đến tìm người sao? Các cô có họ hàng ở chỗ này sao? Hay là các cô mới từ chỗ chúng tôi đi ra ngoài?" Ngữ khí của bà chủ có chút hưng phấn, cảm thấy ổ gà bay ra thành kim phượng hoàng khiến cho đồng hương như bà cũng cảm thấy vinh quang.

Yến Quy phủ nhận: "Chúng tôi đến đây tìm một người bạn."

Bà chủ có chút ngượng ngùng, âm điệu dần nhỏ xuống, nói : "À à, như vậy sao. Cái địa phương này của chúng tôi ngay mấy năm trước có một cô gái đặc biệt có tiền đồ, cô gái đó sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại Tân Hà, có công việc đặc biệt đàng hoàng, lúc trước từng trở về đây một lần, cũng lái xe đẹp về, rất khí phách! Khi đó chúng tôi liền nghĩ a, nếu lại có thêm mấy đứa nhỏ có tiền đồ như cô gái nhà Hàn lão thì quá tốt rồi, quang tôn diệu tổ a!"

Yến Quy và Cố Dĩ Tiện từ trong đoạn lời nói của bà chủ mà nhạy bén phát hiện ra được điểm mấu chốt.

"Bà chủ, ngài vừa nói cô gái đó họ là gì?"

Bà chủ ngẩn người, bà chỉ thuận miệng kể vài câu, không ngờ tới còn có vấn đề khác: "Họ Hàn a, cô ấy là khuê nữ của lão Hàn."

Cố Dĩ Tiện hỏi: "Nàng gọi cái gì Hàn?"

Bà chủ không biết tại sao nàng lại đột nhiên hỏi khuê nữ nhà lão Hàn, có chút cảnh giác mà nhìn nàng, do dự mà không trả lời.

Cố Dĩ Tiện cũng không vội, rất thẳng thắn dụ dỗ bà: "Là tên Hàn Tiểu Phong sao? Tôi có một người bạn quê quán cũng ở chỗ các người."

Hẳn là nàng vỗ trúng mông rồi, sắc mặt bà chủ lập tức thả lỏng ra, nói: "Hóa ra các cô là bạn của Tiểu Phong à? Sao lại không chịu nói sớm chứ!"

Yến Quy cùng Cố Dĩ Tiện liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.

"Lần này chúng tôi đến đây muốn tìm một người bạn ở thôn Đinh gia, cho nên không ngờ tới ở huyện thành lại quen biết được Tiểu Phong."

Bà chủ đối với các cô càng thêm nhiệt tình, còn cố ý bưng ra cho các cô một mâm trái cây tươi, sau đó hàn huyên không ít về chuyện xoay quanh Hàn Tiểu Phong.

"Lại nói, huyện của chúng tôi mười mấy năm trước còn có một cô gái khác có tiền đồ, chính là người của thôn Đinh gia. Cô gái đó làm việc ở Tân Hà, nghe nói còn lại một công ty lớn, đáng tiếc..." Bà chủ nói tới đây, không ngừng thở dài lắc đầu.

Cố Dĩ Tiện truy vấn: "Đáng tiếc cái gì?"

Bà chủ thở dài, nói: "Đáng tiếc mười năm trước thì mất rồi! Một cô gái tốt a!"

"Xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại mất?"

Bà chủ không muốn đề cập đến chuyện này, biểu tình có chút uể oải, chỉ nói: "Con gái như mấy cô đừng hỏi nữa, tóm lại không phải là chuyện gì tốt! Quá thảm! Gia đình của cô gái đó chỉ có cô ấy và em gái mà thôi, haiz, về sau cũng không biết cô em gái kia ra sao nữa! Thật là tạo nghiệt mà!"

Nói xong lời này, bà chủ như là đột nhiên không có tâm trạng để nói chuyện phiếm nữa, bưng mâm trái cây trống không đi.

Cố Dĩ Tiện liếc mắt nhìn Yến Quy một cái, thấp giọng nói: "Hàn Tiểu Phong cư nhiên cũng là người của huyện Thanh Vân, cô nói xem còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Yến Quy lắc đầu, cô đương nhiên không cho rằng đây là trùng hợp, các cô trước đó không có liên hệ nạn nhân Đinh Ức mười năm trước với Hàn Tiểu Phong, hiện tại thân phận của hai người đã bại lộ, mọi sự trùng hợp đều đã bắt đầu dính liền nhau.

Sau khi ăn cơm xong hai cô không muốn tốn nhiều thời gian nữa, trực tiếp lại xe đến thôn Đinh gia. Tốc độ phát triển của thành phố Tân Hà mấy năm gần đây rất nhanh chóng, những huyện thành cùng nông thôn ở xung quanh thành phố đều được xây dựng lại, thôn Đinh gia mà một thôn nhỏ mười mấy năm trước ngay cả lái xe cũng lái không vào, hiện tại cũng đã xây dựng lại đường lớn đường nhựa, Grand Cherokee uy phong của Cố Dĩ Tiện uy phong lẫm liệt mà lái đi vào.

Huyện Thanh Vân không lớn, thôn Đinh gia thì càng nhỏ, tổng cộng cũng chỉ mười mấy hộ dân ở đây, giữa mỗi nhà mỗi hộ đều quen biết nhau.

Cố Dĩ Tiện dựa theo sự điều tra của Diêu Viễn mà nhớ địa chỉ nhà của Đinh Ức sau đó đi tìm kiếm, cuối cùng ngừng ở một ngôi nhà cửa gỗ hoang phế.

Hai người từ trong xe bước xuống, đứng ở bên ngoài ngôi nhà mà nhìn nhìn. Cửa sân của nhà gỗ này mở ra, một cái ổ khóa lẻ loi treo trên đó, đã rỉ sét rất dày, còn có một lớp rong rêu.

"Xem ra đã lâu không có ai trở lại nơi này." Yến Quy mang theo bao tay đẩy cửa đi vào sân.

Tường viện này rất thấp, gạch ngói nhìn cũng không rắn chắc lắm, sân rất nhỏ, liếc mắt một cái thì có thể nhìn được hết, một cái chuồng gà đã vứt đi, một ít rơm rạ cùng gỗ mục, bên cảnh có một có một gian nhà rách nát, Cố Dĩ Tiện đi đến nhìn thoáng qua, là phòng bếp.

Mũi của Yến Quy rất nhạy, cô có chút không khỏe sờ sờ mũi của mình, cuối cùng vẫn là không nhịn được hắt hơi một cái.

Cố Dĩ Tiện nghe thấy được, đi đến hỏi: "Cô không phải bị cảm chứ?"

Yến Quy lắc đầu, vuốt vuốt cánh mũi, hít hít nói: "Dị ứng."

Yến Quy che lại cái mũi đi vào trong nhà của Đinh Ức, mùi vị meo mốc lập tức tràn đầy mũi của của cô, khiến cô sặc một trận.

Cố Dĩ Tiện đi theo cô tiến vào, đưa cho cô một cái khẩu trang: "Cô bị dị ứng đối với tro bụi thì vẫn là mang lên đi."

Yến Quy nhận lấy khẩu trang, tay cô bịt mũi vừa gỡ ra thì không tránh khỏi hít phải không khí vào, mày của cô lập tức chau lại, trong không khí có chút mùi vị không bình thường xen lẫn vào mùi vị mục nát, xâm nhập vào trong khoang mũi của cô.

Tay cầm khẩu trang mang lên đột ngột dừng lại, Yến Quy khịt khịt cái mũi, trong mắt lập tức hiện lên thần sắc cảnh giác.

Biểu tình biến hóa của cô lọt vào trong mắt của Cố Dĩ Tiện: "Sao vậy?"

Yến Quy không tiếp tục mang khẩu trang nữa, mà chịu đựng sự khó chịu khi hít vào bụi bặm mà tiến vào trong phòng ngửi ngửi: "Không đúng lắm."

Cố Dĩ Tiện cũng học theo dáng vẻ ngửi ngửi của cô, nhưng trừ bỏ mùi vị mục nát ra cũng không ngửi ra được gì: "Có gì không đúng?"

Yến Quy nhìn nàng, chậm rãi nói: "Bây giờ cô liên hệ cho Nhậm đội một chút, để cô ấy thông báo cho Cục công an huyện Thanh Vân và Đồn công an của thôn Đinh gia tới nhà Đinh Ức một chuyến."

Cố Dĩ Tiện từ trong biểu tình nghiêm túc cùng giọng nói nặng nề của cô mà đại khái đã đoán ra được gì.

-----------

Dưới lòng đất trong nhà cũ của Đinh Ức đã đào lên được một bộ thi thể chỉ còn xương trắng, hiện tại đất ở hiện trường đã đào xong, hài cốt hoàn toàn bại lộ ra. Chiếc mũi của Yến Quy thật nhạy, cô vừa đi nhà thì nhạy bén ngửi ra được mùi vị hôi thối của thi thể, bộ hài cốt này tuy rằng đã thối rữa rất lâu, nhưng một chút khí vị cũng không tránh khỏi chiếc mũi của cô.

Khi các đồng nghiệp ở Đồn công an khu vực đào ra bộ hài cốt, Cố Dĩ Tiện liền ở ngay bên cạnh Yến Quy, cô quan sát Yến Quy, ngạc nhiên cùng cảm thán mà nói: "Cái này mà cô cũng có thể đoán ra được?"

Yến Quy nhàn nhạt nói: "Mũi của tôi vẫn còn sử dụng tốt."

Cố Dĩ Tiện: "Cái này không chỉ là sử dụng tốt...Mũi của tôi cũng sử dụng tốt này, nhưng thể loại này tôi tuyệt đối không ngửi ra được, cô quả thật là..."

Yến Quy liếc nàng một cái: "Quả thật cái gì?"

Cố Dĩ Tiện: "Cảnh khuyển đội lốt người..."

Yến Quy: "..." Cô ở trong lòng trợn trắng mắt, không muốn đáp lại nàng nữa.

-----------Hết chương 21----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro