Chương 49: Lồng chim (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mặt nóng như vậy, rất nực sao?"

********

Cảng Bắc Hải nằm ở khu vực phía Bắc thành phố Tân Hà, nơi này một vịnh uốn cong, xa hơn một chút về hướng Bắc là phạm vi quản lý của thành phố kế bên. Bởi vì vị trí ở đây xa xôi, cho nên đã không được khai phá trở thành khu du lịch cũng không phải là một cảng thương mại, mà bởi vì phong cảnh gần biển rất đẹp, lại an nhàn thoải mái, nơi này có một số căn chung cư và tiểu khu biệt thự nhìn ra biển.

Địa điểm phát hiện vụ án chính là biệt thự đối điện đường số 137 cảng Bắc Hải do nhóm người Diêu Viễn đang canh giữ, đê chắn lũ được xây dựng ở khu vực này.

"Chạng vạng lúc Diêu Viễn dẫn người đến đây thì biệt thự đã tối đèn, bọn họ vẫn luôn ngồi canh chừng ở gần đây, đang suy nghĩ chờ Bùi Hiền đến đây lấy thân phận là người có liên quan đến vụ án mà dẫn gã với Cục nói chuyện. Đợi cả đêm cũng chưa gặp được người, hơn 10 giờ người vẫn còn chưa đến, có một người anh em xuống xe đến chỗ đê chắn lũ hút thuốc để tỉnh ngủ, kết quả phát hiện thi thể của An Nguyệt." Nhậm Du Nhiên dẫn theo Yến Quy bước vào trung tâm hiện trường.

Trung tâm hiện trường liền ở trên đê chắn lũ, gió biển thổi tới lạnh đến lạ thường, hiện trường đã giăng dây cảnh giới, bốn phía đều mở đèn chiếu sáng khu vực xung quanh thi thể. Yến Quy xách theo vali vật chứng tiến vào hiện trường, Giang Vọng đang thu thập dấu vết vật chứng ở xung quanh thi thể. Lý Vân Tường đang chụp ảnh thi thể,thi thể của An Nguyệt trần truồng nằm ở trên đê chắn lũ.

Yến Quy đi qua, hỏi Lý Vân Tường: "Đã quan sát bên ngoài thi thể chưa?"

Lý Vân Tường dừng động tác trên tay lại, mở đèn pin chiếu vào thi thể, nói: "Đã xem qua, nạn nhân toàn thân trần trụi, cơ thể đã cứng. Bước đầu phán đoán nguyên nhân chết là ngạt thở cơ học, phần cổ của thi thể có dấu ngón tay rõ ràng, chắc hẳn là bóp chết."

Yến Quy ngồi xổm xuống xoay cổ của thi thể một chút, thấy rõ dấu vết ở trên đó, khen ngợi gật đầu: "Không tệ."

Lý Vân Tường đi theo học hỏi ở bên cạnh Yến Quy đã hơn ba tháng, mỗi lần đều được cô tán dương cùng khích lệ đều rất vui vẻ, đồng thời sinh ra sự tự tin nhiều hơn.

Yến Quy nương theo ánh đèn nhìn chỉnh thể bộ thi thể, ánh mắt của cô hơi lóe lên, tầm mặt dừng ở phần bụng của An Nguyệt.

Bụng hơi căng phồng lên, mang thai sao? Không đúng, lúc trước đã gặp qua hai vợ Cốc Ngọc Thụ, khi đó An Nguyệt không có dấu hiệu mang thai một chút nào, không có khả năng trong vòng một hai tuần ngắn ngủi mà bụng lại đột nhiên mang thai to đến như vậy.

Đó là....

Yến Quy không dùng tay chạm vào, mà là dùng đèn pin chiếu vào phần bụng nhô lên của An Nguyệt, tiến đến trước cẩn thận xem xét. Khoảng cách kéo gần, Yến Quy thấy trên bụng của An Nguyệt có dấu vết được khâu lại, lỗ tai rốt cuộc cũng bắt được âm thanh rất nhỏ hòa lẫn và tiếng sóng biển và gió biển.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Sắc mặt Yến Quy chợt biến, cô phản ứng nhanh chóng, duỗi tay tóm lấy Lý Vân Tường: "Đừng đụng vào!"

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lý Vân Tường đã vươn tay chạm vào phần bụng của thi thể An Nguyệt, trong cái tiếp xúc nháy mắt đó, tiếng đồng hô tí tách đột nhiên im bặt.

Yến Quy một phen túm chặt Lý Vân Tường quăng ra đằng sau, cũng không quên ngẩng đầu hét một tiếng về phía Giang Vọng:" Mau tránh xa ra!"

Tiếng hét của cô kinh động tới các cảnh sát hình sự ở xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về hướng này, dưới chân Yến Quy lảo đảo, mạnh mẽ mang Lý Vân Tường nhảy xa ra. Cùng lúc đó, "Bùm' một tiếng thật lớn, thi thể của An Nguyệt ở trước mắt chỉ trong một khoảnh khắc đã nổ tung, máu thịt bắt tung tóe, văng ra khắp mọi nơi.

Yến Quy cùng Lý Vân Tường là người ở gần thi thể nhất, trên người cùng trên mặt đều bị dính máu thịt, không biết có bị thương hay không, dù sao trên người đã đều là vết máu.

Yến Quy ngơ ngác mà nhìn về phương hướng đã nổ mạnh ở trước mặt, trên mặt trên người đều là máu thịt, xoang mũi còn ngửi thấy mùi tanh hôi từ máu thịt hỗn loạn xen lẫn mùi thuốc nổ, kích thích toàn bộ thân thể của cô đều như rơi xuống hầm băng. Hồi ức không thể chịu nổi cùng sự thống khổ đã trải qua chỉ trong chốc lát liền xông trở về, khiến mọi thứ trước mặt cô đều trở nên trắng bệch, tiếng nổ chấn động khiến màng nhĩ của cô sinh ra đau đớn, cơ hồ chống đỡ không nổi.

Cú nổ mạnh trong nháy mắt, Cố Dĩ Tiện đang ở bên ngoài dây cảnh giới, sau khi nàng nghe thấy tiếng của Yến Quy, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, phát lực chạy về phía cô, sau khi nhìn thấy thi thể của An Nguyệt nổ tung thì đồng tử co rụt lại, nỗi sợ hãi trong nháy mắt thổi tới.

Cố Dĩ Tiện không kịp làm bất cứ phản ứng gì, chạy nhanh như bay đến bên người Yến Quy, không cẩn thận vấp ngã, lảo đảo bổ nhào ôm lấy người của Yến Quy.

"Yến Quy!"

Cố Dĩ Tiện ôm chặt lấy cô, khẩn trương mà nhìn cô, trên mặt cùng trước ngực của Yến Quy đều là màu đỏ tươi của máu thịt, hai mắt cô vô thần mà trợn to, gắt gao nhìn thẳng vào phương hướng nổ mạnh, trên người còn có chút run rẩy, như là chìm vào bên trong nỗi sợ rất lớn. Cố Dĩ Tiện cảm giác được hô hấp của cô như là tạm dừng một lát, một hơi cứ treo lên, nửa ngày vẫn chưa thở ra.

Cố Dĩ Tiện bị dọa điên rồi, một phen nắm lấy cánh tay của Yến Quy, cúi đầu đem lỗ tai dán lên trên ngực của cô, sau khi cảm nhận được nhịp đập trái tim của cô, nhịn không được mà yên lòng. Có lẽ là trong nháy mắt vừa trải qua nỗi sợ hãi quá mãnh liệt, lúc thần kinh của Cố Dĩ Tiện hơi thả lỏng thì hốc mắt cũng trở nên cay cay, nước mắt liền không có dấu hiệu gì mà hội tụ lại, chất chứa ở trong hốc mắt.

Tay nàng sờ lên trên mặt Yến Quy, có lẽ là cảm nhận được sự tiếp xúc của nàng, thần kinh căng cứng trở nên thả lỏng ra, cuối cùng thở nhẹ ra một hơi, sau đó thở dốc từng hơi từng hơi một, kịch liệt mà ho khan, còn có nôn khan.

Cố Dĩ Tiện thấy cô sơ hãi như vậy, ôm lấy cô không ngừng hỏi: "Làm sao vậy? Chị bị thương sao? Có phải không khỏe hay không?"

Yến Quy là pháp y, ngày thường tiếp xúc với thi thể phân hủy cũng đều không chau mày, hiện tại bị máu thịt vỡ nát kích thích tới nôn khan, phản ứng đầu tiên của Cố Dĩ Tiện chính là cô có phải có chỗ nào không khỏe hay không, có bị thương hay không.

Vụ nổ đã đánh mạnh vào tinh thần của Yến Quy, thân thể có bị thương hay không đều là thứ yếu. Sau vụ 109, vụ nổ và hỏa hoạn trở thanh bóng ma tâm lý đối với Yến Quy, ngày thường khi cô ngửi thấy mùi thịt nướng đều phải chuẩn bị tâm lý phản ứng trước một chút, phản ứng căng thẳng không thể quá mạnh.

Cảm giác được cô vẫn run rẩy như cũ, Cố Dĩ Tiện đau lòng muốn chết, hai đôi mắt đều đỏ bừng, đem cô ôm vào trong lòng, trấn an từng bước một.

"Không sao không sao."

Bên này hai người đang ôm nhau, bên kia Lý Vân Tường cùng Giang Vọng cũng đã chịu chấn động bởi vụ nổ, Nhậm Du Nhiên gọi xe cấp cứu trước, sắp xếp đưa ba vị nhân viên Đội điều tra Kỹ thuật đến bệnh viện kiểm tra trước một lượt.

Yến Quy đắm chìm trong nỗi sợ hãi, cô chui vào trong lòng của Cố Dĩ Tiện, cảm giác bản thân đều không nghe thấy người khác nói chuyện, lỗ tai đều là tiếng ong ong ong, chỉ có Cố Dĩ Tiện nói chuyện với cô, cô mới có thể phản ứng lại.

Nhậm Du Nhiên chồm tới lo lắng hỏi: "Yến pháp y thế nào rồi?"

Cố Dĩ Tiện giương mắt nhìn cô, lắc đầu ý bảo cô đừng lo lắng.

Chỉ một cái liếc mắt này, hai mắt đỏ bừng của Cố Dĩ Tiện cũng kích thích tới Nhậm Du Nhiên, tình cảnh này giống như quay ngược thời gian trở về thời điểm hai năm trước, Nhậm Du Nhiên tựa như khi nhìn thấy Cố Dĩ Tiện khi nhận được tin Sở Ngôn đã chết sau vụ nổ bom ở Long Island, sự tuyệt vọng dẫn đến tan vỡ.

Nhậm Du Nhiên sững sờ đứng yên một chỗ không nói nên lời, cô cưỡng chế bản thân dời sự chú ý đi, chỉ nói với Cố Dĩ Tiện: "Xe cấp cứu sắp đến rồi, đợi lát nữa cậu..."

"Tớ đi bệnh viện với chị ấy!"

Nhậm Du Nhiên trầm mặc mà nhìn nàng, muốn nói gì đó lại không thể nói nên lời được, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Bởi vì thình lình xảy ra vụ nổ lớn, hiện trường biến thành một mảnh hỗn loạn, ba vị nhân viên kỹ thuật được yêu cầu đưa đến bệnh viện kiểm tra trước, chỉ có một số người thuộc chuyên môn khác ở lại giải quyết cho xong hậu quả, cũng may hiện trường còn có hai đồng nghiệp bên Pháp chứng khác.

Cố Dĩ Tiện đi theo Yến Quy đến bệnh viện, Yến Quy vẫn luôn ngây người, thẳng đến khi lên xe cấp cứu, thời điểm y tá đi theo xe kiểm tra huyết áp và vết thương bên ngoài, cô mới dần dần tìm lại thần trí.

"Trên cánh tay có vết thương, không nghiêm trọng, chỉ bị vụ nổ ảnh hưởng tới." Y tá xử lý đơn giản vết thương cho Yến Quy một chút.

Cố Dĩ Tiện khẩn trương hỏi: "Không tổn thương đến gân cốt chứ?"

Y tá lắc đầu nói: "Không có, chỉ là bị thương ngoài da, chính là bị mảnh đá vụn quẹt trúng, chờ chút nữa đến bệnh viện khâu lại là được rồi."

Cố Dĩ Tiện cuối cùng thoải mái nhẹ nhõm, cánh tay của nàng trước sau ôm lấy Yến Quy cũng chưa từng buông, tựa như đang che chở một thứ bảo bối nào đó.

Yến Quy nghe được lời của y tá nói, cúi đầu nhìn xem vết thương ở trên cánh tay của mình, hơi chau mày. Sau vụ nổ 109, bắp tay của cô để lại chi chít vết sẹo, lần này cẳng tay cũng không thể may mắn thoát khỏi sao?

Đến bệnh viên chính là làm xét nghiệm từng bước, khâu vết thương, còn chích ngừa uốn ván, Cố Dĩ Tiện bận trước bận sau lấy giấy xét nghiệm nộp tiền viện phí, thời gian còn lại thì vẫn luôn ở bên cạnh của Yến Quy.

Lúc khâu vết thương Yến Quy đem mặt vùi vào cổ của Cố Dĩ Tiện, cô không yếu đuối như vậy, nhưng lần này chỉ muốn yếu đuối một lần mà thôi, vụ nổ lần này làm cô nhớ lại quá nhiều chuyện không tốt, cô hiện tại chỉ muốn ở trong lòng của Cố Dĩ Tiện mà bình tâm trở lại.

Cố Dĩ Tiện giống như đang dỗ dành bảo bảo, một tay ôm cô, một tay vỗ về từng cái lên sau lưng cô, trong miệng còn lặp đi lặp lại: "Không sao không sao, không đau chút nào hết."

Yến Quy nghe được nhịn không được mà khóe môi cong lên, thật là giống như dỗ em bé vậy.

Đợi bệnh viện xử lý vết thương xong, tầm mắt của Yến Quy nhìn miệng vết thương đã được xử lý của Lý Vân Tường, vết thương của Lý Vân Tường cũng gần giống như cô, cũng không có nghiêm trọng. Giang Vọng thì nhẹ hơn nhiều, vết thương ngoài da cũng không có.

Từ bệnh viện ra tới thì trời cũng đã sắp sáng, một đêm này thật sự là giày vò, lúc nửa đêm Nhậm Du Nhiên gửi tin nhắn đến, cho Yến Quy các cô một ngày nghỉ, để các cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện liên quan đến vụ án có thể để ngày mai tiếp tục làm.

Quần áo ở trên người đều quá bẩn, Yến Quy muốn về đến nhà tắm rửa thay quần áo ngay, vì thế Cố Dĩ Tiện đưa cô về nhà. Xe đậu ở tầng hầm gara, Yến Quy cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thấy thần sắc của nàng có chút do dự, dáng vẻ muốn nói gì đó lại không nói nên lời.

"Cùng tôi đi lên nhé?"

Cố Dĩ Tiện gật đầu mãnh liệt: "Được a!"

Hai người lấy thuốc từ bệnh viện kê đơn cầm lên, sau khi vào cửa, Yến Quy đưa cho Cố Dĩ Tiện một đôi dép lê mới.

Yến Quy có thói quen ở sạch, trong nhà dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ, sau khi Cố Dĩ Tiện tiến vào thậm chí còn sinh ra cảm giác nếu làm rối tung chỗ này chính là tội không thể dung tha, khiến cho nàng cũng không biết đứng ngồi sao cho đúng.

Yến Quy cầm màng bọc thực phẩm lại đây, đưa cho Cố Dĩ Tiện nói: "Giúp tôi bọc cánh tay lại một chút, tôi phải tắm rửa một lát."

Cố Dĩ Tiện nhìn màng bọc ở trong tay cô, lại nhìn cô, có chút không đồng ý: "Như vậy chưa chắc an toàn, bác sĩ nói chị không thể đụng nước."

Đạo lý này Yến Quy đương nhiên biết, nhưng cô không chịu được bản thân dơ như vậy, quần áo ở trên người đều là máu, cô nghĩ tới liền cảm thấy cả người khó chịu, việc tắm rửa này nhất định phải làm.

"Không sao đâu, bọc dày một chút."

Như vậy thật sự không thể bảo đảm được gì cả, Cố Dĩ Tiện mím môi, cắn răng nói: "Hay là, em giúp chị tắm?"

Yến Quy sửng sốt.

Cố Dĩ Tiện vội vàng giải thích: "Nói trước nha, em không phải nhân lúc cháy nhà mà hôi của đâu, chỉ là chị cần phải tắm lại không thể đụng nước, vẫn là nên để em giúp chị một chút, như thế thì thuận tiện nhất rồi!"

Yến Quy không nói chuyện, chỉ yên lặng mà nhìn nàng.

Sự trầm mặc giữa hai người dần kéo dài, lên men trở thành sự ái muội, mặt của Cố Dĩ Tiện đều đỏ ửng lên hết, nói: "Em cùng chị đi vào, em nhắm mắt lại không nhìn chị vậy cũng không được sao? Khi nào chị cần đụng tay thì nói với em, em giúp chị tắm rửa sạch hơn một chút..." Giọng của cô càng nói càng nhỏ, nhiệt độ ở trên mặt giống như đang nấu nước sôi vậy.

Yến Quy nhịn không được mà bật cười, giơ tay sờ lên mặt nàng, Cố Dĩ Tiện ngơ ngác mà nhìn cô.

"Mặt nóng như vậy, rất nực sao?"

Cố Dĩ Tiện dại ra vài giây, sau khi phản ứng lại thì nắm lấy bàn tay đang đặt ở gò má của mình, dùng gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay đó, nói: "Cho nên chị để cho em giúp chị tắm rửa sao?"

Yến Quy cười, nắm ngược lại tay của nàng, nói: "Vậy làm phiền em."

------------Hết chương 49---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro