Chương 59: Lồng chim (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị thức chờ em."

************

Chờ đến khi trong viện không có ai, Cố Dĩ Tiện ngồi vào trước bàn, bèn miêu tả hình dáng của người đàn ông khi nãy cho Yến Quy nghe. Yến Quy gắp cho nàng một đũa thức ăn, nói: "Khá kỳ lạ. Vợ chồng thôn trưởng tỏ ý ở trong nhà của bọn họ còn có con dâu, vừa rồi con trai thôn trưởng hẳn là đưa đồ ăn cho vợ anh ta, nhưng hiển nhiên vợ anh ta và anh ta chia phòng ở, vậy thì không thích hợp."

Cố Dĩ Tiện ngẫm nghĩ, nói: "Cơm nước xong em tìm một cơ hội đi ra ngoài, mặc kệ có vấn đề gì hay không, phải đợi đến lúc tiếp xúc mới có thể đưa ra kết luận được, buổi tối cứ ngây ngốc ở trong phòng thế này, cái gì cũng đừng mơ mà tra ra được."

Yến Quy ừ một tiếng, không nói gì thêm, hai người dùng tốc độ nhanh nhất để ăn xong bữa cơm chiều.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Dĩ Tiện ở cửa nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở bên ngoài, thấy nhà thôn trưởng bắt đầu thu dọn chén đũa, nàng cũng dọn dẹp chén đũa xong bưng trên tay đi ra bên ngoài.

Phòng bếp nhà thôn trưởng ở bên cạnh nhà con trai thôn trưởng, Cố Dĩ Tiện lại làm bộ như không biết, bưng chén đũa rũ mắt đi về phía sau viện. Nàng cắm đầu xông tới sau viện, bắt gặp con trai của thôn trưởng từ trong gian phòng ở sau viện đi ra, trên tay còn cầm theo chén đũa đã dùng qua, hai người nhìn thấy đối phương, đều giật mình.

Người đàn ông trẻ tuổi hiển nhiên không phản ứng kịp, hét to: "Sao cô đến chỗ này?!"

Biểu tình trên mặt của Cố Dĩ Tiện có chút mê mang, ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi cầm chén đũa đưa tới phòng bếp..."

Hai vợ chồng thôn trưởng vốn dĩ đang ở phòng bếp nghe được động tĩnh, lập tức chạy ra, hai người họ thấy nàng, đều có dáng vẻ vô cùng kinh sợ.

"Cô....Sao cô lại ra đây?!" Lữ Ngọc vội la lên: "Không phải, không phải nói các cô không có việc gì thì đừng có ra đây đi loạn rồi sao?!"

Cố Dĩ Tiện biểu tình có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Con, chỉ là cầm chén đũa đưa đến đây. Chúng con ở nhờ nhà của ngài rồi, còn ăn ké bữa cơm, rất ngại, lại nghĩ cũng không thể cái gì cũng không làm, chí ít phải giúp đỡ làm chút chuyện."

Bọn họ nói chuyện thanh âm không nhỏ, người ở trong gian phòng sau viện khẳng định nghe được. Thính lực của Cố Dĩ Tiện rất tốt, lập tức nghe được từ trong phòng truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, giống như tiếng xích sắt cọ xát tạo thành, còn có giọng cô gái đang nói gì đó, không nghe rõ.

Chính lúc đó, con trai thôn trưởng xoay người trở lại phòng đem cửa phòng đóng lại, cô gái ở trong phòng thấp giọng kêu lên hai tiếng, vẫn là nghe không rõ, nhưng rất nhanh liền không có động tĩnh.

Cố Dĩ Tiện nhìn qua giống như bị dọa vậy, nàng nhìn sắc mặt khó coi của thôn trưởng Triệu Toàn cùng Lữ Ngọc, vội vàng nói: "Xin lỗi, con không biết phòng bếp ở đâu...Chú thím, có phải đã gây phiền phức cho mọi người rồi không?"

Sắc mặt của Triệu Toàn vô cùng không tốt, ông ta đoạt lấy chén đũa ở trong tay của Cố Dĩ Tiện, đuổi nàng về: "Không có! Cô không cần giúp gì cả! Các cô hôm nay ở lại thì ở, sáng mai lập tức đi đi!"

"Vậy....mới vừa rồi là..."

Sắc mặt của Triệu Toàn càng thêm âm trầm, nói: "Con dâu nhà tôi, nó...đầu óc không ổn, thường xuyên gây chuyện!"

Không cho Cố Dĩ Tiện thời gian hỏi thêm, Lữ Ngọc đã giơ tay đẩy nàng trở về phòng: "Các cô cái gì cũng không cần làm! Con dâu nhà chúng tôi tinh thần có vấn đề, các cô tùy ý ra ngoài e là dọa đến nó rồi, cũng sẽ dọa đến các cô! Cho nên, buổi tối cũng đừng có ra nữa!"

Cố Dĩ Tiện một lần nữa trở về phòng, Lữ Ngọc đem cửa phòng của các nàng đóng lại, sau đó nhanh chân rời đi.

Yến Quy đi tới, ánh mắt dò hỏi Cố Dĩ Tiện làm sao vậy.

Cố Dĩ Tiện nhỏ giọng đem mọi chuyện xảy ra nói ra: "Có vấn đề, gian phòng bị đóng chặt ở sau viện thật sự chỉ để nhốt cô 'con dâu' có bệnh tâm thần thôi sao?"

Cố Dĩ Tiện nhíu mày cân nhắc một lát, nói: "Em muốn tối nay đến sau viện quan sát."

Yến Quy nhìn nàng, không ngăn cản, chỉ nói: "Cẩn thận."

Nếu như đã quyết định ban đêm phải đi đến sau viện, hiện tại hai nàng liền dứt khoát rửa mặt lên trên giường nghỉ ngơi. Gian nhà này có nước ấm, thông đến phòng tắm, xem như là thuận tiện. Dù sao cũng ở nhờ chỗ này, cũng không thể cưỡng cầu, ngay cả Yến Quy có có bệnh sạch sẽ cũng chưa nói gì, sau khi rửa mặt đơn giản xong xuôi thì lên trên giường, vẫn mặc quần áo mà ngủ.

Hai người chỉ hôn nhẹ hai cái, liền ôm nhau nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Các nàng đã sớm tắt đèn ngủ, cũng vì để thôn trường tạm thời gạt bỏ sự chú ý đến gian nhà này. Cố Dĩ Tiện dựa vào lòng của Yến Quy, nàng nhìn qua giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng kỳ thật trước sau vẫn luôn duy trì cảnh giác, một chút thanh âm nho nhỏ ở bên ngoài cũng trốn không thoát lỗ tai của nàng.

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, thanh âm ở bên ngoài càng ngày càng nhỏ đi, sau đó liền đến ban đêm, toàn bộ thôn đều rất yên tĩnh. Lúc Cố Dĩ Tiện mở mắt nhìn điện thoại, hiện tại là 0 giờ, nàng rời khỏi lòng ngực của Yến Quy, xoay người nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt còn có chút sáng, vẫn còn quá sớm.

Đang lúc ngây người, người ở bên cạnh duỗi tay ra, Yến Quy một lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng.

Phần trán tựa vào cằm của Yến Quy, Cố Dĩ Tiện nhỏ giọng hỏi: "Chị thức sao?"

Cằm của Yến Quy cọ cọ vào nàng, cũng nhỏ giọng hỏi lại: "Mấy giờ rồi em?"

Cố Dĩ Tiện: "0 giờ."

"Còn sớm quá, ôm thêm lát nữa đi."

Tâm của Cố Dĩ Tiện cũng phải chiều theo, duỗi tay ôm lấy cô, lại hướng vào lòng của cô mà dụi vào. Chắc là còn rất buồn ngủ, Yến Quy rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Cố Dĩ Tiện lần này lại vẫn bảo trì tỉnh táo, không ngủ tiếp.

Lại qua thêm 1 tiếng đồng hồ, ánh trăng đã dần ẩn vào bên trong tầng mây, ánh sáng bên ngoài rất nhạt, qua nửa đêm quả thật là thời gian buồn ngủ nhất, Cố Dĩ Tiện lại lần nữa rời khỏi lòng ngực của Yến Quy. Động tác của nàng rất nhẹ, nhưng sự trống rỗng ở trong lòng ngực khiến Yến Quy lập tức tỉnh dậy, còn hơi buồn ngủ mà nhìn nàng.

Cố Dĩ Tiện xoa xoa mặt của cô, nói: "Em phải tranh thủ đến sau viện, chị ở trong phòng đợi em nha."

Nhớ rõ chuyện này, Yến Quy dụi dụi mắt, cũng ngồi dậy, đem áo khoác khoác lên trên người, nói: "Chị thức chờ em."

Cố Dĩ Tiện ngẫm nghĩ, rồi đồng ý. Đây là nhà của người khác, nếu như bản thân không ở đây, đương nhiên là không yên tâm để một mình Yến Quy ngủ say ở trong phòng.

Động tác của Cố Dĩ Tiện nhanh nhẹn mặc áo ngoài lên, nàng giấu súng ở bên trong sườn áo khoác, trong giày thì nhét vào dao găm nhỏ, lấy thun buộc tóc quấn mái tóc dài lên, sau khi chuẩn bị xong thì rất cẩn thận đẩy cửa phòng ra, tay chân lanh lẹ lách mình ra ngoài. Thân thủ nàng mạnh mẽ, động tác nhanh như tia chớp, quần áo màu đen trên thân rất nhanh chìm vào trong bóng đêm.

Nhà của Triệu gia không lớn, trước viện sau viện cũng không có bao nhiêu chỗ, Cố Dĩ Tiện giống như mèo nhảy lên cửa sổ của gian nhà chính, nàng dán ở bên cửa sổ nghe xong, tĩnh tâm phân biệt hai tiếng hít thở đều đặn, biết thôn trưởng và vợ đều đã ngủ say. Nàng lại cong thân mình đi về phía đối diện, sau khi ở bên ngoài cửa sổ phòng của con trai thôn trưởng thám thính, đồng dạng xác nhận anh ta cũng đã chìm vào ngủ say.

Cố Dĩ Tiện chân dùng sức, chạy vài bước đến sau viện, phần lưng dán vào trên tường yên lặng một lát, xác định sau khi không có bất kỳ âm thanh nào khác, mới nhẹ nhàng hướng về gian phòng ở sau viện.

Sau viện nhỏ hơn so với trước viện, hai ba bước đi liền tới cửa phòng, Cố Dĩ Tiện cúi đầu nhìn thử, ánh mắt nhất thời nheo lại.

Gian phòng này đã bị khóa lại, gia đình thôn trưởng khóa người gọi là 'con dâu' này lại. Nàng nhìn chằm chằm vào ổ khóa do dự chốc lát, trong đầu đồng thời xuất hiện mấy ý niệm. Ví dụ như lén cạy mở ổ khóa này ra, đi vào trong trực tiếp hỏi người 'con dâu' rốt cuộc là có chuyện gì?. Lại ví dụ như gõ cửa sổ, cách cửa sổ hỏi. Nhưng cuối cùng đều bị nàng loại bỏ, cách làm này đều có khả năng khiến hai vợ chồng thôn trưởng ở nhà chính sẽ nghe thấy được.

Cố Dĩ Tiện đi vòng vòng quanh gian nhà nhỏ một lượt, nàng đứng lại ở cửa sổ ở phía sau gian nhà, rũ mắt suy tư phải nên làm sao bây giờ. Đúng lúc này, tầm mắt của nàng lơ đãng rơi xuống một vị trí góc nhỏ ở trên cửa sổ, cửa sổ này hằng năm không có ai lau dọn, đã tích một lớp bụi rất dày. Cố Dĩ Tiện lấy điện thoại mở đèn pin lên, chiếu lên góc cửa sổ, thấy rõ trên lớp bụi đó có viết xuống chữ cái tiếng Anh: S

Ánh mắt của Cố Dĩ Tiện chợt lóe lên, dùng đèn pin hướng vào trong phòng quơ quơ, nàng không biết người ở bên trong có nhận ra được ánh sáng này không, chỉ có thể thử xem. Nhưng đợi rất lâu, cũng không có bất luận thứ gì đáp lại.

Cố Dĩ Tiện ngẫm nghĩ, để đèn pin chiếu vào cánh cửa sổ bên cạnh kia, quả nhiên để nàng phát hiện ở trên góc được viết thêm một chữ cái: O

Tới bước này rồi, cũng không cần phải đi tìm chữ cái thứ ba nữa, Cố Dĩ Tiện đã hiểu rõ được người con gái ở trong phòng muốn truyền đạt thông tìn gì —— SOS

Cô ấy đang cầu cứu.

Cố Dĩ Tiện đem ba chữ cái đều tìm ra được, dùng điện thoại chụp riêng từng chữ cái xuống, sau đó tay chân lanh lẹ trở về phòng của mình. Động tác của nàng vừa nhanh vừa nhẹ, ở trong bóng đêm chỉ giống như một con mèo bắt mồi, hai ba bước lách mình vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Yến Quy ngồi xếp bằng ở trên giường xem điện thoại, thấy nàng tiến vào, bỏ điện thoại xuống, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Cố Dĩ Tiện thành thạo mà cởi áo ngoài ra, một lần nữa nằm trở về trên giường, Yến Quy cũng nằm xuống với nàng. Đưa ảnh được chụp cho Yến Quy xem, Cố Dĩ Tiện nhỏ giọng nói: "Chị cảm thấy người ở trong gian phòng khóa lại kia là ai đây?"

Yến Quy nhìn bức ảnh, nói: "Chắc là vừa mới viết lên cửa sổ chưa được bao lâu, cô ấy hẳn là vào lúc cơm chiều nghe được em và gia đình thôn trưởng nói chuyện với nhau, nên mới nghĩ ra biện pháp này. Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nghĩ ra được phương pháp cầu cứu thế này, cô ấy tuyệt đối không phải là kẻ điên như lời thôn trưởng, cô ấy có năng lực hành vi, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không thấp."

Cố Dĩ Tiện có chút cảm thán: "Nếu đêm nay em không đi phía sau gian phòng, cô ấy có nghĩ ra biện pháp này cũng vô dụng."

"Chỉ là đánh cược một lần, có cơ hội tìm một đường sống cũng phải thử xem." Yến Quy đưa điện thoại lại cho Cố Dĩ Tiện, nói: "Chúng ta có thể đánh bậy đánh bạ lại phát hiện một vụ án mới."

Cố Dĩ Tiện: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Yến Quy trầm tư, nói: "Cô ấy tạm thời sẽ không có nguy hiểm, chúng ta còn chưa có đủ chứng cứ, hơn nữa chị tương đối chú ý đến chiếc xe Minibus kia và thôn này có liên quan gì đến nhau hay không. Thôn làng ở trên Vân Vụ Sơn này, dựa theo lẽ thường mà nói, chiếc xe Minibus kia sau khi vào núi mục đích chắc hẳn là chỉ đi đến chỗ này mới đúng, nhưng mà con đường mà chúng ta đi lên thôn thì xe không thể đi lên được, cho nên chiếc xe kia rốt cuộc đi đâu rồi? Lại dùng để làm gì? Có liên quan gì đến hung thủ giết An Nguyệt? Mấy vấn đề này vẫn còn chưa có đáp án."

Cố Dĩ Tiện nói: "Cho nên việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm chiếc Minibus kia..."

Yến Quy: "Tóm lại sáng ngày mai trời vừa sáng chúng ta phải đi rồi, không cần biểu hiện ra gì khác thường, chị cảm thấy cả cái thôn này có thể đều có vấn đề."

Hai người không nói gì thêm nữa, hiện tại cách trời sáng còn mấy tiếng, hai nàng lại ôm nhau đi vào trong giấc ngủ lần nữa. Thôn làng trên núi có thiên nhiên làm đồng hồ báo thức, tiếng gà trống gáy đã đánh thức hai người dậy, bởi vì nhớ đây là chỗ nào, tính khí khi thức dậy của Yến Quy cũng bớt lại một chút, cũng được xem là thoải mái thức dậy theo Cố Dĩ Tiện.

Hai nàng rửa mặt qua loa xong, sau khi trời hừng sáng liền ra cửa, Lữ Ngọc cũng đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Lữ Ngọc không có giả mù sa mưa giữ hai người các nàng lại, chỉ ước gì hai người họ nhanh chân rời đi, chỉ làm cho các nàng hai cái bánh bao để đi đường lót bụng.

Yến Quy nhận lấy bánh bao, rất nghiêm túc mà nói lời cảm ơn với Lữ Ngọc, sau đó cùng Cố Dĩ Tiện rời đi cũng không quay đầu nhìn lại. Lữ Ngọc đứng ở cửa trông theo bóng dáng của các cô rời đi, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Người trong thôn thường rời giường sớm, các nàng ở trên đường gặp được mấy hộ gia đình khác, nhìn thấy hai người các nàng từ trong nhà thôn trưởng đi ra, đều lộ ra vẻ mặt cảnh giác mà đánh giá các nàng. Hai người mặt không đổi sắc gặp ai cũng gật đầu chào hỏi, thẳng đến con đường nhỏ trong núi hôm qua, theo lối cũ mà đi xuống dưới chân núi.

----------Hết chương 59-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro