Chương 66: Mất không chế (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bởi vì chị ở nhà là một kẻ hư hỏng không đứng đắn! So với ngày thường như hai người khác nhau vậy!"

**********

Cố Dĩ Tiện đẩy đẩy Yến Quy ra, nhỏ giọng nói: "Chị đi tắm trước đi."

Yến Quy nhìn nàng, bất động, nhưng ánh mắt của cô quá trắng trợn, là lời mời không tiếng động.

Biết cô muốn tắm uyên ương, Cố Dĩ Tiện cũng không phải không muốn, cũng không phải là xấu hổ. Chỉ là nhớ đến hôm nay nếu như đi theo cô, có thể muốn lại thêm muốn...Vừa nãy nàng còn ở trên sofa làm bản thân...! Nếu như ngay bây giờ đi vào phòng tắm nữa thì...

Cố Dĩ Tiện chân mềm nhũn.

Yến Quy nheo mắt, nhìn thấu tâm tư của nàng, nói: "Chỉ tắm rửa đơn thuần thôi."

Cố Dĩ Tiện: "..." Em tin được chắc...

Thấy nàng cho cô một loại ánh mắt hàm chứa 'Chị cảm thấy em nên tin chị sao", Yến Quy dụi dụi vào sườn mặt của nàng, nói: "Thật mà. Chỉ tắm thôi, tắm xong chúng ta đi ngủ, rất mệt rồi."

Nghe cô nói mệt, Cố Dĩ Tiện eo đau chân mỏi đẩy cô ra một cái: "Em còn chưa nói mệt đâu đấy!"

Yến Quy bật cười; "Em chưa từng nghe qua một câu nói sao? Không sợ cày hư ruộng, chỉ sợ trâu mệt chết."

Cố Dĩ Tiện: "..."Tại sao Yến Quy ở bên ngoài và khi ở nhà lại có sự tương phản lớn như vậy chứ? Chị ấy làm sao lại mang theo vẻ mặt đứng đắn đó mà nói ra được những lời này?

"Yến pháp y."

Nàng đột nhiên kêu mình như thế, Yến Quy nghiêng đầu: "Hử?"

Cố Dĩ Tiện nói: "Em bây giờ lập tức chụp cho chị một bức ảnh sau đó đăng lên group, đảm bảo người trong Đội không một ai có thể nhận ra chị."

Yến Quy hỏi: "Tại sao?"

Cố Dĩ Tiện liếc xéo cô một cái, duỗi tay nhéo lấy cái mũi của cô, nói: "Bởi vì chị ở nhà là một kẻ hư hỏng không đứng đắn! So với ngày thường như hai người khác nhau vậy!"

Yến Quy cười nói: "Ha ha ha ha. Chị chỉ không đứng đắn với em mà thôi."

Lời nói tiêu chuẩn kép như vậy cô nói qua không chỉ một lần, nhưng mỗi một lần Cố Dĩ Tiện nghe được đều rất xúc động, ở nhà và ở trước mặt người ngoài tương phản giống như mặt trống đánh xuôi, kèn thổi ngược như vậy, đối với Cố Dĩ Tiện mà nói là một sự mê hoặc trí mạng.

Cuối cùng hai người vẫn là cùng nhau đi tắm rửa, Yến Quy nói tắm rửa đơn thuần thật sự chỉ tắm rửa đơn thuần, tuy rằng hai người đều có chút nhiệt huyết dâng cao, đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung. Hai người đứng ở dưới vòi sen tắm, động tác nhẹ nhàng mà đem sữa tắm thoa lên người đối phương, dưới vòi sen đã làm trôi đi bọt biển ở trên người các nàng.

Lúc tắm rửa quả thật đều nghiêm túc, nhưng chờ đến khi sấy tóc xong rồi thu dọn đồ đạc sau đó lên trên giường thì lại khác, Cố Dĩ Tiện bắt đầu không an phận, nàng cử động chân mình, câu lấy eo của Yến Quy. Yến Quy đối với nàng đã sớm hình thành thói quen ở tứ chi, vô cùng quen thuộc mà đem người nọ đè lại xuống giường, cúi đầu hôn xuống.

Thời gian không dài, Cố Dĩ Tiện buông bàn tay đang đan nhau ra, nằm ở trên giường bình phục lại hô hấp, Yến Quy trở lại phòng tắm súc miệng, lúc trở về bị cơn buồn ngủ đuổi tới, ôm lấy Cố Dĩ Tiện giây lát thì liền ngủ ngay.

Cố Dĩ Tiện cạn lời mà nhìn cô, nhịn không được mà cười ra tiếng, ngón tay chọt nhẹ vào chóp mũi của cô, nhỏ giọng lên án: "Chỉ có đầu trâu như chị mới có thể mệt chết thôi!"

Trái ngược lại là nàng thật không có buồn ngủ như vậy, nàng xoay người cầm lấy điện thoại qua, muốn cài báo thức ngày mai đi tập thể dục buổi sáng, kết quả nhận được tin nhắn của Nhậm Du Nhiên.

[Chi Tình nói ngày mai có thể cùng hẹn nhau đi ăn cơm chiều được không, đến quán ăn khuya ăn hải sản?]

Là gửi một tiếng trước, Cố Dĩ Tiện trả lời cô: [Được.]

Không ngờ tới Nhậm Du Nhiên vẫn còn thức: [Ái chà, mấy giờ rồi còn chưa ngủ à?]

Cố Dĩ Tiện: [Ai cũng vậy thôi.]

Nhậm Du Nhiên trong lòng hiểu rõ, đã gửi một icon biểu cảm thẹn thùng, một lát sau lại hỏi: [Yến pháp y đâu?]

Cố Dĩ Tiện: [Mới ngủ.]

Nhậm Du Nhiên cười ha hả: [Em gái được nha! Giơ ngón cái.jpg]

Cố Dĩ Tiện nhìn chằm chằm từ 'Được nha' nửa ngày trời, tâm tình phức tạp.

Nhậm Du Nhiên: [Tớ sắp ngủ đây, Chi Tình đã sớm ngủ rồi.]

Cố Dĩ Tiện dở khóc dở cười, dựa theo ý tứ này, Nhậm Du Nhiên bên kia vừa lúc ngược lại với bên mình, hơn nữa, đầu trâu Nhậm Du Nhiên này vẫn sinh long hoạt hổ như cũ. Kỳ thật sức khỏe của Yến Quy không ổn, nhưng thẳng về mặt kỹ thuật mạnh, một đôi tay linh hoạt đến không chịu nổi, Cố Dĩ Tiện mỗi lần đều bị cô làm đến mức muốn bỏ chạy.

Cố Dĩ Tiện hiện tại rối rắm, đơn thuần là bản thân đã hình thành thói quen nằm bất động rồi, nhưng chuyện này mà đi nói cùng với Nhậm Du Nhiên, tám phần cô ấy sẽ cười nhạo mình đến nứt tường!

Hai vị bạn thân nói lời chúc ngủ ngon với nhau xong, Cố Dĩ Tiện khóa màn hình điện thoại lại đặt ở bên cạnh, duỗi tay tắt đèn, ôm lấy Yến Quy nhắm mắt lại chìm vào trong mộng đẹp.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, ban ngày không có việc gì làm, khoảng thời gian trước quá mức mệt nhọc, Cố Dĩ Tiện hiếm khi dính ở trên giường. Thành phố ven biển nhìn mưa, hôm nay lại mưa rơi tí tách xuống, hai người thức dậy hơi muộn, cũng không vội rời giường ăn sáng, nghe tiếng mưa rơi từng đợt từng đợt một, rất có cảm giác.

Lúc sau Yến Quy thức đậy mở cửa sổ ra, không kéo rèm ra, ngăn cản một ít gió thổi vào, thay đổi không khí trong gian phòng. Trong phòng trở nên mát mẻ một chút, sự lười biếng cũng từ từ tản đi, Hai người không vội thức dậy, nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, sau đó ôm hôn nhau. Yến Quy dựa vào đầu giường, Cố Dĩ Tiện dựa vào trên người của cô, một tay nắm lấy cằm của cô mà hôn cô.

Cố Dĩ Tiện phát hiện Yến Quy ở mọi phương diện đều dung túng cho mình, tùy ý để mình muốn làm gì cô thì làm.

"Tối nay cùng Du Du hai người họ đi ăn cơm, quán ăn khuya hải sản." Cố Dĩ Tiện kề sát vào khóe môi của Yến Quy, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói.

Yến Quy hôn nàng một cái, nói: "Được."

Cố Dĩ Tiện giơ tay ôm cổ cô, toàn bộ thân người đều dựa vào lòng ngực của cô, hỏi: "GIữa trưa muốn ăn gì nào?"

Yến Quy vuốt ve chiếc cổ trắng mịn của nàng, nói: "Ăn đơn giản một chút, em chọn đi."

Cố Dĩ Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Lần trước chị làm mì sốt dầu hành ăn rất ngon."

Yến Quy hôn hôn lên thái dương của nàng, nói: "Được, vậy là mì sốt dầu hành."

Hai người lại ôm ôm ấp ấp nửa ngày, tới 10 giờ rưỡi mới chịu rời giường. Yến Quy đi rửa mặt trước, sau đó đeo tạp đề tiến vào phòng bếp. Cố Dĩ Tiện rời giường sau đem ga trải giường đổi đi, sau đó quăng vào máy giặt, mới đi tới phòng bếp làm trợ thủ cho Yến Quy.

Làm mì sốt dầu hành kỳ thật rất đơn giản, có hành có dầu có mì là được, bất quá Yến Quy làm mì đều là tự mình cán bộ làm thủ công, sẽ có nhiều bước phiền phức hơn nhiều so với mua vắt mì mua ở bên ngoài.

Trước nhào bột sau đó thì cán bột, động tác của cô rất nhanh nhưng cũng cần hơn nửa tiếng, Cố Dĩ Tiện ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt nghiêm túc.

Yến Quy nhìn nàng, cười hỏi: "Muốn học sao?"

Cố Dĩ Tiện gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Sau này cũng có thể làm cho chị ăn."

Đôi mắt của Yến Quy cong lên mà nhìn nàng, đột nhiên chồm tới gần mà hôn lên môi nàng một cái.

Cố Dĩ Tiện ngây người một chốc.

"Khen thưởng em." Yến Quy quay đầu tiếp tục cán sợi mì.

Cố Dĩ Tiện sờ sờ chỗ môi vừa mới bị hôn qua, mím môi, nói: "Khen thưởng em học nấu ăn sao?"

Yến Quy mặt không đổi sắc: "Đúng a."

Biểu tình của cô vẫn luôn thanh lãnh, nhưng Cố Dĩ Tiện có cặp mắt tinh tường vừa nhìn là thấy vành tai ửng đỏ của cô, trái tim càng đập càng nhanh, tựa như ngâm mình ở trong hũ mật, duỗi tay liền ôm lấy phía sau cô.

Yến Quy không đề phòng nàng đột nhiên bị nàng ôm lấy, kêu nhỏ một tiếng, lập tức nói: "Trên tạp đề dính bột mì đấy."

Cố Dĩ Tiện ôm cô không buông tay, nói: "Không sao, không sợ."

Nàng nói không sợ thì không sợ vậy, Yến Quy từ trong cái ôm của nàng, lại cảm thấy hai người giống như gắn kết vào nhau, Yến Quy cử động nhẹ để nàng ôm thoải mái hơn.

Vì tính chất nghề nghiệp của các cô, nên vốn đã định sẵn cả hai rất có ít thời gian giống như những đôi tình nhân thông thường có thời gian để hưởng thụ sinh hoạt ấm áp bình yên đơn giản nhất. Từ đủ loại nguy hiểm ngắn ngủi không biết bao nhiêu nguy hiểm mà thoát ra được, trong cuộc sống củi gạo mắm muối của hai người mà tìm được cảm giác bình yên.

Bữa tiệc tối hôm qua kỳ thật không ăn được bao nhiêu, đều là vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, đến bây giờ dạ dày sớm đã trống không. Yến Quy xào dầu hành ở trong nồi nhỏ, mùi hương của hành tỏa ra tới, Cố Dĩ Tiện ngửi thấy liền đói bụng, cái bụng liền kêu ọt ọt.

Yến Quy vỗ vỗ cánh tay Cố Dĩ Tiện đang ôm mình, nói: "Đi nấu mì đi em."

"Vâng."

Gắn kết tuy rằng tốt, nhưng trước mắt giải quyết vấn đề ấm no mới càng là việc cấp bách hơn.

Mì sợi ra khỏi nồi, phần sốt dầu hành cũng làm xong, dầu hành nóng bỏng rưới lên trên từng sợi mì, tiếng xèo xèo từ dầu nghe thật thu hút.

Hai người mỗi người để xử lý một chén mì sốt dầu hành, không dám ăn quá nhiều, buổi tối còn phải đi ra ngoài ăn ở quán ăn khuya nữa.

Sau buổi cơm trưa, hai người ngồi ở phòng khách xem phim, lần này bộ phim được chọn là một bộ huyền nghi (yếu tốt ly kỳ bí ẩn không phải trinh thám), hai người vừa xem vừa chỉ trích bộ phim này chỗ nào đó không hợp lý, chỗ nào đó là lỗ hỏng, chỉ trích vô cùng vui vẻ.

Cố Dĩ Tiện ôm một túi khoai tây lát, dựa vào trong lòng của Yến Quy, một bên vừa chỉ trích một bên cười: "Hai vị cảnh sát cùng nhau xem phim hồi hộp ly kỳ chắc là đời này không có duyên với lãng mạn rồi."

Yến Quy: "Nếu bọn họ có thể quay chuyên nghiệp một chút thì hay rồi."

Cố Dĩ Tiện nhớ đến gì đó, nói với cô: "Bạn gái của Du Du, đầu năm nay quay một bộ phim điện ảnh ở Tân Hà, chính là một bộ huyền nghi, Nghe nói kịch bản và chế tác đều rất hoàn mỹ, Du Du nói sau khi chiếu sẽ mời chúng ta đi xem."

Yến Quy có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Cô ấy đọc qua kịch bản rồi?"

Cố Dĩ Tiện hắng giọng, nói: "Đọc rồi a, bộ phim này là do anh trai của cậu ấy làm đạo diễn. Bạn gái của cậu ấy sẽ vào vai một cảnh sát hình sự, rất giỏi đánh nhau. Hình như lúc đoàn làm phim thử vai và thử góc quay, Du Du đúng lúc nghỉ phép, anh trai của cậu ấy kêu cậu ấy đến góp ý một chút, bởi vì chủ đề là cảnh sát mà, cậu ấy vừa hay làm ngay nghề này. Nói đến cùng là có duyên, cậu ấy và bạn gái của cậu ấy chính là quen nhau như vậy đấy, lần đó thử máy, cậu ấy đối với người ta nhất kiến chung tình rồi, lúc thử máy còn làm mẫu leo núi cho người ta xem, lúc sau liền nhớ nhớ thương thương người ta, cố tình lâu lâu vào thời gian nghỉ đông mà đến thủ đô theo đuổi người ta."

Yến Quy biết anh trai của Nhậm Du Nhiên là một đạo diễn vang danh, nhà bọn họ là thế gia cảnh sát, cha mẹ đều làm cảnh sát hình sự, về sau lại thăng chức lên làm ở Bộ Công an. Nhậm Du Nhiên từ nhỏ liền hoạt bát hiếu động, dốc lòng phải làm cảnh sát hình sự, nhưng anh trai của cô ấy thì hoàn toàn ngược lại, tính tình an tĩnh hướng nội, có thiên phú về văn học, đối với việc làm cảnh sát lại không có hứng thú, sau đó thì đi làm đạo diễn, dần dần trở thành một đạo diễn lớn nổi danh lúc bấy giờ.

Nhưng mà khoảng thời gian Nhậm Du Nhiên theo đuổi Hạ Chi Tình thì quả thật cô không biết, lúc ấy cô vẫn còn ở Đại học công an tỉnh làm lão sư, chờ thời cơ để một lần nữa quay trở về Cục thành phố Tân Hà.

Cô đối với khoảng thời gian mà bạn tốt theo đuổi vợ cảm thấy rất hứng thú, liền hỏi thêm hai câu: "Cố tình xin nghỉ theo đuổi người ta, không thể tưởng tượng đươc Nhậm đội lún rất sâu nhỉ."

"Còn sao nữa, chị chính là không biết, cậu ấy hết kỳ nghỉ không thể không về, kết quả bạn gái của cậu ấy vừa hay đến Tân Hà đóng phim, thế là tiếp tục bị sắc đẹp mê hoặc."

Yến Quy cười cười: "Nếu như bộ phim này đã đính ước Nhậm đội với bạn gái, vậy thì đến lúc đó chúng ta nhất đinh phải chờ xem mới được."

"Em vẫn luôn chờ đây, anh trai của cậu ấy chắc chắn sẽ không thể nào tạo ra một bộ phim dở được."

Hai người dành cả một buổi trưa để ôm nhau trên sofa mà xem phim, ngẫu nhiên thân mật một hai lần, yên bình mà vượt qua kỳ nghỉ phép khó có được này.

5 giờ chiều, cách giờ hẹn với Nhậm Du Nhiên còn khoảng 1 tiếng, hai người thay quần áo đi ra ngoài, không lái xe, gọi taxi đến rồi đặt trước món ăn ở quán ăn khuya hải sản.

Cửa hàng này là do Nhậm Du Nhiên chọn, hải sản tuyệt đối tươi sống, hương vị chế biến tươi ngon, nhờ khách hàng mà tiếng lành đồn xa.

Bởi vì có Hạ Chi Tình ở đây, Nhậm Du Nhiên đặt chỗ trước. Lúc Cố Dĩ Tiện và Yến Quy đi vào, hai vị còn lại đã tới rồi.

Hạ Chi Tình tháo kính râm và khẩu trang xuống, thấy hai người tiến vào thì cười chào hỏi hai người. Không phải lần đầu tiên gặp mặt, lúc ở bữa tiệc BBQ ở bên bờ biển đã quen nhau, hôm nay bốn người tụ riêng với nhau, càng thêm thả lỏng.

Cục diện này xem như là được Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Tiện hai người tạo ra, hai người các cô là bạn thân, Hạ Chi Tình và Yến Quy đều là người nhà riêng lẻ của từng người bọn họ. Bốn người chào hỏi sơ nhau, Nhậm Du Nhiên đưa điện thoại cho Cố Dĩ Tiện: "Chúng tớ đã gọi một ít rồi, các cậu xem có thêm món gì nữa không?"

-----------Hết chương 66---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro