Chương 81: Mất khống chế (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô giống như đã tách biệt khỏi thế giới này, không nhìn ra được cảm xúc, không buồn không vui."

*********

Yến Quy cùng Cố Dĩ Tiện lại trấn an cô vài câu, để cô vực dậy tinh thần, nếu như Chu Hiên Thụy là hung thủ, chỉ cần tìm được chứng cứ, còn sợ không tóm được gã đền tội sao?

Được hai người bạn thân khuyên nhủ trong chốc lát, Nhậm Du Nhiên cuối cùng cũng tiêu bớt cơn tức này, cô lúc này mới từ trong Cục đi ra, đang lái xe trở về nhà mình. Yến Quy kêu cô chuyên tâm lái xe, trên đường chú ý an toàn, ngày mai còn phải theo hẹn gặp Tô Liệt, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

Trước khi cúp điện thoại, Nhậm Du Nhiên nói với Yến Quy: "Tôi đã liên hệ với nhà sản xuất máy điều hòa tại nhà của Lam Tịch, bọn họ ngày mai phái thợ sửa máy đến đó, hẹn vào buổi chiều.

Yến Quy nghĩ lại, nói: "Buổi sáng mai chúng ta đi gặp Tô Liệt, buổi chiều chúng ta chia nhau ra hành động, Nhậm đội cô dẫn người đi gặp những nhân vật có liên quan tiếp theo, tôi cùng Dĩ Tiện đến nhà của Lam Tịch chờ thợ sửa máy tới cửa, kiểm tra máy điều hòa một chút."

Nhậm Du Nhiên: "Cô quả nhiên vẫn rất để ý đến máy điều hòa này."

Yến Quy nói: "Dù sao trong phòng nhạc cụ có thể khống chế được nhiệt độ hoàn cảnh cũng chỉ có nó mà thôi."

Cứ quyết định như vậy, ba người gửi lời chúc ngủ ngon với nhau, Yến Quy cúp điện thoại.

Cài báo thức trong điện thoại xong, Cố Dĩ Tiện chui vào trong chăn, Yến Quy duỗi tay ôm lấy nàng, hai người trước khi ngủ hôn hôn vài cái, bởi vì còn băn khoăn công việc của ngày hôm sau, cho nên không quá làm càn.

--------------

Chủ nhật ngày 3 tháng 6, buổi sáng 10 giờ, thời gian kể từ lúc xảy ra vụ án Lam Tịch bị hại đã qua 2 ngày, Nhậm Du Nhiên đã nhận mệnh lệnh phá án trong vòng 5 ngày trước mặt Cục trưởng Tần, hiện tại chỉ còn thừa lại thời gian 3 ngày.

Địa điểm hẹn gặp với Tô Liệt chính nhà của cô ấy và Lam Tịch, nơi này đã trở thành địa phương sinh hoạt của các cô ấy, cũng chính là nơi Lam Tịch hương tiêu ngọc vẫn, Tô Liệt đối với nơi này không thể nói rõ cảm xúc gì.

Trong nhà mọi thứ vẫn luôn được duy trì nguyên dạng, Tô Liệt so với thời gian hẹn còn đến sớm hơn, cô ngồi ở trên chiếc ghế lười được đặt gần cửa sổ sát đất ở trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào quang cảnh Nội Hà cách đó không xa mà ngây người. Sau khi ba vị cảnh sát hình sự tiến vào chính là thấy được một màn như vậy, Tô Liệt một thân trang phục chỉnh tề không chút nào cẩu thả lặng lẽ ngồi ở trên chiếc ghế lười đó, không biết cô đang suy nghĩ điều gì, cô giống như đã tách biệt khỏi thế giới này, không nhìn ra được cảm xúc, không buồn không vui.

Nhậm Du Nhiên mở miệng gọi cô ấy, gọi hai tiếng, mới kéo cô ấy ra khỏi thế giới của bản thân. Khi Tô Liệt quay đầu lại nhìn các cô, sự thất thần và nỗi trống rỗng ở trong mắt không chút nào là giả dối, Nhậm Du Nhiên trải qua bao cuộc thẩm vấn, soi xét biểu cảm liền nhìn thì biết vẻ mặt này không phải là giả.

Tô Liệt nhìn thấy cảnh sát đã từng gặp, trong mắt rốt cuộc cũng dần lấy lại tiêu cự, cô đứng lên, lịch sự mà chào hỏi: "Xin chào mọi người."

Trên người cô ấy có một loại tuyệt vọng khắc sâu vào xương cốt quá rõ ràng, khiến ba người Nhậm Du Nhiên nhìn thấy cũng rõ ràng cảm nhận được sự hít thở không thông.

"Xin chào Tô tiểu thư." Nhậm Du Nhiên chỉ chỉ vào phòng khách, "Chúng ta nói chuyện ở phòng khách?"

Tô Liệt gật đầu, trầm mặc mà đi ra ngoài, lúc đi ngang qua ba người cũng không nhìn các cô, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa dành cho một người.

Ba vị cảnh sát ngồi ở trên ghế sofa lớn, theo thông lệ vẫn là Nhậm Du Nhiên đảm nhiệm người nói chuyện chính.

"Tô tiểu thư, hôm nay tới đây tìm cô, chủ yếu là có một số vấn đề muốn hỏi cô cặn kẽ một chút. Đầu tiên, có vấn đề lúc trước tôi đã từng hỏi qua, hôm nay hỏi lại lần nữa, hy vọng cô có thể nói thật với tôi. Cô và Lam Tịch rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Tô Liệt ngồi ở đó, yên tĩnh mà lắng nghe, cô ấy không nhìn Nhậm Du Nhiên, tầm mắt rũ xuống, dừng ở một điểm hư vô nào đó.

Yến Quy thấy cô ấy không nói lời nào, bổ sung thêm: "Tô tiểu thư, tôi đã khám xét lại hiện trường, phát hiện phòng ngủ chính của căn chung cư này là hai người cùng ở, mà phòng ngủ phụ chỉ là dùng để đặt một số đồ đạc. Cho nên, cô vẫn kiên trì nói rằng hai người các cô chỉ là bạn cùng phòng thôi sao?"

Thật lâu sau, Tô Liệt rốt cuộc cũng mở miệng, bình tĩnh mà trả lời. "Tịch Tịch là bạn gái của tôi."

Đáp án nằm trong dự kiến, Nhậm Du Nhiên lại hỏi: "Hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?"

Tô Liệt thu hồi lại tầm mắt, giống như là đang tự hỏi, rốt cuộc thì nói: "Thế nào được xem là ở bên nhau? Chính thức xác định là quan hệ yêu đương sao?"

Nhậm Du Nhiên ngẫm nghĩ, nói: "Hai người quen biết nhau được bao lâu? Xác định quan hệ lại bao lâu?"

Tô Liệt lần này đáp lại rất nhanh: "Hai nhà chúng tôi là hàng xóm, tôi cùng cậu ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Nếu như ở bên nhau...hai người chúng tôi là hai đứa trẻ trưởng thành sớm, có hảo cảm đối với nhau chắc hẳn là 12 năm trước, khi đó mới 14 tuổi, chính thức xác định quan hệ là năm 18 tuổi, năm ấy cậu ấy tham gia show tuyển tú, tính tới tính lui, cũng đã được 8 năm."

Có lẽ nhớ lại ký ức lúc trước cùng Lam Tịch, biểu tình cứng nhắc của Tô Liệt cuối cùng cũng nổi lên một nụ cười nhẹ, cô than nhẹ một tiếng, nói: "Thế mà đã được 8 năm rồi..."

Nhậm Du Nhiên nhìn thấy biểu tình của cô ấy, quay đầu nhìn lại hai người còn lại một cái, trong mắt mỗi người đều mang theo vẻ mê man và nghi hoặc. Dáng vẻ hồn bay phách lạc này của Tô Liệt tuyết đối không phải giả bộ, cô ấy thật sự rất yêu Lam Tịch, cũng vì cái chết của Lam Tịch mà đau thương tột độ. Đã có tình cảm khắc sâu như vậy, cô ấy thật sự sẽ ra tay giết chết người mình yêu sao? Nếu hung thủ thật sự là cô ấy, vậy động cơ của cô ấy lại là gì? Hai người họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nếu hung thủ không phải là cô ấy, vậy đủ loại biểu hiện kỳ quái của cô ấy lại là thế nào?

Đã đến bước này rồi, kỳ thật từ sâu trong nội tâm của ba người Nhậm Du Nhiên hy vọng hung thủ không phải là Tô Liệt, hy vọng tất cả hoài nghi cuối cùng chỉ là hiểu lầm. Nhưng vì để chứng minh điều này, các cô còn cần phải tìm ra được hung thủ.

"Tô tiểu thư, hôm trước lần đầu tiên tôi hỏi cô, tại sao cô lại che giấu quan hệ thật sự giữa các cô?" Nhậm Du Nhiên ánh mắt sắc bén, chăm chú nhìn thẳng vào Tô Liệt, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nhỏ nào của cô ấy.

Tô Liệt rũ mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, nói: "Theo bản năng liền che giấu. Bởi vì chúng ta vẫn luôn như thế. Tịch Tịch là ca sĩ rất nổi tiếng, có rất nhiều fans, trong giai đoạn hiện tại công khai tình cảm đối với cậu ấy mà nói thì không có chỗ gì tốt. Cho nên chúng tôi vẫn luôn giấu giếm với người bên ngoài, cho dù là trong giới giải trí, cũng sẽ không chủ động thừa nhận, nhưng nếu như người khác nhìn ra được, vậy cũng không còn cách nào khác."

"Vậy trong giới giải trí người có thể nhìn ra được điều này, có nhiều không?"

Tô Liệt cười khổ nói: "Rất nhiều chăng. Hiện tại chúng tôi ở trong giới giải trí cũng được xem ở trong trạng thái một nửa công khai, chỉ là chúng tôi chưa từng công khai thừa nhận mà thôi."

Nhậm Du Nhiên hỏi: "Không sợ bị đồn ra ngoài sao?"

"Sợ cũng không có cách nào."

"Là Lam tiểu thư sợ công khai sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sao?"

Tô Liệt lắc đầu, nói: "Là tôi sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu ấy. Cậu ấy thật ra luôn mang thái độ không sao cả, mỗi lần đầu nói 'công khai thì công khai thôi', nói ra lời này đến mức hợp tình hợp lý." Biểu tình của cô có chút bất đắc dĩ, "Tịch Tịch trong chuyện này có cách nhìn hoàn toàn khác biệt với tôi. Là tôi luôn sợ sệt khi công khai với mọi người sẽ có biết bao nhiêu ảnh hưởng. Cậu ấy còn trẻ, giai đoạn hiện tại vẫn là lấy sự nghiệp là chủ, chờ qua mấy năm nữa, đợi mọi chuyện ổn định thì lại nói cũng không muộn."

Chỉ tiếc, ngày đó vĩnh viễn không bao giờ đến được nữa. Hốc mắt của Tô Liệt có chút đỏ lên, không biết là nhớ tới điều gì.

Trong lòng của Nhậm Du Nhiên không đành lòng, vì thế đưa ra câu hỏi tiếp theo: "Tô tiểu thư, vậy cô có biết, Lam Tịch có gây thù với người nào hay không? Phương diện nào cũng được. Ví dụ như trong quan hệ cạnh tranh? Quan hệ tình địch? Hoặc đại loại là có người nào theo đuổi cô ấy nhưng bị cô ấy từ chối hay không."

Biểu tình của Tô Liệt không có kích động, cô lắc đầu, nói: "Toàn bộ mọi người trong giới giải trí điều là quan hệ cạnh tranh. Nhưng nếu như nói vì tài nguyên mà cạnh tranh, Tịch Tịch không đề cập đến vấn đề này. Cậu ấy là ca sĩ sáng tác, bài hát đều là bản thân mình viết, viết xong được chính đoàn đội chúng tôi bán, tuyên truyền, phát hành, mở tiệc, cùng với việc tổ chức show diễn. Nhiều năm như vậy tâm tư của cậu ấy đều dùng cho việc sáng tác và âm nhạc, những thương vụ tài nguyên đều rất ít nhận, đôi lúc nhận được đều có liên quan đến âm nhạc, ví dụ như làm đại ngôn cho thương hiệu nhạc cụ, trong giới giải trí cũng có rất ít người có thể cạnh tranh với cậu ấy. Cho dù ở trong giới giải trí có cạnh tranh, cũng bất quá là giữa đoàn đội mua được bản thảo lẫn nhau, mua không được thì xuống tay giết người kia một bước."

Nhậm Du Nhiên nhíu mày hỏI: "Vậy quan hệ tình địch thì sao? Hoặc là yêu mà không được?"

Tô Liệt trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ lắm. Nếu như là tình địch...người yêu của cậu ấy vẫn luôn là tôi, chí ít tôi không cảm thấy có người sẽ bởi vì thích tôi mà gây thù với Tịch Tịch. Còn nếu như theo đuổi cậu ấy mà bị từ chối..." Tô Liệt tạm dừng một chút, giương mắt nhìn Nhậm Du Nhiên: "Này thì quá nhiều, các cô muốn điều tra từng người một lần luôn sao?"

Nhậm Du Nhiên: "....Ví dụ như?"

Tô Liệt mí mắt rũ xuống, giống như đang đọc kinh mà nói: "Ví dụ như Phương X tổng của thương hiệu XX, công tử XX của nhà đầu tư X tổng, ảnh đế XXX, Thị hậu XX, idol lưu lượng đang nổi tiếng Chu Hiên Thụy..."

Nghe được cái tên Chu Hiên Thụy này, Nhậm Du Nhiên cắt ngang lời cô ấy, hỏi: "Cô quen người tên Chu Hiên Thụy này?"

Tô Liệt gật đầu: "Xem như là quen. Nhưng ngày thường tiếp xúc không nhiều lắm."

Nhậm Du Nhiên: "Chu Hiên Thụy được phát hiện vào đêm xảy ra vụ án đó đã tới nhà của các cô, chuyện này cô biết chứ?"

Biểu tình của Tô Liệt trong nháy mắt ngưng đọng lại, ngay sau đó sinh ra biểu tình biến hóa lớn nhất hôm nay, như là mặt hồ tĩnh lặng đột ngột nổi lên sóng nước, ngay cả thanh âm của nhấc cao lên mấy độ: "Cảnh quan, anh ta rõ ràng là tự ý đột nhập vào nhà người khác, các cô không bắt anh ta lại sao?!"

Nhậm Du Nhiên nói: "Thật ngại quá Tô tiểu thư, chúng tôi không có chứng cứ chứng minh anh ta tự ý đột nhập vào nhà. Anh ta nói lúc anh ta bước vào thì cửa nhà đã mở sẵn, hơn nữa Lam tiểu thư lại là người hẹn anh ta đến đây..."

Ánh mắt của Tô Liệt chợt lóe lên, mím môi, kiên định nói: "Tịch Tịch không có khả năng hẹn anh ta đến đây! Tịch Tịch đã từ chối anh ta vô số lần rồi! Sao có thể hẹn anh ta đến đây được chứ!"

Cố Dĩ Tiện vẫn luôn trầm mặc từ trong túi xách lấy ra một túi vật chứng có chứa một chiếc điện thoại di động, đưa tới trước mặt Tô Liệt, nói: "Đây là điện thoại của Lam tiểu thư, chúng tôi đã kiểm tra qua, cô ấy quả thật đã gửi tin nhắn cho Chu Hiên Thụy."

Tô Liệt đương nhiên nhận ra điện thoại của Lam Tịch, cô nhìn lịch sử trò chuyện ở trên màn hình, lại trở nên trầm mặc, không nói chuyện nữa.

Thấy dáng vẻ này của cô ấy, ba người Nhậm Du Nhiên hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có không ít nghi vấn.

Một lát sau, Tô Liệt chủ động mở miệng, hỏi: "Có phải Chu Hiên Thụy uy hiếp Tịch Tịch gì đó không? Nếu không phải Chu Hiên Thụy làm gì đó, Tịch Tịch tuyệt đối không có khả năng hẹn anh ta. Cho dù đi ra ngoài gặp mặt cũng không thể, càng đừng nói đến việc tới nhà! Lại còn là lúc tôi không ở nhà nữa, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Cảnh quan, các người điều tra tên Chu Hiên Thụy này, anh ta chắc chắn có vấn đề!"

Điều này không cần cô ấy nói thì cũng sẽ tiếp tục điều tra, Nhậm Du Nhiên nói cho cô ấy biết cảnh sát sẽ không bỏ qua bất kỳ một loại khả năng nào.

Cuộc nói chuyển đi vào chủ đề tiếp theo, Nhậm Du Nhiên lại lần nữa đưa ra một câu hỏi mới: "Tô tiểu thư, về cha mẹ của Lam tiểu thư, cô biết được bao nhiêu?"

Ánh mắt của Tô Liệt thoáng động một chút, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát đặt ra câu hỏi này, hai mặt giống như mặt nước lặng rốt cuộc đã có gợn sóng, chỉ là bên trong gợn sóng đó, xen lẫn lửa giận cùng hận ý phức tạp không thể kể được.

Nhìn thấy biểu tình biến hóa của Tô Liệt, Nhậm Du Nhiên nhạy bén cảm giác được vấn đề này còn có một câu chuyện xưa, cô cảm thấy đối với cha mẹ Lam Tịch, Tô Liệt hẳn là biết không ít chuyện, cũng có không ít lời muốn nói.

Chính là đợi đã lâu, biểu tình của Tô Liệt từ lúc ban đầu nghe nhắc đến cha mẹ của Lam Tịch thì hiện ra phẫn nộ, nhưng cuối cùng từ từ trở lại dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng ban đầu, mà cô ấy trước sau cũng không nói gì cả.

Nhậm Du Nhiên có chút buồn bực, vì thế hỏi lại một lần nữa: "Tô tiểu thư? Cô có biết mối quan hệ giữa Lam tiểu thư và cha mẹ cô ấy không?"

Tô Liệt mím môi, tầm mắt của cô ấy lại lần nữa dời đi, rũ mắt nhìn chằm chằm xuống đất, cô không trả lời câu hỏi của Nhậm Du Nhiên, mà là hỏi lại một câu: "Các cô không có điều tra ra sao?"

Nhậm Du Nhiên bị cô ấy hỏi đến sửng sốt một chút: "Điều tra cái gì?"

Tô Liệt nói: "Chuyện nhà của cậu ấy. Các cô không liên hệ với cha mẹ của cậu ấy sao?"

Nhậm Du Nhiên nói lời thật: "Đã liên hệ qua."

Tô Liệt: "Là thế à. Vậy các người đã điều tra gì rồi?"

----------Hết chương 81----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro