Chương 82: Mất khống chế (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thanh mai trúc mã, người yêu niên thiếu, nương tựa vào nhau, nắm tay cùng tiến bước, từ trong sự bất hạnh của gia đình rồi đến giới giải trí đầy sóng gió này, hai người các cô trước sau đều ở bên cạnh không từ bỏ đối phương."

**********

Nhậm Du Nhiên nheo mắt lại, ngữ khí có chút mạnh mẽ mà nói: "Tô tiểu thư, tiến độ phá án của cảnh sát không tiện tiết lộ. Chúng tôi hôm nay gặp mặt, là hy vọng cô có thể phối hợp chúng tôi điều tra."

Tô Liệt không nói chuyện nữa, ngày hôm nay cô vẫn luôn rất phối hợp, hiện tại đột nhiên ngậm miệng không nói, Nhậm Du Nhiên cảm thấy không giống bình thường.

"Tô tiểu thư, cô đây là không rõ tình huống gia đình Lam tiểu thư, hay là có lý do nào khác khó nói?"

Tô Liệt hơi cúi đầu, giống như hạ quyết tâm không nói chuyện nữa.

Cô đột nhiên như thế, biểu thị rõ là không phải không biết, mà là không muốn nói.

Cố Dĩ Tiện đối với tình huống gia đình của Lam Tịch rất để ý, chắc là nguyên nhân đồng cảnh ngộ, nàng nhìn thấy Tô Liệt trầm mặc, lạnh giọng hỏi: "Sau khi Lam tiểu thư xảy ra chuyện, chúng tôi trước tiên đã liên hệ với cha mẹ cô ấy, bọn họ chiều nay mới đến đây xử lý chuyện của con gái. Tô tiểu thư, loại thái độ thờ ơ thế này, tôi nghĩ mối quan hệ giữa cha mẹ Lam tiểu thư và cô ấy không phải là ngày một ngày hai phải không? Cô thân là người yêu của cô ấy, lại không biết sao?"

Tô Liệt lần này không còn trầm mặc nữa, cô gật đầu rất nhẹ nói: "Biết."

Cố Dĩ Tiện rèn sắt khi còn nóng: "Biết điều gì? Chúng tôi cần càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt..."

"Cảnh quan." Tô Liệt đột nhiên cắt ngang lời nàng, "Tịch Tịch có một người anh lớn hơn cậu ấy 2 tuổi, còn có một người em trai nhỏ hơn cậu ấy 4 tuổi. Cậu ấy ở nhà là con thứ, lại là con gái, từ nhỏ đến lớn bất luận là ăn hay chơi đều là đồ dư thừa của anh em. Trong nhà cậu ấy điều kiện tương đối, nhưng cũng không được xem là người nghèo, có thể cung cấp cho ba đứa trẻ bọn họ đi học. Nhưng trước khi tốt nghiệp cao trung, cha mẹ cậu ấy lấy lý do là 'con gái đọc nhiều sách thì có ích lợi gì, dù sao tương lai chỉ cần gả cho một đàn ông tốt là được', mà không cho cậu ấy tiếp tục học đại học."

"Tịch Tịch ở phương diện âm nhạc rất có thiên phú, nhưng cậu ấy chưa tiếp thu qua hệ thống giáo dục, tất cả đều là dựa vào thời gian ngày thường tự mình đọc sách mà có được."

Cố Dĩ Tiện nghe cô ấy nói đến đây, liền hỏi: "Tôi nghe nói học phí học âm nhạc cũng rất mắc, cha mẹ cô ấy đối xử với cô ấy như vậy, chắc chắn sẽ không cho cô ấy tiền đi học, vậy cô ấy làm sao học được?"

Tô Liệt ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Là tôi cho cậu ấy. Cha mẹ tôi qua đời từ sớm, tôi cùng bà ngoại sống cùng nhau. Điều kiện nhà tôi còn có thể, bà ngoại đối với tôi rất tốt, chưa bao giờ để tôi thiếu thốn thứ gì, tôi muốn gì bà ấy cũng sẽ mua cho tôi. Năm 18 tuổi, chúng tôi lụm được tờ rơi quảng cáo show tuyển tú, sau khi thương lượng, Tịch Tịch quyết định báo danh tham gia. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu ấy, nếu như thất bại, sau khi cậu ấy trưởng thành, cha mẹ cậu ấy sẽ cho cậu ấy đi xem mắt một người đàn ông, sao đó gả cậu ấy đổi lấy tiền sính lễ."

Nghe đến đó, ba vị cảnh sát đều không ngoại lệ mà nhíu mày.

Tô Liệt tiếp tục nói :"Tịch Tịch giành lấy được thành tích quán quân từ show tuyển tú mà xuất đạo, từ đó, cậu ấy xem như là thành công trốn thoát khỏi cha mẹ. Nhưng đây không phải là kết thúc cuối cùng, bắt đầu từ thời điểm đó, cha mẹ cậu ấy xem cậu ấy giống như một cái ATM để rút tiền bất cứ lúc nào. Anh em của cha mẹ cậu ấy bị bệnh cũng đòi tiền cậu ấy, anh trai cậu ấy cưới vợ cũng tìm cậu ấy đòi tiền, em trai cậu ấy vào đại học cũng tìm cậu ấy đòi tiền, nhà cậu ấy muốn đổi nhà ở cũng tìm cậu ấy đòi tiền, anh trai của cậu sinh con muốn mua nhà mới cũng tìm cậu ấy...."

Tô Liệt dựa vào ghế sofa, giơ tay che lại đôi mắt: "Người nhà của cậu ấy rất ít khi liên hệ với cậu ấy, nhưng chỉ cần chủ động liên hệ, cơ bản đều là mở miệng đòi tiền...Tịch Tịch từng thử là không cho, sau đó anh em của cậu ấy liền chạy đến bên cánh truyền thông mà gửi bài, nói cậu ấy máu lạnh vô tình, sau khi thành minh tinh liền quên đi cội nguồn, không tận hiếu không nhớ đến cốt nhục tình thâm...Anh trai của cậu ấy còn không biết xấu hổ, ở trước camera khóc lóc đến khàn cả giọng, giống như Tịch Tịch đối với cả nhà bọn họ làm chuyện tội ác tày trời vậy..."

"Xã hội bây giờ là một chảo lửa, thời đại của giới giải trí này, các quần chúng đều thích ăn dưa, những dưa của minh tinh đó đều ăn ngon đến lạ thường. Đa số người không để ý đến chân tướng, sau khi nhìn thấy dưa là liền chen chúc nhau tới xem, tùy tiện đạp một chân, mắng chửi vài câu trước, đem chuyện này trở thành đề tài, dù sao cách một màn hình dùng một bàn phím khác, đem minh tinh thành bia ngắm bắn mắng chửi vài câu thì đã làm sao? Nhiều người mắng như vậy mà, có thể làm khó dễ được ta?"

"Nhóm phóng viên giới giải trí sôi nổi bắt lấy nhiệt độ, đem anh em của Tịch Tịch bán thảm chia sẻ đi, ở trên Weibo thì chễm chệ ngồi lên hot search. Chuyện lần đó gây nên cao trào rất lớn, tôi tuy rằng dùng mối quan hệ để mua thủy quân, nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng đối với Tịch Tịch. Lần đó tôi nổi giận, đem sự việc người trong nhà cậu ấy trọng nam khinh nữ, hút máu phơi bày ra mà đánh trả lại, trên mạng chuyển hướng gió cũng nhanh, quần chúng ăn dưa ăn không biết mệt, mặc kệ đánh cũng không phải đánh mặt của mình, tóm lại có chiếc bia để phát tiết là được."

"Tuy nói hướng gió cuối cùng cũng có chuyển biến, nhưng người nhà vô tình đâm một dao như vậy, cơ bản mới trở thành nguyên nhân gây thương tổn cho Tịch Tịch." Tô Liệt nói một hơi rồi cười một tiếng, cô buông tay xuống, khóe mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "Bọn họ là cốt nhục chí thân, nhưng lại làm ra chuyện máu lạnh nhất trên đời thế này. Đây là chuyện mà tôi biết được, cảnh quan, các cô nếu như gặp mặt cha mẹ của Tịch Tịch, vậy các cô có thể giáp mặt hỏi bọn họ một câu được không, đối với người con gái này, bọn họ có một ngày nào thật sự từng để ở trong lòng hay không."

Nghe xong lời Tô Liệt nói, sắc mặt của ba người đều không tốt lắm, biểu tình của Cố Dĩ Tiện càng thêm vẻ ẩn ẩn giận dữ.

Trước khi kết thúc cuộc hỏi chuyện, Yến Quy chỉ chỉ vào phòng ngủ chính, nói: "Tôi thấy phòng ngủ chính trong ngăn tủ có một két sắt, xin hỏi Tô tiểu thư, két sắt đó có tiện mở ra xem không?"

Tô Liệt suy nghĩ một chút, liền từ trong túi xách lấy ra một chiếc chìa khóa, cô đứng lên đi về phòng ngủ chính, nói: "Két sắt này có hai ổ khóa là chìa khóa và mật khẩu, tôi đến giúp các cô mở ra."

Tô Liệt dùng chìa khóa và mật khẩu mở két sắt ra, cô né ra, nói: "Được rồi."

"Cảm ơn."

Yến Quy đi tới mang bao tay lên, từ trong két sắt lấy từng đồ vật ra tới. Bất quá đồ vật bên trong cũng không có gì đặc biệt, ngoài trừ giấy tờ nhà, sổ tiết kiệm thẻ ngân hàng ra, còn có một số hợp đồng bảo hiểm.

Yến Quy mở hợp đồng bảo hiểm ra nhìn, người mua bảo hiểm riêng lẻ là Tô Liệt và Lam Tịch hai người bọn họ, bảo hiểm loại nào cũng có đầy đủ hết, người được hưởng đều phân biệt rõ là hai người các cô.

Tô Liệt nói: "Chúng tôi từ rất lâu về trước đã mua bảo hiểm cho bản thân, người được hưởng đều là điền tên của người còn lại." Cô từ trong đống hợp đồng bảo hiểm lấy ra một phần của mình, " Tôi còn có một phần người được hưởng là bà ngoại tôi, Tịch Tịch đối với người nhà không có cảm tình gì, nhưng tôi còn có bà ngoại, cho nên đơn độc mua một phần, chuyện này Tịch Tịch cũng biết."

Hợp đồng bảo hiểm nhìn qua không có vấn đề gì, chỉ là trên người Tô Liệt lại nhiều thêm khả năng giết người vì tiền bảo hiểm, tuy rằng Yến Quy cảm thấy từ biểu hiện tình cảm mà cô ấy đối với Lam Tịch mà nói, loại khả năng này cực kỳ nhỏ bé.

Kiểm tra két sắt xong, Yến Quy đặt đồ vật trở về chỗ cũ một lần nữa, ở trước mặt Tô Liệt đem két sắt đóng lại một lần nữa.

Thời gian đã sắp gần giữa trưa, buổi chiều Tô Liệt còn có chuyện, vì thế mở miệng hỏi: "Còn có vấn đề gì không? Buổi chiều tôi còn phải trở về Phòng làm việc xử lý một số chuyện, Tịch Tịch xảy ra chuyện, thiết nghĩ công việc còn lại đều cần chấm dứt, những việc này còn phải bận rộn một khoảng thời gian nữa mới xong."

Nhậm Du Nhiên gật đầu nói: "Tạm thời không còn gì khác, Tô tiểu thư nếu là bận có thể đi trước, về sau nếu có cần gì thế, chúng tôi sẽ liên lạc với cô."

Sau khi được cho phép, Tô Liệt chuẩn bị rời đi.

"Cảnh quan." Cô dừng ở cửa, quay đầu lại nhìn Nhậm Du Nhiên cũng đứng đó: "Chuyện các cô cần điều tra vẫn còn rất nhiều. Hy vọng các cô nhanh chóng điều tra ra."

Cái gì?

Nhậm Du Nhiên nghi hoặc nhíu mày, Tô Liệt lại không định tiếp tục nói với cô nữa, sau khi gật đầu nhẹ rồi cáo từ rời đi trước.

Tô Liệt chân trước vừa mới đi ra ngoài, Cố Dĩ Tiện ở sau lưng cầm điện thoại đứng lên nói: "Tớ mới lên mạng tra xét một chút, quả thật là có chuyện này, đại khái là ba năm về trước. Dựa theo thời gian mà nói, hình như sau lần phong ba đó không lâu, thì Lam Tịch và Tô Liệt liền ở Tân Hà mua căn hộ chung cư này."

Giữa hai chuyện này có liên hệ gì đến nhau hay không, hiện tại không cách nào biết được.

Ba người giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều Yến Quy cùng Cố Dĩ Tiện ở nhà Lam Tịch chờ thợ sửa máy đến. Trong lúc này, Yến Quy lấy máy tính bảng ra xem tài liệu vụ án.

Cố Dĩ Tiện ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô ở trên màn hình lướt một vài phần tài liệu, tò mò hỏi: "Xem cái gì đó?"

Yến Quy đẩy màn hình về phía nàng một chút, nói: "Lần trước khám xét lại hiện trường, chị tìm được một ít bản thảo của Lam Tịch, đều là mấy thứ như là nhạc phổ và lời bài hát. Ngày tháng là từ 12 năm trước đến hiện tại, mỗi một khoảng thời chị đều lựa chọn lấy ra mấy phần, scan lên máy tính bảng."

Yến Quy ngón tay thon dài ở trên màn hình lướt, đọc từng ca từ của Lam Tịch.

"A. Đợi chút." Cố Dĩ Tiện nhìn đến chuyên chú, đột nhiên duỗi tay cản lại một lát.

Yến Quy quay đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Cố Dĩ Tiện cầm máy tính bảng qua, nhanh chóng lật lại từng trang trước, nàng lựa chọn mấy phần lời bài hát, sau đó đem chúng so sánh với nhau: "Chị không cảm thấy mấy phần bản thảo này, phần chữ viết không quá giống nhau sao? Dựa theo năm tháng, thời gian càng về sau, chữ viết càng qua loa. Chị xem tờ này vào năm 2018, chữ viết cũng rất qua loa, tờ đầu năm năm 2019 càng qua loa hơn."

Yến Quy đem mấy phần bản thẻo mà Cố Dĩ Tiện nói phóng to nhìn kỹ, cũng nhìn ra được vấn đề này.

Cố Dĩ Tiện lại lấy ra hai tờ bản thảo, một là cuối năm 2019, hai là đầu năm 2020, nàng nheo mắt lại nói: "Chữ viết của hai tờ này lại tinh tế, nhưng nhìn chữ viết hình như không quá giống như lúc trước."

Chuyện gì thế này?

"Chúng ta cần chuyên gia giám định bút tích giúp đỡ." Yến Quy nói, "Gọi điện thoại cho Nhậm đội, để cô ấy giúp đỡ liên hệ một chuyến, trong Cục đang thiếu nhân tài đặc thù về phương diện này, nhưng Sở công an Tỉnh thì có."

Nói xong, Cố Dĩ Tiện lập tức gọi điện thoại cho Nhậm Du Nhiên, đem tình huống báo cáo tỉ mỉ rõ ràng với cô ấy một lượt, để cô hỗ trợ hẹn chuyên gia ở Sở công an Tỉnh, Nhậm Du Nhiên đồng ý ngay.

Hai người lại xem tới lui tài liệu ở trên máy tính bảng, lúc 1 giờ rưỡi chiều, thợ sửa máy điều hòa cũng đúng giờ tới cửa.

"Máy điều hòa không khí này là mẫu mã tốt nhất của công ty chúng tôi, làm thế nào lại bị hỏng hết thế này? Các cô có phải lúc sử dụng không cẩn thận không?" Thợ sửa máy điều hòa ở vừa mở máy vừa oán giận.

Thợ sửa máy cẩn thận kiểm tra tình huống trục trặc bên trong máy điều hòa, đưa ra phán đoán của bản thân: "Máy điều hòa này có rất nhiều nước, đường dây nối đã bị cháy hỏng, tình huống thế này tôi cảm thấy giống như do người làm....Tôi nói này mỹ nữ, máy điều hòa của nhà cô nếu như là do con người làm hỏng, vậy chúng ta cũng khó bảo hành được nha."

"Người làm?" Cố Dĩ Tiện hỏi: "Anh có thể chắc chắn không?"

Thợ sửa máy vỗ vỗ lớp bụi ở trên bàn tay, nói: "Đại khái là thế."

Cố Dĩ Tiện nhíu mày, âm thanh có chút hơi lớn: "Không thể là đại khái, phải chắc chắn!"

Biểu tình của nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, khiến thợ sửa máy hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nàng, cảm thấy người này không thể hiểu được.

Cố Dĩ Tiện không còn cách nào khác, đưa ra thẻ cảnh sát cho anh ta nhìn thoáng qua, nói: "Chúng tôi là cảnh sát, việc này liên quan đến quá trình điều tra và giải quyết một vụ án chết người mà hiện tại chúng tôi đang đảm nhận, cho nên hy vọng annh có thể đưa cho chúng tôi một kết luận chắc chắn."

Thợ sửa máy thấy thẻ cảnh sát, thái độ lập tức cẩn thận lên: "Cái này...Cảnh sát a, nếu như các cô nhất định muốn xác định, tôi có thể đem bộ phận đường ống dây đẫn mang về trong xưởng kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ một chuyến."

Yến Quy hỏi: "Có thể đưa ra kết luận chắc chắn đúng không?"

Thợ sửa máy gật đầu nói: "Có thể."

"Đại khái mất khoảng bao lâu?"

"Ngày mai chính là thứ hai, làm cấp tốc thì chiều mai hoặc sáng mai chắc là có thể có kết quả. "

Yến Quy suy nghĩ, nói: "Được, vậy làm phiền anh."

"Không phiền không phiền."

Thợ sửa máy đem linh kiện cần kiểm tra mang đi.

Yến Quy nhìn vỏ ngoài của máy điều hòa đã được gỡ ra, cầm lấy bảng hiện thị trên thân máy và cánh quạt ở trong lên, từ trong vali vật chứng lấy ra tăm bông và thuốc thử, đem mỗi một cánh quạt đều quét qua một lần, sau đó lấy tăm bông bỏ vào trong ống bảo quản rồi niêm phong lại.

Cố Dĩ Tiện quan sát động tác của cô, hỏi: "Làm gì vậy?"

"Nhìn xem phần cánh quạt của điều hòa có vấn đề gì không." Cất ống bảo quản xong, Yến Quy nói: "Ví dụ như thuốc mê có thể khiến Chu Hiên Thụy ngửi vào rồi ngất xỉu."

Cố Dĩ Tiện hiểu được suy nghĩ của cô: "Cho nên chị vẫn là lại hoài nghi Tô Liệt hơn?"

Yến Quy lắc đầu, nói: "Không có lại, chỉ là không thể bỏ sót một chút chi tiết nào. Nếu tất cả điểm đáng nghi đều được loại trừ hết, vậy có thể chứng tỏ cô ấy là trong sạch."

"Ừ. Nói thật, em rất không hy vọng cô ấy là hung thủ." Cố Dĩ Tiện nhìn chiếc dương cầm được bày biện ở bên trong, "Tình cảm của hai người ấy sâu đậm như vậy, em nghĩ không ra động cơ để cô ấy giết chết người mình yêu."

Thanh mai trúc mã, người yêu niên thiếu, nương tựa vào nhau, nắm tay cùng tiến bước, từ trong sự bất hạnh của gia đình rồi đến giới giải trí đầy sóng gió, hai người các cô trước sau đều ở bên cạnh không từ bỏ đối phương, nếu như đi đến mức độ cảm tình như vậy rồi lại vỡ nát hết, vậy đây chẳng phải là chuyện đáng buồn nhất thế gian này hay sao?

Yến Quy nắm lấy tay Cố Dĩ Tiện, dịu dàng nói: "Chị cũng không hy vọng. Nhưng hy vọng của chúng ta là một chuyện, chân tướng và chứng cứ lại là một chuyện khác."

Cố Dĩ Tiện nắm ngược lại tay của cô, gật đầu: "Em biết."

Chuyện trong căn nhà Lam Tịch ở chỗ này tạm thời hạ màn, Yến Quy phải về trong Cục trước đến tiến hành kiểm tra, Cố Dĩ Tiện về cùng cô, thuận tiện đợi tình huống bên kia của Nhậm Du Nhiên.

Trước khi đi, Yến Quy từ trong bàn làm việc ở trong phòng nhạc cụ lấy ra hai phần văn kiện, mặt trên phân biệt có chữ ký của hai người là Tô Liệt và Lam Tịch, cô cất văn kiện xong xuôi, chuẩn bị dùng làm tư liệu sống để giám định bút tích.

------------------

Buổi chiều 4 giờ, hai người Yến Cố đang ở trong Phòng Thí nghiệm chờ kết quả, thì một điều tra viên của đội 2 lại đến đây tìm các cô, vẻ mặt nôn nóng.

"Cố tỷ, luật sư của Lam Tịch tới, nói muốn tìm người phụ trách của chúng ta, hiện tại Nhậm đội không ở đây, em đã gọi điện thoại cho chị ấy, chị ấy kêu em đến tìm chị."

Luật sư của Lam Tịch?

Cố Dĩ Tiện kêu điều tra viên dẫn người đến văn phòng của nàng.

"Cùng em đi qua xem thử nhé?" Cố Dĩ Tiện hỏi Yến Quy.

Yến Quy gật đầu đồng ý, dù sao kết quả xét nghiệm còn phải đợi trong chốc lát mới có được, cô đi theo Cố Dĩ Tiện lên tâng 8.

Trong văn phòng, một người đàn ông mặc tây trang ngồi ở trên sofa, nhìn thấy hai người con gái mặc cảnh phục tiến vào, vội vàng đứng lên.

"Xin chào hai vị cảnh sát, tôi họ Lưu."

Cố Dĩ Tiện bắt tay với ông, ý bảo: "Xin chào luật sư Lưu."

Ba người ngồi xuống, luật sư Lưu chủ động mở miệng: "Cảnh quan, là thế này, tôi là luật sư của Lam Tịch tiểu thư. Lam Tịch tiểu thư vào lúc sinh thời đã từng lập di chúc, còn công chứng tài sản, hôm nay tôi đến đây là muốn công khai bản di chúc này của cô ấy, cùng với nội dung phân chia dựa theo tài sản được công chứng..."

"Đợi đã..." Cố Dĩ Tiện ngắt ngang lời của Cố Dĩ Tiện, nàng nghe được như lọt vào sương mù, "Luật sư Lưu, chúng tôi là cảnh sát hình sự, di chúc và tài sản được công chứng của Lam tiểu thư, ông không phải nên đi công bố cho người nhà của cô ấy sao?"

Luật sư Lưu cười một cái, nói: "Là thế này. Căn cứ vào di chúc của Lam tiểu thư, sau khi cô ấy chết, toàn bộ bất động sản trên danh nghĩa và một phần tài sản của cô đều thuộc về người yêu của cô ấy là Tô Liệt tiểu thư; bản quyền sản phẩm âm nhạc đều chuyển giao cho Tô Liệt tiểu thư; một phần tài sản toàn bộ quyên tặng cho các dự án phúc lợi công cộng hỗ trợ cho học sinh nữ XX. Căn cứ vào di chúc của cô ấy, tôi đã đi tìm Tô Liệt tiểu thư, là Tô Liệt tiểu thư để cho tôi tới đây tìm các cô."

Cố Dĩ Tiện chau mày, hỏi: "Tô tiểu thư để ông tìm chúng tôi để làm gì?"

Luật sự Lưu vẫn như cũ nở ra nụ cười thương mại: "Cụ thể cũng không rõ lắm, Tô tiểu thư chỉ nói để tôi đem chuyện này nói cho người phụ trách vụ án của Lam Tịch tiểu thư. Về sau tôi còn phải liên hệ những người nhà của Lam Tịch tiểu thư, đem di chúc và tài sản công chứng thông báo đến cho bọn họ."

Cuộc nói chuyện với luật sư rất nhanh liền kết thúc, nhưng Cố Dĩ Tiện và Yến Quy đều không hiểu, Tô Liệt cố ý để luật sư đến đây nói cho các cô nghe những chuyện này là có ý gì.

Ngón tay của Yến Quy ở trên mặt bàn gõ nhẹ từng cái một, trầm mặc nói: "Là cố ý nói cho chúng ta biết, Lam Tịch đã sớm biết được bản thân sẽ chết sao? Cô ấy mới 26 tuổi, cần thiết phải lập di chúc và công chứng tài sản sớm như vậy không?"

Đến bây giờ, các cô càng ngày càng phát hiện, đằng sau vụ án tưởng chừng như đơn giản này, chỉ sợ cất giấu một câu chuyện xưa phức tạp hơn nhiều.

Hai người còn đang tự hỏi, Yến Quy nhận được cuộc gọi từ Khoa Xét nghiệm, nói rằng kết quả xét nghiệm đã có, không có phản ứng của thuốc mê, vậy thì tuyến điều tra này đã bị cắt đứt.

Cùng lúc đó, Cố Dĩ Tiện nhận được cuộc gọi của Nhậm Du Nhiên: "Cậu cùng Yến pháp y đến Sở công an tỉnh một chuyến, tớ đã liên hệ với chuyên gia giám định bút tích là Thường Quốc Khánh lão sư, ông ấy hiện tại đang rảnh, các cậu qua đó hỏi ông ấy đi."

Cố Dĩ Tiện hỏi: "Vậy còn cậu?"

Tốc độ nói chuyện của Nhậm Du Nhiên có chút nhanh: "Tớ phải đi một chuyến đến Bệnh viện Thành phố số 3."

Cố Dĩ Tiện ngẩn người: "Bệnh viện Thành phố số 3?"

"Đúng vậy."

Bệnh viện Thành phố Tân Hà số 3, là bệnh viện nổi tiếng về điều trị, trị liệu bệnh tâm thần.

Nhậm Du Nhiên ngồi ở trong xe, mang tai nghe Bluetooth, trầm giọng nói: "Lam Tịch chắc là có bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng."

Cố Dĩ Tiện cúp cuộc gọi, đem lời Nhậm Du Nhiên nói cho Yến Quy nghe: "Chúng ta đến tìm Thường lão sư giám định bút tích trước đã. Du Du nói muộn chút sẽ liên lạc lại."

Thành phố Tân Hà cách Sở công an Tỉnh không xa, Cố Dĩ Tiện lái xe 15 phút liền đến. Thường Quốc Khánh đang ngồi đợi ở trong văn phòng của mình, thời gian này vốn dĩ là thời gian ông ấy tan làm, nhưng bởi vì Nhậm Du Nhiên nói có việc muốn thỉnh giáo ông, nên ông liền ngồi đợi ở đây.

Nghe được tiếng gõ cửa, Thường Quốc Khánh nói: "Vào đi."

Cố Dĩ Tiện đẩy cửa ra, nàng và Yến Quy đều quen biết Thường Quốc Khánh, hai người đứng ở cửa chào hỏi lão tiền bối.

Thường Quốc Khánh đối đãi với tiểu bối không châm chọc giống như đối với Nhậm Du Nhiên, ông ấy nở nụ cười hiền từ, vẫy tay kêu các cô tiến vào.

"Chú đã nghe Du Du nói qua, các con là có chữ gì muốn cho chú xem vậy?"

Yến Quy lấy lời bài hát và hai phần văn kiện có chữ ký giao cho Thường Quốc Khánh: "Thường lão sư. Ngài xem một chút lời bài hát này, cuối năm 2019 và đầu năm 2020, có phải chữ viết của mỗi năm đều không giống như hay không?"

Thường Quốc Khánh mở đèn tụ quang lên, cầm kính lúp cẩn thận quan sát.

Một lát sau, ông ấy gật đầu nói: "Không sai, là hai người viết."

Yến Quy đem đưa ra hai bản chữ ký ở trên hai văn kiện đẩy tới, hỏi: "Vậy ngài xem thử, chữ ký của hai người này, cùng với chữ viết trên lời bài hát có trùng khớp hay không?"

Thường Quốc Khánh nhìn kỹ, lại so sánh qua lại giữa lời bài hát và chữ ký, hơi nhíu mày, nói: "Cái người tên Tô Liệt này, lời bài hát bắt đầu từ cuối năm ngoài đều là do cô ấy viết."

Quả nhiên là thế...

Nếu giám định bút tích không sai, vậy một số manh mối đã có thể chấp vá lại được rồi.

"Không phải chỉ có một mình Lam Tịch." Cố Dĩ Tiện nói: "Tô Liệt cũng biết viết lời bài hát, hơn nữa trình độ còn không kém. Chỉ e là mỗi bài hát lúc trước, đều là hai người bọn họ lấy thừa bù thiếu cùng nhau sáng tác."

Yến Quy lấy ra tờ lời bài hát năm 2018, nói: "Bắt đầu từ năm trước, không biết tại sao, tình huống thân thể của Lam Tịch hoặc là trạng thái tinh thần càng ngày càng không ổn, từ chữ viết qua loa của cô ấy là có thể nhìn ra được. Thường lão sư, nếu một người mắc phải bệnh về tinh thần rất nghiêm trọng, vậy có thể ảnh hưởng đến chữ viết khi cô ấy viết hay không."

Thường Quốc Khánh gật đầu khẳng định: "Đương nhiên. Trạng thái tinh thần của một người sẽ ảnh hưởng đến cách viết của người đó, nhìn bề ngoài mà thấy, so với trạng thái lúc bình thường của người đó sẽ có sự khác biệt rất lớn. Người thường khả năng không nhận ra được đây là chữ viết của cùng một người, loại tình huống này chỉ có thể thông qua giám định mới có thể xác nhận được."

Cố Dĩ Tiện nghe xong, trầm ngâm nói: "Cho nên, Lam Tịch rất có thể bắt đầu từ năm 2018 đã mắc phải bệnh trầm cảm. Hoặc là có thể sớm hơn nữa."

Các cô lại hỏi Thường Quốc Khánh một số vấn đề chi tiết trên phương diện giám định bút tích, sau khi ở Sở công an tỉnh 1 tiếng, hai người chào từ biệt Thường Quốc Khánh.

Trở lại trên xe, Cố Dĩ Tiện gọi điện thoại cho Nhậm Du Nhiên, cuộc gọi rất nhanh được nhận, thanh âm của Nhậm Du Nhiên có chút hạ xuống: "Bác sĩ chủ trị của Lam Tịch hôm nay không ở đây, tớ hỏi cách thức liên hệ với ông ấy, hẹn ngày mai lại đến tìm ông ấy."

Cố Dĩ Tiện đem kết quả giám định bút tích nói cho cô ấy biết, Nhậm Du Nhiên nghe xong tâm mệt mà thở dài: "Đến nước này rồi, tớ không biết có nên đau xót cho các cô ấy khi trải qua cuộc sống không dễ dàng hay không nữa. Hôm nay tớ gặp được cha mẹ và anh em của Lam Tịch, cả cái nhà đó thật là cực phẩm, câu đầu tiên khi nhìn thấy tớ, chính là hỏi tài sản của Lam Tịch phân chia rồi tìm ai để cố vấn, thậm chí thi thể của con gái mình hiện tại ở dâu, khi nào có thể hạ táng cũng thờ ơ. Đây là cha ruột mẹ ruột a, hai người nói thử xem bọn họ là con người sao?"

Cố Dĩ Tiện cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy chắc là phải để bọn họ thất vọng rồi. Lam Tịch đã sớm lập di chúc, cũng đã làm xong việc công chứng tài sản, sau khi cô ấy chết việc phân chia tài sản đều có luật sư xử lý. Thực đáng tiếc, những người gọi là người nhà của cô ấy, một phân tiền cũng không chiếm được."

Nhậm Du Nhiên nhớ tới chuyện luật sư của Lam Tịch tìm tới cửa: "Đúng rồi, luật sư của cô ấy tìm chúng ta để làm gì?"

Cố Dĩ Tiện nhún vai, nói: "Không biết nữa, luật sư nói là Tô Liệt kêu ông ấy đến tìm chúng ta. Tớ và Yến Quy cảm thấy, cô ấy muốn thông qua luật sư nhắc nhở chúng ta, Lam Tịch có thể từ rất lâu về trước đã đoán được bản thân sẽ chết."

Đầu dây bên kia, Nhậm Du Nhiên chau mày: "Đây là có ý gì? Ám chỉ chúng ta Lam Tịch có khuynh hướng tự sát sao? Đem chúng ta trở thành đứa ngốc mà trêu chọc sao? Kết quả nghiệm thi rõ ràng biểu thị là Lam Tịch bị giết, cô ấy cho rằng chúng ta ngay cả tự sát hay là bị giết cũng không phân biệt rõ sao?"

Yến Quy vẫn luôn trầm mặc lúc này đã mở miệng: "Tôi luôn cảm thấy, Tô Liệt cô ấy có thâm ý, cô ấy hình như là muốn kể cho chúng ta nghe một câu chuyện xưa."

----------Hết chương 82---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro