Chương 88: Mất khống chế (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"[Đã mang đến rất nhiều phiền phức cho mọi người, cái này xem như một chút chuyện tôi có thể làm giúp mọi người. Mọi người đều là cảnh sát tốt, cảm ơn mọi người —— A Liệt tuyệt bút.]"

***********

Lúc Nhậm Du Nhiên dẫn người đến cảng bỏ hoang, gió biển cuốn theo màn đêm nặng nề xông đến đây, toàn bộ cảng bỏ hoang đều bị bao trùm bởi bóng đêm, chỉ có mấy cái đèn đường loe lóe mang một ít ánh sáng trên con đường.

Nhậm Du Nhiên để Diêu Viễn và Triệu Phong thay phiên dẫn người tìm kiếm mục tiêu ở trong cảng, bản thân cô dẫn người đi về phía bờ biển.

Điều khiến cô ngoài ý muốn chính là, cô nhìn thấy Tô Liệt ở trên đống đá ven biển. Tô Liệt ngồi trên đống đá hướng về phía biển rộng, trên người vẫn là trang phục thể thao cô ấy mặc khi rời khỏi khách sạn kia, vẫn là bộ dáng không cử động khiến người khác cảm thấy cô ấy đang cùng tảng đá hòa mình thành một pho tượng nhất thể.

Nhậm Du Nhiên giơi tay ra hiệu hai cái, nhóm cảnh sát trải qua huấn luyện lập tức tản ra hai bên, tạo thành trận thế bao vây xung quanh Tô Liệt. Nhưng không có mệnh lệnh của Nhậm Du Nhiên, mọi người cũng chỉ là ở khoảng cách bên ngoài có sự đề phòng nhất định, không ai chủ động tiến lên.

Nghe được âm thanh của bọn họ, Tô Liệt cuối cùng cũng cử động, cô chậm rãi đứng lên, chậm rãi xoay người hướng về phía Nhậm Du Nhiên.

Bởi vì động tác này của cô, nhóm cảnh sát xung quanh đều giơ súng lên đề phòng. Nhậm Du Nhiên lại giơ tay ý bảo bọn họ không được cử động, bản thân cô thì thu hồ lại lại khẩu súng ở trên tay vào trong bao súng, còn giơ tay về phía Tô Liệt.

"Tô tiểu thư, chúng ta nói chuyện được không?"

Tô Liệt lẳng lặng nhìn vị cảnh sát quen thuộc ở trước mặt, đột nhiên bật ra một nụ cười, gió biển thổi tung mái tóc của cô, dưới đèn đường mờ ảo, đem gương mặt tái nhợt của người phụ nữ chiếu sáng lên, cũng nhìn thấy rõ vết máu còn lưu lại ở trên gương mặt của cô ấy, tựa như ác quỷ chứ không phải là người.

Tô Liệt lau mặt, trên tay cô cũng đều là máu, chẳng qua cũng đã làm rồi, lau được gì chứ.

"Cảnh quan, rốt cuộc các người cũng tới."

Nhậm Du Nhiên nhìn cô ấy, tận lực dùng ngữ khí thả lỏng nhất: "Cô đang đợi chúng tôi sao? Có phải muốn nói gì với chúng tôi không? Đi, cô xuống dưới trước đã, chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện."

Tô Liệt lắc đầu: "Các cô đã tới quá muộn."

Nhậm Du Nhiên đang tự hỏi nên đáp lại thế nào, bên tai nghe bluetooth truyền đến giọng nói của Diêu Viễn: "Nhậm đội, tìm được hai người anh em của Lam Tịch, người đã chết, bị cắt cổ tay."

Rất nhanh, Triệu Phong cũng truyền đến tin tức: "Nhậm đội, ở một căn phòng khác tìm được cha mẹ Lam Tịch, đã chết, quan sát hiện trường chắc là chết do trúng độc Carbon Monoxit, đốt than."

Nhậm Du Nhiên chau mày ngay, cô nhìn về phía Tô Liệt, hỏi: "Cô có phải cảm thấy chúng tôi tìm được cô quá muộn rồi không? Không kịp ngăn cản cô..."

"Bọn họ đều đáng chết!" Giọng nói của Tô Liệt đột nhiên cất cao lên: "Các người dù đến sớm hơn nữa thì kết cục cũng giống nhau mà thôi, tôi vẫn sẽ khiến cho bọn họ phải chết!"

"Vậy cô..."

"Các người không phải là cảnh sát sao? Tại sao các người không thể cứu được Tịch Tịch chứ!" Tô Liệt mở to đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt lặng lẽ không một tiếng động mà chảy xuống.

Tô Liệt cũng biết bản thân là vô cớ gây chuyện, nhưng cô không khống chế được cảm xúc của bản thân, cũng không muốn tiếp tục khống chế. Cô đã từng không ngừng một lần nghĩ tới, nếu như, Lam Tịch không phải sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy, nếu như lúc cha mẹ của cô ấy đối với cô ấy mặc kệ không quan tâm, thậm chí hở một chút là động tay động chân, nếu như lúc cha mẹ của cô ấy hút máu cô ấy, anh em bôi nhọ của cô ấy, có thể có ai đó ngăn cản tất cả chuyện này thì....

Nhưng trên thế gian này chung quy không có 'nếu như'.

Chân phải của Tô Liệt lui về sau một bước, Nhậm Du Nhiên kinh ngạc một chút, bản thân tiến lên trước.

"Đừng nhúc nhích!" To Liệt từ trong túi quần lấy ra một con dao dính máu, một bên đặt lên cổ của bản thân, một bên hét lên: "Tội lập tức nhảy xuống nơi này!"

Cảnh sát ở xung quanh đã lên đạn.

Tô Liệt nhìn chằm chằm vào Nhậm Du Nhiên, nói: "Cảnh sát Nhậm, các người muốn biết, ai là T sao?"

Nhậm Du Nhiên bỗng chốc trợn to hai mắt.

"Nếu như muốn biết thì đừng cử động!"

Nhậm Du Nhiên lập tức giơ tay ngăn lại các cảnh sát khác, cao giọng nói: "Tô tiểu thư! Cô đã giết bốn người! Đừng chấp mê bất ngộ nữa!"

"Bọn họ đều đáng chết! Tôi lặp lại lần nữa! Bọn họ đáng chết! Không cần nói với tôi là giết bọn họ có bao nhiêu tội lỗi nữa!" Tô Liệt giống như điên lên mà rống giận: "Không ai có thể bảo vệ người tôi yêu cả! Ngay cả tôi...cũng không thể bảo vệ tốt cho cậu ấy! Nhưng ít ra, tôi có thể khiến đám người hại cậu ấy chết đều phải đền mạng!"

"Hai gã anh em của cậu ấy kia, ngay khi tỉnh lại vào sáng hôm nay, nhìn thấy di ảnh của Tịch Tịch mà tôi đặt trước mặt bọn họ, bọn họ sợ tới mức giống như không nói được gì cả! Nhưng cho dù là vậy, bọn họ đối với Tịch Tịch, từ đầu đến cuối đều không có một câu xin lỗi! Bọn họ chỉ là cảm thấy sợ hãi, cũng chưa từng suy nghĩ lại bản thân đã làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn!" Trong mắt Tô Liệt ngập tràn thù hận, "Từ nhỏ cho đến lớn, nếu như bọn họ có một lần tỏ ra không thoải mái trước sự đối xử bất công của cha mẹ mình đối Tịch Tịch, nếu như bọn họ có một lần quan tâm yêu quý Tịch Tịch, thì sẽ không biến mọi chuyện trở thành thế này! Huống hồ, bọn họ còn ở trước mặt truyền thông bôi nhọ chửi bới Tịch Tịch của tôi!"

"Bọn họ cầm tiền của Tịch Tịch kết hôn sinh con, đi học đọc sách, mua nhà mở tiệm, bọn họ yên tâm thoải mái ở nhà ăn no chờ chết, không có tiền liền duỗi tay đòi tiền người chị người em ruột mà ngay từ nhỏ họ chưa từng liếc mắt nhìn tới kia, cũng không cảm thấy có bất kỳ cái gì sai cả! Bọn họ dựa vào cái gì?! Chỉ bằng dựa vào sự thiên vị của cha mẹ, chỉ vì bọn họ là con trai sao?!"

Nhậm Du Nhiên nhìn Tô Liệt phát tiết đến điên lên, có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy, đầu óc của cô nhanh chóng ổn định lại, tự hỏi phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho cảm xúc của cô ấy ổn định lại.

"Tô tiểu thư, tôi biết mấy năm nay các cô trải qua rất không dễ dàng, cô trước tiên bình tĩnh lại, có việc gì chúng ta có thể tìm một nơi từ từ mà nói...Nghe tôi, hiện tại còn chưa tới tuyệt cảnh, chúng ta còn có cơ hội, cô có thể lựa chọn lập công..."

Thanh âm của Nhậm Du Nhiên vô cùng mềm mại, trong giọng nói lại mang sự đến ôn hòa khiến người khác yên tâm, nhưng lọt vào tai của Tô Liệt, lại không chiếm được một chút ít an ủi.

"Cô có biết hai vợ chồng già kia sau khi tỉnh lại nhìn thấy tôi, câu đầu tiên hỏi tôi là gì không?"

Tô Liệt hơi ngửa đầu lên nhìn lên bầu trời đen nhánh, âm thanh cười nhạo nói: "Bọn họ hỏi tôi, 'Mày làm gì hai đứa con trai của tao rồi?', nghe đi, buồn cười biết bao. Tịch Tịch cũng là cốt nhục thân sinh của bọn họ, bọn họ có từng hỏi han câu nào về cái chết của cô ấy không?"

"Khi đó tôi nhìn bọn họ, trong lòng còn nghĩ rằng, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của Tịch Tịch. Tô không biết khi đó nếu như bọn họ nhìn thấy tôi, mở miệng hỏi chuyện của Tịch Tịch, tôi có khi nào sẽ mềm lòng hay không...Ha ha ha ha ha ha, tôi nực cười biết bao, cư nhiên còn nghĩ đến loại chuyện vô vị này. Bọn họ căn bản chưa cho tôi cơ hội để mềm lòng..."

Tô Liệt giống như là nhớ đến một câu chuyện cười vậy, kiềm chế không được mà cười rất lâu, trong tiếng cười của cô là sự bị thương vô tận, quá mức thê lương, đem bóng tối đêm nay nhuốm thành nỗi tuyệt vọng.

Nhậm Du Nhiên không đành lòng, tất cả cảnh sát ở xung quanh cũng trầm mặc theo.

Một hồi lâu, Tô Liệt rốt cuộc cũng cười đủ rồi, cô một lần nữa nhìn về phía Nhậm Du Nhiên, nhẹ giọng nói: "Cảnh sát Nhậm, tôi giết năm người, căn bản không có khả năng để sống sót."

Nhậm Du Nhiên trong lòng chợt căng thẳng lên, cô lén ra hiệu cho hai nhóm cảnh sát ở hai bên, nhắc nhở mọi người chú ý.

Tô Liệt nói: "Cô cũng không cần lo lắng khuyên tôi, tôi hiểu rõ mọi chuyện." Tay phải cô cầm cao dao, tay trái sờ vào trong túi quần.

Nhóm cảnh sát xung qunah lập tức giơ súng lên đề phòng.

Nhậm Du Nhiên thầm nghĩ không ổn, một bên ra hiệu những người khác tạm thời đừng nóng nảy, một bên hết sức khuyên can Tô Liệt: "Tô tiểu thư! Cô bình tĩnh một chút! Cô..."

"Cảnh sát Nhậm!" Tô Liệt đột nhiên cất cao giọng: "Thứ cô muốn, tôi cho cô!"

Vừa dứt lời, tay trái đút ở trong túi quần của Tô Liệt đã lấy ra một vật thể không rõ, giơ tay lên, ném về phía Nhậm Du Nhiên.

"Đừng!" Nhậm Du Nhiên theo bản năng lên tiếng can ngăn lại.

"Đoàng!" Cùng lúc đó, không biết ai đã hướng vào chân của Tô Liệt bắn một phát sung, Tô Liệt kêu lên một tiếng, con dao nhỏ ở trong tay phải rơi xuống, bản thân cô chịu đựng đau đớn, cười nhẹ, xoay người không chút nào do dự mà đắm mình vào biển lớn.

Đồ mà Tô Liệt ném đã lăn xuống mặt đất, Nhậm Du Nhiên tâm tư đề phòng, không có lập tức đi nhặt lên, mà nhanh chóng ấn bộ đàm: "Gọi người nhái tới, nhanh chóng gọi người nhái tới! Xuống biển vớt người cho tôi!"

Người nhái trục vớt rất nhanh đến, may mắn chính là, lúc Tô Liệt được cứu lên bờ vẫn còn hơi thở, xe cứu thương đã tới, trực tiếp đưa đến bệnh viện.

Sau khi xác định cái chai không mà Tô Liệt ném tới không có vấn đề, Nhậm Du Nhiên nhặt nó lên ngay. Đây là một chai thủy tinh nhỏ trong suốt, bên trong có để một tờ giấy, Nhậm Du Nhiên lấy tờ giấy ra.

Trên mặt giấu được viết ba hàng chữ tinh tế ——

[Số nhà 146 hẻm X lộ X khu XX thôn Tây Thành thành phố Tân Hà]

[Câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim thành phố Tân Hà]

[Đã mang đến rất nhiều phiền phức cho mọi người, cái này xem như một chút chuyện tôi có thể làm giúp mọi người. Mọi người đều là cảnh sát tốt, cảm ơn mọi người —— A Liệt tuyệt bút.]

------------

Suốt một đêm này, Cục cảnh sát thành phố Tân Hà bận việc rất lâu, Yến Quy và Cố Dĩ Tiện từ trong nhà suốt đêm chạy về trong Cục.

Trong Phòng Giải phẫu, bốn cỗ thi thể nằm song song ở trên bàn giải phẫu, Yến Quy thay xong quần áo là tiến hành nghiệm thi từng thi thể. Thời gian tử vong đều trong cùng một ngày, nguyên nhân tử vong có hai loại, hai người đàn ông trẻ tuổi là chết do mất máu quá nhiều do vết cắt ở cổ tay, hai người già còn lại thì trúng độc Carbon Monoxit.

Giang Vọng đứng ở cửa, mang theo khẩu trang báo cáo với Yến Quy: "Đã khám xét hiện trường. Trong phòng người trẻ tử vong, tìm được hai ống chích, bên trong chắc là còn lưu lại mẫu thuốc, đã đưa đến Phòng Thí nghiệm, kết quả xét nghiêm phải đợi mấy ngày mới có. Còn bên hiện trường chỗ người già, bên trong được đặt hai chiếc rương pha lê song song nhau, mỗi cái đủ cho một người nằm, lúc anh Triệu phát hiện thi thể, thì hai người già đều nằm riêng lẻ từng rương. Mỗi rương pha lê có một cái ống khói được dùng như ống dẫn, ống dẫn nối tiếp đến một chậu than đã cháy."

Yến Quy gật đầu, hỏi: "Còn có gì khác không?"

Giang Vọng lật lật tài liệu, nói: "Đúng rồi, trong phòng còn phát hiện khói thuốc và một cái tàn thuốc."

Yến Quy quay đầu lại nhìn, chỉ chốc lát sau tầm mắt rơi xuống trên người Cố Dĩ Tiện đang yên tĩnh đứng ở bên kia, hỏi: "Tô Liệt có hút thuốc không em?"

Cố Dĩ Tiện nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Vài lần gặp mặt không thấy cô ấy hút thuốc lần nào."

Yến Quy một lần nữa nhìn về phía Giang Vọng: "Cầm tàn thuốc đi kiểm tra thật kỹ."

Giang Vọng đáp lại rồi rời khỏi Phòng Giải phẫu.

Cố Dĩ Tiện nhìn bốn thi thể ở trước mắt, hỏi: "Đã xác định nguyên nhân cái chết, hung thủ cũng đã xác định, còn giải phẫu sao?"

Yến Quy nhẹ giọng nói: "Làm giám định độc vật." Cô nhìn Cố Dĩ Tiện: "Trở về văn phòng nghỉ ngơi một chút đi em."

Cố Dĩ Tiện lắc đầu, đứng một chỗ không đi "Em bên chị."

"Vẫn là đi ngủ một lát đi." Yến Quy thương bạn gái.

Buổi tối các cô cũng chưa kịp ngủ, hiện tại đều rất buồn ngủ, Cố Dĩ Tiện kiên trì muốn ở lại bên cạnh cô, nói thế nào cũng không chịu nghe.

Rốt cuộc vẫn là không chịu đi, lúc Yến Quy giải phẫu, Cố Dĩ Tiện liền ở bên cạnh hỗ trợ làm trợ thủ, trước khi hừng sáng thì đem vật mẫu đưa đến Phòng Thí nghiệm làm xét nghiệm.

Cả đội bận rộn suốt một đêm, Nhậm Du Nhiên thì ở lại bệnh viện chờ Tô Liệt đang cấp cứu.

9 giờ sáng thứ ba ngày 5 tháng 6, nhóm người làm công ăn dưa vừa mới ngồi xuống ghế làm việc, có người âm thầm mở Weibo chuẩn bị lướt dạo, thì phát hiện trên mạng đang oanh tạc tin tức.

Phòng làm việc của Lam Tịch đang đăng bài thanh minh lên Weibo, công bố với bên ngoài tin tức cái chết của Lam Tịch.

Cùng lúc đó, account Marketing 'Phóng viên giải trí bát quái' nổi tiếng trong giới giải trí, đã thông cáo lên Weibo, vì ba năm trước tin vào lời dẫn dắt phiến diện từ hai người anh em của Lam Tịch đã dẫn đường cho dư luận công kích Lam Tịch mà xin lỗi. Vào cùng ngày ở trên Weibo, 'Phóng viên giải trí bát quái' còn kể cho mọi người một câu chuyện xưa, nội dung đa phần đều giống như câu chuyện mà Tô Liệt đã để lại cho cảnh sát.

----------Hết chương 88-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro