Chương 92: Độc xà (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cùng bạn gái của bản thân đứng đắn mới là không đứng đắn."

************

Trong sân huấn luyện của Cục công an Thành phố Tân Hà, Cố Dĩ Tiện mặc bộ trang phục huấn luyện mà xanh biển mùa hạ, trên thân mặc thêm một chiếc áo chống đạn, mang theo kính bảo vệ mắt, trong tay cầm một cây súng trường đột kích được mô phỏng để huấn luyện. Nàng nghiêng người dựa vào vách tường, vành tai đang đeo tai nghe Bluetooth, nghe báo cáo của Ôn Chất Bân.

"Đội trưởng, bọn họ có ba người đang ở bên trái của chị trong cửa hàng tiện lợi ."

Cố Dĩ Tiện nhướng mày, nói: "Được."

Nàng không nhiều lời, cầm súng nhanh chóng lên đạn, lập tức di chuyển đến nhanh cửa hàng tiện lợi.

Trong nháy mắt mở của ra, ở phía sau kệ hàng có gắn một khẩu súng, Cố Dĩ Tiện liền trong chớp mắt không có chút do dự nào, cong gối dùng sức từ trên mặt đất trượt ra ngoài, trực tiếp lăn người đến phía sau một kệ hàng khác, tránh thoái được viên đạn ở trên được bắn ra từ khẩu súng ở cửa. Ngay sau đó, nàng lấy khẩu súng đặt ở trên kệ, không chút do dự khống chế kẻ địch ở phía sau chiếc kệ gần cửa, bóp cò súng bắn trúng lên áo chống đạn trước ngực người nọ.

Hệ thống hiển thị 'Out' một người.

Người bị bắn trúng bất đắc dĩ, buông khẩu súng ra giơ hai tay rời khỏi sân huấn luyện.

Động tác của Cố Dĩ Tiện cũng không dừng, bước chân nhẹ như mèo mà xông vào bên trong, lỗ tai không mang tai nghe của nàng giật giật, hai ba bước thì vọt vào phía sau kệ hàng ở tận trong cùng, một kẻ địch đang trốn ở đây, cầm súng chờ nàng. Nàng liều lĩnh thò đầu ra, trong phút chốc đối phương nổ sung thì nhanh chóng thu bước chân về sau, một cú xoay người xinh đẹp nhảy trở về bên cạnh kệ hàng, họng súng lệch đi, nàng cũng không nhìn vị trí của kẻ địch, chỉ bằng trong trí nhớ vừa nãy mà bóp cò súng.

'Bằng' một tiếng, hệ thống hiển thị 'Out' hai người.

Siêu thị này còn có một kho để chuyên chở hàng hóa , Cố Dĩ Tiện ở trước cửa kho để hàng hóa thì ngừng lại, nàng khẽ cười một tiếng, nhấc chân đá văng cửa nhà kho chuyên chở hàng hóa, một kẻ địch đang trốn ở phía sau cửa, thấy nàng tiến vào thì có ý đồ cướp đi súng của nàng. Cố Dĩ Tiện không có do dự, động tác trên tay thả lrng, tùy ý để hắn cướp khẩu súng đi, nhưng lúc sau nàng thuận thế mà cúi người xuống, dùng động tác quét chân mạnh mẽ khiến kẻ địch ngã xuống. Ngay sau đó nàng vòng ra phía sau kẻ địnch, đôi tay bóp chặt cổ của hắn, khống chế hắn ở dưới mặt đất, sau đó móc ra cây súng lục ở trong người bắn một phát súng lên trên áo chống đạn của hắn.

Hệ thống hiển thị 'Out' ba người.

Trong phòng chỉ huy, Nhậm Du Nhiên cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, Yến Quy dù bận rộn vẫn ung dung ngồi đó thưởng thức động tác của cô bạn gái nhà cô, biểu tình hãnh diện.

Cố Dĩ Tiện và Ôn Chất Bân hai người phối hợp vô cùng ăn ý, trong 15 phút ngắn ngủi của trò chơi này, hai người bọn họ đã 'Out' bảy người.

Nhậm Du Nhiên rốt cuộc nhìn không nổi nữa, cầm lấy bộ đàm quát "Các anh mười mấy người lại không có biện pháp đối phó với hai người bọn họ, làm ăn cái kiểu gì vậy?! Lại còn là một đám người lớn tuổi nữa chứ! Bọn họ hai người tổng cộng có bốn cái mạng, hiện tại một cái mạng cũng chẳng thèm dùng, các anh đã Out 7 người rồi đó mấy đại ca ơi! Còn tiếp tục như vậy các anh dứt khoát căng cờ đầu hàng luôn đi!"

Trận huấn luyện hôm nay là giữa đội viên của Đội điều tra và hai vị đội trưởng của Đội Đặc Cần, bên Đội điều tra thì chiếm ưu thế về nhân số, tính ra có 14 người.

Diêu Viễn và Triệu Phong đứng ở phía sau Nhậm Du Nhiên, biểu tình có chút xấu hổ, Diêu Viễn nhịn không được mà nói: "Đội trưởng, người hôm nay ra sân là nhóm người tương đối yếu trong huấn luyện thường ngày..."

Nhậm Du Nhiên quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, Diêu Viễn lập tức ngậm miệng.

"Nhóm người tương đối yếu? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói thế à! Tôi hỏi cậu, yếu còn nói lý phải không?!"

Diêu Viễn lắc đầu mãnh liệt, không dám nói lời nào.

Triệu Phong ở bên cạnh cả thở cũng không dám thở mạnh, trong lòng thay Diêu Viễn lau mồ hôi, Nhậm Du Nhiên lúc này chính là một bụng núi lửa không có chỗ phun, anh ta thế nào cũng phải lên tiếng làm con chim đầu đàn, không phải vẫn bị mắng đó sao.

Nhậm Du Nhiên chỉ chỉ vào màn hình, nói: "Nhìn cho kỹ động tác của Dĩ Tiện đi, Diêu Viễn tôi hỏi cậu, đổi thành cậu trở thành đối thủ của Dĩ Tiện, cậu có nắm chắc được thắng cô ấy không?"

Diêu Viễn nhìn chằm chằm vào động tác như nước chảy mây trôi ở trên màn hình của Cố Dĩ Tiện, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu.

Nhậm Du Nhiên thở ra một hơi: "Xem như là cậu còn tự hiểu lấy mình. Sức mạnh của Dĩ Tiện không giống với người thường, đây là thiên phú trực giác từ khi sinh ra đã có. Loại thiên phú này được thể hiện qua 5 giác quan như dã thú đang đi săn. Ví dụ như phát súng thứ hai trong siêu thị vừa rồi, cô ấy không cần cố ý nhắm vào kẻ địch mà vẫn có thể bắn một cách chuẩn xác, điểm này các cậu học không được."

Diêu Viễn và Triệu Phong an tĩnh lắng nghe, trong lòng biết điều cô nói là sự thật, bọn họ cũng biết danh hiệu tay súng thiện xạ của Cố Dĩ Tiện tuyệt đối không phải là giả, nhưng không tránh được có chút nhụt chí.

Nhậm Du Nhiên biết hai người bọn họ đang suy nghĩ điều gì, lại nói: "Các cậu cũng không cần như thế, tôi nói điều này không phải để các cậu nản lòng, điều tôi muốn nói chính là thiên phú là thứ sinh ra đã có sẵn, nhưng nỗ lực mới là thứ không thể thiếu sau này." Cô nhấc nhấc cằm ý bảo bọn họ nhìn màn hình: "Dĩ Tiện ngoại trừ kỹ năng dùng súng ra, năng lực cận chiến cũng rất mạnh. Cô ấy rất gầy, sức lực không thể so với đám đàn ông như các cậu, so với tôi cũng không bằng, nhưng cô ấy thắng ở sự linh hoạt. Loại năng lực này là do được sự đào tạo huấn luyện bồi dưỡng mà ra, sau khi các cậu lặp lại động tác này trăm ngàn lần, thì nó liền sẽ khắc sâu vào trong xương máu của các cậu, đến thời điểm cần dùng tới thì thân thể lúc nào cũng nhanh hơn đầu óc, ngay cả thời gian do dự cũng không cần tới."

"Đội điều tra hôm nay bại bởi Dĩ Tiện và Ôn Tử, không cần tìm bất cứ lý do gì để bao biện, đừng nói cái gì mà hôm nay lên sân huấn luyện chỉ là nhóm yếu ở trong đội. Ở trong Đội cảnh sát, yếu ớt không phải lý do, là sai lầm! Chúng ta là cảnh sát, lấy sinh mệnh bảo vệ quốc gia và lợi ích của người dân, từng thời từng khắc đều phải chuẩn bị đao thật kiếm thật mà vật lộn với bọn tội phạm, chúng ta không tiếp nhận bất cứ hình thứ 'Yếu' gì cả! Nghe hiểu không?"

Diêu Viễn và Triệu Phong theo bản năng đứng nghiêm, cao giọng trả lời: "Đã hiểu!"

Nhậm Du Nhiên nhìn bọn họ gật đầu nói: "Mục đích tôi an bày buổi huấn luyện lần này, các cậu đều hiểu rõ hết rồi chứ?"

"Đã hiểu!"

Nhậm Du Nhiên chính là cố ý để cho bọn họ thấy bản thân mình 'Yếu' thế nào, tuy rằng yếu không phải là bọn họ, nhưng là đội viên của bọn họ, dẫn đến bọn họ 'Yếu' cũng không có gì khác nhau. Trong lòng Diêu Viễn và Triệu Phong đều có chút xấu hổ, bất quá cũng may hiện tại 'Yếu' còn chưa muộn, bọn họ phải gia tăng huấn luyện nội bộ, tranh thủ lần sau nếu như có buổi huấn luyện thế này cũng có thể không còn 'Yếu' nữa.

Buổi thực chiến ở sân huấn luyện đã kết thúc, Cố Dĩ Tiện và Ôn Chất Bân hai người thắng áp đảo, đã mang theo nhóm điều tra viên tham gia huấn luyện đi thay quần áo,

Nhậm Du Nhiên tắt màn hình theo dõi, nói: "Lần sau an bày người của các cậu đấu với đội viên của Đội Đặc cần, không có Dĩ Tiện và Ôn Tử hai cái loại người được Trời bug cho tồn tại này, các cậu phải để cho người của tôi đánh cho có khí thế ra, đừng để mất mặt xấu hổ như vậy nữa!"

"Vâng!"

Nhậm Du Nhiên liếc mắt nhìn một người còn đang ngồi ở bên cạnh, từ đầu đến cuối mang theo biểu tình vui sướng - Yến Quy, lại quay đầu nói với bọn họ: "Các cậu nhìn Yến pháp y đi, cũng đang cười nhạo các cậu đấy!"

Yến Quy đột nhiên bị cue vào, quay đầu nhìn bọn họ, phủ nhận ba lần: "Tôi đâu có, tôi không có, đừng nói bừa."

Diêu Viễn ngày thường thân thiết với các cô hơn, dám cùng các ô nói giỡn, vì thế nói: "Yến pháp y, tôi cũng thấy cô cười."

Lúc Yến Quy ở bên ngoài đều vĩnh viễn lãnh đạm, không có biểu cảm gì mà trình bày sự thật: "Tôi cười là bởi vi bạn gái của tôi thắng, không phải đang cười nhạo các cậu."

Ách!

Diêu Viễn suýt chút là đánh no cái ợ no hơi. Sao lại như thế sao lại như thế! Tại sao có người có thể trưng bày gương mặt Poker ra mà rải cẩu lương cơ chứ?

Diêu Viễn muốn nói Yến pháp y da mặt dày, nhưng anh không dám.

Lúc này, cửa của Phòng Chỉ huy mở ra, Cố Dĩ Tiện và Ôn Chất Bân dẫn theo những người khác tiến vào, nàng thấy Yến Quy ngồi ở đấy câu môi nở nụ cười.

Nhậm Du Nhiên muốn giữ người ở lại giáo huấn, để nhóm người Cố Dĩ Tiện đi trước, cô cũng phải để cho nhóm điều tra viên này giữ thể diện, đặc biệt còn có Yến Quy bên đội Kỹ thuật ở đây nữa, ở trước mặt cô ấy làm trò mắng bọn họ, tốt xấu gì cũng là đám người đàn ông cao bảy thước, đầu cũng phải nâng lên không thể gục xuống.

Yến Quy hiểu rõ, cô không đi xem một đám đàn ông đang cúi đầu đứng ở đó, từ khi Cố Dĩ Tiện tiến vào thì tầm mắt của cô đều đảo tới đảo lui ở trên người một mình nàng, chưa từng dời đi.

Lúc này đã là giờ tan làm, Ôn Chất bân không làm bóng đèn cho hai người các cô, bản thân rời đi trước.

Cố Dĩ Tiện cùng Yến Quy nắm tay ra bãi đỗ xe lấy xe.

"Biểu hiện vừa rồi của em được chứ?" Cố Dĩ Tiện lắc lắc bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.

Yến Quy thấy ánh mắt của nàng tràn đầy nùng tình mật ý, gật đầu nói: "Rất tốt. Chị ở trong Phòng chỉ huy đều nhìn đến choáng váng. Bạn gái của chị làm sao giỏi như thế chứ, vừa lợi hại lại vừa xinh đẹp."

Cô một chút cũng không keo kiệt mà ca ngợi, Cố Dĩ Tiện nghe thấy thì tâm hoa nộ phóng, kéo cánh tay của cô mà cười nhẹ.

"Quan trọng nhất là..." Yến Quy dừng một chút, lấp lửng.

"Hử? Là cái gì?" Cố Dĩ Tiện nghiêng đầu nhìn cô.

"Là của chị." Bên bãi đỗ xe chỗ này không có ai, Yến Quy hơi hơi cúi đầu, ở trên môi của Cố Dĩ Tiện hôn một cái.

Đầu tiên là Cố Dĩ Tiện hơi ngẩn ra, ngay sau đó mặt đỏ ửng lên, vừa cười vừa mắng cô là không đứng đắn.

"Cùng bạn gái của bản thân đứng đắn mới là không đứng đắn." Nói có sách mách có chứng, em nói đều đúng.

Hai người lái xe về nhà, vừa bước vào cửa trước tiên là ở huyền quan hôn nhau một lúc, lúc sau thì rửa tay thay quần áo cùng nhau làm cơm chiều. Cố Dĩ Tiện hiện tại vẫn chỉ ở trình độ làm trợ thủ, nhưng dưới sự dạy dỗ của Yến Quy thì kỹ thuật hạ dao của nàng đã tiến bộ không ít, đã không còn đem dưa chuột cắt từ lát mỏng thành khối to, rất đáng để khen ngợi.

Sau khi ăn xong hai người ôm nhau nằm ở trên sofa, mở ra TV chỉ để phát âm thanh, Yến Quy đang xem tài liệu, Cố Dĩ Tiện lên mạng đọc tin tức.

Sau khi vụ án của Tô Liệt chấm dứt, vấn đề tiếp theo chính là cô ấy đã từng tiếp xúc với tổ chức K, còn để lại hai địa chỉ cho cảnh sát. Nhậm Du Nhiên đã tra qua, địa chỉ thứ nhất ở một thôn trong thành ở phía Tây Tân Hà, nơi này đa só là những căn nhà xưa cũ đã chờ tháo dỡ, người ở nơi đây đều là người già, người trẻ tuổi đều đã dọn đến khu vực phát triển để làm việc.

Địa chỉ thứ hai, câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim, là câu lạc bộ cao cấp trứ danh ở thành phố Tân Hà, có hệ thống hội viên cao cấp, người có thể tiến vào chỗ này không ai là không có gia thế lớn mạnh, không phú thì quý.

Mà điều khiến cảnh sát chú ý đến chính là, ông chủ của câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim lại là cha của Chu Hiên Thụy - Chu Nham Tùng.

Tô Liệt đưa ra hai địa chỉ này, cũng không có nói rõ là làm gì, nhưng cô ấy chắc chắn là muốn cảnh sát điều tra hai chỗ này, điều này là không sai. Nhưng Nhậm Du Nhiên không có hành động thiếu suy nghĩ, vụ án của Tô Liệt vừa mới kết thúc, ngoại trừ kết thúc công việc bên ngoài cần phải làm ra, tạm thời cũng chưa cần rút dây động rừng, đối phương hiện tại chắc chắn có độ cảnh giác cao, lúc này chi bằng gấp gáp thì không bằng đợi đối phương lơ là cảnh giác.

"Em....chết tiệt!" Cố Dĩ Tiện lướt đọc tin tức trên mạng đột nhiên mắng một câu.

Yến Quy hết hồn: "Sao vậy em?"

Cố Dĩ Tiện đến trước mặt của cô, đem điện thoại đưa cho cô xem: "Chị mau xem đi!"

Đây là một video đang livestream, nội dung video là một trong căn phòng tối, một người đàn ông bị trói ở trên ghế, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn ra đại khái dáng người. Bên cạnh ghế có một giá truyền dịch, trong bình chưa chất lỏng không rõ đang chảy vào trong cơ thể của người đàn ông.

Video livestream không có tiêu đề cũng không có bất luận nhắc nhở gì, nhưng người đăng video livestream tag Weibo của Cục cảnh sát hình sự Tân Hà, miêu tả chỉ có ba chữ —— 'Đến tìm tao'.

Yến Quy và Cố Dĩ Tiện liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự phẫn nộ.

Nhậm Du Nhiên ở trong nhà, cô tức giận là đạp lên ghế dựa ở trong phòng sách, lúc này Cục trưởng Tần điện thoại đến đây, đổ ập xuống chính là mắng cô hai câu, sau đó kêu cô lập tức bắt lấy kẻ khiêu khích.

"Cục trưởng Tần, vậy video này..."

"Tôi đã liên hệ với Khoa kỹ thuật và an ninh mạng che nó lại, co lập tức bắt tay làm việc cho tôi!"

----------Hết chương 92--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro