Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa đã ngồi dậy khi nàng tắt chuông, hôm nay cô phải dậy sớm đến công ty, công việc còn nhiều thứ chưa xử lý xong. Còn có rắc rối của Lạp Gia Tuấn, công ty gần đây cần chỉnh đốn, nếu không cậu ta sẽ làm loạn cả công ty.

Nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, Lệ Sa nghiêng người nhìn nàng một cái, chỉnh lại áo ngủ: "Ngày hôm qua đã mệt đến khuya, sao đồng hồ báo thức lại đặt sớm như vậy?"

"Thói quen dậy sớm, không có thói quen chỉnh lại đồng hồ báo thức." Thái Anh nằm yên tại chỗ, xoa xoa đầu tóc rối bù trả lời.

Im lặng một lúc, Lệ Sa không nói gì, kéo chăn xuống giường, đi rửa mặt. Thái Anh nhắm mắt lại mơ màng thêm chút nữa, rồi mới rời giường đi rửa mặt.

Lệ Sa thay quần áo xong, đứng trước gương tô son, vừa xong liền thấy Thái Anh từ ngoài bước vào, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

"Muốn tô chút son không?"

Thái Anh đang chải tóc, nghĩ nghĩ rồi bước tới đứng trước mặt Lệ Sa, nhận lấy thỏi son từ tay cô, tô đơn giản hai lần.

Nàng rất ít khi dùng son, chỉ thỉnh thoảng nhớ ra mới dùng một lần, nên khi sử dụng có chút không quen tay.

"Để chị làm cho." Thấy nàng vụng về, Lệ Sa tiến lên nhận lại thỏi son từ tay nàng.

Khoảng cách gần như vậy, Thái Anh không tự giác rũ mi mắt, lặng lẽ nhìn sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt đẹp mê người của Lệ Sa.

Thái Anh nhìn chăm chú, chờ cô xong mới thu ánh mắt lại, mím mím môi.

Giúp nàng tô son xong, Lệ Sa đóng nắp lại cất vào túi, cùng nàng đi ra ngoài.

Hiện tại là giờ cao điểm, thang máy đi từ trên xuống, liên tục đón vài người ở mỗi tầng. Lệ Sa và Thái Anh phải đứng sát ở phía trong.

Người vào thang máy càng lúc càng dày đặc, Thái Anh nhìn Lệ Sa, với tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, yên lặng đem cô nép vào trong ngực.

Lệ Sa không bị say xe nhưng lại chóng mặt khi đi thang máy, đứng lâu sẽ ngột ngạt khó chịu, để cô dựa vào nàng sẽ tốt hơn.

Mặc dù là muốn cho cô ấy thoải mái hơn một chút, nhưng ở chốn đông người, hành động như vậy đối với cả hai rất là xa xỉ.

Rốt cuộc thân phận của Lệ Sa cũng là chủ tịch của Lạp thị, không phải là một người có thể tùy ý yêu đương, huống chi lại là yêu đương với phụ nữ.

Thang máy đi xuống, Lệ Sa giơ tay nắm lấy tay Thái Anh đang đặt ở bên eo mình, lòng bàn tay vô tình cọ xát mu bàn tay của nàng, không biết nàng đang nghĩ gì.

Ra khỏi khu chung cư, hai người đường ai nấy đi, Lệ Sa có tài xế riêng đưa đi làm, không cần Thái Anh đưa.

Lệ Sa đến công ty, trợ lý liền nói với cô, Lạp Gia Tuấn muốn gặp, ở cửa phòng tổng tài làm loạn không yên. Cậu ta nói lung tung rằng nếu cô không đến, sẽ lấy ghế đập phá phòng tổng tài, còn muốn làm loạn công ty.

Sáng sớm đã không nghe được tin tức tốt, Lệ Sa trầm mặt đi theo, xung quanh khí áp đều thấp.

Cửa thang máy mở ra, cô còn chưa bước ra ngoài, đã thấy hai bảo vệ ở trước cửa văn phòng ngăn cản người mặc vest, giày da, đang làm loạn, không màng hình tượng Lạp Gia Tuấn.

Cậu ta thật sự coi nơi này là nhà mình, tùy ý la lối khóc lóc, ở nhà cô có thể mặc kệ, nhưng ở công ty thì đừng hòng làm loạn gây chuyện.

Bảo vệ đang ngăn cản, thấy Lệ Sa đến, lập tức buông Lạp Gia Tuấn ra, đứng sang một bên, không dám làm gì thêm.

Bảo vệ đột nhiên buông tay, Lạp Gia Tuấn lảo đảo một chút, sau đó đứng vững, chỉnh lại hình tượng, vươn tay mắng bảo vệ: "Cản nữa đi, các người sao không ngăn cản. Tổng giám đốc của Lạp thị, mà hai nhân viên quèn cũng dám ngán chân, thật là chán sống. Các người nhanh mở cửa đi, hôm nay bổn thiếu gia nhất định phải đập nát văn phòng của chị ta, nhanh lên!"

Lạp Gia Tuấn tiếp tục lớn tiếng làm loạn, đúng là kẻ sống phóng túng không biết trời cao đất dày.

Lệ Sa lập tức bước tới, hai bảo vệ nhìn thấy lập tức cúi đầu chào: "Lạp tổng!"

"Ừm, các anh trở về đi."

Lạp Gia Tuấn nghe thấy giọng nói lạnh lùng kia, cảm giác nổi gai óc, người phụ nữ này mỗi ngày như âm hồn không tan, xuất hiện như ma quỷ.

Trợ lý đi qua ấn mật mã mở cửa văn phòng, cửa mở ra, Lệ Sa đi qua cậu ta, nói: "Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Mau vào đi!"

Ngôn Gia Tuấn bỏ tay vào túi quần, nghên ngang theo Lệ Sa vào trong. Không phải chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi sao, ra vẻ cái gì, Lạp thị sớm muộn gì đều thuộc về mình!

Trợ lý cậu ta sau khi vào phòng đã đóng cửa lại, việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, đây là lời nói của Lạp tổng.

Dù có chuyện gì xảy ra, tổng giám đốc vẫn là người của nhà của Lạp gia, hơn nữa còn là em trai của Lạp tổng, có một số việc không cần phải công khai rầm rộ.

Đây cũng là chút tình cảm cuối cùng mà Lệ Sa dành cho cậu ta, nếu không có chút tình cảm này, Lạp Gia Tuấn có lẽ đã rời khỏi Lạp thị từ lâu.

"Đoạn video đó, chị tìm được ở đâu, nếu không phải chị cố ý hãm hại tôi, làm sao chị có được cái video đó."

Vừa vào đã lớn tiếng chất vấn, một chân đá văng ghế dựa trước bàn làm việc, làm đổ chậu hoa bên cạnh.

Lệ Sa bình tĩnh ngồi xuống, tay lật xem tài liệu, không ngẩng đầu lên nói: "Là người bày kế hoạch cho cậu chụp, hắn ta thấy cậu dễ lợi dụng, nghĩ rằng nếu kế hoạch thất bại cũng có thể dùng video này để hãm hại cậu, kiểu nào cũng có lợi. Tôi có được video này là vì người của tôi làm việc hiệu quả."

"Tôi không tin, anh ta đối xử với tôi tốt như vậy sao có thể lừa tôi, chắc chắn là chị xúi giục."

Gia Tuấn đứng đó nói với vẻ mặt đúng lý hợp tình, Lệ Sa không chút hoang mang cầm tài liệu trong tay đặt trước mặt cậu ta, bình tĩnh nhưng không mất uy nghiêm nói: "Người này có tiền án, hắn đã từng tham gia năm vụ phạm tội thương mại, vì cảnh sát không có chứng cứ nên vẫn đang âm thầm điều tra. Lần này hắn nhắm vào cậu, không ngờ cậu quá ngu ngốc, để lộ trăm ngàn sơ hở. Khi cậu tiết lộ thông tin, người kia đã bị bắt vì tội phạm thương mại. Thật ra cảnh sát còn muốn cảm ơn cậu, nếu không có cậu, họ cũng không bắt được thuận lợi như vậy."

Lạp Gia Tuấn sau khi nghe nàng nói, xem tài liệu trong tay xong, tức giận ném văn kiện xuống đất, tiếp tục mắng: "Lạp Lệ Sa, chị chắc chắn đã sớm biết tôi muốn làm như vậy, cho nên mới chờ xem tôi mất mặt có phải không!"

Lệ Sa híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người kia như một lưỡi dao, khiến cậu ta cảm thấy không thoải mái.

"Lạp Gia Tuấn, cậu ngu ngốc thì đừng trách người khác. Cậu không tin người trong nhà mà lại tin tưởng một người ngoài, còn ý đồ cướp Lạp thị từ tay tôi, ngu ngốc đến mức như cậu thì chắc cũng không có mấy người."

Lạp Gia Tuấn chỉ tay vào cô, trán nổi gân xanh, nhưng Lệ Sa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút dao động, áp đảo khí thế kia.

"Lạp Gia Tuấn, sau chuyện này, tôi nghĩ cậu cần phải hiểu rõ, Lạp thị là công ty như thế nào, nếu không lần sau bị lừa, cậu có thể quên cả chính mình là ai."

Lệ Sa nói xong đứng dậy, đi đến kệ sách sau lưng, lấy ra một quyển sách trên đó. Quyển sách này lâu rồi cô không dùng tới, không nghĩ lấy ra tới lại là cho người này, nghĩ cũng thật buồn cười.

"Trong này ghi chép lại sự thành lập của Lạp thị, bao gồm cả những thành tựu và kế hoạch phát triển trong vài thập niên tới, cùng với phương pháp thành công của Lạp thị, khi rảnh cậu có thể nhìn xem. Tuy rằng nó sẽ không nói cho cậu Lạp thị ở thị trường trong nước cuối cùng có địa vị như thế nào, nhưng cậu sẽ hiểu, không một ai có thể lay động vị trí tổng tài này của tôi, cũng không phải để một tên ngu ngốc như cậu tùy tiện tìm một người là có thể đánh đổ được tôi."

Lệ Sa nói rất nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên Lạp Gia Tuấn cảm nhận được sự uy nghiêm của cô ấy, cậu ta cúi đầu nhìn cô, tay không có nhận lấy thứ kia.

Lệ Sa cũng không muốn ép buộc, chỉ nói thêm một câu. "Đồ tôi cho cậu, không biết nắm bắt là chuyện của cậu. Thứ này rất quan trọng, là lúc trước ông nội để lại, bên trong nội dung đều là ông nội và ba tôi viết ra từng chữ. Nếu cậu sơ ý phá hỏng, đừng trách tôi không có nhắc nhở trước."

Lệ Sa chưa nói hết ý, Gia Tuấn đã ở đó suy đoán một hồi, có thể đoán mò nhiều ít không bằng tự mình tìm hiểu. Cậu ta đột nhiên liền cười, đưa tay tiếp nhận, hì hì nói: "Biết rồi, tôi sẽ xem qua. Vậy nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây."

Lệ Sa không nói gì, trực tiếp phất tay tiễn khách.

Đi ra khỏi phòng, Lạp Gia Tuấn kích động nhìn thứ trong tay. "Đồ quan trọng như vậy lại giao cho tôi, nói tôi ngu, chị không phải cũng ngu không kém, chờ tôi đi hãm hại chị sao? Thứ này quan trọng như vậy, nếu tôi để bác hai biết chị đem nó xé nát sẽ thế nào, Lạp Lệ Sa ơi là Lạp Lệ Sa, lần này tôi nhất định khiến chị đứng ngồi không yên."

Cậu ta đi rồi, Lệ Sa nói trợ lý dọn dẹp lại chậu hoa bị vỡ, ghế cũng bị đá đi rồi, cô nhìn cũng thật chướng mắt.

Lạp gia bên kia không có phát tin tức, cô phải dựa vào chính mình để minh oan, buổi sáng bộ phận truyền thông đã bác bỏ tin đồn kia.

Tin tức sau khi phát ra, danh tiếng của cô đã tạm ổn định, nhưng danh dự của Lạp thị đã chịu đả kích, phải một đoạn thời gian mới có thể khôi phục. Bất quá trong khoảng thời gian này cô vừa vặn có việc phải làm, có thể lợi dụng thời cơ một chút.

---

Bệnh viện.

Thái Anh thăm khám bệnh nhân xong, từ phòng bệnh ra tới, ngáp một cái. Trên đường trở về văn phòng, nàng lấy điện thoại ra, xem thử thông báo mới.

Cũng không quan tâm đến thông báo công việc của mình, thứ Thái Anh để ý là tin tức kia.

Đầu ngón tay ở trên màn hình dừng lại, do dự có nên ấn vào hay không. Cứ xem như là nàng lén lút xem một chút đi.

Ở bên nhau thời gian dài, giữa hai người dần dần hình thành một thứ gọi là luật bất thành văn, chính là sẽ không quản chuyện riêng tư cũng như công việc của đối phương.

Vậy nên bình thường, nàng ít khi xem tin tức liên quan đến Lệ Sa, ngoại trừ việc biết cô ấy là chủ tịch của Lạp thị, còn những chuyện khác, Thái Anh hoàn toàn không biết.

Nhưng gần đây Lạp gia xảy ra chuyện, đồng nghiệp xung quanh bàn tán sôi nổi, Thái Anh cũng có nghe được chút ít, tin đồn kia là thật hay giả nàng cũng không biết.

Nghĩ nghĩ, nàng ấn xem tin tức kia, là phía Lạp thị bác bỏ tin đồn. Phía Lạp thị nói, đối với những ngày gần đây, ở trên mạng rải rác những tin đồn thất thiệt về mối quan hệ của Lạp tổng, Lạp Lệ Sa, công ty sẽ xử lý mọi chuyện theo pháp luật, phía sau còn có đội ngũ pháp luật gì gì đó.

Phía chính chủ vừa lên bài đính chính, bên dưới các loại bình luận cũng sôi nổi, cái gì cũng có.

Senna ven hồ tiểu ngôn: Wow, rốt cuộc làm sáng tỏ, biết ngay là trẻ trâu chướng mắt Lạp mỹ nữ mà.

Thích ăn khổ qua: Tin rác vậy cũng có người tin, thua thiệt chớ.

Quân tử bình thản: Đẹp vậy không vào giới giải trí thật đáng tiếc, nhan sắc này đúng là đỉnh cao.

Ái điên tiểu khả ái: Trẻ tuổi vậy mà đã là chủ tịch của công ty, má ơi, phú bà bao dưỡng em đi?

Noname: Ha ha, xã hội thượng lưu, mới có bấy nhiêu thì không chứng minh được cô ta trong sạch đâu, còn một lũ ở đây khen đểu, không có lửa làm sao có khói không biết sao, đừng vì xinh đẹp mà mê muội, nói không chừng đã sớm qua lại với vài tên đàn ông.

Lướt đến đây, tay Thái Anh ngừng lại, trên mặt bốc lửa giận bừng bừng, điện thoại trong tay bị nàng siết chặt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro