Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi tới đi lui ở hành lang, Thái Anh nhìn chằm chằm bình luận kia một lúc lâu, cho tới màn hình điện thoại tự tắc.

"Bác sĩ Phác!"

Điện thoại vừa tắt, sau lưng đột nhiên có người gọi, Thái Anh giật mình, dùng ngón cái vuốt vuốt mi mắt, cất điện thoại vài túi.

Thái Anh xoay người, nhìn thấy bác sĩ khoa cấp cứu Lạp Mẫn Nghi, lập tức thay gương mặt tươi cười hỏi: "Sao vậy bác sĩ Lạp, tìm tôi có chuyện gì?"

Lạp Mẫn Nghi đi đến trước mặt Thái Anh, đưa tay giữ chặt cánh tay nàng, vừa đi vừa tò mò nói: "Bác sĩ Phác, cô có người yêu chưa?"

Thái Anh sửng sốt, quay đầu nhìn người kia.

Theo lẽ thường, nếu người ta hỏi như vậy, đều là muốn giới thiệu đối tượng. Hơn nữa, bác sĩ Lạp đích thân tới hỏi, chắc chắn là muốn giới thiệu cho nàng đối tượng, không ai khác rất có thể chính là bác sĩ Thẩm cùng phòng với cô ấy.

Đoán là bác sĩ Thẩm, không phải là vô lý. Toàn bộ bệnh viện này, người có thể nhờ bác sĩ Lạp đến hỏi nàng chủ đề này, duy nhất chỉ có thể là bác sĩ Thẩm.

Nhưng vấn đề này nàng nên trả lời như thế nào?

Nàng cùng Lệ Sa là quan hệ người yêu, chỉ hai người biết, cũng không muốn cho bất cứ ai biết, bao gồm cả bạn bè của nàng và người thân của Lệ Sa.

Cho nên nàng do dự hai giây, mới trả lời: "Bác sĩ Lạp, tuy hiện tại tôi không có hẹn hò, nhưng tôi đã có người mình thích, hơn nữa thích rất lâu, cũng không muốn tìm hiểu người khác."

Lạp Mẫn Nghi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng, không giữ tay nàng nữa.

Cô ấy như vậy càng làm cho Thái Anh chắc chắn mục đích của cô ấy đến tìm mình, đành phải cười nói: "Tôi không định có bạn trai, chỉ muốn an tâm công tác."

Lạp Mẫn Nghi thở dài đánh nhẹ vào cánh tay Thái Anh, người ta nhờ cô thăm dò, lời còn chưa nói ra, đã bị từ chối mất rồi.

"Bác sĩ Phác, người này rất tốt, thích cô ai cũng thấy, đều tìm cách để cậu ta tỏ tình. Ngày hôm qua, cô làm xong phẫu thuật, cậu ta thấy cô mệt mỏi ngồi ở thang máy, khi trở về văn phòng cậu ta thiếu chút nữa khóc lớn, toàn bộ người trong phòng đều cảm thấy cậu ta đáng thương."

Thái Anh nghe cô ấy miêu tả cười lên tiếng, cả bệnh viện ai cũng biết bác sĩ Thẩm thích nàng, sao nàng lại có thể không biết.

Chỉ là người ta không nói, nàng cũng không muốn hỏi.

Thấy Thái Anh do dự, Lạp Mẫn Nghi lại lần nữa nhỏ giọng nói: "Tối nay hai người gặp nhau, cô hãy nói rõ với bác sĩ Thẩm, bằng không cậu ta không biết, lỡ như bị đồng nghiệp kéo xuống thổ lộ, đến lúc đó cô cũng khó xử."

"Không được, trước khi tan làm tôi sẽ nói rõ với bác sĩ Thẩm, buổi tối cũng không cần gặp mặt, để tránh làm bác sĩ Thẩm mong chờ sau lại thất vọng."

Nàng đã nói như vậy, bác sĩ Lạp cũng không biết nói gì nữa, cô vỗ vỗ vai Thái Anh, ý muốn nhắc nàng lựa lời mà nói.

Thái Anh cười gật đầu, nàng biết nên nói như thế nào, bác sĩ Thẩm là người tốt, nàng cũng không muốn làm tổn thương ai.

Buổi chiều, Thái Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Nghiêm, hẹn gặp ở văn phòng sau khi tan làm.

Trong phòng bệnh, Thái Anh khám xem tình hình hồi phục của bệnh nhân, y tá phía sau ghi chép, người nhà của bệnh nhân ngồi phía sau nói chuyện phím.

"Wow, tin hot gần đây nè, cô gái này là ai đây, đẹp như vậy mà cặp đàn ông có vợ, thật là đáng tiếc."

Người đàn ông nói, một người khác tiếp lời: "Ông có đọc kỹ chưa vậy, đây là bài viết đính chính đó, nói bậy cái gì."

"Bà cũng quá ngây thơ rồi, giới nhà giàu kinh doanh cái chuyện gì cũng có thể xảy ra, nói không chừng bài đính chính chỉ là lời nguỵ biện của kẻ thứ ba thôi."

Người phụ nữ kia liếc mắt, không thèm tranh luận nữa, tự lấy điện thoại ra chơi.

Thái Anh gỡ ống nghe bác sĩ xuống, cười với bệnh nhân nói: "Ổn rồi, quan sát một hai ngày nữa là có thể xuất viện, sau xuất viện sau nên chú ý ăn uống lành mạnh."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

"Không có việc gì, chú ý nghỉ ngơi."

Thái Anh đứng dậy, ký tên rồi rời khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn lời nói của hai người kia.

Vừa nghe là tin tức gần đây, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Lệ Sa.
Cặp kè đàn ông đã có vợ, kẻ thứ ba. Những từ này cũng thật quá đáng!

Có lẽ vì công việc ép cô ấy bất đắc dĩ liên hệ với người kia, vô tình để người khác hiểu lầm.

Nàng mới không tin đồn nhảm đó, nàng chỉ tin tưởng một mình Lệ Sa mà thôi.

Đã tới giờ tan làm, Thái Anh cởi áo blouse trắng, vắt lên cánh tay, trong đầu suy nghĩ như một cuộn chỉ rối. Rõ ràng bản thân không muốn, nhưng trong lòng lại nghẹn một hơi không thể nuốt xuống.

"Phác, bác sĩ Phác."

Phía trước đột nhiên có người gọi tên, Thái Anh nắm chặt áo trong tay, dừng suy nghĩ, điều chỉnh chính mình cảm xúc.

Nàng là bác sĩ, không thể để lộ tâm tư, mỉm cười với người bệnh là chức trách của nàng, huống chi người trước mặt là đồng nghiệp.

Bác sĩ Thẩm đứng ở của văn phòng chờ nàng.

Anh ta thoạt nhìn giống như rất khẩn trương, hai tay vẫn luôn nắm chặt, đến mức sắp đỏ lên.

Thái Anh hít thở sâu, cố ý đè thấp thanh âm cùng anh ta nói chuyện: "Bác sĩ Thẩm, hôm nay bác sĩ Lạp tới tìm tôi, nói chuyện của anh."

"Là, là, phải không, kia kia kia, vậy cô nghĩ như thế nào?"

Bác sĩ Thẩm nói chuyện lắp bắp, một câu tạm dừng rất nhiều lần, cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng, mồ hôi trên trán ướt đẫm.

Thái Anh lấy ra một cây bút máy màu đen, đưa đến trước mặt anh ta.

Các đồng nghiệp đều biết bác sĩ Thẩm thích loại bút này, sưu tầm rất nhiều, cho nên giữa trưa hôm nay nàng cố ý đi ra ngoài mua.

Tuy rằng không phải cái gì quý giá, nhưng đây là thành ý của nàng.

"Xin lỗi bác sĩ Thẩm, tôi đã có người mình yêu, ngoài người đó ra, tôi sẽ không thích ai hết. Cây bút này là quà của tôi, hy vọng sau này chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt."

Nàng vừa mới dứt lời, Thẩm Nghiêm chớp mắt đã đứng như pho tượng, ngơ ngác cây bút máy kia, không nói một lời.

Hành lang có người đi qua nhìn hai người, nhỏ giọng bàn tán, Thái Anh có nghe thấy nhưng không để ý.

Đúng như bác sĩ Lạp nói, bác sĩ Thẩm thích nàng, tất cả mọi người biết, không cần thiết che che giấu giấu.

Hai người yên lặng đứng gần năm phút, cuối cùng vẫn là Thái Anh nói chuyện, đem bút máy bỏ vào trong tay của anh ta.

Trước khi đi vào văn phòng, Thái Anh nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, hy vọng bác sĩ Thẩm về sau có thể tìm một người tốt hơn, xin lỗi."

Tan làm nàng lái xe về nhà, trên đường về ghé qua siêu thị gần nhà mua một số đồ dùng sinh hoạt và một ít rau dưa trái cây.

Lệ Sa không ở nhà một tuần, Thái Anh không có chú ý ăn uống nhiều như vậy, muốn ăn gì chỉ cần đặt bên ngoài.

Nhưng bây giờ Lệ Sa đã trở về, đêm qua khi nấu cơm cho cô, phát hiện tủ lạnh đã cạn đồ, nên mới muốn đi mua thêm.

Thái Anh đi xung quanh siêu thị, mua một ít trái cây cùng rau dưa, còn có thịt heo và thịt bò. Mất nửa tiếng đồng hồ.

Tính tiền xong ra khỏi siêu thị, lúc xe lăn bánh, nàng mới phát hiện mua thiếu một thứ quan trọng.

Đến một cửa hàng tiện lợi, nàng dừng xe, đi vào. Trước quầy ở cửa có thứ cần mua, nàng cầm lấy hai gói cùng một cái bật lửa.

Ông chủ tính tiền nhìn thấy, nói nhỏ với nàng: "Con gái không nên hút thuốc nha, không tốt cho sức khoẻ."

Tay Thái Anh run run, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, ánh mắt ngại ngùng, chột dạ không dám cùng ông chủ đối diện.

Nàng vừa quét mã một vừa nói: "Không phải cháu dùng, là ba của cháu, ba cháu kêu cháu mua."

"Ồ, ra là vậy, ta còn tưởng rằng cháu muốn hút thuốc."

"Không phải, là mua cho ba cháu."

Thái Anh nhỏ giọng nói, bỏ điện thoại vào túi, lập tức xoay người rời đi, không dừng lại một giây.

Ngồi lên xe, Thái Anh cất thuốc lá cùng bật lửa vào ngăn chứa đồ, cẩn thận dùng giấy tờ và khăn giấy che lại.

Về đến nhà, Lệ Sa còn chưa về, trước kia cô về cũng là vào lúc đêm muộn, không trở về cũng không có gì lạ.

Thái Anh sắp xếp đồ mới mua vào tủ lạnh, sau đó đi nấu cháo, ngồi ở trong phòng khách yên lặng xem TV.

*

Trước cửa phòng chủ tịch Lạp thị, Lạc Văn cầm ly nước ấm trong tay, khẩn trương hít sâu. Không phải là cô lo lắng, chỉ là cô sợ mấy lời nói tiếp theo sẽ khiến Lạp tổng một chân đá cô bay ra ngoài.

Gõ cửa hai cái, Lạc Văn cẩn thận đi vào, đứng trước bàn làm việc, cô cẩn thận đặt trà ngay tầm tay Lạp tổng.

"Lạp tổng, hiện tại đã 8 giờ rưỡi rồi, đã trễ, chị không tan làm sao?"

Âm thanh rất nhỏ, Lạc Văn lén nhìn sắc mặt người kia, cô cảm thấy thật bể phục bản thân dám nói ra mấy lời này.

Nhưng thời điểm Lạp tổng ở nước ngoài công tác liền thức suốt ba đêm, sau khi về nước còn liên tục chạy đua. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể nhất định không chịu nổi, còn chưa kể hôm qua mới đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ xong.

Lệ Sa được trợ lý nhắc nhở mới nhớ xem đồng hồ.

"8 giờ rưỡi, nhanh như vậy." Cô đặt bút xuống, xoa cái trán đau nhức, sau đó lấy điện thoại tìm đến một dãy số.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng liền có người nhấc máy, có trợ lý ở đây, cô cầm điện thoại đi đến cửa sổ, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện với người kia

"Là chị, đêm qua chị thấy tủ lạnh hình như hết thức ăn, em tan làm chưa, đợi lát nữa chị tan làm, em có muốn cùng đi siêu thị không?"

Thái Anh đang ở xắt rau, mở loa ngoài điện thoại, nghe được Lệ Sa nói, lập tức bỏ dao xuống, cầm điện thoại lên tai.

"Em hôm nay tan làm sớm đã đi siêu thị rồi, bây giờ đang ở nấu cơm, muốn ăn gì, em làm cho chị."

Về rồi? Sao hôm nay Thái Anh lại tan làm sớm như vậy, là do hôm qua tăng ca quá muộn sao?

Lệ Sa bên này vẫn không nói gì, Thái Anh còn tưởng đường truyền có vấn đề, lại kêu cô hai tiếng.

Lệ Sa lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời nàng: "Hôm qua em nấu cháo ngon lắm, chị đang nghĩ muốn ăn nữa."

"Muốn ăn cháo sao, em có mua thịt bò và thịt heo, muốn ăn bò bít tết không?" Thái Anh kiên nhẫn hỏi.

"Được, bây giờ chị tan làm, chút nữa về tới nhà."

"Em ở nhà nấu cơm chờ chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro