Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị sẽ không đi." Lisa thấp giọng nói: "Chị sẽ chờ."

Cô nhớ lại những gì mà tiến sĩ Song Kyong từng nói với Chaeyoung.

Trước khi nhân loại thực sự tìm thấy tự do, tất cả chúng ta đều bị nhốt trong một cái lồng.

Sống trong một thế giới như vậy, không có ai thực sự được tự do.

Trước kia, cô chỉ muốn sống đơn giản, không có bất kì khát vọng nào đối với ánh sáng và tự do mà người người hô hào.

Nhưng bây giờ, cô bắt đầu khao khát những thứ không thực tế.

Cô nghĩ, có lẽ con người chỉ thực sự được tự do, khi cô gái tình nguyện cống hiến hết mực cho khoa học của nhân loại có thể trở lại sống như một người bình thường, trở lại dưới ánh mặt trời.

Lisa gấp tờ giấy lại, vô cùng thận trọng mà cất giữ.
Cô nói với Jennie, cô muốn ở lại thành phố PK, cô có kinh nghiệm tác chiến trên mặt đất vô cùng phong phú, cô tình nguyện tiếp nhận các bài kiểm tra năng lực, nếu có thể, cô hy vọng sẽ có tư cách đi theo mỗi khi ra ngoài làm như vụ.

"Nhiệm vụ cần phải phái quân đội đi thực hiện cũng không nhiều, mỗi lần đều là vô cùng nguy hiểm..."

"Tôi không quan tâm." Chỉ cần còn có thể nhìn
thấy Chaeyoung, cái gì cô cũng không quan tâm.
Jennie trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi.

Ngay sau đó, Lisa được Jennie dẫn đi đăng ký thân phận cố định, được phân cho một căn nhà nhỏ trong một góc hẻo lánh của thành phố.

Cô cứ như vậy mà tự nguyện ở lại thành phố PK, dù rằng hoàn cảnh xa lạ khiến cho cô có chút khó thích ứng.

Nhưng cô cũng không thử gia nhập bất kì đội lính đánh thuê nào, cô không muốn tiếp tục mạo hiểm ở mặt đất nữa.

Lần đầu tiên, cô bắt đầu sợ hãi, sợ rằng cô sẽ không bao giờ có thể trở về.

Đây rõ ràng là chuyện trước kia cô chưa từng nghĩ đến, thế nhưng bây giờ cô càng ngày càng sợ, sợ một ngày mình bị lây nhiễm, đời này sẽ không bao giờ có thể gặp lại người khiến trái tim cô mềm yếu.
Cô tìm một công việc nhàn rỗi làm ban ngày, chăm sóc một cụ già.

Cụ già đã chín mươi mấy tuổi, tùy thời đều có thể chết đi. Cụ già chờ chết hệt như một món đồ cổ, ngày thường bà ấy không nói lời nào, hoặc là chỉ nói vài câu đã nói chuyện người ta nghe không hiểu.

Bà lão điên điên khùng khùng này, hơn hai mươi năm trước từng là một nhà nghiên cứu khoa học.
Có một lần đi cùng với quân đội xuống mặt đất lấy mẫu vật bị chút kinh hách, vì vậy khi trở về liền bất ổn.

Bởi vì bà ấy không được bình thường, vậy nên người trong nhà cũng không muốn quản, bỏ tiền ra mời người hỗ trợ chăm sóc cũng bị bà lão dọa sợ, không ai làm được lâu.

Nhưng mà Lisa thì khác, cô không quan tâm những chuyện này, dù sao cũng chỉ là một bà lão, dù có dọa người cũng không thể sánh bằng những sinh vật kỳ quái trên mặt đất.

Sau đó, mỗi ngày cô đều đi chăm sóc bà lão, tối đến liền xem nhật báo mua từ ban ngày, nghe đài phát thanh của căn cứ phát sóng thông tin liên quan đến viện nghiên cứu.

Hết thảy đều giống như Jennie nói, chuyện Chaeyoung tồn tại, không một ai hay biết.

Trong tất cả tài liệu thí nghiệm công khai của viện nghiên cứu căn cứ, vĩnh viễn cũng sẽ không ghi chép lại một dòng nào về Chaeyoung.

Nhưng Lisa biết rõ, đằng sau những tin tức này,
nhất định cất giấu một thân ảnh gầy gò.

Cô lần nữa cùng với những bí mật không cách nào nói ra, một lần lại một lần miêu tả hình bóng nàng.
Dần dần, cô bắt đầu hiểu được, nhớ nhung một người là loại tư vị gì.

Đôi khi, cô nghĩ rằng hương vị này, có lẽ cũng có người đang cùng chịu đựng với cô.

Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đã khiến đáy lòng cô chua xót,

Thời gian vội vã trôi nhanh, đã qua hai tháng.
Lisa dần quen thuộc với cuộc sống bình thản trước mắt.

Cô dùng một tháng làm quen với việc bầu bạn cùng một người, lại dùng hai tháng làm quen với việc suy nghĩ và đợi chờ trong bình thản.

Chỉ ba tháng ngắn ngủi, thói quen gần nửa đời của cô toàn bộ đều bị đánh nát.

Nghĩ tới thật khiến người ta có cảm giác vi diệu.
Vào một buổi tối bình thường, cửa phòng của Lisa đột nhiên truyền đến tiếng vang, có người gõ cửa.

Từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, bọn họ kéo hành lý, anh một câu tôi một câu, hào hứng nói chuyện.

Máy liên lạc của căn cứ DH ở đây vốn không dùng được.

Bọn họ không biết Lisa đổi chỗ ở, vậy nên khi đến thành phố PK liền trước tiên tìm Jennie.

Nhưng mà Jennie làm sao có thể lúc nào cũng ở nhà?

Gõ cửa không được, bọn họ hỏi những hộ gia đình khác trong tòa nhà, lúc này mới biết được chủ căn phòng kìa vốn là họ Kim, không phải họ Park.

Nhà không phải của Chaeyoung, Lisa lại không thể liên lạc, khiến cho đám người từ vạn dặm xa xôi đuổi đến liền có chút mơ hồ.

Seulgi đề nghị trước tiên đi đăng ký thân phận, sau đó mọi người lại ở nơi đăng ký hỏi han một chút.

Nhưng mà, ngoại thành có thể tùy ý thu nhận người bên ngoài, thành phố trung tâm lại không phải như vậy.

Bọn họ là do quân đội của căn cứ DH đưa đến đây, chỉ là máy bay của căn cứ DH có thể đáp xuống thành phố PK, nhưng không có nghĩa là người trên máy bay có tư cách vào ở thành phố trung tâm.

Cho nên, bọn họ không có cách nào nhận được phân phối phòng ở tại thành phố trung tâm, hơn nữa một khi rời khỏi thành phố trung tâm liền không thể tiến vào lần nữa.

Đối mặt với tình huống xấu hổ như vậy, bọn họ đành trở lại khu vực kia nói hỏi thăm một chút, muốn biết Lisa đã đi đâu, thế nhưng kết quả cũng không thu được gì.

Cũng may là Jennie không về nhà quá muộn, sau khi nhìn thấy bãi đỗ xe nhà mình xuất hiện một đám người có chút quen mắt, thế nhưng cũng không đặc biệt quen thuộc. Sau vài giây bối rối, cô ấy rốt cuộc đã từ trong mờ mịt phục hồi lại tinh thần, buổi tối tăng ca mang theo mọi người đi làm đăng ký thân phận, cùng được phân phối đến ở gần chỗ của Lisa.

"Có quan hệ đúng là làm gì cũng dễ." Lão Hwang lớn tiếng cảm khái: "Chúng ta đến nơi này còn có thể ở lại thành phố trung tâm, đều là hướng ké hào quang của Chaeyoung."

Ông ấy vừa dứt lời, đã bị Seulgi bên cạnh chọt khuỷu tay vào người.

Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ trong chốc lát.

Lisa thấy Sanghun lặng lẽ nhìn vào trong phòng hai lần, dường như là đang tìm kiếm gì đó.

Sau một lúc trầm mặc, Lisa nhướn mày cười cười: "Em ấy không ở đây."

Mọi người trầm mặc, không ai dám nói chuyện.

Có một số chuyện, cho dù không rõ chân tướng, cũng có thể đoán được đại khái.

"Còn có cơ hội gặp mặt." Lisa nói: "Tôi sẽ chờ ở đây, chờ đến lúc bên tiến sĩ Kim có tin tức."

Giọng nói của cô bình thản, hiển nhiên đã sớm
hình thành thói quen chờ đợi.

Mọi người từ căn cứ DH tìm tới, đã lâu không gặp liền trở nên náo nhiệt.

Khi có cơ hội nói chuyện riêng với nhau, Seulgi kể cho Lisa nghe sự thật khi chuyện ngắt hệ thống thông gió ở khu sáu diễn ra. Căn cứ không những phát tiền thưởng đến năm con số, còn cho phép toàn gia định của cô gái tên Hyeri từ khu chín đến sinh sống ở thành phố trung tâm, ngày ngày phát sóng sự tích này trên đài phát thanh căn cứ.

Căn cứ tin rằng, nếu như lúc đó hệ thống thông gió của khu sáu không được ngắt, chắc chắn thành phố trung tâm đã không kịp phản ứng, đến lúc đó đàn thú rất có thể đã sớm theo ống thông gió bò vào trong thành phố trung tâm.

Một khi thành phố trung tâm rơi vào tay giặc, căn cứ sẽ không thể chống đỡ nổi đến thời điểm nhận tiếp viện từ thành phố PK.

Seulgi tiếp tục: "Thế nhưng cô bé kia không chịu nhận tiền thưởng, cô ấy nói mạng của cô ấy là do đội trưởng cứu về, cô ấy có thể vì chuyện này mà đưa cả nhà đến sống ở thành phố trung tâm đã là quá tốt đẹp, tiền thưởng thì thật sự là không thể nhận."

Chỉ là bèo nước gặp nhau qua một đoạn đường, vậy mà cô nhóc lại biết ơn đến thế, thật sự khiến Lisa có chút cảm giác áy náy.

Lúc trước dù biết rõ ngoại thành sẽ bị từ bỏ, thế nhưng cô đã không lựa chọn đưa cô bé kia đi cùng, vậy mà cô bé rất để tâm cô...

"Chị đã tiện tay cứu quá nhiều người, đương nhiên cũng không thể ai cũng đều để trong lòng, nhưng mà đội trưởng à... Có một vài người, cả đời cũng chỉ gặp được một vị ân nhân cứu mạng, nếu không nhớ người đó thì nhớ ai?" Seulgi nói rồi, cười cười: "Không phải vậy, chị cho rằng vì sao em và Yeeun vẫn khăng khăng một mực theo chị nhiều năm như thế."

Lisa cười cười, cũng không nói thêm lời nào, người dựa vào sô pha, nhắm mắt nghe đài phát thanh của thành phố PK.

"Đội trưởng."

"Sao?"

"Chaeyoung, em ấy... Phải đi phòng nghiên cứu sao?"

"Ừm."

"Chị vẫn muốn chờ sao?"

"Ừm."

"Sẽ chờ rất lâu sao?"

"Tôi không biết."

Lisa thấp giọng đáp lời cô ấy, lần thứ hai mở mắt, ánh mắt trống rỗng như người mất hồn.

"Tôi nhớ em ấy." Cô nhẹ giọng than thở.

Ánh tà dương chiếu đến phòng khách đơn được trang trí đơn giản, mang theo hơi ấm mùa hạ, thế
nhưng lại không làm ấm được lòng người.

Cô rất nhớ nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều như vậy,
Không biết nàng có biết chuyện cô đã quay lại thành phố PK hay không.

Cô cũng không biết bản thân còn phải chờ đợi thêm bao nhiêu ngày đêm nữa mới có thể được gặp lại nàng.

Cô cũng không biết, ở một nơi cô không thể nhìn đến, người trong lòng của cô ấy trải qua một ngày như thế nào.

Ở một nơi nào đó sâu trong đáy lòng cô dường như mọc lên một sợi gai, chỉ cần nhẹ nhàng gảy một chút liền đau đớn khôn nguôi.

Cô thật hối hận, hối hận vì nhìn rõ trái tim mình quá muộn, không kịp gặp nàng lần cuối trước khi cáo biệt.

Thế nhưng mặc cho có hối hận đến thế nào, cô cũng không biết nên làm gì ngoại trừ chờ đợi.

Tất cả những gì liên quan đến Chaeyoung, cô một chút cũng không biết.

Trong tất cả những điều không biết này, điều cô ghét nhất chính là việc bản thân không biết rằng, làn gió mát rạng sáng hôm đó, thật sự có thể thổi một người ra khỏi thế giới của cô.

Seulgi không đành lòng nhìn Lisa, trong đáy mắt dâng lên một tia hổ thẹn.

Cô muốn nói chút gì đó, thế nhưng lại phát hiện không có lời nào phù hợp.

Tất cả những gì cô có thể làm lúc này, tựa hồ cũng chỉ còn yên lặng không một tiếng động bầu bạn cùng Lisa.

Cuối tháng sáu, cuối hạ.

Trong phòng nghiên cứu dường như diễn ra không quá thuận lợi, đã nhiều ngày không có thêm tiến triển.

Radio trong phòng khách phát ra tiếng nhạc cổ điển dịu dàng.

Lisa giặt sạch bộ đồ ngủ mà bà lão vừa thay ra.

Bà ấy liên tiếp ho nặng vài tiếng khiến cô vội vàng rửa tay đi đến, nhìn thoáng qua phòng ngủ.

Bà lão tóc bạc nằm trên giường, mặt đầy nếp nhăn, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ chuyện cũ.

Cô lại đi vào nhà bếp, rót một ly nước ấm, sau đó đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường.

Mấy ngày nay, Lisa đã sớm quen với cách chăm sóc bà lão mà không cần nói bất kỳ một lời nào.

Thế nhưng ngay lúc cô vừa định đặt ly lên bàn rồi ra ngoài, bà lão lại gọi cô trở về.

"Nghe."

"Cái gì?" Lisa có chút kinh ngạc quay người lại.

Bà lão đưa tay tắt radio bên chiếc bàn cạnh giường: "Nghe này..."

Lisa chăm chú, nghiêm túc cẩn thận lắng nghe, thế nhưng ngoại trừ tiếng đùa giỡn của đám trẻ con dưới lầu ra, cô không nghe được bất kỳ thứ gì.

"Bà ơi, bà nghe thấy gì vậy?" Cô vô cùng kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi.

"Hô...Hô..."

"Gió sao?"

"Tới..." Bà lão chậm rãi quay đầu lại, hai mắt trống rỗng nhìn về phía Lisa. Trong thanh âm già nua của bà ấy tràn đầy khát vọng khiến cho người ta không thể lý giải: "Tôi đã chờ được. Tiếng gọi của Ngài..."

Dứt lời, gương mặt bà lão khô héo, khóe miệng gợi lên một độ cong quái dị.

Lisa không khỏi nín thở, trong phòng nhất thời không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Sau một chốc im lặng, theo sau tiếng cười ngớ ngẩn của bà lão chính là hồi chuông cảnh báo chói tai, vang vọng giữa bầu trời xanh thẳm không ngừng tỏa ra ánh mặt trời chói mắt.

Cô nghe thấy một mùi hương kỳ lạ.

Cô gần như cảm thấy huyết nhục của bà lão trước mắt hóa thành cành lá cây Hắc Đằng.

Dây leo không ngừng hướng về phía giường, hướng về phía ngoài cửa sổ, hướng về bất kỳ một địa phương nào có thể leo được, lấy loại tốc độ mà mắt trần có thể nhìn thấy, sinh trưởng nhanh đến mức quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro