Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa không dưới một lần đã mơ tưởng đến lần gặp mặt này.

Cảnh tượng mà cô nghĩ đến nhiều nhất, chính là có một ngày cô nhận được tin tức của quân đội thành phố PK, sau đó sẽ đi đến sân bay hoặc là bệ nâng, chờ Chaeyoung trong phòng nghiên cứu được đưa tới.

Khi đó, các cô nhất định đã lâu không gặp, cô sẽ cố gắng đè nén những nhớ nhung trong lòng, giả vờ như không có chuyện gì cùng nàng gặp lại.

Cô có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, nhưng cô sẽ không thể hiện bản thân đã khổ sở, nếu không cũng sẽ khiến nàng khổ sở.

Lisa nghĩ, cô sẽ không hỏi nàng có sống tốt không, cô không muốn nghe một người rõ ràng không biết nói dối lại lựa chọn nói dối chỉ vì không muốn để cô lo lắng.

Cô muốn nói ra quyết định của mình, quyết định sẽ vĩnh viễn ở lại thành phố PK.

Cô có thể dùng vô số chờ đợi dài dằng dặc, để đổi lại buổi sớm chiều cùng nàng bên nhau.

Đương nhiên, cô càng hy vọng bản thân có thể đợi đến khi nghiên cứu thành công, nhân loại sẽ không còn e sợ dị biến.

Và ngày đó, cũng chính là lúc hai người các cô được tự do.

Thế nhưng...

"Sao cuối cùng chị lại gặp em trong tình huống này chứ?" Lisa nghẹn ngào nói: "Cái gì gọi là ý thức thuộc về nhân loại đang biến mất... Em sẽ đi sao? Chị vừa mới hạ quyết tâm, chị muốn vĩnh viễn ở lại nơi này cùng em, em muốn đi sao?"

Không ai đáp lại cô.

Trong bể chứa mà xanh thẳm, bản mẫu từ lâu đã không còn được xem là nhân loại, toàn thân trắng xám đến mức giống bất cứ như lúc nào cũng có thể tiêu tan.

"Đêm hôm ấy, em đứng dưới lầu tiễn chị, trong lòng đã nghĩ chuyện gì? Có phải bởi vì chị lần nữa lựa chọn rời đi mà khổ sở hay không?"

"Chị nói rồi, có một số việc em nghĩ thế nào liền nói với chị, không muốn nói chị sẽ không miễn cưỡng em, chị có đủ thời gian, có thể chậm rãi hiểu rõ em, chậm rãi để em tin tưởng chị... Nhưng em vẫn luôn không nói ra, trong lòng âm thầm hạ quyết định rời xa nhau, thế nhưng một lời cũng
không nói với chị."

"Hóa ra là em muốn chị đoán, thế nhưng chị cũng không phải người thông minh, chị đoán chậm mất rồi... Chậm đến mức khi chị nhận ra, em cũng không còn ở đây nữa."

Lisa bước lại gần thêm một bước, dán gò má lên mặt kính lạnh lẽo.

"Chị còn chưa kịp nói cho em biết, đêm đó khi xe đi xa, ngay lúc không nhìn thấy hình bóng của em nữa, chị đã bắt đầu hối hận."

"Chị quay lại rồi, ngay ngày hôm sau đã quay lại, có ai nói với em không?"

"Chị rất nhớ em, mỗi ngày đều vô cùng nhớ em, chị nghĩ tới lúc gặp lại sẽ nói cho em biết, thế nhưng rồi lại sợ em khổ sở, vì vậy chị vẫn luôn nghĩ, chờ đến lúc gặp em, chị nhất định phải giả vờ như không có việc gì."

"Thế nhưng bây giờ, chị làm sao có thể vờ như không có chuyện gì được chứ... Em muốn chị nhìn em biến dị, nhìn em rời đi sao?"

Bản mẫu trong bể chứa dần dần mất đi bộ dáng con người, dường như muốn nói lời tạm biệt trong im lặng với cô.

Thanh âm Lisa rất nhẹ, mang theo chút nghẹn ngào, trong lời nói của cô mang theo vài phần bất mãn, nhưng ngữ khí lại ôn nhu đến mức không có lấy một tia trách cứ nặng nề nào, giống như chỉ đang cùng nàng tâm sự.

"Hắc Đằng trong căn cứ sinh sôi thật nhanh, là nghe lời em sao?"

"Nó không làm tổn thương mọi người, chỉ là tự do phát triển ra ngoài, đó cũng là mong muốn của em, có phải không?"

"Chị hiểu rồi, lời em muốn nói, chị đều đã hiểu..."

Một giọt nước mắt, từ khóe mắt Lisa chậm rãi trượt xuống.

Cô nhắm chặt hai mắt: "Nhưng chị vẫn muốn nghe chính miệng em nói với chị..."

Jisoo đứng ở cửa phòng thí nghiệm, ánh mắt không chịu khống chế mà nhìn tới một màn trước mắt.

Hai mắt của cô, cũng dần bị bịt kín bởi một tầng hơi nước.

Hệ thống nghiên cứu của nhân loại sẽ hỏng mất.

Bọn họ phí hết tâm tư, thế nhưng cũng không cách nào thổi tan đám sương mù xuất hiện.

Sự xuất hiện của đứa bé này mang đến cho bọn họ một tia hi vọng, thế nhưng loại hi vọng này, lại giống hệt tuyệt vọng.

Mười mấy năm trước, Jisoo từ tay người giám hộ đời trước tiếp nhận đứa bé này. Kể từ ngày đó, cô cũng đã đeo trên lưng trách nhiệm nặng nề đối với bí mật tối cao của căn cứ.

Cô vẫn luôn biết, cô bé nhìn qua chẳng bao lớn này thật ra đã ở trong phòng thí nghiệm hơn năm mươi năm, vì vậy cô cũng giống như mọi người coi nàng là một bản mẫu thí nghiệm, không hề động lòng trắc ẩn.

Chính vì nguyên nhân đó mà trong suốt mười mấy năm, mỗi khi giao lưu cùng với nàng, cô vẫn luôn duy trì một loại lạnh lùng nhất định, dù không đành lòng hà khắc nhưng cũng không hề ôn hòa.

Và cô bé này, cũng hoàn thành tất thảy những gì một bản mẫu phải làm.

Nàng yên tĩnh lại hiểu chuyện, ánh mắt bình tĩnh đến mức không giống người sống, không bực dọc cũng không làm khó kêu đau, bảo nàng làm cái gì nàng sẽ làm cái đó, chưa từng đưa ra nghi vấn. Phảng phất giống như, nàng không có ý nghĩ của chính mình, là một bản mẫu có thể tùy ý thao túng.

Thế nhưng bỗng có một ngày, hình thái của nàng lại thay đổi.

Cặp mắt đã từng không hề lay động đột nhiên lại toát ra một tia thống khổ, mang theo đau thương trầm mặc.

Sau đó, cô lần đầu tiên nghe được từ "đau" trong miệng của bản mẫu.

Ngày ấy khi Jisoo như bình thường vào phòng thực hiện, kiểm tra tình trạng cơ thể của A0027 như thường lệ.

Cô nhìn thấy con ngươi nàng ửng hồng, có chút muốn nói lại thôi.

Cô hỏi nàng: "Em sao vậy?"

Cô bé do dự một chút, nhẹ giọng đáp: "Tiến sĩ, ngày hôm qua làm thực nghiệm rất đau, em có cảm giác như có thứ gì đó lôi kéo trong cơ thể mình."

"Đau sao?" Cô kinh ngạc nhìn lại nàng.

Trong đáy mắt cô bé, dường như dâng lên một tia thất lạc.

Rõ ràng, ngoại trừ người kia, trên cõi đời sẽ không có thêm người thứ hai nói với nàng, nàng có thể nói đau.

Sau một chốc trầm mặc, nàng rũ mi, giống như những lần trước, trả lời vô cùng máy móc.

Thế nhưng máy đo cảm xúc, lại bán đứng biểu hiện bình tĩnh của nàng.

Một bản mẫu lại có cảm xúc của con người.

Tựa hồ cũng chính từ thời khắc ấy, các chỉ số của bản mẫu đều đã mất đi tính ổn định trước kia.

Trong lúc hoảng hốt, Jisoo tựa hồ đã chạm đến ranh giới của sự thật.

Cảm xúc của con người, có lẽ, thật sự chính là trở ngại lớn nhất để con người có thể hội nhập vào hệ sinh thái mới.

Thế nhưng nhân loại sở dĩ gọi là nhân loại, sở dĩ không từ thủ đoạn níu kéo nền văn minh của chính mình, lại bởi vì những tình cảm bẩm sinh này.

Họ không thể từ bỏ, họ phải kiên trì.

Mỗi dữ liệu trên màn hình lớn đều cho thấy vật mẫu đã sắp hoàn toàn mất đi ý chí của nhân loại.

Jisoo không khỏi nghĩ, nếu như nhân loại không thể tránh khỏi "nhược điểm" này, nếu như bản mẫu A0027 thật sự diệt vong, vậy tương lai của nhân loại cũng không còn bất kì một tia hi vọng nào.

Tuyệt vọng vô biên, từng tấc một xâm lấn chút lí trí còn sót lại của Jisoo.

Cô tựa lưng vào vách tường lạnh như băng, ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt của Hắc Đằng, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn vào thân ảnh gầy yếu trong bể nước thuốc màu xanh đậm.

Nàng giống như một người chết đuối đang tuyệt vọng giữa biển sâu, tất cả hi vọng đều đã bị cái chết lẳng lặng chôn vùi.

Trong nháy mắt đó, Jisoo thậm chí còn không phân biệt được, rốt cuộc là hy vọng vứt bỏ nhân loại, hay nhân loại giết chết hy vọng của chính mình.

Cô chậm rãi nhắm chặt hai mắt, mặc cho một mảnh hoang vu đánh thẳng vào trong lòng.

Trong phòng thí nghiệm, vẫn có một người đang thấp giọng thủ thỉ lời gì đó, tựa như muốn dâng hiến sinh mệnh của mình.

Jisoo lẳng lặng nghe hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định nói cho người trước mắt biết sự thật tàn nhẫn được thể hiện trên màn hình lớn.

Thế nhưng khi cô mở ra hai mắt, lại nhìn thấy trong bể nước thì nghiệm, từng cành cây Hắc Đằng giống như có ý thức, cố ý đến gần Lisa, cách một lớp thủy tinh dày khẽ chạm lấy ngón tay thuộc về nhân loại.

Có người gõ cửa phòng thí nghiệm.

Cô xoay người nhấn công tắc, nhìn thấy Jennie cầm máy liên lạc của cô trước đó bị ném trong văn phòng, ánh mắt ngập tràn mừng rỡ.

"Tiến sĩ, tất cả Hắc Đằng đều đã ngừng sinh trưởng rồi!"

Trong nháy mắt, Jisoo sửng sốt hỏi: "Cô tin rằng sau khi biến dị còn có thể cứu vãn không?"

"Theo lẽ thường mà nói, một khi bắt đầu biến dị, chỉ có thể dùng cái chết để mạnh mẽ đình chỉ, hoàn toàn không có bất kì một khả năng nào có thể cứu vãn tình hình." Jennie nghiêm túc trả lời.

"Phải." Jisoo đáp: "Thế nhưng lẽ thường của chúng ta đang sụp đổ theo thể giới."

Dứt lời, cô theo bản năng nhìn về phía màn hình lớn.

Cảm xúc vật mẫu, ổn định.

Mức độ biến dị, dừng lại ở con số 84,41%.

Phán đoán sơ bộ của hệ thống: "Hoàn toàn không còn là con người, nhưng vẫn giữ được một phần ý chí của nhân loại."

"Đó là một phép lạ."

Sau ngày hôm đó, Lisa chính thức ở lại trong viện nghiên cứu căn cứ.

Thành phố trung tâm không tin tưởng cô, sợ cô *phong khẩu không nghiêm, vì vậy nên hạn chế tự do cá nhân của cô.

*Giữ miệng không tốt, làm lộ bí mật.

Đối với việc này, cô cũng không có nửa điểm kháng cự, ngược lại cảm thấy thập phần vui vẻ.

Vì không muốn mọi người từ ngàn dặm xa xôi đến đây theo cô lo lắng, cô bảo Jennie chuyển lời về cho họ.

Mặc dù Hắc Đằng đã ngừng sinh sôi bất thường, thế nhưng vật mẫu gây ra và chấm dứt hiện tượng quái dị này, lại không khôi phục như trong tưởng tượng của mọi người.

Để ngăn ngừa tai nạn tương tự xảy ra gây hậu quá không thể cứu vãn, viện nghiên cứu đã đình chỉ các thí nghiệm dung hợp trên bản mẫu A0027 và chỉ lấy mẫu theo ngày để phân tích.

Không có người làm thí nghiệm, Lisa mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh Chaeyoung, nửa bước cũng không nỡ rời đi.

Căn cứ nhanh chóng thanh lý sạch sẽ những cây Hắc Đằng điên cuồng xuất giới, cũng vì lần này cây Hắc Đằng sinh trưởng quá mức thái quá mà nguyên nhân căn cứ đưa ra trở nên khó tin, thế nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc công bố nguyên nhân thật sự.

Bọn họ công bố cuộc đời của bà lão ra ngoài, đồng thời đem lần biến dị kì lạ này quy kết về lần xuống mặt đất lấy mẫu hơn hai mươi năm trước.

"Sau khi thảm họa xảy ra, các nhà nghiên cứu của chúng ta vẫn luôn nhận định rằng Hắc Đằng sẽ không lây nhiễm cho bất kì một sinh vật nào. Thế nhưng trên thực tế, mọi người cũng biết rằng, trước khi đại nạn bạo phát, con người ở thế giới cũ cùng từng chiết xuất năng lượng từ cây Hắc Đằng truyền vào cơ thể, tạo thành một loại biến dị đáng sợ."

"Vì vậy, các nhà nghiên cứu của căn cứ cho rằng, vị nghiên cứu viên này khi xuống mặt đất đã gặp chuyện gì đó, bất cẩn khiến cho năng lượng của Hắc Đằng truyền vào cơ thể. Sau đó vì không có cách nào tiếp nhận hay đào thải, lúc này mới xuất hiện tình trạng ủ bệnh đến hơn hai mươi năm mới sinh ra biến dị."

"May mắn là, lần dị biến này mặc dù tạo thành một phần tổn thất với tài sản của căn cứ, thế nhưng cũng không gây nên bất kì lây nhiễm biến dị nào, không có thương vong. Cây Hắc Đằng vẫn sẽ như cũ không làm tổn thương nhân loại."

Lisa nghe được những lời nói hươu nói vượn này từ trong radio, không nhịn được cười ra tiếng.

"Chậc." Cô cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ gõ thành kính: "Trước đây chị vẫn luôn bị những lời này làm dao động, lần này có thể coi là người đứng ở trung tâm của lời nói dối này rồi, thấy được đám người kia sứt đầu mẻ trán tạo ra lời nói dối thế nào."

Cành cây Hắc Đằng gầy nhỏ tựa như phát ra một chút ánh sáng màu đỏ sậm nhàn nhạt, đang tới lui lượn quanh sau thành kính.

Giờ khắc nghe thấy giọng nói liền tự nhiên chuyển hướng đến chỗ cô, "oành" một tiếng va chạm với thành kính, sau đó lại mềm oặt nằm sấp bám vào thủy tinh, cũng không biết có phải bị đau hay không.

Nói đến cũng lạ, lúc trước rõ ràng dây leo nhiều đến đầy cả bình chứa.

Nhưng mấy ngày nay đột nhiên số lượng lại giảm đi không ít, giống như là co rút lại, cũng dài không tới nửa cánh tay người.

Ngay từ đầu Lisa còn đặc biệt lo lắng dây leo sau khi rụt lại sẽ rụng mất, thế nhưng hiện tại xem ra vẫn còn một giới hạn nhỏ, cũng không đến mức thật sự không còn một mảnh.

Chỉ có điều, lúc này trông nó dường như có chút ngốc nghếch...

"Em đừng đụng vào cửa kính như vậy, sẽ đau."

Hắc Đằng cuộn tròn lại, toàn bộ dán đến bên cửa kính, giương giương chơi xấu.

Ngón tay Lisa dịch sang trái, dây leo liền đi theo sang trái. Ngón tay Lisa dịch sang phải, dây leo cũng liền đi theo bên phải.

Cánh cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Jisoo: "Cơm trưa của cô."

Nói xong, cô ấy giương mắt nhìn về phía màn hình hiển thị số liệu to lớn.

Mức độ biến dị đang chậm rãi giảm xuống, mấy ngày nay từ 84% chỉ còn 81%.

Jisoo: "Em ấy rất vui vẻ."

Lisa hỏi cô: "Khi nào em ấy mới có thể khôi phục?"

Jisoo lắc đầu đáp: "Tôi không biết, trước đó tôi chưa từng thấy qua tình huống biến dị ngược như vậy."

Cô suy nghĩ một chút, giải thích: "Tôi chỉ biết, nếu là nhân loại bình thường, mức độ biến dị đạt đến 30%, thân thể sẽ phát sinh ra những dị thường rất nhỏ, tâm tình cũng dễ dàng mất khống chế. Sau khi mức độ biến dị đạt mức 50% sẽ tạo ra các dạng thay đổi hình thái, ý thức bắt đầu hỗn loạn, lí trí suy thoái, bản năng hoang dã của cơ thể bị kích động. Khi mức độ biến dị vượt mức 70%, cơ bản đã mất đi những đặc điểm về cảm xúc của con người, trí nhớ và những ý chí thuộc về con người cũng sẽ biến mất trong vòng 30% cuối cùng."

"Nếu nói như vậy... Phần lớn tình huống những dị nhân bắt đầu mất đi đặc điểm nhân loại, đả thương người đều vẫn còn một phần kí ức nhất định sao?"

"Ít nhất thì theo kết quả nghiên cứu là vậy." Jisoo đáp: "Thường là bọn họ nhớ rõ mọi chuyện, nhưng đã không khống chế được cơ thể nữa rồi."

Lisa nhất thời câm lặng.

Jisoo mở hộp cơm, ăn hai miếng, giương mắt nói với cô: "Căn cứ các cô chắc chắn cũng chưa từng công bố số liệu này, bởi vì một khi công bố, mọi người lúc giết chết dị nhân liền phải chịu nỗi thống khổ lớn hơn, đặc biệt là khi đối mặt với người thân thuộc của mình, điều này cũng không có lợi cho việc quản lí căn cứ... Bất quá, đối với tình hình hiện tại, công bố hay không công bố cũng chẳng khác biệt, dù sao một khi người có dấu hiệu lây nhiễm cũng sẽ lập tức bị bắn chết."

Lisa nắm chặt đôi đũa trong tay, nhỏ giọng hỏi: "Dù là lãnh đạo cấp cao của căn cứ cũng sẽ không biết sao?"

Jisoo đáp: "Cũng không đến mức đó, ít nhất là ở thành phố PK thì sĩ quan trên cấp tá đều biết."

Lisa không khỏi khe khẽ thở dài.

"Chuyện cô không biết còn nhiều lắm." Jisoo từ tốn nói: "Cây Hắc Đằng mang đến một hệ sinh thái hoàn toàn mới không ngừng tiến hóa, những dị thú kia cũng ngày càng mạnh, năng lực thu thập gen của chúng cũng ngày càng ưu việt. Sớm muộn gì, mặt đất cũng sẽ xuất hiện dị thú có trí tuệ, nếu như nhân loại trước sau không thể đột phá hạn chế từ thể xác yếu ớt để hòa vào hệ sinh thái này, chắc chắn nền văn minh nhân loại sẽ hoàn toàn biến mất. Đây là chuyện không tránh khỏi."

"Tiến sĩ Song đã từng nói qua những lời như vậy." Lisa thấp giọng bảo.

"Không ngờ ông ấy cũng sẽ nói những lời này với cô, xem ra ở căn cứ DH đúng là cô rất được trọng dụng." Jisoo còn nói: "Có điều, cô khẳng định không biết chuyện, thông qua việc nghiên cứu những bản mẫu trên mặt đất, chúng tôi đã bước đầu phán đoán rằng nếu tốc độ tiến hóa dưới mặt đất tiếp tục thế này, chỉ không tới một năm nữa, thậm chí là còn sớm hơn, sẽ bắt đầu có những dị thú biết bay."

Jisoo nói xong, cười cợt: "Ban đầu độ cao của thành phố PK cũng không đến mức này, thế nhưng vì muốn tránh các loài dị thú có thể bay được, chúng tôi mới phải tăng độ cao lên mức tối đa, hao tổn một lượng năng lượng lớn."

Lúc cô ấy nói lời này, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, hệt như đã chấp nhận một sự thật: "Bây giờ chúng tôi không có cách nào cao thêm được nữa, nhưng dị thú vẫn tiếp tục tiến hóa."

Lisa trầm mặc xới một ít cơm.

Cô liếc mắt nhìn về phía Chaeyoung cùng với đám dây leo Hắc Đằng trong bể chứa, không khỏi đặt câu hỏi: "Các cô đã lấy mẫu rất nhiều rồi, có phải đã tìm ra gì đó không?"

Jisoo lắc đầu, ngập tràn bất đắc dĩ: "Em ấy trước sau như một vẫn khiến người ta thất vọng. Rõ ràng đã mất đi tính ổn định tuyệt đối, thế nhưng vẫn hệt như tường đồng vách sắt khiến người ta nhìn không thấu."

Lisa: "..."

Jisoo lại nói: "Tôi cũng không muốn nghiên cứu em ấy, nhưng thật xin lỗi, trừ khi nàng chết rồi, bằng không căn cứ sẽ không cho phép chúng tôi từ bỏ."

Lisa: "Có thể hiểu được."

Jisoo: "Có cô bồi tiếp, em ấy sẽ không thống khổ nữa."

Lisa đáp: "Tôi sẽ ở cạnh em ấy."

Ngữ khí của cô vô cùng kiên định, cô tin tưởng Chaeyoung có thể nghe hiểu.

"Tiến sĩ Kim."

"Hả?"

"Nếu như tận thế thật sự đến, căn cứ sẽ trả tự do cho em ấy sao?"

"..."

"Hay là, đến thời khắc cuối cùng, các cô vẫn muốn bảo vệ em ấy như cũ, chờ mong nhìn thấy tương lai nhân loại trên người em ấy?"

"Tôi không biết."

Jisoo nhẹ giọng đáp, trong giọng nói tràn ngập mờ mịt cùng bất đắc dĩ đè nén.

...

Đối với Lisa mà nói, tháng ngày ở nơi này trông nom Hắc Đằng nhỏ trôi qua nhanh hơn không ít so với những ngày tháng ở bên ngoài chờ đợi.

Cô trải nệm trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày đều dán người sát bể thủy tinh mà ngủ, chỉ cần tỉnh giấc, nhất định sẽ liếc mắt nhìn màn hình hiển thị sáng bóng treo ở trên.

Ở nơi này lâu như vậy, cô cũng đã học được cách xem chỉ số cảm xúc và mức độ biến dị.

Lisa mỗi ngày đều đổ chất dinh dưỡng vào bể chứa nước. Jisoo nói rằng một ngày đổ một lần là đủ, nhưng cô lại nhất mực muốn chia lượng dinh dưỡng một ngày làm ba phần, chiếu theo tiêu chuẩn một ngày ba bữa đổ vào trong.

Một ngày ba bữa, giống như một nghi lễ đặc biệt của con người.

Cô không nên giống với các nghiên cứu viên trong viện nghiên cứu, coi Chaeyoung là một vật mẫu thí nghiệm miễn không chết là được.

Hắc Đằng nhỏ gần đây đã có chút mập mạp, cũng không còn thích đâm vào thủy tinh như trước, mức độ biến dị cũng chậm rãi giảm xuống còn 60%, điều này khiến cho Lisa thập phần vui mừng.

Vào một chiều cuối tháng sáu, Lisa nằm sấp bên bể nước như thường lệ, trêu chọc những sợi dây leo đã có thể phân thành nhiều nhánh xung quanh.
Ở đài phát thanh bên cạnh đột nhiên truyền đến tin tức.

"Trưa nay, ngoại thành khu ba bị dị thú bay lượn cấp bậc không rõ tập kích tạo thành thương vong nhất định. Quân đội đã bắn chết dị thú, cư dân khu vực hiện đang xếp hàng kiểm tra nhiễm trùng. Bây giờ, chúng tôi sẽ phỏng vấn lãnh đạo của trung tâm phòng thủ khu ba để biết rõ chi tiết."

"Xin mọi người bình tĩnh, đừng hoảng sợ." Trên đài phát thanh, một thanh âm xa lạ, trầm lắng mà thập phần hữu lực vang lên: "Dị thú có khả năng bay cao đến độ cao của căn cứ, hơn năm mươi năm qua chỉ có một. Viện nghiên cứu căn cứ sẽ nhanh chóng tiến hành phân tích, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được nhược điểm của nó, đồng thời triển khai phòng bị."

Trong lúc ông ta nói những lời này, phía sau dường như vang lên tiếng súng.

Tiếng súng vô tình trở thành loại châm chọc chói tai nhất đối với lời nói của ông ấy.

Lisa cảm khái: "Nếu chị không biết sự thật, chờ một thời gian nữa khi tận thế đến, hẳn là sẽ giống với rất nhiều người khác, mơ hồ mà chết đi phải không?"

"Em nói thử xem, nhân loại có phải đã đi đến hồi kết rồi không?" Lisa hỏi: "Nếu như nhân loại diệt vong, vậy có phải em sẽ được tự do rồi không?"
Lời vừa dứt, cô có chút mờ mịt, bất giác mím môi, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên tấm thủy tinh lạnh như băng, đáy mắt thấp thoáng hiện lên tia giãy dụa.

"Ngày em được tự do, chị lại đang ở nơi nào đây? Có lẽ sẽ không còn? Nếu đến một ngày như vậy, em có còn giống như trước đây, nói chuyện cùng chị không?"

Hắc Đằng nhỏ ở trong bể chứa không hề trả lời cô, chỉ yên lặng leo lên vách kính, theo bản năng hướng về phía lòng bàn tay của cô.

"Kỳ thực như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ không thương tổn em nữa..." Lisa khẽ cười, khổ sở thở dài: "Giá như chị có thể mang em đi thì tốt biết mấy."

Đáng tiếc, cô không có bản lĩnh ấy, không thể nào mang theo bản mẫu quan trọng nhất của thành phố PK rời đi.

Vì vậy cô chỉ có thể lưu lại nơi này, ngày qua ngày bầu bạn cạnh nàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là tháng tám.

Tỷ lệ biến dị của Chaeyoung đã giảm xuống còn 47%, thế nhưng nàng vẫn giữ hình thái của một cây Hắc Đằng, ngoại trừ có chút lớn, có chút hoạt bát thì cũng không thay đổi chút nào.

Thành phố PK kể từ lần đầu tiên bị dị thú biết bay tập kích, sau đó tần suất xuất hiện của loại dị thú này lại lần nữa tăng cao.

Những dị thú này có khi tập kích đơn độc, nhưng cũng có lúc tập kích theo đàn.

Bất luận là ngoại thành hay thành phố trung tâm, chỉ cần bị dị thú tập kích liền phải trải qua một ngày trong tiếng súng đạn không ngừng nghỉ.

Jisoo nói, tất cả những chuyện này tạm thời vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế, thế nhưng cái "tạm thời" này có thể kéo dài bao lâu, cũng không ai dám chắc.

Trong một buổi chiều mưa tầm tã, trong phòng nghiên cứu thường ngày đều thập phần yên tĩnh, đột nhiên phát ra vô số tiếng kinh hô.

Lisa đứng dậy chạy về phía phát ra thanh âm hỗn loạn, thế nhưng chưa tới hiện trường đã nghe thấy được tiếng súng cùng với sự trầm mặc của mọi người.

Một nhà nghiên cứu bị biến dị. Trước khi phát sinh biến dị người này đã chạy đến sân thượng nghiên cứu, vì vậy quá trình biến dị vừa vặn bị máy bay giám sát không người lái ghi lại, quân đội kịp thời đến nơi nên cũng không tạo thành thương vong gì.

Lisa đã từng gặp cô ấy, và cô ấy cũng là một trong những người đủ điều kiện để ra vào phòng nghiên cứu bí mật.

Có thể thấy, vị nghiên cứu viên này vẫn chưa kịp hoàn thành quá trình biến dị.

Bộ dạng người kia vặn vẹo không giống hình người, sinh ra một đôi cánh thịt không có da lông, rõ ràng là hình thái biến dị của một loại dị thú biết bay gần đây xuất hiện ở căn cứ.

Thế nhưng rất nhiều người có thể xác nhận, mấy ngày này cô ấy chưa từng tới những nơi bị dị thú xâm nhập.

Để điều tra nguyên nhân biến dị, quân đội đã lục lọi nhà ở của cô, đồng thời cũng kiểm tra văn phòng và phòng thí nghiệm mà cô thường lưu lại.

Thật nực cười là, trong phòng thí nghiệm độc lập của căn cứ, bọn họ tìm thấy một ống tiêm được giấu kín, bên trong vẫn còn một phần thuốc sót lại.

Qua kiểm tra, viện nghiên cứu xác định đây là thuốc thử dung hợp gen trên người của dị thú biết bay.

Nơi này quá mức tuyệt vọng, càng biết nhiều thì càng tuyệt vọng.

Đáng tiếc, đôi cánh sinh ra từ niềm tuyệt vọng ấy, cũng không thể dẫn cô ấy thoát khỏi cái lồng giam này.

Lisa nhìn đoạn ghi hình trên màn ảnh, trong lòng có chút không có tư vị: "Có lẽ trước khi mất đi ý thức, cô ấy chỉ muốn rời khỏi đây..."

"Nhưng sau khi mất đi ý thức thì sẽ không như vậy." Jisoo nói: "Săn người là bản năng của mỗi dị thú."

Dứt lời, cô xoay người ra khỏi phòng giám sát mờ ảo.

Lisa trầm mặc hồi lâu, đuổi theo bước chân cô.

Thế giới giống như dần trở nên thối nát, và mọi người đang chờ đợi sự phán xét của ngày tận thế.

Nhưng có lẽ, sự chờ đợi của cô, khác với tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro