Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện nhân viên nghiên cứu của căn cứ chủ động dung hợp với dị thú để đào tẩu là một chuyện xấu tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

Kể từ ngày đó, viện nghiên cứu tạm thời bị đóng cửa, ngoại trừ quân đội không ai được tùy ý ra vào.

Tất cả nhân viên trong viện, ngoại trừ thực hiện xét nghiệm lây nhiễm ba ngày một lần, còn cần phải tập trung tiếp nhận tư vấn tâm lý.

Nói là tư vấn tâm lý nhưng thật chất lại là một loại tẩy não.

Căn cứ muốn họ giữ miệng không nói, muốn bọn họ liền phải xem chuyện này là một sự kiện dị thú xâm nhập bình thường.

Hơn mười năm qua, nhân loại dốc toàn lực bảo vệ hình thái con người, vì vậy tuyệt đối không thể vì chút chuyện này mà nảy sinh dao động. Vì vậy, cho dù tất cả những người hiểu rõ chân tướng đều đang đứng trên bờ vực sụp đổ, nhưng lời nói dối ngoài mặt của họ vẫn không dừng lại.

Cho dù là vậy, thì giấy vẫn không gói được lửa.

Tuy rằng đã giấu giếm hết mực, nhưng không biết xuất phát từ đâu, chân tướng đã bị truyền ra ngoài.

Lần này, chuyện truyền ra không chí có sự việc của vị nghiên cứu viên sa ngã kia, còn có cả những tư liệu mật quan trọng về mẫu thử A0027.

Phần tư liệu lộn xộn kia, chỉ trong một thời gian ngắn đã lan truyền trên diện rộng.

Mẫu vật đặc thù đã được tuyên bố tử vong năm mươi năm trước thật ra vẫn luôn được cất giấu bên trong phòng thí nghiệm mật của căn cứ, ngoại trừ nhân viên cao cấp thì không có ai biết chuyện này.

Các nhà nghiên cứu tham gia vào dự án, chẳng những không tìm thấy bất kì thông tin hữu ích nào từ mẫu vật này, mà còn gây tai nạn thí nghiệm dẫn đến việc Hắc Đằng điên cuồng sinh trưởng trước đó.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn cứ đều như vỡ lẽ.

"Tất cả chúng ta đều bị lừa!"

"Năm mươi năm cũng chưa có kết quả, rốt cuộc là căn cứ đang nghiên cứu thứ gì? Là một con quái vật sao?"

Hệ sinh thái mặt đất càng ngày càng thêm trầm trọng, còn mọi người đã sống mơ hồ trong những lời nói dối này, tận hưởng thái bình trộm được.

Họ không biết rằng, thế giới đã sụp đổ từ lâu.

Vì vậy, bọn họ đổ mọi lỗi lầm cho mẫu thử đặc biệt ấy.

"Đó không phải hi vọng của con người, đó là một thảm họa!"

"Tất cả mọi chuyện bắt đầu kể từ khi mẫu thử mất kiểm soát!"

"Chính nó đã dẫn đến dị thú loại mới, là nó bức điên nghiên cứu viên!"

Một số người bắt đầu biểu tình, bắt đầu la hét kêu gọi.

Bọn họ kích động, phẫn nộ vây kín bên ngoài viện nghiên cứu được bảo vệ chặt chẽ. Bọn họ giương cao lá cờ to lớn thị uy, trưng ra băng rôn kháng nghị, kêu gọi viện nghiên cứu căn cứ giao ra mẫu vật A0027 hoặc công khai tiêu hủy mẫu vật.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bất kể là ở ngoại thành hay trung tâm thành phố, càng ngày càng có nhiều người đình công, gia nhập hàng ngũ biểu tình.

"Ngay từ đầu đã không nên thực hiện thí nghiệm trên người!"

"Mỗi một người tình nguyện tiếp nhận thí nghiệm đều biến thành quái vật!"

"Căn cứ không thể âm thầm nghiên cứu những quái vật này, chúng tôi yêu cầu đình chỉ tất cả thí nghiệm trên người!"

"Chúng tôi yêu cầu căn cứ phá hủy mẫu vật A0027 và đảm bảo rằng sẽ không bao giờ thực hiện thí nghiệm trên người nữa!"

Áp lực to lớn, đè nặng trên vai các nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu khiến bọn họ gần như không thở nổi.

Căn cứ đã cố gắng giải thích rằng, tất cả những việc này không phải là do mẫu vật A0027.

Thế nhưng thanh âm của bọn họ lại bị nhấn chìm trong vô số tiếng hò hét.

Những người đã nghe quá nhiều lời nói dối đã không còn sẵn lòng đón nhận sự thật nữa.

Bọn họ chỉ muốn phá hủy bản mẫu.

Trong mắt bọn họ, đó chính là khởi nguồn của tất cả tai ương, chỉ cần thanh trừ nó, căn cứ sẽ lần nữa tìm lại yên bình.

Đó là điều những ngày qua bọn họ vẫn luôn tin tưởng, bọn họ mong muốn có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.

Lisa dựa lưng vào cánh cửa ở cuối lối đi, xuyên qua một cửa sổ mở nhìn ra bên ngoài viện nghiên cứu, đọc từng bảng biểu ngữ màu trắng đỏ chói mắt.

Cô cảm giác như mình đã mất đi năng lực phẫn nộ, giờ phút này nhìn hết thảy những việc trước mắt, đáy lòng ngoại trừ thê lương cũng chỉ còn lại thê lương.

"Những lời cực đoan, thường càng dễ gây kích động hơn so với những lời nói ôn hòa, trung lập." Jisoo nói: "Khi loại âm thanh cực đoan này hội tụ đến một mức độ nhất định, những người tạo ra nó cùng với người nghe theo nó đều sẽ mất đi lý trí, bọn họ nghĩ rằng bản thân mình làm đúng, vì vậy sẽ không nghe bất kì lời nói nào trái ý bọn họ." Lời nói của cô ngập tràn mỉa mai, thế nhưng giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh: "Bọn họ không cần sự thật, vì bọn họ chỉ muốn lời nói của mình thành sự thật."

"Căn cứ sẽ làm thế nào?" Lisa thấp giọng hỏi.

"Căn cứ hiển nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của mẫu thử hơn nhiều so với đám người này." Jisoo nói xong, khẽ dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên tia mờ mịt: "Thế nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi."
Lúc này đã không phải năm mươi năm trước đây.
Viện nghiên cứu đã đầu tư phần lớn tinh lực trên người mẫu vật này trong vòng năm mươi năm, thế nhưng thủy chung không thu hoạch được gì. Dưới áp lực lớn như vậy, căn cứ khó tránh sẽ thực hiện tái đánh giá giá trị của mẫu thử này.

Jisoo lại nói: "Trước mắt căn cứ vẫn chưa buông tha ý định nghiên cứu em ấy, tôi cũng sẽ tận lực chu toàn."

Lisa không hỏi thêm lời nào, chỉ trầm mặc nhìn đám người đang phẫn nộ.

"Thí nghiệm mất khống chế dẫn đến thảm họa Hắc Đằng, thảm họa Hắc Đằng dẫn đến dị thú biết bay! Tất cả đều là do nó!"

"Nó chính là quái vật, cho dù tạm thời bị khống chế, sớm muộn gì cũng sẽ phát cuồng!"

"Chúng tôi không đồng ý lưu lại một quái vật có khả năng mất khống chế bất kì lúc nào như vậy trong căn cứ!"

"Phá hủy mẫu vật A0027 là yêu cầu hợp lý của chúng tôi!"

"Quái vật này sẽ chỉ mang lại cho chúng ta tai họa vô tận!"

Ồn ào lớn tiếng, đâm đến khiến tai người ta đau đớn.

Lisa chợt cảm thấy trong ngực buồn bực đến không thở nổi.

Jisoo vỗ vỗ vai cô, bảo rằng: "Trở về bên em ấy đi, đừng nghe."

"Sao có thể làm như vậy..." Lisa thấp giọng lẩm bẩm.

Thanh âm của vị tiến sĩ già ở căn cứ DH lúc này đột nhiên văng vẳng bên tai cô.

"Hiện nay chúng ta vẫn chưa tìm được cách chống lại biến dị, nhân loại dường như không cách nào lưu lại ý chí con người trong quá trình dung hợp, so với dị thú, ý chí của nhân loại quá mức bạc nhược."

"Thế nhưng chúng ta không thể từ bỏ, chỉ cần còn có một tia hi vọng, cho dù thống khổ đến thế nào cũng phải đi về phía trước, không biết mệt mỏi, không từ thủ đoạn mà tiếp tục đi."

"Trước khi con người thực sự tìm thấy tự do, tất cả chúng ta đều ở trong một cái lồng."

Để nhân loại có thể tìm thấy tự do, để mọi người được phép thoát khỏi lồng giam, Chaeyoung đã lựa chọn ở lại đây, vì hi vọng xa xôi đó mà cống hiến tất cả mọi thứ nàng có cho khoa học nhân loại.

Thế nhưng mọi người không quan tâm.

Nàng từ bỏ tự do, nàng chìm trong thống khổ, chôn vùi tất cả khát vọng trong lòng, đổi lại nhân loại hận nàng thấu xương.

"Em ấy là vì tương lai nhân loại mới quay về."

"Vậy thì sao? Quân đội ở trung tâm phòng ngự thành phố bắn chết người có dấu hiệu lây nhiễm, không phải cũng là đang bảo vệ nhân loại, bảo vệ căn cứ sao? Thế nhưng người thân của người chết cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ." Jisoo cười khổ, tiếp tục nói: "Khi tận thế giáng trần, nhân loại khó có thể chống đỡ vận mệnh tàn khốc, tùy thời đều có thể chết đi. Vậy thì nếu lúc này, càng ngày càng có nhiều người nói với cô rằng, tất cả việc này đều là do thần minh tức giận, chỉ cần hiến tế một "tội nhân" chọc giận thần, thần sẽ buông tha, vậy cô sẽ làm gì?"

Mọi người vẫn luôn sẵn sàng tin tưởng những lời có lợi cho bản thân, từ thời cổ đại đến nay đều là như vậy.

Khi phải đối mặt với đại nạn không mong muốn, mọi người thường sẽ đoàn kết thành một khối, tìm ra một kẻ thủ phạm.

Thủ phạm này có thể là bất kì ai, là bất kì thứ gì, thậm chí nó có thể hoàn toàn vô hội.

Bởi vì càng đi đến đường cùng, con người càng không giữ được lí trí.

Đứng trước tuyệt vọng, sự thật có đáng gì?
Khi cùng được tuyệt lộ, chỉ cần có người nói ra một câu: "Thiêu chết tội nhân, thần có thể nguôi giận."

Vậy thì chẳng bao lâu sau, vô số người sẽ không ngừng tìm kiếm người được gọi là "tội nhân".

Hiện tại, mẫu vật A0027 là "thủ phạm" mà bọn họ đã lựa chọn, là "thủ phạm" mà bọn họ muốn hiến tế, muốn dùng nàng dập tắt sự tức giận của "thần".

Lisa không khỏi nghĩ, nếu Chaeyoung thật sự có tội, có lẽ chính là vì nàng mang đến hi vọng cho nhân loại, thế nhưng nhân loại thủy chung không cách nào chạm vào nó.

Cho nên, trận tận diệt này, nàng khó tránh khỏi tội lỗi.

Thế nhưng chuyện này cũng thật quá mức lố bịch.
Kể từ thảm họa diệt giới ở thế giới cũ, nhân loại còn sót lại gian nan sinh tồn, dốc hết khí lực đi đến hiện tại.

Thế nhưng các bậc tiền bối đi trước hoàn toàn không lường được rằng, một ngày nào đó trong rất nhiều năm sau, thế giới từng thuộc về nhân loại chỉ còn lại nỗi sợ hãi, hận thù của những người đang cố gắng sinh tồn, và sự tuyệt vọng sâu sắc của những người đối mặt với sự thật.

"Tiến sĩ Kim."

"Ừm?"

"Tôi là một người thiển cận." Lisa trầm giọng nói: "Nếu có một ngày, căn cứ vì đại cục mà lựa chọn từ bỏ em ấy, tôi sẽ cầm súng của mình, trở thành người cuối cùng trên thế giới này bảo vệ em ấy."

"..."

Giọng nói của cô rất nhẹ, thế nhưng mỗi một chữ đều lộ ra sự kiên định từ tận đáy lòng.

Cô là một người tầm thường, đồng thời cũng chưa bao giờ chịu trách nhiệm cho những điều phi thường.

Thật may mắn là thế giới này sẽ không bởi vì những lựa chọn của cô mà phát sinh bất kì thay đổi nào. Nếu như thành phố PK quyết định hi sinh Chaeyoung để bình ổn sự phẫn nộ trong quần chúng, cô nhất định sẽ không chút cố kị mà ra quyết định thuộc về chính mình.

Lisa trở lại phòng thí nghiệm tối tăm kia.
Cô khẽ vuốt ve lớp thủy tinh thật dày, cành cây Hắc Đằng gầy gò dựa sát đến, mang theo một bông hoa nho nhỏ không biết từ khi nào đã nở rộ, giống như muốn khoe khoang với cô.

"Còn có thể nở hoa sao, khôi phục không tệ nha."
Hắc Đằng nhỏ đưa bông hoa bé xíu tựa vào vách thủy tinh, ánh sáng đỏ sậm mờ nhạt mơ hồ lưu động quanh thân thể nó.

"Em thật sự là một sinh vật kì quái, vậy mà trước kia còn không biết xấu hổ nói chị kỳ quái sao?"

Hắc Đằng dường như có chút không vui, buông vách thủy tinh ra, lơ lửng di chuyển về phía trung tâm bể nước.

Lisa giương mắt nhìn màn hình rộng lớn trên đầu, dường như suy nghĩ gì đó mà trầm mặc thật lâu.

Không biết qua bao lâu, cô phục hồi lại tinh thần, Hắc Đằng nhỏ lần nữa lại bơi đến bên cạnh cô, nửa đoạn dây leo yên lặng dán lên mặt kính thủy tinh.

"Em cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì đâu, vừa phiền vừa loạn..."

Lisa mím môi, cười nói: "Bất quá cũng không có việc gì, có tôi đây."

Trên đời này, không có ai quan tâm đến Hắc Đằng nhỏ này.

Nhưng cô thì có, cô sẽ bảo vệ nàng.

Dù có phải liều cái mạng nhỏ của mình, cũng muốn bảo vệ nàng.

...

Cuộc biểu tình bên ngoài kéo dài chín ngày.
Các nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu từ đầu vẫn luôn tin tưởng mẫu thử A0027 là hi vọng cuối cùng của nhân loại lúc này đã dần bị khí thế của người biểu tình đè bẹp ý chí, khi đối mặt với những câu hỏi của lãnh đạo trung tâm thành phố, thái độ không còn kiên định nữa.

Thân là người giám hộ hiện tại của A0027, Jisoo mỗi ngày đều nhận vô số tin tức thăm dò.

Cô vẫn luôn khàn giọng, nói cùng một câu trả lời.

"Giết chết một mẫu thử sẽ không thay đổi được sự thật là hệ sinh thái đang ngày một sụp đổ, đồng thời triệt đi đường sống duy nhất hiện có của nhân loại."

Thế nhưng mặc kệ ngữ khí của cô có kiên định đến đâu, đều sẽ bị nhấn chìm trong tiếng hò hét cao giọng của đám người biểu tình.

Căn cứ vẫn đang do dự.

Đúng như Jisoo đã nói, căn cứ hiểu rất rõ tầm quan trọng của A0027, hơn nhiều so với những người biểu tình phẫn nộ.

Thế nhưng cũng có một câu nói khác của cô cũng không sai.

Căn cứ hiểu rõ, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi.

Càng ngày càng có nhiều người đình công và biểu tình, thậm chí có nhiều quân nhân cũng bắt đầu lung lay.

Trước đó căn cứ thành phố PK đã từng là một chiếc đồng hồ treo tường cao ngạo đứng giữa mạt thế, từng giây từng phút dẫn dắt mọi người vượt qua thời khắc gian nan. Thế nhưng lúc này, tại thời điểm này, đồng hồ đã mất đi vô số "bánh răng", không thể tiếp tục hoạt động.

Một bên là hi vọng cho tương lai, một bên là đại nạn ngay trước mắt.

Căn cứ vẫn không thể đưa ra lựa chọn, tất cả mọi thứ dường như đều lâm vào một trận bế tắc vi diệu, thế nhưng chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài.

Mà sự việc phá vỡ trận bế tắc này, không phải bất luận quyết định nào của căn cứ, mà là một đợt xâm nhập của dị thú.

Những dị thú bay lượn ở độ cao lớn, lần đầu tiên theo tiếng súng đạn của nhân loại mà đến.

Khu vực hứng mũi chịu sào, chính là khu bốn ngoại thành.

Liên tiếp sau đó, khu ba và khu năm cũng liên tiếp rơi vào luân hãm.

Đàn thú đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người biểu tình sứt đầu mẻ trán, không kịp trở tay.

Dị thú có khả năng bay lượn rất khó ngăn cản, có người chết, có người bị thương nhiễm biến dị.

Thảm tượng mà máy bay không người lái chụp được, tựa hồ có sự tương đồng kinh người với khung cảnh mà căn cứ DH từng gặp phải.

Người dân đua nhau chạy trốn đến các khu đô thị khác, cầu nối không tính là dài rộng trong biển mây chật kín xe thoát hiểm.

Mà trên đỉnh đầu của những chiếc xe kia, thời thời khắc khắc bị những con sâu bay cỡ lớn có tính công kích cực mạnh bám lấy.

Trung tâm thành phố lập tức khởi động hệ thống phòng ngự bằng điện.

Một hình bán nguyệt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.

Điện quang màu tím nhạt lưu động biến thành một tấm màn che trong suốt, bao trùm toàn bộ thành phố trung tâm.

Điện quang nhân tạo màu lam tím lưu động bên trong màn che trong suốt, khiến cho mỗi một dị thú đụng phải đều rơi xuống từ độ cao vạn trượng.

Thế nhưng, hệ thống phòng ngự như vậy chỉ có ở thành phố trung tâm, hơn nữa tiêu hao rất nhiều năng lượng, không thể duy trì lâu dài.

"Bọn chúng đang tấn công chúng tôi, là dạng tấn công có mục tiêu và tổ chức!"

"Là quái vật kia, là quái vật trong viện nghiên cứu kia, nó có thể khống chế Hắc Đằng, nhất định chính nó dẫn đám quái vật này đến công kích chúng ta!"

"Nhất định phải giết nó, nếu không chúng ta sẽ xong đời!"

Đám người biểu tình điên cuồng không còn hò hét kêu gọi nữa.

Bọn họ cầm lấy hết thảy đồ vật có thể làm vũ khí, bất chấp sự ngăn cản của quân đội, vọt vào viện nghiên cứu.

Đám người tuyệt vọng đã nổi loạn.

Nhân viên trong viện nghiên cứu loạn thành một đoàn, quân đội canh giữ viện nghiên cứu cũng không thể ngăn người từ bốn phương tám hướng chạy tới. Bọn họ cầm búa, cầm cờ lê, cầm gậy, cầm tất cả những vật rắn, điên cuồng đập về phía cửa sổ thủy tinh của viện nghiên cứu.

Lúc này đây, tiếng súng chẳng những không cách nào chấn nhiếp bọn họ, ngược lại triệt để chọc giận bọn họ.

Khoảnh khắc ấy, còi báo động của viện nghiên cứu vang lên.

Lisa đi về phía màn hình hiển thị lớn, cầm lấy một cái ghế dài cứng, xoay người đi đến bên cạnh bể chứa thủy tinh.

Theo từng tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, thủy tinh nặng về vỡ vụn, nước thuốc màu xanh sẫm trút xuống.

Đèn đỏ trong phòng thí nghiệm nhấp nháy, tiếng còi báo động xen lẫn với các loại thanh âm ồn ào.

Hắc Đằng mỏng manh thuận theo nước chảy xuống đất, Lisa cúi người vươn tay trái đến, nhẹ nhàng nói: "Đi, chị dẫn em rời đi."

Trong nháy mắt, đường như Hắc Đằng đã có chút do dự, thế nhưng vẫn thuận thế quấn lấy tay cô.
Lisa tiện tay kéo một bộ quần áo thí nghiệm màu trắng xuống che lại tay trái, ấn mật mã khóa phòng thí nghiệm, không hề quay đầu đi về phía thông đạo an toàn.

Đám người phẫn nộ không tìm được chỗ phòng thí nghiệm bí mật, bọn họ vọt vào từng phòng thí nghiệm có thể đi vào, đập nát tất cả những bể nước cất giữ Hắc Đằng hoặc là những mẫu dị thú đã chết.

Các nhà nghiên cứu hoảng loạn lẩn trốn khắp nơi, quân đội la hét muốn ngăn chặn bọn họ.

Tay phải Lisa vẫn luôn đặt trên khẩu súng ở bên hông, cô vạn phần cảnh giác lướt qua đám người hỗn loạn.

Đột nhiên, người phụ nữ với thân hình gầy yếu chặn trước đường đi của cô.

Bốn mắt nhìn nhau trong một chốc, tay cô vô thức siết lấy khẩu súng của mình.

Jisoo mím môi, như không nhìn thấy cô mà đi lướt qua, để lại một câu: "Đi theo tôi."

Thanh âm cô ấy rất nhẹ, từ giữa những tiếng chấn động bốn phía, truyền vào tai cô.

Do dự không đến một giây, tiếng súng của quân đội đã cắt đứt tất cả.

"Mẫu vật... Nó biến mất rồi!"

"Mẹ nó, bắt lại, bắt tất cả lại, một người cũng không được rời đi."

Cô thấy một người bị súng bắn vào chân quay lưng đoạt súng của binh lính quân đội.

Trong hỗn loạn, quân đội thậm chí không còn phân biệt được đám người phản loạn và các nhà nghiên cứu nữa, miễn là có thể bắt liền bắt lại.

Lisa cắn răng đẩy đám người hỗn loạn, đuổi theo Jisoo đã đi xa.

Jisoo bước nhanh về phía trước, tận lực tránh đi đám đông lộn xộn, dọc theo đường đi nhìn thấy vô số quân đội bắt người, thế nhưng bọn họ đều lễ phép tránh cô.

Cô đưa Lisa đến một cánh cửa hẻo lánh khó thấy của viện nghiên cứu.

Cánh cửa đã bị phá, nhưng cũng không có người nào quanh đây.

Lisa thấy được ở trước cửa là một chiếc xe thiết giáp xa lạ, Jennie đứng bên cạnh xe, thần sắc phức tạp nhìn cô.

Cô có chút kinh ngạc đi tới, chỉ thấy trong cửa sổ xe lộ ra một gương mặt quen thuộc.

"Đội trưởng!" Sanghun vẫy tay với cô.

Jisoo nhét hai thứ vào tay cô: "Đi đi, cầm cái này, để liên lạc."

Một là giấy phép của quân đội trung tâm thành phố căn cứ DH, một là máy liên lạc của thành phố PK.

"Tiến sĩ Kim..."

"Còn không đi, muốn chờ người đến bắt lại sao?"
Lisa hít sâu một hơi, xoay người về phía xe thiết giáp.

Sanghun: "Đội trưởng, chị bị nhốt thật lâu!"
Lão Hwang ngồi trên ghế lái, quay đầu nhìn cô: "Chaeyoung đâu?"

Lisa cởi ra bộ quần áo thí nghiệm, bên tai nháy mắt vang lên một tiếng: "Mẹ nó!"

Một giây sau, Lão Hwang đạp chân ga, xe thiết giáp nhanh chóng chạy về phía bệ nâng ở trung tâm thành phố.

Hắc Đằng quấn quanh cánh tay Lisa hệt như vật chết, an tĩnh lại vô cùng lạnh lẽo.

Lisa nhìn từng tòa cao ốc lướt qua cửa sổ, nhìn biển mây vô hạn ở phương xa, nhìn thấy ánh mắt trời chói mắt trên cao, nhìn bầy thú bao vây bên ngoài màn chắn phòng ngự.

Cuối cùng, cô cúi đầu nhìn về phía sau, nhìn viện nghiên cứu vốn to lớn dần dần nhỏ đi trong mắt mình.

Cô thậm chí còn không tin rằng, mình thực sự đã trốn thoát với mẫu vật quan trọng nhất của thành phố PK.

Điều gì sẽ xảy ra với viện nghiên cứu sau khi cô rời đi với mẫu vật này, chuyện gì sẽ xảy ra với thành phố PK, và chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới của nhân loại?

Cô không cách nào tưởng tượng ra...

Cô có thể ích kỷ lựa chọn rời đi, có thể không sợ sinh tử, nhưng còn những người khác thì sao? Bọn họ căn bản không cần phải đi cùng cô đến nơi cửu tử nhất sinh như mặt đất kia.

Lisa cau mày, thấp giọng hỏi: "Mọi người, lúc này cũng phải theo tôi?"

"Tất nhiên, không theo cháu chứ theo ai đây?" Lão Hwang nở nụ cười: "Chẳng lẽ phải theo đám đông kia đi biểu tình sao?"

Sanghun: "Em không hô được những khẩu hiệu đó đâu."

Seulgi: "Chaeyoung căn bản sẽ không làm tổn thương người, bọn họ đều đang nói bậy."

Lisa lại hỏi: "Mặt đất hiện tại nguy hiểm đến mức nào mọi người còn không biết sao?"

Yeeun đáp: "Chính là biết, nên mới không thể để cô một mình."

Lisa nhất thời không biết trả lời thế nào.

Cô trầm mặc hồi lâu, đáy mắt không khỏi bịt kín một tầng sương mù.

Đồng đội bên cạnh nhẹ giọng nói về chuyện tương lai.

"Tiến sĩ Kim cho chúng ta một cái máy liên lạc, cô ấy nói sẽ nghĩ cách giúp chúng ta liên lạc từ xa với căn cứ DH, căn cứ sẽ phái người tới đón chúng ta." Seulgi nói: "Chúng ta sẽ trở về, đó là nhà của chúng ta."

Lisa sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: "Yeeun, bà nội cô..."

"Bà ấy không về nữa." Yeeun nói: "Bà ấy nói, bà ấy lớn tuổi rồi, muốn chết ở nơi có thể nhìn thấy ánh sáng."

Có lẽ đối với người lớn tuổi như bà nội Yeeun mà nói, thành phố PK tựa như thế giới cũ mà bọn họ từng sinh sống.

Trên đời này, mỗi người đều có khát vọng và lựa chọn của riêng mình.

Xe thiết giáp chậm rãi đến chỗ đài nâng, chậm rãi được đưa xuống mặt đất.

Xuyên qua tấm thủy tinh cường lực bao lấy bốn phía đài nâng, bọn họ nhìn thấy từng cột trụ nổi toát ra ánh sáng màu vàng nhạt ở phương xa, lần nữa nói lời tạm biệt từ đáy lòng với căn cứ nhân loại này.

Lisa cúi đầu nhìn Hắc Đằng nhỏ quấn chặt trên cánh tay, khóe mắt cong lên một nụ cười như trút được gánh nặng.

Hàng mẫu mà con người không mong muốn, cô sẽ đem nàng đi tìm tự do.

Đây là khát vọng, và cũng là lựa chọn của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro