Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ ra rồi, Nhã Quỳnh thật sự nhớ ra địa điểm cô gặp loài hoa này ở đâu rồi!

Đã từng có một quãng thời gian dài bé Quỳnh cố ép buộc bản thân phải quên đi cái chỗ trồng loại hoa kinh khủng ấy. Giờ đây trải qua mười mấy năm trời Nhã Quỳnh mới biết vốn dĩ cô chẳng thể nào quên được, kí ức dù cho cô có cố gắng vùi sâu thế nào đi nữa thì một ngày nào đó, dù vô tình hay cố ý nó vẫn phải trồi lên để gợi cho chủ nhân của nó nhớ đến nỗi ám ảnh khinh hoàng về một thời kì tâm tối... Thời kì mất tích bí ẩn của những thiếu nữ trinh trắng trong làng.

Và nơi mà loài hoa nhài này xuất hiện chính là phía sau ngôi nhà cháy đen của Ngô Phương Thùy....

Nó mọc nhiều đến nỗi tựa như những nấm mồ hoang dại không tên.

Năm ấy ba mẹ Khánh Vân nhốt con bé ở nhà cả tháng trời không cho phép nó bước chân ra ngoài. Bọn họ tách biệt nó khỏi xã hội vì họ biết trước khi căn nhà dị hợm cuối xóm bốc cháy thì cô con gái cưng nhà này đã đến gặp con nhóc Ngô Phương Thùy. Sợ gặp rắc rối nên họ giấu con bé đi, thành ra con bé hoàn toàn mù tịt về những gì liên quan đến nhà họ Ngô.

Sau đám cháy mọi tin tức về căn nhà lẫn người chủ mảnh đất đó đều được phong bế một cách kĩ lưỡng, chỉ những người có chức vụ trong làng mới biết được bí ẩn kinh hoàng mà họ tìm được sau vụ cháy thảm khốc ấy, ngoài ra chả còn một ai khác. Ngoại trừ một đứa nhóc muời tuổi ..

Trần Thị Nhã Quỳnh mất mẹ từ nhỏ, ngày nó chào đời cũng chính là ngày giỗ của mẹ nó. Mỗi năm sinh nhật đều không tổ chức, đến ngày này nó đều đi đến mộ mẹ dọn dẹp rồi ngồi tại đó tranh thủ ăn với bà một bữa cơm. Nghe đâu đã gần đến ngày sinh nở mà mẹ con bé còn dầm mình ngoài ruộng cấy lúa, giữa trưa một ngày nắng hạ thì người phụ nữ ấy chuyển dạ. Đồng không mông quạnh chẳng một bóng người thì thôi đi, đã vậy còn cách trạm xá một đoạn đường khá xa. Đến khi bà con xung quanh phát hiện dùng cáng tre đưa đi thì mọi chuyện đã quá trễ, bác sĩ cố hết sức chỉ cứu được đứa bé đang thoi thóp trong bụng, còn người mẹ thì vĩnh viễn không còn được nhìn ngắm ánh mặt trời ngày mai.

Ba nó đến trạm xá nhận xác rồi đón nó về. Sau đám tang một tay ông chăm sóc con bé theo cách chu đáo nhất, hàng ngày ông dùng nước cơm pha đường để thay thế sữa mẹ. Sợ nó ốm không phát triển nổi, lâu lâu trong xóm thấy có ai sinh nở mà dư sữa là ông đều ôm nó đến đấy xin bú ké, hiểu được hoàn cảnh gà trống nuôi con nên ai cũng vui vẻ chấp nhận. Dần dần nó lớn lên trong vòng tay của cha, linh động hoạt bát như những đứa trẻ bình thường.

Ngày làm giấy khai sinh cho con ông suy nghĩ lung lắm, trằn trọc thức trắng cả một đêm cuối cùng ông chọn được cái tên Nhã Quỳnh để đặt cho nó. Trong dân gian ông bà hay nói từ Nhã có nghĩa là trí tuệ, thanh tịnh. Chữ Quỳnh nghĩa là một viên ngọc đẹp và thanh tú. Ngoài ra "Quỳnh" còn là tên một loài hoa ngát hương nở về đêm. Kì thật đây cũng là loài hoa mà lúc sinh thời mẹ con bé yêu thích nhất.

Càng lớn con bé càng giống mẹ, nhìn thấy nó tựa như nhìn thấy vợ nên ông Thành không chịu đi thêm bước nữa. Mặc cho ai ngỏ lời mai mối ông đều kiên quyết từ chối, bởi lẽ ông sợ chuyện mẹ kế con chồng sẽ rơi xuống đầu con ông, thêm nữa ông là bí thư xã đoàn công việc bận rộn, nuôi bé Quỳnh là đủ rồi, ông không thể chăm sóc và quan tâm thêm một ai khác ngoài con bé nữa.

Cả làng ai cũng biết bí thư xã Trần Chí Thành là người cha tốt, ông cưng chiều Nhã Quỳnh đến nỗi đi làm việc cũng mang nó kề kề theo bên mình, ngay cả cái ngày đi dập lửa cứu người vẫn cho phép nó lẽo đẽo đi theo. Vì lẽ đó nó là người trẻ nhất trong làng biết được cái bí mật khủng kiếp phía dưới nền đất nhà họ Ngô.

" Vân có từng nghe đến câu chuyện dùng xác người để nuôi hoa nhài hay chưa ?".

Nhã Quỳnh thấp giọng hỏi dò Khánh Vân. Chuyện này có rất ít người biết, vướng đến tâm linh là dân làng thường hay bó tay chịu trói, vì thế năm ấy phát hiện được cái gì thì người trong cuộc đều bắt tay nhau mà ém nhẹm nó đi. Họ chỉ quy vụ cháy đó thành tai nạn ngoài ý muốn rồi khép lại vĩnh viễn, chẳng để ai tiếp nhận vụ án rồi bắt đầu điều tra nguyên nhân sâu xa trong đó.

" N..ói.... nói cái gì ghê dậy ???.."

Khánh Vân nuốt khan một ngụm nước bọt lấp bấp hỏi lại.. bây giờ cái đóa hoa trắng muốt cô cầm trên tay cũng trở nên đáng sợ đến mức bất ngờ.

Cô rợn người, vung tay ném đại đóa hoa đi thật xa.

" Tao thật sự nghiêm túc, mày phải hứa mày sẽ bình tĩnh thì tao mới dám kể...". Nhã Quỳnh âm thầm thay đổi địa điểm câu chuyện, tránh đến việc nhắc đến tên của chị gái kia. Nó biết nói xấu Phương Thùy thể nào cũng bị con nhỏ này cạch mặt cho mà xem.

" Hứa mà, giờ thì kể ngay đi."

Bạn nhỏ uống thêm một hớp nước để thông cổ họng, thấp giọng bắt đầu kể lại câu chuyện.

......................

Thiên Linh Cái được hầu hết những ai theo đuổi, tìm hiểu về giá trị tâm linh biết đến. Đây được coi là loại bùa nguy hiểm, tàn nhẫn nhất trong lịch sử của huyễn thuật.

Giới tu luyện bùa ngải truyền tai nhau rằng nếu ai luyện được Thiên Linh Cái thì có thể thực hiện được mọi ý đồ của, mình thậm chí là hô mưa, gọi gió, tàng hình, độn thổ... Ngoài ra nó còn giúp chủ nhân thu hút tiền tài , bảo vệ gia tài cũng như phá đối thủ trong chuyện làm ăn buôn bán.

Cái ác độc nhất chính là sai bảo nó giết người khác từ xa mà không để lộ bất kì một dấu vết nào.

Tương truyền, bùa thần nữ phải được luyện cùng với xác một cô gái đồng trinh. Quá trình luyện ngải cũng vô cùng phức tạp và mất rất nhiều thời gian để có thể hoàn thành. Trên thực tế rất khó tìm được xác chết một người phụ nữ đang có mang và mới chết được hai mươi mốt ngày nên các thầy thường hay lừa gạt thiếu nữ đồng trinh và giết họ để đảm bảo đúng với thời gian đề ra.

Những người luyện bùa này cần phải ăn ngủ với thể xác của cô gái trong một khoảng thời gian nhất định sau đó giết chết rồi mang đi chôn. Trên mộ trồng một cây chuối hột rồi đợi nó ra hoa, kết thành từng nải mới bắt đầu thu hoạch được. Tuy nhiên cách luyện bùa không chỉ dễ dàng như thế, bởi hằng đêm họ phải ra nằm ngủ dưới thân cây chuối, từ khi thân chuối chỉ cao hơn nửa thước cho đến khi cây có quả.

Trong thời gian chờ đợi, ngoài việc lập trang thờ nạn nhân hằng ngày còn cúng cơm ba bữa, ban đêm ra ngủ bên thân chuối, ve vuốt thân cây như  vuốt ve người vợ đầu ấp tay gối. Thời gian kéo dài đến lúc các trái chuối đã chín vàng mới xem như kết thúc.

Trong giai đoạn khi cây chuối trổ hoa, mỗi buổi sáng tinh mơ sương mai còn đọng trên các bông, các quay lá họ phải hứng từng giọt sương cho vào trong lọ cất kĩ.

Khi các trái chuối chín vàng thì bóc lấy hột đem đi phơi khô, lấy nước sương mai hòa cùng dầu thơm để tạo thành “bùa mê thuốc lú”. Còn hột chuối được tán nhỏ thành chất kích dục. Trước khi có thể dùng thì họ còn phải chôn dưới đất đủ bảy lần bảy bốn mươi chín ngày để mang âm khí, sau đó đào lên để trên trang thờ đủ một trăm ngày cho có dương khí, mỗi đêm cầu thần niệm chú, như thế mới linh ứng.

Từ khi bắt đầu phải kiên trì niệm tất cả các câu thần chú cần thiết vào mỗi đêm để đảm bảo rằng câu thần chú đó thực sự mạnh mẽ, cũng như có đầy đủ các tác dụng cần thiết.

Tuy nhiên, có rất ít ghi chép hoặc thông tin cho thấy việc nuôi trồng cây ngải nữ thành công. Vì đây là một bùa chú rất mạnh, nếu luyện không thành thì người luyện thậm chí có thể bị ngải quật cho đến chết và trở nên điên loạn.

Từ khi nhà họ Ngô chuyển đến, chỉ trong vòng hai năm mà làng trên xóm dưới thường hay xảy ra mấy vụ con gái mất tích. Dù cho công an tỉnh phái nguyên một cái tiểu đoàn xuống đều tra cả tháng trời mà một sợi tóc cũng tìm không thấy huống chi là con người.

Hãy đoán thử xem những người mất tích ấy họ đang ở đâu và còn sống hay không.?

Cái hôm Quỳnh theo chân ba đến căn nhà lạ lùng tít tận bìa rừng chữa cháy thì nó vừa tròn mười tuổi. Con bé sinh ngày 29-4-1996, buổi chiều ngày hôm đó ba nó vừa soạn mâm cơm cúng giỗ mẹ thì ông Tư chủ tịch xã hớt hải chạy đến báo tin cạnh bìa rừng có đám cháy lớn, sợ lửa lan ra cháy hết cánh rừng nên ông đề nghị ba bé Quỳnh đi theo giúp đỡ. Trần Chí Thành lật đật bỏ ba cây nhang trên tay xuống, hối hả chạy vào nhà trong lấy áo dài tay mặc vào rồi cúi người bế Nhã Quỳnh vào lòng. Đưa con theo thì sợ hỏa hoạn gây nguy hiểm mà bỏ con bé ở nhà một mình chẳng có lấy một người trông nom lại càng không được. Dạo gần đây cái xã này hay có mấy vụ con gái mất tích vì vậy bắc đắc dĩ đành phải dẫn nó đi theo.

Rất may căn nhà nằm dựa theo lưng một con rạch nhỏ. Mấy chục người cầm xô múc nước tạt vào hơn một tiếng đồng hồ mới có thể dập tắt ngọn lửa. Ánh lửa xưa nay đều mang màu đỏ hoặc cam nhưng lửa ở nơi này lại rất khác biệt, đầu ngọn lửa mang một màu xanh âm u kì dị, khó có thể nói nên lời.

Hai cái xác cháy đen thui trong nhà được đắp chiếu cẩn thận.

Ban đầu cứ tưởng nó sẽ cháy lan ra xung quanh vì nơi đây cách bìa rừng chưa đến một trăm mét, chưa kể đến nhành cây khô cùng lá rụng tích thành lớp dày chính là điều kiện lí tưởng để đám cháy lan nhanh. Lạ lùng rằng nó chỉ cháy đến ranh giới tự nhiên được hình thành từ mấy bụi hoa trắng muốt là dừng lại, không chịu cháy thêm dù chỉ một xentimet.

" Ba ơi.... đó là hoa gì mà thơm quá vậy ạ ??"

Nhã Quỳnh nghe lời căn dặn nên từ nãy đến giờ nó ngồi im ngoài gốc cây đước để không vướng víu công việc của mấy chú, đợi đến khi lửa tắt hết nó mới dám đi vào trong tìm ba.
Khi thấy mấy ông chú cao to lớn xác đang tụm năm tụm ba trước mấy bụi hoa líu rít trò chuyện, thấy tò mò nên nó mới tiến lại gần hỏi chuyện.

" Đây là hoa nhài đó con, nhưng ba không biết tại sao hoa ở đây nó lại to đến thế. Quả thật không thể hiểu nổi..."

Trần Chí Thành bắt chéo tay tập trung suy nghĩ. Xưa giờ anh thấy hoa nhài to bằng cái chum uống trà đã là kì tích lắm rồi, vậy mà hoa ở đây không biết trồng bằng cách gì mà nó to gần bằng bàn tay con gái mười tám tuổi. À mà còn cái mùi hương chết tiệt quanh quẩn xung quanh nữa, chẳng đơn thuần là mùi hoa nhài không đâu, dường như trong đó còn có một mùi máu tanh trộn lẫn vào nhau. Ngửi nhiều sẽ thấy đau đầu khó thở.

" Ba ơi con ngửi thấy mùi máu, ba xem kĩ chỗ đất trồng hoa này đi ạ. Con thấy đất ở đây nó kì kì làm sao ấy."

Trần Chí Thành khẽ xoa lấy đầu con gái nhằm mục đích tán dương, con bé mà không nhắc nhở anh cũng chả để ý đến mấy chi tiết lặt vặt này. Giác quan trẻ con tốt hơn người lớn rất nhiều.

" Con tránh sang bên đó đi, ba cảm ơn con gái đã gợi ý cho ba nghen...".

Anh chỉ tay đến miếng đất sạch sẽ chưa bén lửa cách đó tầm bảy đến tám bước chân, dịu dàng bảo con gái cưng lại đó đứng chờ để anh làm việc. Nói đoạn anh quay sang trò chuyện với chủ tịch xã.

" Chú Tư cho người xới đám đất này lên đi ạ. Con thấy dưới đó có cái gì đó bất thường."

Nghe lời anh chỉ chú Tư cũng nhận thấy điều đó. Quả thật đất dưới những gốc hoa này có một màu nâu đỏ sẫm, khác rất nhiều với đất chỗ ông đứng. Chưa kể mùi hương khiến ông đau đầu nãy giờ cũng từ đây mà ra. Sinh nghi, ông Tư kêu năm anh cán bộ cần cuốc xẻng đến đó nhổ hoa rồi cuốc đất lên, ông rất muốn biết dưới đó là cái thứ cao siêu gì.

Sau thời gian nửa chum trà, một anh cán bộ trong số đó khóc nức nở quỳ xuống bên cạnh cái hố nông vừa mới được đào. Tiếng khóc của anh hòa cùng tiếng gió, thanh âm thê lương biết bao nhiêu. Mấy anh còn lại như trúng tà, chết đứng nhìn chăm chăm vào thi thể trong cái hố.

" Ông Tư ơi... hức hức.... em gái con mất tích nửa năm nay hóa ra nó được chôn ở đây nè... Trời ơi ai cứu em con với hức hức...".

Rung rung chạm vào cọng dây chuyền hình trăng khuyết mà anh mua tặng em gái, thằng Đạt gào lên càng thêm thảm thiết, tiếng thét như xé nát tâm can những con người có mặt ở đây.

" Chỗ nào có hoa đào hết lên cho tao !"

Chí Thành nghẹn ngào ra lệnh cho những người còn lại, thấy ông chủ tịch lảo đảo anh vội vàng chạy đến giơ tay đỡ lấy ông. Quay lại nhìn thì thằng Đạt cũng ngất đi tự lúc nào.

Ông Tư tái mặt ngã ngồi xuống đất, thì ra cái gia đình di cư về đây hai năm trước kì thật là lũ súc sinh giết người không ghê tay. Con gái trong làng trong xã này mất tích tìm mãi không ra đều vùi thây ở cái chốn lạnh lẽo không người lui tới này, mà tụi nó có gây thù chuốc oán hay làm hại tới ai đâu... Vì sao lại ra nông nỗi này ?

Tiếc thay bọn nhỏ chưa kịp tận hưởng tuổi thanh xuân đã bị người ta giết đem về làm phân bón nuôi hoa tiêu khiển, khốn nạn thay cái lũ máu lạnh vô tình.

Hai tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua, mảnh đất trồng hoa bị xới tung không chừa một kẽ hở. Sau cuộc đào bới quy mô lớn, một hàng dài các thi thể đang phân hủy được đặt nằm cạnh nhau, quần áo hay trang sức trên người đều còn nguyên xi chứng tỏ không bị giết nhằm mục đích cướp của. Mỗi thân thể đều bị rễ cây hoa nhài bám chặt vào da thịt, rễ cây theo đó chạy dài bên trong lớp da bủng xì ấy, đan xen thành một mạng lưới dày đặc. Có mấy thi thể đôi mắt bị rễ cây chọc vào tạo thành hai cái hố đen xì, có cái thì miệng mồm há hốc lộ ra rễ cây mọc đầy bên trong.

Lúc nhổ cây hoa lên, các chiến sĩ phải dùng dao cắt đứt mớ rể cây trắng ởn liên kết với da thịt mới có thể nâng cái xác ra bên ngoài

Mùi tử thi phân hủy không hề có trên mấy cái xác, mà thay vào đó là mùi hương hoa nhài pha lẫn mùi máu tươi.

" Tổng cộng có mười ba thi thể."

Một anh lính trong đội hình dõng dạc lên tiếng báo cáo.

Bên trong căn nhà cháy bọn họ còn tìm được tàn dư của một mảnh da ghi lại bí quyết luyện bùa ngải Thái Lan. Mảnh da gần như phát sáng trong màn đêm, vừa trơn láng vừa mềm mại. Không biết là da con gì nhỉ ?

Mười mấy thanh niên trai tráng châu đầu lại với nhau để xem nội dung bên trên tấm da ấy.

Mọi người ở đây đều quên mất có một đứa bé nãy giờ đứng chôn chân tại chỗ, lặng im quan sát không sót một chuyện. Lẽ ra con bé phải được đưa về ngay sau khi đám cháy được khống chế nhưng do ba cô bé quá sơ í quên mất sự hiện diện của nó. Để giờ đây nỗi ám ảnh sinh nhật năm mười tuổi chính thức ăn sâu vào tiềm thức của Nhã Quỳnh.

Nỗi ám ảnh mang tên : Hoa nhài..



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro