Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Mễ vốn dĩ chỉ định lướt qua môi nàng, lại bị giống cái này dụ dỗ đến thất điên bát đảo, nụ hôn tạm biệt lại trở thành nụ hôn kích tình, làm kích thích dục vọng trong người nó.

Buông ra giống cái, trong mắt nàng đã ầng ậng nước, cái mũi khò khè kháng nghị, đôi môi đã lấm lem vệt nước sắc tình, làm đại miêu muốn dời mắt mà không được.

Tiết Ưu Ưu nghĩ nghĩ, đại miêu thật sự thích cắn miệng như vậy, sớm muộn gì cũng bị nó cắn hỏng, phải để tâm đề phòng đại miêu xằng bậy!

Vì thế, khi A Lạc từ trong bếp ra tới, lại thấy một miêu một giống cái ngồi mắt to trừng mắt nhỏ, không biết bất động đã bao lâu.

"E...hèm! A Mễ sao còn chưa đi, đi sớm về sớm để còn kịp cho giống cái ăn tối."

"Đã biết, đã biết, đi ngay đây."

Tiết Ưu Ưu ngồi nhìn hai người đối thoại, cảm giác trầm trồ khen ngợi, nói được thật nhanh!

A Mễ đi đâu thế kia? Lại còn vội vội vàng vàng.

Chưa kịp suy nghĩ, tay nhỏ nhanh chóng chụp lấy góc quần A Mễ, khẽ kéo nhằm gây sự chú ý cho đại miêu.

"Tiểu giống cái? Sao vậy?"

"Đâu...đi...đi đâu...?"

A Lạc tiến lên xoa xoa đầu nàng, nói rõ cho vật nhỏ nghe hiểu, nàng mới ngoan ngoãn rút tay lại, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm đại miêu.

A Mễ xoa xoa mặt nàng, lưu luyến không rời phi nhanh đi.

Tinh thần đã sẵn sàng, hôm nay phải thu hoạch thật lớn để không phụ lòng tiểu giống cái kỳ vọng!

[Tác giả: wattpad @chamcham2002/Chambobo]

~~~

A Mễ vừa đi không lâu, Tiết Ưu Ưu cũng không có việc gì làm, ngồi nhìn qua cửa sổ, những bông tuyết ở đây thật to. Nói mới để ý, hầu như mọi thứ ở đại lục này đều to hơn so với chỗ của nàng, ngày và đêm cũng dài hơn rất nhiều, không biết nàng có thể quay về được hay không. Nhưng có lẽ điều đó cũng không còn quan trọng nữa, nàng đã suy nghĩ kĩ rồi, tuy ở với đại miêu chúng hay giở trò xấu với nàng, nhưng bù lại chúng đối với nàng rất tốt, tuy không biết động cơ là gì, nhưng nàng vẫn tin tưởng đại miêu là thật lòng.

Sau khi đã gỡ được khúc mắc trong lòng, tâm trạng nàng đã tốt hơn rất nhiều, nhìn A Lạc đi đi lại lại bận rộn, nàng lại chỉ ngồi một chỗ, thật muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng A Lạc chắc chắn không cho nàng động tay, là khi dễ nàng sẽ phá hư sao?

A Lạc đang trải thảm da thú, chắc là sợ nàng té ngã, đồ vật ở đây cái gì cũng to và cao, đến nỗi giường ngủ nàng chỉ cần khom người là có thể dễ dàng đi vào gầm giường được.

A Lạc thật giỏi, lại còn rất khéo léo, ngược với A Mễ, nó chỉ giỏi việc nặng nhọc, theo như quan sát của nàng là vậy, còn chứng thực thì nàng chưa dám chắc chắn.

A Lạc lại bắt tay vào việc khác, tiếp tục dùng da thú đi dán lại các đồ vật góc cạnh, trên vách nhà, cửa sổ, thậm chí cục đá hay dao găm hơi sắc nhọn đều được bọc lại một lớp, để ở nơi thật cao mà nàng không lấy được. Nàng đâu có muốn phá hỏng cái gì đâu, sao lại giấu đi?

Trong khi đó đại miêu lại nghĩ, giống cái là sinh vật cầu được yêu thương bảo hộ, lại dễ bị thương, da của Tiểu Ưu lại mềm mại như vậy, chắc chắn không chịu đau được. Nên nó mới muốn phòng ngừa trước, vẫn hơn là để nàng ăn một chút khổ nào.

Tiết Ưu Ưu cảm giác thật chán, ngồi một chỗ chân nàng cũng đã tê mỏi, lại ngại với A Lạc đang bận rộn, không dám lung tung gọi nó.

Như nhìn thấu được nội tâm của nàng, nhìn hai mắt trông mong như con mèo nhỏ ủ rũ vì bị bắt nạt,  A Lạc dừng lại động tác trên tay, dù sao cũng đã làm được cơ bản, quan trọng nhất vẫn là giống cái.

A Lạc đến gần, vừa đi vừa cảm nhận độ dày của thảm, ân, cũng còn tốt.

Nhìn A Lạc đến gần, hai mắt ủy khuất trong tích tắc đã trở nên bừng bừng khí thế. Lấy lại được tự tin, miệng nhỏ bắt đầu ồn ào lên. 

"Lạc...Lạc...tới...tới..." hai tay không ngừng vùng vẫy như thấy được món đồ chơi mới đã mong ước lâu

Nhìn vật nhỏ hai mắt sáng lên, nội tâm A Lạc trở nên mềm nhũn.

A Lạc ôm Tiết Ưu Ưu đi đến bên cửa sổ, đặt nàng ngồi trên đùi, khẽ thì thầm:

"Tiểu Ưu có buồn ngủ không? Muốn đi ngủ?"

Đầu nhỏ Tiết Ưu Ưu nghiêng sang một bên để tiêu hóa câu nói của A Lạc, hai con mắt đảo qua đảo lại , lăn lộn một hồi lâu mới kịp hiểu, nhưng chưa kịp cao hứng thì lại bị ý nghĩa của nó dập tắt.

Mặt nhỏ méo mó, môi đỏ dẩu lên, bằng mắt thường có thể thấy được nàng đang rất không cao hứng, A Lạc mau mau hống hống nàng!

Tiết Ưu Ưu cảm thấy thật ủy khuất, nàng đã ngủ thật lâu thật lâu, tỉnh dậy rồi còn chưa kịp xem mặt trời lên cao lại bị đại miêu bắt đi ngủ, nàng mới không phải là heo đâu!

"K-không....không...", Tiết Ưu Ưu ngọ nguậy hòng thoát khỏi cái ôm của A Lạc, nhưng đáng chết sức lực không đủ lớn, chỉ có thể như con mèo nhỏ muốn thoát khỏi bị chủ nhân sờ sờ cái bụng.

Đại miêu bị làm sao vậy? Một người chỉ biết bắt nạt nàng, một người thì lại lo cho nàng quá mức. Đối với nàng bình thường không được sao?

Có lẽ cảm thấy động tác của nàng quá lớn, A Lạc lại hỏi nàng một lần nữa, giọng nói thậm chí còn nhỏ nhẹ hơn rất nhiều so với trước kia.

"Tiểu giống cái? Không muốn ngủ sao? Nhưng là giống cái cần phải ngủ thật nhiều thật nhiều, như vậy mới có thể nhanh trưởng thành được."

"Không..." một chữ này nàng nói được thật dứt khoát, cho thấy vật nhỏ thật sự rất quyết tâm đây.

A Lạc nghĩ nghĩ “Học nói chuyện?” A Lạc ôm Tiết Ưu Ưu, nếu giống cái không muốn đi ngủ, nó liền ngồi bồi dưỡng cảm tình cùng giống cái cũng không tồi.

“Được...”

Giống cái ngoan ngoãn làm A Lạc cười cười, nó nhẹ nhàng hôn một chút đôi mắt của nàng “Đôi mắt.”

“Đôi mắt.” Chờ Tiết Ưu Ưu nói chính xác được, đôi mắt đã bị hôn ba lần, sau đó là cái mũi bị hôn năm lần, sau đó là lỗ tai, còn có làm Tiết Ưu Ưu xấu hổ không thôi miệng miệng, nàng nghĩ, có lẽ A Lạc không rõ miệng đối miệng ý nghĩa, nghĩ như vậy, cũng không giống lúc trước không được tự nhiên.

Lại học ngón tay, móng tay hoặc bả vai, linh tinh bộ phận thân thể, có chữ quên có chữ nhớ rõ, Tiết Ưu Ưu học cũng được bảy tám phần

“A Lạc, cái kia đọc như thế nào.” Tiết Ưu Ưu chỉ vào mặt trời, lại lớn lại tròn, mặt trời sáng sớm vẫn chưa chói mắt, hồng hào làm nàng nhìn thật thích thú, sau đó A Lạc nói cho nàng cách đọc.

Tiết Ưu Ưu nhìn ánh mặt trời thật lâu, buồn ngủ lại kéo đến, Tiết Ưu Ưu nằm trong lòng A Lạc nửa híp mắt, đột nhiên nhớ tới đã lâu không có gặp dì『Thật là nhớ dì…』.

A Lạc chưa bao giờ rời mắt khỏi giống cái, nhìn nàng ngủ, trước khi nhắm mắt lẩm bẩm một câu, nó dựng lên lỗ tai cẩn thận nghe, là ngôn ngữ của giống cái, nhìn nàng hơi hơi ướt át lông mi, nó liếm đi giọt nước còn đọng lại, ôm chặt nàng.

Là nhớ nhà đi…

A Lạc siết chặt cánh tay, cũng nhắm mắt lại, nó không biết giống cái là từ đâu tới, khả năng rất xa rất xa.

Không cần nhớ nhà…

_____________________________________

Giữ đúng lời hứa ra chương mới, sau này mình sẽ chèn thêm phần [Tác giả: wattpad @chamcham2002/Chambobo] như ở trên vào giữa phần của chương. Đây là quyền lợi cho mọi người khi mà có người "mang đi" truyện của mình.

Cầu bình chọn cầu bình luận.

Từ 20 bình chọn, 5 bình luận mình sẽ đăng chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro